Khát vọng trở về - Chương 431: Sai lầm của Seo Yuhui

 Một trận mưa sao băng từ trên trời trút xuống.

Seol Jihu há hốc mồm.

Chỉ có một Linh mục ở Thiên đường đủ sức sử dụng một phép thuật thần thánh với quy mô như vậy.

'Không đời nào!'

Seol Jihu vội vàng nhìn lại.

Đúng như cậu dự đoán. Cậu có thể thấy Seo Yuhui đang đứng từ đằng xa, hai tay ôm chặt bảo vật "Bằng chứng của Castitas".

"Jihu!"

Seo Yuhui cũng đang nhìn Seol Jihu, vì vậy cô ấy đã hét lên ngay khi họ nhận ra nhau.

"Nhanh lên…!"

Cô ấy hét lên một cách khó khăn trong khi mồ hôi đổ ra.

Seol Jihu ngay lập tức nghĩ, “Tại sao Yuhui Noona lại ở đây?” Nhưng cậu ấy đã nhanh chóng di chuyển trước khi băn khoăn bất cứ điều gì khác. 

 Họ phải rời khỏi đây trong khi rào chắn đang chặn Hỏa Cầu của Kindness.

Seol nhanh chóng gọi Flone, sử dụng Di Hình Biến Ảnh liên tục để đến chỗ Seo Yuhui, rồi bế cô ấy trong vòng tay của mình. Sau đó cậu điên cuồng sử dụng Di Hình Biến Ảnh hết lần này đến lần khác.

Trong giây phút tiếp theo…

Koong!

Quả cầu phá vỡ rào chắn và lao xuống mặt đất. 


Thời điểm nó tiếp xúc với mặt đất, quả cầu tỏa sáng và phát nổ.

UYNHFHHHH!

Một chùm sáng chói lòa và nóng bỏng đã lan tỏa khắp khu vực trong chốc lát. Ánh sáng vượt qua Seol Jihu trong nháy mắt, đốt nóng bầu  không khí và khiến mọi thứ bốc cháy.

Thật may mắn là Seo Yuhui đã câu giờ cho Seol Jihu kịp thời trốn thoát.


“Jihu…!”

Giữa thế giới mông lung, Seo Yuhui  níu tay Seol Jihu. Chạy thêm nữa cũng vô dụng vì họ không thể thoát khỏi phạm vi của cuộc tấn công. Trong trường hợp đó, tốt nhất là dừng lại và tập trung phòng ngự trước.

Khi Seol Jihu ngừng chạy, Seo Yuhui ngay lập tức niệm chú, tạo ra nhiều lớp rào chắn xung quanh họ.

Chẳng bao lâu, một đợt sóng nhiệt bùng lên. Không khí sôi sục, và da họ bỏng rát. Mặc dù đang ở bên trong một rào chắn và sóng nhiệt chỉ là hậu quả của vụ nổ, nhưng Seol vẫn có cảm giác như họ đang ở trong một phòng tắm hơi.

Nhưng có lẽ điều này không quá tệ, vì những tảng đá xung quanh họ đã bị đốt cháy thành tro chỉ trong vài giây.

[Chà….]

Flone thở phào nhẹ nhõm trong mặt dây chuyền.

[Nếu chúng ta bị cuốn vào quả cầu lửa đó… eck, em không muốn tưởng tượng nữa.]

Thế giới bên ngoài kết giới vẫn nhấp nháy như một ngọn đèn bị vỡ. Đó là do họ đã thoát ra khỏi tâm chấn của vụ nổ. Nếu không, họ sẽ chỉ nhìn thấy một bức màn màu trắng.

[Chúng ta phải đối mặt với một kẻ thù mạnh cỡ này sao….]

Flone thì thầm tiếc nuối trong khi nhìn chằm chằm ra ngoài. Sự thật thì, cô ấy hy vọng Seol Jihu có thể tiêu diệt đội quân Ký sinh trùng và trốn thoát. Mặc dù cô không chắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng với sức mạnh mới của Seol Jihu, cô cảm thấy họ tràn đầy cơ hội. Tuy nhiên, màn phô diễn sức mạnh của Kindness làm cô tắt mất một nửa hy vọng.

