Khát vọng trở về - Chương 362: Tinh tú Tiến hóa


"Có phải cậu đã hỏi ta về định mệnh không?"

"Định mệnh…?"

"Ừ. Câu chuyện đó được viết trong nhật ký."

Ian lật vài trang và bắt đầu đọc to.

"Trong khi tôi đang vui vẻ uống rượu, say sưa với câu chuyện tuyệt vời vừa nghe được, tôi cảm thấy một ánh mắt nhìn thẳng vào mình. 'Ngài Ian, có điều này làm tôi khá bận tâm.' - Seol hỏi - 'Ông nghĩ từ “Định Mệnh” có ý nghĩa như thế nào?'"

Seol Jihu ngẫm nghĩ một lúc.

"Chà, đó là... Sau khi tôi tham gia Bữa tiệc".

Thật vậy, sao khi Ira mở ra nhánh bên phải của Cửu Nhãn, cậu đã hỏi Ian để tìm hiểu về ý nghĩa của kỹ năng "Lựa chọn Định Mệnh".

"Đúng thế, ta đã nói rằng..."

Ian ho khan, và Seol Jihu lẩm bẩm với giọng bình tĩnh.

"Trước tiên, Định Mệnh là thứ đã gắn liền với cậu ngay mà khi cậu vừa mới ra đời. Chắc cậu nghĩ số phận là một điều gì đó rất tuyệt vời, nhưng thực ra không phải như vậy. Định mệnh không nhất thiết phải diễn ra theo một đường cố định. Ngay cả một lựa chọn có vẻ tầm thường cũng có thể ảnh hưởng đến một định mệnh quan trọng, như sự sống và cái chết".

Đôi mắt của Ian mở to khi nghe Seol Jihu nhắc lại những lời trong quá khứ của mình.

"Thật bất ngờ, cậu còn nhớ à? Cảm ơn cậu, giờ thì ta đã nghĩ thông suốt rồi".

Seol Jihu nói khẽ.

"Mỗi lời khuyên của ngài đều trở thành một phần máu thịt của tôi. Làm sao tôi quên được chứ?"

"Haha, cậu làm ông già này xấu hổ rồi đấy. Chậc, ta bắt đầu hơi ngại rồi nha... Cậu nghĩ ta là loại người nào thế?"

Seol Jihu mỉm cười đáp lại và nhìn lại Jang Maldong.

"Sư phụ à, sư phụ bảo ông ấy nói chuyện thoải mái hơn được không? Như thế con cũng cảm thấy bớt ngại hơn".

Jang Maldong dịch lại lời Seol, và Ian mỉm cười.

"Fufu, được thôi. Nói chuyện nghiêm túc như thế này cũng không hợp với ta cho lắm.Được rồi, cậu có nhớ chúng ta đã nói gì tiếp theo không?"

"Con người luôn phải đưa ra những sựu lựa chọn. Dù đó là trong quá khứ, hiện tại hay là tương lai. Những lựa chọn quan trọng như sống hay chết thường được để tới cuối đời. Mà cuộc đời thì khá dài...."

"Khụ! Và sao nữa?"

"Không giống như trong các trò chơi, chúng ta có thể nhìn thấy kết thúc chỉ sau một hay hai lựa chọn thôi"

"Uaaaah."

Ian lấy tay che mặt và rên rỉ.

"Chết tiệt, chết tiệt! Cậu nhớ mọi thứ quá chính xác!"

Ông bứt vài sợi râu và nhíu mày.

"Xin lỗi nhé. Khi đọc đoạn văn này trong nhật ký của mình, cả cơ thể ra co rúm lại. Tại sao ta lại nói như vậy chứ, lảm nhảm mấy thứ khuôn mẫu. Thế còn cậu, cậu nghĩ về những lời đó thế nào? Cứ nói thật lòng nhé".

"Tôi nghĩ rằng đó là lời khuyên có giá trị và nghĩ về nó nhiều lần. Đó là tại sao tôi vẫn còn nhớ nó."

"Đừng làm vậy!" - Ian lắc đầu và nở một nụ cười yếu ớt.

