Khát vọng trở về - Chương 378: Lời cảm ơn - Phần 2


'1,672 ngày, đó là bốn năm và năm tháng'

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào các thông báo trong một thời gian dài. Sau đó, khi cậu quay sang bàn thờ

"Chúc mừng."

Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai cậu.

Seol Jihu giáp đen đang đi về phía cậu, với một biểu cảm kỳ ​​lạ.

"Chú đã đánh bại các thử thách trong 167 ngày. Theo thời gian ở Trái đất thì là hai tháng, nhưng nói kiểu đó không vui vẻ cho lắm, hehe".

Seol Jihu mỉm cười.

Cuối cùng cảm giác như nó là thật, Seol Jihu từ từ rời tay khỏi tảng đá, giống như cái bóng của anh.

''Chú đã vượt qua ba thử thách rồi, nhưng... chú có định ở đây lâu hơn một chút không?"

Seol Jihu giáp đen nói tiếp.

"Dù sao chú cũng còn thời gian, và không có điểm tập luyện nào tốt hơn như thế này đâu".

Phải, Seol Jihu không có ý định rời khỏi nơi này. Cậu vẫn còn nhiều điều muốn làm ở đây.

Cậu ấy muốn thực hành thêm nhiều kỹ năng, và cậu muốn thử vượt qua thử thách với những điều kiện khó khăn hơn nữa.


Rời đi lúc này thì thật đáng tiếc.

"Yên tâm, tôi chưa định đi đâu".
"Tốt lắm. Lần đầu chú chỉ ghi được 80, 65 và 100 điểm. Hãy cố đạt được 3 điểm 100 nhé".

Seol Jihu gật đầu, rồi sửng sốt

"Tôi đã nhận được 100 điểm trong thử thách thứ ba?"

"Đúng. Ít nhất là trong mắt anh". - 
Seol Jihu giáp đen bật cười - "Thành thật mà nói, anh không có tư cách để đánh giá chú trong thử thách thứ ba. Một kẻ thua cuộc làm gì có tư cách để đưa ra bất kỳ phán xét nào?"


Những lời lẽ của anh ta chứa đầy ẩn ý.


Seol Jihu muốn hỏi xem mối quan hệ của anh ta với gia đình đã diễn ra như thế nào, nhưng sau đó cậu quyết định không hỏi nữa.

Đó là một câu hỏi là vô nghĩa đối với cả hai người.


"Dù sao, hãy cải thiện tốc độ xem nào.
 1.672 ngày là quá nhiều. Nếu là anh, anh chỉ mất hơn một phút."


"..."


'Đấy là nếu như không có thử thách thứ ba' -  
Anh ta khẽ lẩm bẩm, khiến Seol Jihu bật cười.

"Một phú thì quá đáng rồi đấy. Nhưng mà, tôi đã mất bao lâu để leo lên đỉnh thứ ba?"

"Không lâu đâu. Có lẽ khoảng bốn mươi phút."

"Ok, vậy tôi sẽ cho anh xem một màn biểu diễn thú vị - giảm từ 1.672 ngày xuống còn hai giờ. À, tôi đoán là ở điểm xuất phát sẽ có cơm hộp đấy. Ăn một chút gà rán trước khi lập kỷ lục mới, nghe không tệ chút nào" - Seol Jihu vui vẻ nói, và bắt đầu đi bộ xuống.


Chính lúc đó...

''Anh cũng muốn xem kỷ lục của chú... Nhưng chắc là không kịp. Chà, cả món gà rán cũng vậy".

Seol Jihu sững sờ dừng lại, khi đang đẩy tảng đá xuống dốc.

Anh ta đang khoanh tay và bình thản nhìn cậu.

Seol Jihu định hỏi ý anh ta là gì. Rồi cậu sững sờ và dụi mắt.

Một ánh sáng yếu ớt phát ra từ cơ thể Seol Jihu giáp đen. Đồng thời cơ thể anh ta cũng mờ dần đi.

"C-Chuyện gì đã xảy ra? Từ bao giờ vậy?"

"Kể từ giây phút chú vượt qua thử thách thứ ba và bước lên đây" - Anh ta nhún vai.


"Đành vậy thôi. Anh đã lập khế ước với Gula. Rằng anh sẽ được siêu thoát nếu giúp chú bước lên đỉnh thứ ba, bằng sức mạnh của chính mình. Chà, dù sao thì công việc này cũng kéo dài hơi lâu".

