Khát vọng trở về - Chương 380: Một con người khác - Phần 2




Sau khi rời khỏi đền thờ Gula, Seol Jihu đã mở cửa sổ trạng thái của mình. Đó là lần đầu tiên cậu xem lại bảng trạng thái, sau nhiều năm ở Con đường Linh hồn.

[Cửa sổ trạng thái của bạn]

[1. Thông tin chung]
Chức nghiệp: Kẻ truy cầu Tinh tú - Lv7

[2. Đặc điểm]

1. Tính khí

- Tự chủ (Kìm nén cảm xúc, tham lam và dục vọng bằng ý chí sắt đá)
- Cạnh tranh (Khát khao giành chiến thắng)
- Phi phàm (Có thể chịu đựng và vượt qua những chông gai khủng khiếp mà người thường không thể tin nổi).

2. Năng khiếu

- Nỗ lực (Cố gắng cả về thể xác lẫn tinh thần để đạt được mục tiêu)
- Minh Kính Tĩnh Thủy (Sở hữu một tâm hồn bình thản, sáng suốt giống như một tấm gương sáng và nước tĩnh lặng.)
- Tâm Hồn Hợp nhất (Trái tim và Linh hồn hòa hợp tuyệt đối, không e ngại và không nao núng khi đối mặt với khó khăn).
- Trung bình (Bình thường; không có tài năng đặc biệt) [

[3. Cấp độ vật lý]
Sức mạnh: Cao cấp (Thấp)
Độ bền: Trung cấp (Cao)
Nhanh nhẹn: Cao cấp (Thấp)
Sức chịu đựng: Cao cấp (Thấp)
Mana: Cao cấp (Cao)
May mắn: Trung cấp (Trung)
Điểm khả năng còn lại: 19

[4. Kỹ năng]
1. Quyền năng (1)
- Sát Thần (Không rõ cấp độ)

2. Kỹ năng bẩm sinh (1)
- Cửu Nhãn Thấu Tương Lai (Không rõ cấp độ)

3. Kỹ năng Nghề nghiệp (10)
Kỹ năng thức tỉnh: Cuồng chiến (Cao cấp)
Thương thuật cơ bản: Đâm (Đỉnh cao), Xiên (Đỉnh cao), Chém (Đỉnh cao)
Thương ma năng liên hoàn (Đỉnh cao)
Bí kỹ: Kiếm Khí Tung Hoành (Đỉnh cao)
Bí kỹ: Xuyên Phá (Đỉnh cao)
Di Hình Biến Ảnh (Đỉnh cao)
Trái tim Chính nghĩa (Tối thượng)
Ngọn Thương Nguyền Rủa (Thấp nhất)
Ngọn Thương Trừng Phạt (Cao)
Hòa hợp Tuyệt đối (Đỉnh cao)

4. Kỹ năng khác (6)
Tuần Hoàn Ma Na (Siêu việt)
Đẩu Chuyển Tinh Di (Đỉnh cao)
Ý chí bất khuất (Siêu việt)
Luyện ngục Bùng Nổ (Trung cấp)
Trực giác (Đỉnh cao)
Thiên Thiểm Điện (Trung cấp)

(Note: Ở chương 383, bản dịch bên wuxia nói rằng tác giả đã xác nhận thứ tự trình độ sau "Đỉnh cao" như sau: 
Đỉnh cao > Siêu việt > Tối thượng. Từ các chương sau, team mình sẽ biên tập theo thứ tự này)

Rất nhiều thứ đã thay đổi.

Đó là tất cả những gì Seol có thể nhận xét về bản thân.

Cậu không quá tự hào về thành tích của mình.

Thay vào đó, cậu thấy rằng mình phải rèn luyện nhiều hơn nữa.

"…Ah."

Seol Jihu vỗ vỗ đầu mình và lắc lư.

Kể từ khi Seol Jihu giáp đen biến mất và Baek Haeju rời đi, Seol Jihu liên tục ở trong trạng thái Tâm hồn Hợp nhất.

