Khát vọng trở về - Chương 401: Khi Liên bang di cư
Nữ hoàng Eva đã sử dụng Lời thề Hoàng gia, để đổi lấy quyền sửa đổi cửa sổ trạng thái của những người Trái đất.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp các thành phố trong vòng chưa đầy hai ngày, khiến công chúng trở nên điên đảo.
Họ đã quen được tự do, nên tin tức này khiến họ chết lặng. Họ chỉ muốn ngồi đó hóng biến, thế rồi biến cố bỗng ập lên đầu họ, làm sao họ không choáng váng cơ chứ?
Tất nhiên, những kẻ phản ứng mạnh nhất là đám người Trái đất sống ở Eva.
Bất chấp tuyên bố mạnh mẽ của Charlotte Aria, họ không dễ dàng lùi bước. Hôm nào cũng vậy, họ tụ tập trước cổng Hoàng cung, biểu tình la ó và phản đối.
Nhiều người thậm chí còn đoán rằng, một cuộc nội chiến sẽ xảy ra, giống như ở Haramark vài năm về trước.
Tuy nhiên, họ đã mơ mộng hão huyền.
Năm xưa, Hoàng gia Haramark đã cố gắng làm chuyện tương tự. Họ đã bị phản ứng dữ dội, và bị kéo vào cuộc chiến với người Trái Đất. Nhưng chuyện đó đã lùi vào dĩ vãng rồi.
Ngày ấy Haramark không có ai ủng hộ và bị kẻ thù bao vây tứ phía. Ngược lại, Hoàng gia Eva hôm nay được hậu thuẫn bởi tổ chức mạnh nhất Thiên đường, cùng hàng loạt bang hội mạnh mẽ khác.
Quan trọng hơn, các tổ chức đại diện cho những thành phố còn lại, cũng không hề lên tiếng phản đối quyết định của Hoàng gia Eva.
Đối mặt với tình trạng này, những người Trái đất ở Eva cay đắng nhìn nhau.
Họ đã im lặng khi Valhalla bị tấn công. Họ cũng im lặng khi Valhalla phản công. Giờ thì chẳng ai đứng ra bênh vực họ cả.
*
"Mẹ kiếp!"
Hôm nay, một người đàn ông cũng đến cung điện hoàng gia để phản đối và biểu tình. Nhưng khi bị cấm vệ quân đuổi ra ngoài, anh ta giận dữ ném vũ khí của mình xuống đất.
Anh ta muốn xông vào, bóp cổ nữ hoàng và buộc cô phải thu hồi quyết định đó. Nhưng người đàn ông này cũng biết rằng, ngay khi anh ta bước chân vào cung điện, cấm vệ quân sẽ tống cổ anh ta vào tù.
Thế nên, người đàn ông chỉ có thể thở dài và liếc nhìn những đồng minh của mình.
Hôm nay, một người phụ nữ tóc đỏ đã tham gia canh gác cùng cấm vệ quân. Cô ta trông khá dữ tợn, tay cầm thanh trường kiếm sắc bén và nhìn chằm chằm vào họ. Thậm chí cô ta còn hát ngân nga mấy câu: "Đừng gọi tôi là người đàn bà độc áccccccc"
Như thể cô đang chờ xem có ai dám bước qua cổng cung điện hay không.
Bất kỳ ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng hiểu rằng, người phụ nữ tóc đó kia không hề có ý định nương tay với họ.
Nhìn vào lưỡi kiếm lấp lánh của cô, đám đông nuốt nước bọt và từ từ lùi lại.
Dường như họ không còn lựa chọn nào khác, và buộc phải chấp nhận sự thay đổi mới này.
"…Chúng ta nên làm gì đây?" - Ai đó hỏi với giọng bồn chồn.
Có ít nhất vài chục người đứng ở đó, nhưng không ai dám nói câu nào.
“… Tôi đoán là chúng ta không có lựa chọn nào khác.”
Sau một hồi im lặng, người nào đó thở dài chán nản.
Chính lúc đó.
"Mẹ kiếp! Sợ đ** gì chứ?" - Một người khác càu nhàu - "Nếu chúng muốn áp bức chúng ta, tại sao chúng ta không cho chúng một bài học?"
"Bài học gì??"
“Thế mọi người định ngồi yên à? Ít nhất chúng ta cũng phải trả đũa họ chứ?"
Mọi người ngơ ngác lắng nghe lời kêu gọi của anh ta.
