Bố tôi quá mạnh - Chương 1

Xèo xèo.

Tiếng trứng rán xèo xèo trong chảo.

Một  thiếu nữ  đang mặc tạp dề bên ngoài đồng phục học sinh, đang bận bịu chuẩn bị bữa ăn.

Mái tóc lượn sóng ôm lấy khuôn mặt thanh tú.

Mặc dù chưa trưởng thành, nhưng cô còn xinh đẹp hơn nhiều người nổi tiếng.

Sau khi tháo tạp dề ra, cô đi tới phòng khác và đứng trước của cửa

“hàaa…”

Cô khẽ hít một hơi và gõ cửa hai lần.

Không có phản hồi gì.

 Thiếu nữ  mở cửa và đi vào trong. Nhìn người đàn ông đang ngủ say giấc.

“bố à, dậy thôi.’‘

 thiếu nữ  đi tới gần hơn anh ta.

Và ghé sát môi vào tai anh ấy.

Rồi cô thì thầm.

‘‘bố sẽ bị muộn đó.’‘

Người đàn ông bất chợt bật dậy.

Và gật nhẹ với một nụ cười gượng.

‘‘A-À, ừm. Con nói phải.’‘

 Thiếu nữ khẽ mỉm cười. Sau đó, cô đóng cửa và tiếp tục quay trở lại phòng khách.

Chỉ còn lại một mình, Lee Do-jun thở ra một hơi thật dài.

Hợp đồng Cha-con.

Chuyện này bắt đầu từ hai tháng trước.

***

Năm 2020.

Mười năm đã trôi qua kể từ khi những <Khe nứt> xuất hiện trên Trái Đất.

Quái vật tràn ra, và những con người được biết đến như ‘‘Thợ săn’‘ đã xuất hiện để bắt bọn chúng.

Và rồi, những bảng thống kê kì lạ trôi nổi trước mặt mọi người với số liệu thống kê của cái gọi là ‘‘Chỉ số’‘ đã xuất hiện ngoài đời. Qua bảng chỉ số mà người ta có thể nhìn được kĩ năng cá nhân và nhiều đặc điểm khác mà từ đó họ được coi là một Thợ săn.

‘‘Status’‘

Tên : Lee Do-jun

Level : 999

Danh hiệu : Thiên Ma Thần Pháp

Sức khoẻ : 999

Nhanh nhẹn : 999

Sức sống: 999

Thông minh: 999

Kĩ năng: Đồng hồ bỏ túi (SSS), Thiên Ma Thần Pháp (SS), Giác Ngộ (S), Miễn nhiễm độc (S), Vô ảnh Kiếm (S), Kiếm thuật (S), Tiên tri (D), Tự vệ (B), Thẩm Thấu Âm (D), Hấp thụ tiến hoá (B), Sát thương (C), Dung hợp (A)

Sau khi hoàn thành khóa nghĩa vụ quân sự bốn nămm, Lee Do-jun tiếp tục việc học của mình. Anh đã trở thành một nhân viên Bộ phận quản lý Khe nứt. Bộ phận này chịu trách nghiệm cho việc xử lý những con quái vật gần Khe nứt thông qua những Thợ săn.

Anh tham gia khi mới 25 tuổi và trở thành nhân sự trẻ tuổi nhất của “Bộ phận quản lý Khe nứt” tại toà thị chính thủ đô Seoul.

Và sau một năm, anh cuối cùng cũng được làm việc trực tiếp với một thợ săn.

Tuy nhiên, trước ngày thám hiểm Khe nứt…,

Anh bị xe tải tông. 

Vì quá mải mê nghĩ về việc thám hiểm Khe nứt cấp độ F ở Gangdong-gu.

Khi đang băng qua đường, một chiếc xe tải 5 tấn đột ngột đâm anh bất tỉnh, để rồi khi tỉnh dậy, Do-jun thấy mình đang ở thế giới Võ Hiệp. 

Cùng lúc đó, Do-jun nhận được một Kĩ năng.

<Đồng hồ bỏ túi>

Anh đã chết tại thế giới đó rất nhiểu lần, nhưng bằng kĩ năng <Đồng hồ bỏ túi>, anh có thể trở lại vào ngày trước khi anh chết. 

Anh mài dũa, rèn luyện ngày đêm.

Và cuối cùng, anh trở thành người đứng đầu trên chiến trường.

