Khát vọng trở về - Chương 435: Tạm biệt, Yuhui

 Bí mật của Seo Yuhui, cuối cùng cũng được hé lộ.

Khuôn mặt của Seol Jihu tràn ngập sự bối rối. Cậu đã quan sát tầm nhìn từ Cửu Nhãn, và thậm chí còn đọc cả cửa sổ trạng thái của cô, nhưng vẫn khó chấp nhận sự thật.

Hóa ra, Seo Yuhui cũng thương lượng với Gula để chuyển tải cảm xúc của cô ấy về quá khứ - giống như Seol Jihu giáp đen. Chỉ là cường độ cảm xúc của cô ấy mạnh hơn, vì cô ấy mang theo nhiều lễ vật hơn.

Seol Jihu từ từ nhớ lại những lần gặp gỡ trong quá khứ. Thật vậy, Seo yuhui luôn mang tới cho cậu những cảm xúc êm ái và dịu dàng, hơn nữa cô ấy cũng đối xử tử tế với cậu ngay từ lần đầu gặp nhau. 

Từ trước đến nay Seol Jihu vẫn cảm thấy điều này thật kỳ lạ. Nhưng chưa bao giờ Seol tưởng tượng được rằng Seo Yuhui cũng là một người mang ký ức của kiếp trước. Thậm chí cô ấy còn nói dối Seol về tuổi của mình. Cô nhỏ hơn cậu một tuổi, chứ không lớn hơn.

Và điều khiến Seol Jihu sốc nhất, là danh tính thực sự của Baek Haeju. Ai mà ngờ cô bạn gái cũ của cậu - Yoo Seonhwa – lại là Nữ hoàng Thiêng liêng khét tiếng?!

Seol Jihu cảm thấy chóng mặt. Cậu nhắm chặt mắt và gục đầu xuống. Tim cậu đập loạn xạ và cơ thể cậu nóng bừng lên như một ngọn núi lửa.


Thật may là Seol ấy đã học được ‘Minh Kính Tĩnh Thủy’, nếu không có lẽ cậu đã phát điên. Seol Jihu cố gắng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh và tập trung vào vấn đề trước mắt.

“Jihu….”

Rồi cậu nghe thấy tiếng thì thầm nghẹn ngào.

“Jihu cũng có nó… phải không? Tầm nhìn tương lai…."

Seo Yuhui tiếp tục bằng một giọng yếu ớt.

"Noona không cố ý lừa dối em đâu."

Seol Jihu gần như không mở mắt và ngẩng đầu lên.

"Noona sẽ nói hết..."


Môi Seo Yuhui run rẩy và cô ấy trông rưng rưng như sắp khóc.

“Noona sẽ nói với em tất cả mọi thứ, khi chúng ta trở về nhà ….”

“…”

"Thật mà…."

Giọng nói tha thiết của cô cũng vang lên tuyệt vọng như cầu xin cậu hãy tin vào cô.

Nhưng Seol Jihu không trả lời. Chính xác hơn, cậu ấy không thể trả lời.

Đôi mắt cậu lại mờ đi khi cậu nhìn chằm chằm vào Seo Yuhui.

Và sau đó….

Chíu!

Lại thêm một vài tầm nhìn khác bắt đầu mở ra.


*



Trùng hậu Đế Vương chết lặng. Cơ mặt mụ ta nhăn nheo mỗi khi nhận được báo cáo mới.


[Đội quân của ngài Humility đang rút lui!]

[Quân đội đồn trú tại Dãy núi Hiral đã bị tiêu diệt…!]

[Chastity Thô tục đã thua trận, còn Patience Bùng Nổ cũng không hạ được kẻ thù !]

[Đội quân xác sống đã bị tiêu diệt một phần, còn đội quân Hydra bị xóa sổ…!]

[Cuộc tấn công của ngài Kindness không tiêu diệt được Ngôi sao sáng nhất ! Nhưng quân đội của ta đã bị tổn thương nghiêm trọng !]

[Ngôi sao Sắc dục đã tham gia vào cuộc chiến…!]


Khi phải nghe những tin tức cay đắng…

“Đủ rồi. Đủ rồi!”

… Nữ hoàng Ký sinh trùng gầm lên trong cơn thịnh nộ.

Xưa nay, chiến thuật mà các Ký sinh trùng ưa thích nhất, là sử dụng vũ lực để đè bẹp kẻ thù. Từ trước đến nay, chiến thuật này luônhoạt động hiệu quả vì quân đội của chúng vượt trội hơn đối phương, cả về số lượng và sức mạnh.

