Khát vọng trở về - Chương 411: Vụ tấn công bất ngờ


Đó là cuộc gọi từ mẹ cậu. Dù đang bối rối, Seol Jihu vẫn vội vã nhấn nút trả lời.

"Mẹ?"

"Ôi trời ơi, Jihu!"

Một giọng nói nức nở tức đập vào tai cậu. Trái tim Seol Jihu chùng xuống.

"Đứa con hư này, tại sao con không nhấc điện thoại lên !?"

“C-con xin lỗi. Tại con bận quá nên..."

"Bận! Con có biết mẹ và Wooseok lo lắng thế nào không…!

“Mẹ, bình tĩnh đã! Chuyện gì đã xảy ra vậy? "

Một cảm giác bồn chồn nhanh chóng bao trùm tâm trí cậu, nhưng Seol Jihu cố nén cảm xúc đó và hỏi.

Sau đó…

"Là thế đấy"

Những điềm báo đáng sợ đã trở thành hiện thực.

Seol Jihu trợn mắt lên.

"C-Cái gì cơ?"

Suýt nữa thì cậu đánh rơi chiếc điện thoại.

"Jinhee bị ...?"

Chính lúc đó.

"Một cảnh sát đang nằm giữa đường."

"Một tiếng súng đã vang lên từ nơi nào đó".


Seol vô tình nghe thấy bản tin phát ra từ chiếc TV.

Trên màn hình, dòng chữ hiện lên rất rõ ràng: Nổ súng ở Khu vực trung tâm thành phố, Hai cảnh sát đã chết.

"Vào khoảng sáu giờ tối, đúng vào giờ cao điểm"

"Tôi không biết cảnh sát đã nổ súng trước hay là hung thủ ra tay trước, nhưng những tiếng súng dồn dập vang lên".


"Thủ phạm trốn trong bụi cây... Viên đạn trúng vào bụng cô Seol, một sinh viên đại học 23 tuổi đang đi dạo gần khu vực này".


Giọng nói nức nở của mẹ cậu, lời giải thích của MC và lời khai của nhân chứng, đã trộn lẫn với nhau và làm cậu choáng váng.

Seol Jihu không thể đứng vững nổi.

"Jinhee ... Jinhee đang ở đâu?"

Giọng cậu run lên, cổ họng khô khốc và đôi chân như muốn khuỵu xuống.

Nạn nhân không phải ai khác, mà chính là em gái của cậu.

Cậu không tin rằng đây là một sự  trùng hợp.

“Bố đang ở đâu? Còn mẹ nữa? Và anh Wooseok, Seonhwa, và Seunghae? Tất cả mọi người đang ở đâu?"

"Mọi người đang ở bệnh viện Soyoung…!"

"Con sẽ đến ngay lập tức."

Seol Jihu cúp máy. Cậu không có tâm trí để nghĩ về những tin nhắn nữa.

Sức khỏe của Seol Jinhee là mối quan tâm hàng đầu. Và vì vậy, cậu ta chạy ra khỏi phòng của mình ngay khi cúp máy. Nhưng-

"Keuk!"

Cậu vô tình va phải ai đó ở bên ngoài.

Khi Seol ngước mắt lên, cậu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ mảnh khảnh trong bộ vest đen. Anh ta đang đứng trước cửa, nhìn cậu qua cặp kính râm.

Seol Jihu định thủ thế, nhưng khi nhìn lại, cậu đã nhận người đó.

Người đàn ông tháo kính râm ra.

Đó chính là một thủ lĩnh của Hội Tam Hoàng, Ming Jie.

Chắc chắn anh ta không có ý định làm hại Seol Jihu. Ming Jie giơ cánh tay trái lên và ra hiệu về phía hành lang. Dường như anh ấy đang bảo Seol Jihu đi cùng với mình.

Trước cửa nhà, vài chiếc xe sedan màu đen đã xếp hàng dài chờ sẵn.

Seol Jihu bước lên một trong những chiếc sedan, và tài xế lâp tức khởi hành. Khi chiếc xe đi qua con đường dốc và tiến vào trục đường chính, Seol Jihu bỗng giật mình

Không chỉ ở trước nhà cậu, mà ở những con hẻm xung quanh, hàng loạt chiếc xe nối đuôi nhau chạy ra.