Nghe điều này, Seol Jihu nín thở.

Tất nhiên, cậu biết rằng khoảnh khắc này sẽ đến.

Seol Jihu giáp đen chỉ là tàn dư của Tương lai, hay chính xác hơn là Tầm nhìn Tương lai.

Anh ta không thể tiếp tục sống ở hiện tại cùng cậu.

Seol biết điều này, nhưng

"Nhưng…"

Seol Jihu ngập ngừng: 
"Đột ngột quá..."


"Huh? Đột ngột?"

"Ý tôi là... Tôi muốn học thêm nhiều kỹ năng nữa".

"Anh đã dạy chú mọi thứ cần thiết. Phần còn lại, chú tự khám phá và chọn lấy hướng đi cho mình nhé" -  Seol Jihu giáp đen cười cay đắng. - "Đến lúc chú phải tự mình làm mọi thứ rồi".

Seol Jihu ngậm miệng. Vô vàn suy nghĩ xuất hiện trong đầu, và bây giờ cậu ta không biết phải nói gì.

Seol Jihu giáp đen nhếch môi.

"Anh sắp biến mất rồi, nhưng chú hãy ở lại đây lâu hơn một chút. Còn nữa thì... Hmm, nên nói gì cho ngầu nhỉ?"

Có vẻ như anh ta cũng không biết nói gì trong lúc này.

"Khỉ thật, điều này thật khó chịu. Luật nhân quả này phiền phức quá..."

Anh ta cằn nhằn một hồi rồi tiếp tục.

"Sử dụng điểm cống hiến của chú để học kỹ năng Song Thương và Cuồng Chiến. Chú có nhớ những gì anh nói lúc đó không? Không nên học mọi thứ qua luyện tập, mất thời gian lắm. Nhưng hãy cố phát triển Tu luyện Mana thành Kỹ thuật Mana. Nhưng đừng học mấy kỹ năng nghịch đảo mana như anh. Đặc biệt cẩn thận khi sử dụng Thiên Thiểm Điện. Và... à..."

"..."


"Xem nào. Về gia đình thì anh không có gì dặn dò cả. À, đừng làm Yuhui phải khóc. Về Haeju, hãy nhớ... à mà thôi, chuyện này không cần nữa. Đừng bao giờ để thua Sung Shihyun. Eun Yuri là một người tài năng. Cô ấy sẽ tự thân phát triển, chú có thể dựa vào cô ấy. Hãy cẩn thận với Yun Seohui...Còn Kim Hannah, ah, cô ấy cũng đã thay đổi rồi."

Anh ta lầm bầm rồi bất giác cười lớn.

"Anh nói với chú nhiều cũng vô ích. Dù sao, con đường của chú quá khác biệt so với con đường của anh"

Rồi anh nhìn thẳng vào Seol Jihu.

"…Chú biết không."

Anh hạ giọng rồi tiếp tục trong khi do dự.

"Chuyện này làm anh rất băn khoăn. Chú có nhớ những lời khắc nghiệt mà anh nói với chú không. Có lẽ anh đã làm thế vì anh ghen tỵ... ah,..."

Chính lúc đó.

Đôi mắt đen của anh ta run rẩy.

Đôi đồng tử của anh ta run lên, miệng anh khẽ mở ra, và rồi nét mặt anh nhạt dần.

Anh lắc lư chậm chạp, như một màn hình trên chiếc TV sắp hỏng.

"Này... Anh có ổn không?"

"Ah, không, không sao!"

Anh ta đưa tay và ấn vào thái dương.

"Tâm trí anh đột nhiên trống rỗng. Khỉ thật..."

Trước khi hai người kịp chú ý, quầng sáng đã lướt qua đôi chân Seol Jihu giáp đen và đang lấp lóe quanh ngực anh ta.

Seol Jihu giáp đen đang tan biến nhanh hơn dự kiến.

Anh ta lảo đảo, khẽ thở dài rồi nhìn Seol Jihu.

"…Chú có biết không?"

"Huh?"

"Cuộc sống giống như một chuyến tàu."

"??"

"Ý anh là, không phải cuộc đời chúng ta rẽ ra làm hai thế giới song song. Ý anh là cuộc sống của chú và cuộc sống của anh được kết nối như một chuyến tàu. Đối với chú, khoảnh khắc này có thể là hiện tại, nhưng đối với anh, đó là quá khứ. Và nếu quá khứ thay đổi, cả hiện tại và tương lai đều thay đổi."

