Khát vọng trở về - Chương 421: Số mệnh an bài

Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao!?

Những tiếng la hét điên cuồng của Roe Scheherazade vang dội trong kết giới và liên tục đập vào tai mọi người.

Sau khi gào thét chán chê, cô ta nắm chặt tay và thở hổn hển một lúc.

Cuối cùng khi ngẩng đầu lên…

"…Tôi biết."

Cô ấy nhìn xuống Seol Jihu và cười nhạt.

“Tất nhiên, tôi biết. Tôi đang hành động như một đứa trẻ ăn vạ. Và tôi cũng biết rằng anh không làm gì sai, Chủ hội Seol."

Khi Seol Jihu gặp Roe Scheherazade vào đêm đó, đúng là cô ấy đã gợi ý cho cậu. Giọng điệu của cô ấy cho thấy, cô ấy đang mong chờ Seol kết liễu Sinyoung. Cô ấy thậm chí còn hé lộ cho Seol Jihu biết về tàn tích Gorad Boga nằm dưới cung điện Hoàng gia.

Nhưng nếu Seol Jihu biết rõ mọi chuyện từ hôm đó, liệu cậu có thay đổi quyết định không? Liệu cậu có ra tay hủy diệt Sinyoung không? Nhất là khi hợp đồng đã được ký kết?

Seol Jihu không thể đưa ra câu trả lời.

"Nếu biết thế này, tôi đã nói thẳng rằng 'Nếu anh không xử lý Sinyoung, tôi sẽ hợp tác với Ký sinh trùng?'" - Roe Scheherazade cười khúc khích và vén tóc ra sau - “Aigoo~! Tôi biết rằng mình không nên trút giận lên đầu anh. Nhưng mà, tôi phải làm gì đây?"


"..."

"Sau bao ngày chìm trong đầm lầy tuyệt vọng, tôi trở nên căm hờn cả thế giới. Quốc gia? Dân chúng? Trách nhiệm? Những thứ đó đáng để tôi quan tâm ư? Bản thân tôi sắp chết vì đau khổ đây này!"

"..."

"Thật đấy, lúc tôi gặp anh, một niềm hy vọng nhỏ bé đã sống dậy. Nhưng rồi tia hy vọng đó cũng tắt lịm. Cuối cùng thì không có gì thay đổi cả. Tôi phải tiếp tục sống như thế. Tuyệt vọng, và lại tuyệt vọng."

"..."


"A, thật là một cuộc sống tồi tệ. Nếu vậy thì...." -Cô ta ngừng lại một lúc và ngửa mặt lên trời - "Thế giới chết tiệt này, hãy biến đi"

Giọng cười của cô ta ai oán như một hồn ma báo thù.

“Fufu, fufufu….”

Sau khi nói luyên thuyên như một người điên, vẻ mặt của cô ấy trở nên dữ tợn như một con quỷ. Khóe miệng Roe Scheherazade cong lên thành một nụ cười ma mị.

“Hôm nay, cuối cùng tôi đã tiến gần tới ước mơ của mình. Mặc dù tôi chưa lấy được tấm bia bên trong Gorad Boga, nhưng năm Tư lệnh nói rằng họ sẽ phá được rào chắn sau vài ngày nữa. Thế là Ký sinh trùng sẽ thu hồi được hai trong số ba tấm bia.

“Vậy, tấm bia cuối cùng ở đâu nhỉ~?”

Roe Scheherazade nở một nụ cười chế giễu.

“Chà, dù các người có giấu cũng vô ích".

Sau đó cô ấy lắc chiếc vòng trên tay.

Nhận ra cô ấy đang ám chỉ điều gì, Seol Jihu nghiến răng cay đắng.

