Khát vọng trở về - Chương 433: Ta theo chàng tới tận kiếp sau
Cuối cùng thì Seo Yuhui có thể trở về an toàn, nhờ Seol Jihu đã mở đường máu xuyên qua hàng ngũ kẻ thù.
Tuy nhiên, những người khác không gặp may mắn như thế. Mất đi Baek Haeju và những người đồng đội đáng tin cậy khác, cô trở thành người sống sót duy nhất.
Mãi về sau, cô ấy mới tìm ra được danh tính của người đàn ông đó.
Tên của vị cứu tinh ấy, chính là ‘Thương thủ Ma Thần’ khét tiếng.
‘Seol’ không phải là tên của người thanh niên năm xưa, mà là họ của anh ta.
Và người thanh niên không mấy nổi bật, từng bị đẩy ra làm tấm khiên thịt, nay đã trở thành Thương thủ Thần ma. Trở thành người đầu tiên đánh bại một Tư lệnh Ký sinh trùng….
Seol Jihu hộ tống Seo Yuhui đến phòng chăm sóc đặc biệt tại Đền Luxuria. Khi Seo Yuhui bình phục và tìm kiếm anh ta, Seol Jihu lại biến mất. Anh ta đã rời đi mà không nói bất cứ điều gì ngay khi anh ta thực hiện được lời hứa của mình.
Khi cô ấy cố gắng tìm kiếm Seol Jihu…
"Gì? Tại sao cô lại tìm kiếm hắn? Tên đó là một kẻ điên, một kẻ mất trí! "
“Ừm, kỹ thuật của anh ta thật tuyệt vời. Có lần tôi thấy anh ta tung hoành trên chiến trường. Tôi chưa bao giờ thấy một ai mạnh như thế. Như một con quỷ vậy”.
“Hắn ta là một kẻ máu lạnh. Đừng coi hắn là một người Trái đất. "
“Hắn ta rất hung bạo và độc ác. Thương thủ Ma Thần coi mọi người xung quanh mình như kẻ thù. Mặc dù hắn rất mạnh, nhưng vì hắn là một kẻ xấu xa nên các vị thần không chọn hắn làm Chấp chưởng giả. ”
Mọi người xung quanh Seo Yuhui đã cố gắng ngăn cô ấy lại. Họ không hiểu tại sao cô ấy lại cố gắng gặp một người đã quay lưng lại với nhân loại.
Bất chấp tất cả, Seo Yuhui không nhượng bộ và bỏ đi tìm kiếm anh ta. Cô ấy cũng không hiểu tại sao.
Tại sao mỗi khi nghĩ đến người đàn ông đó, dục vọng trong lòng cô lại tan biến như một lời nói dối? Và tại sao lòng cô trào dâng những cảm xúc khó tả?
Cô nghĩ, nếu gặp anh thì cô sẽ tìm ra câu trả lời.
Và cô đã gặp thật .
Seol Jihu đã tới Liên bang. Mặc dù trời tối mịt mù, anh vẫn đang luyện tập trong một khu rừng rậm rạp cây cối rậm rạp. Anh ta vung cây thương điên cuồng như thể quên hết mọi sự xung quanh.
Seo Yuhui đứng trên đỉnh đồi, lặng lẽ nhìn Seol Jihu mồ hôi nhễ nhại. Cô ngay lập tức muốn đi xuống và nói chuyện với anh ta, nhưng vì một số lý do, cô thực sự cảm thấy rằng cô không nên tiếp cận anh ta.
Đêm qua đi, trời đã sáng. Cây thương của Seol Jihu cuối cùng cũng dừng lại khi những tia nắng bình minh tràn qua đường chân trời.
Seol Jihu, đột nhiên đánh rơi vũ khí của mình.
Anh ta đứng lặng như tượng đá một lúc lâu trước khi đặt tay lên một thân cây lớn và gục đầu xuống.
Và từ khuôn mặt của anh, những giọt nước bắt đầu rơi xuống.
Anh ấy đã khóc.
Người đàn ông đáng sợ được gọi là Thương thủ Thần ma đang khóc. Anh ấy đã rơi nước mắt trong khi liên tục gọi tên của Baek Haeju và Yoo Seonhwa.
