Khát vọng trở về - Chương 434: Hai người phụ nữ - Phần 1
Sau khi tỉnh dậy, Seo Yuhui ngây người nhìn vào không trung một lúc lâu.
Đầu óc cô quá hỗn loạn.
Giấc mơ hôm nay khác hẳn so với mọi khi. Nó rất dài và chân thực. Thậm chí cô ấy cảm thấy như mình vừa tham gia diễn xuất trong một bộ phim.
"Huh?"
Seo Yuhui dụi mắt. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô.
Chỉ vì một giấc mơ thôi sao?
Giấc mơ hôm nay, giống như hầu hết các giấc mơ khác, dần dần trở nên mơ hồ. Tuy nhiên, cũng có những phần đã ăn sâu vào não cô.
Khuôn mặt của một người đàn ông lạ, những lời nói và hành động của anh ta... tất cả đều khiến trái tim cô rung động. Mỗi khi nhớ lại những ký ức về anh, cảm giác tiếc nuối và nhớ nhung lại trào dâng khiến cô ứa nước mắt.
Sau khi bình tĩnh lại, Seo Yuhui cẩn thận sắp xếp suy nghĩ của mình.
Chuyện gì vừa xảy ra? Đó chỉ là một giấc mơ? Hay là cô ấy đã chuyển sinh về quá khứ?
Seo Yuhui đã cân nhắc rất lâu trước khi kết luận rằng, đây là một vấn đề hệ trọng.
Cô ấy hiện là một Chấp Chưởng Giả, nhưng đã quyết định từ bỏ Thiên đường vì không thể chịu nổi những ảnh hưởng nặng nề từ Ngôi sao của Sắc dục. Nếu cô ấy quay về Thiên đường chỉ vì một giấc mộng mơ hồ thì thật vội vã.
Nhưng mà, những cảm xúc dâng trào trong cô quá mãnh liệt, đây chắc chắn không phải là kết quả của một giấc mơ đơn thuần.
Seo Yuhui đứng dậy và ngồi xuống trước bàn làm việc. Cô mở sổ ghi chú và cầm một cây bút.
"Để xem nào…."
Mặc dù trí nhớ của cô ấy bắt đầu mơ hồ, cô vẫn cố ghi lại những gì mà mình nhớ được.
Cô ấy bắt đầu từ những cái tên. Seol Jihu, con thỏ trắng, tên bìm bịp… Một nụ cười khúc khích thoát ra trên môi cô ấy.
'Mình đang làm gì vào nửa đêm thế này?' - Seo Yuhui ngẩn ngơ. Nghĩ kiểu gì đi nữa, cô vẫn thấy hành động của mình thật hài hước.
Nhưng mà, nếu cô ấy thực sự là người đã quay trở lại quá khứ hoặc giấc mơ kia là một điềm báo... Trong trường hợp ấy, cô ấy tin rằng một ngày nào đó tờ ghi chú này sẽ có ích.
*
Từ ngày hôm đó, một tháng đã trôi qua. Trong thời gian này, Seo Yuhui đã nghĩ đến việc gọi điện cho Yoo Seonhwa nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Cô cần thêm thời gian để suy tính mọi thứ cho hợp lý. Seo Yuhui hiểu rằng, nếu cô ấy hành động hấp tấp, rất có thể sẽ xảy ra những hiệu ứng không mong muốn. Và khi đó, những gì mà cô ấy mơ thấy cũng không còn giá trị.
Hơn nữa, không có gì đảm bảo rằng tương lai sẽ diễn ra theo nội dung của giấc mơ. Và vì vậy, cô đã quyết định hành động một cách thận trọng.
Cho đến khi cô nhận được một cuộc điện thoại đột ngột vào giữa tháng 4/2017.
"Tôi nghe - Huh, là cô Seonhwa đấy ư?"
"Vâng, là tôi."
“Seonhwa? Đó thật sự là cô ư?"
Thật vậy, Yoo Seonhwa đã gọi cho cô ấy.
Seo Yuhui đã từ giã Thiên đường sau khi niêm phong tấm bia thánh ở Gorad Boga. Và kể từ ngày hôm đó, đây là lần đầu tiên Yoo Seonhwa gọi cho cô ấy.