"Từ ngữ, đặc biệt là các triết lý, không thể suy diễn theo kiểu một cộng một bằng hai. Dù lý thuyết đó hay đến mấy, cậu cũng phải suy nghĩ và diễn giải nó phù hợp với bản thân. Descartes đã nói rằng "Nghi ngờ là nguồn gốc của trí tuệ", cậu biết không?"

Ian vừa nói vừa búng đi vài sợi râu.

Rồi ông ta đóng cuốn sổ lại, đặt nó lên bàn và nói.

"Ta còn một đống câu hỏi muốn hỏi, nhưng để sau đi. Bây giờ ta cần nói với cậu một điều đã ấp ủ từ lâu."

Ian đột nhiên tỏ ra nghiêm túc, vì vậy Seol Jihu cũng ngồi thẳng trên ghế lắng nghe.

"Cậu đã nghe nói về chủ nghĩa hiện sinh chưa?"

"Chủ nghĩa hiện sinh?? Tôi có nghe qua, nhưng tôi không nhớ lắm".

"Đại loại, đó là lý thuyết nhấn mạnh đến sự tồn tại của một cá nhân. Đối lập với nó sẽ là chủ nghĩa bản chất, trong đó nhấn mạnh đến sự tồn tại của một vật thể."

Ian cười thầm khi thấy mặt Seol Jihu ngơ ngác.

"Đừng nghĩ mông lung làm gì. Lấy TV làm ví dụ. Nó tồn tại để cho mọi người xem TV, phải không?"

"Đúng vậy."

"Quần áo cũng thế, chúng được tạo ra để che chở cơ thể chúng ta. Đó là mục đích, và cũng là ý nghĩa tồn tại của chúng".

Seol Jihu gật gù.

"Cậu có thể thấy vô số ví dụ về điều này xung quanh chúng ta. Ví dụ, cuốn sổ hay cái ghế này cũng vậy. Chúng không thể tự thay đổi công dụng của chúng, không thể thay đổi mục đích tồn tại của chúng. Nghĩa là định mệnh của chúng đã được thiết lập ngay từ đầu".

Ian đưa ra một lời giải thích dài trước khi hắng giọng. Ông hơi nghiêng về phía trước, như thể sắp nói một điều cực kỳ quan trọng.

"Nhưng còn con người thì khác".

Giọng Ian Ian trở nên sâu lắng hơn.

"Ta hỏi cậu chút nhé. Cậu có được sinh ra vì một mục đích hoặc một lý do nào đó không?"

Seol Jihu lắc đầu.

"Thấy chưa? Cha và mẹ cậu không thể quyết định rằng "Ah, lần này chúng ta sẽ sinh ra một tổng thống" hoặc "Chúng ta sẽ sinh ra một anh hùng ở dị giới".

Seol Jihu bật cười khi nghe Ian bình luận nửa đùa nửa thật.

"Tồn tại quan trọng hơn bản chất. Đó là những gì mà triết gia người Pháp, Jean-Paul Sartre, đã nói."

Ian tiếp tục.

"Con người không được sinh ra mục đích cố định. Con người phải tồn tại, rồi sau đó tự quyết định lẽ sống và giá trị của bản thân"

Ian buông một tiếng thở dài.

"Ta đang muốn nhấn mạnh tới tầm quan trọng của sự lựa chọn."

"Lựa chọn?"

Ian gãi mũi và cười ngượng nghịu.

"Sartre cũng nói thế này: cuộc sống là cuộc sống là sự lựa chọn sinh và tử".

"Lựa chọn giữa sinh và tử?"

"Chủ nghĩa hiện sinh đề cao quyền tự do lựa chọn, cũng như hệ quả của sự lựa chọn đó. Khi cậu lựa chọn làm gì và chịu trách nhiệm ra sao, cũng là lúc cậu lựa chọn cuộc sống và cái chết của bản thân mình."

Ian mỉm cười.

"Nói cách khác, con người không bị mắc kẹt bởi định mệnh. Họ là những tồn tại có khả năng tiên phong cho số phận của chính họ. Họ có thể tự quyết định bằng cách lựa chọn và chịu trách nhiệm."

