Khát vọng trở về - Chương 432: Kiếp trước, kiếp này

Ào ào

Hôm ấy, trời đổ mưa như thác.
 

“Phù. Sao trời bỗng dưng mưa to thế nhỉ? Là do em xui xẻo ư. "

Nhìn lên bầu trời đầy mây đen, một nữ Linh mục than thở. Đi được khoảng 200m, cô nhìn thấy một nam thanh niên đang dầm mưa. Mặc dù cô không thể nhận ra nét mặt của anh ta, nhưng cô biết anh ta đang theo dõi họ.

"Anh chàng đó, anh ta vẫn đang theo dõi chúng ta."

“….”

“Hình như suốt bốn giờ rồi thì phải? Thành phố ở hướng ngược lại cơ mà…. ”

Nữ Linh mục thì thầm trước khi liếc sang một bên. Baek Haeju giận dữ bước đi trong khi kéo áo mưa xuống, che gần hết khuôn mặt.

Nữ Linh mục có thể nghe thấy tiếng cô ấy càu nhàu vì giận dữ. Thật hiếm khi Baek Haeju thể hiện nhiều cảm xúc như vậy. Trước đây cô ta luôn giữ thái độ lạnh lùng và tách biệt trước mặt người khác.

“Nhưng nghiêm túc mà nói, có chuyện gì vậy? Sao chị lại giúp anh ta? Phương châm sống của chị là, sống cô độc và chết một mình cơ mà? "

Baek Haeju không trả lời. Bước chân của cô ấy nhanh dần như thể cho thấy cô ấy không muốn nói về điều đó.

Cảm nhận được sự tức giận của Baek Haeju, Seo Yuhui liếc nhìn nữ Linh mục và ra hiệu cho cô ấy dừng lại. Tuy nhiên, cô ta vẫn lải nhải.
 

“Unni, chị thấy em nói có đúng không? Em đã nghi ngờ kể từ khi chị ấy đồng ý làm nhiệm vụ đó, thậm chí còn bỏ qua các nhiệm vụ khác. Đúng, phần thưởng khá tốt, xưa nay chị ấy đâu có quan tâm đến tiền. Và chị ấy cũng không thích Sinyoung. "

“….”

“Hehe, em cứ nghĩ là chị ấy sẽ từ chối. Nhưng khi xem qua danh sách những người được giải cứu, bất ngờ chị ấy lại thay đổi quyết định. Hừm hừm, thậm chí khi đã cứu đươc hết những khách hàng quan trọng, chị ấy còn tìm kiếm khắp nơi để cứu một chiến binh nô lệ. Anh ta chỉ là một lá chắn thịt, ngay cả Sinyoung cũng nghĩ rằng anh ấy đã chết và bỏ rơi anh ấy. Vậy mà... ”.

Nữ Linh mục tin rằng có chuyện uẩn khúc gì đó giữa Baek Haeju và người đàn ông kia.

“Chả hiểu nổi nữa. Chị ấy đã trải qua bao khó khăn để giải cứu anh ta, vậy mà sao chị ấy lại tức giận như vậy? Yuhui Unni, chị cũng thấy cảnh chị Baek Haeju túm cổ áo người đàn ông đó, đúng không? Ui chà, em sợ hú hồn luôn á!"
 

Baek Haeju dừng lại và quay đầu về phía nữ linh mục.

Khi Linh mục nhìn thấy vẻ mặt băng giá của Baek Haeju, cô ấy nhanh chóng giơ cả hai tay lên như thể đầu hàng kẻ thù. Ánh mắt sắc bén của Baek Haeju cho thấy, cô ta sẵn sàng dùng cây thương trên thanh và xiên một nhát vào họng cô nàng lắm mồm này.

"Được rồi được rồi. Em sẽ im lặng ngay bây giờ. ”

Baek Haeju trừng mắt nhìn nữ Linh mục thêm vài giây, trước khi tiếp tục bước đi.

Cô thậm chí còn không liếc về hướng người đàn ông đang lúng túng đứng đằng xa.

Vị Linh mục nhún vai và đi theo cô.

Nhiều giờ trôi qua, và màn đêm buông xuống.

