Khát vọng trở về - Chương 387: Nào mình cùng lên TV

Chính lúc đó...

Wooong!!

Sau rung động ngắn ngủi, một rào chắn ma thuật mờ nhạt được dựng lên xung quanh căn phòng.

Giống như rào chắn mà Seol Jihu nhìn thấy ở đền thờ Luxuria.

"Anh hùng Thiên đường đã gọi, làm sao tôi có thể từ chối cơ chứ".

Một giọng nói vang lên trong căn phòng trống vắng.

"Nghe tin nhắn từ Delphine là tôi hiểu ngay. Chủ Hội Valhalla muốn gặp tôi sớm, ở một nơi nào đó cách biệt với thế giới bên ngoài".

Giọng nói rè rè, có vẻ hơi khó nghe.

Chẳng mấy chốc, một chàng trai từ từ xuất hiện bên cái bàn ở giữa phòng.

Với chiếc áo choàng ma thuật màu chàm, một cuốn sách dày giống như một cuốn từ điển, và đôi mắt vô cảm đằng sau cặp kính gọng vàng

"Và tôi lập tức nghĩ rằng: ‘Ah, anh chàng này chuẩn bị gây ra một vụ kinh thiên động địa gì nữa rồi".

Philip Muller xuất hiện giữa hư không, vừa nói vừa lặng lẽ lật một trang sách.

Seol Jihu mỉm cười.

Kim Hannah không biết gì về chuyến thăm này, nên cô ấy không báo cáo gì cho cậu.

Bởi vì đây không phải là một chuyến thăm chính thức.

"Tôi biết là anh định đến đây một cách bí mật mà".

"Chà. Thực ra thì, suýt nữa tôi đã bị bắt đấy".

Philip Muller vẫn không rời mắt khỏi cuốn sách của mình.

"Huh? Anh suýt bị bắt?" - Đôi mắt Seol Jihu mở to.

"Ừ. Tôi đã từng đến đây một lần rồi, nên việc thiết lập tọa độ không có gì khó khăn. Nhưng khi tôi tiến hành dịch chuyển tức thời, mana trong tòa nhà bỗng bùng nổ như một cơn bão và cản trở câu thần chú của tôi. Nếu chậm trễ vài giây, có lẽ tôi đã bị túm cổ rồi".

"Từ trong tòa nhà? Điều đó có nghĩa là…"

"Ở đây có một cô gái tên là Eun Yuri, phải không? Một thành viên trong Bộ Ba phép thuật mà Delphine thường khoe với tôi. Chắc chắn cô ta đã cảm nhận được điều gì đó, vì cô ấy đã phân tán mana của mình xung quanh mọi ngóc ngách của tòa nhà. Y như một bầy chó săn".

Philip Muller nhếch mép.

"Thật là một cô gái táo tợn. Cô ta còn chưa đạt cấp High Ranker mà dám đối đầu với một Chấp chưởng giả. Fufufu".

"Hóa ra là vậy. Để tôi báo cho Eun Yuri biết, kẻo cô ấy lại lo lắng".

"Không sao, đây là một bất ngờ thú vị. Không biết chiến binh các cậu nghĩ gì, nhưng các pháp sư như chúng tôi thường xuyên cạnh tranh với nhau. Lâu lắm rồi tôi mới sôi máu như thế này, không ngờ lại có một đối thủ xuất chúng đang ẩn mình ở đây."

Giọng Philip Muller nghe có vẻ tự hào. Có vẻ như anh ta coi việc dịch chuyển được vào trong phòng này là một chiến thắng.

"Dù sao đi nữa, một pháp sư tầm cỡ như thế thường có những suy nghĩ kỳ quái. Delphine nói với tôi rằng cô ta muốn đi đến tận cùng của Con đường Mana. Nếu có cơ hội, tôi sẽ gặp gỡ và thảo luận với cô ấy vài chuyện."

Seol chưa bao giờ thấy Philip Muller quan tâm đến ai đó như thế này. Miệng cậu khẽ nhếch lên.

"Anh có muốn hẹn hò với cô ấy không? Nếu cần, tôi có thể giúp một tay."

"... Tôi chỉ muốn bàn luận về vấn đề học thuật. Không có tý lãng mạn nào ở đây cả" - Anh kiên quyết từ chối - "Trong chuyện tình cảm, tôi e rằng cô nàng này là một người phụ nữ nguy hiểm. Cậu cũng nên cẩn thận đấy".