Họ áp sát chiếc xe đang chở Seol Jihu và tạo thành một đội hình bảo vệ vững chãi.

Ming Jie vỗ vai Seol Jihu. Sau đó anh ta đưa cho cậu một chiếc điện thoại, đang mở sẵn cuộc gọi.

"…Xin chào?"

"Tôi đây. Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện trên Trái đất, phải không?"`.

Giọng một người đàn ông vang lên. Anh ta nói tiếng Hàn khá trôi chảy.

Seol Jihu nhanh chóng nhận ra giọng nói đó.

"Anh... anh là Hao Win?"

"Mm, do tình huống khẩn cấp nên tôi sẽ nói ngắn gọn và đơn giản." - Hao Win hắng giọng và nói tiếp - "Đầu tiên, em gái của cậu đã ổn"

"Ổn?"

"Ngay sau vụ nổ súng, cô ấy đã được chuyển đến bệnh viện gần đó để cấp cứu. Sau khi cấp cứu xong, cô ấy được chuyển tới bệnh viện Soyoung. Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp và cô bé đã thoát khỏi kiếp nạn."

Thông tin của Hao Win giúp trái tim của Seol Jihu dịu lại đôi chút.

Thế nhưng...

"Sinyoung hành động nhanh hơn tôi tưởng."

Câu nói đó làm cậu giật mình.

"Tại bệnh viện Soyoung, các bác sĩ và y tá giỏi nhất đã tận tình chăm sóc cô ấy 24/7. Sinyoung cũng thanh toán toàn bộ chi phí y tế, đích thân Yun Seohui cũng đến thăm và chúc em gái cậu hồi phục nhanh chóng…."

Seol Jihu ngơ ngác. Cậu đang nghi ngờ rằng Sinyoung đứng sau vụ tấn công này. Nhưng lời của hao Win khiến cậu bối rối.

"Sinyoung đang ... ra tay giúp đỡ tôi?" - Seol lắp bắp hỏi.

"Tôi hiểu cảm giác của cậu. Chuyện này thật đáng ngờ. Nhưng lúc này, cậu cần phải suy nghĩ sáng suốt" -  Hao Win nói tiếp - "Hội Tam Hoàng và Sicilia thay phiên nhau bảo vệ các thành viên trong gia đình cậu. Riêng Sicilia chịu trách nhiệm chăm lo cho em gái cậu. Nhưng kẻ thù quá manh động. Không ngờ hắn lại ra tay ngay giữa chốn đông người.

Kẻ tấn công đã bị bắn hạ ngay tại hiện trường. Mặc dù đó là một kẻ lạ mặt, nhưng tôi nghi là Jung Minjong đứng sau vụ này. Chắc Sinyoung cảm thấy hối hận và sợ hãi nên mới hành động vội vã như thế".

Hiện tại, Taciana Cinzia đã cử đàn em truy tìm Jung Minjong. Hắn sẽ sớm bị túm cổ thôi".

Hao Win bình tĩnh thông báo tình hình cho Seol Jihu.

"Nếu có thể, tôi muốn khuyên cậu một điều: Hãy trở về Thiên đường càng sớm càng tốt. Không ai biết chuyện gì có thể xảy ra trong những ngày tới".

''..."

"Tôi hiểu cảm giác của cậu, nên tôi không bảo cậu quay lại ngay lập tức. Nhưng nói thẳng ra, cậu ở đây cũng không có tác dụng gì. Thậm chí tôi e rằng đàn em của Jung Minjong đang chờ cơ hội tấn công cậu."

"..."

"Hội Tam Hoàng và Sicilia sẽ tăng cường bảo vệ cậu. Nhưng điều đó có nghĩa là, chúng tôi phải giảm bớt số người bảo vệ cho các thành viên khác trong gia đình cậu. Nên cậu hãy suy nghĩ thấu đáo".

Ý của Hao Win là, Seol hãy lo việc ở Thiên đường, và để họ lo việc ở Trái đất. Ai giỏi việc gì thì làm việc nấy.