Thực ra Seonhwa cũng ít khi liên lạc với cô. Vào năm 2014, Yoo Seonhwa bất ngờ biến mất khỏi Thiên đường, khi đang trải qua những ngày huy hoàng nhất. Mãi sau này Seo Yuhui mới biết là thời điểm đó, cô ấy đã hoàn thành chương trình du học và trở về Hàn Quốc. Hơn hai năm sau - tức mười tháng ở Trái đất, cô ấy mới xuất hiện trở lại ở Thiên đường.
Suốt thời gian dài ấy, Seo Yuhui cũng không nghe tin gì về cô ta.
Hơn nữa, Yoo Seonhwa là một người thích hành động đơn lẻ, và họ cũng chỉ trao đổi số điện thoại để hỗ trợ nhau vào những khi thực sự cần thiết.
Và vì vậy, ngoài những lần hợp tác, Seo Yuhui không biết Yoo Seonhwa ở đâu và làm gì.
"Vâng, tôi có chuyện muốn nói."
Một giọng nói bình tĩnh vang lên. Nhưng những gì diễn ra sau đó đã khiến Seo Yuhui giật mình.
"Cô nghe tin gì chưa?? Thằng khốn đó đã mất tích."
Seo Yuhui không tin vào tai của mình.
"Hắn đã biến mất, cả ở Thiên đường lẫn Trái đất. Cũng khá lâu rồi".
"Ah…."
Seo Yuhui cảm thấy hơi lo lắng. Sung Shihyun là một quả bom hẹn giờ khó lường. Chưa kể những điềm báo từ giấc mơ khiến cô ấy càng thêm bất an.
"Đừng lo lắng. Tôi sẽ tìm kiếm hắn".
Seo Yuhui chớp mắt bối rối. Cô cứ tưởng làYoo Seonhwa đang gọi điện để yêu cầu cô hỗ trợ tìm kiếm Sung Shihyun.
"Trong lúc đó... cô có thể giúp tôi một việc được không? ”
"Giúp một việc ư?"
"Đúng. Tôi muốn cô tìm hiểu về một tân binh, mới đến Thiên đường từ tháng 3 năm 2017."
"Hm... Cô cần thông tin về người này?"
"Thay vì thông tin… nếu anh ta thực sự đã đến Thiên đường, tôi muốn cô bảo vệ anh ta. Chỉ một thời gian ngắn thôi cũng được".
Yoo Seonhwa có vẻ ngập ngừng. Thế rồi cô nói tiếp:
"Và nếu có thể, cô làm ơn tạo cơ hội để tôi tiếp cận anh ấy, được không?"
Seo Yuhui mở to mắt ngạc nhiên.
"Xin giúp tôi... Anh ấy cũng như người thân của tôi. Nếu có gì không ổn thì..."
Seo Yuhui nhanh chóng hiểu ra sau khi nghĩ về hoàn cảnh của Yoo Seonhwa. Giống như hầu hết những người nổi tiếng khác, Yoo Seonhwa có rất nhiều kẻ thù. Hơn nữa, tại giai đoạn 3 của Bữa tiệc lần trước, cô ấy đã giết hầu hết những người khác. Thế nên, nhiều tổ chức có ác cảm với cô ấy.
Nếu Baek Haeju - con sói trắng cô độc - đột nhiên tỏ ra quan tâm đến một tân binh, nhiều người sẽ nghi ngờ về mối quan hệ của họ. Sau đó, rất có thể các tổ chức tình báo sẽ điều tra tân binh này.
Và như thế họ sẽ sớm tìm ra danh tính thật của Yoo Seonhwa. Và nếu họ biết được rằng cái tên Baek Haeju chỉ là bịa đặt… thì e rằng, không chỉ Yoo Seonhwa mà cả gia đình cô ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Mặt khác, Seo Yuhui có thể dễ dàng tiếp cận các tân binh. Vốn dĩ cô đã giúp rất nhiều người thành danh ở Thiên đường. Sung Shihyun, Kazuki và nhiều người khác cũng chịu ơn huệ của cô ấy.
"Cô có thể làm việc này giúp tôi được không?"
"Chắc chắn rồi…. Nghe có vẻ không khó khăn lắm ”.
