Khát vọng trở về - Chương 429: Baek Haeju và Seo Yuhui

KEENG!

Một âm thanh nặng nề vang lên.

"Khụ!"

Và một tiếng thở hổn hển thoát ra từ miệng của Humility Khó Coi.

Sức mạnh từ ngọn thương vượt xa sức tưởng tượng của hắn.

Thứ sức mạnh đủ khả năng xẻ đôi núi non, lật tung đất trời.

Sóng xung kích từ vụ va chạm bắn đi bốn phương tám hướng, khiến cho đất đá xung quanh cũng bùng nổ.

Humility Khó coi chưa bao giờ hứng chịu một sức mạnh khủng khiếp như vậy, kể từ lúc hắn còn sống, cho đến khi trở thành Vua của các Hiệp sĩ Tử thần.

Các khớp xương của hắn bắt đầu kêu cót két, và thậm chí linh hồn hắn cũng run rẩy.

“Keuuuu…!”

Hắn đã đỡ được cú đánh ban đầu, nhưng áp lực tiếp tục đè nặng lên người hắn, dù hắn đã dốc hết sức lực để đẩy ngọn thương ra xa.

Sau đó, đột nhiên, áp lực giảm bớt…

Vút!

Thế rồi cây thương uốn lươn như một con rắn, cắt qua bầu không khí và chém vào hông bên trái của hắn ta.

Humility Khó coi vội vã dồn thần tính của mình vào thanh kiếm để đỡ đòn.

KEENG!!

"!?"

Âm thanh nặng nề vang lên một lần nữa, và thân trên của Humility Khó coi bị hất sang bên phải.

Dù hắn đã dồn thần tính vào thanh kiếm, thậm chí còn vung nó bằng toàn bộ sức lực của mình. Thế nhưng, thanh trường kiếm của hắn ta khựng lại như va phải một ngọn núi. và cơ thể hắn ta bị đẩy lùi về phía sau.

Ngay cả con ngựa ma của hắn cũng lảo đảo và loạng choạng.

‘Mình đang mơ ư?'

Humility Khó coi khẽ lẩm bẩm một mình.

Hắn ta, chiến binh xuất sắc bậc nhất dưới trướng Trùng hậu, đang hoàn toàn thất thế.

Mà hắn đâu có mất cảnh giác! Hắn ta đã cẩn thận bao vây kẻ thù, sau đó tấn công bằng tất cả sức mạnh, thậm chí còn sử dụng đến năng lượng thần tính.

Hơn nữa, mảnh đất nơi đây là lãnh địa của Nữ hoàng. Nó liên tục cung cấp năng lượng cho những Ký sinh trùng, và lấy đi sinh lực của kẻ thù.

Vậy mà, hắn vẫn đang thất thế! Hắn đang thua trong một trận chiến về sức mạnh thuần túy .

KEENG! Trước khi Humility có thể làm bất cứ điều gì, ngọn giáo một lần nữa lao về phía hắn như một tia chớp.

Humility Khiêm tốn đã di chuyển cánh tay của mình theo bản năng, nhưng thanh trường kiếm của hắn ta tuột khỏi tầm tay và xoay tròn trong không khí.

Hắn đã chặn được đòn tấn công hai lần, nhưng lần thứ ba thì hắn không thể cầm cự được nữa.

Thật không thể tin được! Nhưng Seol không cho hắn thời gian để suy nghĩ.

Kwang, kwang, kwang! Craaaack!

Hàng chục mũi thương vô hình phóng tới, nghiền nát bộ giáp đen và xuyên thủng thân thể của hắn.

Humility Khó coi bị rơi khỏi yên ngựa và lăn lộn trên mặt đất.

"Hííí !!!"

Con ngựa ma cảm nhận được chủ nhân của mình đang gặp nguy hiểm, nó nhanh chóng nhổm dậy, dùng hai chân trước đạp lên người Seol. Nhưng chưa đầy một giây sau, nó đã ngã xuống đất với một ngọn lao màu trắng mắc trong cổ họng.

Và sau đó….

Xẹt!

Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, những luồng điện hoàng kim tuôn ra khỏi cơ thể Seol Jihu.

Seol lao về phía Humility, như dã thú rượt đuổi con mồi.

'Nguy rồi!….'