“Hehe. Ban nãy, tôi định kích hoạt Lời thề Hoàng gia để ra lệnh cho Thất đại tội mang tấm bia cuối cùng đến đây” - Roe Scheherazade liếc nhìn chiếc vòng và nhún vai - "Nhưng yêu cầu đó đã bị vô hiệu, vì tấm bia đó chứa thần tính của Chủ thần, cấp trên của Thất đại tội."

Seol Jihu, Baek Haeju và Seo Yuhui lo lắng nhìn nhau.

“Nhưng... nếu không thể bảo họ mang tấm bia tới, tôi sẽ yêu cầu họ chỉ ra vị trí của nó. Dù Thất đại tội không muốn, nhưng họ cũng không thể chống lại Lời thề. Đến lúc đó thì... Fuhahaha!!! "

Sau khi nở nụ cười ma mị, Roe Scheherazade cúi đầu một cách thanh lịch.

“Chà, chưa bao giờ tôi được thổ lộ tâm tư như thế này. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe".

“….”

“Không biết các Tư lệnh sẽ mất bao lâu để đưa tấm bia ra ngoài. Nhưng tôi hy vọng được nhìn thấy khuôn mặt của các vị, khi chứng kiến điều đó xảy ra.”

Cô bước xuống khỏi tường thành, cười khúc khích. Sau đó cô ấy đột ngột dừng lại và quay đầu nhìn Seol.

“Chia tay như thế này cũng hơi buồn nhỉ. Hay là tôi cho anh một cơ hội cuối cùng nhé?”

"???"

“Hmm. Nếu anh có thể xoa dịu trái tim đau khổ của tôi, có lẽ tôi sẽ hồi tâm chuyển ý đấy".

“… Xoa dịu?”

"Đúng. Ví dụ như, bắt con khốn kia phải chịu đựng nỗi đau khổ và sỉ nhục giống như tôi. Và bắt chúng phải chết một cách ghê rợn, kinh hoàng ”.

“….”

“À không, chỉ mình nó thì chưa đủ. Cả thằng bố nó và tất cả những tên giám đốc khác nữa. Và... nếu anh có thể bắt cả họ nhà chúng nó phải hứng chịu nỗi đau tương tự thì..." - Roe Scheherazade liếm môi và nhìn xuống Yun Seohui - “Thì... có lẽ trái tim tôi sẽ được xoa dịu phần nào. Chà, còn nhiều thời gian, vì vậy tôi sẽ đợi anh.”

Nói một cách đơn giản, cô ấy muốn Sinyoung bị tiêu diệt hoàn toàn, cả ở Thiên đường lẫn Trái đất. 

Tuy nhiên, việc ra tay với những người trong gia đình của các giám đốc, là một yêu cầu phi lý. Những người vô tội đó, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của Thiên đường.

"Hohohohohohoho!"

Roe Scheherazade đột nhiên phá lên cười và bỏ đi.

Sau khi bóng dáng Nữ hoàng biến mất khỏi tường thành, Sung Shihyun cũng bật dậy.

"Chà chà, liệu anh hùng của chúng ta có thể làm chuyện đó không? Nếu ngươi làm thế thì bọn ta sẽ gặp rắc rối tooo~ đấy. Không ai có thể cưỡng đoạt hay ép buộc cô ta sử dụng Lời thề Hoàng gia, lỡ cô ta thực sự hồi tâm chuyển ý thì bọn ta cũng chẳng làm gì được".

Hắn phủi mông và giả vờ lo lắng.

“Dù sao thì hãy cố gắng lên. Vì chúng ta từng là đồng loại nên ta sẽ cho cậu một lời khuyên. Đừng ngồi yên ở đây làm gì. Trừ khi cậu muốn năm thành phố khác lâm vào hoàn cảnh như Nur".

Sung Shihyun nhếch mép cười rồi quay lại.

Các Tư lệnh khác cũng từ từ bỏ đi.

