Chương 427 - Ngàn cân treo sợi tóc
Đội thám hiểm đã ra khỏi hầm ngục và đang quay trở lại nơi ẩn náu.
Tính đến thời điểm hiện tại, mọi thứ đã diễn ra suôn sẻ.
Chỉ còn 10 phút nữa là họ sẽ đến đích. Seol Jihu cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Cuối cùng thì niềm hy vọng đã quay về với họ.
Công việc còn lại không khó chút nào. Bây giờ tất cả những gì họ phải làm là trở lại nơi ẩn náu, dịch chuyển đến Phòng thí nghiệm ở lãnh địa Công tước Delphinion, và cuối cùng lầ trở về Haramark.
Khi về tới Hararmark, Seol có thể tập trung chuẩn bị cho cuộc phản kích để đoạt lại Scheherazade .
"Liệu nơi ẩn náu có ổn không?"
Philip Muller đã kiểm tra một lần rồi, nhưng Seol Jihu vẫn muốn kiểm chứng thêm lần nữa.
Trong khi bay ngang qua bầu trời, cậu đặt một tay lên viên pha lê liên lạc và truyền mana của mình vào đó.
“…”
Cậu hy vọng sẽ thấy đồng đội mình tươi cười và nói rằng, không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên-
Không ai trả lời. Dù cậu đã đợi rất lâu.
Khuôn mặt Seol Jihu hơi tái đi.
Cậu đã yêu cầu họ kiên trì đứng canh ở đó, dù có chuyện gì xảy ra. Nhưng tại sao bây giờ lại không có ai tiếp nhận cuộc gọi?
"Chuyện gì thế này?"
Thời gian càng trôi, Seol Jihu càng cảm thấy bất an.
'Có lẽ nào…?'
Chính lúc đó.
[Ê! Gà Nhép, ngươi đang làm gì vậy?]
Đột nhiên, Flone kêu lên một cách bối rối.
Seol Jihu quay lại và thấy con phượng hoàng đang thay đổi hướng bay.
Chính xác hơn, nó đang bay thấp như thể chuẩn bị hạ cánh.
"Kìa! Đây đâu phải là hướng đến nơi ẩn náu!"
"Đồ khốn! Ngay cả ngươi cũng định phản bội hả?!? ”
Hoshino Urara bắt đầu nhảy cẫng lên vì tức giận, nhưng con phượng hoàng thậm chí còn không thèm để mắt tới cô ta.
“Này Gà nhép! Tại sao ngươi lại đổi hướng bay? Chuyện gì đang xảy ra vậy? "
Seol Jihu bay đến chỗ nó và hỏi, nhưng vẫn không có câu trả lời.
Con phượng hoàng trông có vẻ lo lắng và căng thẳng.
Seol Jihu nhanh chóng liếc xuống.
Không lâu sau, Seol đã nhận ra lý do khiến con phượng hoàng phải đổi hướng.
Cậu nhìn thấy một nhóm người đang chạy ở đằng xa. Họ chính là những người đồng đội đã nhận nhiệm vụ canh giữ nơi ẩn náu.
Seol Jihu chớp mắt vì bối rối.
Những người đang chạy dường như đã phát hiện ra phượng hoàng, vì họ dừng lại và nhìn lên bầu trời.
Phượng hoàng và Flone không hề biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cả hai đều lao xuống.
“Seol…!”
Chohong òa khóc khi nhìn thấy Seol Jihu tiếp đất.
May mắn thay, mọi người đều ở đây.
Nhưng tất cả đều bị thương nặng.
Người bị nặng nhất là Eun Yuri, cô ấy đã ngất đi trên lưng Hugo, máu tuôn ra từ khóe miệng.
"Tôi xin lỗi…!" - Mặt Chohong nhăn nhó như thể cô ấy sắp khóc - “Chúng tôi đã cố gắng bảo vệ nơi đó, nhưng…!”
"Gì…. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại— ”
“Bình tĩnh đi nào. Than vãn cũng không có ích gì đâu".
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Với một tiếng thở dài, Oh Rahee bước tới, đưa tay vò đầu bứt tóc.
"Cô Oh Rahee..."
