Khát vọng trở về - Chương 350: Võ Thần, Thiên Thần và Ác quỷ

Cuộc trò chuyện của họ kéo dài hơn Seol tưởng tượng, khi cậu ra ngoài thì lễ kỷ niệm đã được tiến hành.

Có rất nhiều người đang tụ tập thành từng nhóm, rải rác trên khắp pháo đài rộng lớn. Mọi người đều cười nói, ăn uống và trò chuyện.

Đặc biệt, ở một khoảng đất rộng, Seol thấy có vài trăm người thuộc nhiều chủng tộc khác nhau, đang bò lăn ra vì cười.

Ở giữa đám đông đó là  Hoshino Urara.

"Và .... KWWAAAAA!!! Tia sáng bắng vào mụ ta, thế là mụ vấp ngã như vầy nè!"

Cô chao đảo, mô tả cảnh Kindness Tráo Trở bị tấn công bởi Temperance Thịnh Nộ".

Dường như cô ta đang diễn một vở kịch về hành trình trong Linh Giới.

"Cô ấy quả là một người thú vị." - Gabriel lẩm bẩm.

Seol Jihu không trả lời. Tâm trí cậu vẫn còn bận rộn suy nghĩ về với lời đề nghị bất ngờ ban nãy.

Gabriel hỏi Seol, khi họ từ từ bước vào lễ hội.

"Anh có thấy khó chịu không?"

"Không, không hề" - Seol Jihu nói sau một lúc suy tư - Tôi nghĩ đó là một đề nghị hào phóng. Nhân loại cần phải thay đổi.

"Có lẽ nên dùng từ ‘cuộc cách mạng' sẽ phù hợp hơn. Một số người Trái Đất sẽ phản kháng vì  hoạch  quá triệt để. Anh lo lắng về chuyện đó, đúng không?"

"... Không phải là tôi lo lắng, mà là.... Uhm, tôi thực sự có một câu hỏi."

"Câu hỏi gì thế? Cứ nói đi".

"Như thế có ổn không? Đó là một chuyện liên quan tới các Thiên thần sa ngã."

"Câu hỏi về chúng tôi ư? Chà, hỏi đi nào, tôi bắt đầu tò mò rồi đấy".

"Tôi nghe nói Thiên thần sa ngã cũng là một chúng tộc ngoại lai đến từ Vũ Trụ, giống như Ký sinh trùng."

Gabriel gần như giật mình, nhưng vẫn tiếp tục bước đi.

"Tại sao các Thiên thần sa ngã lại tới Thiên đường?"

Gabriel mỉm cười cay đắng.

"Ah. Quả nhiên... người ta vẫn bảo rằng không nên đồng ý quá nhanh chỉ vì đang có tâm trạng tốt. Tôi thật là ngốc mà".

Cô nói với giọng hối hận mơ hồ và liếc nhìn Seol Jihu.

"Đây không hẳn là một bí mật, nhưng anh có thực sự muốn biết không?"

"Có chứ. Tôi luôn băn khoăn về chuyện đó".

"Tôi hiểu rồi. Có lẽ tôi phải kể thôi. Nhưng chuyện hơi dài đấy, anh đã sẵn sàng để nghe chưa?""

Seol Jihu gật đầu.

Gabriel thở dài và liếm môi.

"Tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ…."

Sau một hồi im lặng, cô nói tiếp.

"Ngày xửa ngày xưa, có một cuộc chiến khốc liệt. Một cuộc chiến giữa các thiên thần và ác quỷ."

Giọng cô đầy hối hận.

Seol Jihu im lặng lắng nghe câu chuyện.

|Đây là một cuộc chiến tàn khốc và hùng vĩ. Ở đó, có rất nhiều thực thể vũ trụ mạnh mẽ như Trùng hậu hôm qua".