"Huh? Cô ấy có vấn đề gì sao?"

"Bản đồ mana của tôi cho thấy, cô ấy dường như rất bực mình vì không bắt được tôi. Thế nên cô ta bắt đầu tìm kiếm khắp thành phố như một con mụ điên. Chuyện này không vui chút nào đâu... Như thể cô ta đang cầm dao đuổi theo tôi vậy".

Philip khịt mũi và lẩm bẩm.

"Với lại, tôi có vợ rồi. Nếu tôi muốn sống lâu, tôi phải tránh xa những cô nàng như thế"..

"Hở? Anh đã lập gia đình rồi sao?"

"À, cậu không biết ư? Tùy tùng của tôi chính là vợ tôi. Chúng tôi chưa đăng ký kết hôn, nhưng chúng tôi đã sống với nhau năm năm ở Thiên đường. Nên cũng không khác gì vợ chồng cả".

Philip Muller khịt mũi và đẩy kính lên. Trông anh có vẻ hơi ngượng ngùng, khi bỗng nhiên đề cập đến những chuyện này.

"Thôi không nói chuyện phiếm nữa. Chúng ta vào chủ đề chính đi".

"Ok."

Seol Jihu đi về phía bàn làm việc. Biết tính cách của Philip Muller, cậu lập tức đề cập đến những vấn đề cốt lõi.

"Trong nhân loại, có những kẻ đang liên lạc với Ký sinh trùng."

Philip Muller giật mình

Seol Jihu khoanh chân và đặt tay lên đầu gối.

"Tôi muốn hỏi ý kiến ​​của ngài Muller về vấn đề này."

Mãi đến bây giờ Philip Muller mới rời mắt khỏi cuốn sách của mình. Anh nhìn chằm chằm vào Seol Jihu với ánh mắt đăm chiêu.

"Tôi không biết tại sao cậu lại hỏi tôi như vậy..."

Anh nhìn chằm chằm một lúc rồi từ từ nói tiếp.

"Nhưng câu trả lời của tôi là... Tôi không nghĩ rằng có những kẻ phản bội đang ẩn náu trong nhân loại".

Seol Jihu mở to mắt trước câu trả lời bất ngờ này.

"Tôi cứ tưởng là anh sẽ đồng ý cơ. Nhưng ... tại sao anh lại nghĩ như thế?"

"Ban đầu tôi cũng có mối nghi ngờ giống cậu. Tuy nhiên, tôi đã thay đổi quyết định sau trận chiến ở Thung lũng Arden."

"Sao cơ?"

"Nhớ lại xem. Diligence Bất Diệt đã nói gì khi dẫn đội quân Ký sinh trùng đến thung lũng?"

Seol Jihu từ từ tìm kiếm trong ký ức của mình. Chuyện này đã xảy ra gần mười năm trước, nhưng vì đây là một chuyện quan trọng nên cậu nhanh chóng nhớ ra".

[Trong số các ngươi, có một kẻ mới bắt đầu gây dựng tên tuổi.]

[Nếu các ngươi bàn giao kẻ đó ra đây, ta sẽ dẫn quân quay về. Ta hứa danh dự].

Thấy Seol Jihu bối rối, Philip Muller bắt đầu nói tiếp.

"Nhớ ra rồi hả? Con ma cà rồng đó muốn nói về cậu. Giải cứu pháo đài, đột kích phòng thí nghiệm Delphinion, chiến thắng trong Bữa Tiệc. Không phải cậu thì còn ai vào đây nữa?"

Seol Jihu gật đầu, và Philip Muller tiếp tục.

"Thế nhưng hắn không hề biết tên cũng như biết mặt cậu. Nếu hắn biết, hắn chẳng cần phải kêu gào như thế, và cũng không mất công lên tận pháo đài để tìm người. Đúng không nào?"

Seol Jihu nhanh chóng hiểu ý Philip Muller. Thật vậy, nếu lúc đó có những kẻ phản bội, chắc chắn Ký sinh trùng sẽ nắm được những thông tin về cậu. Dù sao, cậu cũng là một người dễ nhận diện, và thời điểm đó cũng khá nhiều người biết đến Seol Jihu của Carpe Diem.

"Vì vậy, tôi tin rằng, thời điểm đó không có kẻ phản bội nào liên lạc trực tiếp với Ký sinh trùng. Nhưng-"

Ngay lúc đó, Philip Muller  nhíu mày.

"Trong tương lai thì tôi không biết".