Seol Jihu lặng lẽ quay sang Seo Yuhui.

Sau khi tập trung một lúc, Seo Yuhui lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. Sau đó, cô ấy nhìn lại Seol Jihu.

"Ơn Chúa. Chị đã đến kịp, hihi ”.

Seo Yuhui mỉm cười ngọt ngào, nhưng Seol Jihu chăm chú nhìn mà không nói lời nào. Vẻ mặt của Seo Yuhui trầm xuống. Cô cảm nhận rõ rằng, ánh mắt Seol như trách móc: "Tại sao noona lại đến đây?"

“… Có gì đó không ổn.”

Cuối cùng, cô ấy nói với một giọng yếu ớt.

"Nhóm của chị đã đụng độ Ký sinh trùng vài lần, nhưng chúng đều bay về cùng một hướng."

"Chỉ vì điều đó thôi sao?"

"Và… noona cũng đã bị phát hiện."

Seol Jihu cau mày.

“Thật đấy. Một con Ký sinh trùng  đang bay bỗng nhìn lại phía sau. Thậm chí nó còn nhìn thẳng vào mắt noona.  Nhưng nó đã phớt lờ cả nhóm và bay đi ”.

Seo Yuhui lặng lẽ tiếp tục.

“Chị bắt đầu nghi ngờ khi tất cả các Ký sinh trùng đều đuổi theo em. Khi chúng không buồn tìm kiếm những nhóm khác, thì chị đã hiểu..."
 

Dự đoán của Seo Yuhui không sai.

Khi cô đến nơi, Seol Jihu đã bị bao vây bởi quân đội Ký sinh trùng  và thậm chí đang chiến đấu chống lại ba Tư lệnh quân đội. Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là Seol Jihu không hề lép vế.

“Dù sao thì, chuyện gì đã xảy ra? Em… em đã không sử dụng khối lập phương đó, phải không? ”

“… Không, không hề.”

Seol Jihu lắc đầu. Cuối cùng thì cậu cũng hiểu được nỗi lòng của Seo Yuhui. Cô ấy đã lo lắng rằng cậu ta sẽ sử dụng Khối lập phương ma thuật Harmoniac.

Thật không may, đó không phải là điều quan trọng lúc này.

"Tại sao noona lại tới đây?"

"Thì…"

“Chị không thể phá hỏng kế hoạch như thế này được. Bình thường chị không như thế này đâu, Noona. ”

Seol Jihu gằn giọng, với vẻ mặt đanh thép. Giọng cậu trầm lắng nhưng có vẻ như sẵn sàng sôi lên bất cứ lúc nào. Đó là giọng nói của Seol Jihu khi cậu ấy tức giận.

"…Chị biết. Chị biết chị đã làm sai. "

"Noona biết, vậy tại sao."

"Vậy còn em?"

Seol Jihu ngậm miệng lại.

"Chị sẽ không rời nhóm, nếu Ký sinh trùng di chuyển như lời anh Philip Muller nói" - Seo Yuhui bình tĩnh tiếp tục - “Nhưng không phải thế. Chị không biết lý do, nhưng bọn Ký sinh không nhắm vào tấm bia, mà là e,. Và em biết điều đó, đúng không? "

“Đó là….”

"Và em đang cố gắng thu hút sự chú ý của kẻ thù để mọi người có thể trốn thoát an toàn."
 

Theo cách mà Seo Yuhui nói, thì Seol Jihu mới là người có lỗi. Vì cậu tự ý làm sai kế hoạch nên cô ấy mới phải hành động như thế này.
 

“Với tư cách là trưởng nhóm thám hiểm, đương nhiên là em phải chịu trách nhiệm..." - Seol Jihu cố gắng phản đối.