Do-jun leo lên đỉnh cao danh vọng và đã nhận được biệt danh “Thiên Ma Thần Pháp”

Và giờ anh ta lại một lần nữa trở lại Trái đất.

*Dingg

Cánh cửa bệnh viên tự động mở ra.

Do-jun hít một hơi và lôi chiếc điện thoại ra.

Ngày 18, Tháng 1, năm 2020.

“N-nếu anh còn thấy đau ở đâu, lập tức quay lại đây thông báo cho tôi đấy nhé.”

Một bác sĩ mặc áo choàng trắng vừa đẩy gọng kính vừa nói.

Do-jun gật đầu và đi ra ngoài.

Cô y tá bên cạnh lẩm nhẩm trong khi nhìn vào hồ sơ của anh.

“Sao có thể kỳ quái thế nhờ….?”

Khi anh bị đâm bởi xe tải và vào phòng cấp cứu, ngoại hình của Do-jun ghê đến nỗi không có từ nào để diễn tả.

Cuộc phẫu thuật diễn ra suốt 17 tiếng, tình cảnh anh ta như chỉ mành treo chuông, và hi vọng bình phục chỉ dưới 10 phần trăm.

Vậy mà chỉ sau một ngày, mọi vết thương chí mạng, kể cả nội thương, đều biến mất như chưa từng có ở đó vậy.

“Quả là một điều bí ẩn…”

***

[Thưa Trưởng phòng, tôi đã xuất viện rồi.]

Do-jun gửi tin nhắn tới Kang Chul-soo, trưởng Bộ phận quản lý Khe nứt.

Chỉ một ngày đã trôi qua kể từ khi anh trở về Hàn quốc từ thế giới Võ Hiệp.

Và trí nhớ anh từ thời sống ở Hàn Quốc đã trở nên mờ nhạt. Đương nhiên anh sẽ gặp nhiều khó khăn nếu muốn ổn định lại cuộc sống một lần nữa.

Kể cả khi anh không trở lại là một nhân viên văn phòng, anh đã có đủ sức mạnh để có thể sống mà không cần đến nước và thức ăn.

Nhưng, Do-jun quyết định sẽ trở lại làm một nhân viên văn phòng.

“Lần này tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên”

Bàn tay anh đã nhuốm bẩn vết máu kể cả của những lần phản bội đau đớn, và cũng vì thế anh không dễ gì tin tưởng ai được nữa.

Anh đã nghĩ tới việc lên núi và sống biệt lập, rồi sau một thời gian ở đó, anh đi tới kết luận rằng mình muốn sống một cuộc sống bình thường.

*reng reng

Điện thoại anh kêu, và trên màn hình là cái tên [Trưởng phòng Kang Chul-soo] hiện lên.

*Bíp

- Alo?

- Thằng nhãi này! Sống dậy nhanh thế? Ổn thật chứ? Và cậu nói cậu được xuất viện là sao?

- Vâng. Tôi đã tỉnh lại và cũng cảm thấy khá hơn rồi. Bác sĩ nói rằng tôi đủ ổn để có thể xuất viện.

Một vài giây im lặng.

Rồi một giọng nói lớn vang lên ở đầu dây bên kia.

Do-jun cau mày và kéo điện thoại khỏi tai.

- Cậu là tên quái nào thế ? Đùa đấy à ?

Do-jun thở dài và lại đưa điện thoại lên tai.

Hoàn toàn là bình thường khi Kang Chun-so phản ứng như vậy sau khi Do-jun, người vừa trên thềm cửa tử ngày hôm qua, tự nhiên nói rằng anh ta vẫn ổn.

- Trưởng phòng, là tôi đây mà. Tôi sẽ tới văn phòng bây giờ.

- …Không. Tôi sẽ đ-đón cậu !

- Không cần đâu Trưởng phòng. Đừng lo, tôi sẽ tới trong 20 phút bằng taxi.

- Tên này, nói cái gì thế hả ?

*Bíp

Do-jun ngắt máy, ra tới bên đường và chờ bắt taxi.

Kang Chun-so tiếp tục gọi điện lại cho ông, nhưng ông không nghe cuộc gọi nào cả.

[Ở yên đó. Tôi sẽ tới đón cậu]

Do-jun lập tức trả lời tin sau khi kiểm tra.

[Tôi đã đang trên đường rồi thưa Trưởng phòng]

[Hầy… Cả tính cách cậu cũng thay đổi thì phải ? Thôi được rồi, tới đây nhanh đi vậy !]