Khi Seol lao tới như sấm sét, Humility hiểu rằng hắn không thể tránh được đòn này.

Hắn không ngờ rằng mình lại phải Hóa thần sớm như vậy. Nhưng đâu còn cách nào khác! Nếu hắn chần chừ, rất có thể hắn sẽ tử trận trước khi kịp Hóa thần.

So với Chastity, phản ứng của hắn nhanh nhẹn và dứt khoát hơn nhiều.

Bùm!

Thần tính bao trùm cơ thể Humility, và toàn thân hắn phồng lên, tràn trề khí lực.

Thế nhưng ngay khi hắn Hóa thần, hắn bỗng thấy những tiếng xẹt xẹt dừng lại.

Seol Jihu - kẻ vừa lao vào hắn như một con dã thú - đã biến mất.

Humility nhanh chóng nhìn xung quanh thì thấy Seol Jihu đang đứng đằng xa với vẻ mặt khiêu khích. Dường như cậu ta đã dừng lại ngay khi thấy hắn Hóa thần.

Humility Khó coi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Hắn hiểu rằng, mình đang phải đối đầu với một đối thủ vừa ranh ma vừa nguy hiểm. Nếu hắn Hóa Thần, Seol Jihu sẽ bỏ chạy, nếu hắn thu thần tính lại, Seol Jihu sẽ tấn công.

Tệ hơn nữa, nếu hắn Hóa thần mà không thể bắt được Seol Jihu, thì khi hết thời gian, hắn sẽ trở thành một con cá nằm trên thớt.
 
'Cái tên chết tiệt này….'

Cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng lý do Seol Jihu khiến Seol Jihu dốc sức tấn công, là vì cậu muốn ép hắn giải phóng thần tính của mình.

Humility nghiến răng cay đắng. Nếu Seol Jihu là một kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển thì mọi chuyện thật dễ dàng. Có hàng triệu cách để đối phó với những kẻ não phẳng như thế.

Khổ nỗi, Seol Jihu vừa lý trí lại vừa hoang dại. Cậu đã nhắm chính xác vào những yếu điểm của Humility, khiến hắn phải thầm cảm phục cậu. 
 
Nhưng mà Seol Jihu lại là đối thủ mà hắn cần tiêu diệt. Thế nên hắn cảm thấy uất ức đến nỗi muốn xé xác cậu ta ra thành triệu mảnh.

"Chết tiệt. Lúc này mình không thể đối đầu với hắn được..."
 
Humility nhanh chóng nhận ra rằng tình hình hiện tại không ổn chút nào. Hắn nhanh chóng phân tích tình hình và ra lệnh cho tàn quân tấn công.

Thế là, những ký sinh trùng còn sót lại, bắt đầu lao về phía Seol Jihu như một đàn thiêu thân lao vào đống lửa. Trong khi đó, Humility quay đầu bỏ trốn.

Hắn biết binh lính của mình không thể làm gì được Seol Jihu. Nhưng ít nhất, chúng có thể câu giờ cho hắn ta trốn thoát.

Nói tóm lại, hắn thừa nhận rằng mình đã thất bại nặng nề.
 
Trong lúc chạy trốn, Humility liếc nhìn về phía sau.

Seol đang vung cây thương như một nghệ sĩ múa.
 
Mỗi cử động của cậu cũng giết chết hàng trăm sinh trùng. Những luồng kiếm khí phun ra từ ngọn thương trắng như núi lửa nuốt chửng kẻ thù. Đây không phải một trận chiến, mà là một vụ thảm sát.
 
Kỹ năng của Seol Jihu thực sự phi thường. 
 
"Tư lệnh Sung Shihyun nói đúng."

Humility vừa lẩm bẩm vừa dốc sức bỏ chạy.

Giờ đây, ngay cả các Tư lệnh cũng khó lòng địch lại Ngôi sao Sáng nhất.

Tuy nhiên, hắn vẫn tin rằng nếu toàn bộ lực lượng Ký sinh trùng tấn công Seol Jihu, cậu sẽ phải bỏ mạng tại đây.
 
Dù cậu có vẫy vùng đến mấy, cậu cũng chỉ là một con cá nhỏ đang cố bơi ngược dòng. Khi Seol Jihu vẫn ở trong lãnh thổ của Nữ hoàng, cậu ta không có cơ hội giành chiến thắng.
 