“Ồ, thế cơ đấy! Theo logic đó, chị cũng đáng trách vì chị đã giấu tấm bia ở Scheherazade.” -  Seo Yuhui thẳng thừng đáp lại.

Seol Jihu nhắm mắt lại. Cậu biết mình không thể cãi lý với cô.

“Nhưng… điều này đang khiến noona gặp nguy hiểm." - Seol khẽ thở dài - "Noona có thể chết…. Không, chết không phải là vấn đề đáng sợ nhất. Thậm chí..."


Seol Jihu ngập ngừng, nhưng có thể dễ dàng đoán được cậu ấy đang muốn nói gì. Đương nhiên Seo Yuhui biết rằng, chuyện gì sẽ xảy ra với những người bị Ký sinh trùng bắt giữ.

"Em lo lắng cho noona ư?"

Khi Seol Jihu không trả lời, Seo Yuhui khịt mũi.

“Tên nào hứa rồi ấy nhỉ? Hắn bảo rằng hắn sẽ ở bên chị và làm ramen cho chị, mãi mãi. "

“Noona, đó là…”

“Đúng vậy, chị muốn ăn ramen của em, vì vậy chị đến để bảo vệ em. Có gì sai nào? "

"…Noona nghiêm túc ư?"

Seol Jihu ngơ ngác hỏi. Tất nhiên, Seo Yuhui chỉ đang nói đùa nên cô cười khổ.

"Tất nhiên, chị đùa thôi".


“….”

“Thành thật mà nói, chị cũng sợ. Tuy nhiên, nooa không thể chạy trốn. Bộ não của noona yêu cầu bỏ chạy, nhưng chân chị không chịu di chuyển. "

“….”

"Bởi vì …."

Seo Yuhui chợt ngậm miệng mà không nói hết câu. Sau đó, cô ấy nở một nụ cười đau khổ và véo nhẹ vào má Seol Jihu.

“Nếu chị không biết thì đó sẽ là một câu chuyện khác. Nhưng khi chị đã biết tình hình hiện tại, làm sao chị có thể bỏ lại tên bìm bịp của mình và bỏ chạy cơ chứ?"

Khoảnh khắc đó...

 

Seol Jihu mở to mắt nhìn Seo Yuhui.

Chính lúc đó.

Guoooooooo!

Ánh sáng bao phủ vùng đất giảm dần, và tầm nhìn của họ dần dần sáng tỏ.

Seol Jihu nghiến răng.

Họ có nên tiếp tục chiến đấu không? Hay tạm thời rút lui?

Kindness Tráo trở đã xuất hiện. Dù có chiến đấu, họ cũng khó có thể dứt điểm trận chiến trong thời gian ngắn. Và điều gì sẽ xảy ra nếu một Tư lệnh nữa xuất hiện?


Đặc biệt là Sung Shihyun. Nếu tên khốn đó nhìn thấy Seo Yuhui ở đây…

Seol Jihu nghiến răng và lắc đầu nguầy nguậy. Đặt tất cả những thứ khác sang một bên, có một điều mà cậu phải xử lý ngay bây giờ. 

Quả cầu lửa của Kindness, ban nãy to như một ngọn núi, giờ đã thu nhỏ lại bằng kích thước của một quả đồi.

Seol Jihu mở túi không gian và lục tìm một thứ. Đó là một trong những vật phẩm mà Yun Seohui đã cố gắng sử dụng trước khi cô ấy bị chén đầu— cuộn giấy phép dịch chuyển.

"Ta đi thôi."

Seol Jihu nắm lấy tay Seo Yuhui và xé cuộn giấy phép.

Ngay sau đó, một tia sáng nhỏ bùng lên, và hai người họ biến mất.

*


Khi vụ nổ lắng xuống, không còn gì trong khu vực đó nữa. Chỉ còn lại một cái hố khổng lồ kéo dài hàng chục ki lô mét.

“… Chúng lại thoát rồi sao?.” - Kindness Tráo trở lẩm bẩm một lúc sau khi nhìn quanh mặt đất bên dưới.

