Khát vọng trở về - Chương 428: Một ngôi sao bùng nổ - Phần 1


Trùng hậu rưng rưng trong niềm phấn khích khó tả.

Kẻ thù của mụ - Ngôi sao sáng nhất - lần đầu tiên đã sa bẫy và rơi vào tay mụ.

[Khà khà]

Không thể kiềm chế được sự hưng phấn, Trùng hậu khẽ kêu lên.

Mụ đã đọc được chuyển động của đội thám hiểm, bởi vì toàn bộ Đế chế là lãnh địa của mụ

[Chạy theo bảy hướng khác nhau…. Làm thế thì có tác dụng gì?]

Dường như, Ngôi sao sáng nhất và các đồng đội vẫn nghĩ rằng mục tiêu của Ký sinh trùng chính là tấm bia.

Sự nhầm lẫn của đoàn thám hiểm khiến mụ sung sướng hơn nữa.

Lần này, mụ có thể tiêu diệt được Ngôi sao Sáng nhất và lực lượng chủ đạo của kẻ thù, thậm chí lấy lại được tấm bia thánh.

"Bệ hạ ~ Chúng tôi có được phép đuổi theo và giết hết bọn chúng không?" - Giọng nói lanh lảnh của Patience vang lên.


"Tất nhiên!" - Trùng hậu trả lời không do dự - "Ta đã điều động Humility Khó Coi và đội quân cận vệ của hắn tiến về biên giới. Dù hắn không thể tiêu diệt được toàn bộ bọn chúng, hắn cũng có thể câu giờ cho các ngươi!"

Trùng hậu thông báo với các Tư lệnh bằng một giọng nói gấp gáp. Đây chính là một cơ hội ngàn vàng, là dịp may hiếm có để mụ quét sạch những tin hoa của nhân loại, một lần và mãi mãi.

"Không, Bệ hạ không được làm thế!" - Sung Shihyun cáu kỉnh gắt lên - "Bệ hạ, người vẫn khôn ra chút nào sao?"

Ngay lập tức, những tiếng xì xào vang lên. Hầu hết các Tư lệnh đều nổi giận trước những lời nhận xét khiếm nhã của Sung Shihyun. Trong hệ thống phân cấp của Ký sinh trùng, mệnh lệnh của Trùng hậu là phán quyết tuyệt đối. Đây là lần đầu tiên có kẻ dám chặn họng Trùng hậu như vậy.

Tuy nhiên, Sung Shihyun vẫn kiên quyết nói ra những suy nghĩ của mình.

"Bệ hạ nói rằng trong chiến dịch này, tôi có quyền chỉ huy tối cao cơ mà?"

"Tên nhóc này…. Ta chiều ngươi quá nên ngươi muốn làm loạn hay sao?" - Trùng hậu khịt mũi và nhíu mày.

Nếu không phải vì chính mụ đã cho phép Sung Shihyun quyền chỉ huy chiến dịch, có lẽ mụ đã giáng cho hắn một hình phạt nghiêm khắc.


"Ý ngươi là... ngươi muốn ta buông bỏ tất cả mọi thứ, để tập trung tiêu diệt Ngôi sao sáng nhất?"


"Không, tôi không bảo chúng ta phải buông bỏ. Tôi chỉ đang nói… Chà, đại loại là, chúng ta hãy gác những việc đó lại sau" - Sung Shihyun hắng giọng - "Tuy nhiên chúng ta vẫn có thể giả vờ đuổi theo để tách những kẻ đó khỏi Seol Jihu. Như thế, chúng sẽ tin rằng chúng ta đang đuổi theo tấm bia."

"Tại sao phải phiền hà như vậy?"

"Vì kế hoạch này, được tôi tạo ra để loại bỏ Seol Jihu."

"…."