"Nào nào, nghĩ xem! Eva đâu phải là thành phố duy nhất!" - Người đàn ông khịt mũi.
Theo một cách nào đó, anh ta nói hoàn toàn đúng. Họ là những người Trái đất đơn lẻ, không bị ràng buộc vào địa bàn hoạt động, giống như các bang hội. Nếu họ muốn, họ có thể di chuyển đến một thành phố khác mà không gặp phải khó khăn gì.
Thật ra, họ biết rằng Charlotte Aria nói đúng. Nhưng họ cảm thấy bức xúc khi Hoàng gia can thiệp vào cửa sổ trạng thái riêng tư của họ. Dù lý trí họ biết rằng đây là điều đúng đắn, nhưng cảm xúc của họ đang lên tiếng phản đối.
“Ừ nhỉ! Tại sao chúng ta không chuyển sang thành phố khác? Cứ để Hoàng gia và bọn Valhalla đóng cửa mà chơi với nhau!" - Một người khác gật gù.
"Đúng rồi! Nếu chúng ta thấy thối, chúng ta chỉ cần bước ra khỏi nhà xí!"
“Eva muốn kiểm soát chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ rời khỏi Eva! Để xem ai sợ ai!"
“Phải lắm! Con giun xéo lắm cũng quằn mà!"
“Hừ! Con nhãi ranh và thằng anh khùng đó dám coi thường chúng ta! Để xem ai sợ ai nào!"
Mọi người bắt đầu xôn xao, quyết tâm rời bỏ Eva.
Một vài người trong số họ lập tức quay trở về phòng trọ, thu dọn đồ đạc và ký hợp đồng với các tài xế.
Đến chiều hôm đó, hàng trăm người đã tụ tập ở bến xe ngựa, và bận rộn xếp hành lý của họ lên xe.
“Chủ hội Valhalla chắc chắn là một thằng trẻ trâu.”
Một người đàn ông vừa trèo lên xe, vừa làu bàu nhận xét.
“Chuẩn cmnl! Một thằng trẻ trâu tình cờ nắm được quyền lực” - Một người đàn ông đi cùng xe với anh ta cũng nhận xét.
“Hừ. Tại vì hắn mạnh quá ấy mà. Tôi cá là Hoàng gia cũng đang bị hắn thao túng".
“Anh hùng cái gì chứ, anh khùng thì có! Tôi cá là trong tuần này, mọi người sẽ đổ về Scheherazade cho mà xem!"
“Đúng vậy, thà ở cùng với những kẻ phản bội còn hơn sống như nô lệ.”
“Cứ chờ mà xem! Vài hôm nữa, thành phố sẽ trống rỗng! Và chỉ còn những con phố vắng hoe!"
"Hehe. Có khi lúc đó, họ sẽ cầu xin chúng ta quay trở lại ấy chứ!"
“Hừ, lúc đó dù họ có xin lỗi, tôi cũng không thèm quay về đâu. Trừ khi Ngôi sao sắc dục Seo Yuhui đó đem thân mình ra chuộc tội!"
Tiếng cười dâm đãng vang lên ồn ào.
Sau khi trút được cơn thịnh nộ của mình, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm và mở cửa xe ngựa.
"Aigoo, tạm biệt nhá, Eva."
Sau khi thò đầu ra và lẩm bẩm, anh ta đột nhiên sững sờ.
Đúng vào lúc đó.
"…Huh?"
Thành phố chỉ còn là một chấm nhỏ ở chân trời, nhưng người đàn ông sửng sốt hét lên.
"C-Cái quái gì vậy?"
Những người khác cũng ngơ ngác.
“Hmm? Có chuyện gì vậy?"
“Đ-Đợi đã! Dừng xe! ”
"Chuyện gì vậy?"
Mọi người cùng thò đầu ra và nhìn theo ánh mắt của người đàn ông kia.
Sau đó, tất cả đều sững sờ.
“Đó là…”
Trước mắt họ là một đoàn người dài dằng dặc.
“Thiên thần sa ngã, Thổ Tiên, Thiên Tiên, Thú nhân và cả Người lùn…?”
"T-Tại sao Liên bang lại đến đây?"
Thật vậy, các thành viên của Liên bang đang lên đường đến Eva. Họ đi cùng nhau và tạo thành một hàng dài vô tận.
Một Cung thủ đã kích hoạt kỹ năng Thiên Lý Nhãn, và nhìn thấy các chủng tộc đó đang cười đùa vui vẻ.