Nhưng, Humility thừa nhận rằng Ký sinh trùng cần phải thay đổi chiến lược.

"Mình phải nhanh chóng báo cho mọi người biết."

Hắn không thể để con cá thoát khỏi dòng sông.

*


Đội thám hiểm, được chia thành ba nhóm, đang chạy theo các hướng khác nhau.

Dự đoán của Philip Muller đã trở thành sự thật. Hai trong số bảy nhóm không hề bị tấn công.

Một trong số đó là nhóm của Baek Haeju, đi cùng Kazuki và Maria.
 
Bỗng nhiên...
 
"Chuyện gì vậy?" - Kazuki ngơ ngác hỏi.

Baek Haeju, người đang dẫn đầu, liên tục ngoái nhìn lại phía sau. Tốc độ của cô ấy chậm lại cho đến khi cô ấy dừng hẳn.

"…Có gì đó sai sai."

"Sao cơ?"

"Không. Chuyện kẻ thù không đuổi theo chúng ta, cũng là chuyện đã được dự đoán trước. Nhưng mà..."
 
"Chúng ta có thời gian cho việc này không?" - Maria ngắt lời bằng một giọng lạnh lùng - "Chị băn khoăn chuyện đó để làm gì cơ chứ??"

"Nhưng…."

“Kẻ thù không đuổi theo chúng ta. Có nghĩa là chúng ta đã gặp may mắn. Thế thì chúng ta càng phải chạy nhanh hơn chứ. Bà chị quên rằng mình là người mang tấm bia à?"

Giọng cô ấy có vẻ vừa lo lắng, vừa nôn nóng,

"Hay là chị định quay lại?"
 
Bởi vì Baek Haeju vẫn có vẻ do dự, giọng nói của Maria càng trở nên sắc bén hơn.

Rồi đột nhiên, Baek Haeju nhíu mày.

“Hay là tôi—”

"Nếu chị đề nghị chúng tôi cầm lấy tấm bia và đi tiếp, tôi từ chối." - Maria cáu kỉnh gắt lên - "Trong nhóm này, tôi và Kazuki chỉ là khiên thịt cho chị. Chị quên rồi sao?"

"Thôi đừng tranh cãi nữa. Tôi không hiểu điều gì khiến cô lo lắng như vậy, nhưng…. ” -  Kazuki cẩn thận nói - "Nếu cô quay lại,  cô có thể khiến kế hoạch bị đổ bể. Lúc ấy cả đoàn sẽ gặp nguy hiểm ”.

“.…”

"Tôi chắc rằng co đã biết điều này. Phải không?"

“Nếu anh ấy gặp nguy hiểm thì sao?” - Baek Haeju trầm ngâm một chút rồi hỏi lại.

"Gì cơ?" - Kazuki nhíu mày.

Cô ấy muốn quay lại để giúp đỡ ai đó  đang gặp nguy hiểm?

“… Câu trả lời vẫn là không.” - Kazuki biết cô đang ám chỉ ai nhưng vẫn lắc đầu - “Ai đó có thể quay lại, nhưng không phải là chúng ta.”

Kazuki tiếp tục một cách kiên quyết.

“Tôi và Maria không thể đảm nhận vai trò của cô, vì chúng tôi không đủ sức. Chúng tôi cũng không có Túi không gia Thứ nguyên để cất giữ tấm bia. Còn nếu cô cầm tấm bia đó và quay lại, cô sẽ gây nguy hiểm cho ... không chỉ cả nhóm đâu, mà là cho toàn bộ nhân loại. "

Đúng vậy — Seol Jihu đã nhờ Baek Haeju mang tấm bia trở về.

Seo Yuhui đã bọc tấm bia bằng vải thiêng để che đi phần lớn bóng tối và giấu nó trong Túi không gian của Baek Haeju. Vì Maria và Kazuki đều chưa trở thành Unique Ranker, họ không dùng được Túi không gian Thứ nguyên.

“Hiện tại không có ai đuổi theo chúng ta, nhưng nhỡ lát nữa chúng đến thì sao? Chúng tôi có chống đỡ được không? Xin cô hãy nhớ tới những lời Chủ hội Seol đã nói trước khi chúng ta chia tay. ” - Kazuki sốt sắng hối thúc.

Baek Haeju nhắm mắt lại.