"Cảm ơn cô. Tôi chắc chắn sẽ đền đáp ơn huệ này".
Nhưng trái tim Seo Yuhui ấy đang đập rộn lên, nên cô ấy không quan tâm đến chuyện ơn huệ nữa.
"Vậy, người này là ai?" - Seo Yuhui kìm nén sự tò mò đang dâng trào của mình và hỏi - "Anh ta tên là gì?"
"Seol Jihu."
Và ngay khi nghe thấy câu trả lời của Yoo Seonhwa, cô ấy đã nhảy dựng lên vì sốc. Cô gần như hét lên nhưng đã kịp thời che miệng lại.
“… C-Cái gì vậy?”
"Là Seol Jihu. Seol. Ji. Hu. Cô có nghe rõ không?"
Seo Yuhui đưa mắt nhìn vào tập ghi chú trên giá sách của cô ấy.
"Trong lúc ấy, tôi sẽ điều tra tung tích của tên khốn đó..."
Yoo Seonhwa đang nói gì đó, nhưng không câu nào lọt vào đầu Seo Yuhui. Seo Yuhui vội vàng rút sổ tay ra.
"Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn. Tạm biệt".
“Đợi đã. Cô Seonhwa? ”
"Xin lỗi, tôi đang ở trong một nơi không tiện để trò chuyện. Khi nào gặp nhau, chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết hơn nhé".
Giọng nói của Yoo Seonhwa nghe có vẻ rất nghiêm trọng.
Seo Yuhui nhanh chóng đọc lướt các ghi chú và sắp xếp suy nghĩ của mình.
Yoo Seonhwa vốn là người cực kỳ kỹ tính và luôn tìm cách bảo vệ thông tin cá nhân của mình hơn bất kỳ ai khác. Vậy mà, cô ấy đang chấp nhận rủi ro rất lớn để bảo vệ một ai đó.
Điều này có nghĩa là, người đàn ông này rất gần gũi với Yoo Seonhwa.
Đến nước này thì Seo Yuhui hiểu rằng, nội dung của ghi chú là sự thật.
"Đó không phải là một giấc mơ."
Nhưng ngay cả khi có bằng chứng, cô ấy vẫn hơi nghi ngờ.
Seo Yuhui hỏi lại để chắc chắn.
"… Những điều cô nói, là... là thật lòng chứ??"
*
'Tầm nhìn tương lai.'
Sau khi trở về Thiên đường, Seo Yuhui mở cửa sổ trạng thái ra và chìm sâu vào suy nghĩ khi nhìn thấy cửa sổ trạng thái của mình. Một Khả năng bẩm sinh chưa từng có, nay bất ngờ xuất hiện.
Ban đầu cô tin rằng cảm xúc của mình đã được gửi trở lại quá khứ, nhưng vấn đề đã trở nên phức tạp hơn nhiều so với cô mong đợi.
‘Gula, Con dấu Vàng, Sinyoung, Carpe Diem….’
So với những người vừa rời khỏi Vùng Trung lập, Seol Jihu có một thân phận khá phức tạp.
'Không ổn rồi.'
Tương lai đã thay đổi. Ngay từ khi cô nhận được giấc mơ đó.
Mặc dù cô ấy không nhớ tất cả mọi thứ, nhưng rõ ràng là Seo Yuhui của kiếp trước đã gửi lại cảm xúc của mình cho cô.
Điều này có nghĩa, là rất có thể Seol Jihu kia cũng nhận được cảm xúc của Seol Jihu trong kiếp trước.
“Không ngờ lần này anh ấy lại nhận được con dấu vàng…. Mình phải làm thế nào để tiếp cận anh ấy bây giờ? "
Seo Yuhui ấn trán và cau mày. Thế rồi, một mùi thuốc lá thoang thoảng lướt qua mũi cô.
"Huh? Mình nhớ là mình đã cấm những người khác đi vào khu vực này mà?"
Khi cô đứng dậy và đi ra ngoài, cô thấy một người đàn ông đang càu nhàu trong khi hút thuốc.
"Tôi xin lỗi, nhưng không được phép hút thuốc ở đây."