"Bệ hạ, tên Seol Jihu không phải là một con mồi ngon lành đâu. Mỗi khi chúng ta dồn ép hắn, hắn lại tạo ra một kỳ tích... Mãi đến hôm nay chúng ta mới có cơ hội quý báu như thế này" - Sung Shihyun tha thiết cầu xin - "Bệ hạ, hãy quyết tâm cho đến phút cuối cùng! Xin người đừng tham lam nữa! Chừng nào chúng ta tiêu diệt được hắn, lúc đó chúng ta mới có thể yên tâm"

Nữ hoàng Ký sinh trùng trầm ngâm suy nghĩ, khi nghe lời khẩn cầu của Sung Shihyun.

Sau đó, mụ định lên tiếng chê Sung Shihyun nhút nhát và lo xa. Nhưng những lời tiếp theo của Sung Shihyun khiến mụ hoàn toàn bị sốc.

"Bệ hạ! Khi Seol Jihu đến Scheherazade, hắn đã đánh cho Chastity suýt chết. Hắn cũng khiến Patience phải bỏ chạy như một con chuột. Ngay cả Kindness cũng đột kích thất bại và bị hắn giáng cho một đòn..."

"Gì cơ?"

Sự phấn khích của Trùng hậu biến mất, và một cơn gió lạnh thổi qua trái tim mụ.


"Có thật không?"

"Tất nhiên là thật! Bệ hạ ngạc nhiên phải không?"

"..."

"Vấn đề là, chúng ta không biết hắn còn che giấu bao nhiêu sức mạnh" - Sung Shihyun tiếp tục lên tiếng - "Chúng ta đã giở mọi chiêu trò rồi, nhưng còn hắn thì sao? Biết đâu hắn vẫn chưa tung hết sức?"

"..."

"Theo tôi biết, hắn có mang vài viên Lôi Thạch đặc biệt. Nhưng tôi e là hắn còn nhiều chiêu trò khác nữa cơ. Tôi nghĩ, hắn không dại dột mà xông vào đây với hai bàn tay trắng đâu!"

"..."

"Chưa hết. Nếu hắn ta trở nên điên cuồng để tìm được sống, và tạo ra một kỳ tích nữa thì sao? Nếu hắn ta lại biến mất như lúc hắn đến đây thì sao?"

"..."

"Chúng ta không thể lơ là - dù chỉ một giây - cho đến khi tận mắt nhìn thấy cái xác của hắn. Tin tôi đi, chỉ cần chúng ta sơ ý, hắn lại giờ trò gì đó cho mà xem"- Sung Shihyun nói nhanh trước khi thở dài - "Quan trọng nhất là… giết hắn một lần cũng chưa xong chuyện đâu. Chúng ta cần phải giết hắn hai lần."

Trùng hậu khe khẽ rên rỉ.

"Tất nhiên, giết hắn hai lần sẽ mất nhiều thời gian và công sức. Thế nên chúng ta phải biến hắn thành một kẻ tàn tạ, để hắn có sống lại cũng trở thành phế nhân".

"Mmm…."

"Người vẫn muốn muốn đuổi theo những kẻ khác và thậm chí là giành lại tấm bia? Bệ hạ vừa muốn loại bỏ Ngôi sao sáng nhất, vừa đi loanh quanh và xử lý từng tên một? Mơ đi. Chỉ cần đối phó với Seol Jihu cũng đủ khó rồi".

Sung Shihyun dừng lại một chút. Sau đó, khi Parasite Queen không nói gì, hắn khịt mũi.

"Haizz. Tùy Bệ hạ thôi. Dù sao tôi cũng hiểu nỗi lòng của Bệ hạ. Nhưng mà..."

"??"

"Nếu Bệ hạ làm thế, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy. Đến lúc thua trắng mắt ra thì đừng có mà hối tiếc".

"..."

"Hy vọng Bệ hạ sẽ không ngồi đó và than thở: 'Ah, lẽ ra ta nên nghe lời Sung Shihyun!'.

Trùng hậu lặng lẽ cắn môi trước những lời lẽ khó nghe của Sung Shihyun. Vấn đề là hắn nói không sai chút nào.

Trong lòng mụ vô cùng mâu thuẫn. Nếu bỏ qua những người còn lại thì quá lãng phí, nhưng nếu mụ tham lam như mọi khi, biết đâu kế hoạch này lại thất bại thì làm sao?