Anh ta cười ngượng nghịu sau khi nhìn thấy khuôn mặt cay đắng của Seol Jihu.

"Nghe mơ hồ lắm hả? Nhưng mà, hãy cố gắng hiểu những gì anh nói".

"Tôi-"

"Không còn nhiều thời gian nữa đâu. Chú biết đấy, anh không phải là người cởi mở, và chúng ta 
đã gắn bó với  nhau trong một thời gian dài...  Argh, mình đang nói cái quái gì vậy!"

Đã đến lúc chia tay.

"Dù sao đi nữa, có một thứ mà anh thực sự muốn nói..."

Seol Jihu giáp đen dường như chưa vao giờ lâm vào tình huống như thế này. Anh gãi má một cách bực bội và từ từ tiến đến chỗ cậu.

"Dù chú hơi chậm chạp, nhưng chú không bao giờ bỏ cuộc và đã đạt thành quả bằng sức mạnh của chính mình."

Hít một hơi thật sâu, anh nói to và rõ ràng.

"Chú cũng đi một con đường hoàn toàn khác so với anh. Cho nên..."

Seol Jihu giáp đen dừng lại trước mặt Seol Jihu.

Anh ta giơ tay và nhẹ nhàng ôm lấy Seol Jihu, trong khi cậu đang thẫn thờ.

"Cảm ơn chú."

Một tiếng thì thầm nhỏ vang lên bên tai Seol Jihu.

Seol Jihu vô tình quay đầu lại.

Anh ta cũng đang nhìn cậu chằm chằm.

"Thật đấy. Anh thực sự biết ơn chú."

Và anh ta đang mỉm cười.

Đó không phải là một nụ cười nhếch mép hoặc một nụ cười nhạo báng như thường lệ, mà là một nụ cười dịu dàng và thân thiện.

Có lẽ bởi vì quầng sáng đã bao trùm khuôn mặt anh ta, nên nụ cười của anh ấy trông thật rạng rỡ.

"Whew, rốt cuộc anh đã nói ra rồi. Nghe hơi sai sai đúng không, hehe. Chú có gì muốn nói với anh không?"


Seol Jihu mở miệng ra, rồi ngậm lại.

'Không, tôi mới cần cảm ơn. Không có anh, tôi sẽ không bao giờ vượt qua thử thách. Tôi mới cần cảm ơn anh vì mọi thứ...'

Cậu muốn nói. Cậu phải nói. Nhưng vì lý do nào đó, lời nói của cậu lơ lửng trong miệng. Cậu nghẹn ngào không nói nên lời.

"Chắc là không có gì để nói hả? Thôi, dù sao... Chúc may mắn. Tôi của ngày xưa".

"...."

"Ô đúng rồi! Suýt nữa thì quên!"

Ngay lúc đó, Seol Jihu giáp đen bỗng giật mình như thể anh vừa sực nhớ ra điều gì đó.

Anh nhìn Seol Jihu và cười toe toét.

"Bỏ thuốc lá đi, thằng ngốc. Nó không tốt cho chú đâu, chú biết mà".

Anh ta cười khúc khích.

Sau đó, ngay khi Seol Jihu chuẩn bị phát ra những từ bị mắc kẹt trong cổ họng của mình...

... Quầng sáng đã 
nhấn chìm Seol Jihu giáp đen, và bắn lên trời.


Đôi mắt Seol Jihu mở to.

"Chờ đã…!"

Cậu vội lao tới, nhưng quầng sáng đã biến mất vào bầu trời xa xăm, như một ánh sao.


Chẳng mấy chốc, nó bùng lên một luồng ánh sáng dữ dội như pháo hoa và chiếu sáng cả bầu trời.

Khi ánh sáng dần dần biến mất, đối mắt Seol Jihu run rẩy.

"Ah…."

Khi cậu nhắm mắt lại, những sự kiện gần đây lóe lên trong đầu cậu.

Bốn năm và năm tháng đã trôi qua, kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau.

Theo một cách nào đó, anh ta là người gắn bó với cậu lâu nhất, kể từ khi cậu ta vào Thiên đường.

Nhưng trong suốt 1.672 ngày này, Seol Jihu chưa bao giờ nghĩ anh ta là chính mình.

Bởi vì họ quá khác nhau.

Seol Jihu sợ anh ta, ghét anh ta, và nhiều lúc tức giận đến mức muốn giết anh ta. Nhưng mà…

"..."