Ý của Philip Muller nghĩa là, trong nhân loại vẫn có những kẻ sẵn sàng phản bội.

Chàng Seol Jihu trẻ tuổi năm xưa, chắc chắn sẽ nổi điên.

Cậu ta sẽ tức giận hét lên, rằng tại sao những kẻ khốn đó lại hành động như thế.

Nhưng giờ thì khác.

Seol Jihu bình thản thừa nhận những gì Philip Muller nói, và mỉm cười.

"Tôi đoán rằng có những kẻ giống như con dơi. Sẵn sàng chạy theo phe thắng cuộc".

(Note: Trong truyện ngụ ngôn, con dơi đã quan sát trận chiến giữa loài thú và loài chim. Lúc loài chim thắng thế, nó nói rằng nó là một con chim. Lúc loài thú thắng thế, nói nói rằng nó là một con thú).

"Ví dụ hay đấy. Rất chính xác".

Philip Muller cười nhạt, rồi trở nên nghiêm túc.

"Vấn đề là, Thiên đường không phải là một sự kiện thể thao như Olympic".

"Phải. Đây là một trò chơi tử thần, chỉ dừng lại khi một bên diệt vong hoàn toàn."

"Chính xác. Thành thật mà nói, hầu hết những người Trái đất đang hy vọng hiện trạng này tiếp tục kéo dài: Ký sinh trùng bỏ qua nhân loại và chỉ tập trung chiến đấu với Liên bang".

Bởi vì trong tình huống đó, nhân loại không bị thiệt hại nặng nề, và Thiên đường vẫn cần người Trái đất.

"Tuy nhiên, tình trạng này không thể kéo dài mãi mãi. Tôi nghĩ nếu cậu không xuất hiện, mọi thứ đã đảo lộn từ lâu rồi. Pháo đài Arden đã sụp đổ, Haramark bị lũ Orc đột biến xâm chiếm, và Eva thành đống tro tàn".

Philip Muller ngừng một lát rồi nói tiếp.

"Rất may, nhờ cậu nên tình thế chưa nguy ngập lắm. Nhưng e rằng, sớm muộn gì thì người Trái đất cũng phải đưa ra quyết định. Chiến đấu, trốn về Trái đất, hoặc..."

"Đầu hàng Ký sinh trùng để có thể tiếp tục sống phè phỡn ở Thiên đường".

Khi Seol Jihu lên tiếng, Philip Muller gật đầu. Rồi anh khoanh tay như thể anh chẳng còn gì để nói nữa.

Bây giờ, đã đến lúc đi thẳng vào vấn đề. Seol Jihu suy nghĩ một chút để sắp xếp các lý lẽ của mình.

"Khi tôi chuyển từ Haramark sang Eva, tôi đã tuyên thệ ba điều".

Giọng Seol Jihu vang lên, điềm tĩnh và quyết đoán.

"Đầu tiên là dọn dẹp tận gốc những tội ác ở Eva. Thứ hai là cải thiện mối quan hệ của loài người với Liên bang. Và thứ ba là thay đổi nhân loại."

Philip Muller lặng lẽ lắng nghe Seol Jihu.

"Hiện tại, tôi có thể tự tin nói rằng mục tiêu thứ nhất và thứ hai đã hoàn thành. Còn mục tiêu thứ ba thì..."

"...."

"Thật lòng mà nói, ngày xưa tôi ngây thơ lắm. Tôi nghĩ rằng nếu mình làm việc chăm chỉ để làm gương cho người khác, họ sẽ noi gương tôi. Nhưng hóa ra, đó là một sai lầm. Nhân loại, đặc biệt là người Trái đất, vẫn luôn sợ hãi Ký sinh trùng. Dù chúng ta đã giành chiến thắng vang dội ở pháo đài Tigol nhưng họ vẫn coi Ký sinh trùng là kẻ thù bất khả chiến bại".

"Đó là chuyện đương nhiên. Lũ Ký sinh trùng thực sự mạnh mẽ".

Philip Muller thở dài.

"Dù chúng ta đã thắng lớn, nhưng đa số nhân loại vẫn nhìn vào tương lai với một ánh mắt u ám".

"Có lẽ vậy. Những trận chiến sau này, chắc sẽ khốc liệt hơn nhiều, vì chúng ta không có lợi thế như lúc ở Tigol".

"Đó chính là lý do khiến nhiều người ghét cậu. Vì sau trận chiến vừa qua, Ký sinh trùng sẽ coi nhân loại là đối thủ đáng gờm, và không bao giờ nương tay nữa".