"…Tôi hiểu rồi."

"Tốt lắm. Giữ lấy chiếc điện thoại này nhé. Tôi sẽ cập nhật thông tin cho cậu. Như thế tốt hơn là hành động mơ hồ".

"Ok."

Trước khi Seol Jihu cúp máy, Hao Win nói thêm một điều cuối cùng.

"Đừng quên. Cậu phải kiểm chế cảm xúc của mình. Đây là lúc chúng ta cần phải hành động bằng lý trí".


*


Chiếc xe sedan đã dừng lại trước cổng chính bệnh viện.

Ming Jie cúi đầu và mở cửa xe.

Seol Jihu cảm ơn rồi vội vã chạy vào bệnh viện.

Lễ tân nói rằng Seol Jinhee đang nằm trong phòng VIP. Chi phí lên tới một triệu won mỗi ngày (Note: Khoảng 20 triệu đồng).

Seol Jihu được hướng dẫn đến tầng cao nhất của bệnh viện. Ở đó, cậu nhìn thấy Seol Wooseok đang ngồi trên ghế dài ở hành lang và cúi đầu buồn bã.

"Anh!" - Seol vội hét lớn

Seol Wooseok ngơ ngác: "Jihu đó ư?"

Anh ấy ngẩng đầu và vội đứng dậy: "Tại sao gọi cho em lại khó như vậy?"

Mặc dù anh ấy đang kìm chế, nhưng rõ ràng là anh ấy đang tức giận.

"Xin lỗi, em để quên điện thoại ở nhà."

"Em không mang theo điện thoại khi đi làm?"

"Công ty cấp cho em một chiếc điện thoại dành riêng cho công việc."

"…Đưa anh xem nào."

Seol Jihu chìa điện thoại ra. Đó là chiếc điện thoại mà Ming Jie vừa đưa cho cậu.

Seol Wooseok nhìn cậu với vẻ nghi ngờ, rồi hỏi.

"Vậy tại sao em biết Jinhee bị thương?"

"Ban nãy em gọi cho mẹ, thế là...."

"Công ty không báo gì cho em sao??"

“Họ chỉ nói là có chuyện gì đó đã xảy ra và em nên trở về nhà. Họ không cho em biết bất cứ điều gì cụ thể cả... ”

Seol Wooseok nhíu mày. Rõ ràng anh ấy đang bối rối, nhưng sau khi quan sát nét mặt Seol, anh khịt mũi.

"…Thôi được rồi. Lại đây"

"Jinhee thế nào rồi?"

Seol Wooseok chỉ vào phòng bệnh.

Seol Jihu cẩn thận mở cửa.

 Ngay khi bước vào, cậu ta đã ngửi thấy mùi cồn nồng nặc.

Bíp… Bíp… Bíp…

Điện tâm đồ đang phát ra tiếng bíp bíp vô hồn. Và trên chiếc giường, cậu thấy Seol Jinhee đang nằm bất tỉnh.

Một ống truyền nước được gắn vào tay trái của cô.

Seol Jihu đi từng bước, rồi quỳ gối trước giường.

“….”

Cô ấy đã bị bắn.

Một viên đạn đã xuyên qua bụng cô, tạo thành một cái lỗ lớn.

Từ nhỏ đến lớn, Jinhee chưa bao giờ bị một vết xước. Cô bé đã đau đớn đến mức nào?

"Là lỗi tại anh..." - Seol Jihu nắm lấy đôi tay yếu ớt của Seol Jinhee.

"Giám đốc Yun Seohui đã đến thăm vào sáng sớm." - Giọng Seol Wooseok vang lên sau lưng cậu -

“Cô ấy nói rằng cô ấy bị sốc sau khi xem tin tức và xem xét vấn đề kỹ hơn vì Seol không phải là họ phổ biến… Cô ấy đã an ủi bố mẹ, và giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.”

“….”

"Anh hỏi thật nhé, hai người có quan hệ gì với nhau vậy??"

"…Em không biết."

"Huh?"