Nhưng hôm nay, Ký sinh trùng đã thua trong một cuộc chiến bằng vũ lực thuần túy. Quan trọng hơn, chúng thua trận trước một người duy nhất.


Mụ nghĩ rằng Seol đã như cá nằm trên thớt, và những người còn lại cũng sớm bị tóm gọn.


Nhưng hóa ra, các Ký sinh trùng đang bị tiêu diệt với tốc độ đáng sợ. Mụ chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã hơn thế.

Trùng hậu Đế Vương ngửa đầu ra sau và nhìn lên bầu trời.

UỲNH!

Trên cao, một ngôi sao đang bùng nổ khiến bầu trời rung chuyển dữ dội.

Ánh sáng của nó mạnh đến mức chiếu khắp Thiên đường.


[Tên khốn đó….]


Nữ hoàng ký sinh trùng nheo mắt. Một tiếng thở dài khẽ thoát ra khỏi miệng mụ.

Những nỗ lực từ phía Ký sinh trùng dường như đã khiến cho ngôi sao kia trở nên điên cuồng, và nó bùng cháy dữ dội như thể không có ngày mai.

Mụ biết rằng đó là bản chất của một siêu tân tinh, và đã đoán trước rằng chuyện này sẽ xảy ra. Nhưng mà, cường độ phản kháng của Seol jihu khiến mụ bị sốc. 

[Tư lệnh Sung nói đúng….]


Thật may là mụ ta đã nghe theo lời khuyên của Sung Shihyun và không phân tán lực lượng để đuổi theo các nhóm khác.

 Trùng hậu Đế Vương rơi vào trầm tư.

Thành thật mà nói, giết cậu ta không phải là chuyện quá khó khăn. Dù Ngôi sao Sáng nhất mạnh mẽ đến mấy, nhưng nếu mụ ra lệnh cho tất cả các Tư lệnh cùng Hóa Thần và bao vây Seol Jihu, chắc chắn cậu sẽ chết. 

Vấn đề nằm ở chỗ, giết cậu ta một lần là không đủ.

Mỗi người Trái đất có thể hồi sinh một lần. Những nỗ lực của Ký sinh trùng sẽ trở nên vô nghĩa nếu mấy ngày sau, cậu ta quay trở lại.


Vì vậy, Ký sinh trùng cần phải làm cho cơ thể của Seol trở nên tàn tạ. Phải biến thân xác của Seol thành một quả bom nổ chậm, để nếu Seol hồi sinh, cậu sẽ chết thêm lần nữa. 

Sung Shihyun nói đúng. Trùng hậu nên tập trung vào một mục tiêu và chỉ theo đuổi mục tiêu đó.

Kindness cũng nói đúng. Thay vì áp chế kẻ thù bằng vũ lực thuần túy, Ký sinh trùng cần một kế hoạch phù hợp hơn.

Thế nên, Trùng hậu cần phải lùi một bước để tiến ba bước. 

Trùng hậu Đế Vương nhíu mày và hít một hơn thật sâu.


[Hãy nghe đây!]


Giọng nói kiên quyết của Trùng hậu vang vọng khắp lãnh địa, không chỉ dội vào tai các Tư lệnh mà còn truyền tới cả những binh lính hạng bét.


[Ta ra lệnh cho tất cả các Quái Ổ, hãy bao vây kẻ thù và tập trung sinh sản.]


[Kể cả các Ký sinh trùng mẹ khác cũng vậy. Medusa, Temerator và Reginas, hãy đi theo các Quái Ổ và nhanh chóng đẻ quân để tạo thành một tấm lưới bất khả xâm phạm!]


[Ngoài ra!]


Giọng nói uy nghiêm tiếp tục vang lên.


[Tư lệnh thứ nhất và Tư lệnh thứ bảy sẽ túc trực tại địa điểm mà ta căn dặn.]

[Các Tư lệnh thứ hai, thứ năm và thứ sáu sẽ chỉ huy lực lượng quân đội còn lại …]

Trùng hậu giang rộng cánh tay của mình về hướng Seol Jihu.

[… Và thay phiên nhau tấn công Ngôi sao Sáng nhất!]


Theo mệnh lệnh của mụ, toàn bộ lực lượng Ký sinh trùng bắt đầu lao về phía một con người.