Mưa lúc này đã bớt nặng hạt, nhưng vẫn rơi tầm tã.

Trong lều chỉ còn Seo Yuhui và Baek Haeju.  Thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng ho khe khẽ.

Seo Yuhui quay đầu lại và liếc nhìn về phía sau cô. Cô chưa bao giờ thấy Baek Haeju bồn chồn như vậy.

Thực tế là Seo Yuhui cũng cảm thấy nghi ngờ về những điều mà Linh mục đã chỉ ra. Cô ấy không biết toàn bộ câu chuyện, nhưng cô ấy có thể nói rằng Baek Haeju đang rất buồn.

"Làm sao anh ta phát hiện ra được?"

Seo Yuhui hỏi một cách cẩn thận và sau đó kiên nhẫn chờ đợi.

"…Tôi đã phạm một sai lầm." - Sau một hồi im lặng, Baek Haeju khẽ càu nhàu - “Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại vào Thiên đường…. Và tôi cứ ngỡ rằng ai đó đã phát hiện ra tôi…. ”

Ở Thiên đường, mọi thứ về  Baek Haeju đều là giả, ngay cả tên và ngoại hình của cô ấy cũng vậy.

Khi còn ở cấp độ thấp, cô ấy đi theo đoàn thám hiểm tới khám phá một tàn tích cổ. Nơi ấy từng là lãnh địa của một con quái vật khổng lồ.

Cô ấy vô tình đi lạc và rơi vào kho tàng của con quái vật. Hóa ra, con quái vật này là một con Cổ Long, nhưng lại quan tâm đến văn hóa của nhân loại.
 

Con Cổ Long đó đã hóa thân thành một tên đạo chích nổi tiếng, và thu thập được nhiều báu vật từ Đế chế.
 

Trong số các bảo vật, có một món giúp người sử dụng thay đổi diện mạo của họ. Baek Haeju quyết định sử dụng món đồ đó sau khi cô rời tổ rồng.

Cô không có lựa chọn nào khác.

Ngoại trừ cô, toàn bộ đoàn thám hiểm đều sa bẫy và chết. Hơn nữa tổ chức của cô cũng có rất nhiều kẻ thù, vì thời điềm đó Thiên đường rất hỗn loạn.
 

Cô nhận ra một chuyện:  nếu đánh lừa cả thể giới rằng cô đã chết ở đây cùng đồng đội, cô có thể đảm bảo an toàn ở cả Thiên đường và Trái đất.

Và như vậy, ngày hôm đó, một người Trái đất tên là Baek Haeju đã ra đời.

Sau này, cô ấy không thể tham gia một tổ chức nào khác, vì họ sẽ yêu cầu cô ấy phải tiết lộ cửa sổ trạng thái của mình. Nhưng điều đó không sao cả.

Dù làm việc một mình mà không thuộc tổ chức nào, Baek Haeju nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn. Đó là nhờ những bảo vật mà cô tìm thấy trong tổ của con rồng.

Khi bắt đầu tạo dựng tên tuổi, cô tạo ra một lý lịch giả, rằng cô ấy đã vào Thiên đường từ những ngày đầu tiên. Vì cô ấy quá mạnh nên mọi người không nghi ngờ gì cả.

Tất nhiên, cô ấy không thể làm tất cả những điều đó mà chỉ có một mình.
 

Đồng minh duy nhất của Baek Haeju  là Seo Yuhui.

Là người đã nâng đỡ nhiều tân binh ở Thiên đường, Seo Yuhui đã giúp Baek Haeju tạo ra một thân phận mới. Đáp lại, Baek Haeju sẽ bảo vệ Seo Yuhui. Đó là sự khởi đầu cho mối quan hệ của họ.

“Tôi đã hỏi anh ấy một vài câu… nhưng anh ấy không trả lời… vì vậy tôi đã lỡ miệng….”

Seo Yuhui suýt nữa bật cười.
 

Một người lạnh lùng và lý trí như Baek Haeju mà lại mắc sai lầm trong cơn tức giận….

Cô vừa cảm thấy khó tin, vừa băn khoăn về mối quan hệ của họ.

“Trời vẫn mưa….”