Baek Haeju trừng mắt nhìn theo bóng lưng Sung Shihyun bước xuống cầu thang. Thông thường, Sung Shihyun sẽ buông lời chọc ghẹo cô hoặc Seo Yuhui. Tuy nhiên, hôm nay hắn thậm chí còn không thèm liếc nhìn họ.

Thậm chí hắn còn để yên cho Roe Scheherazade đứng kể lể chuyện đời mình.

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Seol Jihu.
Điều đó khiến Baek Haeju vô cùng lo lắng.

Bởi vì đôi mắt của Sung Shihuyn lúc nãy, là đôi mắt nghiêm trang và quyết đoán.

Giống như lúc hắn ta nghĩ ra Kế hoạch trục xuất Nữ hoàng Ký sinh trùng.

Trong khi đó, Seol lặng người đứng như tượng đá, đầu óc rối bời.

*


Màn diễn thuyết của Roe Scheherazade đã kết thúc.

Khi cô ta đi cùng các Tư lệnh Ký sinh trùng xuống lòng đất, thành phố trở nên yên tĩnh đến mức trầm mặc.

"…Chết tiệt!"

Kwang!

Chohong vừa nguyền rủa vừa vung cây chùy gai lên. Mặc dù vũ khí của cô ấy đã được gia tăng sức mạnh lên 8 lần, nhưng vẫn không thể tạo ra một vết xước nhỏ nào trên bức tường kết giới bao quanh thành phố.

“Agh…” -  Hugo ôm đầu - “Cái đầu bã đậu của tôi không hiểu rõ mọi thứ cho lắm, nhưng mà..."

Hugo khịt mũi và thở dài.

"Chúng ta đang gặp tắc rối, phải không?"

Thật vậy, họ đang ở trong một tình huống khá tồi tệ.

Để bảo vệ được tấm bia, họ phải chiếm lại Scheherazade. Nhưng ở đó có tới năm Tư lệnh, Scheherazade đã biến thành một pháo đài của kẻ thù.

Dù Liên bang và nhân loại cùng nhau chung tay bao vây thành phố và phát động một cuộc tấn công tổng lực, cũng chưa chắc phá được kêt giới của Gorad Boga.

Tóm lại, họ không thể ngăn Ký sinh trung chiếm lấy tấm bia bên trong Gorad Boga.

“Hmm, nếu chúng ta không thể chiếm lại tấm bia này, hãy quên nó đi và lập một kế hoạch mới. Nhưng trước đó… ” - Hugo hít vài hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Sau đó anh vung cây rìu chiến của mình về phía trước.

"Chúng ta hãy xử lý con đũy chó này đã."

Anh ta gầm gừ dữ dội trong khi trừng mắt nhìn Yun Seohui.

"Nó có còn là con người nữa không?"

“….”

“Tại sao các ngươi có thể nhẫn tâm như thế? Giết chồng người ta, ức hiếp người ta, lại còn hãm hiếp người ta nữa!"

“….”

“Đồ khốn nạn! Đồ súc sinh! Ngay cả một con thú cũng không làm những chuyện bỉ ổi như vậy! ”

Hugo gào lên và chửi rủa xối xả.

"Tôi đồng ý. - Kazuki cũng lên tiếng. Anh ấy vốn là một người lý trí và điềm đạm, nhưng có vẻ như lần này anh ấy không thể kiềm chế cơn thịnh nộ của mình.

Sao bao nhiêu nỗ lực của nhân loại và Liên bang, giờ đây, Ký sinh trùng sắp giành được một chiến thắng quan trọng.

Theo một cách nào đó, Sinyoung vừa đâm sau lưng đồng đội một cách ngoạn mục, không thua gì màn bóp team của Temperance Thịnh nộ ở Linh giới.