*



Khi Seol Jihu vô tình kích hoạt Cửu Nhãn thấu Tương lai, cậu nhận thấy Seo Yuhui đang tỏa sáng với ba màu khác nhau.


Hoàng kim, Vàng, Xanh nước biển.


Màu Hoàng Kim biểu hiện cho Điều răn Vàng ròng. Màu Vàng và Xanh nước biển cho thấy hai tầm nhìn khác nhau.


Đầu tiên là tầm nhìn màu vàng.


'Cần chú ý, huh…?'


Khuôn mặt của Seol Jihu, ban đầu có vẻ bàng hoàng, nhanh chóng tái đi vì sợ hãi. Mắt cậu trợn lên và mồ hôi tuôn rơi.

 “K-Không thể nào…. Không…. Làm sao…?"


Seol Jihu kinh ngạc lắp bắp. Thứ mà cậu vừa nhìn thấy, đã khiến cậu bị sốc. Ngay cả Minh Kính Tĩnh Thủy cũng không thể giúp cậu bình tâm trở lại. 

Tiếp theo là màu xanh nước biển.

Lần này, Seol Jihu cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, dù chỉ là một chút.


"J-Jihu."


Seo Yuhui cứ ngỡ rằng mình đã làm cho Seol bị sốc quá đà. Cô định tiến một bước về phía cậu, thì đột nhiên….

UỲNH UỲNH UỲNH !!!

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía bên trái.

Những luồng sát khí dữ dội đã bốc lên ở phía xa. Họ cũng nghe thấy những tiếng bước chân và tiếng hò hét vang lên.


Kiaaaa…. Kiaaaa….


Tai Seo Yuhui nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, và cô ấy rên lên.

“Đó… đó là Patience bùng nổ….”

Có vẻ như, Tư lệnh thứ năm của Ký sinh trùng đã tìm thấy họ.


"Jihu."


Seo Yuhui nói với giọng lo lắng.


“Noona đã giữ lời hứa của mình. Vậy nên… làm ơn?"


Sau một lúc im lặng, Seol Jihu thở dài.


"…Được rồi. Đã đến nước này thì... ”


Trông mặt Seol có chút cay đắng, nhưng cậu vẫn gật đầu.


Vẻ mặt của Seo Yuhui sáng lên.


"Cảm ơn em."


“…”


“Noona sẽ cho em biết mọi thứ, sau khi chúng ta trở về. Chị sẽ kể lại mọi chuyện, dù phải mất vài ngày để giải thích. Vì vậy, chúng ta hãy cùng nhau thoát khỏi đây. Được không ? »


Seo Yuhui nói với vẻ kiên quyết trên khuôn mặt. Seol Jihu nhìn chằm chằm vào cô ấy, hay chính xác hơn, vào cửa sổ trạng thái của cô ấy.

[5. Mức độ nhận thức]

- Ngọt ngào

- Quyết tâm

- Khao khát



'Quyết tâm….'

Đó là cảm xúc hiện tại của cô ấy.

‘’Đúng rồi ! Em cũng sẽ cố gắng hết sức! ‘’

‘’Tôi cũng vậy ! Tôi đã hồi phục một phần năng lượng. Tôi sẽ có thể duy trì trạng thái Phượng hoàng thêm vài giờ nữa ! ”


Seol Jihu liếc nhìn Flone và Gà Nhép, cả hai đều tràn đầy nhiệt huyết.


Âm thanh càng lúc càng gần.


Cậu siết chặt Thần Thương và quay người về phía phát ra tiếng động.


Seo Yuhui tựa vào vai Seol Jihu với khuôn mặt thư thái, và chuẩn bị cho trận chiến sắp diễn ra.


Đột nhiên, Seol Jihu liếc nhìn Seo Yuhui.


"Hừm, hóa ra… noona còn ít tuổi hơn cả tôi’’. 

"Eh….Thôi mà, tuổi tác có quan trọng lắm không?"

"Tất nhiên là có rồi."

"Có thật không? Vậy… Từ nay Jihu sẽ thành oppa nhé? ”


Seo Yuhui cười khúc khích và Seol Jihu cũng cười.

“À, đúng rồi. Lại đây, Yuhui. ”

Seo Yuhui mở to mắt ngạc nhiên khi Seol Jihu bất ngờ bảo cô lại gần.

"Tôi sẽ xông lên đột phá chính diện. Yuhui có thể che chắn bên phải giúp tôi không ??"

"Bên phải?"


Seo Yuhui quay đầu sang phải.