Giật mình, người đàn ông quay đầu ngó nghiêng.
"Đây là tư dinh của tôi, hơn nữa, những bông hoa trong vườn đặc biệt nhạy cảm với khói thuốc lá".
"X... xin lỗi. Tôi không biết điều đó".
Người đàn ông rút ngay điếu thuốc và quay lại xin lỗi. Nhìn qua, có vẻ như anh ta thực sự vô ý và không định làm phiền cô.
"A, không, không sao đâu. Không cần dập thuốc đâu. Anh chỉ cần đi bộ một chút, tới chỗ kia và...?!"
Chính lúc đó.
Seo Yuhui mở to mắt khi cô ấy chỉ tay về phía quảng trường.
"Ôi Chúa ơi."
Mặc dù cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này, nhưng cô không thấy lạ lẫm chút nào. Dù anh ta trông trẻ trung và tươi tắn hơn, nhưng các đường nét trên khuôn mặt thì không thể nhầm được.
Seo Yuhui vô tình che miệng lại.
Làm sao cô có thể quên được chứ? Khuôn mặt này là thứ cô nhớ rõ nhất trong giấc mơ!
'T-Tại sao anh ta lại ở đây?'
Cô sửng sốt vì không ngờ lại có thể đoàn tụ với anh ta ở đây. Tim cô đập thình thịch dù bên ngoài tỏ ra bình tĩnh.
Chắc chắn là cô chưa từng gặp người đàn ông này, nhưng một cảm giác khao khát và hạnh phúc đang trào dâng trong lòng cô.
Trong lúc bối rối, cô vội tìm ra một lý do để mời anh ta vào nhà.
"Chúng tôi có một khu vực hút thuốc riêng bên trong. Anh có muốn sử dụng không?"
Thế rồi Kim Hannah xuất hiện, và Seo Yuhui dẫn cả hai vào trong.
Seo Yuhui cần thêm thông tin. Cô muốn biết rằng tương lai đã thay đổi như thế nào.
Thấy Kim Hannah và anh ta trò chuyện khá thân mật, trong lòng cô hơi lo lắng. Cô ấy cố tỏ ra bình thản và hỏi dò:
"Anh ấy là người yêu của cô à?"
"Eeeehh ?? Tất nhiên là không rồi!!!" - Kim Hannah nhảy dựng lên - "Ai là người yêu của tên nhóc này chứ?! Không, mối quan hệ của chúng tôi chỉ đơn giản là một nhà thầu và một người thực hiện hợp đồng. Chỉ có bấy nhiêu thôi."
"Vậy sao. Chỉ là, hai người có vẻ rất thân thiết" - Seo Yuhui khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng cô thì thở phào nhẹ nhõm.
Rất may, cô không cần thăm dò thêm nữa. Vì Kim Hannah đã hỏi xem người đàn ông này đã làm gì trong thời gian qua..
Vừa pha trà, Seo Yuhui vừa nghe trộm cuộc trò chuyện của họ.
Tuy nhiên, cô gần như không thể tin vào tai mình.
'Gì cơ?'
Khi mới Cấp độ 1, anh ta không chỉ bước vào Khu rừng Khước từ mà còn tham gia vào cuộc chiến chống lại các Ký sinh trùng?
Như thể vẫn chưa đủ, anh ta còn tình nguyện làm mồi nhử!
"Aha, hahaha, tôi, uh, những con gián đó khá đáng sợ..."
Nhìn thấy Seol Jihu đang cười ngu ngốc, nỗi tức giận trong lòng cô dâng lên ào ạt. Hai tay cô ấy ôm lấy mái tóc và đầu cô ấy ngả ra sau, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào trần nhà. Cô phải uống vài cốc nước lạnh để lấy lại bình tĩnh.
Họ nói chuyện một lát, rồi Kim Hannah bỏ về.
(Note: Các bạn có thể xem lại chương 67 và 68 để dễ theo dõi tình huống này).
"Tôi xin lỗi vì sự hỗn loạn ban nãy"
Seol Jihu khẽ xin lỗi, và Seo Yuhui cay đắng nhắm mắt lại.
Sau đó cô lấy một chiếc khăn sạch và bắt đầu lau khuôn mặt ướt sũng của anh.