“Không chỉ riêng chuyện này. Cả những phi vụ mờ ám khác nữa, Sinyoung luôn đứng trong bóng tối để điều khiển mọi thứ. Chúng là gốc rễ của vô vàn tội ác." - Kazuki nói tiếp với giọng lạnh lùng - “Đúng là Sinyoung đã bị hủy diệt cùng Scheherazade, nhưng mầm mống của nó vẫn còn ở đây. Tôi nghĩ chúng ta nên loại bỏ thứ ung nhọt này, một lần và mãi mãi. Trước khi quá muộn."

“Đúng, đúng vậy, ý tôi là thế đó. Seol, cậu nghĩ sao?"

Hugo quay sang Seol Jihu và hét lên dữ dội. Sau đó, anh ta dừng lại.

Seol Jihu đang đứng lặng lẽ không nói một lời. Trông cậu như đang suy nghĩ đăm chiêu, nhưng thực ra, lông mi cậu đang co giật và đôi tay cậu đang run rẩy.
'Lại nữa rồi…'

Phi Sora nuốt nước bọt.

Seol Jihu chuẩn bị bước sang chế độ "đồ sát".

Mỗi lần cậu ta bước vào trạng thái này, là lại có chuyện lớn. Vì đã quen vưới điều đó, Phi Sora nhíu mày lo lắng.

Sau đó, Seol hít một hơi thật sâu, và cất giọng khàn khàn.

“… Có tin tức gì từ các thành phố khác không?”

Giọng nói u ám đó cho thấy, cậu ta đang cố kìm nén cơn thịnh nộ.

Phi Sora và những người khác vội vàng lấy ra các tinh thể liên lạc.

“Eva đang hành quân cùng quân đội của Liên bang. Họ sẽ tới đây vào sáng mai…. ”

"Haramark nói rằng họ sẽ tới nơi vào đêm nay".

Có vẻ như Kim Hannah đã hoàn thành nhiệm vụ thông tin liên lạc, vì những thành phố khác đều đã hành động.

“Hãy thông báo cho toàn bộ nhân loại về những gì đã xảy ra ở đây. Liên hệ với Liên bang nữa. ”

Sau khi bình tĩnh ra lệnh cho mọi người, Seol Jihu nhắm mắt lại. Những gì Ian nói năm xưa, đột nhiên lướt qua tâm trí cậu.

[Cậu biết không? Một lựa chọn tầm thường cũng có thể thay đổi hoàn toàn số phận của ai đó!]

Đúng như ông ấy nói. 

Một lựa chọn tưởng như tầm thường, đã dẫn đến toàn bộ sự kiện này.

Nếu hôm đó cậu quyết tâm vỗ về Roe Scheherazade, mọi thứ sẽ diễn biến ra sao?

Seol không thể biết được.

Nhưng bây giờ, cậu lại đứng trước một sự lựa chọn quan trọng.

Đó là số phận của đại tiểu thư nhà Sinyoung.

Yun Seohui vẫn ngồi trên mặt đất. Trông mặt cô ấy đần ra, như thể cô ấy đang hoàn toàn choáng váng.

"Cô Yun Seohui."

Khi Seol Jihu lên tiếng, khuôn mặt vô hồn của cô ấy từ từ ngẩng lên.

Seol Jihu lặng lẽ quỳ một chân xuống và nhìn thẳng vào mắt cô ta.

"Tôi sẽ hỏi cô một vài câu."

“….”

“Tôi muốn cô trả lời chúng một cách trung thực. Không, cô nên trả lời một cách trung thực".

Bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Seol Jihu, cổ họng Yun Seohui run lên. Sau đó, cô khẽ gật đầu.

"Đầu tiên." - Seol Jihu hỏi thẳng -"Cô có nắm được hoàn cảnh của Roe Scheherazade không?"

"…Có" - Yun Seohui cắn môi và gật đầu".

"Cô đã sắp đặt mọi thứ?"

"Chắc chắn không phải."

“Cô không sắp đặt, nhưng cô biết chuyện đó. Tại sao cô không ngăn chuyện đó lại".

“… Bởi vì tôi sợ hãi.”

