Tiến vào Murim - Chương 2: Nỗi ô nhục của gia tộc


Note: Do không kiếm được raw nên team phải dịch từ bản English Convert. Bản Eng này không chất lượng nên thi thoảng tụi mình có thể bị nhầm lẫn hoặc sơ sót ở đâu đó, mong các bạn thông cảm!

--------



 

Gió lạnh ùa vào mặt tôi. Từ nhỏ tôi đã rất sợ lạnh nên luôn khép kín cửa sổ. Vậy ai đã mở cửa sổ?

 

'Chắc chắn là lão Jinho rồi. Cái tên chết tiệt này'

 

Tôi càu nhàu và kéo chăn đến tận cổ.

Thế rồi, người phụ nữ nằm bên cạnh tôi khẽ rên lên.

 

"… ... Ể?"

 

Phụ nữ?

 

Lúc này, tôi đã choàng tỉnh dậy. Suýt nữa thì tôi nhảy dựng lên, như một con mèo bị thả vào chậu nước. Sau đó tôi từ từ quay đầu lại.

 

"Trời ơi, thánh thần thiên địa ơi!”

Có hai điều làm tôi ngạc nhiên. Thứ nhất, vì tôi không thể hiểu được tình huống này lúc này. Thứ hai, vì người phụ nữ nằm cạnh tôi quá xinh.

 Nhìn kìa! Khuôn mặt thanh tú, đôi môi mềm mại, cặp long mày thanh thoát, làn da mịn màng và … úi chà chà hai trái bưởi căng mọng!

Tôi lẩm bẩm những từ cả tôi cũng không thể hiểu được và chui vào trong chăn. Nhưng mà cô ấy đẹp đến mức khiến trái tim tôi run lên, ngay cả khi bối rối.

Nếu không có những cơn gió lạnh ùa vào, có lẽ tôi sẽ rúc vào ngực cô ấy và ngủ trong vòng tay cô ta đến tận sáng. 

'Nhưng đây là đâu?'

 

Tôi nhìn xung quanh. Nhìn lại thì, trong căn phòng này chỉ có một người phụ nữ xinh đẹp che cơ thể trần truồng của mình bằng tấm chăn mỏng và một tấm nệm lót. Xa xa là một ngọn nến đỏ mềm mại.

 

Tôi chưa bao giờ đến đó, nhưng tôi đã nghe rất nhiều về nơi đó.

 

‘Một kỹ viện?’

 

Không, nhưng tại sao tôi lại ở đây?

 

Tôi thực sự bối rối. Chuyện gì đã xảy ra? Hôm qua, tôi trở về Gosiwon sau khi uống rượu với Jinho.

 

Những ký ức của ngày trước vẫn sống động, ngay cả khi ‘thằng cu’ của tôi dựng đứng lên. 

 

'Mình đang mơ à?'

 

Tôi véo mạnh cẳng tay. Đau quá!

 

Đây không phải là một giấc mơ.

 

Đầu óc tôi đang dần rơi vào mê cung.

 

Khi nhìn xung quanh, tôi quyết định nắm lấy vai người phụ nữ và lay mạnh.

 

"Xin lỗi?"

 

Người phụ nữ nhìn tôi với ánh mắt mơ màng. Tim tôi lại đập thình thịch khi nhìn thấy đôi mắt sáng trong màu xanh sẫm.

 

"Tôi đang ở đâu đấy?"

 

"Cái gì??"

 

"Hả, chỗ nào cơ? "

 

"Cái gì??" [Note? Cô ấy nói bằng tiếng Trung]

 

"À, đó là tên cô hả ? Nhưng tôi không hỏi tên cô?… … ?"

 

“Cái gì?……’’

 

Tôi chả hiểu cô ấy đang nói gì cả.

 

Trong một khoảnh khắc im lặng, chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau. Và tôi nhận ra.

 

Người phụ nữ này không phải là người Hàn Quốc.

