Khát vọng trở về - Chương 414: Người phụ nữ bí ẩn ở Scheherazade


Chohong nói rằng Kim Hannah đã đưa vị khách đến nhà ăn ở trên tầng 10.

Dường như cô ấy đã chiêu đãi họ một bữa ăn, trong lúc cậu đang nói chuyện với Eun Yuri.

Seol Jihu bối rối không biết những vị khách này là ai, nên cậu chạy theo và hỏi Chohong. Nhưng cô ấy nhăn mặt và lắc đầu.

"Làm sao tôi biết được."

"Gì cơ?"

“Tôi đã nói là tôi không biết. Tôi đang lên nhà ăn thì mụ Cáo bắt tôi đi tìm cậu. Ăn bữa sáng mà cũng bị quấy rầy nữa, hừ hừ" - Chohong nói với giọng bực bội.

Điều này có nghĩa là, Kim Hannah muốn giữ bí mật về chuyến thăm của những người khách này.

Seol Jihu nhanh chóng leo lên cầu thang, và khi đến nhà ăn, cậu tròn mắt vì ngạc nhiên.

Ở đó, Kim Hannah đang đứng dựa vào tường để đợi cậu. Seo Yuhui đang bưng một cái khay lớn bước ra bàn. Và hai người đàn ông tiều tụy đang ngồi đó, ăn ngấu nghiến như những kẻ chết đói.

"Vẫn còn nhiều lắm. Cứ ăn thoải mái đi."

"C-cảm ơn cô!"

Seo Yuhui đưa thêm cho họ một bát cơm và một bát canh. Cả hai vừa nhai nhồm nhoàm vừa vồ lấy thức ăn trên tay Seo Yuhui.

'Mình đã gặp họ ở đâu rồi nhỉ?'

Khi Seo Jihu đang chăm chú quan sát hai người đàn ông, một người đột ngột cởi chiếc mũ trùm đầu ra, và xúc một thìa cơm lớn vào miêng.

Seol Jihu khẽ thốt lên.

"Ah. Đó chính là..."

Nghe thấy âm thanh đó, một người đàn ông khựng lại. Anh ta quay sang và thấy Seol Jihu đang đứng đó.

Với vẻ sợ hãi, anh ta đưa tay vỗ vai người đồng hành của mình. Cả hai từ từ đứng lên, khuôn mặt run rẩy.

"Chào... chào anh!"

"Huh? Mấy gã này là..." - Chohong rú lên " A, con mẹ chúng mày! Chúng mày dám quay lại đây hả, lũ khốn!"

Cô xắn tay áo định nhảy về phía họ nhưng đột nhiên dừng lại.

Seol Jihu đang kéo tay cô. Cậu nắm tay Chohong mạnh đến mức tay cô đỏ lên.

“Ồ…! Này, này! Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ dừng lại. Nào, bỏ tôi ra…."

Chohong càu nhàu và gỡ tay Seol Jihu ra.

Cậu từ từ đi đến gần hai người đàn ông. Khi ánh mắt chạm nhau, cả hai vội vàng cúi đầu.

“Đã lâu không gặp.” - Seol Jihu khẽ nói - "Anh em nhà Pavlovici."

"V-vâng, vâng. Là chúng tôi đây"

Phải, vị khách bí ẩn đó, không ai khác chính là anh em nhà Pavlovici. Chúng là những kẻ đã gây gổ với Seol Jihu tại quán rượu ở Haramark, cách đây vài năm.

Sau đó, Seol đã dùng Cửu Nhãn để đọc hết quá khứ của những kẻ này, dọa cho họ một trận khiến họ sợ hết hồn. Cuối cùng, Seol báo cho họ biết rằng họ có thể bị những kẻ chủ mưu hạ sát để diệt trừ hậu họa. Quá hoảng sợ, họ đã cầu xin Seol Jihu giúp đỡ, hứa rằng sẽ báo đáp ơn nghĩa của cậu.

Hồi đó có bốn người nhưng giờ chỉ còn hai người.

“Bất ngờ đấy. Tôi không nghĩ là các anh sẽ đến đây".

"À thì... Hồi đó..."

Pavlovici lấy tay áo lau miệng và nuốt nốt miếng cơm trong miệng.

Rồi anh ta nói tiếp.

“Tôi đã hứa với anh một chuyện...."