Nhưng thay vì tọc mạch như nữ Linh mục kia, cô ấy đã đổi chủ đề.

“Có vẻ như anh ấy không có áo mưa… và anh ấy không khỏe. Nếu để anh ấy một mình, tôi e là../ ”.

"Kê anh ta" - Giọng Baek Haeju lạnh lùng.

"Nào..." - Seo Yuhui khịt mũi. Cô định hỏi rằng, nếu Baek Haeju muốn mặc kệ anh ta thì còn cứu anh ta làm gì. Nhưng cô đã kìm chế lại.

 

Thay vào đó, cô ấy thuyết phục bằng một giọng nhẹ nhàng.

“Nếu để anh ta tiếp tục theo dõi chúng ta thì phiền lắm. Chúng ta đang tiến gần hơn đến lãnh thổ của Ký sinh trùng…. Cô đã cứu mạng anh ấy một lần. Nhưng chuyến đi sắp tới thì..."

Baek Haeju vẫn im lặng.

Chỉ một tiếng thở dài tràn ngập trong lều.

Seo Yuhui đợi một lúc lâu trước khi từ từ nâng người lên.

Cô ấy nhét một ít vật dụng, một túi ngủ, nước và một ít thức ăn vào trong cái bao nhỏ.

Cô không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng Baek Haeju dường như không muốn nói chuyện với người đàn ông đó - mặc dù cô quan tâm đến anh ta.

Vì vậy, cô ấy nghĩ mình sẽ ra mặt để giúp đỡ Baek Haeju.

Rõ ràng là Baek Haeju đang bị xúc động, điều này có thể tác động tiêu cực đến chuyến thám hiểm sắp diễn ra.

Tất nhiên, nếu Baek Haeju phản đối thì Seo Yuhui sẽ bỏ cuộc. Nhưng mà, cô ấy vẫn im lặng cho đến khi Seo Yuhui rời khỏi lều.

Người đàn ông đã bám theo họ, đang ngồi dưới gốc cây to để trú mưa.

Nhưng anh vẫn ướt sũng từ đầu đến chân. Bởi vì những giọt mưa vẫn rơi xuyên qua khoảng trống giữa những chiếc lá.

Cảnh tượng đó, kết hợp với vẻ mặt u ám, khiến anh ta trông tiều tụy và yếu ớt.

Người thanh niên từ từ ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy Seo Yuhui đến gần, anh vội vàng đứng dậy.

"Anh có ổn không?"

“V-V-vâng. Cảm ơn cô…. ”

Anh ta gật đầu với vẻ lo lắng và hỏi.

“Ừm, về Seonhwa—”

"Suỵt."

Seo Yuhui nhanh chóng đặt một ngón tay lên môi.

“Anh không nên nhắc đến tên cô ấy ở đây. Như thế nguy hiểm lắm. "

Người thanh niên chớp mắt một cái, sau đó gật đầu.

Từ đó, cô có thể thấy rằng anh ta không phải là một tân binh. Ít nhất, anh ta đã quen thuộc với cách ứng xử trên Thiên đường.

"Tôi không biết anh có mối quan hệ như thế nào với cô ấy, nhưng tôi nghĩ anh nên về đi"

“Có cách nào để tôi có thể nói chuyện với cô ấy không? Mười phút, không, chỉ cần năm phút là được. Tôi đã rất bối rối khi lần đầu tiên ra khỏi biệt thự. Tôi chỉ muốn nhìn thấy cô ấy! ”

Người đàn ông van xin, nhưng Seo Yuhui lắc đầu.

"Cô ấy nói rằng cô ấy không muốn gặp anh... và tôi không thể làm gì được."

"Làm ơn…."

“Quan trọng hơn, cô Haeju và tôi sắp phải tiến vào lãnh thổ của Ký sinh trùng.”

Seo Yuhui bình tĩnh tiếp tục.

“Tôi không thể cho anh biết chi tiết, nhưng nhiệm vụ của chúng tôi rất nguy hiểm và khẩn cấp. Chúng tôi không thể đảm bảo an toàn cho anh nếu anh tiếp tục theo dõi chúng tôi. Không chỉ vậy, sự hiện diện của anh cũng có thể khiến toàn bộ đoàn thám hiểm - bao gồm cả cô Haeju - phải gặp nguy hiểm ”.