“K-Không, chờ đã. Tôi có thể…."
"….Đứng yên."
Cô lặng lẽ ra lệnh cho Seol và từ từ đưa tay lên để cẩn thận lau mặt cậu.
Đây có thể coi là một lời mắng mỏ không?
Rồi cô bỗng ngạc nhiên. Tại sao cô ấy lại tức giận đến vậy? Cô cũng không hiểu nữa.
Vì cô không tin rằng đây là cảm xúc tự nhiên của mình, nên cô cho rằng đó là hiệu ứng từ việc trở thành Chấp chưởng giả của Luxuria.
Sau đó, Seo Yuhui đã nhân cơ hội này để hỏi anh ta một câu.
"Anh đã gây chuyện gì với Sinyoung à?"
"Không, hoàn toàn không. Thật ra, tôi đã giúp họ đấy chứ. Tôi chưa làm gì ảnh hưởng tới họ cả."
"Nếu như vậy, sao lại...?"
"À thì, Sinyoung muốn dùng tôi để thay thế cho một người trái đất nào đó tên là Sung Shihyun. Cụ thể ra sao thì tôi không rõ lắm".
Tay cô ngập ngừng trong giây lát.
"'Yun Seohui đã để ý đến anh ta rồi sao?'
Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, tay cô ấy lại bắt đầu di chuyển.
"Có vẻ như anh đang làm việc tại Haramark?"
"Oh. Vâng, đúng rồi. Thủ đô của nhân loại, về cơ bản là địa bàn của Sinyoung, vì vậy tôi nghĩ mình không nên lảng vảng ở thành phố này quá lâu".
"Tôi hiểu rồi. Nhưng mà, cuộc sống ở Haramark không hề dễ dàng. Vì sao anh lại tiếp tục quay trở lại Thiên đường?"
Trông Seol Jihu hơi ngạc nhiên. Tuy nhiên, sau một hồi ngập ngừng, người đàn ông này khẽ nói.
"Bởi vì tôi thấy nơi này thú vị."
“Thú vị? Ở đây có vui không? ” - Mắt Seo Yuhui nheo lại.
"Chà, còn hơn là vui ấy chứ. Có một nơi dành cho tôi, ở Thiên đường này".
"Một nơi dành cho anh?"
Seo Yuhui nghiêng đầu. Cô không hiểu Seol Jihu muốn nói gì.
"Đúng. Ở đây có những người chấp nhận con người thật của tôi và cần sự giúp đỡ của tôi.
Seo Yuhui nhíu mày. Chậm rãi rời tay khỏi người thanh niên, cô cẩn thận quan sát anh ta.
'Khác nhau quá.'
Ở kiếp trước, mãi đến nhiều năm sau, Seo Yuhui mới bắt đầu đồng hành cùng Seol Jihu. Vì vậy, Seol Jihu trong trí nhớ của cô ấy khác với Seol Jihu của hiện tại.
Nhưng khi nghe những gì anh ấy nói, một cảm giác thương hại và buồn bã dâng lên trong lòng Seo Yuhui. Cảm xúc này chắc chắn là của cô, chứ không phải do Luxuria tác động.
Vì Seol Jihu trong trí nhớ của Seo Yuhui là...
[Tài năng của tôi không tốt lắm. Tôi cần phải làm việc chăm chỉ để người ấy không phải lo lắng cho tôi.]
[Chà, giờ thì chẳng còn ai lo lắng cho tôi…]
Phải, anh ấy là một người đàn ông đã dốc sức hết mình, để người khác không phải lo lắng cho anh ta.
Cô từ từ rút tay ra và lặng lẽ nhìn Seol. Thậm chí, dường như cô còn hơi tức giận.
"Nói như thế nghĩa là, anh đang ám chỉ rằng anh không còn nơi nào để quay về ở Trái Đất?"
"Vâng, cũng gần gần thế…."
Seol Jihu ngượng ngùng cười và gãi đầu. Seo Yuhui lắc đầu, vẻ mặt nặng nề.
"Điều đó không đúng."
Cô nói lớn, như muốn mắng cậu.
"Gia đình và bạn bè của anh không ở đây, không ở trên Thiên đường."
"..."