Anh ta chậm rãi lên tiếng, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Seol Jihu.

"Tôi tới đây để thực hiện lời hứa đó."

Seol Jihu nheo mắt nhìn hai người đàn ông.

'Lời hứa của Pavlovici...'

Những ký ức năm xưa dần dần quay lại.

[Xin hãy... xin hãy giúp chúng tôi!]

[Chúng tôi nguyện làm mọi cách để đền ơn anh! Xin hãy cứu mạng chúng tôi!]

[Chúng tôi sẽ báo đáp ơn nghĩa sâu nặng này!]

Năm đó, Seol Jihu đã tha mạng cho họ, thậm chí còn chỉ cho họ cách để trốn khỏi tay những kẻ giết người diệt khẩu.

Nhớ đến chuyện này, Seol Jihu nhíu mày.

"Nếu các anh nói vậy... Nghĩa là, lần này các anh sẽ cứu mạng tôi?"

Pavlovici do dự một lúc trước khi lắc đầu.

“Thành thật mà nói… tôi không chắc tin tức này có cứu mạng anh hay không".

Sau đó, anh ta nói với giọng cẩn thận nhưng tự tin.

“Tuy nhiên... Tôi nghĩ rằng những tin tức này thực sự quan trọng".

Trái tim Seol Jihu đập mạnh. Một ẩn số thực sự đã xuất hiện. Một ẩn số có thể giúp cậu nhanh chóng tìm ra câu trả lời.

*

Seol Jihu rất muốn hỏi xem anh em nhà Pavlovici mang đến cho cậu tin tức gì, Nhưng tình trạng của họ có vẻ không ổn.

Hok đang vục mặt vào bát, ăn như lợn và quần áo họ tơi tả như những kẻ ăn mày. Rõ ràng là họ đã phải sống trong cảnh khốn khó suốt nhiều ngày.

Thế nên, thay vì ép họ trả lời, Seol Jihu quyết định chờ họ ăn xong, rồi mới dẫn họ đến phòng tiếp tân.

Sau khi ăn no, dường như họ đã bình tĩnh lại một chút.

“Thành thật mà nói, tôi không giỏi trình bày vấn đề.” - Pavlovici vừa cầm điếu thuốc vừa nói - “Thế nên... tôi định kể lại tất cả những gì đã trải qua. Như thế có được không?"

Seol Jihu gật đầu. Cậu sẵn sàng nghe một câu chuyện dài, còn hơn là để Pavlovici thêm vào những lời bình luận và giải thích không cần thiết.

"Được rồi... Tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ...." -  Pavlovici vặn vẹo khớp tay và hắng giọng "Sau khi được anh tha mạng, chúng tôi phải lẩn trốn trong một thời gian dài.

Những ngày tháng đó, chúng tôi đã sống như những kẻ ăn mày thực sự. Vì sợ bị giết người diệt khẩu, chúng tôi phải xóa dấu vết cẩn thận và liên tục thay đổi chỗ ở".

Chohong ngồi ở một góc, trừng mắt nhìn Pavlovici. Cô lẩm bẩm: "Đó là cái giá cho những kẻ dám tấn công bọn ta".

“A-vâng, chúng tôi biết. Dần dần chúng tôi đã quen với cuộc sống đó. Chúng tôi cũng không dám quay về Trái đất, vì nơi đó cũng nguy hiểm không kém. Rồi một ngày nọ, chúng tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi”.

"Một cuộc gọi?"

"Vâng. Cô Kim Hannah thông báo rằng Sicilia đang tìm kiếm chúng tôi, và chúng tôi nên ngoan ngoãn làm theo lệnh của họ".

"..."

“Nhờ sự giúp đỡ của cô ấy, cuộc sống của chúng tôi đã an toàn và thoái mái hơn một chút.”

Pavlovici cúi đầu và bày tỏ lòng biết ơn. Nhưng Kim Hannah vẫn tỏ ra vô cảm.

Seol Jihu chưa từng nghe Kim Hannah nói gì về điều này. Tuy nhiên, cậu vẫn lặng lẽ lắng nghe.

“Khi mọi việc dần ổn định, chúng tôi bắt đầu thực hiện nhiệm vụ mà Sicilia giao cho chúng tôi. Nhiệm vụ đầu tiên là, một người phải chết và một người phải mất tích ”.

Seol Jihu nheo mắt.