 

"Cô là người Trung Quốc à? Hay người Philippines?"

 

“…… #&( !& !&# !(

 

‘Trời ạ, phải làm sao đây ?.'

 

Sau khi gãi lưng vì bực bội, một giây sau tôi bật dậy như lò xo.

 

Ding.

 

-Bạn có muốn kiểm tra tin nhắn chưa đọc không?

 

Chấp nhận / Từ chối

 

Tiếng chuông từ đâu vọng ra.

 

Một ô vuông lơ lửng trên không trung như một bóng ma.

 

Tôi thậm chí không thể đoán nó đến từ đâu hoặc tại sao nó đã được nhìn thấy trước đây. Nó làm tôi nổi da gà.

 

"Quái quỷ, đây là cái gì?"

 

Với một giọng nói hoảng hốt, theo phản xạ, tôi vung tay ra.

 

Nắm tay xuyên qua cửa sổ vuông. À, không. Chính xác là xuyên thẳng vào dòng chữ  [Chấp nhận].

 

Ding !

- 

Do thời gian chờ quá lâu, nên nhân vật được chọn ngẫu nhiên.

-

Bạn sẽ khám phá thế giới [Võ lâm]

Bắt đầu nào, người chơi [Jin Tae-kyung]!

-

Bạn đã đăng nhập vào [Võ lâm].

-

Nhân được phần thưởng cho lần truy cập đầu tiên.

 -

-Bạn có thể phiên dịch ngôn ngữ của thế giới này.

 -

Bạn có muốn áp dụng [Gói ngôn ngữ tích hợp] không?

 

Nhân vật? Võ Lâm? đăng nhập?

 

Khi tôi đang bối rối và hoảng hốt thì…

 

Ding!

[Gói ngôn ngữ tích hợp] được áp dụng.

 

"Chờ đã, chờ một chút!"

 

Sau đó, người phụ nữ nói.

 

"Jin Thiếu gia. Ngài bị bệnh à?"

 

Lần này, cô ấy phát âm tiếng Hàn chính xác.

 

Tôi nhận ra rằng [Gói Ngôn ngữ Tích hợp] đã được áp dụng.

 

Chuyện gì đang xảy ra và nó nghĩa là gì?

 

Từ từ đã. Giờ tôi có thể hiểu được lời cô ấy rồi. Thì ra cô ấy tên là Nguyệt Ảnh. 

Cô ấy chắc chắn là một kỹ nữ nổi tiếng.

 

Tôi khịt mũi phấn khích.

 

'Đồ họa thật tuyệt vời. Mình nghe nói công nghệ đã được nâng cấp toàn diện, nhưng không ngờ lại ngon như vậy'

 

Sau khi tình huống lộn xộn kết thúc, tôi đã hiểu ra.

 

Đó là một sự thật đơn giản.

 

Tôi ngủ trong hộp chơi game. Màn hình ô vuông nói về Nhân vật, nhiệm vụ… Và quan trọng là:

 

-Bạn có muốn mở cửa sổ tin nhắn không? 

Chấp nhận / Từ chối

 

Có một cửa sổ hệ thống.

 

Thế đấy, tôi có thể mở các ô vuông bằng suy nghĩ, hoặc nhấp vào mục mình mong muốn trong không khí.

 

Càng quan sát, tôi càng thấy tuyệt vời.

 

Có rất nhiều sự khác biệt so với lần cuối cùng tôi chơi game. Trời ơi game này xịn đừng hỏi!

 

'Nhưng mình đăng nhập khi nào nhỉ?'

 

Tôi nhớ là mình chưa cắm dây điện cơ mà?

Nguyệt Ảnh đột nhiên tiến tới gần tôi, mang theo một bát canh nóng hổi. 

"Uống đi, ta nghĩ thiếu gia đang ốm rồi."

 Tôi ngẩn người và đưa tay cầm lấy bát canh.

'Chà chà, trí tuệ nhân tạo cũng tuyệt vời luôn.'