Seol cười thầm. Cậu đã đoán được câu trả lời này. Cậu gật gù và hỏi tiếp.

"Ý cô là, cô sợ mọi người biết được hành vi sai trái của gia đình mình?"

“Không, đúng hơn là… Tôi sợ những gì sẽ xảy ra... nếu tôi ngăn chuyện đó lại, tôi sẽ phải chịu hậu quả thê thảm".

"Ý cô là gì? Cô là giám đốc điều hành của Sinyoung mà. ”

"Anh nói thế, vì anh không biết những gì xảy ra ở Sinyoung" - Yun Seohui nuốt nước bọt - “Cha tôi đã giao mọi quyền hành cho tôi và nghỉ hưu… nhưng mà, ảnh hưởng và quyền lực của ông ta vẫn còn nguyên".

"..."

“Đầu độc Gairos Scheherazade, ức hiếp và khống chế Roe Scheherazade… Phải, chính cha tôi đã làm những chuyện đó".

"..."

“Tôi chỉ mới trở thành Giám đốc điều hành của Sinyoung cách đây vài năm. Làm sao tôi có thể lật đổ quyền lực của cha? Nếu tôi ngăn chuyện đó lại, liệu ông ấy có tha cho tôi không?"

"..."

“Chưa hết! Hàng chục giám đốc cấp cao đã tham gia vào vấn đề này. Nếu tôi làm gì đó có hại cho họ, e là tôi cũng bị xử lý, Gairos Scheherazade".

Câu trả lời của Yun Seohui nghĩa là, cô ấy không thể làm gì được. Và cô ấy đã im lặng vì sợ mất chức giám đốc điều hành.

"Thứ hai." - Seol Jihu chuyển sang câu hỏi tiếp theo - "Có phải cô đã lên kế hoạch cho cuộc tập kích Valhalla?"

“Tôi đã trả lời rồi mà. Tôi không biết gì về chuyện đó cả, làm sao tôi có thể lên kế hoạch cho vụ đó được!"

"Câu hỏi thứ ba." - Seol Jihu tiếp tục hỏi mà không ngừng nghỉ - "Cô có phải là người đã nhắn tin cho tôi trên Trái đất không? Bằng số điện thoại của cô Yun Seora?"

"…Đúng vậy."

"Tại sao?"

Nghe câu hỏi này, Yun Seohui bất lực nhìn xuống.

"Bởi vì tôi tò mò."

"?"

“Tôi muốn biết anh nghĩ gì về tôi và  anh sẽ làm gì với tôi. Thế nên..."'

"Cô có nhắn một tin, nói rằng cô muốn gặp mặt và nói chuyện với tôi. Ý định của cô là gì?"

"Chính xác là vậy thôi. Gặp gỡ, nói chuyện." - Yun Seohui khịt mũi - “Tôi muốn thử nói chuyện với anh. Không có ai xen vào, chỉ riêng hai ta thôi".

“….”

“Đó là lý do tại sao tôi nhắn tin cho anh bằng số của Seora. Nếu tôi dùng số của mình, tôi sợ anh sẽ từ chối. Chỉ vậy thôi".

"…Được rồi. Câu thứ tư. ”

Seol Jihu không gặng hỏi nhiều. Cậu tiếp tục chuyển sang câu tiếp theo.

"Tại sao cô lại tấn công em gái tôi?"

"…Gì cơ?"

Lần đầu tiên Yun Seohui cao giọng hỏi lại.

"Tôi không hỏi hai lần đâu".

“Tôi không làm chuyện đó. Tôi cũng không yêu cầu ai làm cả."

"Thật ư?"

"Đúng! Đó thực sự không phải là tôi. Tôi xin thề!!"

Cô phản đối kịch liệt, như thể đây là lời buộc tội phi lý nhất thế giới.

Những tiếng cười khúc khích vang lên từ những người xung quanh.

"Cô ta lại tiếp tục diễn kịch kìa."