Thật vậy, ban đầu anh em nhà Pavlovici có bốn người. Nhưng hiện tại chỉ có hai người đến đây. Có nghĩa là, hai kẻ kia đã...

“Quá trình diễn kịch cũng không có gì khó khăn" - Pavlovici dập điếu thuốc của mình, thả nó vào gạt tàn và nói tiếp - “Dù sao thì hai anh trai của tôi cũng đã mệt mỏi và chán chường với cuộc sống ở đây. Nhân một đêm mưa gió, chúng tôi đưa họ về Trái đất. Từ đó đến nay, họ không quay lại Thiên đường mà ẩn náu trong một khu nhà của Sicilia".

"Và sau đó?"

“Sau đó, hai anh em chúng tôi lang thang ở các thành phố khác nhau. Tôi sống như một kẻ hành khất ở Scheherazade, còn anh của tôi đi vòng quanh sáu thành phố khác. "

"Vậy là... các anh đã lộ diện?"

"Vâng."

"Kể từ bao giờ?"

“Ban đầu chúng tôi ngụy trang làm những kẻ ăn xin… Mãi đến khi những kẻ phản bội tấn công Valhalla, chúng tôi mới bắt đầu lộ diện".

Seol Jihu hất hàm, yêu cầu anh ta giải thích thêm.

“Thì... chúng tôi giả bộ lê lết trong các quán rượu, hòa vào đám đông và nguyền rủa Valhalla".

"Cái gì? các ngươi dám!" - Chohong đập mạnh cái cốc xuống bàn, và gầm lên giận dữ.

"Kh-không phải! Chúng tôi đang thực hiện nhiệm vụ mà" -  Pavlovici vội xua tay.

Seol Jihu xua tay dỗ dành Chohong, rồi hỏi:

"Chính xác thì các anh đã nói gì?"

“Uh… Tôi kể lại câu chuyện ở Haramark, giả vờ say rượu, và nói rằng hai anh trai của tôi đã mất tích, rằng chúng tôi đang sống trong sợ hãi, rằng chúng tôi không biết đi đâu để trốn khỏi nanh vuốt của Valhalla, rằng Chủ hội Seol là một kẻ máu lạnh và tàn nhẫn...Đôi khi tôi cố tình ẩu đả ở quán rượu để lính canh đến và tống cổ tôi vào nhà giam.'

"..."

“Cứ như vậy, chúng tôi làm thế suốt ngày này qua ngày khác. Thế rồi, vài ngày sau khi Chủ hội Seol bắt Sinyoung phải đầu hàng, người đó đã xuất hiện".

Cuối cùng thì anh ta cũng đi vào vấn đề chính.

Seol Jihu vô thức nghiêng người về phía trước, dỏng tai lắng nghe.

"Hôm đó, tôi đang ngủ trên lề đường thì người đó đến gặp tôi."

"Đó là ai?"

“Người này mặc áo choàng kín từ đầu đến chân, vì vậy tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt. Nhưng nghe giọng nói thì tôi đoán đó là một phụ nữ ”.

"Cô ấy đã nói gì?"

“Cô ấy hỏi tôi có phải là Pavlovici không, và nhắc đến vụ gây lộn ở quán rượu tại Haramark…”

Đôi mắt của Pavlovici từ từ hướng ra bên ngoài tòa nhà như để hồi tưởng về quá khứ.

*


“Tôi nghe nói là, các người có tổng cộng bốn anh em. Thế ba người nữa đâu rồi?"

Pavlovici đang nằm dài trên mặt đất, ngước mắt nhìn lên người phụ lạ mặt.

Một người bí ẩn đến gặp anh ta vào giữa đêm, và hỏi thăm tung tích của ba người còn lại.

Trái tim Pavlovici đập loạn xạ, anh ta tin rằng cuối cùng thì màn kịch của họ đã đạt hiệu quả.

"Tôi không biết…"

Pavlovici lắp bắp, giả vờ đang say rượu.

“Một người đã chết… một người biến mất… Người còn lại thì ở đâu đó trên cái thế giới chết tiệt này. Uhehehehe…”

Anh ta cúi đầu xuống, cất giọng lè nhè, không rõ đang cười hay đang khóc.