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi sẽ kể cho anh nghe mọi thứ mà chúng tôi đã thấy và trải nghiệm. Vì vậy, hãy lắng nghe một cách cẩn thận ”.
Oh Rahee mặt tái mét, nhưng giọng cô ấy không hề run sợ.
“Hai mươi phút trước, chúng tôi đang canh gác nơi ẩn náu theo lệnh của cậu. Sau đó, chúng tôi đột ngột cảm nhận được năng lượng của các Tư lệnh Chỉ huy Quân đội, một vòng tròn ma thuật khổng lồ xuất hiện trên bầu trời. Trước khi chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì, các Tư lệnh và quân cận vệ của chúng đã xông ra.”
Oh Rahee khịt mũi rồi nói tiếp.
“Chúng tôi định ngăn chặn chúng, nhưng vô ích. Ngay khi bước ra, Kindness đã tung một chiêu cực mạnh làm nổ tung cả khu vực đó. May mà có cô bé này kịp thời niệm phép dịch chuyển cả đội đi chỗ khác, nếu không chúng tôi đã biến thành thịt băm rồi".
Trong giây lát, Seol Jihu nhăn nhó vì không thể hiểu nổi Oh Rahee đang nói gì.
Bởi vì những lời đó nghe thật vô lý.
"…Sao lại có chuyện đó?"
Khi Seol đặt chân tới Đế chế, Philip Muller đã xác nhận rằng năm Tư lệnh vẫn đang ở Scheherazade.
"…Tôi không biết!" - Oh Rahee cắn môi bối rối - “Tôi đã nói rồi, tôi không biết! Đáng lẽ chúng phải ở Scheherazade, vậy tại sao… !? ”
Cô cao giọng để che giấu nỗi sợ hãi, nhưng giọng run run.
Vào lúc đó, viên pha lê liên lạc trong túi của Seol Jihu bắt đầu phát ra ánh sáng rực rỡ.
"Mọi người ổn chứ?"
Đó chính là Cinzia.
"Chủ hội Seol, có gì đó không ổn ở Scheherazade. Tôi nhìn thấy một luồng sáng bùng lên và sau đó cảm thấy những làn sóng thần tính xuất hiện, nhưng nó biến mất ngay lập tức.
Seol Jihu nín thở và nghẹn lời.
"Dường như các Tư lệnh đã giải phóng thần tính của chúng để lấy tấm bia trong Gorad Boga, nhưng tôi không thể kiểm chứng giả thuyết này. Kết giới xung quanh thành phố vẫn đang hoạt động nên tôi không thể vào được."
Một sự cố kỳ lạ vừa xảy ra ở Scheherazade.
Và các Tư lệnh đột ngột xuất hiện, phá hủy đường rút lui của họ.
Bây giờ Seol bắt đầu hiểu được cảm xúc bồn chồn khi nãy là gì.
"Hơn nữa... Hành tung của đối phương cũng rất dị thường" - Cinzia nói tiếp bằng một giọng gấp gáp, đó là điều cực kỳ lạ lẫm vì cô ấy là Ngôi sao của Lười biếng.
Seol chăm chú lắng tai nghe.
"Quân đội của Trùng hậu và Humility Khói coi đã rút khỏi Dãy núi Hiral. Ngay cả những đội quân được triển khai gần pháo đài Tigol cũng vậy".
Giọng cô ấy tiếp tục vang lên, nhưng tai Seol Jihu đã ù đi.
"Trinh sát báo rằng chúng đang quay trở lại trung tâm Đế chế. Mau tẩu thoát đi!"
Giờ thì mọi chuyện đã rõ.
Năm Tư lệnh đã xuất hiện tại nơi ẩn náu của họ và phá hủy vòng tròn ma thuật. Cùng lúc đó, toàn bộ lực lượng Ký sinh trùng ở khu vực biên giới đã quay về.
Tất cả tạo thành một vòng vây chặn đường rút lui của đội thám hiểm.
Seol Jihu đứng sững sờ một lúc, không nói nên lời.
Cậu ta hoàn toàn bị sốc.
Thành công đã nằm trong tầm tay, nhưng bỗng biến mất như một ảo ảnh.
Đến thời điểm này, cậu hiểu rằng kế hoạch của mình đã bị đối phương nắm thóp.