"Hai bên chiến đấu quyết liệt trong một thời gian dài. Nhưng cuối cùng, ác quỷ đã chiến thắng các thiên thần. Các thiên thần đành phải rút lui về nơi ẩn náu, cũng là ngôi nhà của họ - một hành tinh gọi là Thiên Giới. Và tại đó, họ bắt đầu âm mưu trả thù."

"Cùng lúc đó, lũ quỷ cố gắng xâm chiếm Thiên Giới để giành lấy thắng lợi cuối cùng. Và một cuộc chiến mới lại diễn ra".

"Các thiên thần đã quyết định triệu tập các những 'người đại diện'. Thiên thần phải bảo vệ Thiên giới bằng mọi giá, nhưng họ không đủ sức mạnh và cũng không muốn chịu thiệt hại. Vì vậy, họ triệu tập những 'người đại diện' từ hành tinh khác, và ép những người đó chiến đấu".

''Người đại diện?"

Seol Jihu nghiêng đầu tò mò.

Từ ép buộc khiến cậu cảm thấy không thoải mái.

"Thế này nhé..."

Đột nhiên, Gabriel quay sang Seol và hỏi.

"Tưởng tượng rằng anh vừa xuất ngũ. Anh rất vui khi cuối cùng đã được về nhà và ngủ thiếp đi trên tàu. Sau đó, khi anh mở mắt ra một lần nữa, anh đã ở một thế giới hoàn toàn khác".

"Bị ép phải đến một thế giới xa lạ, thay mặt các thiên thần để chiến đấu chống lại ác quỷ, không có giấc mơ hay hy vọng, không thể trở về nhà và luôn cận kệ cái chết".

"Nếu anh lâm vào cảnh đó, anh sẽ nghĩ gì về những kẻ đã triệu tập mình?"

Nét mặt Seol Jihu nhăn nhó và cậu vô tình chửi thể.

"Mẹ kiếp, lũ khốn nạn!"

Dù cậu lập tức hối hận vì đã nói to, nhưng không kịp nữa rồi.

Nhưng, đó chính xác là cảm xúc của Seol.

Seol Jihu cảm thấy tiếc cho anh chàng đó, bất kể anh ta là ai.

"Đúng thế đấy. Theo quan điểm của Võ Thần, các Thiên thần đúng là một lũ khốn nạn" - Gabriel dường như không để tâm đến những lời cay nghiệt của Seol Jihu.

"Và lũ khốn nạn đó đã phải trả giá."

"Trả giá?"

"Đúng. Một ngày nọ, đột nhiên có một 'người đại diện'  trở nên mạnh mẽ phi thường. Sức mạnh của anh ta không những đe dọa được các ác quỷ, mà cả các thiên thần nữa".

"Wow...." - Seol vô tình reo lên.

"Này, anh.... Haizz, mà thôi. Đại loại là người đó đã nhanh chóng leo đến đỉnh cao sức mạnh và bắt đầu chiến đấu chống lại cả thiên thần lẫn ác quỷ. Cùng các đồng đội của mình, anh ta đã chinh phục Địa Ngục Giới, quê hương của ác quỷ. Sau đó anh ta chinh phục tiếp Thiên giới, quê hương của các thiên thần".

"Tôi hiểu rồi."

"Loài quỷ sợ đến nỗi đầu hàng ngay lập tức" - Gabriel khịt mũi - "Thật là thảm hại. Họ năn nỉ anh ta: "Ngài đã giết bảy Quỷ Thần và mười bốn Quỷ Vương rồi còn gì! Xin hãy tha cho chúng tôi! Chúng tôi chỉ là nạn nhân của cuộc chiến! Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì! Chúng tôi sẵn sàng trở thành nô lệ của ngài!"

"... và Thiên giới?"

"Bị phá hủy." - Gabriel trả lời với giọng lạnh lẽo.

Tuy nhiên, trái với giọng điệu của cô, khuôn mặt cô nhăn nhó.