"Ồ, thật đáng tiếc" - Cô gái nọ từ từ lên tiếng - "Các người đã biết mất sau vụ ẩu đả với Carpe Diem ở  Haramark ... Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Trong khoảnh khắc đó, Pavlovici rùng mình. Anh ta lập tức nhớ đến những lời Kim Hannah căn dặn.

[Điều quan trọng nhất là, phải bịa ra một lý do hợp lý cho những ngày tháng sống ẩn dật]

[Đừng hỏi bất kỳ câu hỏi nào. Đừng tỏ ra quan tâm tới bất cứ điều gì.]

[Tất cả những gì các anh phải làm, là hành động như một kẻ mất hết niềm tin và sống trong sợ hãi.]

Pavlovici từ từ ngẩng đầu lên.

“Điều gì đã xảy ra với chúng tôi? Hehe, cô thực sự không biết hả? ”

"Chuyện gì vậy? Tôi không biết rõ lắm, nhưng...  nghe nói Chủ hội Valhalla đã nhân từ tha thứ cho tất cả các anh rồi mà?? "

"Gì cơ? Hào phóng? Uhahahaha…. ” - Pavlovici cười phá lên -  “Hắn ta đánh đập chúng tôi như đánh một lũ chó, tra tấn chúng tôi suốt vài ngày... Thậm chí còn ra lệnh cho Sicilia ngăn chúng tôi quay về Trái đất. Đó là hành vi của một người nhân từ ư?"

“….”

"Hay cô nghĩ rằng hắn đã nhân từ khi tha mạng cho chúng tôi? Cô nhầm rồi! Chỉ là hắn muốn giữ gìn hình tượng anh hùng thôi! Hắn thả chúng tôi đi và nói rằng 'Bây giờ các ngươi chưa được chết'.

“Hừm…”

“Thật là một gã đáng sợ. Kể từ đó đến nay, một người anh của tôi đã chết, một người đã mất tích. Nếu một ngày nào đó cô thấy xác tôi trong xó nào đó, cũng đừng ngạc nhiên nhé".

“Vậy, ý anh là..." - Một giọng nói khe khẽ vang lên - "Khi thời gian trôi qua và mọi người quên đi sự việc trong quá khứ, Valhalla sẽ ra tay kết liễu anh?"

“Kehehe, tôi đoán vậy. Thi thoảng tôi lại phát hiện ra những kẻ lạ mặt đang theo dõi mình".

Pavlovici đột nhiên nhíu mày. Cuối cùng anh cũng tỏ ra nghi ngờ.

“Từ từ đã... Cô là ai?”

“À, đừng lo lắng, tôi chỉ là một người qua đường bình thường thôi. Nhưng mà, tôi có đúng không? ”

"Tôi-tôi không biết." - Pavlovici giả vờ lê lết trên mặt đất, với khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.

"Oh? Anh sao thế? "

“Tôi-tôi không đổ tội cho Valhalla đâu nhé! Chỉ... chỉ là chúng tôi bị kẻ thù truy đuổi.... Chắc là tôi nhầm thôi!"

Mặc dù chiếc mũ trùm đầu che kín khuôn mặt của người phụ nữ lạ mặt kia, nhưng Pavlovici thấy rõ rằng cô ta đang cẩn thận quan sát mọi hành vi của anh ta.

Khi anh ta nhổm dậy, quay lại và giả vờ chạy đi…

Người phụ nữ bí ẩn chợt lên tiếng:

"Anh có muốn báo thù không?"

Khi người phụ nữ nói đến chữ "trả thù", Pavlovici giả bộ khựng lại.

"Anh có muốn giải tỏa nỗi uất hận bao năm nay không?"

"Gì cơ?"

“Anh đang ở đây, đang lê lết thảm hại như thế này, bởi vì kẻ thù quá mạnh còn anh thì quá yếu đuối. Tôi nói có đúng không?".

"…Cô là ai?"

“Tôi chỉ là một người qua đường bình thường... Nhưng mà, có lẽ tôi cũng cùng chung chí hướng với anh.”

Sau đó, như thể không muốn nói gì thêm, người phụ nữ từ từ nâng cánh tay trái lên, dùng tay phải lục trong túi và lấy ra một tờ giấy.

Sau đó, cô từ từ đặt nó xuống đất.

"Đây là một cái bản đồ."

"Bản đồ?"

“Cách đây không lâu, tôi đã tìm thấy một tàn tích ẩn sâu bên dưới thành phố này. Nếu anh quan tâm…. ”

“Có một tàn tích ở Scheherazade? Cô đùa à?”

