Khát vọng trở về - Chương 351: Những rắc rối sau cuộc chiến - Phần 2



"Thế có phải ngoan không!"

Thấy Seol đã chịu vẫy tay, Teresa mỉm cười hài lòng. Thúc ngựa đến gần Seol Jihu,  cô ấy nở một nụ cười dịu dàng và cũng vẫy tay.

Cảnh tượng này nhìn như một vị vua cùng hoàng hậu đang đứng cạnh nhau, và được người dân của họ chào đón.

"Chủ hội Seol muôn năm!'

"Hoàng gia Haramark muôn năm!'

Đây chính là những lời mà Teresa muốn nghe.

"Ehe Ehe, ehehehe"

Miệng Teresa cười toe toét.

Tuy nhiên, điều này chỉ diễn ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

"Ohohoho ~!"

Thấy Teresa che miệng bằng một tay và cười như một nhân vật phản diện, Charlotte Aria lập tức thúc ngựa tiến lại gần Seol Jihu.

Tiếng hô thay đổi ngay lập tức.

"Chủ hội Seol muôn năm!''

"Nữ hoàng Eva muôn năm!'

"Chủ hội Seol hãy cưới Bệ hạ đi!"

Mặt Teresa cứng đờ ra.

Cô ấy cau mày nhìn cô gái tóc vàng, đang đáp lại những tiếng reo hò của dân chúng'

Teresa lo lắng nắm lấy gấu áo của Seol Jihu.

Nhưng điều đó chỉ kéo dài một lúc. Cô nhanh chóng tươi cười trở lại và vẫy tay nhanh hơn.

Sau đó, cô hạ giọng và lẩm bẩm.

"Con nhãi này, cô làm cái gì thế?"

"Ồ, đó là ý của em mà. Ehehee" - Charlotte Aria cười khẩy.

"Hoho, cô muốn đấu với tôi à? Một con bé khóc nhè như cô?"

"Hoan nghênh tinh thần dũng cảm của chị, nhưng đừng quên rằng đây là Eva."

Cuộc cãi vã cứ lặp đi lặp lại, dù hai cô gái vẫn mỉm cười tiếp tục vẫy tay.

Tất nhiên, cuộc trò chuyện của họ đã bị chôn vùi bởi những tiếng reo hò sấm sét.



*


Đám đông tưởng chừng trải dài vô tận.

Họ không chỉ tụ tập dọc theo con đường từ cổng thành vào trong thành phố, mà họ còn cắm trại trước tòa nhà Valhalla. Cứ như vậy, hành trình của Seol Jihu ồn ào đến mức cậu cảm thấy ngộp thở.

Nhưng mà, cung điện không phải là điểm kết thúc của buổi lễ mừng công.

Sau khi nhận được lời chúc mừng chính thức của Charlotte Aria, Sorg Kühne cho biết ông ấy đã chuẩn bị tổ chức một lễ hội khắp thành phố.

Thế là Seol dẫn dắt các thành viên Valhalla lẻn ra khỏi cung điện. Mặc dù cậu ấy thích các lễ hội, nhưng nhiều thế này thì hơi quá đà.

Lúc này, cậu muốn bỏ rơi mọi thứ và chỉ khao khát được nghỉ ngơi. Sự mệt mỏi cũng bắt đầu bùng nổ.

Và vì vậy, cậu gần như bật khóc khi trở về tòa nhà Valhalla.

Sau đó...

Kim Hannah đã chờ ở lối vào. Cô đang mỉm cười với một chiếc áo vét trên tay.

"Chúc mừng mọi người Chào mừng mọi người trở..."

"Tránh đường, tránh đường hộ cái. Tôi muốn vào phòng".

"Ehew, cuối cùng cũng về đến nhà. Tôi cứ tưởng mình sẽ chết ngộp ở trên phố cơ".

"Ôi mẹ kiếp. Đám đông tưởng chừng dài vô tận. Tôi sợ vụ này hơn cả cuộc chiến ấy chứ".