Một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng cô.

Dù khuôn mặt cô ấy vẫn đầy lo lắng và hối tiếc, nhưng cô ấy đã hạ quyết tâm.

"…Tôi hiểu rồi."

… Cuối cùng, cô ấy buộc mình phải hướng về phía trước.

Nỗi bất an cứ lởn vởn trong lòng cô, nhưng lúc này, cô không thể làm gì khác.

Cô chỉ có thể hy vọng rằng mình đã lo lắng vẩn vơ.
 
*
 
Cùng khoảng thời gian đó….

"Dừng lại."

Agnes, người đang dẫn đầu, đột nhiên ra hiệu cho mọi người đứng lại.

Cô cau mày liếc nhìn xung quanh.

Ngay sau đó cô tìm thấy một tảng đá lớn gần đó và bước nhanh về phía nó.

Seo Yuhui và Oh Rahee cũng đi theo sau cô và nấp sau tảng đá.
 
Cả ba hạ mình xuống và nín thở chờ đợi. Chẳng bao lâu, một đội quân khổng lồ bắt đầu xuất hiện từ xa.

Đó là một đội quân ký sinh trùng và xác sống. Chúng đông đến nỗi phủ kín cả một ngọn núi đằng xa.

"Lại nữa…." - Oh Rahee thì thầm.

May mắn thay, họ không bị các Tư lệnh đuổi theo, nhưng đây đã là lần thứ ba họ chạm trán với một Đội quân Ký sinh trùng.

Những đội quân này có lẽ là những kẻ đang trên đường đến biên giới thì bị gọi trở lại. Vì vậy, chuyện họ phải gặp chúng là điều đương nhiên.

Nhưng Seo Yuhui có vẻ nghi ngờ. Cô cẩn thận quan sát hướng di chuyển của kẻ thù.

Chính lúc đó.

"!"

Đột nhiên, một con ký sinh đang bay bỗng quay đầu về phía cô.

Seo Yuhui ngạc nhiên há hốc mồm.

Rõ ràng là nó đã vô tình nhìn thấy cô.
 
Trái tim cô đập dữ dội. Cô bắt đầu chuẩn bị một câu thần chú trong trường hợp Ký sinh trùng bắt đầu tấn công họ, nhưng không có gì xảy ra.

Agnes cũng đang quan sát ký sinh trùng với vẻ mặt lo lắng.

'Mình có nhầm không?' -  Seo Yuhui tự lẩm bẩm một mình trong cơn bối rối.
 
Và sau đó - cô ấy đã thấy.

Con Ký sinh trùng thản nhiên bay tiếp, như thể không quan tâm đến sự hiện diện của họ.

Seo Yuhui nhíu mày.

Lần này, cô ấy không nhầm.

"Chúng đi rồi." - Agnes vội vàng đứng dậy.
 
“… Mẹ kiếp. Ban nãy tôi tưởng chúng ta gặp nguy rồi cơ" - Oh Rahee thở phào nhẹ nhõm - “Có vẻ như chúng ta đang gặp may mắn…. ”

"Phải. Có lẽ thế" - Agnes vừa trả lời, vừađẩy kính lên - "Tuy nhiên, có một điều làm tôi khó chịu."

"Phương hướng của chúng..." - Một giọng nói run rấy ngắt lời cô.

Agnes liếc nhanh xuống.

Seo Yuhui đang lắp bắp.
 
"Tất cả các đội quân mà chúng ta đã chạm trán, đều đi về cùng một hướng."

"…Cô nói đúng." - Agnes gật đầu - “Và chúng không thèm dừng lại một giây để tìm kiếm chúng ta. Có vẻ như chúng đang vội vã đến một nơi nào đó. "

Mặt của Seo Yuhui tái đi.

Bởi vì Ký sinh trùng đang hành quân tới hướng mà nhóm Seol Jihu di chuyển.

“Dù sao thì, chúng ta cũng nên đi thôi.” - Oh Rahee khịt mũi.

Nhưng...

"Tôi muốn trở lại." - Seo Yuhui thì thầm

Agnes sững sờ dừng lại và mở to mắt.

Oh Rahee cũng vậy. Ánh mắt cô lộ vẻ hoài nghi: “Cô vừa nói gì vậy?”