Dường như họ không định tấn công Eva.
Thay vào đó, họ mang theo đồ đạc lỉnh kỉnh, trông giống như một phái đoàn thiết lập quan hệ hữu nghị với nhân loại.
"C-Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
“Ối! Quay xe lại! Nhanh lên!"
Một hiện tượng kỳ lạ xảy ra.
Những chuyến xe rời thành phố, đã vội vã quay đầu trở lại.
*
“Phewww ”
Charlotte Aria đã gục ngã sau khi sử dụng Lời thề Hoàng gia tại ngôi đền. Có lẽ vì đã tiêu hao một lượng mana khổng lồ, nên cô ấy bị sốt cao hai ngày liền.
Seol Jihu đã ở bên bảo vệ cô, chăm sóc cô suốt đêm.
“Mmmmm! ”
Mồ hôi ướt đẫm khắp người, cô run rẩy như chiếc lá trong cơn bão.
Seol Jihu nhúng khăn vào nước và cẩn thận lau trán cho Charlotte Aria.
"Em xin lỗi…."
Charlotte Aria thì thầm một cách yếu ớt như thể cô ấy xấu hổ với Seol Jihu.
Seol Jihu lặng lẽ cười.
"Em…"
Charlotte Aria thở hổn hển và sau đó hỏi một cách cẩn thận.
"Anh thấy thế nào…?"
"?"
“Em… làm tốt… chứ?”
“… Chà... Tôi có nên nói thật không?”
"Em... em ổn mà, nói em nghe đi!"
Seol Jihu cười rạng rỡ và đưa mặt lại gần Charlotte Aria.
"Hôm đó Nữ hoàng rất oai phong..."
Cậu thì thầm vào tai cô.
"Và gợi cảm nữa."
… Gợi cảm?
XÈO!
Charlotte Aria cảm thấy xấu hổ đến nỗi hai tai bắt đầu xì khói.
“Báng-báng bổ…! Anh dám nói thế với một nữ hoàng… ”
Khuôn mặt của Charlotte Aria đỏ bừng, và cô ấy trùm chăn kín mít.
Seol Jihu cười khẽ. Ít nhất thì trông cô ấy đã tỉnh táo hơn lúc nãy.
Cậu đã nghe tin về việc phái đoàn của Liên bang tới Eva. Tuy nhiên, Seol Jihu chưa muốn đi ngay.
Cậu cố nán lại bên cạnh Charlotte Aria và nhẹ nhàng vuốt ve tấm chăn mà cô đang trùm đầu.
"Nếu anh bận thì cứ đi đi".
Cảm nhận được bàn tay của cậu, Charlotte Aria thò đầu ra khỏi chăn và thì thầm.
Seol Jihu chỉ cười khúc khích và tiếp tục xoa đầu cô.
“Tại sao anh lại cười…”
Charlotte Aria bĩu môi nhưng nhắm mắt lại, tỏ vẻ khoan khoái. Chốc chốc, chiếc mũi nhỏ xinh của cô lại phát ra những tiếng thở yếu ớt.
Một giờ sau, Seol Jihu từ từ bỏ tay ra. Charlotte Aria vừa ngủ vừa cười hạnh phúc.
Có phải Roselle đang khen ngợi cô ấy trong thế giới Mộng Ảo?
Seol Jihu đứng dậy và lặng lẽ đóng cửa lại.
*
Lần đầu tiên, các thành viên của Liên bang đã đến thăm một thành phố của nhân loại.
Mục tiêu của chuyến thăm là củng cố sức mạnh của Eva.
[Kể từ hôm nay, Eva sẽ khôi phục mối quan hệ với Liên bang.]
[Không chỉ thành lập liên minh, Eva còn trở thành trụ cột hỗ trợ cho Pháo đài Tigol và chung tay với Liên bang để chiến đấu với Ký sinh trùng.]
Xa hơi nữa, Liên bang và nhân loại sẽ học cách chung sống và hợp tác với nhau, bắt đầu từ Eva.
Lợi thế lớn nhất của Liên bang là sự tồn tại của Pháo đài Tigol hùng mạnh. Nhưng đó cũng là điểm yếu lớn nhất của họ.
Mặc dù những pháo đài khác của họ cũng khá kiên cố, nhưng không thể so sánh với Pháo đài Tigol.