... Cậu cũng thích anh ta.

Anh ấy đã dạy cậu tận tình như Jang Maldong.

Anh ấy đã hỗ trợ cậu tận tình.

Anh ấy luôn sát cánh và dõi theo cậu, mỗi khi cậu khó khăn và đau đớn.

…Đúng.

Trong thời gian ở bên nhau, anh ta giống như một người anh đáng tin cậy và giống như một người bạn thân thời thơ ấu,


[chú có định ở đây lâu hơn một chút không?]

[Hãy cố đạt được 3 điểm 100 nhé]

Seol Jihu cảm thấy như mình vẫn có thể nghe thấy giọng nói của anh.

Cậu ước gì khi cậu mở mắt ra, anh ta sẽ đứng đó cười phá lên, bảo rằng đây chỉ là một trò đùa, chế giễu cậu và giục cậu quay lại điểm xuất phát để ăn gà rán.

Nhưng khi Seol Jihu mở mắt ra, tất cả những gì cậu thấy chỉ là một thông báo duy nhất.

[Kỹ năng Cửu Nhãn thấu Tương lai -  thứ tạm thời biến mất - giờ đã...].

Seol Jihu nhắm mắt lại, không đọc hết câu. Cậu ngậm chặt đôi môi run rẩy, gần như muốn giữ lại thứ gì đó.

Bao nhiêu lâu đã trôi qua?

Cơn gió lạnh buốt của mùa đông lướt qua đỉnh núi.

Sau khi đứng một lúc lâu như một bức tượng đá, Seol Jihu lau đôi mắt đẫm lệ.

Cậu ta lăn tảng đá và lê bước xuống dốc.

Mặc dù đã vượt qua các thử thách, cậu vẫn trở lại điểm xuất phát.

Sau đó, nghiến răng, cậu bắt đầu đẩy tảng đá trở lại.

Giữa một không gian lạnh lẽo.

Và chỉ có một mình.


MỤC LỤC



Chương 378 - Phần 2
Chương 378 - Phần 1

Chương 377 - Phần 2 
Chương 377 - Phần 1

Chương 376 - Phần 2
Chương 376 - Phần 1

Chương 375 - Phần 2
Chương 375 - Phần 1

Chương 374

Chương 373

Chương 372 - Phần 2

Chương 372 - Phần 1

Chương 371 - Phần 2

Chương 371 - Phần 1

Chương 370 - Phần 2

Chương 370 - Phần 1

Chương 369 - Phần 2

Chương 369 - Phần 1

Chương 368 - Phần 2

Chương 368 - Phần 1

Chương 367 - Phần 2

Chương 367 - Phần 1

Chương 366 - Phần 2

Chương 366 - Phần 1

Chương 365

Chương 364 - Phần 2

Chương 364 - Phần 1

Chương 363

Chương 362

Chương 361 - Phần 2

Chương 361 - Phần 1

Chương 360 - Phần 2

Chương 360 - Phần 1

Chương  359 - Phần 2

Chương 359 - Phần 1

Chương 358

Chương 357 

Chương 356

Chương 355

Chương 354

Chương 353

Chương 352

Chương 351 - Phần 2

Chương 351 - Phần 1

Chương 350

Chương 349

Chương 348 - Phần 2

Chương 348 - Phần 1

Chương 347 - Phần 2

Chương 347 - Phần 1

Chương 346 - Phần 2

Chương 346 - Phần 1

Chương 345 - Phần 2

Chương 345

Chương 344

Chương 343 - Phần 2

Chương 343 - Phần 1

Chương 342 - Phần 2

Chương 342 - Phần 1

Chương 341

Chương 340 - Phần 2

Chương 340 - Phần 1

Chương 339 - Phần 2

Chương 339 - Phần 1

Chương 338

Chương 337

Chương 336

Chương 335 - Phần 2

Chương 335 - Phần 1

Chương 334

Chương 333

Chương 332

Chương 331

Chương 330

Chương 329

Chương 328

Chương 327

Chương 326

Chương 325

Chương 324

Chương 323 

Chương 322 

Chương 321

Chương 320

Chương 319

Chương 318

Chương 317

Chương 316

Chương 315

Chương 314

Chương 313

Chương 312

Chương 311 - Phần 2

Chương 311 - Phần 1

Chương 310

Chương 309

Chương 308

Chương 307

Chương 306

Chương 305

Chương 304

Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300




10 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.