"Chúng tôi cũng năn nỉ anh ta tha thứ. Và anh ấy đã gửi cho chúng tôi một lá thư ngắn, kèm theo cái đầu của thiên thần sứ giả."

"!!!''

"Bức thư viết.... cái gì ấy nhỉ? À, "Ta có thể tha thứ chonói rằng một lần nữa nó là gì? Quỷ, tôi có thể tha thứ. Nhưng bạn, không bao giờ. Một cái gì đó như thế.

"Sau đó…."

"Đúng rồi. Chiến Thần đã xâm chiếm cõi Thiên thể. Sử dụng ngọn lửa Địa ngục và đội quân Địa Ngục, anh ta phá hủy mọi thứ và bắt sống tất cả các thiên thần. Ngay cả các thiên thần đã chết cũng bị ép phải hồi sinh".

Gabriel cắn môi dưới.

".... Và sau đó... Chiến Thần đã ném tất cả các thiên thần mà anh ta bắt được, vào Địa Ngục. Sau đó, anh ta ra lệnh cho lũ quỷ hành hạ các thiên thần một cách tàn khốc. Anh ấy không muốn lũ quỷ giết chúng tôi. Anh ta muốn chúng tôi đau khổ mãi mãi. Anh ta còn bảo lũ quỷ rằng, chúng tra tấn chúng tôi càng khủng khiếp, anh ta càng sớm tha thứ cho chúng".

"Và sau đó...  những gì đã xảy ra?"

"Anh nghĩ sao?" - Gabriel trả lời cộc lốc - "Đó là lúc sự tôn nghiêm của chúng tôi sụp đổ. Sau khi bị tra tấn và sỉ nhục, các thiên thần đã đánh mất tôn nghiêm và trở thành Thiên thần sa ngã".

Đánh giá từ nét của cô ấy, đó chắc chắn là một trải nghiệm khủng khiếp không thể diễn tả bằng lời. Gabriel tiếp tục do dự.

"Chúng tôi có thể làm gì đây? Chúng tôi đã trở thành nô lệ cho những con quỷ mà chúng tôi từng căm thù và khinh bỉ. Rồi một ngày nọ, chúng tôi được trao cho một cơ hội...."

"Cơ hội?"

"Chính là Thiên đường"

Gabriel chỉ vào bầu trời, và sau đó vào mặt đất.

"Đại loại là, có một thiên thần cảm thấy xót xa cho Chiến Thần, và hỗ trợ anh ta, từ khi anh ta chưa nhận được sức mạnh. Sau đó, cô ấy trở thành đồng đội của anh ta. Tôi đoán cô ấy đã thương hại chúng tôi và cầu xin Chiến thần."

"Xin anh ta  tha thứ cho các bạn?"

"Không hẳn. Có lẽ cô ấy xin  anh ta cho chúng tôi một cơ hội khác. Chà, họ có vẻ như là một cặp vợ chồng hạnh phúc, vì vậy tôi đoán rằng anh ta đã đồng ý với yêu cầu của cô ấy."

"Một cơ hội...." - Seol Jihu suy nghĩ một lúc rồi nói -"Lẽ nào..."

Khóe miệng Gabriel nhếch lên.

"Đúng vậy đó. Chiến thần đã tước đi toàn bộ quyền năng và sức mạnh của chúng tôi, rồi đẩy chúng tôi đến Thiên đường. Anh ta nói với chúng tôi rằng Nữ hoàng Ký sinh trùng đang xâm chiếm hành tinh này và ra lệnh cho chúng tôi xử lý mụ ta. Có lẽ anh ấy muốn chúng tôi chịu đựng nỗi đau giống như anh ta khi xưa".

Gabriel đã ngừng di chuyển.

"Thế đấy, chúng tôi bị ép phải đến đây".

Cô nhìn lên những vì sao trên bầu trời đêm và nhún vai.

"Đó câu chuyện của tôi. Anh nghĩ sao?"