Cộp, cộp.

Mọi người đi ngang qua Kim Hannah, hầu như không quan tâm tới lời chào của cô.

Hầu như các thành viên đều đi thẳng đến phòng của họ, trong khi một số đi xuống suối nước nóng.

Kim Hannah chớp mắt ngạc nhiên và bật cười trước vẻ thảm hại của họ.

Cô ấy mỉm cười với Seol Jihu, người đang đứng như một tu sĩ đã nhập cõi Niết bàn.

"Iya ~ Thật đáng ngạc nhiên, lần này cậu cũng sống sót trở về".

"Cô nói như thể cô muốn thấy tôi ngỏm củ tỏi vậy".

"Dĩ nhiên là không. Tôi đã cầu nguyện cho cậu ngày này qua ngày khác...  Kể từ khi cậu rời đi."

"Wow ~ Cảm ơn nhé, mẹ Jinah"

"Mẹ Jinah??"

"Chà, Đó là tên đứa con gái của chúng ta trong tương lai. Ji trong Seol Jihu và nah trong Kim Hannah... "

"..."


"Á, đừng đánh tôi!"

Seol Jihu lập tức lùi lại và hét lên.

"Cậu vừa mới về mà đã muốn chọc phá tôi rồi hả??"

Kim Hannah giơ chân lên.

"Haizz. Tôi rất tiếc khi phải phá hỏng cơn cao hứng của cậu, nhưng có một vài điều tôi cần báo cáo với cậu sớm. Giờ cậu nghỉ đi. Nhìn cái mặt kiệt sức kìa, như thể cậu sắp ngã gục đến nơi rồi.

Cô ấy nói không sai, nhưng Seol Jihu lắc đầu.

"Cô có tin gì về Yuhui Noona không?"

"Cô Seo..."

Nước da của Kim Hannah tái đi.

"Tôi có nghe tin, nhưng cô ấy đã trở lại Trái đất ngay sau khi đến Eva. Đền thờ không thể giúp được cô ấy..."

Trả những người bị thương nặng về Trái đất. Phương án này chỉ được sử dụng trong các trường hợp đặc biệt.

Lý do rất đơn giản. Muốn sử dụng phương pháp này, những người bị thương phải sống và tỉnh táo cho đến khi họ vào đền, và tự sử dụng cổng dịch chuyển. Không ai có thể giúp họ kích hoạt lệnh dịch chuyển.

Đây là một phương án có vẻ hợp lý. Nguyên nhân trực tiếp khiến Seo Yuhui kiệt sức là do cô ấy đã lạm dụng sức mạnh thần thánh quá mức. Khi cô về Trái đất, kết nối thần thánh sẽ bị ngắt và cô ấy không còn bị giày vò nữa.

Trong trường hợp ấy, Seo Yuhui sẽ nhanh hồi phục hơn.

Tất nhiên đây chỉ là một sự trì hoãn. Khi cô ấy quay lại Thiên đường, cơn đau đớn sẽ quay trở lại. Nhưng như thế vẫn tốt hơn nhiều so với tình hình bây giờ.

"Tôi nghe nói cô ấy đã đến bệnh viện để được điều trị, nhưng..."

Kim Hannah vừa nói vừa chăm chú quan sát Seol Jihu. Thông thường khi nghe tin này, có lẽ Seol Jihu sẽ bồn chồn và nhảy chồm chồm lên như một đứa trẻ khát sữa. Nhưng hôm nay thì khác, cậu gật đầu và chăm chú lắng nghe, trông đàng hoàng và bình tĩnh như một vị sếp dày dạn kinh nghiệm.

Thực ra thì, Seol Jihu đang chăm chú suy nghĩ.

Việc Noona trở về Trái đất mà không ở lại Thiên đường, có nghĩa là vấn đề của cô ấy mất khá nhiều thời gian để xử lý.