Đôi mắt Seol Jihu lóe sáng.

"Vì vậy, theo một cách nào đó, định mệnh phụ thuộc rất nhiều vào những sự lựa chọn. Và ta nghĩ cậu có thể đi xa hơn nữa. Đó là những gì ta muốn nói với cậu".

'Indigo, Định mệnh tiên phong'.

Giai đoạn sau của 'Lựa chọn định mệnh'.

Seol Jihu không ngờ rằng mình sẽ được nghe những lời này từ Ian.

"Ngài Ian..."

Seol Jihu hít một hơi thật sâu.

"Có một điều mà tôi muốn hỏi..."

Nụ cười của Ian nở rộ, ông nhún vai ra hiệu cho Seol nói tiếp.

"Nếu Lựa chọn định mệnh được kết nối với Định mệnh Tiên phong, thì giai đoạn tiếp theo sẽ là gì?"

"Hmm?"

"Tức là, sau bước 'Tự quyết định số phận của bản thân' và 'Tiên phong cho số phận của bản thân', thì bước tiếp theo là gì?"

Ian ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ.

Seol Jihu cảm thấy xấu hổ. Thay vì nghiền ngẫm những lời Ian nói và hỏi điều gì đó triết lý, cậu lại lười biếng và hỏi toẹt luôn rằng bước thứ ba là gì.


"Tiến hóa... tiến hóa"

Ian nheo mắt và nhíu mày. Ông khẽ rên lên.

"Khó nói quá. Ý nghĩa của từ ‘tiến hóa' quá rộng"

"Uhmm... Tôi đã đọc một lý thuyết tương tự trong sách. Sách viết rằng bước ba là Tinh tú Tiến hóa".

Thấy Ian bối rối, Seol Jihu thử hé lộ đáp án của các vị thần.

Đôi mắt của Ian lóe sáng.

"Tinh tú Tiến hóa, huh..."

Seol Jihu lo lắng, sợ Ian sẽ hỏi xem cuốn sách đó tên là gì, nhưng may mắn là điều đó đã không xảy ra.

Ian suy nghĩ một lúc lâu rồi nói.

"Thế này..."

Ông ta vẽ một vòng tròn nhỏ trong không trung và nói đấy là ‘Lựa chọn Định mệnh', sau đó ông vẽ một vòng tròn lớn hơn bao quanh vòng tròn nhỏ và nói đấy là 'Định mệnh tiên phong'.

Rồi ông lại di chuyển ngón tay của mình một lần nữa.

"Nếu có một cái gì đó bao gồm cả hai..."

Ông vẽ một vòng tròn lớn hơn nữa.

"Ta nghĩ thế này."

Seol Jihu chúi đầu về phía trước và tập trung lắng nghe.

"Trên thế giới này có rất nhiều người. Đương nhiên, sẽ có vô số số phận đan xen và ảnh hưởng lẫn nhau theo nhiều cách. Như những tinh tú trên bầu trời đêm."

Ian giơ cánh tay lên cao hơn, và đôi mắt Seol Jihu cũng ngước lên.

Trên bầu trời, vô số tinh tú đang tỏa sáng.

"Từ từ đã. Chúng ta phải nói thêm một chút về vũ trụ".

Ian nhắc nhở Seol Jihu rồi nói tiếp.

"Hệ mặt trời bao gồm các hành tinh, bao gồm cả Trái đất, quay quanh Mặt Trời".

"Vâng."

"Nhưng... cậu có biết không? Trái đất không phải là một ngôi sao. Không chỉ Trái đất, mà tất cả các thiên thể khác như Thủy Tinh, Kim Tinh... cũng vậy".

"Tôi biết, bởi vì chúng không tự phát sáng".

"Chính xác. Mặt trời là thiên thể duy nhất có khả năng tự tạo ra ánh sáng trong hệ mặt trời của chúng ta."

Ian nhấn mạnh điểm cuối cùng.

"Thành thật mà nói, ta chỉ đang phỏng đoán thôi. Nếu Tinh tú dùng để chỉ các ngôi sao, thì Tiến hóa nghĩa là sự thay đổi."

Ian nuốt nước bọt.