Ngay lúc đó, Seo Yuhui nhận ra nguồn gốc của những cảm xúc bấp bênh bao quanh cô.
Trái tim cô chấn động.
Nó thôi thúc cô nhanh chóng đi xuống và an ủi anh.
Phải, cô ấy sẽ hành động theo cảm xúc của mình.
Seo Yuhui đã đứng dậy và đi xuống đồi. Cô ấy đến gần Seol Jihu, người đang âm thầm khóc và từ từ đưa tay ra.
Seol Jihu chắc hẳn đã cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy khi anh quay lại và lau nước mắt.
Thật lạ lùng. Cô luôn từ chối tiếp xúc với người khác, gần như thể cô mắc chứng sợ thần bí. Tuy nhiên, cô không cảm thấy do dự ngay cả khi tay cô lau những giọt nước mắt trên mắt Seol Jihu. Thay vào đó, cô cảm thấy một cảm giác xót xa và thương hại.
"Đừng khóc."
Seo Yuhui khẽ nói khi lau nước mắt cho Seol Jihu.
“Cô Baek Haeju chưa chết. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. "
“….”
“Vẫn chưa muộn. Chúng ta có thể cứu cô ấy. Anh và tôi, hãy cùng nhau cứu cô ấy. "
Một đôi mắt long lanh nhìn lại cô.
Một lúc sau, Seol Jihu lùi lại vài bước. Anh lấy mu bàn tay lau mắt và sụt sịt trước khi gật đầu.
"…Đúng."
Và anh ấy đã lên tiếng.
"Cảm ơn cô."
Seo Yuhui khẽ mỉm cười khi thấy ánh mắt Seol Jihu đã bừng sáng trở lại.
*
Đó là sự khởi đầu của một quan hệ đối tác kỳ lạ.
Khi họ bắt đầu đồng hành cùng nhau, Seo Yuhui dần dần biết thêm về người tên Seol Jihu.
Cô biết rằng anh hơn cô một tuổi, anh có một tính cách cục cằn nhưng lại khéo léo một cách đáng kinh ngạc, rằng anh ta là một chuyên gia nấu ramen….
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất là anh đã dành toàn bộ thời gian để tập luyện.
Có thể nói, toàn bộ cuộc sống hàng ngày của Seol Jihu đều là tập luyện. Anh ấy tập luyện trong khi đi bộ, ăn và thậm chí cả khi ngủ.
Một lần, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng động vang dội vào lúc nửa đêm, và khi cô vội vàng đi ra ngoài để xem xét, cô thấy có một tảng đá khổng lồ nằm ngay chỗ Seol Jihu đang ngủ. Cô đã bị sốc khi nhìn thấy Seol Jihu buộc tảng đá lên trên cây, rồi nằm ngủ ở dưới.
“Tại sao… tại sao anh lại làm vậy?”
"…Huh? À, tôi đang cố gắng nâng cấp kỹ năng Trực giác của mình. ”
“Tuy nhiên, làm thế thì…”
“Tiềm năng của tôi không tốt lắm. Tôi cần phải rèn luyện chăm chỉ để người ấy không phải lo lắng cho tôi. "
Seol Jihu nở một nụ cười chua chát.
“Chà, giờ thì cũng chẳng còn ai sẽ lo lắng cho tôi nữa…”
Seo Yuhui nhìn Seol Jihu với ánh mắt mâu thuẫn.
Trước đây, khi cô ấy bảo anh ấy quay lại trong lần gặp đầu tiên, cô ấy nói rằng Seol Jihu đừng làm Baek Haeju phải lo lắng. Tuy nhiên, Seol Jihu đã nghĩ theo chiều hướng khác.
Anh đã rèn luyện với quyết tâm sắt đá, để cô ấy không phải lo lắng về anh. Từ đó đến nay.
Điều đó cho thấy Seol Jihu chân thành như thế nào đối với Baek Haeju.
Chỉ từ điều này thôi, cô có thể nói rằng Seol Jihu không phải là người xấu.
Tuy nhiên, công chúng lại nghĩ khác về Seol Jihu.
Cô nhanh chóng hiểu ra lý do khiến anh ta bị phỉ báng và bôi nhọ.