Đây chắc chắn là một vấn đề quan trọng.

"Sao hôm nay cậu lạ thế?? Tôi cứ tưởng là cậu sẽ trở nên điên loạn..."

"Vì tôi đã nghe nói về chuyện này từ hai ngày trước. Dù sao tôi cũng chẳng làm được gì lúc này. Thay vì hoảng loạn, tôi nên bình tĩnh và làm tốt việc của mình".

"Ý cậu là đi tìm kiếm các cổ vật?"

"Ờ, chuyện này chuyện kia..."

Seol Jihu nói một cách mơ hồ và lảng tránh đưa ra một câu trả lời rõ ràng.

Ngay cả Kim Hannah cũng không biết gì về tình trạng thực sự của Seo Yuhui, nghĩa là cô ấy đã tiến hành kế hoạch của mình trong bí mật tuyệt đối. Khi nào cô ấy vè, cậu sẽ giải thích với Kim Hannah sau.

"À, thế còn Eun Yuri thì sao?"

"Đang ngủ. Cô ấy cũng gặp nguy hiểm nhưng đã vượt qua rồi. Nghe nói khi tỉnh dậy, cô ấy sẽ mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Cô gái tên là Roselle đã nói như vậy".

"Chúng ta có thể tin tưởng Tiểu thư Roselle. Tôi yên tâm hơn rồi" -  Seol Jihu thở phào nhẹ nhõm.

"Mai nói chuyện tiếp nhé. Tôi sắp toi rồi"

Cậu vừa bước đi vừa rên rỉ.

"Trông cậu ấy có vẻ ổn"

Kim Hannah mỉm cười khi nhìn Seol Jihu khập khiễng đi về phía cầu thang. Cô đã nghe kể về trận chiến tàn khốc và đẫm máu chưa từng có.  Nhưng không hiện tại, Seol trông khỏe mạnh và tươi tỉnh như thể cậu vừa đi uống bia về.

"Chủ hội."

Kim Hannah ngăn Seol lại, khi cậu sắp đi ngang qua cô.

Cúi đầu kính cẩn, cô tiếp tục. nói những lời ban nãy còn dang dở.

"Chào mừng cậu trở về."

Seol Jihu nao núng.

Nhưng chỉ trong giây lát, Seol quay đầu lại và nhếch mép lên.

"Ừ. Tôi đã trở về".

Khẽ huých vào cánh tay Kim Hannah,  Seol Jihu lê bước qua sảnh tầng một.

Kim Hannah tiếp tục nhìn chằm chằm vào Seol Jihu khi cậu bước lên cầu thang. Cô gẽ thở dài.

"Tôi rất vui... Thật đó".

Mặc dù hai thành viên bị thương nghiêm trọng, nhưng không ai chết cả.

Nghĩa là, sau bao ngày im lặng như một ngôi đền, tòa nhà này sẽ náo nhiệt trở lại.

Kim Hannah cười thầm.

"Dù sao đi nữa... mẹ Jinah???"

"Cái gã này... Cậu ta không thay đổi một chút nào, ngay cả sau một cuộc chiến lớn như vậy."

Khẽ lắc đầu và định mặc áo khoác lên người, cô đột nhiên dừng lại.

"…Huh?"

Nó phải ở trên nay cô chứ? Nó đâu rồi?

Chiếc áo khoác đã biến mất trước khi cô chú ý.

Kim Hannah nhíu mày, nhìn xuống cánh tay trái trong sự bàng hoàng. Cô chợt nhớ lại cảnh Seol Jihu đi lên cầu thang. Hai tay cậu ta khum lại, và cậu đã huých vào cô...

"…Trời ạ, cái tên này!"

Kim Hannah lao lên cầu thang và mở cửa phòng Seol.

"Này!"

Tuy nhiên, không có ai ở trong phòng.

Giật mình, cô chạy về phòng riêng của mình, và thấy Seol đang nằm lỳ trên giường, ngủ ngon lành.