Cậu đã dành từng giây phút để suy nghĩ về cách sửa chữa sai sót và cải thiện kỹ thuật của mình.

Điều này đã phát triển thành một thói quen. Đó không phải là một thói quen xấu, nhưng cậu phải học cách khởi động và tạm dừng nó trong hoàn cảnh phù hợp.

"Mình nên làm gì trước nhỉ?"

Đó là lúc bụng cậu sôi lên.

Cơn đói ùa đến như một cơn sóng thần. Nếu cần, có lẽ cậu ta có thể cầm cự lâu hơn một chút nếu phải, nhưng cậu không muốn thế.

"Ah."

Seol Jihu dừng lại khi đang đi xuống Cầu thang.

Cậu nhớ lời hứa mà mình đã nói khi vượt qua thử thách thứ ba.

Suýt nữa cậu đã quên mất lời hứa đó, vì nhiều năm đã trôi qua.

Seol Jihu ngay lập tức quay trở lại bên trong ngôi đền.

*


Điều đầu tiên Seol Jihu làm là trở về Trái đất.

251 ngày Thiên đường giống hệt với 84 ngày ở Trái đất. Gần ba tháng đã trôi qua.

"Vâng, thưa mẹ. Con đây. Vâng vâng. Hôm nay con về nhà...  Tất nhiên, con ổn ạ!"

Ngay khi về đến nhà, Seol Jihu đã gọi cho mẹ mình.

"Ngay bây giờ? Không, không sao ạ. Đúng lúc quá. Con đang đói run người đây. Vâng, con sẽ gặp hai người ở đó."

Mẹ nói rằng bà muốn gặp cậu, vì vậy họ đã hẹn nhau ăn tối.

Tối hôm đó, Seol Jihu gặp mẹ và anh trai tại nhà hàng mà họ đã chọn. Cả ba gọi đồ ăn và trò chuyện.

Một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy trong lòng Seol Jihu.

Với mẹ và anh trai cậu, đó là ba tháng. Nhưng với cậu là bảy năm.

Tuy nhiên, cậu không được phép thể hiện điều đó. Cậu không thể cho họ biết.

Nhưng cậu đã nhầm. Dù cậu không cố tình để lộ thì...

"Con có ổn không?"

Đang ăn bát mì thứ tư, Seol Jihu ngẩng đầu nhìn lên.

Mẹ cậu có vẻ khá lo lắng.

"Hmm? Tại sao mẹ lại nói thế? " - Seol Jihu vừa ăn mì vừa hỏi.

"À, ồ, chỉ là..." - Mẹ cậu ngập ngừng suy nghĩ trước khi trả lời - "Con không giống thằng con của mẹ cho lắm".

"Con á?"

"Ừ. Mẹ có cảm giác như đang nhìn vào Wooseok."

Seol Wooseok bối rối, rồi gắp một miếng mì lớn từ đĩa của mình sang đĩa Seol Jihu.

"Nhưng.... Anh Wooseok cũng là con của mẹ mà?"

"Con biết mẹ muốn nói gì mà. Trông con lạ lắm".

Mẹ cậu nghiêng đầu sang một bên, ngơ ngác. Seol Jihu cũng quay sang liếc nhìn anh trai mình.

"Vâng, con cũng nghĩ thế..." - Seol Wooseok lẩm bẩm -  "Khí chất của nó thay đổi nhiều. Như thể nó bỗng già đi vài tuổi".

"Đúng rồi, chính là vậy!" -  Mẹ cậu vỗ tay tán thành.

"Có phải dự án bí mật đó đã vắt kiệt sức của em không? Sinyoung ngược đãi em à?"

Seol Wooseok hỏi, và Seol Jihu liếm môi đầy lo lắng.

Cậu hy vọng họ không để ý, nhưng đúng là không thể qua mắt họ.

"Không, họ đâu có ngược đãi em. Công việc rất ổn và,... ừm, em cũng ổn nữa. Mọi người đừng lo".

Seol Jihu tươi cười và lại cúi mặt xuống bát mì.