Seol Jihu quyết đoán đến mức cực đoan. Anh ấy sẵn sàng dùng mọi phương pháp để hoàn thành mục tiêu của mình.
Mọi người nói xấu anh ấy. Họ gọi anh ta là một tên khốn khát máu, kẻ cướp công đồng đội, một tên vô lại tham lam bị che mắt bởi điểm cống hiến và một kẻ điên cuồng trong chiến tranh.
Tuy nhiên, Seo Yuhui không thể nói xấu Seol Jihu. Vì cô biết tại sao Seol Jihu lại như vậy.
Trên tất cả, Seo Yuhui tin tưởng vào đôi mắt của mình. Ngay cả trong thực tế, khi nói đến những vấn đề không liên quan đến Baek Haeju, Seol Jihu vẫn là một người đàn ông rất bình thường và danh giá.
Mọi người xung quanh luôn bảo cô phải cẩn thận, nhưng cô không cần lo lắng. Đó là bởi vì Seol Jihu tự mình giữ một khoảng cách với cô.
Khác với những người đàn ông thông thường, anh ta đã chú ý cẩn thận để không tiếp xúc với cô ấy. Và anh ta đứng đắn hơn gấp vạn lần so với đồng đội cũ của cô, Sung Shihyun.
Anh ấy cũng không nói nhiều lời. Đôi mắt vô hồn thỉnh thoảng nhìn vào khoảng không cho thấy tâm trí anh luôn nghĩ về Baek Haeju.
Ngay từ đầu, Seol Jihu đã không hề ngó ngàng đến Seo Yuhui. Họ chỉ là đối tác. Và mỗi lần như vậy, Seo Yuhui lại có chút ghen tị với Baek Haeju.
Một ngày nọ, Seo Yuhui, chán nản với sự im lặng của Seol Jihu, đã buột miệng hỏi.
"Tên bìm bịp là gì?"
Seol Jihu đang chuẩn bị ngồi thiền thì giật mình.
“Làm sao cô biết về biệt danh đó…?”
"Tôi nhớ Haeju đã nói đến cái tên đó một lần."
"Có thật không?" - Seol Jihu có vẻ rất vui - “Tôi cũng không chắc nó có nghĩa là gì, nhưng đó là biệt danh mà Haeju đặt cho tôi. Lúc nào cô ấy cũng gọi tôi là… ”
Một nụ cười nở trên khuôn mặt anh.
'Hóa ra anh ấy cũng biết cách mỉm cười… ' -Seo Yuhui thì thầm với chính mình trong khi gật đầu.
"Anh yêu cô Baek Haeju nhiều lắm nhỉ."
Cô ấy nói trong khi nhẹ nhàng dựa đầu vào hai đầu gối .
“Thay vì yêu…” - Seol Jihu mỉm cười, và quay đầu lại rồi nhìn lên bầu trời - "Có một điều tôi phải nói với cô ấy ... tôi phải xin lỗi cô ấy."
Nhìn thấy đôi mắt cô đơn phản chiếu ánh sao trên bầu trời đêm, Seo Yuhui vô thức đáp lại.
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người… nhưng nếu cô Baek Haeju biết rằng anh đang cố gắng như thế nào... chẳng lẽ cô ấy không đổi ý sao?”
Mặt Seol Jihu sa sầm ngay lập tức. Seo Yuhui cẩn thận nói thêm, đề phòng cô ấy mắc lỗi.
"Nếu tôi là cô ấy... Tôi chắc chắn sẽ hết giận."
Seol Jihu im lặng một lúc lâu. Sau một lúc, anh ấy trả lời ngắn gọn, ‘Tôi hiểu rồi,’.
Và, anh ta nhắm mắt lại.
Seo Yuhui cười cay đắng khi nhìn Seol Jihu bắt đầu ngồi thiền để tu luyện mana. Sau đó, cô ấy lẩm bẩm: ‘Hóa ra trên đời còn có người sắt đá hơn cả mình’.
*
Seol Jihu chắc chắn là một người mạnh mẽ. Tuy nhiên, anh cũng có lúc mong manh như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Seo Yuhui không thể để Seol Jihu một mình và dành hết tâm trí để chăm sóc cho anh h.