[Rõ thưa Trưởng phòng]

Do-jun lẩm bẩm trong khi cất điện thoại trở về túi quần.

‘‘Tính cách mình thay đổi hả…’‘ 

Anh không nhớ… con người trước kia của mình như nào nữa.

Anh có một tính cách năng động hay là một người trầm lắng ?

Mọi người khác nghĩ như nào về anh ?


Do-jun vẫy một chiếc taxi và lên xe.

‘‘Làm ơn đến toà thị chính Seol’‘

Người lái xe gật đầu và bắt đầu lái.

Sau một lúc, một dạng chuông báo vang lên trong xe.

‘‘Thưa ngài, ngài cần thắt dây an toàn đã.’‘

‘‘Dây an toàn ? À…’‘

Do-jun kéo dây an toàn bên cạnh và thắt dây lại một cách chắc chắn.

Rồi anh mở điện thoại xem danh bạ.

<Gia đình (1)>

<Bạn bè (0)>

<Công ty (11)>

<Khác (2)>

‘‘…Mình không có bạn à’‘

Do-jun thì thầm và bấm vào phần <Gia đình>.

Ở đó là một số điện thoại đặt tên là <Anh trai..

‘‘À, vậy là mình có một anh trai.’‘

Nhưng anh không thể nhớ được tên của người anh trai ấy.

Anh cố lục lọi trí nhớ, nhưng không thể nào nhớ ra.

Tuy nhiên có một điều chắc chắn.

‘‘Mình không nghĩ anh ta là một người tốt’‘

Không có chút mối liên kết nào, dù là căm ghét hay nhớ nhung trào lên trong người từ trái tim anh.

Sau khi hít thờ sâu, Do-jun thử gọi cho anh trai mình.

- Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… 

Anh thử gọi lại, nhưng kết quả vẫn vậy.

Có vẻ như số điện thoại đã thay đổi.

Lần này anh bấm vào mục <Khác>

Hai số điện thoại hiện ra

[Bae Yujin]

[Seol Yoon-hee]

‘‘…Mình không biết họ’‘

Bae Yujin là ai vậy ? Hay Seol Yoon-hee là người như nào ?

Anh không thể nhớ được gì cả.

Nhưng ở mục Công ty, có một số người từ văn phòng mà anh có thể mang máng nhớ.

Tuy nhiên, Bae Yujin và Seol Yoon-hee không để lại một chút ấn tượng gì cho anh.

‘‘Chúng ta đã tới nơi thưa ngài’‘

Anh đã tới trước toà thị chính Seol.

Do-jun lấy ví ra và đưa ra một tấm thẻ.

Người lái xe nhận tấm thẻ và quẹt vào khe tính tiền.

‘‘Cám ơn quý khách’‘

***

Do-jun đi tới Bộ phận quản lý Khe nứt trên tầng bảy.

Anh vừa bước vào thì quả là mọi sự chú ý đổ dồn về anh.

Một số người còn chạy về phía anh.

“Này! A-anh có sao không đấy?”

Một người đàn ông tầm nửa sau 40 nói với đôi mắt mở to.

Do-jun có thể nhận ra đây là người đàn ông mang tên Kang Chul-soo.

“Như Trưởng phòng thấy, tôi hoàn toàn khoẻ mạnh.”

“…Thật á? Mà đúng là trông anh khoẻ mạnh thật’‘

Ông không thể tin được.

Mới chỉ ngày hôm qua thôi, ông đã tới bệnh viện thăm Do-jun.

Và ông không được phép thăm anh ấy vì anh đang ở trong tình trạng nguy kịch, nên ông đã tay không trở về văn phòng, nhưng giờ sao mà anh ta lại hồi phục chỉ trong một ngày được cơ chứ ?

‘‘Anh có chắc anh ổn không vậy ? Họ có thực sự bảo anh được phép xuất viện không đó?’‘

Một người phụ nữ có vẻ như là một nhân viên, dò xét từ đầu tới chân Do-jun và hỏi một cách lo lắng.

Anh gật đầu và trả lời

‘‘Như cô thấy đó, tôi hoàn toàn ổn.’‘

‘‘May thật đó. Cậu có biết chúng tôi lo thế nào không khi mà nghe tin tai nạn? Mà, Do-jun, Cậu không bị gù người nữa rồi.”

Một nhân viên nam nghiên đầu thắc mắc.

“Vậy trước tôi có hay ấp úng ạ?”