Sau bữa tối, hai anh em đi đến khu vực hút thuốc của nhà hàng. 

Họ hút thuốc, uống cà phê máy bán hàng tự động trong tay.

"Có thật là mọi thứ đều ổn không đấy?"

Seol Wooseok thận trọng hỏi khi nhìn em trai mình uống cà phê ừng ực.

"Mọi thứ đều ổn mà. Tại sao mọi người cứ hỏi mãi thế?"

"Mì hôm nay không ngon. Thông thường em sẽ chê tơi tả. Nhưng hôm nay em chẳng phàn nàn gì và ăn như chết đói vậy".

Anh ta nói rất đúng. Riêng về món mì, Seol Jihu cực kỳ khó tính. Thế nên Seol Wooseok nghi ngờ có gì đó không ổn.

"Haizz. Anh biết không, lúc đói thì ăn gì cũng ngon".

"Thôi nào, đừng nói vòng vo nữa. Trong chuyện nấu mì, em còn khó tính hơn cả những đầu bếp thượng hạng. Dù đói đến chết, em cũng không bao giờ ăn thứ mì hạng hai, chứ đừng nói là hạng ba như thế này".

Anh ấy nói hoàn toàn đúng, và Seol Jihu buộc phải đưa ra một lý do khác.

"Chà... thực ra thì, đầu bếp của công ty nấu ăn dở tệ. Em thèm đồ ăn ở ngoài lắm. Mì cỡ này là tốt lắm rồi đó!"

Seol Jihu hơi cúi mặt vì cậu cảm thấy xấu hổ với những hộp cơm của Baek Haeju. 

"Nhưng... em chỉ đi vài tháng thôi mà. Yếu đuối thế thì làm sao em sống sót qua kỳ nghĩa vụ quân sự cơ chứ?"

"Anh ơi, ở đó mỗi ngày dài như một tháng vậy".

"Một tháng? Tức là em đã đi bảy năm? Fuhahaha, họ đưa em vào phòng tập Thời gian trong truyện 7 viên ngọc rồng à?"

Vừa cười khúc khích, Seol Wooseok vừa rút ra một bao thuốc lá từ túi áo sơ mi của mình.

Theo thói quen, Seol Jihu giơ tay lên rồi lại hạ tay xuống.

"Đây, cầm lấy".

Seol Wooseok đút một điếu vào miệng rồi đưa gói thuốc lá cho em trai mình.

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào nó một lúc rồi lắc đầu.

Seol Wooseok mở to mắt.

"Chuyện gì vậy? Giờ em chê cả thuốc lá loại này à??"

"…Không."

Sau một hồi im lặng, Seol Jihu mỉm cười.

"Em bỏ thuốc lá rồi".

*


Sau bữa tối với mẹ và anh trai, Seol Jihu lập tức trở về căn hộ của mình.

Cậu đã đưa ra một cái cớ hợp lý cho sự vắng mặt của mình, để họ khỏi lo lắng.

Ngay khi đến Thiên đường, Seol Jihu tiến thẳng đến Valhalla.

Trong buổi sáng bình minh, cả dãy phố vắng vẻ im lìm, và tòa nhà Valhalla cũng vậy.

Eun Yuri đã trưởng thành đến mức nào? Yi Seol-Ah và Yi Sungjin đã quay về chưa? Anh em nhà Halep và Seo Yuhui thế nào rồi?

Cậu ấy có rất nhiều câu hỏi.

Seol Jihu bước vào tòa nhà với nụ cười phấn khích.

*


Sáng hôm sau.

Vào khoảng 6 giờ, Kim Hannah bắt đầu mở mắt, hoảng hốt vì hơi thở ấm áp phả vào mặt mình.

Một mùi quen thuộc xông vào mũi cô.

Không nghi ngờ gì nữa. Chính là cậu ta,

Thực ra thì cô vừa mơ thấy một con chó con vừa nhảy vào vòng tay mình. Phải chắc đó là báo mộng?

Với đôi mắt nhắm nghiền, Kim Hannah lầm bầm hỏi.