Seol Jihu không nói nên lời.

Trong thực tế, cậu đã hy vọng vào một câu chuyện nhân văn giống như trong truyện cổ tích. Rằng các thiên thần sa ngã là một chủng tộc chính nghĩa, quyết định ra tay cứu giúp dân bản địa chống lại sự tàn bạo độc ác của Nữ hoàng Ký sinh trùng.

Nhưng thực tế đã vượt xa trí tưởng tượng của cậu.

"..."

"Không cần xót thương chúng tôi. Giống như tôi đã nói, chúng tôi phải trả giá cho sai lầm khi xưa".

Gabriel nhấn mạnh.

"Vấn đề quan trọng là chúng tôi không có sự lựa chọn nào khác. Vì đó là cơ hội duy nhất, nên chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể. Tôi thà cắn lưỡi và tự sát còn hơn là trở thành nô lệ của lũ quỷ thêm một nữa".

Seol Jihu chậm rãi gật đầu.

"Tôi hiểu rồi. Chắc chắn các bạn sẽ chiến đấu hết mình để đánh đuổi Trùng hậu".

"Đúng. Cả hai chúng ta đều phải chiến đấu hết mình vì tồn vong của Thiên đường. Nên anh không sợ chúng tôi phản bội đâu. Những người Trái đất là một ngoại lệ, nhưng có lẽ đó sẽ thay đổi sau đêm nay."

Gabriel mím môi và lắc đầu, như muốn nhắc Seol rằng cô không muốn nói về chủ đề này nữa.

"Được rồi".

Gabriel liếc nhanh về pháo đài và nở một nụ cười mê hoặc.

"Tôi đã thỏa mãn cơn tò mò của anh rồi nhé, giờ tôi muốn đi thưởng thức lễ hội. Anh tự đi chơi một mình được chứ?"

"??"

"Sau ngày hôm qua, anh đã trở thành người hùng của Liên bang. Chẳng có cô gái nào không biết đến anh đâu".

Seol Jihu nghiêng đầu. Cậu vẫn không hiểu rõ những gì cô muốn nói.

"Một số chủng tộc có thể sẽ tìm cách bày tỏ lòng biết ơn theo cách riêng của họ. Chà, không phải họ có ý xấu, đó là văn hóa của họ. Nên đừng giận họ nhé".

Gabriel quay đầu bỏ đi với một bụ cười bí ẩn.

Mặc dù không hiểu gì, nhưng không lâu sau, Seol Jihu nhanh chóng nhận ra.

Đầu tiên, cậu thấy một sự hiện diện kỳ ​​lạ gần đó.

Một số Thú nhân đã vây quanh cậu ta.

Đầu tiên, Seol nhìn thấy một nhóm thiếu nữ xinh đẹp được dẫn dắt bởi một Linh Hồ nhỏ nhắn, với đôi mắt khêu gợi và dáng người gợi cảm. Sau đó, cậu nhìn thấy những đứa trẻ nhỏ, bao gồm Haeryeo và Haeya. Mấy cục bông trắng và vàng cũng vui vẻ vẫy đuôi với cậu.

Tất cả họ đang khát khao được nói chuyện với cậu.

"Xin chào…."

Cô gí Linh hồ xinh đẹp, là người đầu tiên lên tiếng.

Cô đỏ mặt ngại ngùng, rồi đến gần Seol với một nụ cười trên khuôn mặt.

"Nếu không phiền, anh đi với chúng tôi một lát được không?"

"...??"
"Chờ đã!!!!!"

Đúng lúc đó, một mái tóc màu hồng bay phấp phới trước mắt Seol Jihu.

Đột nhiên, Teresa xuất hiện. Dường như cô đã theo dõi Seol khá lâu.

Cô gái Linh Hồ nhíu mày.

"Ê, cô là ai?"

"Teresa Hussey, Công chúa của Haramark."

Teresa nói một cách tự tin và ôm eo Seol Jihu.