Mặt khác, cô tin tưởng và phụ thuộc vào anh. Anh ấy là một người bạn đồng hành đáng tin cậy và là một Chiến binh mạnh hơn bất kỳ ai khác. Ở bên cạnh anh, trái tim cô dịu lại.
Hai người chia sẻ mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau.
Tình hình ở Thiên đường ngày càng trở nên tồi tệ, nhưng trớ trêu thay, Seo Yuhui lại cảm thấy bình yên.
Cô cảm thấy một cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được trong khoảng thời gian họ dựa lưng vào nhau.
Đó là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi của cô ở Thiên đường.
Tuy nhiên, khoảnh khắc đó không kéo dài lâu.
Cuộc chia ly của họ đến một cách đột ngột.
*
"Tôi phải đến một nơi..."
Một ngày nọ, Seol Jihu đột ngột chia tay Seo Yuhui. Anh ta nói rằng mình có việc cần làm với một Pháp sư trẻ, người được gọi là hy vọng cuối cùng của nhân loại.
"Tôi sẽ đi cùng anh."
"Không. Đó là nơi tôi phải đến một mình. "
Seol Jihu lắc đầu.
“Haeju đã yêu cầu tôi giữ an toàn cho cô. Tôi không thể bảo vệ bạn ở đó, có nghĩa là tôi sẽ thất hứa với cô ấy. "
"Tôi không quan tâm."
"Nhưng tôi thì có." - Seol Jihu đứng lặng một lúc trước khi nói với giọng bình tĩnh - "Tôi lo lắng."
"…Huh?"
“Cô đã khuyên tôi một lần, cô có nhớ không. Rằng tôi không nên làm cho người khác phải lo lắng”.
Seo Yuhui vô tình ngậm miệng lại. Seol Jihu lần mò tìm thứ gì đó trong túi.
“Thứ này không đủ để đền đáp sự giúp đỡ của cô trong suốt thời gian qua, nhưng…”
Thứ anh ta lấy ra từ trong túi, là một quả cầu nhỏ sáng chói.
"Đây là thần tính mà tôi đã nhận được sau khi giết Charity."
"Sao anh lại… "
"Nếu… bằng cách nào đó tôi có thể cứu Haeju, liệu cô có thể chăm sóc cho Haeju trên Trái đất không?"
Seol Jihu tiếp tục mà không đợi trả lời.
“Và … tôi muốn cô quay trở lại Trái đất trước khi quá muộn.”
Trái tim của Seo Yuhui chùng xuống.
Cô ấy biết rằng nhân loại đã đến bước đường cùng. Nói cách khác, anh ta đang bảo cô hãy trốn thoát.
Seol Jihu trao thần tính cho cô. Seo Yuhui cố gắng từ chối, nhưng anh đã đặt nó vào tay cô. Sau đó, anh ta lùi lại vài bước.
“Tôi dự định thực hiện thỏa thuận mà tôi đã ký với Eun Yuri. Một khi ra đi, có lẽ tôi sẽ không thể quay lại… Không, chắc chắn là như vậy. "
Anh từ chối đưa Seo Yuhui đi theo vì kế hoạch này quá nguy hiểm.
“Nhờ cô chăm sóc Haeju. Tôi xin lỗi, nhưng tôi chỉ có thể tin ở cô mà thôi. ”
Anh muốn cô sống trước khi cô vướng vào nguy hiểm lớn hơn.
“Ngoài ra… cảm ơn vì tất cả mọi thứ cho đến bây giờ.”
Seol Jihu cúi đầu. Sau đó, anh ta lập tức biến mất
"Đ-Chờ đã!"
Seo Yuhui phản ứng một lúc sau, nhưng Seol Jihu đã không còn ở đâu nữa.
Anh ấy đã thực sự rời đi.
Bàn tay cô ấy cố níu lấy bóng hình Seol Jihu. Nhưng tất cả những gì cô có thể nắm bắt, chỉ là hư không.
“….”
Hơi lạnh thổi qua má cô.
Seo Yuhui đứng sững sờ một lúc lâu trước khi nét mặt cô bắt đầu suy sụp.
"Ah…"
Đôi mắt cô mờ đi.
"Ah ah…"
Cô không có cơ hội để nói bất cứ điều gì.
Một dòng nước mắt u sầu rơi xuống má, và chảy xuống đôi môi đang run rẩy.