Ngay lúc đó, cậu cảm thấy có một bàn tay đang đặt lên vai mình. Khi Seol Jihu sững sờ quay đầu lại, cậu thấy Philip Muller đang nhìn mình chằm chằm với đôi mắt u ám.
“Tôi không biết tại sao lại xảy ra chuyện này. Nhưng chúng ta không thể đứng đây mãi được.
Seol Jihu thở dài, và định thần lại.
Bây giờ không phải là lúc để chấp nhận thất bại, bởi mỗi giây mỗi phút đều quý giá.
Mặc dù Eun Yuri đã cố gắng giúp mọi người trốn thoát, nhưng lực lượng Ký sinh trùng sẽ sớm đuổi theo họ.
"Chết tiệt…. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy…? ” - Hugo ôm đầu nhăn nhó.
"Chúng ta nên tìm cách rời khỏi đây trước." - Teresa nói với nét mặt bình thản, nhưng giọng cô ấy run run.
"Kẻ thù đột ngột xuất hiện ở đây, nghĩa là kế hoạch của Chủ hội Seol đã bị kẻ thù nhìn thấu" -
Philip Muller nghĩ một lúc rồi lên tiếng - "Chúng ta không biết là có ai làm lộ kế hoạch hay không, nhưng xem ra, Ký sinh trùng đã quyết tâm lấy lại tấm bia".
Đó là kết luận nghe có vẻ hợp lý nhất.
“Rào cản của Gorad Boga vẫn còn, phải không? Chắc chắn chúng định cướp mảnh bia của chúng ta, rồi quay về Scheherazade và lấy nốt mảnh cuối cùng. ”
Thực tế thì Ký sinh trùng khó có thể lặp lại phép Dịch chuyển tức thời cấp độ cao như lúc nãy, bởi vì Charity Gớm ghiếc đã dùng hết năng lượng rồi. Tuy nhiên đoàn thám hiểm không biết chuyện đó, nên họ chỉ có thể phỏng đoán như vậy".
“Chúng ta không thể dùng mảnh bia này làm công cụ đàm phán. Phải bảo vệ nó bằng mọi giá" -
Philip Muller nhìn quanh, rồi nghiêm trang nói -
“Bây giờ, chúng ta còn lại hai sự lựa chọn."
Anh nhanh chóng tiếp tục.
“Lựa chọn đầu tiên là cùng nhau hợp lực để mở đường máu. Đây là một lựa chọn khá rủi ro, có thể chúng ta sẽ đánh mất tấm bia và bị tiêu diệt hết."
Đó là sự thật lạnh lùng.
Họ không thể mong đợi kỳ tích lặp lại, như ở cuộc chiến tại Pháo đài Tigol.
Kẻ thù đang tập hợp lực lượng hùng mạnh nhất để tấn công họ, và không có ai hỗ trợ họ.
Quan trọng hơn nữa, nơi đây là lãnh thổ của Trùng hậu, là vùng đất đã bị ô uế dưới tác động của năng lượng tà ác. Khi chiến đấu ở đây, họ sẽ nhanh chóng đuối sức, trong khi kẻ thù nhận được sự hỗ trợ lớn lao. Đừng nói đến Trùng hậu hay các tư lệnh, ngay cả những Ký sinh trùng cấp thấp nhất cũng mạnh lên vài phần.
Nếu nhóm thám hiểm chọn phương án đầu tiên, họ sẽ sớm bị bao vây và chịu đựng những cái chết thương tâm.
“Thành thật mà nói, nếu chúng ta có một chút may mắn..." - Philip Muller dừng lại và sau đó quay lại nhìn Seo Yuhui - “Cô có thể che giấu linh khí tà ác phát ra từ tấm bia không? Chỉ vài ngày thôi là đủ".
“Có, nếu chỉ vài ngày thì tôi làm được" -
Seo Yuhui gật đầu.
“Tốt. Trong trường hợp đó…"
Philip Muller điều chỉnh kính của mình và giải thích lựa chọn thứ hai.
*
Ngay sau đó, nhóm thám hiểm đã tách ra thành từng nhóm ba người.
Không ai nói một lời nào.