"Và người đàn ông này là phò mã của Hoàng gia Haramark. Điều đó có nghĩa là, anh ấy là con rể của Đức vua. Cô hiểu điều đó nghĩa là gì không?'

'Ể? Tôi trở thành con rể của Đức vua từ khi nào thế??'

Seol Jihu quay sang Teresa với vẻ khó hiểu.

Cô gái Linh Hồ dường như cũng bối rối.

"Thế... thế thì sao?"

"Cô chưa hiểu à? Ý tôi là, anh ấy có vợ rồi".

"Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ấy một chút."

"Thôi nào, định chơi tôi đấy à. Chúng ta đều là người lớn mà. Đầu tiên là nói chuyện, sau đó là tay chân bắt đầu đi du lịch, rối cuối cùng cô sẽ rên rỉ dưới háng anh ấy!"

Teresa khoanh tay và vênh mặt lên.

"Tôi tôn trọng văn hóa của các cô, và tôi hy vọng các cô tôn trọng văn hóa của chúng tôi. Anh ấy là một người thuộc chủng tộc coi trọng tình yêu và hôn nhân. Anh ấy đã có vợ rồi; nếu anh ấy "ứ ừ" với một cô gái xa lạ, anh ấy sẽ bị đồng đội coi thường và thậm chí bị pháp luật trừng phạt. Cô không định gây rắc rối cho người hùng của Liên bang, phải không?"

Teresa nói nhanh như một cái máy, khiến những người khác không bịp phản bác.

Giật mình, cô nàng Linh Hồ xinh đẹp không biết nói gì và ngậm miệng lại.

"..."

Cuối cùng cô lắc đầu và quay đi. Những cô nàng xinh đẹp từ các chủng tộc khác, cũng bỏ đi theo cô ta, với vẻ mặt hối tiếc.

"..."

Teresa nhìn họ rời đi, đôi mắt đầy khinh bỉ. Rồi cô liếc nhìn sang một bên.

"Này. Mấy nhóc cũng nghe chị nói rồi đúng không?"

Cô nở một nụ cười dịu dàng và xua lũ trẻ con ra chỗ khác.

"Xùy!"

"Đồ sư tử lông hồng!"

Haeryeo, Haeya và những đứa trẻ hờn dỗi bỏ đi.

""Kkiiing!"

Mấy cục bông trắng và cục bông vàng cũng lon ton chạy vào bóng tối.

"Mấy đứa nhóc đó... Sao chúng lại nghĩ đến chuyện này hả trời??" - Teresa khịt mũi và nắm lấy tay Seol Jihu, khi cậu đứng sững sờ.

"Gì lâu thế? Mọi người đã nói về những gì vậy?"

"Những thứ quan trọng Tôi sẽ nói với cô sau."

"Có phải các Tiên nũ đã đề nghi anh kết hôn với họ để nhận được Phước lành của Tinh linh không?"

"Uhm, họ đã làm vậy. Nhưng Gabriel đã yêu cầu họ từ bỏ ý định ấy".

"Tốt. Từ nay Haramark sẽ liên minh với các Thiên thần sa ngã."

Teresa kéo tay Seol Jihu và bắt đầu bước đi.

"Công chúa? Chúng ta đang đi đâu?"

"Đến một nơi nào đó không có ai quấy rối"

"Được rồi, nhưng tại sao công chúa lại cầm dao?"

"Chủ hội Seol Jihu. Rõ ràng anh không biết tình huống này nguy hiểm như thế nào. Gái Liên bang, đặc biệt là các Thổ Tiên và Thú Nhân, là những kẻ manh động. Họ nghĩ gì làm nấy".

"Và...?"

"Anh không thấy sao? Anh có muốn bị hấp diêm tập thể không?"

Teresa trợn mắt nhìn quanh, và Seol Jihu buồn bã cúi đầu.

Sự thật là....