 Tôi liếc nhìn khuôn mặt của Nguyệt Ảnh, rồi uống một hớp. Và tôi giật mình.

 

'Cái gì thế này ??'

 

Cảm giác ấm áp trong vòm miệng và khi tôi nuốt nước xuống thực quản. Ngay cả miếng thịt gà mà tôi đang nhai cũng thật sống động.

 

 

Thật khó tin rằng đó là một trò chơi  Bảo sao có nhiều người mê mệt vì chơi game.

 

'Ra vậy… Đó là lý do tại sao các công ty liên tục phát triển công nghệ AI và thực tế ảo.'

 

Giống như một học sinh mẫu giáo đến công viên giải trí, anh ta mở miệng và nhìn xung quanh, nhưng một chút khói bay lên ở đâu đó và che mắt anh ta

Khi tôi quay đầu lại, tôi đột nhiên rút Gombangdae ra và Nguyệt Nga đang nhìn tôi chằm chằm.

 

"Tại sao ... ... Tiểu thư lại...?"

 

Tôi là một con người lịch sự, vì vậy những kính ngữ chợt bật ra mà tôi không hề hay biết. Tất nhiên, một phần lý do là vì cô ấy quá xinh đẹp.

 

Nguyệt Ảnh đáp lại bằng một giọng nói nhẹ như hơi thở.

 

"Vâng. Ngài muốn hỏi gì?"

 

Cứ tưởng cô gái này chỉ có khuôn mặt xinh thôi, ai ngờ khí chất cũng không đùa được đâu.

 

Nếu các nam sinh trung học nhìn thấy cô ấy, có lẽ họ sẽ hét ầm lên và chảy máu mũi.

 

Từ đầu đến chân cô ta tỏa ra hương vị dục vọng.

 

Họ tạo nhân vật chi tiết thật. Có vẻ như có khá nhiều người dùng sẽ chọn trò chơi này chỉ vì lý do đó.

"Jin Thiếu gia. Hôm nay ngài hành động lạ lùng quá?"

 

Jin Thiếu gia? Nghe oách phết, hehe.

 

Tôi quyết định giả vờ. Ý tôi là, tôi muốn tận hưởng tình huống này một chút. Bởi vì đây là một trò chơi mà.

 

"Gì thế?"

 

"Còn hỏi nữa sao? Hôm nay ngài lạ lắm, lại còn tự nhiên dùng kính ngữ? Ngay cả ta mà ngài cũng không nhận ra ư? "

 

Ngay khi Nguyệt Ảnh nói xong…

 

Ding!

 

- [Nhiệm vụ hướng dẫn] đã được tạo.

 

Trò chơi này hoạt động theo cách thức thật lạ lùng. Đáng lẽ tôi phải hành động gì đó để mở nhiệm vụ, thì nhiệm vụ lại tự mở ra.

Cái này gọi là “game nhập vao thế giới mở” chăng?

 

'Thử xem nào… kiểm tra nhiệm vụ?'

 

Tôi bối rối không biết câu lệnh này có đúng không, nhưng cửa sổ nhiệm vụ ngay lập tức hiện lên.

 

[Nhiệm vụ Hướng dẫn - 1]

 

Bây giờ bạn đang thực hiện những bước đầu tiên của mình trong Thế giới Võ Lâm.

Hãy Thu thập thông tin cơ bản và nhận thức tình hình xung quanh.

 

Cấp độ: Hướng dẫn (Nhiệm vụ chuỗi)

Giới hạn: Dành cho người truy cập lần đầu tiên

Mục tiêu: Thu thập thông tin (Chưa hoàn thành) Nhận thức về tình huống (Chưa hoàn thành) Phần thưởng: Trang phục truyền thống bền chắc, Kích hoạt cửa sổ trạng thái nhân vật, Kích hoạt chức năng kho, Kích hoạt chức năng cửa sổ kỹ năng 

 

Nhiệm vụ chuỗi?? Tôi chưa chơi nhiều trò chơi, nhưng nhiệm vụ đầu tiên lại phức tạp vậy sao?.