*
Seol Jihu đã rời đi.
Sau đó, Seo Yuhui không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng chắc chắn đó là một thất bại, chứ không phải là một thành công.
Ký sinh trùng đã xâm chiếm Pháo đài Tigol bằng tất cả lực lượng của chúng. Và chúng đã thành công. Không thể bảo vệ Cây Thế giới, Liên bang nhanh chóng sụp đổ.
Ngay sau khi Liên bang sụp đổ, các Ký sinh trùng đã chĩa nanh vuốt về phía nhân loại.
Và nhân loại, vốn chìm trong xung đột nội bộ, đã thua cuộc trong nháy mắt.
Đầu tiên là Eva, sau đó các thành phố khác cũng bắt đầu sụp đổ.
Cuối cùng, nhân loại tỉnh ngộ và cố gắng đổ về thủ đô để kháng chiến, nhưng Scheherazade cũng sớm thua cuộc.
Đó là chuyện đương nhiên. Tổng giám mục của Đền thờ Luxuria - Roberto Servillo - đã đào tẩu và dẫn dắt những kẻ phản bội giúp đỡ cho lực lượng Ký sinh trùng.
Cuối cùng, thành phố duy nhất còn sót lại là Nur.
Hợp lực quanh Eun Yuri và Odelette Delphine, nhân loại và liên bang đã dốc sức cho trận chiến cuối cùng của họ.
Không có tin tức gì về Seol Jihu, nhưng cô không muốn nghĩ rằng anh đã chết. Người ta nói rằng Seol Jihu đã xuất hiện ở Scheherazade.
Cô biết rằng, nếu người đàn ông đó còn sống, anh ta sẽ xuất hiện trên chiến trường.
Và vì vậy, Seo Yuhui tiến đến Nur.
Sau đó, cuối cùng, cuộc chiến cuối cùng đã nổ ra.
*
Một cơn gió ảm đạm thổi qua khu vực.
Một mùi hôi thối khó chịu của tro, xác chết và đủ thứ mùi kinh tởm bao trùm khu đất hoang.
Một phụ nữ đang tuyệt vọng tìm kiếm xung quanh chiến trường sau khi chiến tranh kết thúc.
Seo Yuhui cũng bị thương, nhưng cô ấy vẫn không dừng bước. Cô điên cuồng chạy quanh chiến trường và tìm kiếm quanh những xác chết.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Khi tia sáng cuối cùng của mặt trời lặn xuống, Seo Yuhui đột nhiên cảm thấy một luồng khí thần thánh xuất hiện.
Đó là một cảm giác quen thuộc.
Nữ thần Gula của Thất đại tội đã bước xuống chiến trường.
Seo Yuhui vô thức quay bước về phía nơi đó.
Và cuối cùng, cô ấy đã tìm thấy Seol Jihu. Không, chính xác hơn, đó là cái xác của Seol Jihu.
Trước bóng tối mờ ảo…
Bên cạnh một người phụ nữ có mái tóc hồng mặc áo giáp mỏng…
Một cục thịt chìm trong một vũng máu.
Cô sẽ không thể nhận ra anh ta, nếu không có bộ giáp và cây giáo quen thuộc.
“….”
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói không thành lời. Thay vào đó, nước mắt cô nhanh chóng trào ra.
Với đôi tay run rẩy, Seo Yuhui ôm má người đàn ông và cúi đầu xuống.
Làn da lạnh lẽo vì thân nhiệt không còn nữa. Đừng nói đến sinh khí nào, ngay cả linh hồn của anh ta cũng đã tan biến.
Dù cô có vuốt ve anh bao nhiêu lần, Seol Jihu cũng không có phản ứng gì.
"Hic."
Khoảnh khắc cô xác nhận điều đó, cảm xúc của cô như vỡ òa. Nước mắt tuôn rơi không ngừng khi Seo Yuhui lặng lẽ khóc.
Cuối cùng, mọi chuyện đã kết thúc như thế này.
[Có điều tôi phải nói với cô ấy… điều mà tôi phải xin lỗi cô ấy.]
Anh ấy đã cố gắng rất nhiều.
Nhưng anh ấy không thể thực hiện được ước nguyện của mình. Anh ấy đã chiến đấu và chết như một con chó hoang.