Nói cách khác, thời điểm Pháo đài Tigol thất thủ, sớm muộn Liên bang cũng sẽ bị san phẳng. Điều này đương nhiên sẽ mang lại một thảm họa lớn cho nhân loại, khi họ trở thành miếng mồi ngon cho lực lượng Ký sinh trùng.
Pháo đài Tigol đã bị chiếm một lần. Ai dám chắc rằng nó không bị đe dọa thêm lần nữa?
Vì lẽ đó, các thủ lĩnh của Liên bang đã bàn bạc với Seol Jihu, ngay sau khi chiến tranh kết thúc.
Họ hỏi cậu xem có thể củng cố Eva lên một thành trì như Pháo đài Tigol hay không. Họ cũng đề nghị cậu thiết lập mối quan hệ hợp tác đôi bên, để họ có thêm hậu phương vững chãi.
Tất nhiên, Seol Jihu không có lý do gì để từ chối lời đề nghị của họ.
Rõ ràng, Nữ hoàng Ký sinh trùng rất e ngại Pháo đài Tigol. Nếu bây giờ có thêm một Tigol thứ hai, Trùng hậu sẽ cay đắng đến mức nào nữa!
Chính vì thế, những kẻ chống đối có rời khỏi Eva hay không, cũng chẳng ai quan tâm.
Bởi vì, dù họ bỏ đi, các chủng tộc từ Liên bang sẽ nhanh chóng lấp chỗ trống. Và cậu biết rất rõ rằng những người Trái đất hèn nhát như vậy chẳng có tác dụng gì. Họ làm sao có thể so với các chủng tộc từ Liên bang, những kẻ căm hận Ký sinh trùng tới tận xương tận tủy?
Sự thành công của Eva sẽ làm gương cho những thành phố khác. Seol tin chắc rằng, trong tương lai, Liên bang có thể cử phái đoàn tới những thành phố còn lại.
Và khi đó, Scheherazade sẽ phải đưa ra quyết định.
Hoặc cúi đầu và đi theo theo xu hướng của thời đại, hoặc là…
'Bị phá hủy.'
Seol Jihu thầm nghĩ, vừa đi vừa khẽ huýt sáo.
Dường như lễ chào đón đã kết thúc từ lúc nãy, vì cậu bắt đầu thấy một số thú nhân đang đi lại trên đường phố.
"Từ nay chúng ta sẽ sống ở đây ư?"
“Un! Ở đây sẽ an toàn hơn ở trong rừng!! ”
"Uwoah!"
Hai Tiểu Linh hồ đang nắm tay nhau và thốt lên với vẻ hào hứng.
Khi nhìn kỹ hơn, Seol Jihu nhận ra chúng chính là Haeryeo và Haeya.
Thật kỳ lạ khi thấy các thú nhân và Tiên nữ đi loanh quanh trong một thành phố của con người.
Một số người dân lặng lẽ quan sát, một số khác đã bước ra đường và chào hỏi các thành viên từ Liên Bang.
Cảnh tượng này giống như lễ ăn mừng ở Pháo đài Tigol năm xưa.
Ngay khi Seol Jihu mỉm cười hài lòng, cậu bỗng giật mình.
"Ah…!"
Cậu nhìn thấy một thú nhân nhỏ xíu, với bộ lông vằn vện đang băng qua đường. Mặt nó vênh ngược lên trời. Có vẻ như nó đang tận hưởng cảm giác được đám đông vây quanh.
Đằng sau chú chó vằn vện này là một nhóm gồm sáu cục bông trắng và vàng.
"Cún con ơi!!"
“… Kik?”
Dường như chúng đã nhận ra Seol Jihu, bởi chúng nhìn nhau bối rối.
Sau đó chúng chớp chớp đôi mắt nhỏ như hạt đậu, lè lưỡi ra, vừa chạy tới chỗ cậu vừa vẫy đuôi.
Ríu rít, ríu rít
Khi đám thú nhân nhỏ xíu xoay vòng quanh Seol Jihu như những quả bóng mềm mịn, đôi mắt Seol Jihu cũng quay tròn.
Và khi thú nhân vằn vện đứng lên bằng hai chân sau và cọ đầu vào bắp chân của Seol, cậu ta không thể kiềm chế được nữa.
"Yeah!"
Seol Jihu lập tức cúi xuống và ôm lấy những cục bông nhỏ trong niềm vui sướng.
"Trời ơi, sao các ngươi lại dễ thương thế cơ chứ!"