 

Thông thường, các nhiệm vụ đầu tiên thường yêu cầu người chơi bắt vài con thỏ, săn vài con gà hoặc tập cách sử dụng giao diện trò chơi.

 

Dù sao đi nữa, tôi cũng nên thử xem. Cách dễ nhất để thu thập thông tin bây giờ là…

 

"Này, cô biết những gì về tôi?"

 

Đó là một câu hỏi khá ngớ ngẩn. Tôi nhìn thấy khuôn mặt ngỡ ngàng của Nguyệt Ảnh.

 

"Đó là một câu hỏi thú vị. Có phải ngài đã nghe qua những tin đồn không?"

 

"Tin đồn?"

 

"Tôi chắc ngài đã nghe rồi. Nhưng mà kể thẳng ra thế này cũng không vui lắm đâu à nha."

 

"Không sao, vậy chúng ta cùng nghe."

 

Tôi bắt đầu quan tâm đến trò chơi này ngày càng nhiều. Một phần vì lâu rồi tôi không chơi game, nhưng phần nữa là do nó thật mới lạ và độc đáo. Hãng làm ra game này chắc chắn là một công ty xuất sắc.

"Ta đang tò mò đây. Không biết người đời nói gì về ta. Cô nói cho ta nghe xem nào."

 

"… … Cũng được"

 

Tôi cười đắc ý. Bây giờ, tất cả những gì tôi phải làm là lắng nghe thông tin một cách nghiêm túc.

 

"Đầu tiên. Cô có biết ta là ai không?"

 

Đó là một câu hỏi còn kỳ lạ hơn trước, nhưng Nguyệt Ảnh nhẹ nhàng trả lời. Tôi cũng có vẻ thích tình huống này.

 

"Đương nhiên là biết. Thiếu gia của gia tộc Jin, người trẻ tuổi nhất, mới trải qua lễ trưởng thành vào năm nay. Tôi có cần phải nhắc lại tên của ngài không?"

 

Tôi tự tin trả lời : "Được rồi, bỏ qua. Ta là Jin Taekung, một thanh niên nghiêm túc."

 

Khi Wolhwa nghe câu trả lời đầy tự tin của tôi, cô ấy ho sù sụ.

 

"Thứ hai. Gia tộc Jin xứ Taewon là gia tộc như thế nào?"

 

Nguyệt Ảnh không ngừng ho, nhưng vẫn trả lời.

 

"Gia tộc này có nhiều uy danh. Họ thường tiêu diệt kẻ cướp, và cung cấp thực phẩm tiếp tế cho người dân khi có nạn đói hoặc hạn hán đến."

 

‘’Chỉ thế thôi sao ?’’

Nguyệt Ảnh nhả ra một ngụm khói và tiếp tục, như thể cô ấy đã nhận thấy sự thất vọng của tôi.

 

"Quan trọng hơn, đó là một dòng họ nổi tiếng, đại diện cho tỉnh Shan Chi. Đó là một gia tộc lâu đời và danh giá.

"Ồ ồ!"

 

Tôi giật nảy mình. Tôi không bị ấn tượng bởi sự vĩ đại của Gia tộc Jin ở Taewon, mà vì hệ thống thông báo.

 

Ding. 

-Đã thu thập xong thông tin về [Gia tộc Jin xứ Taewon].

-Thu được biệt danh, [Con Ông Cháu Cha]. Bạn có thể kiểm tra nó sau thông qua cửa sổ trạng thái.

 

'Con Ông Cháu Cha? '

 

Có lẽ nó giống như một Danh hiệu trong các trò chơi thể loại giả tưởng.

 

'Kiểu như ‘Sát Long’ hay gì đó. Đại loại vậy. '

 

Các danh hiệu được trao khi người chơi đạt được một số thành tựu nhất định và họ sẽ nhận được các hiệu ứng bổ sung. Xem ra tôi khá may mắn.