Vào lúc đó, một tia sáng kỳ lạ vụt qua mắt Seol Jihu.


"Nhưng… bên đó có gì đâu ?."

Cô ấy nghiêng đầu ngơ ngác.

 "Tôi xin lỗi."

"Huh? Gì— ”

Lúc đó, tay Seol Jihu di chuyển nhanh như một tia chớp.


Chát!


Seol chặt mạnh vào cổ Seo Yuhui.


"Ah…."


Đôi mắt cô ấy mở to vì bàng hoàng, rồi từ từ nhắm lại.


‘’Hả… Hả? Ehhhh?’’


"Cậu ?! Cậu đang lam cai quai gi thê?"


Flone và Gà Nhép há hốc mồm.


Trong lúc họ vẫn đang bị sốc, Seol Jihu đã bế Seo Yuhui lên. 

Cậu đặt một tay nâng đỡ tấm lưng mềm mại của cô và cắn môi.


"Đồ ngốc! Cậu mất trí rồi à!?"


Gà Nhép hét lên tức giận. Nó khổng hiểu tại sao Seol Jihu lại làm thế. Họ vẫn còn một chặng đường dài phía trước, và Seol Jihu vừa đánh gục một Thánh nữ cấp 8, một thành viên quan trọng trong nhóm của họ. Mà kẻ thù thì sắp ập đến sau vài giây nữa.

Mà cô ấy quay lại đây vì ai? Chỉ vì cậu! Cô ấy liều mạng vì cậu!


"Câu điên à? Cậu điên thật rồi!! ”

Gà Con gào thét đến lạc cả giọng.


"Tôi không có lựa chọn nào khác." - Seol Jihu lắc đầu với vẻ mặt cay đắng.

“Mẹ kiếp! Ý cậu là sao?” 

“Tương lai của Yuhui…. Tôi đã nhin thây nó…."

"Tương lai? Cậu đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy? ” - Gà Nhép dường như không nói nên lời.

"…Không. Tôi không cho phép. " - Seol Jihu nghiến răng - “Tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra với Yuhui.”

Tầm nhìn màu vàng cho thấy một chuỗi sự kiện kinh hoàng vô tận, mà cậu không dám nói ra.


Trong tầm nhìn đó, Seo Yuhui không chết. Dường như cô ấy đã hy sinh để cậu có thể quay về. Nhưng mà cô phải chịu sự tra tấn khủng khiếp, còn đáng sợ hơn cái chết gấp ngàn vạn lần.

Cậu thấy Seo Yuhui đã trở thành một Ký sinh trùng mẹ cấp cao, sống một cuộc đời khốn khổ như nô lệ và thậm chí không được phép chết.

Cơ thể của Seo Yuhui phồng lên như một Quái Ổ và khuôn mặt cô chìm giữa những cục thit, những giọt nước mắt đau đớn chảy dài trên má. Khi Seol nhìn thấy cảnh tượng đó, cậu bị sốc đến nỗi suýt nôn mửa. 


Nếu cô ấy chạy trốn, cô ấy sẽ bình an. Nhưng vì cô ấy đã trở lại đây, nên một tương lai mới đã hình thành.

Và cậu ấy không thể để tương lai đó xảy ra. 

May mắn thay, có một tương lai mà cô sống sót. Tầm nhìn màu xanh nước biển – Lựa chọn định mệnh – đã cho thấy, Seo Yuhui có thể trở về thành phố một cách an toàn.


Đúng như Humility nói. Ký sinh trùng chỉ giả bộ đuổi theo những người khác. Nếu các đồng đội không tìm cách gây chiến hoặc quay lại giúp Seol Jihu, kẻ thù sẽ làm ngơ họ.

 

Humility đã nói sự thật. Mục tiêu của Ký sinh trùng  không phải là tấm bia.Chúng chỉ muốn giết cậu.

Vì vậy, vẫn có một cách để cô ấy sống sót. Anh chỉ cần đưa Seo Yuhui rời đi trước khi quá muộn.


Nhưng mà, Seol biết rằng mình không thể thuyết phục được cô. Cửa sổ trạng thái của Seo Yuhui cho thấy cô ấy đã hạ quyết tâm rồi. Thà cô ấy chết ở đây cùng cậu, chứ nhất quyết không rời xa cậu.

Khi Seol Jihu nhìn thấy cửa sổ trạng thái của cô, cậu nghĩ rằng : Có thuyết phục cũng vô ích. Hơn nữa họ cũng không có nhiều thời gian để tranh luận.