"Hãy nghĩ về gia đình và những người thân quen của anh. Họ sẽ lo lắng như thế nào khi anh đột nhiên biến mất?"
Giọng nói của Seo Yuhui không còn mạch lạc nữa, và bây giờ nghe có vẻ giống như một lời cầu xin. Tuy nhiên, phản ứng của Seol Jihu khá thờ ơ.
"Tôi thấy ổn. Tôi không nghĩ họ sẽ quá lo lắng cho tôi đâu."
"Sao, sao anh lại nghĩ vậy?"
"... Dường như tôi đã nói hơi nhiều với một người mới quen rồi, cô có nghĩ vậy không? Haha." - Seol Jihu cười khổ và lùi lại vài bước - "Cám ơn lòng hiếu khách của quý cô. Có vẻ như tôi không nên làm phiền quý cô thêm nữa, vì vậy tôi nên đi ngay bây giờ."
Seol Jihu khẽ cúi đầu chào tạm biệt, và quay gót bỏ đi như thể đang chạy trốn.
Theo phản xạ, Seo Yuhui đưa tay ra, nhưng…
"Ah."
Cô dừng lại ngay trước khi tay cô chạm vào lưng anh. Cô cảm thấy mình đã trải qua điều tương tự trong giấc mơ đó.
Nhìn chằm chằm về hướng Seol Jihu vừa bỏ đi, mắt Seo Yuhui lóe lên vẻ quyết đoán.
“… Haramark à?”
*
Seo Yuhui vội vã hành động.
Cô ấy có thể làm gì cho Seol Jihu? Cô ấy phải làm gì cho Seol Jihu? Sự thay đổi của Seol Jihu sẽ ảnh hưởng như thế nào đến tương lai? Và việc Yun Seohui muốn dùng Seol Jihu để thay thế Sung Shihyun. Tất cả những điều này đè nặng lên tâm trí Seo Yuhui.
Có quá nhiều thứ cô phải cân nhắc, tìm hiểu và suy ngẫm. Thậm chí ngay lúc này, còn có tin đồn rằng Pháo đài Tigol đã bị chinh phục. Cô ước gì mình có ba đầu sáu tay để có thể làm tất cả những gì mình muốn.
Trong khi thu xếp đồ đạc, cô nghe được một tin tốt lành. Seol Jihu đã tham gia một đội xuất sắc và được hỗ trợ bởi Kim Hannah, một đối tác năng. Seo Yuhui nghĩ rằng cô có thể yên tâm chuẩn bị cho việc chuyển đến Haramark.
Tuy nhiên, đó chỉ là mơ tưởng.
Seol Jihu đã vượt qua mọi sự tưởng tượng của Seo Yuhui. Cô gần như hoảng sợ khi nghe Seol Jihu tham gia nhiệm vụ giải cứu tù binh ở Lãnh địa công tước Delphinion, và cuối cùng đã bị mắc kẹt.
Cô không thể hiểu được, tại sao người ta lại cho phép Seol Jihu tham gia vào một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy.
Rất may, cậu ta đã sống sót trở về.
"Mình không thể tin được điều này, thực sự ...."
Sau khi Seol Jihu được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, Seo Yuhui đã tự trách bản thân vì đã quá chủ quan.
"…Đồ quỷ sứ…. Tôi đã rất lo lắng đấy…. ”
Seo Yuhui chìm vào suy nghĩ khi nhìn Seol Jihu đang ngủ ngon. Tại sao anh ta lại vội vã và nôn nóng như thế, khi anh ta chỉ mới bước vào Thiên đường.
Liều lĩnh? Dũng cảm? Mơ mộng?
Thật kỳ quái. Người đàn ông mà cô nhìn thấy trong mơ, là một chàng trai rất trưởng thành và thực tế. Tuy nhiên, Seol Jihu trước mặt cô, không khác gì một đứa trẻ trâu.
Chỉ có một điểm chung. Để đạt được điều mình mong ước, cả hai đều nỗ lực đến mức người khác tưởng họ bị điên.
Seo Yuhui kết luận rằng: nguyên nhân dẫn đến những hành động khó lường của Seol Jihu là do cậu ta cũng nhận được cảm xúc từ kiếp trước.