 

'Hehe. Nhân vật của mình sinh ra ở vạch đích rồi.'

 

Được sinh ra trong một gia đình danh giá là một thành tựu lớn. Tôi mỉm cười hạnh phúc. Nếu đây là một ván bài, thì tôi vừa thắng lớn.

Nhưng câu chuyện không kết thúc ở đó.

 

"Tuy nhiên gần đây, tôi nghe nói rằng có vài vấn đề bên trong và bên ngoài đang ảnh hưởng đến gia tộc của ngài."

 

"Vấn đề? Có chuyện gì vậy?"

 

Cửa sổ nhiệm vụ vẫn báo là [chưa hoàn thành].

 

Có nghĩa là vẫn còn thông tin.

 

“Vấn đề bên ngoài, Kiếm phái Hangsan đang muốn đối đầu với gia tộc ngài để giành vị trí lãnh đạo của tỉnh Shan Chi, và vấn đề bên trong là…" - Nguyệt Ảnh thư thái phủi tàn thuốc. 

"Họ nói rằng, con trai thứ ba trong gia đình đó là một kẻ phế vật. "

"A, đúng đúng. Những kẻ rác rưởi xuất hiện khắp mọi nơi." - Tôi bất giác gật đầu – ‘’Đặc biệt, những gia đình giàu có thường sinh ra mấy tên như vậy…’’

Thế rồi, tôi cảm thấy giật mình.

 

"Xin lỗi."

 

"Huh?"

 

"Có bao nhiêu người con trai trong gia đình Jin xứ Taewon?"

 

Câu trả lời của Nguyệt Ảnh đã vang lên với nụ cười rạng rỡ.

 

"Ba."

 

Gia tộc Jin xứ Taewon có ba con trai, và tôi là con út trong số đó.

Mà người đời nói thằng thứ ba là một kẻ phế vật.

Có nghĩa là…

'Mình là phế vật????'

 

Ding!

 

-Bạn đã nhân được danh hiệu, [Nỗi ô nhục của gia tộc]. Bạn có thể kiểm tra nó sau, thông qua cửa sổ trạng thái. 

-Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ [Thu thập thông tin].

 

Tôi nên cười hay nên khóc trong hoàn cảnh này đây??

 

Khi tôi đang bối rối, tôi thấy Nguyệt Ảnh đang mỉm cười. 

 

Thôi được rồi, kệ nó đi. Con cháu nhà quý tộc là tốt rồi. Còn về chuyện xấu hổ ? Ai quan tâm chứ, dù sao cũng chỉ là một trò chơi.

Tôi đã mở cửa sổ nhiệm vụ và xác nhận rằng việc thu thập thông tin được thay đổi thành [Đã hoàn thành]. 

'Tiếp theo là nhận thức về tình hình.'

Nhiệm vụ của trò chơi này lộn xộn đến mức tôi không biết chính xác hệ thống đang yêu cầu gì.

 

Cuối cùng, giải pháp duy nhất vẫn là…hỏi Nguyệt Ảnh thôi.

 

"Đây là đâu?" 

"Honghwaru là giru ngon nhất ở Sơn Tây. Đây là phòng của tôi."

 

Thông qua cuộc trò chuyện, tôi có thể biết thêm những sự kiện vặt vãnh.

 

Đây là Kỹ viện Hồng Hoa nằm ở trung tâm của Taewon. Nguyệt Ảnh là một kỹ nữ rất cao cấp và co ấy vừa ngủ qua đêm với tôi. Hừ hừ. Sao tôi không tỉnh dậy sớm hơn một chút, lúc họ đang « ứ ừ » chứ ?!

 

Thông báo của hệ thống vẫn không xuất hiện mặc dù tôi đã hỏi hết những gì cần thiết. Tôi đành hỏi cô ấy câu thứ ba.

 

"Tình huống hiện tại của tôi là gì?"