Sự can thiệp của Ngôi sao Sắc dục là chuyện nằm ngoài dự đoán của cô ta. 

 

Đây là lần đầu tiên cô ấy sử dụng toàn bộ năng lượng của mình, nên đương nhiên cô ấy sẽ cảm thấy thất vọng.
 

"Tên đó thực sự khiến mình phải ngạc nhiên...""
 

Kindness Tráo trở đã theo dõi trận chiến một cách cẩn thận, ngay từ đầu.

Đừng bận tâm đến Bọ và Gián, ngay cả các Hydras cũng bị hất tung bởi một kỹ năng kỳ lạ. Và cả các Tư lệnh cũng không thể chống cự nổi.
 

Nếu cô ấy không can thiệp, cả Chastity và Patience sẽ chết ở đây ngày hôm nay.

"Tư lệnh Humility không nói dối ..."

Cô ấy không trách móc gì cả vì đồng đội của cô ta đã chiến đấu hết khả năng. Thực tế, trình độ của Seol Jihu đã trở nên vượt trội, đến mức cậu ta có thể trấn áp một hoặc hai Tư lệnh Ký sinh trùng.

‘Càng bị đè nén thì càng phát triển…. Phải chăng vì thế nên hắn ngày càng mạnh lên? Thậm chí hôm nay hắn còn mạnh hơn cả lúc ở Scheherazade....'

Khi cô ta đang trầm ngâm suy nghĩ...
 

"Chúng ta sẽ không đuổi theo chúng sao?" - Patience bay đến và ngập ngừng hỏi.
 

"Cô không thấy những gì vừa xảy ra sao?" - Kindness trả lời với một ánh mắt hơi mệt mỏi - “Cả cô lẫn Chastity đã được dùng làm mồi nhử, và ta đã sử dụng câu thần chú mạnh nhất trong kho vũ khí của mình. Bất chấp tất cả, hắn vẫn sống sót thoát ra khỏi đây ”.

Ngôi sao Sáng nhất, một anh hùng được cả thế giới bảo vệ, sẽ không chết một cách dễ dàng.

"Thế thì…"

"Chúng ta sẽ rút lui và tổ chức lại đội hình."

"R-Rút lui? " - Patience ngập ngừng ngạc nhiên hỏi.

"Đó là mệnh lệnh của Nữ hoàng." - Kindness đáp lại một cách thờ ơ - "Nếu tôi thất bại, có nghĩa là Tư lệnh Sung đã nói đúng."

“….”

“Và tôi cũng đồng ý với anh ta. Nếu chúng ta đuổi theo hắn mà không có kế hoạch gì, chúng ta chỉ khiến hắn phát triển nhanh và mạnh mẽ hơn mà thôi”.

Cô ấy nói với giọng quyết đoán.

“Hiện tại, chúng ta đã phạm nhiều sai lầm rồi. Lần này chúng ta không được phép sai nữa... Chúng ta cần sử dụng các nguồn lực của mình một cách hiệu quả hơn ”.

Phải, Ký sinh trùng cần phải sử dụng một chiến thuật bài bản để có thể loại bỏ Ngôi sao sáng nhất.

*


[Chúng ta đang ở đâu?]

Flone nhìn quanh.

Seol cũng không biết họ đang ở đâu. Nhưng chắc chắn là họ chưa rời khỏi lãnh thổ của Đế chế. Bởi vì cuộn giấy của Yun Seohui chỉ chứa đựng một phép dịch chuyển tức thời ở khoảng cách ngắn. Nó được tạo ra để sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.

Dù sao đi nữa, điều may mắn là họ không nhìn thấy bất kỳ kẻ thù nào gần đó.

"Chết tiệt! Chúng ta phải nhanh chóng định hướng lại… ”

Gà Nhép chui ra khỏi túi của Seol Jihu và quay đầu bốn phía để quan sát.

Flone chăm chú nhìn Gà Nhép, rồi mỉa mai: “Này, nãy giờ ngươi trốn ở đâu thế?”

"Gì cơ?"

