Khát vọng trở về - Chương 355: Jang Maldong nổi giận
*
Khi Kim Hannah hỏi Jang Maldong rằng cô có thể đi cùng họ không, ông lão đã không từ chối cô. Thay vào đó, ông hoàn toàn đồng ý.
"Đúng rồi, tham gia với chúng tôi đi. Tôi cũng có vài thứ cần hỏi cô đấy, cô Kim Hannah."
Ông ấy không hào hứng lắm, nhưng ông cũng không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô ấy.
Kim Hannah dẫn họ đến một nhà hàng yên tĩnh, rồi họ gọi rượu và đồ ăn.
Ngay khi mọi thứ được dọn lên bàn...
"Tại sao con lại ghét quay về Trái đất?"
Seol Jihu, người đang rót rượu vào ly của Jang Maldong, giật mình ngẩng đầu lên.
Cậu biết mình không hề nghe nhầm. Từ lúc họ gặp nhau, Jang Maldong đã hành xử khá kỳ lạ.
Tuy nhiên, cậu không ngờ ông ấy lại hỏi thẳng thừng như vậy.
Jang Maldong kéo ly của mình lại.
Sau đó, ông ta cầm lấy cái chai trong tay Seol Jihu, và rót đồ uống vào ly của Seol Jihu và Kim Hannah.
Không nói một lời, ông nâng ly và uống cạn.
Giật mình, Seol Jihu cũng uống cạn ly của mình. Rồi cậu nhìn chằm chằm vào Jang Maldong với vẻ ngơ ngác.
Rõ ràng Jang Maldong đang chờ câu trả lời của Seol Jihu.
"Lão sư, con đâu có ghét quay về...:
"Có. Con ghét về Trái đất"
Giọng nói của Jang Maldong cực kì nghiêm trang.
"Lão già này sống đủ lâu để biết cách nhìn người, và ta đã quan sát con đủ lâu để nhận ra lời nói dối của con. Quan trọng hơn...."
"Khụ!" - Jang Maldong ho khan và liếc nhìn sang một bên - "Người mời con đến Thiên đường dường như cũng không phản đối. Rõ ràng là cô ấy đồng ý với ta".
Khi Seol Jihu nhăn nhó nhìn Kim Hannah, cô lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
"Tại sao sư phụ lại nghĩ như vậy?"
"Cái đó không quan trọng. Điều quan trọng nhất là, tại sao con từ chối quay trở lại Trái đất?"
Seol Jihu hít một hơi dài và nghiến răng.
Cậu bỗng cảm thấy cay đắng.
"Nhưng mà, con làm thế thì có gì sai chứ?"
"Nếu con có lý do chính đáng thì chẳng sao cả. Ví dụ, nếu cuộc sống của con bị đe dọa trên Trái đất. Trong trường hợp đó, ta sẽ tìm mọi cách để giúp đỡ con. Nhưng vì cô Cáo người mời con, ta tin rằng cô ấy sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu".
"..."
"Thôi được, đã đến nước này thì ta sẽ nói thẳng" - Jang Maldong lắc đầu - "Cách hành xử của con rất lạ. Như thể con muốn định cư ở Thiên đường vĩnh viễn."
"Có gì không ổn ạ? Thiên đường là một nơi tuyệt vời mà!"
"Hừ. Con cố tình đánh trống lảng à?"
Jang Maldong tiếp tục kiên nhẫn.
"Nếu con đi đi về về giữa hai thế giới, giống như mọi người, thì ta chẳng cần phải ngồi đây cằn nhằn. Nhưng không, dường như con muốn vất bỏ mọi thứ ở Trái đất".
Câu nói cuối cùng của ông lão đã khiến Seol hết đường chối cãi.
Bị dồn vào chân tường, Seol Jihu cáu kỉnh hỏi.
"Con làm thế thì có gì sai chứ?"
"Có sai đấy, tên nhóc này?"
"Sai chỗ nào ạ? Đúng là con được sinh ra trên Trái đất, nhưng con thích Thiên đường hơn. Và con muốn định cư ở đây. Như vậy thì ảnh hưởng gì đến ai?"
"Thiên đường hiện tại là một thế giới cực kỳ nguy hiểm".
Bất chấp giọng điệu nổi loạn của Seol Jihu, Jang Maldong vẫn bình tĩnh.
"Ở thế giới này, cuộc sống của con luôn gặp nguy hiểm. Nếu con chết ở Thiên đường, không chỉ riêng con mà cả bạn bè và gia đình của con sẽ phải chịu đựng rất nhiều hậu quả".
"Nhưng con sẽ…!"
Đánh bại Ký sinh trùng. Đó là những gì Seol Jihu định nói, nhưng cậu nghẹn lời.
Đúng là cậu muốn đánh bại chúng, và cậu đã đạt được một số thành quả. Nhưng thực tế là mạng sống của cậu thường xuyên gặp nguy hiểm.
Dù Seol vẫn cố cãi, nhưng trong thâm tâm cậu hiểu rằng ông nói đúng.
"Jihu à..."
Jang Maldong thở dài.
"Ngày ta băn khoăn xem nên trở lại Thiên đường hay quay về Trái đất, Ian đã nói với ta điều này."
"Ngài Ian ư?"
"Đúng. Ông ấy nói rằng ông ấy lo lắng cho con. Rằng con cần ai đó dạy dỗ và chỉ dẫn để không lầm đường lạc lối".
Seol nghẹn ngào khi nghe nhắc đến tên Ian.
"Con có coi ta là sư phụ của con nữa không?"
Seol Jihu gật đầu, không nói một lời.
"Nếu con thực sự nghĩ như vậy, hãy nói cho ta biết. Vì ta là thầy của con, nên ta phải giúp đỡ và chăm sóc cho đứa đệ tử yêu quý nhất của ta."
"..."
"Nói cho ta biết đi"
Đối diện với ánh mắt chân thành của Jang Maldong, Seol Jihu không còn bướng bỉnh nữa.
Cậu cắn môi một lúc rồi cúi đầu xuống.
Và cậu lẩm bẩm.
"Vì khi về Trái đất, con cảm thấy mình chỉ là rác rưởi."
"Rác?"
"Đúng. Một kẻ rác rưởi."
Seol Jihu từ từ ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt cậu trông không nghiêm trang như lúc họp ở Valhalla, cũng không tinh nghịch như khi trêu chọc mọi người.
Đoi mắt cậu buồn da diết, và khuôn mặt cậu thẫn thờ.
"Sư phụ không biết chuyện đó, đúng không?"
"Rác rưởi…."
Lắng nghe lời thú nhận của cậu học trò, Jang Maldong vuốt cằm.