Nói cách khác, cô đang yêu cầu anh đi chỗ khác để khỏi quấy rầy Baek Haeju.
 

"Lãnh thổ của K-Ký sinh trùng?" - Người thanh niên trông rất sốc - “Nhưng tại sao Seon… ý tôi là, Haeju… lại thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy…? Cô ấy thậm chí không dám giết một con gián…. ”

Baek Haeju thậm chí không thể giết một con gián?

Không, anh ta nhầm rồi!
 

Dù đang cười thầm trong bụng, nhưng Seo Yuhui cố gắng kìm chế và giảng giải.

“Tôi không biết cô ấy ở Trái đất như thế nào, nhưng ở Thiên đường, cô Baek Haeju là một trong những người giỏi nhất. Trong tất cả các Người Trái đất, chỉ có vài người đủ sức làm đối thủ của cô ấy. ”

Chàng trai trẻ tròn mắt ngạc nhiên và không tin nổi.

“Các thành viên khác sẽ hoảng hốt khi thấy cô Baek Haeju quẫn trí như vậy. Cô ấy cần phải lấy lại được bình tĩnh. ”

“….”

“Tôi hiểu rằng anh đang lo lắng cho cô ấy. Nhưng anh không thấy cô ấy cũng lo lắng cho anh sao? "

Giọng cô ấy tử tế nhưng đầy quyết đoán.

“Nếu tôi làm thế, Haeju sẽ không không phải lo lắng nữa ư….”

Người thanh niên cúi đầu.

Bởi vì anh ta có vẻ là một người hiểu đạo lý, Seo Yuhui nghĩ rằng cô đã giải thích đầy đủ cho anh ta. Thế rồi cô đưa cho anh ta cái bao đựng đồ.
 

"Hãy cầm lấy cái này và dựng lều rồi ngủ đi."

Không cần suy nghĩ, chàng trai cầm lấy chiếc túi.
 

Sau một thời gian dài,  lần đầu tiên anh ta được nếm trải sự ân cần như vậy. Anh vòng tay ôm lấy chiếc túi như thể nó là một báu vật.

"…Cảm ơn cô."

Sau một lúc im lặng, người thanh niên cúi đầu.

Seo Yuhui cúi đầu đáp lại và quay người rời đi.

Chính lúc đó.

“Ừm….”

Một giọng nói ngập ngừng khiến cô dừng lại.

“Hãy chăm sóc… Haeju của tôi…. ”

Seo Yuhui chớp mắt.

Mặc dù cô vừa nói với anh rằng Baek Haeju mạnh mẽ như thế nào, anh vẫn có vẻ lo lắng.

Haeju của tôi.’

Giọng nói của anh ấy chứa đầy tình cảm và sự tiếc nuối đến nỗi trái tim của Seo Yuhui cũng đau nhói trong giây lát.

Seo Yuhui quay lại. Dù lý do là gì, cô cũng không thể nghĩ xấu về người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Cô hỏi nhỏ.

"Anh tên là gì?"

"Huh?"

"Tên của anh. Nếu anh không muốn nói thì thôi"

"Ah…."

Anh ta vò đầu bứt tai.

“Tôi là… Seol.”

"Seol?"

Seo Yuhui nghiêng đầu.

Người đàn ông trẻ nhìn đi chỗ khác vì ngượng ngùng.

Seol?

Cái tên "Baek Seol" nghe quá giống tên một cô gái, điều đó có nghĩa là anh ấy không phải là anh trai hay em trai của Baek Haeju. 


Có lẽ nào… anh ta là người yêu cũ của cô?

Seo Yuhui lẩm bẩm trong lòng trước khi nở một nụ cười và quay trở lại lều của mình.

Cô ấy nói với Baek Haeju, người đang giả vờ ngủ, rằng mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp và anh ấy sẽ đi vào sáng mai. Thế rồi cô ấy chui vào túi ngủ của mình.

Ngay trước khi cô ấy chìm vào giấc ngủ….

"…Tôi xin lỗi. Và cảm ơn."