"Em không biết. Em thực sự không biết nữa. "

Seol Jihu khẽ lẩm bẩm và cúi đầu.

Seol Wooseok ngơ ngác nhìn vẻ bối rối của Seol Jihu.


*


Suốt mấy ngày liền, Seol Jihu không rời khỏi Seol Jinhee.

Cậu ở lỳ trong phòng bệnh cả ngày lẫn đêm. Cậu hiếm khi ra ngoài, trừ những lần bị bố mẹ và anh trai kéo ra nhà hàng để ăn uống.

Cậu biết rằng mình nên quay về Thiên đường theo lời Hao Win, nhưng cậu không thể rời đi.

Bởi vì cậu quá đau lòng.

Em gái của cậu bị thương vì các hoạt động của cậu ở Thiên đường. Cậu không thể tránh được cảm giác tội lỗi.

Trong khi đó, Hao Win tiếp tục cập nhật tình hình cho cậu.

Người đàn ông bắn Seol Jinhee đã chết tại hiện trường, và cảnh sát đang truy đuổi những kẻ liên quan đến vụ tấn công.

Và bốn ngày sau, một thông tin mới đã xuất hiện.

Khi Seol Jihu đang miễn cưỡng dùng bữa sáng bên trong nhà hàng của bệnh viện, cậu bàng hoàng khi nghe tin tức trên TV.

"Sáng nay ở gần sân bay Incheon, người ta đã tìm thấy xác của ông Jing Minjong".

Sau đó, Hao Win nói với Seol rằng Hội Tam Hoàng và Sicilia không hề ra tay xử lý Jung Minjong. Khi họ đến nơi thì hắn đã chết được mấy ngày rồi.

Các phương tiện truyền thông chỉ đưa tin rời rạc về vụ việc này. Cảnh sát không liên hệ giữa cái chết của Jung Minjong với vụ nổ súng gần đây. Tóm lại, cảnh sát đã nhanh chóng đóng hồ sơ về vụ việc này. Nhưng Seol Jihu không thể dừng lại ở đây.

"Anh có mệt không?"

Hôm nay, khi Seol Jihu đang sờ trán em gái mình, cậu chợt nghe thấy giọng nói của Yoo Seonhwa.

“Nếu anh thấy mệt mỏi, anh nên nghỉ ngơi đi. Cũng nên quan tâm đến công việc của anh một chút. Anh nghỉ lâu như thế, công ty của anh không phàn nàn gì sao?”

“….”

"Bác sĩ nói rằng cô ấy đang ở trong tình trạng ổn định và cô ấy sẽ sớm tỉnh lại."

Hao Win cũng nhắc Seol quay lại Thiên đường.

Đúng như Hao Win đã nói, Seol Jihu không thể làm gì trên Trái đất. Đây không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Chắc chắn, kẻ đứng đằng sau vụ việc này là một kẻ có liên quan đến Thiên đường.

Trong trường hợp đó, cậu phải đến Thiên đường để giải quyết vấn đề. Ở nơi ấy, cậu mới có thể sử dụng quyền lực của mình.

"Uhm tôi cũng định quay trở lại".

Sau khi suy nghĩ một lúc, Seol Jihu từ từ buông tay Seol Jinhee.

“Anh nên làm thế. Nếu Jinhee tỉnh dậy mà nhìn thấy anh ở đây, chắc con bé sẽ phát điên mất".

Yoo Seonhwa cố tình nói đùa để làm không khí bớt căng thắng, nhưng Seol Jihu không hề cười.

Cô ho khan rồi tiếp tục.

“Dù sao thì, chú Seol và anh Wooseok cũng sẽ đến ngay thôi. Anh có thể dành thời gian để nghỉ ngơi một chút.”

"…Uhm."

“Chà, nếu anh lo lắng như vậy, tại sao anh không nghỉ việc?”

Seol Jihu cười khúc khích, nghĩ rằng cô ấy đang nói đùa.

“… Seonhwa.”

Cậu từ từ đứng dậy rồi đột nhiên nghiêm mặt.

"Hãy cẩn thận."

"Hmm?"

"Cô cũng phải cẩn thận."