Và cậu đang dùng áo khoác của cô như một tấm chăn.

"..."

Kim Hannah sững sờ nhìn chằm chằm vào cậu, rồi khoanh tay và chế giễu.

"Này, tên biến thái!"

"Hử?"

"Đừng giả ngây ngô nữa. Cậu biết mình vừa làm gì mà. Trời ạ, ngay khi tôi nghĩ cậu đã trở nên đàng hoàng hơn, cậu lại làm trò ngớ ngẩn như cũ. Cậu có trêu chọc Trùng hậu như thế không đấy?"

"Thôi mà, mẹ nó ơi!"

"Mẹ cái con khỉ! Dậy ngay!"

"Nào nào, không nên nói chuyện kiểu đó với chồng mình đâu nhá! Mẹ nó à, con mình sẽ học thói hư tật xấu mất!"

"Cậu vừa hút cần à?"

Kim Hannah dậm chân nhảy vào phòng.

Mở rộng lòng bàn tay, cô gầm gừ.

"Tên khốn này!"

Chak, chak! Khi cô vỗ mông Seol Jihu, cậu hét lên và lăn qua lăn lại.

"Cậu trải qua cuộc chiến đó mà không học được cái gì tử tế à? Hả, hả, hả?"

"Này, thôi ngay!"

"Anh hùng cái con khi! Thứ anh hùng gì vô liêm sỉ và biến thái như thế này? Tôi thật xấu hổ!"

"Argh! Argh! Đau quá!"

Seol Jihu giãy dụa dữ dội và kéo áo khoác Kim Hannah trùm lấy đầu mình.



*


Seol Jihu thức dậy vào sáng hôm sau trên chấm tròn.

Tất nhiên, không phải trong phòng của cậu ta, mà là phòng Kim Hannah.

Cậu ta đã phải nghe vô số câu chửi bới và nguyền rủa, nhưng cậu lì cái mặt ra. Đẹp trai không bằng chai mặt, người xưa đã nói thế rồi. 

Cuối cùng, cô ấy đành bỏ cuộc.

Phòng Kim Hannah, đầy những loại thảo mộc tỏa ra mùi hương sảng khoái.

Seol Jihu mỉm cười nhìn những bông hoa bên giường.

Mặc cho những lời trách mắng, Kim Hannah chắc chắn đã chuẩn bị chúng để cậu có thể ngủ ngon lành.

Seol Jihu nhảy ra khỏi giường, khoác chiếc áo khoác Kim Hannah trên vai và bước ra sân thượng.

Hút một điếu thuốc và thư giãn dưới ánh sáng mặt trời buổi sáng. Đó là một cảm giác sảng khoái mà không thể diễn tả bằng lời.

"Thật yên bình".

Cậu hạnh phúc vì đã quyết định tham gia vào cuộc chiến. Nếu không, Pháo đài Tigol sẽ sụp đổ, và nhân loại đang quằn quại dưỡi những thành phố đang bốc cháy.

Sự bình yên hiện tại chính là phần thưởng quý giá.

"..."

Thành thật mà nói, cậu vẫn còn hoài nghi.

Nhưng bất kể thế nào, cậu đã vượt qua thử thách lớn.

Thử thách càng khó, phần thưởng càng quý giá. Bây giờ là lúc để tận hưởng thành quả lao động của mình.

Như mọi khi, thức ăn là thứ quan trọng nhất.

Seol Jihu ôm cái bụng đói đến căng tin. Cậu muốn lấp đầy bụng trước khi làm bất cứ điều gì khác.

Có một người đã đến căng tin từ sớm..

Phi Sora đang ngồi trên ghế, xoa bụng như thể cô ấy vừa thưởng thức một bữa cơm tuyệt vời.

"Cô đang làm gì đấy?"

Khi Seol gọi, Phi Sora khẽ ngẩng đầu lên.

"Chỉ ngồi thôi. Tận hưởng cuộc sống."