"O, Gula!"
Sau khi khóc đến mức nước mắt cạn khô, Seo Yuhui hét lên
"Cứu anh ấy. Làm ơn… Xin hãy cứu anh ấy… Tôi sẽ sử dụng Điều ước thiêng liêng…! ”
[Ta không thể làm thế]
Giọng của Gula vang lên.
[Đứa trẻ này không muốn sống lại.]
[Nó hối hận về mọi thứ và khi tuyệt vọng, no muốn bắt đầu lại từ đầu.]
Seo Yuhui cau mày.
[Đây có thể được gọi là một sự trùng hợp.]
[Chỉ với những điểm đóng góp của anh ấy, sẽ không thể nào gửi lại được cảm xúc của anh ấy. Nhưng, nó đã được thực hiện thông qua một Lời thề Hoàng gia.]
[Kết quả là điều ước của đứa trẻ này đã được thực hiện.]
[Vì… điều ước của con đi ngược lại ý muốn của đứa trẻ này, nên ta không thể thực hiện ước nguyện của con.]
Ánh mắt của Seo Yuhui dừng lại trong giây lát trước người phụ nữ tóc hồng.
Seol Jihu đã hy vọng sẽ khởi động lại. Trong trường hợp đó…
Sau một lúc dừng lại, mắt cô ấy bắt đầu sáng lên như thể cô ấy đã đi đến một quyết định.
[Con sẽ làm gì?]
Trên thực tế, Gula có thể đọc được suy nghĩ của cô ấy, và Seo Yuhui đã đáp lại bằng một câu trả lời trong trái tim mình.
Khi Seo Yuhui dang tay ra, Lễ vật trào ra trong không khí. Cô ấy thậm chí còn dâng tặng thánh vật mà cô ấy yêu quý. Ngay cả thần tính mà Seol Jihu đã tặng cô ấy, cũng được đem ta làm lễ vật. Giữ chúng làm gì nữa, khi mà mọi thứ đã kết thúc?
“Hãy gửi cả tôi nữa.” - Seo Yuhui nói với vẻ mặt kiên quyết - "Giống như ước nguyện của người đàn ông này… Xin hãy gửi cả cảm xúc của tôi về quá khứ”.
Gula xem qua các lễ vật và nói.
[Nếu nhiều như vậy… thì lượng cảm xúc gửi đi còn nhiều hơn cả thằng bé này.]
[Nhưng, nó sẽ không thay đổi sự thật rằng... đó sẽ chỉ là một chút cảm xúc rời rạc.]
Gula hỏi lại để xác nhận với cô ấy.
[Mong ước của con sẽ được thực hiện dưới dạng một giấc mơ thoáng qua.]
[Nó có thể bị lãng quên, thậm chí có thể bị gạt sang một bên giống như một cơn ác mộng trong đêm.]
[Vẫn ổn chứ?]
Seo Yuhui trả lời không chút do dự.
"Phải."
[Tốt lắm.]
Gula không để cô ấy chờ đợi lâu hơn nữa.
Trên thực tế, Gula đã đoán được chuyện này.
[Đến gần hơn đi, con gái của Luxuria.]
Bóng tối bùng lên, và một mảnh màu xanh lam bay lơ lửng trong không trung.
Thế giới mà Seo Yuhui nhìn thấy bắt đầu quay cuồng khi có thứ gì đó ập xuống cô như một cơn sóng thần.
[Ta hy vọng sớm gặp lại các con.]
Gula mỉm cười....
Và thế là.
Woong!
Một tiếng động nhỏ đột nhiên vang lên khi một gợn sóng tròn được tạo ra trong khoảng không.
Mảnh sáng màu xanh lam nhẹ nhàng rơi xuống trên trán Seo Yuhui đang say ngủ như một nụ hôn.
Khi mảnh vỡ lọt vào cô như thể nó bị nhấn chìm trong nước, khuôn mặt của Seo Yuhui run lên.
Một lúc sau.
"Heuk!"
Seo Yuhui thức dậy và thở hổn hển.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
MỤC LỤC
Chương 434 - Phần 2
Thì ra là vậy 😄
Trả lờiXóahay
Trả lờiXóa