"Cậu nghĩ xem, Kim Tinh là một hành tinh, không phải là một ngôi sao, nhưng nó tỏa sáng rực rỡ trong mắt chúng ta. Tại sao vậy?"

"Vì nó phản chiếu ánh Mặt Trời."

"Chính xác. Mặt Trời giúp Kim Tinh tỏa ra ánh sáng. Nếu đặt vào vị thế của con người thì..."

Ian hạ tay xuống.

"Ngôi sao trong cụm từ kia nghĩa là một người có thể thay đổi số phận của chính họ, và cả số phận của những người xung quanh."

Sau lời giải thích dài, Ian cầm lấy một chai nước và uống vài ngụm.

"Có khả năng kiểm soát số phận của người khác. Hmmm, đó là một thực thể vĩ đại".

Ian thở dài khi vuốt râu.

"Tuy nhiên, hiếm người có được khả năng đó. Cậu có nghĩ đến ai không? Một người giống như Mặt trời."

Seol Jihu suy nghĩ về nó một cách cẩn thận trước khi lắc đầu. Cậu không nghĩ ra ai phù hợp với mô tả này.

"Ta cũng thế. Các nhà văn nhà thơ có thể ví cha mẹ hoặc một anh hùng với Mặt trời, nhưng điều đó cực kỳ chủ quan."

Ian đưa tay mân mê cằm mình và nói tiếp.

"Nhưng nếu phải mô tả một người có phẩm chất này, ta nghĩ đó là một vị vua."

"Một vị vua?"

"Đúng. Một vị minh quân được mọi người tôn kính. Mỗi mệnh lệnh của anh ta có thể quyết định số phận của hàng trăm hoặc thậm chí hàng ngàn người."

Tại thời điểm đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Seol Jihu.

[Cậu có muốn trở thành Vua không?]

Những gì Hao Win đã nói từ lâu, lóe lên trong tâm trí cậu

"Chà, ta không có thời gian để nghiên cứu kỹ nên chỉ có thể nói vậy thôi. Hình như ta hơi phấn khích rồi ".

Ian thở ra một hơi thật sâu và mỉm cười

Seol Jihu ngước mắt lên sau khi lặng lẽ ngẫm nghĩ về những lời của Ian.

"…Cảm ơn ngài."

Cậu khẽ cúi đầu.

"Tôi đã suy nghĩ mông lung từ lâu nhưng giờ tôi đã tìm ra đáp án rồi. Ngài đã cho tôi một lời giải thích hoàn hảo."

"Không vấn đề gì! Ta cũng rất vui, Fuhehe. Mấy khi ta có cơ hội nói về những chuyện như thế này... Cậu có thể coi đây là lời lảm nhảm của một ông già vô dụng cũng được".

"Ồ không, tôi sẽ không bao giờ nghĩ thế đâu".

"Haha, vậy thì ta rất biết ơn cậu. Có vẻ như ta vẫn còn giá trị nào đó".

Với khuôn mặt nhăn nheo, Ian nở một nụ cười dịu dàng.



*


Ian và Seol Jihu trò chuyện rất lâu.

Vì cả hai có rất nhiều điều muốn hỏi nhau, nên cuộc trò chuyện kéo dài tới vài tiếng.

Seol cảm thấy thật hạnh phúc.

Đã lâu lắm rồi mới được gặp lại Ian, Seol Jihu cảm thấy như được trở về những ngày xa xưa, khi cậu nói chuyện với Ian tại Cung điện Hoàng gia Haramark.

Nhưng Trái đất không phải là Thiên đường, và Ian không còn là một Pháp sư quyền năng nữa.

Khi cuộc trò chuyện kéo dài tới bốn giờ, Ian tỏ ra kiệt sức, và Seol Jihu và Jang Maldong cũng nhận ra điều đó.

Họ rời khỏi hiệu sách cũ, nói rằng họ sẽ quay lại vào ngày mai.

Lúc họ về tới khách sạn, đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng.

"Phù... Đã lâu rồi ta mới phải dịch nhiều như vậy đó" - Jang Maldong càu nhàu khi đi bộ về phòng. Seol Jihu cúi đầu chào sư phụ, rồi cũng về phòng của mình.