“Tin hay không thì tùy anh. Tôi đã tình cờ phát hiện ra nơi đó. Nó nằm bên trong Cung điện Hoàng gia Scheherazade, nên chưa ai khám phá ra nó cả "

"Bên trong cung điện hoàng gia ...?" - Vẻ mặt của Pavlovici dần trở nên nhăn nhó - “Mẹ kiếp, cô điên à? Cô muốn biến tôi thành kẻ thù của hoàng gia ư?"

“Chỉ là một chuyến thám hiểm thôi mà. Vượt qua rủi ro để nhận lấy thành quả -  Người phụ nữ hào hứng nói - "Có một sức mạnh vĩ đại đang ẩn trong tàn tích. Thứ sức mạnh có thể giúp anh báo thù".

Tuy nhiên, Pavlovici không dễ dao động.

“Nếu điều đó là sự thật… tại sao cô lại nói chuyện này cho tôi? Tại sao cô lại nói với một kẻ xa lạ mà không phải ai khác?"

“Tất nhiên, tôi cũng muốn nhận được một thứ từ tàn tích kia, nhưng một mình tôi thì không đủ sức. Tôi phải tìm thêm đồng minh hỗ trợ. Còn lý do khiến tôi chọn anh thì... tôi tin rằng anh sẽ không báo tin này cho Valhalla.”

"?"

“Đây là một cuộc thám hiểm bí mật. Nếu tin tức này lộ ra, chắc chắn Valhalla sẽ chiếm lấy tàn tích đó. Nên tôi cần các đồng đội có thù oán sâu nặng với bọn chúng."

“Vậy... mục tiêu của cô là gì?"

“Tôi không thể nói cho anh biết được. Tóm lại, nếu anh muốn thay đổi vận mệnh khốn khổ của mình..." - Người phụ nữ đặt mảnh giấy xuống mặt đất và đẩy về phía anh ta.

“Hãy đến điểm hẹn ở gần cung điện. Sau đó, sẽ có người dẫn anh tới cung điện. Chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng về kế hoạch này".

Nghe cô ta nói với giọng tự tin, rõ ràng là kế hoạch của cô ta khá chắc chắn.

Pavlovici lặng lẽ nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại.

Vận dụng tất cả kỹ năng mà Kim Hannah đã hướng dẫn, anh ta trưng ra một bộ mặt nửa tin nửa ngờ.

"Tôi có thể dẫn theo anh trai của mình không?"

“Một người anh em cùng huyết thống? Tốt, đó là một lựa chọn đáng tin cậy. Nhưng phải nhanh lên."

“Được rồi, tôi sẽ cố gắng. Nhưng... nếu tôi và anh trai bước vào tàn tích này, chúng tôi thực sự có thể nhận được sức mạnh to lớn hơn cả Chủ hội Valhalla ư?"

"Sức mạnh không phải là tất cả."

Bên dưới chiếc mũ trùm đầu, đôi môi của người phụ nữ cong lên thành một nụ cười. Cô ấy dang rộng vòng tay và nói với giọng mê hoặc.

"Anh sẽ được chứng kiến ​​một thế giới hoàn toàn mới."

*


“Người phụ nữ đó bỏ đi... và tôi lập tức rời khỏi Scheherazade. Sau đó tôi gọi điện cho anh trai và bí mật đến Eva ”.

Câu chuyện của Pavlovici đã kết thúc. Sau đó anh ta gật gù và nói thêm.

“Nếu tôi có thể bình luận gì đó thì... Tôi nghĩ là cô ấy đã thay đổi kịch bản để dụ dỗ tôi".

"Ý anh là sao?"

“Tôi nghĩ, ban đầu cô ta chỉ muốn dụ tôi đến tàn tích, nhưng sau đó lại chuyển chủ đề sang việc 'báo thù'. Có lẽ cô ta nghĩ rằng, lý do 'báo thù' sẽ thu hút tôi nhiều hơn".

Seol Jihu liếc nhìn Kim Hannah. Cô ấy nói Pavlovici bất ngờ đến với Valhalla, nhưng cậu không nghĩ vậy.

Bởi vì, sau trận chiến ở Pháo đài Tigol, Kim Hannah đã nói với cậu vài điều.