Cô nghe thấy tiếng thì thầm từ phía bên kia của căn lều.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy một lời xin lỗi và lời cảm ơn từ miệng Baek Haeju. Seo Yuhui nhắm mắt lại với một nụ cười.

Sáng hôm sau, cô thức dậy vào lúc bình minh ló dạng và thấy căn lều gần gốc cây lớn đã biến mất. Cả anh chàng Seol cũng vậy.

Mưa đã tạnh.
 

Seo Yuhui liếc nhìn xung quanh và nhìn thấy một bóng người ở đằng xa, đang lê bước xuống sườn núi.

“….”

Cô nhìn Seol chằm chằm cho đến khi anh ta khuất sau màn sương.

‘Sao lại thế nhỉ?'

Giờ nghĩ lại mới thấy lạ.

Kể từ khi trở thành Chấp chưởng giả, Seo Yuhui đã mắc chứng thèm khát nhục dục. Vì thế cô ấy phải tránh tiếp xúc với người khác.

Nhưng hôm qua, cô ấy đã tự nguyện nói chuyện với một người đàn ông mà cô ấy chưa từng gặp bao giờ.

Đó không phải là tất cả. Cô nhớ lại rằng bất cứ khi nào cô nhìn vào Seol, cô cảm thấy ham muốn dục vọng của mình tan biến. Thay vào đó, một nỗi xót xa và một sự thương hại trào dâng trong lòng cô.

Giống như một cơn sóng thần, những cảm xúc mới được khám phá này nhanh chóng nhấn chìm ham muốn của cô. Cô cảm thấy như thể cô đã đoàn tụ với một đứa trẻ mà cô đã gặp cách đây rất lâu.

‘Thật kỳ lạ….’

Seo Yuhui hơi nghiêng đầu thở dài.

Vì lý do nào đó, cô cảm thấy thật tiếc nuối.
Thế là, cuộc gặp gỡ đầu tiên của Seo Yuhui và Seol Jihu đã kết thúc.

*


Cuộc thám hiểm không thành công, nhưng tất cả các thành viên đều trở về an toàn.

Sau khi trở về, Seo Yuhui trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. Các Ký sinh trùng dường như đang lên kế hoạch gì đó, khi những sự kiện kỳ lạ bắt đầu diễn ra khắp Thiên đường.

Seo Yuhui định từ giã Thiên đường, nhưng cô buộc phải trở lại vì cô ấy nghe tin Sung Shihyun đã mất tích.

Cô ấy không lo lắng cho Sung Shihyun. Đúng hơn, cô lo sợ anh ta sẽ gây chuyện với người khác.

Vì vậy, cô đã cùng Baek Haeju đi thám hiểm để tìm kiếm Sung Shihyun, nhưng vẫn không tìm thấy anh ta ở đâu cả.

“Sung Shihyun? Tôi không biết. Anh ấy chỉ ra đi mà không nói một lời nào ”.

Cô đến thăm Sinyoung để tìm manh mối, nhưng Yun Seohui không có tin tức gì mới để cung cấp cho cô.

“Tôi không nghĩ chúng tôi đã làm gì sai với ta…. Tất nhiên, một số người không thích anh ta, nhưng cô cũng biết anh ta khó ưa thế nào mà. ”

Seo Yuhui hiểu rõ điều đó nên cũng không thể nói gì hơn.

“Chúng tôi đã làm mọi thứ có thể.... Thật tiếc, nhưng không sao cả. Tôi đã tìm thấy món đồ chơi tốt hơn ”.

Yun Seohui nhếch mép.

“Chỉ nghĩ đến điều đó cũng khiến tôi muốn bật cười. Anh ta xông vào văn phòng của tôi vào lúc nửa đêm, và cô có biết anh ta nói gì không? Anh ấy nói rằng mình muốn trở nên mạnh mẽ hơn và sẽ làm bất cứ điều gì để thoát kiếp cu li khiên thịt. Anh chàng đó, thật sự rất thú vị."

"Cô đang nói về ai vậy?"

“Một trong những nhân viên của chúng tôi. Hừm, tôi đã nghĩ anh ấy chì là một gã tầm thường, nhưng hóa ra tôi đã nhầm. Tôi thích sự quyết tâm của anh ấy. Hehe, có lẽ trong những ngày tới tôi sẽ bớt buồn chán… "

Seo Yuhui đứng dậy mà không nói một lời.