"Có thật vậy không?"
Ông nở một nụ cười mơ hồ.
"Con đã giết ai à?"
"Không ạ."
Seol Jihu ôm mặt.
"Ta không biết quá khứ của con tệ đến mức nào..."
"Sư phụ, con đã..."
"Bình ĩnh nào. Có thể con từng là rác rưởi, đúng như con nói. Và đúng là quá khứ không dễ xóa nhòa. Nhưng dù con có phạm lỗi khủng khiếp đến mấy, nếu con có thể học hỏi và rút kinh nghiệm, con vẫn có thể làm lại cuộc đời. Rác thì có loại thực sự vứt đi, nhưng cũng có loại tái chế được".
"..."
"Ta tin rằng con là loại 'tái chế được'".
Đôi mắt của Jang Maldong nhìn thẳng vào Seol Jihu.
"Bởi vì…."
Ông lão tiếp tục nói một cách long trọng.
"Chàng trai Seol Jihu mà ta biết, là một người đàn ông biết cách đối mặt với nỗi sợ hãi của mình, dám quyết đoán đối mặt với hiểm nguy, và dám làm những điều mà người khác tưởng chứng không thể. Quan trọng hơn, cậu ta sẵn sàng hy sinh hôm nay vì một ngày mai tốt đẹp hơn. Cậu ta là một chàng trai tuyệt vời."
'Mặc dù nhiều lúc vẫn cứng đầu và trẻ con.' - Jang Maldong thầm nghĩ.
Seol Jihu vẫn sững sờ.
Nhưng không giống như trước đây, nước da cậu trở nên tươi tắn hơn. Rõ ràng cậu đang hạnh phúc vì lời khen của ông lão.
"Vì thế…."
Một nụ cười dịu dàng lan tỏa trên khuôn mặt nhăn nheo của Jang Maldong.
"Ta muốn thấy con vượt qua cái bóng của quá khứ. Nếu con thấy quá khó khăn và vất vả, ta sẽ giúp con một tay".
Seol Jihu nhắm mắt lại.
Cậu cảm thấy mình không thể chạy trốn hay né tránh nữa.
Hay đúng hơn, cậu không muốn chạy trốn nữa.
Bởi vì cậu tin vào Jang Maldong.
".."
Nhưng mà, vạch áo cho người xem lưng vốn là chuyện không dễ dàng.
Jang Maldong không gây áp lực cho học trò của mình nữa, ông chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Và cứ thế, sau một hồi im lặng dài.
"Con đã…."
Seol Jihu cuối cùng cũng lên tiếng.
"Con từng phát điên vì bài bạc. Phải, con từng là một kẻ nghiện cờ bạc."
Cậu đã lạc vào thế giới cờ bạc.
Cậu quay lưng lại với gia đình và thậm chí phản bội người yêu.
Cậu lãng phí những ngày tươi đẹp nhất của cuộc đời mình.
Đó là cuộc sống của một kẻ rác rưởi.
"Bài bạc?"
Đôi mắt tròn xoe của Jang Maldong mở to.
"Vâng, đúng ạ".
Seol Jihu liếc nhìn Jang Maldong một cách lo lắng. Trông cậu ta giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang.
"Hóa ra là thế..."
Jang Maldong khẽ rên rỉ. Ông có thể tưởng tượng được những gì đã xảy ra với Seol Jihu. Nhưng mà, ông không nói gì nhiều.
Nói ra sai lầm của mình là chuyện không hề dễ dàng. Seol mới đứng ở vạch xuất phát. Nếu bây giờ ông chỉ trích cậu, cậu sẽ giống như con rùa rụt cổ lại và sẽ không bao giờ thổ lộ gì nữa
Thế nên ông chỉ mỉm cười cay đắng và nói khẽ
"Chà, dù sao vẫn tốt hơn là một kẻ sát nhân"
Ông gật đầu và hứa với Seol Jihu rằng ông sẽ lắng nghe cậu.
Dốc hết can đảm, Seol Jihu dần dần kể lại mọi chuyện xảy ra trong quá khứ.
Ký ức về những ngày nghiện cờ bạc vẫn còn sống động trong tâm trí cậu.
Ký ức về những lần cha mẹ, anh em, người yêu đã cố gắng hết sức để kéo cậu khỏi vũng lầy.
Ký ức về những lần cậu lừa dối và phản bội họ.
Cuối cùng, cậu nhớ lại lần gần đây nhất, khi cậu về thăm nhà.
Cậu chỉ giấu sự thật về Cửu nhãn, còn lại, cậu đã bộc bạch hết mọi chuyện.
Kim Hannah đã cố gắng nói điều gì đó, nhưng Jang Maldong đã ngăn cô lại.
Thế là Seol Jihu cứ kể mãi không thôi.
Cho đến khi trời sẩm tối, Seol Jihu mới kể xong.
Một cảm giác mới lạ xuất hiện trong lòng Seol. Ban đầu cậu còn gượng gạo, nhưng sau đó, cảm giác này nhanh chóng biến mất.
Thậm chí cậu còn cảm thấy nhẹ nhõm, giống như đã trút bỏ được một tảng đá khổng lồ đang đè nặng tâm hồn mình.
Trong khi đó, mặt Jang Maldong, càng ngày càng nhăn lại. Vốn dĩ ông chỉ nghĩ rằng Seol Jihu là một con bạc và đánh mất sự nghiệp lẫn tương lai mà thôi. Nhưng hóa ra, mọi thứ nghiêm trọng hơn nhiều.
Không chỉ làm hại bản thân mình, cậu còn làm người thân phải khốn khổ.
Jang Maldong khoanh tay và cau mày khi nghe Seol Jihu làm gì với bố mẹ mình.
Ông nắm chặt cây gậy của mình khi Seol Jihu kể rằng cậu đã đánh nhau với anh trai, khi anh ấy đến để kéo cậu ra khỏi sòng bạc. Cuối cùng, người anh tội nghiệp đã rên rỉ ngã gục xuống đất khi thấy em mình chạy vào sòng bài như một con thiêu thân.
Ông run rẩy khi nghe Seol Jihu kể rằng cậu đã lấy trộm thẻ tín dụng của bạn gái mình, mặc cho cô khóc lóc van xin.
Seol Jihu đã được trao nhiều cơ hội và có nhiều người muốn giúp đỡ cậu. Tuy nhiên, cậu đã lợi dụng lòng tốt của họ, không chỉ một hoặc hai lần, mà là hàng chục lần.