"Cậu về khi nào thế?"

"…Lúc bình minh."

Một giọng nói trầm trầm vang lên.

Lúc bình minh.

Kim Hannah bối rối.

Cô ấy đã khộng nhận ra sự xuất hiện của cậu, vì mọi thứ diễn ra hơi khác.

Trong giấc mơ của cô, con chó - Seol vẫy đuôi và dụi đầu vào ngực cô.

Nhưng giờ cậu chẳng làm gì cả, chỉ im lặng nằm đó. Cậu không bám lấy cô như lúc ở nhà trọ tại Vương đô Scheherazade.

Thật vậy, hơi thở ấm áp của cậu không phả vào đỉnh đầu hay ngực Kim Hannah mà phả thẳng vào mặt. Tức là, họ đang nằm đối mặt nhau.

'Cái gã này.... Cậu ta định làm gì thế không biết? Bò vào giường mình giữa đêm cứ như một ông chồng trở về sau chuyến công tác dài ngày vậy".

Kim Hannah bật ra một tiếng cười khúc khích.

"Bố nó à, anh nên đánh thức em dậy chứ, anh yêu".

Cô từ từ vươn vai và đặt tay lên lưng Seol Jihu.

Kim Hannah bị choáng bởi thớ thịt cứng cáp của cậu cộm lên dưới lòng bàn tay cô.

Như thể cô đang chạm vào một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp được sinh ra dưới bàn tay của một nghệ sĩ.

"Đúng rồi. Tôi muốn hỏi một chuyện..."

Hai tay Kim Hannah đột nhiên dừng lại trong khi vuốt ve lưng cậu.

"Trong số tất cả các cô gái ở đây... Tôi có phải là người đầu tiên được cậu ghé thăm không?"

"…Đây là phòng của tôi."

"Ah."

Cô nhận được một câu trả lời bất ngờ.

Phải, đây thực sự là phòng Seol Jihu.

Kiệt sức vì làm việc đến nửa đêm, cô đã vô thức ghé vào phòng gần văn phòng của mình nhất. 

Khi nhớ lại điều này, Kim Hannah khẽ mở mắt và hơi đỏ mặt.

Rồi cô thấy Seol Jihu, mắt nhắm nghiền, dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Kim Hannah ngả người ra sau và ngắm cậu.

"Cậu chưa dậy sao? Cậu là Chủ hội mà?"

"Một chút nữa thôi."

Thật vậy, giờ vẫn còn  sớm.

Kim Hannah nhìn cậu một lúc trước khi ra khỏi giường.

Đồng hồ đã chỉ 6:30 sáng.

Mỗi ngày cô đi ngủ lúc hai giờ và dậy lúc sáu giờ. Đối với một người tỉ mỉ như cô, trễ 30 phút thực sự là chuyện lạ lùng.

"Ngủ ngon nhé. Lúc nào cậu dậy, chính ta có nhiều chuyện để bàn bạc đấy. À, cái này tặng cậu"

Kim Hannah ném vật trong tay mình lên mặt Seol Jihu.

Không lâu sau khi cô rời đi, Seol Jihu mở mắt ra.

Trên mặt cậu là tấm vải mềm màu xám nhạt.

Đó là chiếc áo khoác của Kim Hannah.

"... Tôi không cần thứ này nữa".

Seol Jihu đặt chiếc áo khoác sang một bên, lăn qua giường rơi xuống sàn.

Nằm lên sàn cứng khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn, có lẽ vì cậu đã quen với việc ngủ trên mawtjd dất.

"Điều này không ổn chút nào."

Seol Jihu cười cay đắng. Đột nhiên cậu cảm thấy hai cặp mắt nhìn mình.

Gà Nhép và Flone đang nhìn chằm chằm vào cậu ta từ cửa sổ. Có lẽ tiếng bước chân của Kim Hannah đã đánh thức họ.

"Oh."

Seol Jihu thốt lên..

Gà Nhép trông rất khác.  Những chiếc lông vũ bao phủ cơ thể nó đã trở nên dài và mềm mại hơn. Trên trán nó có hai chiếc lông vũ, một chiếc màu đỏ và một chiếc màu chàm.