Thậm chí cậu còn hôn chùn chụt vào má thú nhân vằn vện.
“Ta nhớ các ngươi lắm đó, có biết không! Bộ lông mềm mại này, cặp má phúng phính này, trời ơi đáng yêu quá đi~"
Những cục bông nhỏ nghiêng đầu, nhưng thấy Seol Jihu đang thích thú, chúng vui vẻ kêu lên ríu rít và liếm mặt cậu.
Khi Seol Jihu đang âu yếm mấy cục bông, ho khan vang lên.
"Khụ! Khụ!"
Một Thú nhân cao lớn đang tiến lại gần, khẽ cúi đầu chào cậu. Ông ta chính là Bạch Hổ Vương.
Seol Jihu quay lại, vẫn còn đang úp mặt vào đám lông tơ, và rụt rè hỏi:
“… Thưa... Tôi muốn cầu xin ngài một chuyện".
“Hử? Chuyện gì cơ?"
“Tôi có thể mượn mấy cục bông này một chút được không? Tôi muốn ôm chúng ngủ!"
Bạch Hổ Vương bối rối chớp mắt. Sau đó…
“… Hừ, thật táo bạo.” - Ông gật gù - "Dám nói ra những lời như thế... Ừm, cũng đúng, một người anh hùng thì phải to gan lớn mật!"
"???"
"Được! Ta cho phép cậu ngủ với con gái ta!"
Bạch Hổ Vương vui vẻ cười lớn.
“Dù sao ta cũng muốn kết giao với một anh hùng. Nhưng mà, hãy đợi thêm vài tháng nữa. Ta cũng muốn bế cháu lắm, nhưng anh hãy chờ con gái ta trưởng thành đã nhé".
Seol Jihu ngơ ngác không hiểu ông ta đang nói gì. Trong khi đó, thú nhân vằn vện vẫn mải miết liếm mặt cậu.
"Eh... Tôi không ngờ anh hùng của chúng ta lại thích những cô gái nhỏ".
Đúng lúc đó, Gabriel xuất hiện. Mái tóc bạch kim của cô tung bay trong gió..
"Hả? Cô nói gì cơ?"
Seol Jihu cuối cùng cũng giật mình sực tỉnh. Tuy nhiên, cậu vẫn ôm chặt mấy cục bông.
"Chào mừng cô, Gabriel"
"Chúng tôi đã đến đây khoảng một giờ và đi dạo loanh quanh rồi".
“Đáng lẽ tôi phải ra để chào đón các vị… Xin lỗi. Nữ Hoàng hơi ốm, nên... ”
"Không sao. Viên quan Phụ Chính đã tiếp đón chúng tôi chu đáo. Tôi cũng đã nghe bài diễn văn của cô ấy thông qua tinh thể giao tiếp. Thành thật mà nói, tôi thực sự ngạc nhiên... Không ngờ Eva lại có một nữ hoàng xuất chúng như vậy. "
Gabriel mỉm cười.
"Dẫu sao cũng cám ơn anh. Cuối cùng thì chúng tôi cũng có thêm chốn dung thân."
Thật vậy, lãnh thổ của Liên bang là vùng đất chật chội nhất ở Thiên đường.
Năm chủng tộc đang sống cùng nhau trong một lãnh thổ nhỏ hẹp, nên người dân Liên bang đã quen sống trong cảnh chật chội.
Điều quan trọng nhất là tộc Thú nhân sinh sản rất nhanh. Họ suýt tuyệt chủng khi quốc gia của họ diệt vong, nhưng chỉ sau vài năm, dân số của họ đã dần hồi phục. Thời gian trưởng thành của Thú nhân tộc rất ngắn, và một bà mẹ có thể sinh tám hoặc thậm chí mười hai đứa trẻ cùng một lúc.
Chỉ sau vài năm, Liên bang bắt đầu gặp rắc rối vì sự bùng nổ dân số của tộc Thú nhân.
“Nếu có thể, xin hãy kiếm cho chúng tôi một vài vùng đất mới" - Gabriel mỉm cười.
“Đừng lo lắng. Có một nơi tuyệt vời tên là Haramark. "
“Haramark ư? Nơi đó cũng không tệ. Mặc dù vậy, trước tiên chúng tôi nên hòa nhập với cuộc sống ở Eva và chứng minh giá trị của mình. Và...".
Gabriel bỗng ngập ngừng.