Jang Maldong đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, nhưng ông vẫn rơi vào cơn giận dữ. Thậm chí ông đã cầm chai rượu lên tu ừng ực từ bao giờ.
Seol Jihu mải mê kể chuyện, không hề nhận ra điều này.
"Nói thật, con hiểu tại sao Jinhee lại ghét con như vậy. Thậm chí con còn thương nó hơn cả Seonhwa, nhất là lúc ở đường cao tốc..."
"Thằng nhãi này!"
Cuối cùng, Jang Maldong đã bùng nổ.
Seol Jihu giật mình vì cái chai gần như vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Jang Maldong, người vừa đập chai rượu xuống bàn, đang trừng mắt nhìn cậu. Mặt ông run run và đỏ bùng lên.
"Com... con là đồ khốn!" - Jang Maldong nuốt nước bọt.
"Em gái của con đã tin con như thế! Vậy mà con dụ dỗ nó đi cùng mình, rồi con đã làm gì?"
Jang Maldong lầm bầm. Cơn giận dồn nén cuối cùng đã bùng nổ khi ông giơ cây gậy lên.
"Con đúng là đồ khốn nạn mà!"
"L-Lão sư!"
Nếu Kim Hannah không ngăn ông lại, có lẽ ông đã đánh Seol Jihu rồi,
"Xin ông hãy bình tĩnh. Chúng ta cần nghe cậu ấy nói..."
"Nhưng mà, nó đã đi quá xa! Ta không ngờ nó lại đốn mạt như thế!"
"Tôi biết! Nhưng! Nhưng…"
"Con lừa em gái mình dừng chân ở trạm nghỉ giữa đường cao tốc, rồi ăn trộm xe của nó để lấy tiền đánh bạc?? Con để mặc em gái mình chạy theo khóc lóc thảm thiết?? Thằng trời đánh này!!"
Jang Maldong vùng vằng, giật tay ra khỏi vòng tay của Kim Hannah. Ông đặt tay xuống bàn, hít một vài hơi như thể ông đang cố gắng bình tĩnh lại.
Seol Jihu trở nên suy sụp và gục đầu xuống.
"Chết tiệt! Tại sao gia đình con có thể tốt với con đến thế? Họ là thánh nhân chuyển kiếp ư??"
Jang Maldong thở hổn hển.
Ông bắt đầu nghi ngờ, liệu Seol Jihu mà ông biết, có phải là kẻ khốn nạn ngày xưa hay không.
Tại sao cùng một con người mà khác nhau đến vậy?
Nhưng dù sao, thực tế là Seol Jihu đã thay đổi. Vì cậu đã tiết lộ tất cả những điều này một cách trung thực, Jang Maldong buộc mình phải bình tĩnh lại.
"Được rồi. Thế giờ con định làm gì?"
Khi cơn giận của Jang Maldong lắng xuống, Seol Jihu vừa nói vừa len lén nhìn ông.
"Thì... Con định gặp lại họ"
"Đó là chuyện đương nhiên! Và sao nữa?"
"Và con sẽ cầu xin họ tha thứ, nhưng con nghĩ là họ không chấp nhận đâu. Giống như lần trước, khi con về nhà."
"Chỉ vì lần trước mà con... Chà, thôi được rồi. Tiếp theo là gì?"
Jang Maldong hỏi tiếp.
Seol Jihu nói lắp bắp.
"Thì... Con nói rồi đó, con đã làm tổn thương họ rất nhiều, đến mức họ không bao giờ có thể hồi phục được nữa".
"Vậy con sẽ làm gì tiếp?"
Khi Jang Maldong gặng hỏi, Seol Jihu nuốt nước bọt.
"Nếu họ không chịu tha thứ cho con, có lẽ con nên biến mất khỏi cuộc đời của họ. Dù sao con cũng có thể ở Thiên đường."
Chính lúc đó.
"CÁI GÌ CƠ?" - Khuôn mặt ủ rũ của Jang Maldong đanh lại.
"Em gái con nói rằng, nếu con thực sự hối hận thì con nên biến đi. Thế là con nghĩ..."và
Seol Jihu dừng lại khi thấy Jang Maldong run rẩy một lần nữa.
"Con... con đúng là đồ ngu xuẩn"
Jang Maldong nhìn Seol Jihu như thể đang nhìn vào một cái thùng rác.
"Con nói chuyện nực cười. Con có quyền đưa ra quyết định đó ư?" - Giọng ông run run.
"K-Không, sư phụ. Con chưa quyết định mà!"
Seol Jihu cố gắng nói điều gì đó để xoa dịu Jang Maldong, nhưng...
CHÁT!
"Im ngay!"
Một cây gậy gỗ đập xuống đầu cậu ta, sau đó là một tiếng hét lớn.
Seol Jihu thở dài và ôm đầu.
Tuy nhiên, Jang Maldong không dừng lại ở đó. Những cảm xúc mà ông đã kìm nén, giờ bùng phát như một cơn lũ.
"Con đúng là đồ ngu xuẩn khốn nạn! Con đã hủy hoại cuộc sống của con và của những người thân thiết nhất! Vậy mà giờ con định làm gì?"
Chát! Chát!
Ông lão liên tục đánh Seol như đánh một đứa trẻ.
"Ở lại Thiên đường? Hóa ra, lý do con ở đây là để chạy trốn khỏi tội lỗi của mình?"
"L-Lão sư! Chờ đã!"
"Ta bảo con im ngay! Sao con dám coi mình là nạn nhân hả? Hả!?"
"Chờ đã! Con đâu có giả vờ là nạn nhân!"
Seol nhăn nhó gào lên.
"Lão sư, thầy chưa hiểu hết mọi chuyện đâu! Hôm đó con đã đau đớn..."
"Hôm đó?"
Lông mày của Jang Maldong nhăn lại. Một giọng nói lạnh lùng tuôn ra.
"Đó, con đang kể khổ kia kìa. Con đã khiến họ đau buồn trong nhiều năm, nhưng con không hề nghĩ đến cảm xúc của họ, mà chỉ nghĩ tới bản thân mình! Con...-!"
Jang Maldong run rẩy và giơ cây gậy lên một lần nữa. Nhưng sau khi thấy Seol Jihu nghiến răng, ông ném cây gậy xuống sàn.
"Thằng ngốc này, con nghĩ gia đình con bỏ rơi con thật ư?"
"..."
"Con lừa chết tiệt. Nhớ lại xem cha con đã nói gì khi con về nhà."
"Khi con đi về nhà?"
"Những gì cha con đã nói lần trước. Con quên rồi sao?"
Jang Maldong đứng phắt dậy. Dù Kim Hannah cố bảo ông bình tĩnh lại, ông vẫn hét lên.