Dường như nó vừa tiến hóa thêm lần nữa.

"Lâu rồi không gặp."

Seol Jihu chào họ.

Không ai đáp lại. Cả hai dường như đang bối rối.

"Đến đây nào."

Seol Jihu khịt mũi và chìa tay ra, vẫy gọi Gà Nhép.

"Mổ cho phát bây giờ"

Gà Nhép càu nhàu. Nó có vẻ khó chịu vì bị cậu gọi như một con thú cưng. Tuy nhiên, nó ngập ngừng hỏi.

"Nhân tiện, cậu là thứ gì thế?"

"Ý ngươi là gì?"

"Không, chính xác thì... Cái quái gì đã xảy ra vậy?"

"Chú mày nói linh tinh gì thế?" - Seol Jihu khịt mũi.

Rồi cậu quay sang Flone đang bay lơ lửng trong không trung.

"Flone à? Cô có nhớ tôi không?"

"... Có."

Flone ngập ngừng trước khi gật đầu miễn cưỡng.

Cô ấy có vẻ đang phân vân.

Seol Jihu dang tay ra.

Cậu chờ đợi một cái ôm, nhưng Flone vẫn lưỡng lự.

"Flone?"

"Mmmmm."

Cuối cùng, cô trốn đằng sau Gà Nhép như một đứa trẻ ngại ngùng trước người lạ.

Dĩ nhiên dù cô làm thế thì Seol vẫn có thể nhìn thấy cô, nhưng rõ ràng là cô cảm thấy lúng túng.

"Chuyện gì vậy?"

"Em không biết-"

Flone lầm bầm.

"Lạ lắm. Cơ thể và tâm hồn của anh vẫn thế nhưng sóng linh hồn của anh hoàn toàn khác với trước đây."

"Sóng linh hồn?"

"Vâng. Em thấy rõ mà... Và... Tâm hồn anh cũng đang tỏa sáng, giống như một người đang tu tiên. Rốt cuộc thì... anh là ai vậy?"

Đôi mắt Seol Jihu ngơ ngác.

Rồi cậu nhún vai và thở dài.

*


Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống thành phố.

Phi Sora đang đi xuống cầu thang với cái bụng no căng.

"Xin đừng ~ ♪ đừng gọi tôi ~ là một người phụ nữ độc ác ~ ♪"

Cô đang hát vui vẻ thì đột nhiên dừng lại.

Một chàng trai quen thuộc đang bước về phía cô.

'…Hở?'

Cuộc gặp gỡ bất ngờ đã xóa sạch mọi suy nghĩ trong đầu cô.

Chàng trai đã nhận ta cô và vẫy tay với một nụ cười tươi tắn.

"Ah, Phi Sora."

Một lời chào quen thuộc.

"Hôm qua cô có ngủ ngon không?"

Một giọng nói quen thuộc.

Phi Sora ngơ ngác. Cô chớp mắt nhanh chóng và nhíu mày.

Không có gì là khác thường. Mọi thứ đều quen thuộc.

Nhưng một cái gì đó đã biến mất. Nhưng cô không thể diễn tả được "cái đó" là gì.

"Cô đã ăn sáng chưa?"

"…Huh? Ồ, ừ, ừ. Tôi ăn rồi"  - Cô buột miệng bối rối.

Seol Jihu gật đầu.

"Tệ quá. Tôi đang định rủ cô đi ăn. Thế thôi, gặp lại sau nhé!"

"À... vâng, vâng."

Seol Jihu cúi đầu và đi tiếp.

Phi Sora đứng tại chỗ một lúc lâu.

Nét mặt cô trở nên bối rối. Như thể cô đã chờ một món ăn từ lâu, nhưng khi nó xuất hiện, cô không biết đó có phải là món cô cần hay không.

Phi Sora thở dài, lắc đầu và tiếp tục đi xuống cầu thang.