[Seol và tôi đang chiến đấu với tất cả sức lực của mình, nhưng ngươi lại…!]

“Hừm, con nhóc ngu ngốc. Ta đã phải dùng hết năng lượng để bay từ nơi ẩn náu tới hầm mộ, rồi lại bay từ hầm mọ trở về. Cô quên rồi sao??” - Gà Nhép càu nhàu - “Cô nghĩ ta muốn ngồi đây chắc? Cô có biết là ta còn chưa kịp hồi phục không? Một kẻ đuối sức thì có thể làm gì chứ? "

[Nhưng…! Thôi được rồi. Vậy thì khi nào thì ngươi có thể biến hình trở lại?]

“Biến đổi trong chốc lát để làm gì? Chẳng có ích gì cả. Ta cần thu thập thêm năng lượng để duy trì hình dạng phượng hoàng của mình... Ít nhất là một giờ ”.

Khi giọng của Flone lắng xuống một chút, Gà Nhép đáp lại một cách cộc lốc và bặm môi.

“Đừng nóng vội. Đây sẽ là một hành trình dài. Chúng ta cần tính toán kỹ lưỡng, hơn là dồn hết sức cho một cuộc chiến ”.

[….]

“Dù sao, vị cứu tinh của chúng ta đã đến vào thời điểm hoàn hảo." - Gà Nhép lẩm bẩm, "Nhưng... Tại sao cô ấy đến đây? Đó là một vấn đề khác."

Flone quay đầu lại.

Seo Yuhui đang đứng trước Seol Jihu, bận rộn kiểm tra xem cậu có bị thương gì không.

"Kinh ngạc. Chống lại một đội quân khổng lồ như vậy, mà em hầu như không bị thương… Nhưng để an toàn thì… ”

“….”

“Em có thể nâng cánh tay lên một chút không, Jihu? Để noona xem kỹ phần hông nào”.

Chính lúc đó.

Seol Jihu, người đang ngồi như tượng đá, đột nhiên giật mạnh tay ra.


Seo Yuhui giật mình dừng lại. Trông cô hơi sốc.

“Jihu….”

Vì lý do nào đó, mặt Seol Jihu đỏ bừng lên.
 

"Kìa! Emn còn giận à…?"

Seol Jihu lặng lẽ trừng mắt nhìn Seo Yuhui. Cậu cúi đầu, khẽ cắn môi trước khi nhìn lên bầu trời và thở dài.

Seol Jihu lặp lại điều này vài lần, rồi cuối cùng nhìn thẳng vào Seo Yuhui.

“… Noona.”

Sau đó, cậu lo lắng hỏi.

"Chị là ai?"

"Hmm?"

“Đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa. Noona là ai?"

"Sao… ý em là gì, sao đột nhiên?"

"Tên Bìm bịp." - Seol Jihu gằn giọng - “Lúc đó noona đã nói như vậy. "Làm thế nào tôi có thể tưởng tượng về việc bỏ lại sau lưng và trốn thoát."

Seo Yuhui chớp mắt.

"Làm sao Noona biết được cái tên đó?"

"…Huh?"

“ Bìm bịp. Cái tên này chỉ những người trong gia đình em mới biết. Đó là biệt hiệu của em hồi nhỏ, vì em hay chơi khăm mọi người ".

 Seo Yuhui sững người. Đôi mắt cô ấy mở to, và cô ấy che miệng lại bối rối.

Seol Jihu không bỏ lỡ phản ứng của Seo Yuhui. Hành động của cô ấy cho thấy, rõ ràng là cô ấy đã lỡ lời.

“Noona có phải là cha em không? Hay là mẹ? ”

“….”

“Hay là anh trai ?? Hay là Jinhee? ”

“….”

“Hay… Seunghae? Hay… là Seonhwa? ”

“… K-Không.”

"Vậy thì, ai?"

Seol Jihu nghiến răng.

"C-chị đã nghe thấy cái tên đó." - Bị áp lực trước khuôn mặt giận dữ của Seol Jihu, Seo Yuhui thốt lên.