'Nếu ta có thể loại bỏ Ngôi sao Sáng nhất thì….'

Thực tế, chính sự xuất hiện của Seol Jihu là nguyên nhân dẫn đến những thay đổi ở Thiên đường. Nếu cậu ta chết, rất có thể tình hình sẽ trở lại như cũ.

Nghĩ kỹ thì, kẻ mà mụ e ngại nhất là Seol Jihu. Những kẻ khác có thể xử lý sau cũng được. Mất Ngôi sao sáng nhất, những ngôi sao còn lại sẽ sớm bị lu mờ thôi.

Chính lúc đó.

FLASH!!!!


[?]

Trùng hậu đột nhiên cảm thấy có một cảm giác bất an lạ lùng.

‘Ánh nắng? Không, đó là….'

Ánh sáng ban nãy không giống như ánh sáng của mặt trời. Thứ mụ vừa thấy là một ánh sao sôi sục như sắp nổ tung.

Giữa ban ngày, mà lại có một ngôi sao phát ra ánh sáng chói lọi hơn cả mặt trời?

Trùng hậu vội vã ngẩng đầu lên và quan sát các thiên thể.

[Sao lại thế này… !?]

Khuôn mặt mụ nhăn nhó dữ dội.


*


Có một điều mà Seol Jihu đã nghe từ cách đây rất lâu, khi cậu vẫn là một tân binh cấp thấp, mới chân ướt chân ráo bước vào Thiên đường.

[Trong trường hợp này, ta muốn hỏi cậu một câu.]

[Chiến trường là một thứ hoàn toàn khác với những cuộc thám hiểm. Là kẻ vạch ra chiến lược, cậu sẽ định đoạt sinh mạng của hàng trăm, hàng ngàn, thậm chí hàng triệu người]

[Khi cậu đưa ra một chiến lược, cậu có nhận thức được đầy đủ những hậu quả có thể xảy ra không?]

Những lời nói năm xưa vẫn văng vẳng bên tai cậu. Thực tế, cảm xúc của Seol lúc này không phải là hồi hộp hay sợ hãi. Điều duy nhất ám ảnh Seol Jihu là cảm giác tội lỗi.

Cậu cảm thấy có lỗi vì mình đã nghĩ ra kế hoạch này.

Cậu quay đầu lại chiến đấu, muốn hy sinh để đồng đội có thể trốn thoát.

Tuy nhiên, cậu không thể làm thế. Mục tiêu của Philip Muller là chia nhỏ lực lượng Ký sinh trùng.

Nếu cậu quay lại chiến đấu, kẻ thù sẽ nhận ra rằng cậu ta không có tấm bia. Chúng sẽ tập trung truy đuổi các nhóm khác, kết quả là cậu sẽ khiến đồng đội gặp nguy hiểm.

Hơn nữa, cậu cũng nhớ những lời dặn của Phi Sora. Cô nói cậu không được liều mạng thu hút sự chú ý của kẻ thù. Vì cô ấy đã trải qua những cảm xúc đau đớn sau chuyến thám hiểm Hiến Tế Lâu, nên cô ấy cũng đoán được cảm xúc hiện tại của Seol Jihu.

Cuối cùng, mọi thứ đã được xác định.

Nhiệm vụ của cậu là chạy thật nhanh. Đó là cách duy nhất để cậu có thể giúp đỡ đồng đội của mình.

Nếu cậu chạy thật nhanh, cậu có thể giúp đồng đội sống sót. 

Seol Jihu thở dài thườn thượt.

Seol từ từ mở mắt và nhìn chằm chằm vào mặt đất tối tăm.

Sau đó…

“… Dường như mình không còn lựa chọn nào khác.”

Cuối cùng cậu đã hạ quyết tâm.

Để chạy trốn với tất cả sức mạnh của mình.

Và vì vậy, cậu quyết định sẽ tung ra toàn bộ những quân bài trong tay. Cậu sẽ sử dụng mọi thứ mà mình đã tích lũy.