[À, anh em nhà Pavlovici vẫn sống khỏe mạnh.]

[Cậu cần một số người liều mạng trên tiền tuyến. Họ mới là lựa chọn hoàn hảo cho công việc thu thập thông tin.]

Thậm chí trước khi Seol sử dụng Thánh tích để đi vào Con đường Linh hồn, Kim Hannah cũng đề nghị Seol Jihu trao cho cô viên pha lê liên lạc kết nối với Pavlovici.

Để chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ có thể xảy ra, Kim Hannah đã tốn công sức xây dựng màn kịch này từ lâu.

Kết quả là kẻ thù đã sa vào miếng mồi của cô.

"Xin lỗi vì đã không nói cho cậu sớm hơn." -  Kim Hannah cúi đầu - “Thời gian qua cậu quá bận rộn nên tôi chưa có thời gian để báo cáo về chuyện này. Hơn nữa, thời gian qua kế hoạch này cũng không có gì tiến triển, nên tôi...”

Seol Jihu xua tay. Cậu giao viên pha lê cho Kim Hannah, nghĩa là cậu hoàn toàn tin tưởng vào cô ấy. Và bây giờ, thành quả đã xuất hiện ngay lúc cậu cần nhất.ư vậy.

“Một tàn tích ở Scheherazade….” - Seol Jihu nhíu mày đăm chiêu - "Tôi có thể xem tờ giấy đó không?"

"Tất nhiên."

Pavlovici lấy ra một tờ giấy nhỏ.

'Đây là…'

Khi mở giấy ra, Seol Jihu đã nhìn thấy một bản đồ khá phức tạp. Những con đường ngoằn ngoèo như mê cũng dẫn tới một vùng hình tròn ở giữa. Người vẽ bản đồ chắc chắn đã tốn nhiều công sức.

"Tại sao cô ta lại đưa cho anh bản đồ, dù anh vẫn chưa quyết định tham gia?|"

“Ah... có lẽ cô ta muốn lấy lòng tin của tôi. Hơn nữa, bản đồ này nói về một tàn tích ở dưới cung điệ. Nếu không có người dẫn vào thì bản đồ này cũng vô dụng".

"Có lý đấy. Những người liên quan tới vụ này phải ở gần cung điện thì mới có thể vẽ ra một bản đồ chi tiết như vậy…. ”

Các thành viên Valhalla cũng bị cuốn hút bởi câu chuyện, và họ tụ tập quanh bản đồ.

“Một tàn tích ở Scheherazade….”

Seo Yuhui cũng đứng dậy với vẻ mặt lo lắng và nhìn vào bản đồ. Ngay sau đó, cô hoảng hốt thốt lên.

"Huh?"

Giọng cô nghe bàng hoàng, và cô loạng choạng như suýt ngã.

"Noona? Sao thế?"

"J-Jihu, đợi đã."

Seo Yuhui nắm lấy bản đồ từ tay Seol Jihu và giơ nó lên. Cô khẽ lẩm bẩm:

“Một hành lang hình chữ T… một vòng xuyến giao nhau giữa mười con đường… không-không thể nào!"

Mặt Seo Yuhui tái nhợt đi.

"Chuyện gì vậy?"

"Đây là…!" - Seo Yuhui đang nói thì khựng lại.

Seol Jihu chăm chú nhìn Seo Yuhui. Rõ ràng là cô ấy biết "thứ" được ghi trong bản đồ. Quan trọng hơn, dường như đây là một vấn đề nghiêm trọng vì cô ấy không thể nói ra một cách tùy tiện.

Seol gật đầu, cậu quay sang hai anh em  Pavlovici:

"Anh còn muốn nói gì nữa không?"

"Huh? A, không, tôi không.... "

"Tốt lắm. Giờ thì…."

Seol Jihu nhìn Kim Hannah, và cô ấy lấy ra một cái túi.

Kenggg!!

Một âm thanh nặng nề vang lên.Đôi mắt của Pavlovici trợn lên khi nhìn thấy những cục vàng chói lọi rơi ra từ trong túi.

“Không, chúng tôi.…”

"Lấy đi. Anh đã cung cấp cho chúng tôi một thông tin quý giá. ” - Seol Jihu bình thản nói nói.

Pavlovici cẩn thận quan sát nét mặt của Seol Jihu rồi mới cầm lấy chiếc túi.