"Noona đã nghe thấy cái tên đó?"

“Uhm, noona đã nghe thấy cái tên này từ lâu lắm rồi…. Nghe có vẻ dễ thương nên chị cứ nhớ mãi… Chắc noona đã vô tình nói ra câu đó.”

Seol Jihu nheo mắt lại. Lời giải thích của Seo Yuhui không làm cho cậu bình tĩnh hơn. Ngược lại, những lời của cô ấy khiến cậu càng thêm nghi ngờ.

Dù cô ấy nói sự thật, thì ai đã nói cho cô ấy nghe cái tên đó ?

 "Đừng nói dối nữa."

"Không. Noona không nói dối mà!"

“Chỉ có gia đình em biết đến biệt danh đó. Nếu noona nói đúng, có nghĩa là một thành viên trong gia đình em đã đến Thiên đường, và Noona có quen biết với người đó. Đúng không? ”

“Chuyện đó thì….”

Seol Jihu ngậm chặt miệng và trừng mắt nhìn Seo Yuhui. Cậu sẽ không buông tha cho cô, nếu cô không nói cho cậu biết sự thật.

Sau khi cắn chặt môi dưới một lúc, Seo Yuhui cuối cùng cũng chịu thua.

"Jihu."

"Nói đi."

"Hãy lắng nghe noona."

"Em đang nghe, vì vậy hãy nói đi."

“Được rồi, noona sẽ nói cho em nghe. Vậy nên làm ơn…" - Seo Yuhui ngập ngừng một lát rồi nói tiếp - “Chuyện này rất dài dòng, chị không thể nói hết trong mười hoặc thậm chí hai mươi phút. Hoàn cảnh này không cho phép noona làm thế. Mạng sống của chúng ta quan trọng hơn, phải không? ”

“….”

“Noona xin thề trước nữ thần Luxuria. Noona sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào của em, sau khi chúng ta trở về nhà an toàn ‘’

 “….”

“Vậy làm ơn, hãy tập trung vào việc trốn thoát, được không? Khi bốn chúng ta cùng hợp lực, noona nghĩ là chúng ta có thể sống sót "

Seo Yuhui khẩn thiết cầu xin trong tuyệt vọng.

Cô ấy nói cũng không sai. Bây giờ chắc chắn không phải là lúc để ngồi thảo luận một câu chuyện dài dòng, bởi các Ký sinh trùng có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào.

“Haaizzz….”

Seol Jihu nhắm mắt lại, thở dài lần thườn thượt và nói.

"Cửa sổ trạng thái."

"?"

“Ít nhất hãy cho em thấy cửa sổ trạng thái của Noona. Xem cái đó không mất nhiều thời gian, phải không? "

“Em muốn xem cửa sổ trạng thái của Noona …?”

Seol Jihu nặng nề gật đầu.

“Em cũng sẽ thề trước thần Gula. Chỉ cần cho em xem cửa sổ trạng thái của noona. Sau đó, em sẽ không hỏi bất cứ điều gì khác và chỉ tập trung vào việc trốn thoát. "

Seo Yuhui trông có vẻ mâu thuẫn.

‘’Điều đó cũng không được ư?"

Sau khi chờ mãi mà không có câu trả lời…

"Noona!"

Seol Jihu sốt ruột hét lên và kích hoạt Năng lực bẩm sinh của mình trong cơn tức giận.

Trong khoảnh khắc ấy…

Có phải vì mana của cậu ấy đã tăng lên cấp siêu việt không? Hay là do Seo Yuhui cho phép?

Cửu Nhãn thấu Tương lai đã nhìn thấy màu sắc của Seo Yuhui.

Thật vậy, cửa sổ trạng thái của cô ấy hiện lên, và một số màu sắc bật ra khỏi cơ thể cô ấy.

Đồng thời-

Chíu !

Một tầm nhìn mở ra trước mặt cậu.


---


Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


MỤC LỤC



Chương 434 - Phần 2

1 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.