[Cửa sổ trạng thái]

[3. Mức độ thể chất]

Sức mạnh: Cao cấp (Thấp)
Độ bền: Trung cấp (Cao)
Nhanh nhẹn: Cao cấp (Thấp)
Sức chịu đựng: Cao cấp (Thấp)
Mana: Cao cấp (Cao)
May mắn: Trung cấp (Trung cấp)
Điểm năng lực còn lại: 19

Tay Seol Jihu di chuyển về phía cửa sổ trạng thái của mình.

[Bạn đã sử dụng 3 điểm Năng lực.]
[Chỉ số Độ bền của bạn tăng từ Trung cấp (Cao) lên Cao cấp (Thấp).]

[Bạn đã sử dụng 4 điểm Năng lực.]
[Chỉ số Mana của bạn tăng từ Cao cấp (Cao) lên Đỉnh cao.]

Những ngón tay của Seol bỗng dừng lại. 

Tiếp theo, cậu nên thăng cấp cho chỉ số nào? Sức mạnh, Sức bền hay Nhanh nhẹn?

Nói một cách logic, chọn Sức bền là một lựa chọn đúng đắn. Chịu đòn tốt, thì cơ hội sống sót của cậu sẽ tăng lên.

Nhanh nhẹn cũng không phải là một lựa chọn tồi vì kế hoạch này cần tốc độ để chạy trốn.

Tuy nhiên, Seol Jihu lại có suy nghĩ khác.

Sức bền và Nhanh nhẹn đều là những chỉ số quan trọng, nhưng thứ cậu cần nhất là gì?

Dù cậu có thể chịu đòn nhiều hơn, nhưng cũng không thể chịu đòn mãi.

Nhanh nhẹn cũng vậy. Cậu không thể chạy suốt cả ngày lẫn đêm. Sẽ có lúc cậu ấy phải chiến đấu với bọn Ký sinh trùng.

Có một câu nói, tấn công là cách phòng thủ tốt nhất.

Vì vậy, Seol không muốn trở thành một lá chắn thịt dày dặn, hoặc hoặc chạy trốn như một con chuột bị dồn vào chân tường. Cậu ta cần thêm sức mạnh. Phải, sức mạnh để tạo ra sự đột phá khi không thể thoát khỏi vòng vây của đối thủ.

Và thế là…

[Bạn đã sử dụng 10 điểm Năng lực.]
[Chỉ số Sức mạnh của bạn tăng từ Cao (Thấp) lên Đỉnh cao.]

Seol Jihu đầu tư vào chỉ số Sức mạnh mà không hề do dự.

Thế là bây giờ Seol chỉ còn lại hai điểm Năng lực. Với hai điểm này, cậu không thể cộng vào bất kỳ chỉ số nào nữa.

Seol Jihu thở dài.

"Hy vọng mình đang làm điều đúng đắn ...."

Dù cậu có lo lắng cũng chẳng làm gì được nữa. Bây giờ cậu sẽ sử dụng các vật phẩm trong túi.

“Này, cậu định bắt tôi chờ bao lâu nữa thế?'

Gà Nhép chớp mắt, hồi hộp chờ đợi.

Ực, ực. 

Seol Jihu đang lấy ra những bình thuốc ngũ sắc và uống từng bình một.

'Đó là...'

Thần dược.

Gà Nhép từng nghe Seol Jihu và Jang Maldong nói về món vật phẩm này.

Seol Jihu đã mua chúng từ Khu Trung lập và đã cất giữ chúng từ lâu. Bây giờ, đã đến lúc để sử dụng chúng.

[Chỉ số Sức mạnh của bạn vượt quá giới hạn con người.]
[Chỉ số Sức bền của bạn tăng từ Cao cấp (Thấp) lên Đỉnh cao.]
[Chỉ số Nhanh nhẹn của bạn tăng từ Cao cấp (thấp) lên Đỉnh cao.]
[Chỉ số Sức bền của bạn đã vượt quá giới hạn của con người.]
[Chỉ số Mana của bạn đã vượt quá giới hạn con người.]

Khi Seol uống bình Thần dược Mana, Gà Nhép chợt rùng mình. Mana của Seol Jihu, vốn đã mênh mông như biển,chợt mở rộng thành một đại dương bao la vô tận.