"Con ghĩ tiền là vấn đề quan trọng ư? Con nghĩ chỉ cần ném cho họ một phong bì tiền là mọi thứ sẽ ổn ư?"
Seol Jihu hít một hơi thật sâu và chớp mắt thật nhanh.
Cậu nhớ lại những lời của cha mình.
[Mày nghĩ rằng tất cả những chuyện trong quá khứ sẽ biến mất, sau khi mày trả lại tiền ư?]
[Thằng chó má này, mày nghĩ tiền là vấn đề quan trọng nhất ư?]
[Mày tưởng rằng ném tiền về nhà là xong ư? Mày nghĩ rằng mọi thứ sẽ kết thúc đơn giản như thế ư??]
"Tại sao không thử đặt mình vào vị trí của họ, đồ khốn!"
Jang Maldong túm cổ áo cậu và gào lên.
'Đặt mình vào vị trí của họ?'
Seol Jihu bõng nhìn chằm chằm vào Kim Hannah.
Cậu tưởng tượng ra cảnh, hai người cưới nhau, sống hạnh phúc vàsinh ra một cô con gái xinh đẹp tên là Seol Jinah.
Cô con gái đáng yêu của họ bỗng biến trở thành một kẻ nghiện cờ bạc và tàn phá gia đình, đẩy cuộc sốc của vợ chồng cậu vào địa ngục.
Rồi nó bất ngờ biến mất.
Rồi một ngày nọ, cậu thấy con bé ném về nhà một phong bì đầy tiền!
Tại sao con bé bỗng kiếm được nhiều tiền thế? Tại sao con bé lại bỏ đi gấp gáp như vậy? Có phải con bé đã bị người xấu lợi dụng không?
Con bé đã bỏ cờ bạc chưa? Con bé có ổn không? Nó có ăn uống tử tế không???
Bất giác, Seol thở phì phì như một con bò.
'…Huh?'
Nghĩ đến đó, Seol Jihu trở nên bàng hoàng.
'Mình đang tức giận ư? Sao bỗng nhiên mình lại tức điên lên…?'
Nhìn thấy biểu cảm của Seol Jihu, Jang Maldong buột miệng.
"Cha mẹ thương con bằng trời bằng biển! Một đứa con dù khốn nạn đến mấy vẫn là con! Thử nghĩ xem, con đột nhiên mang một núi tiền về nhà rồi biến mất! Cha mẹ con sẽ ra sao?"
Jang Maldong không nói hết câu, nhưng Seol Jihu cảm thấy mình bắt đầu hiểu ra.
Seol Jihu ngồi sững sờ trước khi gục đầu.
Cậu không còn lý lẽ gì để cãi lại nữa.
"Con không hiểu tình cảm của cha mẹ mình một chút nào..."
Bầu không khí trở nên im lặng sau tiếng thở dài than thở của Jang Maldong.
Bao nhiêu thời gian đã trôi qua?
"Ta không nói nhiều nữa..."
Sau một hồi im lặng, Jang Maldong quyết định lên tiếng.
"Ngày mai con hãy quay trở lại Trái đất."
"N-Ngày mai ạ?"
"Ta nói thật, ta không hiểu sao gia đình con có thể kiên nhẫn như thế. Nếu là ta, có lẽ ta đã đánh con một trận nhừ tử rồi ném con ra đường. Vậy mà họ đã trao cho con bao nhiêu cơ hội...:
Jang Maldong cắn môi.
"Bởi vì họ yêu thương và tin tưởng con. Đó là lý do tại sao họ giữ một tia hy vọng..."
"..."
"Vì vậy, hãy về gặp cha mẹ mình đi. Cầu xin họ tha thứ! Và ít nhất là cho họ một lời giải thích hợp lý, trước khi con quay lại đây!"
"Nhưng…"
"Nhưng nhưng nhưng! Tại sao con không thử làm trước khi biện bạch? Nếu con không làm điều này, thì đừng mong quay lại Thiên đường!"
Seol Jihu há hốc mồm.
Jang Maldong cau có: "Con không định trả lời ta ư??"
"Nhưng... Lão sư nên cho con một chút thời gian để chuẩn bị chứ?"
"Chuẩn bị? Con có thể về Trái đất rồi chuẩn bị cũng được. Đừng tránh né nữa".
Seol Jihu ngập ngừng.
Trở lại Trái đất vào ngày mai?
Điều đó quá vội vàng.
Nâng cấp trang bị, nâng cao trình độ, tìm ra chức nghiệp của mình, ăn trái cây Thế giới... Có rất nhiều việc mà cậu ta muốn làm.
Jang Maldong thậm chí còn cau có hơn khi nhận thấy Seol Jihu đang do dự.
"Con vẫn bướng bỉnh như thế..."
Sau khi càu nhàu một lúc lâu, Jang Maldong đột nhiên buông một tiếng thở dài và nhặt cây gậy của mình lên.
"Ta đã nói hết lời rồi. Nếu con vẫn không chịu nghe..."
Nhìn xuống Seol Jihu, ông nói với giọng quyết đoán.
"Nếu con vẫn không nghe, thì đừng coi ta là sư phụ của con nữa".
Nói xong, Jang Maldong quay lưng bỏ đi.
Và cứ như thế, chỉ còn Kim Hannah và Seol Jihu trong nhà hàng.
"Tại sao cậu không chịu đồng ý?"
Kim Hannah nói cẩn thận trong khi liên tục liếc nhìn Seol Jihu.
"Dù sao cậu vắng mặt cũng lâu rồi. Và sinh nhật của mẹ cậu sắp đến. Tôi muốn nhắc cậu nhiều lần rồi mà chưa có cơ hội."
Seol Jihu từ từ kéo mình dậy, rồi lắc đầu.
Cậu trả lời với giọng yếu ớt: "Tôi biết, tôi biết."
Đoán rằng cậu muốn ở một mình, Kim Hannah lặng lẽ đứng dậy.
Lại gần chủ nhà hàng - người đang run rẩy vì sợ hãi - cô trả tiền rồi ra về.
Khi cô liếc lại lần cuối, Seol Jihu vẫn ngồi một mình trên ghế.
Khi Kim Hannah hỏi Jang Maldong rằng cô có thể đi cùng họ không, ông lão đã không từ chối cô. Thay vào đó, ông hoàn toàn đồng ý.
"Đúng rồi, tham gia với chúng tôi đi. Tôi cũng có vài thứ cần hỏi cô đấy, cô Kim Hannah."
Ông ấy không hào hứng lắm, nhưng ông cũng không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô ấy.