“Tôi sẽ không yêu cầu các bạn đi cùng tôi. Tôi sẽ tự đi một mình"

Giọng Seo Yuhui tuy nhỏ nhưng rõ ràng và rành mạch.

Sau đó, Agnes mới nhận ra rằng cô ấy đang nghiêm túc. Agnes nhíu mày.
 
"Cô có biết rằng hành đọng đó có thể làm cho tất cả chúng ta gặp nguy hiểm không?"

“Dù sao thì ba người chúng ta cũng là mồi nhử mà?” - Seo Yuhui đáp lại một cách sắc bén - “Và những người gặp nguy hiểm có thể không phải tất cả chúng ta".
 
"Ý cô là gì…?"

Giọng của Agnes nhỏ dần.
 
Seo Yuhui vội vã đứng dậy mà không nói gì.

Nếu cô ấy chưa chắc chắn, cô ấy sẽ không đưa ra quyết định quyết liệt như vậy.

Nhưng những gì vừa xảy ra đã cho thấy, giả thuyết của cô hoàn toàn chính xác.

Ban nãy cô và con ký sinh trùng đã nhìn thấy nhau, nhưng nó vẫn bay đi mà không hề do dự. Trong khi đó, mặc dù một đội quân với quy mô lớn như vậy, hoàn toàn đủ sức bao vây họ.

Nghĩa là chúng đang muốn tập trung thời gian và sức lực cho một mục tiêu khác.
 
Nhưng chúng không biết nhóm nào đang cầm tấm bia cơ mà? Đáng lẽ chúng phải tấn công mọi mục tiêu mà chúng nhìn thấy chứ???
 
Trừ khi....
 
"…Tôi xin lỗi." - Seo Yuhui cúi đầu.

Agnes và Oh Rahee vẫn im lặng.

Họ có quá nhiều điều  muốn nói, nhưng họ đã thấy được sự kiên định trong mắt Seo Yuhui.

Quan trọng hơn, cô ấy đang tỏa ra một bầu không khí trang nghiêm và quyết đoán đến mức không ai dám đến gần.

“Tôi biết mình đang hành động ích kỷ. Và tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm cho hành động này... Tất nhiên là nếu tôi có thể quay về".
 
"..."
 
"Nhưng mà-" - Seo Yuhui ngẩng đầu lên và nói một cách chắc chắn - "Tôi thà chết cùng anh ấy, còn hơn là lặp lại sai lầm tương tự."

Sau khi tuyên bố như vậy, Seo Yuhui lên đường đuổi theo đội quân Ký sinh trùng.
 
"Lặp lại sai lầm tương tự?" - Agnes nhìn theo bóng lưng Seo Yuhui, ngẩn ngơ lẩm bẩm - "Cô ấy nói vậy là sao?"

10 nhận xét:

  1. (๑•﹏•) là chuyện kiếp trước ak, mình có liếc qua spoil tí xíu, cơ mà mấy chap trước nghe như sắp có người hi sinh mà qua chap này ông nội main làm mất hết cả không khí, bá quá cũng ... (• ▽ •;)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Spoil cái nhẹ nha. Main "gục ngã trước cửa thiên đường" nha.:((((

      Xóa
    2. Gục ngã là hết mẹ chuyện rồi, tôi thiên về dự đoán main sẽ tái sinh thành thân do có thần tính của nhiều người đẹp trong cơ thể

      Xóa
  2. Trả lời
    1. lên trang này https://www.wuxiaworld.com/novel/the-second-coming-of-gluttony/scog-chapter-443 mà đọc. Còn không nghe mấy thánh chém gió kết quả

      Xóa
  3. Tôi dẫn thắc mắt ở kiêdp trước coá phải yuhui là công chúa hk nhỉ đọc chap 1 .ấy

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Kiếp trước chắc là Teresa đấy,, công chúa quý tộc và lại có tóc hồng thì chỉ có Teresa

      Xóa
  4. Từ hôm nay sẽ không đọc phần bình luận nữa.Các ông xem rồi hay biết thì im cái mồm vào cho tôi nhờ.Cứ spoiler làm cái quái gì thế nhỉ.Các ông có nghĩ tới cảm giác lúc các ông đọc truyện mà ko bị ai spoiler nó kích thích ntn ko, mà còn đi phá hỏng cảm xúc của người khác.

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.