Cuối cùng, Seol chỉ còn lại một sự lựa chọn: buộc Seo Yuhui phải ra đi. 


Rất may Flone và Gà Nhép đã ở đây.


“Gà Nhép, hãy nghe tôi nói. Cô cũng vậy, Flone. ”


Seol Jihu nhìn xuống Gà Nhép, trong khi nó vẫn đang gào thét. 


“Đưa Yuhui đi cùng. Hãy bỏ chạy càng xa càng tốt. Nếu mọi người gặp bất kỳ Ký sinh trùng nào, chỉ cần mặc kệ chúng.”


"Gì cơ

?"


“Flone. Nếu có điều gì bất ngờ xảy ra, hãy cùng Gà Nhép bảo vệ Yuhui. Đừng để cô ấy quay lại với đây… Dù cô ấy thức dậy giữa chừng, cũng không cho phép cô ấy quay lại. Cô hiểu không? Cứ đánh cho cô ấy bất tỉnh. Lặp lại điều đó cho đến khi mọi người quay về tới thành phố ”.


Giọng Seol Jihu lộ vẻ quyết đoán, và khuôn mặt cậu đanh lại, rõ ràng là cậu không chấp nhận bất kỳ lời phản đối nào.


“Vậy thì… còn anh thì sao?” - Flone lắp bắp hỏi.


"Tôi sẽ đi một con đường khác…” - Seol Jihu tiếp tục thở dài - “Tôi biết, mọi người đang bối rối, nhưng không có thời gian để giải thích nữa. Khi nào đoàn tụ, tôi sẽ kể cho mọi người nghe”.


"Cậu điên à? Dù cả bốn chúng ta nỗ lực chiến đấu, cũng chưa chắc thắng được bọn chúng. Vậy mà cậu định làm mọi thứ một mình? ” - Gà Nhép gào lên, giọng nó khàn khàn - “Hãy để con ma kia đưa cô ấy về! Cậu cần một đồng đội! Tôi là đối tác của cậu cơ mà! ”


Nhưng Seol Jihu lắc đầu.


Trong tầm nhìn của Seol, cậu thấy cả Flone và Gà Nhép bên cạnh Seo Yuhui. Chỉ cần thiếu một trong số họ, toàn bộ tương lai có thể thay đổi.


Quan trọng nhất, Seol không muốn Seo Yuhui rơi vào tay Sung Shihyun. 


"Nếu chúng ta là đối tác của nhau, tại sao ngươi không chịu lắng nghe mong muốn cuối cùng của ta?"


Gà Nhép cố gắng hét lên điều gì đó, rồi dừng lại. Câu nói của Seol Jihu cho thây, cậu đã sẵn sàng đi vào chỗ chết.

Cậu đã chọn chết để Seo Yuhui được sống.

Vào lúc đó, họ nghe thấy tiếng gào thét của một Hồn ma báo tử.

Trong khi họ đang tranh cãi, các Ký sinh trùng đã đến gần.

Thời gian của họ không còn nhiều, và Gà Nhép buộc phải đưa ra lựa chọn. 


“Keuaaaa! Đồ ngu chết tiệt! Tôi chưa bao giờ gặp một đối tác nào cứng đầu như cậu! ”


Nhận ra rằng nó không thể thuyết phục Seol Jihu, Gà Nhép gầm lên. Sau đó nó rút một chiếc lông vũ màu đỏ và một chiếc màu xanh nước biển trên trán, rồi ném chúng vào Seol Jihu.


Woooong!


Thần thương Tinh Khiết hấp thụ hai chiếc lông vũ và bắt đầu tỏa sáng rực rỡ.


[Kỹ thuật Tối thượng thứ tư – Hình Ý Thương – đã thức tỉnh.]

[Kỹ thuật Tối thượng thứ năm - Vô hạn Thương - đã thức tỉnh.]


Trước mối nguy hiểm chưa từng thấy, Thần thương Tinh Khiết đã được thức tỉnh tới mức năm. 


Ngoại trừ Gia chủ đầu tiên của nhà Rothschear - chủ nhân đầu tiên của Thần thương Tinh Khiết, thì Seol Jihu là đối tác đầu tiên được Gà Nhép mở khóa mức năm.


Seol Jihu nhìn Thần thương Tinh Khiết đang tỏa ra năng lượng thần bí. Cậu há hốc mồm kinh ngạc, rồi liếc xuống Gà Nhép.