 

Nguyệt Ảnh thở dài.

 

"Chân không. Tôi xin lỗi khi phải nói điều này, nhưng ngài làm tôi phát điên. Chúng ta nghỉ ngơi một lát được không??"

 

Vâng. Tôi cũng phát điên mất.

 

Nhìn ánh nắng chiếu qua cửa sổ, tôi khẽ thở dài

 

'Trò chơi này thật vô lý'

 

Đồ họa, trí tuệ nhân tạo và mọi thứ đều tốt, nhưng vì phần hướng dẫn quá rắc rối nên niềm vui ngày càng giảm. Nếu có gì đáng mừng thì, hộp chơi game này xịn hơn tôi tưởng.

 

Một trò chơi  khá cao cấp nhưng hệ thống không một lần giật lag. Chắc là sẽ bán được giá.

 

'Giờ không phải lúc để lãng phí thời gian. Tôi phải tìm một công việc mới...'

 

Nhưng, dù sao thì… Khoảng thời gian nãy giờ cũng khá vui vẻ. 

Cuối cùng, tôi đưa mắt nhìn Nguyệt Ảnh để từ biệt, và hét lên.

 

"Đăng xuất!"

 

Ding 

-Bạn không thể đăng xuất.

 

‘Gì thế này?’

 

 Tôi bối rối và hét lên: "Đăng xuất."

 

Ding

-

Bạn không thể Đăng xuất.

 

Tại sao lại thế này?

 

Là lỗi game? Hay là lỗi của cái hộp chơi game này?

 

"… … Đăng xuất?"

 

- 

Không thể Đăng xuất.

 

Thế đấy. Dù là lỗi hay lag, nhưng cuối cùng tôi hiểu ra rằng cái hộp chơi game kia đúng là rác rưởi, y như lời tiền bối nói.

Sau đó, tôi đã thử thêm mười lần nữa, nhưng đều không thành công.

 

Đến lúc này, sự tức giận của tôi dần chuyển thành lo lắng và hối hận.

 

'Chuyện này là sao vậy?'

 

Khốn kiếp. Đáng lẽ tôi nên vứt nó ngay khi tiền bối Jinho hyung nói đó là rác rưởi. Hoặc, ngay sau khi tôi đọc hướng dẫn sử dụng điên rồ kia ...….

 

‘Khoan. Đợi tí.'

 

Hướng dẫn sử dụng. Đúng vậy, tôi đã đọc nó. Nói một cách chính xác, tôi đã đọc và ném nó đi sau khi nhìn qua một vài ghi chú.

 

'Cái đó nói về gì thế nhỉ?'

 

Và khoảnh khắc tôi nhớ lại tất cả các cảnh báo đã đọc, tôi cảm thấy ớn lạnh khắp người.

 

-

Người chơi không thể tự ý đăng xuất.

-

Nếu bạn chết trong khi chơi, bạn sẽ chết trong thế giới thực.

-

Vậy là tôi bị mắc kẹt trong trò chơi? Mắc kẹt?

 

Thông báo hệ thống đã trả lời cho câu hỏi đó.

 

Ding!

-

Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ [Nhận thức tình huống].

-

Bạn đã hoàn thành chuỗi nhiệm vụ [Hướng dẫn - 1]. Phần thưởng đã được trao.

-

[Cửa sổ trạng thái] được kích hoạt.

- 

[Cửa sổ kỹ năng] được kích hoạt.

-

[Kho đồ] được kích hoạt.

-

 

Nhiệm vụ chuỗi, [Hướng dẫn 2] đã được tạo.

 

Vào lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ. 

'Mẹ kiếp, cái trò chơi chết tiệt!! '

 

2 nhận xét:

  1. Nice 👍 sau 0 thấy ai cmt ht nhỉ

    Trả lờiXóa
  2. Chắc ít chap quá. Đợi nhiều xong mới cảm nhận đc. Donate cũng ko muộn

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.