Kim Hannah dẫn họ đến một nhà hàng yên tĩnh, rồi họ gọi rượu và đồ ăn.
Ngay khi mọi thứ được dọn lên bàn...
"Tại sao con lại ghét quay về Trái đất?"
Seol Jihu, người đang rót rượu vào ly của Jang Maldong, giật mình ngẩng đầu lên.
Cậu biết mình không hề nghe nhầm. Từ lúc họ gặp nhau, Jang Maldong đã hành xử khá kỳ lạ.
Tuy nhiên, cậu không ngờ ông ấy lại hỏi thẳng thừng như vậy.
Jang Maldong kéo ly của mình lại.
Sau đó, ông ta cầm lấy cái chai trong tay Seol Jihu, và rót đồ uống vào ly của Seol Jihu và Kim Hannah.
Không nói một lời, ông nâng ly và uống cạn.
Giật mình, Seol Jihu cũng uống cạn ly của mình. Rồi cậu nhìn chằm chằm vào Jang Maldong với vẻ ngơ ngác.
Rõ ràng Jang Maldong đang chờ câu trả lời của Seol Jihu.
"Lão sư, con đâu có ghét quay về...:
"Có. Con ghét về Trái đất"
Giọng nói của Jang Maldong cực kì nghiêm trang.
"Lão già này sống đủ lâu để biết cách nhìn người, và ta đã quan sát con đủ lâu để nhận ra lời nói dối của con. Quan trọng hơn...."
"Khụ!" - Jang Maldong ho khan và liếc nhìn sang một bên - "Người mời con đến Thiên đường dường như cũng không phản đối. Rõ ràng là cô ấy đồng ý với ta".
Khi Seol Jihu nhăn nhó nhìn Kim Hannah, cô lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
"Tại sao sư phụ lại nghĩ như vậy?"
"Cái đó không quan trọng. Điều quan trọng nhất là, tại sao con từ chối quay trở lại Trái đất?"
Seol Jihu hít một hơi dài và nghiến răng.
Cậu bỗng cảm thấy cay đắng.
"Nhưng mà, con làm thế thì có gì sai chứ?"
"Nếu con có lý do chính đáng thì chẳng sao cả. Ví dụ, nếu cuộc sống của con bị đe dọa trên Trái đất. Trong trường hợp đó, ta sẽ tìm mọi cách để giúp đỡ con. Nhưng vì cô Cáo người mời con, ta tin rằng cô ấy sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu".
"..."
"Thôi được, đã đến nước này thì ta sẽ nói thẳng" - Jang Maldong lắc đầu - "Cách hành xử của con rất lạ. Như thể con muốn định cư ở Thiên đường vĩnh viễn."
"Có gì không ổn ạ? Thiên đường là một nơi tuyệt vời mà!"
"Hừ. Con cố tình đánh trống lảng à?"
Jang Maldong tiếp tục kiên nhẫn.
"Nếu con đi đi về về giữa hai thế giới, giống như mọi người, thì ta chẳng cần phải ngồi đây cằn nhằn. Nhưng không, dường như con muốn vất bỏ mọi thứ ở Trái đất".
Câu nói cuối cùng của ông lão đã khiến Seol hết đường chối cãi.
Bị dồn vào chân tường, Seol Jihu cáu kỉnh hỏi.
"Con làm thế thì có gì sai chứ?"
"Có sai đấy, tên nhóc này?"
"Sai chỗ nào ạ? Đúng là con được sinh ra trên Trái đất, nhưng con thích Thiên đường hơn. Và con muốn định cư ở đây. Như vậy thì ảnh hưởng gì đến ai?"
"Thiên đường hiện tại là một thế giới cực kỳ nguy hiểm".
Bất chấp giọng điệu nổi loạn của Seol Jihu, Jang Maldong vẫn bình tĩnh.
"Ở thế giới này, cuộc sống của con luôn gặp nguy hiểm. Nếu con chết ở Thiên đường, không chỉ riêng con mà cả bạn bè và gia đình của con sẽ phải chịu đựng rất nhiều hậu quả".
"Nhưng con sẽ…!"
Đánh bại Ký sinh trùng. Đó là những gì Seol Jihu định nói, nhưng cậu nghẹn lời.
Đúng là cậu muốn đánh bại chúng, và cậu đã đạt được một số thành quả. Nhưng thực tế là mạng sống của cậu thường xuyên gặp nguy hiểm.
Dù Seol vẫn cố cãi, nhưng trong thâm tâm cậu hiểu rằng ông nói đúng.
"Jihu à..."
Jang Maldong thở dài.
"Ngày ta băn khoăn xem nên trở lại Thiên đường hay quay về Trái đất, Ian đã nói với ta điều này."
"Ngài Ian ư?"
"Đúng. Ông ấy nói rằng ông ấy lo lắng cho con. Rằng con cần ai đó dạy dỗ và chỉ dẫn để không lầm đường lạc lối".
Seol nghẹn ngào khi nghe nhắc đến tên Ian.
"Con có coi ta là sư phụ của con nữa không?"
Seol Jihu gật đầu, không nói một lời.
"Nếu con thực sự nghĩ như vậy, hãy nói cho ta biết. Vì ta là thầy của con, nên ta phải giúp đỡ và chăm sóc cho đứa đệ tử yêu quý nhất của ta."
"..."
"Nói cho ta biết đi"
Đối diện với ánh mắt chân thành của Jang Maldong, Seol Jihu không còn bướng bỉnh nữa.
Cậu cắn môi một lúc rồi cúi đầu xuống.
Và cậu lẩm bẩm.
"Vì khi về Trái đất, con cảm thấy mình chỉ là rác rưởi."
"Rác?"
"Đúng. Một kẻ rác rưởi."
Seol Jihu từ từ ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt cậu trông không nghiêm trang như lúc họp ở Valhalla, cũng không tinh nghịch như khi trêu chọc mọi người.
Đoi mắt cậu buồn da diết, và khuôn mặt cậu thẫn thờ.
"Sư phụ không biết chuyện đó, đúng không?"
"Rác rưởi…."
Lắng nghe lời thú nhận của cậu học trò, Jang Maldong vuốt cằm.
"Có thật vậy không?"
Ông nở một nụ cười mơ hồ.
"Con đã giết ai à?"
"Không ạ."
Seol Jihu ôm mặt.
"Ta không biết quá khứ của con tệ đến mức nào..."
"Sư phụ, con đã..."
"Bình ĩnh nào. Có thể con từng là rác rưởi, đúng như con nói. Và đúng là quá khứ không dễ xóa nhòa. Nhưng dù con có phạm lỗi khủng khiếp đến mấy, nếu con có thể học hỏi và rút kinh nghiệm, con vẫn có thể làm lại cuộc đời. Rác thì có loại thực sự vứt đi, nhưng cũng có loại tái chế được".