"Chắc là anh ấy cũng bị ảnh hưởng bởi giấc mơ đó".
Cho dù Seol Jihu hiện tại có ra sao, thì sự hối hận của Seol Jihu kiếp trước cũng đã ảnh hưởng rất nhiều. Có lẽ vì thế nên Seol Jihu hiện tại mới phải mạo hiểm như thế này.
Có lẽ vì Seol Jihu hiện tại cũng biết rằng, nếu cậu ta không nỗ lực, thì những sự kiện đau thương của kiếp trước sẽ lặp lại.
Theo như những gì cô có thể nhớ, Thiên đường của kiếp trước thậm chí còn tệ hại và vô vọng hơn bây giờ rất nhiều.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân dẫn đến những hành động của Seol Jihu.
Seol Jihu trước mặt cô đang cố gắng thay đổi tương lai, từng chút từng chút một.
“Hừm….”
Seo Yuhui cẩn thận quan sát khuôn mặt đang say ngủ của Seol Jihu.
“Thì ra nét mặt của anh ta là như vầy….”
Do dự một lúc, cô lặng lẽ leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Seol Jihu, cẩn thận ôm chặt cậu.
Sau đó, lần đầu tiên cô giao cơ thể của mình cho những ham muốn và cảm xúc nội tâm. Seo Yuhui đã dốc hết can đảm để làm điều này.
Đúng như dự đoán, cô ấy không hề cảm thấy ghê tởm hay khó xử. Thay vào đó, một nụ cười vui vẻ nở trên khuôn mặt của cô.
Rõ ràng là, người đàn ông này không giống như những kẻ khác.
"Ra là vậy."
Seo Yuhui gật gù như thể cô ấy cuối cùng đã hiểu.
"Mình của kiếp trước...đã yêu anh ấy. Rất nhiều."
Seo Yuhui của kiếp trước đã yêu Seol Jihu mà không nhận ra. Có thể ban đầu là do hoàn cảnh xô đẩy, nhưng dần dà khi họ dành thời gian bên nhau, Seo Yuhui đã yêu Seol Jihu.
Seo Yuhui của kiếp trước đã cố gắng phủ nhận điều đó, nhưng Seo Yuhui hiện tại thì không.
Bởi vì những cảm xúc khao khát và hối tiếc mà cô nhận được ngày hôm đó, đã làm chứng cho kết luận này.
"Kiếp này... Mình cũng sẽ yêu anh ấy chứ?"
Seo Yuhui khẽ cười khúc khích và ôm lấy Seol Jihu.
Thế rồi Seol Jihu vặn vẹo và ôm chặt lấy cô hơn.
“Mềm quá….”
Seol Jihu khẽ thốt lên.
“… Mềm á?”
Seo Yuhui cười khúc khích khi thấy Seol Jihu dụi đầu lên ngực cô.
Càng nhìn, cô càng khó tin rằng hai Seol Jihu là một.
Có lẽ những đau thương và mất mát đã biến Seol Jihu ở kiếp trước thành một kẻ lạnh lùng vô cảm.
Mặc dù Seol Jihu hiện tại có thể hơi trẻ con, nhưng so với kiếp trước thì như thế này tốt hơn nhiều.
Tuy nhiên, Seo Yuhui sớm nhận ra rằng đây là một nhận định sai lầm.
Seol Jihu không hề trẻ con. Cậu ta như là một đứa trẻ.
Cô sững sờ khi biết rằng, thật khó để cho cậu ta uống thuốc.
“Không thể tin được. Đứa trẻ này cũng chính là người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn kia? '
Seo Yuhui cười khổ khi nhìn Seol Jihu dụi đầu vào ngực cô, như thể đó là tổ ấm.
Cô phải thừa nhận đây một phần là lỗi của mình. Cô đã ôm Seol Jihu vài lần để kiểm tra cảm xúc của bản thân.
Kể từ đó, Seol Jihu cố gắng chui vào lòng và ôm cô lúc nào không hay. Dường như cậu ta đã hình thành một thói quen kỳ lạ. Nhưng mà cô không thể nói từ chối được.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
MỤC LỤC
Chương 434 - Phần 2
hay
Trả lờiXóa