"Đây chính là vấn đề".
Seol Jihu cao giọng:

"Sớm muộn gì thì người Trái đất sẽ phải đưa ra quyết định. Tôi cá là ngày đó rất gần".
"Và?"

"Và những kẻ định phản bội cũng phải hành động. Càng sớm càng tốt".

Philip Muller nhíu mày như thể anh không hiểu.

"Ý cậu là sao?"

"Mmm, nói sao nhỉ?"
Seol Jihu hắng giọng, nghĩ rằng cậu cần giải thích chi tiết hơn.

"Trùng hậu vẫn chỉ tập trung đối phó với Liên bang, chứ chưa quan tâm đến nhân loại. Ai cũng nghĩ vậy, đúng không? Nhưng mà, quan điểm đó hoàn toàn sai lầm".
Seol Jihu vươn tay ra và cầm lấy một tập hồ sơ.

"Ngài Ian đã biên soạn những hồ sơ này. Anh đọc thử xem".

Seol Jihu đưa tập tài liệu cho Philip Muller.

Chẳng mấy chốc, đôi mắt anh ta từ từ mở to.

Anh có thể thấy nhiều cái tên quen thuộc.

Al Zahra, Alvaro Skroke, Eleanor Luna, Joshua Claflin.. Họ đều là những người Trái đất đã từng nổi tiếng trên Thiên đường. Điều quan trọng là họ không còn ở Thiên đường nữa.

"Lý do khiến họ biến mất, hầu hết là do những xung đột giữa những người Trái đất. Nhưng-"

"Cậu nghĩ rằng Trùng hậu đã nhúng tay vào những sự cố này?"

"Đúng. Và nếu anh xoáy sâu vào giả thuyết đó, anh sẽ thấy một điểm chung thú vị."

Seol Jihu gằn giọng.

"Trùng hậu KHÔNG bỏ mặc loài người. Mụ ta hiểu rõ những người đến từ Trái đất và mụ đã khơi mào để tạo ra những sự cố".

"Giải thích rõ hơn xem?"
"Tôi nghĩ rằng, trong số những người Trái đất từng đến Thiên đường, có nhiều người xuất sắc hơn cả tôi. Nhưng vấn đề là thế này. Mỗi khi một anh hùng xuất hiện và cố gắng làm điều gì đó, Trùng hậu sẽ tìm cách trừ khử anh hùng đó".

"..."

"Giết họ như đã giết Joshua Claflin. Quấy rối và buộc họ phải đào tẩu như với Marika Larisa. Hoặc dụ dỗ họ phản bội như đã dụ dỗ Sung Shihyun."

Phải, Ký sinh trùng không hề làm ngơ với nhân loại.

Thay vào đó, chúng kiểm soát tình hình một cách khéo léo, và diệt trừ những nguy cơ tiềm ẩn. Và chúng chỉ can thiệp khi thật cần thiết.

"…Tôi hiểu ý cậu rồi."

Philip Muller gật gù.

"Nhưng... cậu bảo Trùng hậu khơi mào cho những sự cố, nghĩa là sao?"

"Như tôi đã nói, Nữ hoàng Ký sinh trùng hiểu rất rõ về những người Trái đất. Mụ là một con quái vật đã sống hàng vạn năm nên mụ thừa khả năng hiểu thấu tâm tư con người".
Seol Jihu khịt mũi

"Bây giờ, chúng ta thử đặt mình vào tình thế của chúng xem nhé".

"Tình thế của ai?"

"Của những kẻ muốn đào thoát sang phe Ký sinh trùng, nhưng chưa có cơ hội lọt vào mắt Trùng hậu".

Seol Jihu tiếp tục.

"Trùng hậu là một thực thể quyền uy và kiêu ngạo. Ngay cả những High Ranker, cũng chưa chắc được mụ ta chú ý".
"..."

"Khi thời khắc quyết định đến gần, những kẻ kia phải tìm cách nào đó để chứng minh giá trị của mình với Nữ hoàng Ký sinh trùng."

Philip Muller nheo mắt: "Thế... Cách chứng minh giá trị là gì?"
Dường như Philip Muller đã bắt đầu hiểu được ý của Seol Jihu.

Cậu quyết định gợi ý thêm chút nữa.