"Cảm ơn anh đã báo tin. Và, nếu anh cần một lời khuyên.... Tôi nghĩ là anh nên về Trái đất ẩn náu một thời gian. ”

"Tôi hiểu rồi."

Biết rằng Seol đang đuổi khéo mình, Pavlovici ôm lấy chiếc túi và đứng dậy.

“Tôi cũng định làm vậy. Chúng tôi sẽ tới cổng dịch chuyển ngay lập tức. "

Pavlovici khoác áo trùm đầu lên, và cúi chào. Sau đó, hai anh em nhanh chóng bước ra cửa.

*


Sau khi Pavlovici rời đi, các thành viên Valhalla nhanh chóng ngồi lại xung quanh bàn.

Nét mặt Seo Yuhui vẫn bàng hoàng, và cô nhìn chằm chằm vào bản đồ.

Seol Jihu kiên nhẫn chờ cô lên tiếng.

"Gorad Boga...." - Seo Yuhui từ từ ngẩng đầu lên.

"Chị  cũng biết nơi đó ư??" -  Seol Jihu thận trọng hỏi - "Khi em gặp Roe Scheherazade, cô ta cũng nhắc đến cái tên đó."

"Thế... Cô ta đã..."

“Không, cô ta chỉ nói với em rằng thành phố Scheherazade được xây dựng trên nền tàn tích Gorad Boga. Chỉ vậy thôi” - Seol Jihu lắc đầu.

"Chị hiểu rồi…." - Seo Yuhui thở dài thườn thượt.

"Này, cái Gorad Boga đó là gì?" - Chohong sốt ruột hỏi.

“Gorad Boga… là một vùng đất thiêng liêng. Đó là một thành phố thần thánh trong huyền thoại, nơi tích tụ sức mạnh của các Cổ Thần".

“Một thành phố tích tụ sức mạnh thần thánh? Có một vị thần đang ngủ đông ở đó hay sao? ”

"Không. Có nhiều loại Gorad Boga khác nhau, nhưng Gorad Boga ở Scheherazade… Có thể coi là một kết giới khổng lồ" - Seo Yuhui nghĩ một lúc rồi nói tiếp - “Có hai phép thuật được phong ấn ở tàn tích dưới lòng Scheherazade…. Không, chính xác là một phép thuật được chia thành hai giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên, toàn bộ thành phố sẽ biến thành một không gian đặc biệt."

"Và....?"

 Giai đoạn thứ hai sẽ mở phong ấn, biến sức mạnh thần thánh được lưu trữ trong tàn tích thành một kết giới mạnh mẽ bao bọc quanh không gian đó".

“Đây là lần đầu tiên em nghe nói về chuyện này. Sao bà chị lại biết rõ vậy?" - Chohong chớp mắt ngạc nhiên.

“Bởi vì… tôi đã từng vào trong đó một lần rồi.” - Seo Yuhui cúi đầu nhìn xuống bản đồ một lần nữa - "Tôi nhớ rõ vì con đường dẫn đến tàn tích là một mê cung khác thường…. Không nghi ngờ gì nữa. Đây là bản đồ dẫn tới Gorad Boga. ”

“Em không hiểu rõ lắm, nhưng không gian đặc biệt và kết giới thần thánh... Đó là một vũ khí tuyệt vời để bảo vệ thành phố, đúng không nào?"

“Vũ khí hữu dụng hay nguy hại, phụ thuộc vào cách người ta sử dụng nó… Thành thật mà nói, bản thân Gorad Boga không hẳn là một vấn đề. Nhưng…."

Seo Yuhui lại thở dài và cắn môi dưới. Sau vài phút do dự, cô ấy miễn cưỡng nói..

"Chắc mọi người đều đã biết đến Lời thề Hoàng gia."

Mọi người đều gật đầu. Charlotte Aria đã sử dụng bảo vật Lời thề Hoàng gia cách đây không lâu, để giành quyền giám sát Cửa sồ Trạng thái của người Trái đất.

“Đó là những bảo vật minh chứng cho khế ước giữa vị thần và người phàm…. Mặt dây chuyền của Seol Jihu, thứ đã khống chế Temperence Thịnh nộ, cũng là một bảo vật như thế".

Seo Yuhui hắng giọng.

"Ngoài ra.... ngày xưa, còn có một gia tộc đã lập Khế ước với vị Chủ Thần của Thiên đường".