Mọi người đều tỏ ra nghiêm nghị, và căng thẳng.
"Cô Baek Haeju."
Trong bầu không khí u ám, Seol Jihu quay sang Baek Haeju. Cô ấy vừa thành lập một nhóm với Maria và Kazuki.
"Chúng tôi sẽ giao nó cho cô."
Seol nói ngắn gọn.
Khuôn mặt của Baek Haeju trông thật lạ lùng và bí ẩn. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Seol Jihu bằng ánh mắt vừa tức giận vừa buồn bã vừa lo lắng. Trông cô ấy như có điều gì đó muốn nói với cậu.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy ánh mắt mạnh mẽ của Seol Jihu, Baek Haeju đã cắn chặt môi, quay lưng và bỏ chạy.
"Hãy bảo trọng, Chủ hội!" - Kazuki hét lớn và chạy theo cô ấy…
“Seol Jihu, anh là đồ khốn kiếp đáng nguyền rủa!” - Maria phun ra một lời nguyền trước khi đuổi theo họ.
Thế là, một nhóm đã lên đường.
“Hẹn gặp lại mọi người ở nhà…. Chà, tôi đoán là ước nguyện này hơi viển vông"
Philip Muller cười khổ và lắc đầu.
“Đừng lo lắng. Tôi sẽ liên tiếp dùng Dịch chuyển tức thời, cho đến khi cơ thể tôi suy sụp. Chỉ cần thoát khỏi nơi này, chúng ta sẽ có hy vọng phản công. Mà thôi, tôi đi đây".
Khi Philip Muller liếc sang một bên, Marcel Ghionea bước đến bên anh ta. Cung Thủ thép ôm eo Eun Yuri đang bất tỉnh.
Tiếp theo, một vòng tròn ma thuật mờ nhạt hiện ra dưới chân họ, và ba người họ biến mất không dấu vết.
Lại một nhóm khác đã lên đường.
“Jihu….” - Seo Yuhui loạng choạng đứng dậy và nắm tay Seol Jihu - "…Chị xin lỗi."
Seol Jihu cười khổ.
“Không, đừng nói vậy… Noona đâu có lỗi gì”.
Seo Yuhui từ tốn lắc đầu.
"Không phải đâu. Chị...."
Cô ấy định nói gì đó, nhưng chợt ngậm miệng lại. Biểu cảm của cô ấy hơi giống như Baek Haeju.
"Nếu cô định khóc, thì làm ơn khóc nhanh lên được không?" - Agnes lên tiếng trách móc cô từ phía sau.
Đúng như Agnes nói. Đây không phải lúc để đứng đây và khóc lóc ỉ ôi như trong phim Cô dâu Tám tuổi. Càng chần chừ, tình hình càng nguy hiểm hơn.
Seo Yuhui nắm chặt tay Seol Jihu lần cuối trước khi quay lại và đi theo Agnes. Cùng với Oh Rahee, họ nhanh chóng lên đường.
Seo Yuhui tiếp tục quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Seol Jihu, nhưng vài phút sau, cô ấy đã biến mất ở chân trời.
"Chúng ta cũng nên đi chứ?" - Bạch Hổ Vương bẻ khớp tay khớp chân và khởi động.
"Được chứ! Tôi đã sẵn sàng!" - Hugo vung tay.
"Ah, chết tiệt, nhóm này chẳng có trai xinh cũng chẳng có gái đẹp. Tôi cảm thấy đây là nhóm dễ chết nhất, huhu" - Audrey Basler than thở và chạy đi.
“Seol! Khi trở về, nhớ đưa thứ đó cho tôi!" - Hugo hét lớn khi đuổi theo Mắt Rắn và Bạch Hổ.
“Hmm, cô nhóc và công chúa cũng mau chuẩn bị đi" - Wu Lei - Ngôi sao của Phẫn nộ, vẫy tay chào họ rồi phóng đi.
“Sư huynh! Em đi đây! Khi về Trái đất, đừng quên em đấy nhé. Em cũng sẽ không quên anh đâu!" - Yi Seol-Ah xua tay.
“Chồng yêu ~! Em có vài điều muốn nói với anh. Thú vị lắm đó! Nên anh phải quay về Haramark để nghe em nói nhé!" - Teresa nháy mắt với Seol Jihu.