"Có một kẻ đã trở thành cái gai trong mắt Ký sinh trùng, còn Liên bang và nhân loại coi anh ta là một người hùng. Nhưng nếu quan sát kỹ, anh ta chỉ là một kẻ may mắn, dựa vào những phép màu để giành lấy chiến công. Những kẻ đó nên làm gì với anh ta?"
"…Cậu."

Hai mắt Philip Muller cuối cùng cũng mở to như hai con ốc nhồi.

"Đừng nói là..."


Thấy anh ta đã hiểu tình hình, Seol Jihu từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

"Tại sao tôi lại gọi anh đến đây? Ngài Muller, tôi muốn nhân cơ hội này và đưa ra lời đề nghị."

Cậu tiến lại gần anh ta và thì thầm.

"Anh có muốn làm một bộ phim với tôi không?"

"Một bộ phim?"

Philip Muller lẩm bẩm.

Mặc dù câu hỏi nghe có vẻ không liên quan, nhưng một người thông minh như anh ta đã nhanh chóng hiểu vấn đề.

"Cậu muốn tôi xuất hiện trong bộ phim của cậu?"

"Không. Yuhui Noona và tôi sẽ là những diễn viên chính. Và những diễn viên khác cũng đã lộ diện rồi."

"..."

"À, một diễn viên khác vừa gặp tôi và đề nghị tham gia bộ phim này".

Seol Jihu dừng lại và đưa tay lên miệng cười khúc khích.

Nhìn vẻ mặt tinh nghịch của Seol Jihu, Philip Muller nuốt nước bọt. Chàng trai trước mặt anh đang tạo dựng sân khấu cho một trò chơi khăm thế kỷ.

"Thế, cậu cần tôi làm gì?"

"Tôi muốn nhờ anh làm nhà quay phim."

"Hmm, tôi rất vui khi được cậu coi trọng. Nhưng... thuê tôi tốn kém lắm đấy nhé". - Anh mỉm cười.

"Đừng lo. Bộ phim này sẽ thu về lợi nhuận khổng lồ. Đó sẽ là thành quả của hai ta".

"Cậu nghĩ lợi nhuận lớn tới mức nào?"

"Chà-"

Seol Jihu nháy mắt.

"Nếu lôi cổ được nhưng kẻ phản bội ra ánh sáng, chúng ta sẽ làm tiếp phần hai. Lợi nhuận cho vụ này, tôi đoán là, đủ để thay đổi toàn bộ nhân loại."

Philip Muller nhắm mắt lại.

"Cậu có quá tham vọng không đấy?"

"Anh nghĩ tôi là ai?"

"Nghe nó cứ viển vông thế nào ấy".

Mặc dù Philip Muller đang phản đối Seol Jihu, nhưng khóe mắt anh co giật, và đôi môi anh run rẩy. Rõ ràng anh ta cũng đang vui mừng và phấn khích.

Đó là điều Seol Jihu mong đợi.

"Nếu anh còn băn khoăn, cứ thử đọc kịch bản xem?" - Seol Jihu nhún vai.

"Tất nhiên. Quay phim à? Nếu bộ phim này đáng để đầu tư, tôi rất sẵn lòng".

Philip Muller gật gù.

Seol Jihu cho biết các diễn viên khác đã tìm đến cậu. Điều này có nghĩa là, những lời cậu nói không chỉ là phỏng đoán. Quan trọng hơn, kẻ thù trong bóng tối đã hành động.

Nếu vậy, họ cũng phải chuẩn bị đối phó ngay.

Tất nhiên, Philip Muller hơi nghi ngờ. Nhưng người đàn ông trước mặt anh ta là một kẻ phi thường, một người anh hùng luôn làm kẻ khác phải bất ngờ.

Nghĩa là bộ phim này chắc chắn sẽ đem lại tiếng vang lớn.

"…Ah."

Philip Muller nghĩ một lúc rồi hỏi.

"Trước hết... Vì tôi đóng vai trò quay phim, nên tôi muốn hỏi chuyện này".

Anh hỏi như thể anh chỉ mới nghĩ đến vấn đề này.

"Bộ phim này sẽ thuộc thể loại gì? Hành động? Kinh dị? Trinh thám?"

"Mm."

Seol Jihu dừng bước và chớp mắt vài lần.

"Vì chúng ta sẽ trộn lẫn rất nhiều con mồi và sự lừa dối..."

Sau một hồi cân nhắc, cậu đút tay vào túi và cười toe toét.

"Phim tài liệu giả tưởng. Đúng vậy, đây là một bộ phim tài liệu giả tưởng."


---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel

Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

MỤC LỤC




























6 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.