Yoo Seonhwa nhìn chằm chằm vào Seol Jihu một lúc. Sau đó cô cười và véo má cậu.

"Anh mới là người cần phải cẩn thận."

"Không, tôi nói thật đấy. Đây không phải chuyện đùa đâu!"

"Được rồi, được rồi. Tên Bìm bịp đang lo lắng cho tôi cơ đấy. Hehe, thật tử tế ”.

Yoo Seonhwa cầm túi xách, cười vui vẻ.

"Đi nào. Để tôi tiễn bồ cũ một đoạn nhá".

Seol thở dài và quay đi.

Hai người vừa nói chuyện, vừa rời khỏi phòng bệnh.

Cùng lúc đó...

Khi tiếng đóng cửa vang lên, đôi mắt của Seol Jinhee từ từ mở ra.

Seol Jinhee liếc nhìn chiếc ghế mà Seol Jihu đã ngồi.

Sau đó cô ấy ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào cánh cửa.


*


Cuối cùng, Seol Jihu cuối cùng đã trở lại Thiên đường.

Vừa bước ra khỏi ngôi đền, đôi chân Seol khựng lại.

Khuôn mặt của cậu đanh lại, hai mắt mở trừng trừng. Cơn thịnh nộ mà cậu đã kìm nén nhiều ngày qua, đang chuẩn bị bùng nổ. Kẻ thù đã xâm phạm tới điểm yếu nhất của Seol, cũng là điểm khiến cậu sôi sục nhất.

Gia đình cậu bị tấn công. Em gái cậu bị bắn. Hình ảnh Seol Jinhee nằm bất tỉnh trên giường bệnh vẫn hiện rõ trong tâm trí cậu.

Nhưng Seol cố gắng nghiến răng và bình tĩnh lại. Đây không phải là lúc để hành động theo cảm xúc. Đúng như Hao Win nói, lúc này cậu phải tin vào lý trí.

'Chỉ vì mình mà Jinhee bị...'


'Yun Seohui, cô là đồ khốn kiếp ...!'


'Không, không, chẳng có bằng chứng nào cả...'


‘Nhưng Jung Minjong không thể là kẻ chủ mưu. Ngoài Yun Seohui thì còn ai có thể làm những chuyện này?'


Bộ não cậu quay cuồng giữa vô vàn giả thuyết. Seol Jihu cố gắng dùng Minh Kính Tĩnh Thủy để trấn tĩnh bản thân. Nếu không, có lẽ cậu sẽ phát điên ngay bây giờ.

Cậu lặng lẽ hít một hơi thật sâu và bước ra đường. Vì trời còn chưa sáng và mọi người vẫn đang ngủ nên đường phố vô cùng im ắng.

Tòa nhà của Valhalla cũng chìm trong giấc ngủ. Chỉ có một người đang ở trong vườn, vừa luyện tập vừa lau mồ hôi nhễ nhại.

Người đàn ông cao lớn vạm vỡ đó, không ai khác chính là Vlad Halep.

Anh ta luôn thức dậy trước bình minh và luyện tập cho đến khi mặt trời lên cao. Jang Maldong rất quý mến anh chàng chăm chỉ này, thi thoảng ông cũng hướng dẫn Vlad Halep vài điều.

Đang tập luyện, Vlad Halep giật mình vì cảm nhận được một luồng khí phẫn nộ từ sau lưng.

"... Hmm?"

Seol Jihu đang lê bước qua cổng chính.

Cảm thấy có gì đó quen quen, Vlad Halep nghiêng đầu quan sát Seol Jihu một cách cẩn thận.

Đôi môi mím chặt, đôi mắt trợn trừng, và những sợi tóc như dựng đứng lên. Lúc này Seol giống một ác thần phẫn uất.

Vlad Halep rùng mình nhận ra. Anh đã từng thấy bộ dạng này của Seol Jihu một lần rồi. Đó là Giai đoạn 3 của Bữa Tiệc.

Mặc dù lúc đó Seol mới cấp 3, nhưng sát khí đáng sợ của cậu ấy lấn át cả anh ta và Oh Rahee.

Chuyện gì đã khiến Seol Jihu tràn ngập sát khí như vậy?