Cậu nằm xuống giường, nhưng không thể ngủ được.

Từ chuyện lúc đến bệnh viện cho tới cuộc gặp gỡ với Ian, tất cả mọi thứ đã xảy ra trong ngày hôm nay khiến cậu không thể bình tâm lại được.

Cậu cảm thấy cay đắng khi nghĩ về Samuel, Alex và Veronica.

Trái tim cậu đau nhói khi nghĩ về Dylan.

Cậu trở nên thư thái khi nhớ lại cuộc gặp với Ian.

Cuối cùng, Seol Jihu nghĩ về bản thân mình.

Jang Maldong nói rằng, những người càng gắn bó với Thiên đường thì càng gặp nguy hiểm khi bị chết và phải quay về Trái đất.

Seol Jihu là một trường hợp đặc biệt. Mặc dù cậu mới Cấp 5, nhưng cậu đã tiến bộ thần tốc và gắn bó sâu đậm với Thiên đường hơn tất cả những người khác.

Nhưng xem ra, đây không phải là một điều tốt.

Bởi vì cậu đã dành quá nhiều tâm sức vào Thiên đường trong một khoảng thời gian ngắn.

Thực tế, cậu chỉ trở lại Trái đất bốn lần trong suốt ba năm ở Thiên đường. Tính ra, mỗi năm cậu chỉ rời Thiên đường một lần.

"Chuyện này có vẻ tệ hơn mình tưởng".

Seol Jihu suy nghĩ đăm chiêu.

Nếu cậu ta chết ở Thiên đường và trở về Trái đất thì sao?

90% là cậu sẽ tự sát ngay sau đó.

Cậu phải hạ xác suất này xuống.

Ian nói rằng cuộc sống là một chuỗi sự lựa chọn giữa sinh và tử.

Người ta có thể quyết định rống ra sao, và chết thế nào.

Đúng là Seol Jihu thích Thiên đường, thậm chí thích hơn nhiều so với Trái đất.
Nhưng cậu không nghĩ rằng mình có thể từ bỏ cuộc sống trên Trái đất.

Vài ngày trước, có lẽ cậu sẽ nghĩ khác. Nhưng suy nghĩ của cậu đã thay đổi sau khi gặp gia đình mình, đặc biệt là mẹ và anh trai.

Cậu phải làm gì để cân bằng cuộc sống hiện tại?

"..."

Ian đã cho cậu câu trả lời.

[Chủ nghĩa hiện sinh đề cao quyền tự do lựa chọn, cũng như hệ quả của sự lựa chọn đó. Khi cậu lựa chọn làm gì và chịu trách nhiệm ra sao, cũng là lúc cậu lựa chọn cuộc sống và cái chết của bản thân mình.]

Đương nhiên, dù cậu cố gắng hết sức thì cũng chưa chắc nhận được kết quả mong muốn. Nhưng dù vậy, cậu vẫn phải xắn tay áo lên mà hành động, không thể ngồi há miệng chờ sung rụng. Triết lý cuộc sống ngàn xưa vẫn vậy - có làm thì mới có ăn - Huấn Hoa Tử đã bảo thế rồi.



"…Đúng vậy"


Thỉnh thoảng quay về Trái đất cũng không phải là một điều tồi tệ, và về lâu dài, chuyện đó sẽ có lợi cho cậu ta.

Người Trái đất phải chuẩn bị một môi trường an toàn để vào Thiên đường.

Chỉ đến bây giờ, cậu mới hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói này.

Phải chăng đây là những gì Jang Maldong muốn nói với cậu?

Phải chăng ông bức xúc vì cậu không thực hiện bất kỳ sự chuẩn bị nào trên Trái đất?

'Từ giờ trở đi mình sẽ...'

Trong lúc cậu suy nghĩ, bình minh đã lên.

Seol Jihu lăn lộn trên giường, rồi quyết định bò dậy và bước lên sân thượng.

Tâm trí cậu tỉnh táo lại khi hít thở bầu không khí sớm mai.