Seol Jihu nghiêng đầu.
"Sao thế? Có vấn đề gì ư?"
"Cái này không thể gọi là một vấn đề… nhưng tôi cần xin phép anh.” - Gabriel cười nhăn nhó và bắt đầu giải thích.
Sau khi cô ấy nói xong, Seol Jihu vội vã đi đến tòa nhà của Valhalla. Ở đây cậu nhìn thấy một nhóm người lấm lem đang tụ tập với nhau.
Đó là những Người lùn.
Tất cả đều tỏ ra khó chịu.
Đặc biệt là Vidalif, Vua của tộc Người lùn.
Khuôn mặt ông ấy thực sự rất khó tả. Ông ta nhìn qua nhìn lại với nụ cười rạng rỡ, nhưng tay thì run lên và hai hàng lông mày xoắn tít vào nhau. Nhưng thể ông ta đang bị rối loạn cảm xúc vậy.
‘Trước đây ông ấy có như vậy không nhỉ?’
Seol Jihu bối rối nhớ lại cảnh tượng trong buổi họp. Lúc đó Vidalif trông rát đạo mạo và từ tốn cơ mà?"
"Ah! Anh ấy đến rồi! ”
Một vài người lùn nhận ra Seol Jihu, vội chạy đến bên cậu.
“Hỡi anh hùng, vua của chúng ta đang rất tức giận!”
"Chuyện gì đã xảy ra? Ai đó đã gây chuyện với các vị ư? ”
"Không, không, vua của chúng tôi đang tức giận vì thành phố này!"
Chú lùn lắc đầu.
“Xin lỗi nếu như tôi hơi quá lời. Nhưng những bức tường thành và tòa nhà này… Làm sao các vị lại làm ăn cẩu thả như vậy?"
“….”
“Làm sao... làm sao các vị..."
Chú lùn không nói nên lời. Có vẻ như họ đã bị sốc khi nhìn thấy những tòa nhà do con người xây dựng.
Tiếp theo, Chú lùn ôm lấy tay của Seol Jihu và cầu xin.
"Tòa nhà này có phải là nơi vị anh hùng sinh sống không?"
Seol Jihu bối rối gật đầu.
“Ôi trời... Vậy chúng tôi có thể cầu xin một việc không?”
"Việc gì cơ?"
"Hãy để chúng tôi sửa sang lại tòa nhà của anh hùng!" - Chú lùn hét lên - “Với một tòa nhà cỡ này, chúng tôi chỉ mất vài ngày! Vậy nên, làm ơn cho phép chúng tôi!"
“….”
“Đúng là chúng tôi thật thô lỗ, nhưng xin ngài hãy cố gắng hiểu cho phía chúng tôi. Chúng tôi, đặc biệt là vua của chúng tôi, luôn tâm niệm rằng mọi công trình phải được xây dựng chuẩn mực và hoàn hảo…! ”
Theo những gì Gabriel nói, Người lùn là một chủng tộc rất kỹ tính. Họ sẵn sàng dành cả ngày để căn chỉnh những viên gạch của bức tường, cho đến khi tường thẳng tắp mới chịu thôi.
Tuy nhiên, Seol Jihu không hề khó chịu. Ngược lại, cậu cũng đồng cảm với Vidalif.
Nếu người lùn kỹ tính trong việc xây dựng, thì Seol cũng kỹ tính trong việc nấu mì. Cậu luôn đổ chính xác 550mL nước khi làm ramen. Thậm chí 550.0001mL cũng không thể chấp nhận được. Mỗi nguyên liệu đều được căn chỉnh với độ chính xác cao.
Đó là tinh thần của những nghệ nhân bậc thầy.
Những chi tiết nhỏ sẽ làm nên sự khác biệt giữa một tác phẩm tầm thường và một kiệt tác.
Trong chuyện làm mì, Seol Jihu đã đạt đến đẳng cấp thiên tài phi thường. Thế nên, cậu ta có thể đồng cảm với Vidalif, người được mệnh danh là Thợ rèn của Chúa.
“… Tôi rất vinh dự.”
"Cảm ơn ngài!"
Khuôn mặt của Chú lùn sáng bừng lên, và anh ta vội vàng quay lại.
Ngay sau đó, Vidalif đưa tay ra như một vị tướng chỉ huy quân của mình tiến về phía trước.
"Uwaaaaaah!"
"Iyaaaaaah!"