‘... Hình như là... có điều gì đó đã xảy ra trên Trái đất.”


Thật vậy, những ngày gần đây Valhalla khá lộn xộn và huyên náo.

Mặc dù Vlad Halep không quan tâm nhiều đến vấn đề của người khác, nhưng cô nàng Oana Halep lại khá tò mò về chuyện này. Cô ấy kể cho anh nghe những tin đồn, thậm chí còn bảo anh ta nên chỉ dạy cho Seol vài chiêu tự vệ ở Trái đất.

'Trông anh ta hơi nguy hiểm ...'

Hiện tại, Seol Jihu đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều so với lúc ở Bữa tiệc. Thế nên sát khí của cậu cũng đáng sợ hơn nhiều.

Mặc dù cậu ta đang cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng nếu sát khí kia bùng nổ, chắc chắn Thiên đường sẽ trải qua một trận gió tanh mưa máu.

'Mình nên làm gì bây giờ?'


Vlad Halep do dự một lúc. Sau đó, anh ta nhớ tới lời khuyên của em gái mình. Nghĩ ngợi vài giây, anh ta tiến lại gần Seol Jihu.

"Xin chào."

Seol Jihu dừng lại khi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh ta.

"Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?" - Vlad Halep lững thững bước tới.

Seol chớp mắt ngạc nhiên khi thấy Vlad Halep đột ngột bắt chuyện với mình.

Trong lúc cậu còn đang bối rối, Vlad Halep chỉ tay về phía tòa nhà.

“Nếu anh rảnh, hãy cùng tôi uống một tách cà phê."


*


Cùng lúc đó

"Hây!"

Seol Jinhee đặt tay lên bụng và gật gù.

"Em biết mà! Em thường xuyên tập thể dục nên cơ thể em rất cứng cáp! ”

Cô vừa cười vừa nói với vẻ hài lòng, rồi quay sang bên cạnh giường. Ở đó, Yoo Seonhwa đang cắt một quả gì đó giống như đào.

“Chị cũng nghe bác sĩ nói rồi đúng không? Ngay cả bác sĩ cũng chưa bao giờ thấy một người bị súng bắn vào bụng mà lại bình phục nhanh như thế".

Yoo Seonhwa chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Trong khi Seol Jinhee mải mê xoa bụng và cười khúc khích, Yoo Seonhwa đã đổ vài giọt chất lỏng lạ lùng vào cốc nước của Seol Jinhee.

Sau đó, Yoo Seonhwa đưa cốc nước cho Jinhee.

“Của em đây. Uống đi".

"Vâng ~"

Seol Jinhee dốc cạn ly nước rồi há to miệng như em bé đòi ăn. Yoo Seonhwa bật cười và đút miếng đào vào miệng cô ấy.

Vừa cắn một miếng, Seol Jinhee đã rên rỉ: “Ah ~ Ngon quá trời. Sao mấy quả đào này lại ngon thế cơ chứ!"

Seol Jinhee ngấu nghiến những quả đào như một con sóc. Thế rồi, Yoo Seonhwa thì thầm.

“Mấy quả này là đào nhập khẩu đó. Oppa Jihu đã mua cho em để bồi bổ cơ thể".

Phẹt!

Jinhee nhổ miếng đào ra và ho sù sụ.

“Chị đùa, chị đùa thôi. Chị đã mua đào, không phải Jihu mua đâu".

Yoo Seonhwa xoa đầu Jinhee và đưa cho cô một quả đào khác.

Seol Jinhee khịt mũi, rồi cầm lấy quả đào. Nhưng cô ấy chỉ trừng mắt nhìn quả đào, chứ không muốn ăn nữa.

Yoo Seonhwa nhíu mày.

"Em ghét anh ta đến vậy ư?"

"... Unni." - Giọng Seol Jinhee đột nhiên trầm xuống - "Chị có biết gần đây tên khốn đó đã làm gì không?"

"Tên khốn đó?" -  Yoo Seonhwa lắc đầu - "Đừng gọi anh ta như thế. Đó là anh trai em. Và anh ấy đang làm việc tại một công ty danh tiếng."