“…Ừ, đúng không, Trưởng phòng?”

“Đúng rồi đấy, vậy nên trước tôi nghe điện, tôi còn tưởng vừa rồi còn chẳng phải cậu ta nữa.”

Nhân viên nam nắn bắp tay Do-jun.

Không mềm yếu chút nào. Mặc dù mặc áo dài tay, anh có thể cảm nhận rõ ràng từng cơ bắp chắc nịch hoàn hảo qua độ căng của chúng.

“Do-jun… người cậu… có vẻ như thể trạng tuyệt vời luôn. Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Khác lắm  ạ?” 

Kang Chun-so gật đầu đồng ý.

“Hồi trước cậu còi như mấy con cốt binh ấy. Mà cậu cũng nhút nhát nữa. Nhưng giờ, cậu trông ngầu bá cháy …”

Kang Chun-so đăm chiêu nhớ về hình ảnh Do-jun cao 171cm ngang tầm ông. Nhưng giờ, nhìn qua, anh ta có vẻ như cao tới 180cm vậy.

“Tôi hiểu rồi. Cám ơn vì thông tin của Trưởng phòng.”

“Sao một người có thể thay đổi như này chỉ trong một đêm được? Cậu có thực sự là Do-jun không đấy? Hay cậu là tên nào khác?!?”

“Trưởng phòng có thể thấy tôi hơi thay đổi tý thôi, nhưng vẫn là tôi đây mà.”

Các nhân viên khác nhìn anh với vẻ nghi ngờ.

Do-jun nhìn quanh mà không để ý tới họ.

“Chỗ ngồi của tôi ở đâu vậy? Tôi bị mất trí nhớ một chút từ hậu quả của vụ tai nạn.”

“Cậu bị mất trí nhớ hả? Ghê ghê.... Cậu không phải Do-jun, đúng không?”

“Trông giống, nhưng ngầu hơn nhiều!”


Kang Chun-so vỗ vai nhân viên bên cạnh mình và nói,

“Này Hyun-soo. Mang cho tôi cái máy quét vân tay.”

Người đàn ông tên Huyn-soo vào kho và mang ra một cái máy quét vân tay.

Nó vốn dùng để chấm công, nhưng đã bị thay thế bởi mẫu mới vào hai tháng trước.

“Để ngón cái cậu ở đây. Nếu đúng dấu vân tay thì chúng tôi mới tin cậu được.”

Do-jun không ngần ngại để ngón tay cậu vào.

[Bộ phận quản lý Khe nứt, ngài Lee Do-jun. Chấp nhận]

Kang Chun-so không thể ngờ được.

“T-thử lại một lần nữa!”

[Bộ phận quản lý Khe nứt, ngài Lee Do-jun. Chấp nhận]

“Lần nữa!”

Nhưng không kể bao nhiêu lần đi chăng nữa, kết quả vẫn là một.

“…Làm sao mà một người có thể thay đổi như thế này chỉ trong một ngày được chứ?”

“Có thể là do mất trí nhớ. Nó hẳn là đã chữa cả thói e dè của cậu ta.’‘

‘‘Kể cả cái đó đi nữa, sao mà một người lại bỗng dưng cao lên thế này được ?’‘

Do-jun thở dài và nói

“Làm ơn nói cho tôi biết chỗ làm việc của tôi đi mà.”

“Không không, hôm nay cậu về nhà mà nghỉ ngơi cho kĩ đi đã. Cậu vẫn đang được nghỉ bệnh. Mai hẵng đến làm việc!

“Nhưng…”

Do-jun vẫn đang do dự khi Kang Chun-so đẩy lưng anh đi

“Tôi sẽ chở cậu về nhà. Đi thôi.”

“Không, không sao đâu. Tôi có thể tự về được.”

Do-jun miễn cưỡng rời khỏi văn phòng.

Rồi anh lấy căn cước cư dân của mình ra khỏi ví và kiểm tra địa chỉ nhà..

***

“Mật khẩu là gì ấy nhỉ?’‘

Do-jun đứng trước cửa phòng 301 của toà Changshin villa.

Anh tìm chìa khoá, nhưng không thấy đâu.

*Cốc cốc.

Anh gõ cửa, không biết là có ai không.

Và rồi.....

- Ai đó ?

Một giọng nói vang lên.

Do-jun nuốt nước bọt, và từ từ mở miệng

‘‘Cô…là ai ?’‘

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.