'Mình muốn thử nhai chúng một lần nữa.'

Cậu buồn bã vì không thể chơi với những cục bông mềm mại kia.


*



Sáng hôm sau, loài người rời khỏi pháo đài Tigol.

Họ bắt đầu hành trình dài để trở về nhà và Liên bang đã ra cổng để tiễn họ.

Tuy nhiên, có một sự cố nhỏ đã diễn ra ngay trước khi họ lên đường,. Đầu tiên là Cây thế giới đã tóm lấy Seol Jihu và quyết không buông tay. Một số Thú nhân yêu cầu loài người bỏ lại Seol Jihu và tình hình căng thẳng tới mức suýt nữa thì biến thành một cuộc chiến. Nhưng cuối cùng, mọi thứ đã được dàn xếp ổn thỏa và họ đã tha cho Seol về nhà.

Nhưng có một thứ mà cậu bỏ lại.

Cậu quyết định đặt rào chắn của đền Mộng Ảo ở lại đây, bên cạnh Cây thế giới.

Tất nhiên, cậu đã thương lượng với Roselle. Seol Jihu đã hỏi cô trong giấc mơ của mình và Roselle sẵn sàng đồng ý.

Liên bang cực kỳ hạnh phúc.

Roselle sẽ là một vị cứu tinh của Liên bang, nếu Ký sinh trùng định xâm chiếm Pháo đài Tigol một lần nữa.

Cơ thể của đoàn người vẫn còn mệt mỏi sau trận chiến khốc liệt, nhưng bước chân của họ nhẹ như  lông hồng. Mọi người đều ca hát, cười đùa phấn khích.

Đây là chiến thắng quan trọng đầu tiên của họ trước Ký sinh trùng.

Tốc độ của họ nhanh chóng tăng lên, và trước khi họ nhận ra điều đó, họ đã tới gần Eva.

Đêm đó, đoàn người dừng lại và dựng trại trong rừng.

Mọi người tập trung quanh đống lửa và một cuộc trò chuyện sôi nổi đã bắt đầu.
Chủ đề chính của cuộc thảo luận là điểm đóng góp.

Đánh giá từ mọi thứ đã xảy ra, có vẻ như rõ ràng rằng nhiều người sẽ được thăng cấp lên High Ranker.

Seol Jihu cũng rất kỳ vọng.

‘Chắc chắn mình sẽ đạt cấp 6... chà, có khi còn lên được cấp 7. Có lẽ mình sẽ được miễn bài kiểm tra, hehe'.

Cậu đã mơ ước trở thành một Unique Ranker từ lâu. Thậm chí Seol còn lo sợ rằng cậu sẽ hồi hộp đến mất ngủ.

Và dự đoán của cậu đã trở thành hiện thực. Sau nhiều giờ lăn lộn như một con sâu đo, Seol Jihu bò ra khỏi lều của mình.

Cậu không thể ngủ, và cậu cảm thấy đói.

Cậu muốn ăn gì đó trước khi đi ngủ.

Cả khu cắm trại im phăng phắc.

Bởi vì cậu đang đi cùng một đội quân, nên cậu không phải nhận nhiệm vụ canh gác.

Đang phân vân không biết ăn gì, Seol Jihu vô tình hướng ánh mắt sang một bên.

'Đó... đó là...'

Seol nhận ra một người phụ nữ, mặc áo choàng truyền thống màu trắng, dựa lưng vào một cái cây với đôi mắt nhắm nghiền.

'Cô Baek Haeju?'

Baek Haeju khẽ mở mắt ra và đôi mắt họ chạm nhau.

"Tại sao cô không ngủ???''

"..."

Người phụ nữ khẽ cúi đầu mà không nói lời nào.

Cô lại nhắm mắt một lần nữa.

Có vẻ như cô ấy không ngủ. Cô chỉ đang chìm trong suy nghĩ gì đó.

"Quả là một người lạ lùng'.