“Chị tin lời hắn sao? Em sợ lắm. Có khi hắn ta đang làm việc cho một tổ chức xã hội đen ấy chứ!"

“... Sao tự nhiên em lại nghĩ thế?"

"Chà, thực ra thì... Em đã thức dậy từ vài ngày trước."

"Em dậy từ vài ngày trước? Nhưng tại sao-"

"Đêm đó…" - Seol Jinhee cắt lời Yoo Seonhwa - "Em vô tình thức dậy vào lúc nửa đêm ... và em thấy tên khốn đó đang nắm tay em, gầm gừ những câu đáng sợ."

"... Anh ấy nói gì vậy?"

"Cái gì mà... ta sẽ giết tất cả các ngươi" - Seol Jinhee bặm môi - “Hắn ta nắm tay em cả đêm và lẩm bẩm những lời lẽ kinh khủng đó. Ban đầu em còn tưởng đấy là ma cơ chứ... Aigoo, nghĩ đến chuyện đó là em rùng mình rồi".

Yoo Seonhwa bật cười khi thấy Seol Jinhee đang xoa xoa cánh tay của mình.

“Chuyện bình thường thôi mà. Cô em gái quý giá của anh ấy bị thương. Anh ấy tức giận là điều đương nhiên. "

“Aiya ~ Unni, đừng nói chuyện tào lao" - Seol Jinhee khịt mũi - “Chính kẻ đó đã bỏ rơi em gái quý giá của mình giữa đường cao tốc. Em đã đợi cả trăm ngày xem hắn có hồi tâm chuyển ý hay không. Một trăm ngày! Nhưng hắn không hề quay lại xin lỗi em! Argh, nghĩ đến chuyện đó là em cáu điên lên rồi!"

Seol Jinhee dựa lưng vào giường, càu nhàu.

“Dù sao,...  Hãy trông chừng tên khốn đó, đừng để hắn làm điều gì ngu ngốc. Tốt nhất là giữ chân hắn lại, kẻo hắn chạy lung tung và bị bắn như em. "

"Ồ, em đang lo cho anh ấy hả?"

"Không, không phải!" - Seol Jinhee nhảy dựng lên.

"Không phải ư?" - Yoo Seonhwa bật cười.

"Chỉ là..." - Seol Jinhee khịt mũi - “Em đang cảm thấy sướng như tiên vậy. Phòng bệnh thoải mái, đồ ăn ngon, và các bác sĩ đẹp trai đến thăm em mỗi đêm. Nếu tên khốn đó bị bắn, hắn cũng được chăm sóc tử tế như thế này... Em không muốn hắn được hạnh phúc như em!"

“Chà, đương nhiên, đây là phòng bệnh Vip mà"

"Em nói thật mà! Unni không tin em sao?"

“À, chị hiểu rồi. Em hạnh phúc vì được oppa đẹp trai đó nắm tay mỗi đêm đúng không? Ừm, đúng là dạo gần đây anh ấy đẹp trai hơn trước".

"Aaack!" - Seol Jinhee nắm lấy chiếc gối và ném vào Yoo Seonhwa, sau đó kéo chăn trùm lên đầu - "Em không chơi với chị nữa!"

Mặc kệ Jinhee gào lên giận dỗi, Yoo Seonhwa vẫn ngồi cười khúc khích.


---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


MỤC LỤC


Chương 411

Chương 410

Chương 409

Chương 408

Chương 407

Chương 406

Chương 405

Chương 404

Chương 403

Chương 402

Chương 401

Chương 400 - Phần 2
Chương 400 - Phần 1

Chương 399

Chương 398 - Phần 2
Chương 398 - Phần 1

Chương 397 - Phần 2
Chương 397 - Phần 1

Chương 396 - Phần 2
Chương 396 - Phần 1

Chương 395

Chương 394 - Phần 2
Chương 394 - Phần 1

Chương 393 - Phần 2
Chương 393 - Phần 1

Chương 392 - Phần 2
Chương 392 - Phần 1

Chương 391 - Phần 2
Chương 391 - Phần 1

Chương 390

8 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.