"..."
"Ta tin rằng con là loại 'tái chế được'".
Đôi mắt của Jang Maldong nhìn thẳng vào Seol Jihu.
"Bởi vì…."
Ông lão tiếp tục nói một cách long trọng.
"Chàng trai Seol Jihu mà ta biết, là một người đàn ông biết cách đối mặt với nỗi sợ hãi của mình, dám quyết đoán đối mặt với hiểm nguy, và dám làm những điều mà người khác tưởng chứng không thể. Quan trọng hơn, cậu ta sẵn sàng hy sinh hôm nay vì một ngày mai tốt đẹp hơn. Cậu ta là một chàng trai tuyệt vời."
'Mặc dù nhiều lúc vẫn cứng đầu và trẻ con.' - Jang Maldong thầm nghĩ.
Seol Jihu vẫn sững sờ.
Nhưng không giống như trước đây, nước da cậu trở nên tươi tắn hơn. Rõ ràng cậu đang hạnh phúc vì lời khen của ông lão.
"Vì thế…."
Một nụ cười dịu dàng lan tỏa trên khuôn mặt nhăn nheo của Jang Maldong.
"Ta muốn thấy con vượt qua cái bóng của quá khứ. Nếu con thấy quá khó khăn và vất vả, ta sẽ giúp con một tay".
Seol Jihu nhắm mắt lại.
Cậu cảm thấy mình không thể chạy trốn hay né tránh nữa.
Hay đúng hơn, cậu không muốn chạy trốn nữa.
Bởi vì cậu tin vào Jang Maldong.
".."
Nhưng mà, vạch áo cho người xem lưng vốn là chuyện không dễ dàng.
Jang Maldong không gây áp lực cho học trò của mình nữa, ông chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Và cứ thế, sau một hồi im lặng dài.
"Con đã…."
Seol Jihu cuối cùng cũng lên tiếng.
"Con từng phát điên vì bài bạc. Phải, con từng là một kẻ nghiện cờ bạc."
Cậu đã lạc vào thế giới cờ bạc.
Cậu quay lưng lại với gia đình và thậm chí phản bội người yêu.
Cậu lãng phí những ngày tươi đẹp nhất của cuộc đời mình.
Đó là cuộc sống của một kẻ rác rưởi.
"Bài bạc?"
Đôi mắt tròn xoe của Jang Maldong mở to.
"Vâng, đúng ạ".
Seol Jihu liếc nhìn Jang Maldong một cách lo lắng. Trông cậu ta giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang.
"Hóa ra là thế..."
Jang Maldong khẽ rên rỉ. Ông có thể tưởng tượng được những gì đã xảy ra với Seol Jihu. Nhưng mà, ông không nói gì nhiều.
Nói ra sai lầm của mình là chuyện không hề dễ dàng. Seol mới đứng ở vạch xuất phát. Nếu bây giờ ông chỉ trích cậu, cậu sẽ giống như con rùa rụt cổ lại và sẽ không bao giờ thổ lộ gì nữa
Thế nên ông chỉ mỉm cười cay đắng và nói khẽ
"Chà, dù sao vẫn tốt hơn là một kẻ sát nhân"
Ông gật đầu và hứa với Seol Jihu rằng ông sẽ lắng nghe cậu.
Dốc hết can đảm, Seol Jihu dần dần kể lại mọi chuyện xảy ra trong quá khứ.
Ký ức về những ngày nghiện cờ bạc vẫn còn sống động trong tâm trí cậu.
Ký ức về những lần cha mẹ, anh em, người yêu đã cố gắng hết sức để kéo cậu khỏi vũng lầy.
Ký ức về những lần cậu lừa dối và phản bội họ.
Cuối cùng, cậu nhớ lại lần gần đây nhất, khi cậu về thăm nhà.
Cậu chỉ giấu sự thật về Cửu nhãn, còn lại, cậu đã bộc bạch hết mọi chuyện.
Kim Hannah đã cố gắng nói điều gì đó, nhưng Jang Maldong đã ngăn cô lại.
Thế là Seol Jihu cứ kể mãi không thôi.
Cho đến khi trời sẩm tối, Seol Jihu mới kể xong.
Một cảm giác mới lạ xuất hiện trong lòng Seol. Ban đầu cậu còn gượng gạo, nhưng sau đó, cảm giác này nhanh chóng biến mất.
Thậm chí cậu còn cảm thấy nhẹ nhõm, giống như đã trút bỏ được một tảng đá khổng lồ đang đè nặng tâm hồn mình.
Trong khi đó, mặt Jang Maldong, càng ngày càng nhăn lại. Vốn dĩ ông chỉ nghĩ rằng Seol Jihu là một con bạc và đánh mất sự nghiệp lẫn tương lai mà thôi. Nhưng hóa ra, mọi thứ nghiêm trọng hơn nhiều.
Không chỉ làm hại bản thân mình, cậu còn làm người thân phải khốn khổ.
Jang Maldong khoanh tay và cau mày khi nghe Seol Jihu làm gì với bố mẹ mình.
Ông nắm chặt cây gậy của mình khi Seol Jihu kể rằng cậu đã đánh nhau với anh trai, khi anh ấy đến để kéo cậu ra khỏi sòng bạc. Cuối cùng, người anh tội nghiệp đã rên rỉ ngã gục xuống đất khi thấy em mình chạy vào sòng bài như một con thiêu thân.
Ông run rẩy khi nghe Seol Jihu kể rằng cậu đã lấy trộm thẻ tín dụng của bạn gái mình, mặc cho cô khóc lóc van xin.
Seol Jihu đã được trao nhiều cơ hội và có nhiều người muốn giúp đỡ cậu. Tuy nhiên, cậu đã lợi dụng lòng tốt của họ, không chỉ một hoặc hai lần, mà là hàng chục lần.
Jang Maldong đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, nhưng ông vẫn rơi vào cơn giận dữ. Thậm chí ông đã cầm chai rượu lên tu ừng ực từ bao giờ.
Seol Jihu mải mê kể chuyện, không hề nhận ra điều này.
"Nói thật, con hiểu tại sao Jinhee lại ghét con như vậy. Thậm chí con còn thương nó hơn cả Seonhwa, nhất là lúc ở đường cao tốc..."
"Thằng nhãi này!"
Cuối cùng, Jang Maldong đã bùng nổ.