Thế rồi, Yi Seol-Ah triệu hồi Aura. Phong Tinh Linh cao cấp này nhanh chóng tạo ra một cơn gió lớn, cuốn họ bay đi và nhanh chóng trở thành một dấu chấm ở phía xa.
“Cuộc chạy trốn vĩ đại đang ở phía trước!! Mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng! ”
Hoshino Urara nhảy như con loi choi, dường như cô ta thấy tình hình này thật thú vị.
"Thành thật mà nói, tôi hơi tiếc nuối, nhưng tôi không giận anh" - Phi Sora khẽ nói với Seol Jihu trước khi rời đi.
“Tham gia Valhalla, chiến đấu cùng anh, theo anh đến đây… mọi thứ đều do tôi lựa chọn.”
Nghe vậy, Seol Jihu nở một nụ cười nhạt nhòa.
Phi Sora khịt mũi:
“Nào, đừng tạm biệt nhau bằng nụ cười thê thảm như vậy chứ. Và cũng đừng liều mạng, hiểu chưa? Tôi không muốn anh xông ra làm mồi nhử để cản đường lũ Ký sinh trùng đâu".
Phương pháp thứ hai mà Philip Muller nói đến, là che giấu ánh hào quang tà ác của tấm bia và chia thành nhiều nhóm. Sau đó họ sẽ bỏ chạy theo các hướng khác nhau.
Mỗi nhóm sẽ có một người giả vờ khiêng tấm bia. Hai người còn lại sẽ nhận nhiệm vụ cầm chân Ký sinh trùng, nếu cần thiết.
Vì Ký sinh trùng không biết ai đang cầm tấm bia thực sự, nên chúng sẽ phải chia nhỏ lực lượng ra, và kết quả là lưới bao vây sẽ trở nên mỏng hơn.
Quan trọng hơn, Ký sinh trùng chỉ có năm Tư lệnh ở đây. Khi họ chia ra thành bảy nhóm như thế này, ít nhất hai nhóm sẽ không phải đối mặt với Tư lệnh Ký sinh trùng. Có nghĩa là cơ hội trốn thoát sẽ cao hơn.
Dù sao đi nữa, đây là một trò chơi may rủi.
Niềm hy vọng duy nhất của họ là, Liên bang và nhân loại sẽ nhận ra tình hình hiện tại và đến giúp đỡ.
Nếu quân tiếp viện đến kịp, có lẽ đội quân ấy có thể cứu được một vài người trước khi quá muộn.
Và nếu người cầm tấm bia có thể sống sót quay về, thì coi như họ đã thành công.
“Được rồi, Seol! Chúng tôi đi ngay đây! ”
Chung Chohong và Phi Sora nhanh chóng chạy theo Hoshino Urara.
Thế là mọi người đều đã di chuyển, theo sáu hướng khác nhau.
Người duy nhất còn lại bây giờ là Seol Jihu cùng Flone và Gà Nhép.
“… Chúng ta cũng nên đi thôi.” - Gà Nhép bình tĩnh thì thầm.
Seol Jihu lặng lẽ gật đầu.
Thế rồi..."…Ah."
Seol Jihu dừng lại ngay khi chuẩn bị chạy.
"Có chuyện gì vậy, đồng chí?"
"Chờ một chút."
Sau đó, Seol mở cửa sổ trạng thái của mình và lấy ra một chiếc túi nhỏ.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
MỤC LỤC
Chương 427
Hay
Trả lờiXóaKiểu này 1 mình main căng ht luôn rồi .khó quá khó luôn
Trả lờiXóaĐọc eng hóa ra 1 mình anh chấp hết thật.;-;
Trả lờiXóaGì mà 1 mình cân 5....Em làm sao mà tiếp được....(Mèo phò-Động Thăng Thiên)
Trả lờiXóaCố lên nhóm dịch, gần bằng eng rồi UwU
Trả lờiXóahôm nay mà ra chap mới nữa là đẹp trời
Trả lờiXóabọn ký sinh trùng đã quyết một mục tiêu là giết main rồi :)) kiểu này thật là toang
Trả lờiXóa