[Đó là Gorgonu.]

Giọng nói của Flone phát ra từ mặt dây chuyền của Seol Jihu.

"Đúng rồi. Lời thề Tối thượng đã được trao cho Gia tộc Gorgonu, dòng dõi của các Hoàng đế của Đế chế. ”

Seo Yuhui nhìn quanh mọi người trong phòng và chậm rãi kể.

“Nghe nói... khi Nữ hoàng Ký sinh trùng tới Thiên đường, bà ta vừa bị một vị thần hùng mạnh đánh bại và đang lâm vào tình trạng nguy kịch.

Mụ ta ẩn náu trong một vùng đất xa xôi, và lén lút xây dựng lực lượng Ký sinh trùng. Cuối cùng, mụ ta tập kích và nuốt chửng Chủ Thần của Thiên đường.

Sau khi nuốt chửng Chủ Thần, sức mạnh của mụ đã khôi phục. Nhưng nói cách khác, sức mạnh trong cơ thể mụ hiện tại hầu như là sức mạnh của Chủ Thần.

Sung Shihyun đã phát hiện ra sự tồn tại của Lời thế Tối thượng. Anh ta đã lập một kế hoạch táo bạo.... Nhân lúc Trùng hậu  đang dẫn quân chinh phục Pháo đài Tigol, anh ta sẽ dẫn một nhóm tinh nhuệ lẻn vào cung điện của Đế chế, tìm ra Lời thề Tối thượng và kích hoạt nó".

Seol Jihu há hốc mồm.

Đó là một kế hoạch táo bạo, nhưng cũng rất thông minh.

Sung Shihyun dự định kích hoạt khế ước, để đuổi Trùng hậu ra khỏi Thiên đường. Vì sức mạnh của Cổ Thần đang nằm trong cơ thể Trùng hậu, nên mụ không thể cưỡng lại khế ước đó.

“Sung Shihyun rủ tôi và cô Baek Haeju tham gia kế hoạch này. Thế là, chúng tôi đã thâm nhập vào Đế chế.

Sau nhiều gian nan, chúng tôi đã tìm được Lời thề Tối Thượng, thậm chí còn nói chuyện với tàn hồn của Cổ Thần lưu trữ bên trong Tấm bia Thánh. Chúng tôi đã kích hoạt Lời thề Tối Thượng ngay tại đó..."

“Vậy thì tại sao….” - Chohong bàng hoàng hỏi.

"Tiếc là chúng tôi chỉ thành công một nửa." - Seo Yuhui cười cay đắng - "Nếu kế hoạch được thực hiện sớm hơn, có lẽ cơn ác mộng trên Thiên đường đã chấm dứt. Thật không may, chúng tôi đã chậm một bước".

"???"

“Mãi sau này chúng tôi mới biết nguyên do. Hóa ra, Trùng hậu đã dùng các Quái Ổ làm ô uế các đền thờ Chủ Thần. Kết quả là tốc độ tiêu hóa của mụ tăng lên rất nhiều. Khi chúng tôi kích hoạt lời thề, Trùng hậu đã tiêu hóa hơn một nửa sức mạnh của Chủ thần.

Vì sức mạnh của Chủ Thần đã suy yếu, nên tác dụng của lời thề bị giảm đi nhiều. Thế nên, lời thề không đủ uy lực để điều khiển Trùng hậu. Mụ phát hiện ra rằng lãnh địa của mình đã bị xâm nhập nên vội vã quay về, và tập trung sức mạnh để kháng lại lời thề".

“Ý Noona là… Lời thề Tối thượng vẫn còn hiệu lực?”

"Đúng vậy."

Seo Yuhui gật đầu.

Cuối cùng Seol Jihu đã hiểu ra.

Không phải Trùng hậu không muốn thân chinh ra trận, mà là mụ không thể ra trận. Mụ phải dùng toàn bộ sức lực để khống chế và kháng lại lời thề. Nếu mụ cố gắng xuất chinh -  giống như lúc ở Pháo đài Tigol - thần tính của mụ sẽ bị tổn hại".

"Vấn đề là... " - Seo Yuhui mím môi và nheo mắt -  "Một sự cố đã xảy ra, ngay sau khi chúng tôi kích hoạt lời thề ”.


MỤC LỤC





































1 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.