Seol Jihu giật mình vì cái chai gần như vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Jang Maldong, người vừa đập chai rượu xuống bàn, đang trừng mắt nhìn cậu. Mặt ông run run và đỏ bùng lên.
"Com... con là đồ khốn!" - Jang Maldong nuốt nước bọt.
"Em gái của con đã tin con như thế! Vậy mà con dụ dỗ nó đi cùng mình, rồi con đã làm gì?"
Jang Maldong lầm bầm. Cơn giận dồn nén cuối cùng đã bùng nổ khi ông giơ cây gậy lên.
"Con đúng là đồ khốn nạn mà!"
"L-Lão sư!"
Nếu Kim Hannah không ngăn ông lại, có lẽ ông đã đánh Seol Jihu rồi,
"Xin ông hãy bình tĩnh. Chúng ta cần nghe cậu ấy nói..."
"Nhưng mà, nó đã đi quá xa! Ta không ngờ nó lại đốn mạt như thế!"
"Tôi biết! Nhưng! Nhưng…"
"Con lừa em gái mình dừng chân ở trạm nghỉ giữa đường cao tốc, rồi ăn trộm xe của nó để lấy tiền đánh bạc?? Con để mặc em gái mình chạy theo khóc lóc thảm thiết?? Thằng trời đánh này!!"
Jang Maldong vùng vằng, giật tay ra khỏi vòng tay của Kim Hannah. Ông đặt tay xuống bàn, hít một vài hơi như thể ông đang cố gắng bình tĩnh lại.
Seol Jihu trở nên suy sụp và gục đầu xuống.
"Chết tiệt! Tại sao gia đình con có thể tốt với con đến thế? Họ là thánh nhân chuyển kiếp ư??"
Jang Maldong thở hổn hển.
Ông bắt đầu nghi ngờ, liệu Seol Jihu mà ông biết, có phải là kẻ khốn nạn ngày xưa hay không.
Tại sao cùng một con người mà khác nhau đến vậy?
Nhưng dù sao, thực tế là Seol Jihu đã thay đổi. Vì cậu đã tiết lộ tất cả những điều này một cách trung thực, Jang Maldong buộc mình phải bình tĩnh lại.
"Được rồi. Thế giờ con định làm gì?"
Khi cơn giận của Jang Maldong lắng xuống, Seol Jihu vừa nói vừa len lén nhìn ông.
"Thì... Con định gặp lại họ"
"Đó là chuyện đương nhiên! Và sao nữa?"
"Và con sẽ cầu xin họ tha thứ, nhưng con nghĩ là họ không chấp nhận đâu. Giống như lần trước, khi con về nhà."
"Chỉ vì lần trước mà con... Chà, thôi được rồi. Tiếp theo là gì?"
Jang Maldong hỏi tiếp.
Seol Jihu nói lắp bắp.
"Thì... Con nói rồi đó, con đã làm tổn thương họ rất nhiều, đến mức họ không bao giờ có thể hồi phục được nữa".
"Vậy con sẽ làm gì tiếp?"
Khi Jang Maldong gặng hỏi, Seol Jihu nuốt nước bọt.
"Nếu họ không chịu tha thứ cho con, có lẽ con nên biến mất khỏi cuộc đời của họ. Dù sao con cũng có thể ở Thiên đường."
Chính lúc đó.
"CÁI GÌ CƠ?" - Khuôn mặt ủ rũ của Jang Maldong đanh lại.
"Em gái con nói rằng, nếu con thực sự hối hận thì con nên biến đi. Thế là con nghĩ..."và
Seol Jihu dừng lại khi thấy Jang Maldong run rẩy một lần nữa.
"Con... con đúng là đồ ngu xuẩn"
Jang Maldong nhìn Seol Jihu như thể đang nhìn vào một cái thùng rác.
"Con nói chuyện nực cười. Con có quyền đưa ra quyết định đó ư?" - Giọng ông run run.
"K-Không, sư phụ. Con chưa quyết định mà!"
Seol Jihu cố gắng nói điều gì đó để xoa dịu Jang Maldong, nhưng...
CHÁT!
"Im ngay!"
Một cây gậy gỗ đập xuống đầu cậu ta, sau đó là một tiếng hét lớn.
Seol Jihu thở dài và ôm đầu.
Tuy nhiên, Jang Maldong không dừng lại ở đó. Những cảm xúc mà ông đã kìm nén, giờ bùng phát như một cơn lũ.
"Con đúng là đồ ngu xuẩn khốn nạn! Con đã hủy hoại cuộc sống của con và của những người thân thiết nhất! Vậy mà giờ con định làm gì?"
Chát! Chát!
Ông lão liên tục đánh Seol như đánh một đứa trẻ.
"Ở lại Thiên đường? Hóa ra, lý do con ở đây là để chạy trốn khỏi tội lỗi của mình?"
"L-Lão sư! Chờ đã!"
"Ta bảo con im ngay! Sao con dám coi mình là nạn nhân hả? Hả!?"
"Chờ đã! Con đâu có giả vờ là nạn nhân!"
Seol nhăn nhó gào lên.
"Lão sư, thầy chưa hiểu hết mọi chuyện đâu! Hôm đó con đã đau đớn..."
"Hôm đó?"
Lông mày của Jang Maldong nhăn lại. Một giọng nói lạnh lùng tuôn ra.
"Đó, con đang kể khổ kia kìa. Con đã khiến họ đau buồn trong nhiều năm, nhưng con không hề nghĩ đến cảm xúc của họ, mà chỉ nghĩ tới bản thân mình! Con...-!"
Jang Maldong run rẩy và giơ cây gậy lên một lần nữa. Nhưng sau khi thấy Seol Jihu nghiến răng, ông ném cây gậy xuống sàn.
"Thằng ngốc này, con nghĩ gia đình con bỏ rơi con thật ư?"
"..."
"Con lừa chết tiệt. Nhớ lại xem cha con đã nói gì khi con về nhà."
"Khi con đi về nhà?"
"Những gì cha con đã nói lần trước. Con quên rồi sao?"
Jang Maldong đứng phắt dậy. Dù Kim Hannah cố bảo ông bình tĩnh lại, ông vẫn hét lên.
"Con ghĩ tiền là vấn đề quan trọng ư? Con nghĩ chỉ cần ném cho họ một phong bì tiền là mọi thứ sẽ ổn ư?"
Seol Jihu hít một hơi thật sâu và chớp mắt thật nhanh.
Cậu nhớ lại những lời của cha mình.
[Mày nghĩ rằng tất cả những chuyện trong quá khứ sẽ biến mất, sau khi mày trả lại tiền ư?]
[Thằng chó má này, mày nghĩ tiền là vấn đề quan trọng nhất ư?]