Nhìn vào khuôn mặt vô cảm của Baek Haeju, Seol Jihu khẽ thở dài.

Thông thường, cô ấy có vẻ vô cảm, nhưng đôi khi cô ấy sẽ tình cờ gọi tên cậu ta hoặc thậm chí nói đùa trong các trận chiến. Và sau đó,cô ấy lại im lặng.

Như bây giờ.

Trên thực tế, hôm nay, Seol Jihu và một số người khác đã cố gắng bắt chuyện với cô ấy trong suốt chuyến đi, nhưng Baek Haeju hầu như không đáp lại một câu nào.

Vì thái độ có vẻ lạnh lùng của cô, chẳng ai muốn ở gần cô cả.

Mặc dù vậy, cô ấy có vẻ hài lòng với tình huống của mình.

'Chà, mình rất biết ơn cô ấy. Tốt nhất là không làm phiền người ta'

Seol Jihu kết luận.

Sau đó cậu ta ngân nga hát khe khẽ, và lấy chiếc thắt lưng đen mà Teresa tặng cậu.

'Ramen là món ăn khuya ngon nhất.'

Sau lần suýt chết đói ở lãnh dịa Công tước Delphinion, Seol đã hình thành một thói quen mới. Đó là tích trữ thức ăn.

Cái thắt lưng ma thuật này chắc chắn là nơi tốt nhất để lưu trữ thực phẩm.

"La la la la, ramen, la la la la."

Seol Jihu vừa hát vừa nhóm lửa và chuẩn bị đồ đạc để nấu mì.

"Đun sôi nước... Cần chính xác là 550ml .... Đợi đã, hình như mình đổ hơi nhiều. Hmm, giờ thì chờ đúng 4 phút.'

Đôi môi Seol Jihu, cong lên thành một nụ cười khi nhìn thấy những sợi mì chín dần và chuyển thành màu vàng hoàn hảo.

Và quả trứng trần mềm mại trong bát mì khiến cậu chảy nước dãi.

'Cảm ơn các vị thần đã ban cho con thức ăn.'

Seol Jihu cầu nguyện trước khi cầm đũa lên.

"Phù, phù!"

Cậu ta cắt đôi quả trứng và trộn nó vào với mì.

Sau khi thổi phù phù, cậu há miệng ra và...

Chính lúc đó.

"Hmm?"

Seol Jihu chớp mắt tò mò.

Một cái bóng đang phủ lên đầu cậu.

Cậu vô tình nhìn lại, và...

"..."
Baek Haeju, người đang dựa lưng vào gốc cây, đột nhiên đứng sau cậu ta. Mắt cô dán vào đĩa ramen, chứ không phải Seol Jihu.

"Cô Baek Haeju?"

"..."

Baek Haeju đã không trả lời.

Cô chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào ramen.

Mũi của cô ấy phập phồng vì mùi thơm cay nồng của ramen.

Đứng đó với khuôn mặt vô cảm, cô ấy trông hơi đáng sợ.

Có phải Seol nhầm không? Sao cô ấy lại tỏa ra sát khí hả trời???

'Cô ấy muốn ăn ramen à?'

Seol Jihu gãi đầu.

Cậu hơi ngạc nhiên.

Cậu không hỏi, vì nghĩ cô sẽ từ chối.

"..."

Bối rối, Seol Jihu trao đôi đũa trong tay cho Baek Haeju.

"Cô có muốn có một ít không?"

Đôi mắt Baek Haeju hướng về đôi đũa.

Cô liếc Seol Jihu nhanh chóng rồi lại nhìn chằm chằm vào ramen.

"..."

Ực

Tiếng nuốt nước bọt của cô ấy vang lên trong không khí.

---

Note: Bản dịch trước, team mình gọi nhân vật đó là Võ Thần. Nay xin sửa lại là Chiến Thần cho hợp với mô tả gốc.

3 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.