"Chà, từ bao giờ mà cô bắt đầu triết lý như vậy?"

"Tại sao lại không chứ? Tôi đã chiến đấu vất vả và suýt chết bao nhiêu lần. Cưng à, anh cũng nên dành một chút thời gian để suy nghĩ về sự quý giá của cuộc sống này."

"Ờ, tôi biết. Sự tuyệt vọng trong quá khứ là điều làm cho hòa bình hiện tại trở nên quý giá hơn, phải không?"

Phi Sora ngơ ngác. Cô lại ngẩng đầu lên và nhìn Seol Jihu với vẻ ngạc nhiên.

"Chà, hóa ra thi thoảng anh cũng có thể nói những điều tốt đẹp. Tôi hơi bị ngạc nhiên đó".

"Ý cô là gì?"

"Còn hỏi nữa? Suốt ngày anh chỉ lo trêu chọc và chơi khăm mọi người, hoặc đuổi theo mấy cô nàng ngực bự như một đứa trẻ khát sữa. Rồi đến khi gặp vấn đề gì đó, anh đột nhiên hóa thành một kẻ khác, vừa oai vệ vừa đáng sợ. Cứ như một kẻ đa nhân cách vậy. À, nhưng ít nhất là anh nấu mì rất ngon".

"…Cô thật thô lỗ."

Seol Jihu trợn mắt khi nghe cô ấy nói ra lời nhận xét phũ phàng.

"Tôi đâu có trêu chọc mọi người!"

"Im đê. Tôi vẫn nhớ cái biệt danh Phi Ngu Si đấy nhé. Giờ tôi vẫn còn tức đây này!"

Phi Sora càu nhàu trước khi đột nhiên nhảy dựng lên.

Seol Jihu nhìn cô tò mò.

|Nhân tiện, khi nào chúng ta làm việc đó?"

"Điều gì cơ? Đến đền thờ?"

"Ei Ei ~ Anh hiểu ý tôi mà!"

Phi Sora lò dò đứng dây, và chạy đến bên Seol. Ngồi phịch xuống cạnh Seol Jihu, cô dựa vào vai cậu và cười hề hề.

"Chúng ta có thể đến đền thờ sau khi làm chuyện đó... Chuyện đó đó! Chắc chắn anh  đã nhận được rất nhiều hàng xịn từ Linh Giới và Pháo đài Tigol."

Phi Sora huých vào hông Seol Jihu và nhíu mày.

"Anh không định độc chiếm chúng, phải không? Anh sẽ chia cho mọi người, đúng không?"

Đúng lúc đó, đôi mắt Seol Jihu lóe sáng.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 



Chương 352

Chương 351 - Phần 2

Chương 351 - Phần 1

Chương 350

Chương 349

Chương 348 - Phần 2

Chương 348 - Phần 1

Chương 347 - Phần 2

Chương 347 - Phần 1

Chương 346 - Phần 2

Chương 346 - Phần 1

Chương 345 - Phần 2

Chương 345

Chương 344

Chương 343 - Phần 2

Chương 343 - Phần 1

Chương 342 - Phần 2

Chương 342 - Phần 1

Chương 341

Chương 340 - Phần 2

Chương 340 - Phần 1

Chương 339 - Phần 2

Chương 339 - Phần 1

Chương 338

Chương 337

Chương 336

Chương 335 - Phần 2

Chương 335 - Phần 1

Chương 334

Chương 333

Chương 332

Chương 331

Chương 330

Chương 329

Chương 328

Chương 327

Chương 326

Chương 325

Chương 324

Chương 323 

Chương 322 

Chương 321

Chương 320

Chương 319

Chương 318

Chương 317

Chương 316

Chương 315

Chương 314

Chương 313

Chương 312

Chương 311 - Phần 2

Chương 311 - Phần 1

Chương 310

Chương 309

Chương 308

Chương 307

Chương 306

Chương 305

Chương 304

Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300



3 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.