Cô ấy đã gặp đủ chuyện đau đầu rồi, nên cô ấy không muốn ngồi đây và nói chuyện phiếm với Yun Seohui.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Sau khi trở về, Seo Yuhui đã làm hết sức mình để cứu Thiên đường, nhưng mọi thứ dường như ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Nhân loại vẫn thờ ơ với nguy cơ của Liên bang và tình hình rối ren ở bảy vương quốc. Thay vào đó, họ háo hức cạnh tranh lẫn nhau để giành quyền lực.

Thiên đường đang dần dần hướng tới sự hủy diệt.

Một điều an ủi là, bất chấp những hoàn cảnh đó, những người Trái đất mạnh mẽ và yêu quý Thiên đường, dần dần xuất hiện.

Rồi một ngày, biến cố đã xảy ra.

Sung Shihyun - kẻ đã mất tích - đột nhiên xuất hiện trở lại ở Thiên đường.

Ngày hôm sau, Roe Scheherazade tự sát, và tấm bia bên trong Gorad Boga biến mất.

Chính Sung Shihyun là kẻ đã lấy trộm nó.

Sau đó, Seo Yuhui mới nhận ra rằng Sung Shihyun đã phản bội loài người. Cô thực sự bị sốc.

Lo lắng rằng Nữ hoàng Ký sinh trùng có thể hồi phục sức mạnh, Baek Haeju định tới Đế Chế để lấy lại tấm bia, và Seo Yuhui đã tham gia đoàn thám hiểm.

Rất có thể họ sẽ chết trong quá trình làm nhiệm vụ.

Tuy nhiên, đáng ngạc nhiên là họ đã lấy lại được tấm bia mà không gặp nhiều khó khăn.

Sau đó cô biết được rằng một Người Trái đất vô danh đã thuyết phục Liên bang tấn công các Ký sinh trùng, để phân tán sự chú ý của Trùng hậu.

Cô cũng nghe được một tin đồn rằng, người đàn ông tên là Thương thủ Ma thần đã giết chết Charity Gớm ghiếc.

“Cái tên bìm bịp chết tiệt đó…. Hắn vẫn cứng đầu vậy sao? ”

Baek Haeju thở dài, xoa trán như thể cô biết người đàn ông trong tin đồn là ai.

Seo Yuhui nghiêng đầu thắc mắc.

"Bìm bịp?"

“… Đó là một biệt hiệu.”

"Thật là một biệt danh dễ thương!"

“Hồi nhỏ anh ấy đáng yêu như một con thỏ. Nhưng giờ thì hết rồi."

Baek Haeju nghiến răng, nhưng Seo Yuhui thì không thể không cười.

Bìm bịp, thỏ.

Vì lý do nào đó, cô thích những từ này và cứ thế lẩm nhẩm trong đầu.
 

Mặc dù đã lấy lại thành công tấm bia, nhưng vẫn còn sớm để họ có thể an tâm. Họ phải tìm cho nó một nơi ẩn náu mới.

Tuy nhiên, các Ký sinh trùng đã không cho họ đủ thời gian để làm điều đó.

Không phải vì họ mất cảnh giác. Cuộc tấn công quá bất ngờ.

Các Ký sinh trùng đã sử dụng phép dịch chuyển đường dài và xuất hiện ngay chỗ Baek Haeju đang đứng.

Mục tiêu của chúng là lấy lại mảnh cuối cùng của tấm bia.

Baek Haeju và Seo Yuhui đã dốc sức chiến đấu, nhưng họ không phải là đối thủ của các Ký sinh trùng.

Do  thua kém đối phương về mọi mặt, cả hai người đã bị lạc nhau.
Seo Yuhui đã cố gắng bỏ chạy, nhưng là một Linh mục, sức bền của cô rất hạn chế. Không mất nhiều thời gian, kẻ thù — Ký sinh trùng và những kẻ phản bội — đã bắt kịp cô.