"Còn thứ sáu và thứ bảy?"


“Đồ tham lam! Dù tôi muốn cũng không thể làm được! Tôi vẫn chưa tiến hóa đến giai đoạn cuối cùng, cậu không thấy sao?” -  Gà Con giận dữ hét lên rồi khịt mũi – “Cậu. Cậu phải sống, nghe chưa? Tôi đã cho phép cậu dùng tới mức năm của Thần thương, nhưng nếu cậu không quay về thì tôi sẽ thu lại hết quyền năng đấy. Hiểu chưa?"


Seol Jihu nhếch mép. Nếu cậu không quay về được, thì quyền năng có ý nghĩa gì nữa? Nhưng cậu cũng không muốn trêu chọc cảm xúc của Gà Nhép.


"Được rồi. Cảm ơn."


Seol Jihu nháy mắt với hai đồng đội và nắm lấy cây thương.

Gà Nhép liếc nhìn Flone. Cô vẫn đang trong cơn hoảng loạn.


"Chết tiệt!"

Một ánh sáng rực rỡ phát ra từ cơ thể Gà Nhép.

Seol Jihu đeo mặt dây chuyền quanh cổ Seo Yuhui và bế cô ấy lên trên người phượng hoàng.

Khuôn mặt cô ấy, dù đang bất tỉnh, vẫn u ám vì lo lắng. Nhìn vào mặt cô, cảm giác tội lỗi trào dâng trong tim Seol.


"Trông cậy vào ngươi đấy."


“…Chết tiệt!” - Gà Nhép nguyền rủa một lần nữa, rồi vỗ cánh.


Phạch! Phạch!! 


Con phượng hoàng từ từ bay lên không trung cho đến khi mất dạng.


[Không, em không thể….]


Nhưng Flone vẫn chưa rời đi. Ánh mắt của bàng hoàng và bối rối. 


Cô ấy không muốn đi. Bởi vì nếu cô ấy làm vậy, thì Seol Jihu sẽ chỉ có một mình.


“Em… em muốn ở lại đây!”


Nhưng Seol không thể để cô ấy ở đây. Cần phải có Flone thì tầm nhìn màu xanh nước biển mới trở thành hiện thực. Ngoài ra, Gà Nhép không thể giữ được hình dạng phượng hoàng lâu. Cần phải có Flone tiếp sức cho nó. 


“Em sẽ ở lại! Dù sao thì em cũng chết rồi!”

 Flone bắt đầu cầu xin.


Nhưng cô ấy bị ràng buộc vào mặt dây chuyền của mình.


“Không! Anh đã hứa là chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi cơ mà!”


Không lâu sau, cô bị kéo mạnh về phía mặt dây chuyền.


“Anh là đồ xấu xaaaaa…”


 Seol Jihu lặng lẽ vẫy tay với Flone.

Hai người nhanh chóng trở thành những dấu chấm trên bầu trời.


Sau đó Seol Jihu mới quay đầu về phía trước và chuẩn bị cho trận chiến.

Giờ thì cậu không còn phải lo lắng gì nữa.

'Đi nào.'

Đôi mắt cậu tóe lửa và nhìn chằm chằm vào đội quân xác sống.

Sau đó, Seol gầm lên và giậm chân xuống đất, phóng về phía kẻ thù.


[Heuaaaaaaah!] - Tiếng gầm của kỹ năng Cuồng Chiến làm rung chuyển bầu không khí.


[Kiaaaaaaaaaa!] -  Tiếng thét của Patience cũng vang lên theo..


CHÍU!


Một luồng sáng khổng lồ chiếu rọi mọi thứ xung quanh. Những tiếng la hét nổ ra, tia chớp lóe lên, và đất đá bắn tung làm mặt đất rung chuyển.


Bỏ lại âm thanh và không gian hỗn loạn….

[Chết tiệt!]

Gà Nhép cắm đầu cắm cổ đập cánh nhanh hơn.

[Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!]

Mỗi khi tiếng nổ vang vọng, nó lại hét to hơn. 

Cuối cùng, khi những tiếng ồn lắng xuống, Gà Nhép  ngoái cổ và liếc ra sau vai anh. Bây giờ khung cảnh đã yên tĩnh hơn, nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được một cuộc chiến ở phía xa.

[Chết tiệt….]

Gương mặt của Gà Nhép méo xẹo và ướt đẫm nước mắt.


MỤC LỤC



Chương 436 



3 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.