Nya nya nya nya ~ Nyo nyo nyo nyo ~

Đột nhiên, cô cảm thấy vui vẻ lạ kỳ. 

Chỉ một lát sau...

Lạch bạch, lạch bạch

Chưa đầy 30 giây sau, tiếng bước chân vội vã tràn ngập hành lang.

Cô gái chạy điên cuồng qua hành lang, mái tóc đỏ thẫm tung bay trong gió, không ai khác - chính là Phi Sora.

"Chờ đã!"

Cô lao lên cầu thang như một cơn lốc.


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


MỤC LỤC

Chương 380 - Phần 2
Chương 380 - Phần 1

Chương 379 - Phần 2
Chương 379 - Phần 1

Chương 378 - Phần 2
Chương 378 - Phần 1

Chương 377 - Phần 2 
Chương 377 - Phần 1

Chương 376 - Phần 2
Chương 376 - Phần 1

Chương 375 - Phần 2
Chương 375 - Phần 1

Chương 374

Chương 373

Chương 372 - Phần 2

Chương 372 - Phần 1

Chương 371 - Phần 2

Chương 371 - Phần 1

Chương 370 - Phần 2

Chương 370 - Phần 1

Chương 369 - Phần 2

Chương 369 - Phần 1

Chương 368 - Phần 2

Chương 368 - Phần 1

Chương 367 - Phần 2

Chương 367 - Phần 1

Chương 366 - Phần 2

Chương 366 - Phần 1

Chương 365

Chương 364 - Phần 2

Chương 364 - Phần 1

Chương 363

Chương 362

Chương 361 - Phần 2

Chương 361 - Phần 1

Chương 360 - Phần 2

Chương 360 - Phần 1

Chương  359 - Phần 2

Chương 359 - Phần 1

Chương 358

Chương 357 

Chương 356

Chương 355

Chương 354

Chương 353

Chương 352

Chương 351 - Phần 2

Chương 351 - Phần 1

Chương 350

Chương 349

Chương 348 - Phần 2

Chương 348 - Phần 1

Chương 347 - Phần 2

Chương 347 - Phần 1

Chương 346 - Phần 2

Chương 346 - Phần 1

Chương 345 - Phần 2

Chương 345

Chương 344

Chương 343 - Phần 2

Chương 343 - Phần 1

Chương 342 - Phần 2

Chương 342 - Phần 1

Chương 341

Chương 340 - Phần 2

Chương 340 - Phần 1

Chương 339 - Phần 2

Chương 339 - Phần 1

Chương 338

Chương 337

Chương 336

Chương 335 - Phần 2

Chương 335 - Phần 1

Chương 334

Chương 333

Chương 332

Chương 331

Chương 330

Chương 329

Chương 328

Chương 327

Chương 326

Chương 325

Chương 324

Chương 323 

Chương 322 

Chương 321

Chương 320

Chương 319

Chương 318

Chương 317

Chương 316

Chương 315

Chương 314

Chương 313

Chương 312

Chương 311 - Phần 2

Chương 311 - Phần 1

Chương 310

Chương 309

Chương 308

Chương 307

Chương 306

Chương 305

Chương 304

Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300



17 nhận xét:

  1. Chàng trai chúng ta đã quá trưởng thành

    Trả lờiXóa
  2. Cho bạn nào không biết, bài hát mà Phi Sora đang hát là Tears của So Chan Whee

    Trả lờiXóa
  3. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  4. uầy mất thánh chơi khăm rồi à

    Trả lờiXóa
  5. Ơ thế mất tư lệnh Seol Jihu thích đùa rồi à :)

    Trả lờiXóa
  6. Thanks ad nhiều <3
    Nhanh ra tiếp đi ạ hóng quá trời

    Trả lờiXóa
  7. Haha. Cái này mình từng cảm nhận rồi.))

    Trả lờiXóa
  8. có đoạn trans bị lỗi kìa tem ơi

    Trả lờiXóa
  9. THỜI GIAN luôn làm con người ta thay đổi

    Trả lờiXóa
  10. trả lại jihu cũ đi chớ :*

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.