Cô ấy sắp chết. Không, có lẽ còn tệ hơn cả chết.
Khi những kẻ phản bội cười khúc khích với nhau và nhìn cô bằng ánh mắt thèm muốn, Seo Yuhui nhanh chóng đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo - một nỗi nhục nhã mà cô không dám nói thành tiếng.

"Lẽ ra mình không nên quay lại nơi này."

Seo Yuhui nhắm mắt lại vì cô không muốn nhìn thấy những cánh tay đang vươn về phía mình.

'‘Để làm gì… mình đã….’'

Sự tuyệt vọng bao trùm lấy cô, khi bàn tay của kẻ thù kéo tóc và xé toạc quần áo cô. Sau đó, đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng nổ lớn kèm theo những tiếng thét đau đớn.

Khi Seo Yuhui mở mắt lần nữa, cô nhìn thấy những cơ thể nằm xung quanh mình bị nghiền nát thành những mớ bầy nhầy. Sau đó, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo giáp đen, từ đầu đến chân bê bết máu, trên tay cầm một cây thương đơn giản.

Chuyện gì vừa xảy ra? Người đàn ông này là ai?

Sự xuất hiện đột ngột của anh ấy khiến Seo Yuhui bối rối. Rồi khi đột nhiên…

Tk!

Một cái đầu bỗng rơi ra khỏi tầm tay của người đàn ông.

Seo Yuhui nhìn thấy một đôi mắt mở to kinh ngạc, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn và miệng há hốc mồm kinh hoàng.

Cái đầu đó là của Sung Shihyun.

“Tôi đã giết được Sung Shihyun….”

Người đàn ông bắt đầu nói với một giọng u ám.

“Nhưng tôi không thể bảo vệ được… Haeju….”

Seo Yuhui mở to mắt.

“Cô ấy đáng lẽ phải giao tấm bia ngu ngốc… nhưng cô ấy đã cố gắng bảo vệ nó cho đến cùng, và… bị cuốn vào dịch chuyển tức thời của Twisted Kindness….”

Mặt anh ta không biểu cảm gì, nhưng giọng thì run run.

Sau một lúc im lặng, người đàn ông nuốt nước bọt và sải bước về phía Seo Yuhui.

“Có một việc mà Haeju… yêu cầu tôi làm trước khi cô ấy bị bắt.”

Từ giọng nói cay đắng và hối hận của anh ta, cô có thể cảm nhận được rằng: Anh ta đã quyết tâm thực hiện ước nguyện cuối cùng của Baek Haeju.

 “Cô ấy đã yêu cầu tôi bảo vệ cô. Cô ấy nói rằng cô bị cuốn vào chuyện này vì cô ấy. ”

Với khuôn mặt vô cảm, người đàn ông cởi áo choàng và che chắn cho Seo Yuhui. Sau đó, anh choàng tay qua vai cô và đỡ cô đứng dậy.

"Tôi sẽ bảo vệ cô."

"…Ah."

Cuối cùng, Seo Yuhui cũng tỉnh lại.

Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạ mặt.

Cô nhận ra rằng người đàn ông này không phải là kẻ thù của mình, nhưng cô cũng cảm thấy hoang mang. Bỗng nhiên có một kẻ lạ mặt xuất hiện, nói gì đó về Baek Haeju và tuyên bố rằng anh ta sẽ bảo vệ cô.

Người đàn ông dường như đã giết Sung Shihyun sau một trận chiến khốc liệt để cứu Baek Haeju. Điều này cho thấy, anh ta là một trong những người  Trái đất mạnh nhất ngoài kia.

“Đ-Đợi đã….”

Trong cơn bối rối, Seo Yuhui gọi người đàn ông kia.

Nhưng rồi cô lại nao núng vì khuôn mặt vô cảm của anh ta bỗng méo xẹo, và đôi mắt anh ta rưng rưng như sắp khóc.

"Có lẽ nào…."

Khuôn mặt đó gợi cho cô một kỷ niệm xưa.


---


Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


MỤC LỤC



Chương 434 - Phần 2

2 nhận xét:

  1. ko biết kiếp này main có lại chặt cái đầu thằng Sung Shihuyn đó ko ta :)) chặt luôn của mụ Trùng hậu nha :))

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.