Mấy trăm năm qua, Gà Nhép đã phục vụ nhiều chủ nhân, nhưng nó chưa bao giờ thấy một con người nào có thể phát ra năng lượng vô lý như vậy. Trên thực tế, chàng trai đứng trước mặt nó không thể gọi là một con người được nữa.


[Chỉ số May mắn của bạn tăng từ Trung cấp (Trung) lên Cao (Thấp).]

Seol Jihu đã uống xong bình thuốc cuối cùng, Thần dược May mắn.

Và thế là…

[Cửa sổ trạng thái của bạn]
[3. Mức độ thể chất]
Sức mạnh: Siêu việt
Sức bền: Đỉnh cao
Nhanh nhẹn: Đỉnh cao
Thể lực: Siêu việt
Mana: Siêu việt
May mắn: Cao cấp (Thấp)
Điểm năng lực còn lại: 2

Vào thời điểm này, chỉ số thể chất của Seol Jihu đã vượt xa chỉ số của Seol Jihu giáp đen năm xưa. Chỉ có Nhanh nhẹn và Sức bền là ở mức tương đương. 

"Cậu…."

Gà Nhép há hốc mồm.

"Gì cơ?" - Seol Jihu vừa cười vừa liếc sang một bên - "Ngươi nghĩ sao?"

Khi Seol khẽ hỏi, Gà Nhép cúi đầu và nhìn chằm chằm vào Seol Jihu với vẻ mặt nghiêm túc. Sau đó nó khẽ lẩm bẩm.

“Xét trên mức năng lượng mà cậu đang tỏa ra… Có lẽ tôi có thể mở khóa cấp độ thứ năm… không, cấp thứ sáu ấy chứ”.

"Chỉ xét trên mức năng lượng của tôi thôi sao?"

Seol Jihu nở một nụ cười nhạt nhẽo. 

Cậu đã hạ quyết tâm, và cũng đã sử dụng hết những quân bài trong tay mình rồng.

Giờ là lúc bắt đầu chạy.

"Được rồi, mọi người đã sẵn sàng chưa?"

Seol Jihu giẫm chân xuống đất.

"Hở? Anh định làm gì? Em tưởng là chúng ta sẽ bay." - Flone ngơ ngác.

"Không cần." - Seol Jihu lắc đầu - “Anh nghĩ mình chạy thì nhanh hơn".

Cậu ấy hiểu rõ tình trạng cơ thể mình hơn ai hết.

Seol có thể cảm thấy cơ bắp của mình tràn đầy sức mạnh khủng khiếp dường như đã sẵn sàng bùng nổ. Năng lượng cuồn cuộn trong cơ thể cậu tưởng chừng như sắp bay lên trời, giống một con rồng đang thăng thiên.

Cậu có thể cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình căng phồng lên, trong khi sức sống bất tận trào dâng như sóng biển.

Thậm chí dòng chảy mana của cậu còn thay đổi mạnh mẽ hơn. Seol Jihu thực sự bị sốc khi kiểm tra dòng mana siêu việt của mình. Thay vì chảy trong kinh mạch, mana của Seol dường như đang tuần hoàn trong khắp cơ thể, như một dòng sông vừa tinh khiết, vừa dạt dào.

Hồi hộp trước sức mạnh của bản thân, Seol Jihu thử vận mana xuống chân và tăng tốc độ.

Kết quả đến ngay lập tức.

UỲNH!!!

"Uwuuuuh!"

Gà Nhép hét lên kinh ngạc khi một cơn gió bất ngờ ập vào mặt nó.

"C-Chờ em với!"

Và Flone vội vã bay theo Seol Jihu.

"Nếu thế này, mình thực sự có thể trốn thoát ...!"

Một tia sáng  lóe lên trong mắt Seol Jihu.

Sau khi bảo Flone quay trở lại mặt dây chuyền của mình, cậu đã dồn toàn bộ sức lực vào chân, và phóng đi như một tia sét.

Cuối cùng, cuộc chạy trốn vĩ đại của Ngôi sao sáng nhất đã bắt đầu.


5 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.