Cậu cảm thấy thoải mái mặc dù chưa ngủ chút nào.

Mặt trời đang mọc từ đường chân trời. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời xóa tan bóng tối ngay lập tức, nhuộm màu biển mở vô tận bằng ánh sáng rực rỡ.

Chẳng mấy chốc, mặt trời sẽ chiếu sáng, không chỉ mặt biển mà còn toàn bộ mặt đất, toàn bộ Trái đất.

Nhìn mặt trời mọc, Seol Jihu thề với lòng mình.

Rằng cậu sẽ trở thành một mặt trời tự phát sáng.

Rằng cậu sẽ trở thành một ngôi sao có thể chia sẻ ánh sáng của nó cho người khác.

Cả ở Thiên đường và Trái đất.



*


Đồng thời.

[Tôi không thể hiểu nổi! Thằng bé đã khó chịu đến thế mà sao cô vẫn bướng bỉnh như vậy? Cô muốn nó tức điên lên à?]

[Tôi chỉ thêm ma năng vào chức nghiệp đó, vì mana là đặc trưng của nó.]

Hai nữ thần vẫn đang tranh cãi gay gắt ở Thiên đường

[Tại sao phải là ma năng? Có hàng vạn cái tên tốt hơn mà!]

[Bởi vì đó là một chức nghiệp duy nhất.]

[Ôi trời đất ơi, Gula! Đó chỉ là một cái tên thôi mà, sao cô phải cứng đầu thế? Tội nghiệp thằng con tôi, huhu!]


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

































































9 nhận xét:

  1. Tư lệnh jihu thích đùa sắp xuất hiện

    Trả lờiXóa
  2. Mãi vẫn chưa có tên chức nghiệp

    Trả lờiXóa
  3. Thảo nào thằng đbrr kia đổi phe ¯\_(ツ)_/¯

    Trả lờiXóa
  4. Ad ơi, essentialism là bản chất luận hay chủ nghĩa bản chất chứ không phải là thiết yếu, nên câu Jean-Paul phải là "Tồn tại quan trọng hơn bản chất" chứ không phải là "tinh hoa".
    Btw, stellar là tính từ vừa mang nghĩa (thuộc về) ngôi sao, vừa là tính từ chỉ ai đó hay hành động mang tính nổi bật, vượt trội (đồng nghĩa với outstanding), nhưng cái này chắc là không cần sửa vì trong truyện này thì số phận hay định mệnh của các nhân vật cx được mô ta bẳng quỹ đạo các ngôi sao.
    Như vậy, Stellar Evolution vừa có nghĩa là tiến hoa sao (từ để chỉ sự thay đổi của ngôi sao, bao gồm sinh ra, định hình, chết đi hay chuyển đổi), cũng có nghĩa là "sự tiến hoá một cách vượt trội" (nghe nó tối nghĩa sao ấy, cứ cho là nó tiến hoá một cách mạnh mẽ đi). Điều này cx thấy đc từ sự tiến hoá sao và sự tiến hoá, thay đổi, phát triển của nhân vật có liên quan với nhau như trong truyện (mỗi ngôi sao là một nhân vật).
    Thanks for reading~ (có ai hiểu tôi đang nói cái gì không)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tuy không hiểu gì nhưng bạn nói khá hay

      Xóa
    2. Cảm ơn đồng chí. Đồng chí cho mình xin email để thỉnh giáo hé, hehe

      Xóa
    3. Tìm hiểu sâu đấy, với 1 người tìm hiểu sâu về cơ học luợng tử như tôi thì cũng hiểu ý bạn

      Xóa
  5. Mình hiểu ý bạn Và cũng nghĩ " tồn tại quan trọng hơn bản chất" nghe dễ chấp nhận hơn " tồn tại quan trọng hơn tinh hoa". Nghĩa là tồn tại là được, không cần quá quan tâm lí do, ý nghĩa tồn tại. Còn nhũng ý kia của bạn thì mình miễn bàn. Thấy ý của dịch giả cũng đúng chứ không sai.

    Trả lờiXóa
  6. Đọc chap.này nhớ lại hồi học chủ nghĩa mac ôi.mẹ ơi....

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.