[Mày tưởng rằng ném tiền về nhà là xong ư? Mày nghĩ rằng mọi thứ sẽ kết thúc đơn giản như thế ư??]
"Tại sao không thử đặt mình vào vị trí của họ, đồ khốn!"
Jang Maldong túm cổ áo cậu và gào lên.
'Đặt mình vào vị trí của họ?'
Seol Jihu bõng nhìn chằm chằm vào Kim Hannah.
Cậu tưởng tượng ra cảnh, hai người cưới nhau, sống hạnh phúc vàsinh ra một cô con gái xinh đẹp tên là Seol Jinah.
Cô con gái đáng yêu của họ bỗng biến trở thành một kẻ nghiện cờ bạc và tàn phá gia đình, đẩy cuộc sốc của vợ chồng cậu vào địa ngục.
Rồi nó bất ngờ biến mất.
Rồi một ngày nọ, cậu thấy con bé ném về nhà một phong bì đầy tiền!
Tại sao con bé bỗng kiếm được nhiều tiền thế? Tại sao con bé lại bỏ đi gấp gáp như vậy? Có phải con bé đã bị người xấu lợi dụng không?
Con bé đã bỏ cờ bạc chưa? Con bé có ổn không? Nó có ăn uống tử tế không???
Bất giác, Seol thở phì phì như một con bò.
'…Huh?'
Nghĩ đến đó, Seol Jihu trở nên bàng hoàng.
'Mình đang tức giận ư? Sao bỗng nhiên mình lại tức điên lên…?'
Nhìn thấy biểu cảm của Seol Jihu, Jang Maldong buột miệng.
"Cha mẹ thương con bằng trời bằng biển! Một đứa con dù khốn nạn đến mấy vẫn là con! Thử nghĩ xem, con đột nhiên mang một núi tiền về nhà rồi biến mất! Cha mẹ con sẽ ra sao?"
Jang Maldong không nói hết câu, nhưng Seol Jihu cảm thấy mình bắt đầu hiểu ra.
Seol Jihu ngồi sững sờ trước khi gục đầu.
Cậu không còn lý lẽ gì để cãi lại nữa.
"Con không hiểu tình cảm của cha mẹ mình một chút nào..."
Bầu không khí trở nên im lặng sau tiếng thở dài than thở của Jang Maldong.
Bao nhiêu thời gian đã trôi qua?
"Ta không nói nhiều nữa..."
Sau một hồi im lặng, Jang Maldong quyết định lên tiếng.
"Ngày mai con hãy quay trở lại Trái đất."
"N-Ngày mai ạ?"
"Ta nói thật, ta không hiểu sao gia đình con có thể kiên nhẫn như thế. Nếu là ta, có lẽ ta đã đánh con một trận nhừ tử rồi ném con ra đường. Vậy mà họ đã trao cho con bao nhiêu cơ hội...:
Jang Maldong cắn môi.
"Bởi vì họ yêu thương và tin tưởng con. Đó là lý do tại sao họ giữ một tia hy vọng..."
"..."
"Vì vậy, hãy về gặp cha mẹ mình đi. Cầu xin họ tha thứ! Và ít nhất là cho họ một lời giải thích hợp lý, trước khi con quay lại đây!"
"Nhưng…"
"Nhưng nhưng nhưng! Tại sao con không thử làm trước khi biện bạch? Nếu con không làm điều này, thì đừng mong quay lại Thiên đường!"
Seol Jihu há hốc mồm.
Jang Maldong cau có: "Con không định trả lời ta ư??"
"Nhưng... Lão sư nên cho con một chút thời gian để chuẩn bị chứ?"
"Chuẩn bị? Con có thể về Trái đất rồi chuẩn bị cũng được. Đừng tránh né nữa".
Seol Jihu ngập ngừng.
Trở lại Trái đất vào ngày mai?
Điều đó quá vội vàng.
Nâng cấp trang bị, nâng cao trình độ, tìm ra chức nghiệp của mình, ăn trái cây Thế giới... Có rất nhiều việc mà cậu ta muốn làm.
Jang Maldong thậm chí còn cau có hơn khi nhận thấy Seol Jihu đang do dự.
"Con vẫn bướng bỉnh như thế..."
Sau khi càu nhàu một lúc lâu, Jang Maldong đột nhiên buông một tiếng thở dài và nhặt cây gậy của mình lên.
"Ta đã nói hết lời rồi. Nếu con vẫn không chịu nghe..."
Nhìn xuống Seol Jihu, ông nói với giọng quyết đoán.
"Nếu con vẫn không nghe, thì đừng coi ta là sư phụ của con nữa".
Nói xong, Jang Maldong quay lưng bỏ đi.
Và cứ như thế, chỉ còn Kim Hannah và Seol Jihu trong nhà hàng.
"Tại sao cậu không chịu đồng ý?"
Kim Hannah nói cẩn thận trong khi liên tục liếc nhìn Seol Jihu.
"Dù sao cậu vắng mặt cũng lâu rồi. Và sinh nhật của mẹ cậu sắp đến. Tôi muốn nhắc cậu nhiều lần rồi mà chưa có cơ hội."
Seol Jihu từ từ kéo mình dậy, rồi lắc đầu.
Cậu trả lời với giọng yếu ớt: "Tôi biết, tôi biết."
Đoán rằng cậu muốn ở một mình, Kim Hannah lặng lẽ đứng dậy.
Lại gần chủ nhà hàng - người đang run rẩy vì sợ hãi - cô trả tiền rồi ra về.
Khi cô liếc lại lần cuối, Seol Jihu vẫn ngồi một mình trên ghế.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Đm anh tưởng tượng xa vl
Trả lờiXóaBản dịch hay quá, thanks trans
Trả lờiXóaThanks
Trả lờiXóaĐọc chap này tụt cảm xúc v~~
Trả lờiXóaNice, nhưng ra lou qué ớ, em chờ dài cổ
Trả lờiXóađọc xong chap này t không biết nên thả haha vì trí tưởng tưởng của main hay said cho quá khứ của main quá
Trả lờiXóaMain lì thật chứ.
Trả lờiXóaNày thì lì vs thầy. :)
Trả lờiXóaCuộc chiến này khó hơn với ký sinh trùng nhiều
Trả lờiXóahaizz.. cái trước mắt ta là hiện tại chứ không phải tương lai hay quá khứ... thay vì cứ nhớ mãi không buông tiếc nuối quá khứ đã qua hay mơ mộng về một tương lai chưa biết được thì phải sống cho hiện tại, ngay bây giờ mới đúng
Trả lờiXóa