Các chú lùn mở hộp công cụ, lấy đồ dùng của mình ra và gầm lên, rồi lao về phía tòa nhà của Valhalla.
Cạch cạch cạch!
Vài chục người lùn bu lấy tòa nhà của Valhalla và phá dỡ nó với tốc độ đáng sợ, như thể đang phá hủy một thứ không xứng đáng tồn tại trên thế giới này.
"C-Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Phi Sora hoảng hốt cầm thanh trường kiếm của mình và lao ra ngoài, vì tưởng có kẻ nào đang phá rối.
"Ể...?"
Nhìn thấy những Người lùn bắt đầu đóng đinh và cưa gỗ, cô ấy sững sờ.
"Họ đang tiến hành củng cố Eva." - Seol Jihu thản nhiên nói.
"Huh? Tôi tưởng là họ sẽ sửa chữa đường sá hoặc xây tường thành?"
“Các tòa nhà cũng cần được sửa sang. Họ sẽ sửa tất cả các tòa nhà thành những Golem khổng lồ, để có thể chiến đấu trong trường hợp khẩn cấp. ”
"Gì cơ? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về điều này… Điều đó có khả thi không? ”
“Cô nhớ lại xem. Các bức tường của Pháo đài Tigol có thể chuyển động và thò ra những họng súng. Đương nhiên họ cũng có thể tạo ra những golem, phải không nào!"
"À há!" - Phi Sora ồ lên.
Seol Jihu lúng túng liếc nhìn cô.
Cô ấy quá dễ lừa.
"Tòa nhà của Valhalla sẽ trở thành một vũ khí bí mật! Hãy chờ xem".
Seol Jihu giả bộ nghiêm nghị nói. Sau đó-
“Dù sao thì, trong lúc chờ đợi, hãy tận hưởng một chút..."
Cậu nắm lấy một trong những cục bông và xoa xoa thân hình đầy đặn của nó.
"Kikkk!"
“Hừm….”
Một nụ cười mãn nguyện nở trên khuôn mặt của Seol Jihu.
Đây là cảm giác mà cậu hằng ao ước!
Khi Seol Jihu há mồm gặm má thú nhân vằn vện, nó quẫy đuôi vì nhột.
"…Anh đang làm gì đấy?"
Phi Sora bối rối nhìn cậu, và Seol Jihu đưa cho cô một cục bông màu vàng.
“Hãy thử cắn một miếng xem. Chúng rất thơm ngon. ”
"Thơm ngon…? Gì cơ? Anh là đồ biến thái à?"
Phi Sora ngơ ngác cầm lấy cục bông màu vàng và chớp mắt.
"Chị là ai?" - Cục bông nhỏ khẽ hỏi, rồi chớp đôi mắt đen láy.
Cô phải thừa nhận rằng, nó thật đáng yêu. Trong phút chốc, cô đã giơ cục bông lên và cắn một cái.
"Oh?" - Phi Sora mở to mắt - “Tuyệt quá. Mềm mại và ấm áp như một chiếc bánh gạo vừa lấy ra từ tủ hấp… ”
"Thấy chưa! Thử một lần là mê luôn, phải không?"
Seol Jihu vừa cười và cắn cục bông màu trắng.
Trong khi đó, Phi Sora cọ má vào bụng cục bông màu vàng.
“Kikkk! Kikkk!!”
Những cục bông ríu rít kêu lên và lắc lư trong tay họ.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
MỤC LỤC
Cảm ơn nhóm dịch
Trả lờiXóa:)))
Trả lờiXóaCục bông, mị cũng muốn hixhix (@´_`@) gaaaaaaa
Trả lờiXóaNói chơi làm thật
Trả lờiXóaT nghi ông vua người lùn nghe đc lời nói dối của Seol với Sora nên tưởng Seol muốn thế nên làm toàn nhà thành Golem thật luôn :v
Trả lờiXóaCảm ơn nhóm dịch nhiều!
T cũng muốn ôm một cục (つ≧▽≦)つ
Trả lờiXóaTôi muốn ảnh minh hoạ mấy cục bông này 😄
Trả lờiXóaCảm ơn nhóm dịch ạ thuốc hnay cute quá 😆
Trả lờiXóaCũng muốn cắn 1 cái xem thế nào 😋😋
Trả lờiXóaTác giả diễn tả khó tưởng tượng ghê
Trả lờiXóahay Likeee
Trả lờiXóamé nước đi của eva khôn vl
Trả lờiXóa