"Hừ, cô ta nghĩ mình đang lừa trẻ con chắc".

Yun Seohui nhíu mày, đưa mắt nhìn xung quanh. Sau đó cô ta ngẩng đầu lên và hỏi Seol Jihu.

"Anh nghĩ tôi là kẻ điên hay sao? Nếu tôi muốn giết em gái anh, tôi đến bệnh viện thăm cô ta làm gì?"

"Có thể là cô muốn thăm dò tình hình, hoặc làm gì đó. Ai mà biết được!"

"Há!"

Yun Seohui thốt lên và nhìn chằm chằm vào Seol Jihu.

“Để tôi nói rõ cho anh hiểu nhé. Sau khi ký hợp đồng đó, tôi đã gọi cho Giám đốc Nhân sự Jung Minjong. Và tôi bảo rằng: "Tôi xin lỗi, nhưng tôi đã chấp nhận các điều kiện của Valhalla. Tôi sẽ ra đi cùng với anh, nên đừng buồn nhé. Dù sao, anh cũng phải người chịu trách nhiệm về sự cố này! ”

"Và sau đó, Jung Minjong đã mất tích?"

"Đúng thế. Tôi thừa nhận rằng Sinyoung có lỗi vì đã không quản lý được Jung Minjong. Vì vậy tôi cảm thấy hối hận" -  Yun Seohui khịt mũi - “Rất có thể là, ai đó trong Sinyoung đang âm mưu làm hại anh. Nhưng đó không phải là tôi! Tôi không ra lệnh cho bất kỳ ai làm tổn thương gia đình của Đại diện Seol! ”

"Haha, nhìn cô ta thề thốt để giữ cái mạng chó của mình kìa" - Phi Sora bật cười chế nhạo. 

Khi Yun Seohui trừng mắt lườm Phi Sora, cô ta cũng trừng mắt nhìn lại.

“Ê con đũy, mày nghĩ mày là ai?  Tốt hơn hết là đừng trừng mắt nữa, nếu không thì bà sẽ móc mắt mày ra đấy!"

“… Cô cũng không tin tôi?”

“Tất nhiên là không. Mày nghĩ chụy ngu lắm hả? Đúng là đầu óc chị hơi chậm chạp, nhưng...."

Chính lúc đó.

Trong khi Phi Sora đang phản bác gay gắt, Yun Seohui đột nhiên bắt đầu lục túi. Phi Sora lao tới, định khống chế Yun Seohui vì sợ cô ta lấy ra một món vũ khí nào đó. Nhưng rồi cô khựng lại.

Thứ mà Yun Seohui vừa lấy ra, là một tờ giấy. Cô ấy cũng lấy ra một cây bút và bắt đầu viết gì đó lên giấy.

Khi xem xét kỹ hơn, Phi Sora nhận ra rằng mảnh giấy kia là một bản khế ước mang sức mạnh thần thánh.

Yun Seohui đứng dậy và đưa bản hợp đồng cho Seol Jihu. Cậu xem kỹ hợp đồng và thấy, cô ấy vừa viết lại những lời nói của mình.

Yun Seohui đã tuyên thệ rằng, nếu cô ấy viết sai sự thật, cô ấy sẽ bị thần linh trừng phạt và chết ngay tại chỗ.

“Đọc xong chưa? Còn gì ddeere bàn cãi nữa không?"

Phi Sora và Seol Jihu từ từ ngước mắt lên. 

Thế rồi, Yun Seohui giật lấy hợp đồng khỏi tay Seol Jihu và ký tên lên đó, thậm chí còn cắn ngón tay của mình và dùng máu để ký lên đó.

Nhưng mà, không có hình phạt nào giáng xuống.

"Thế nào?" - Yun Seohui dang tay ra - "Bây giờ mọi người đã tin tôi chưa?"

Giờ đây, các thành viên của Valhalla bắt đầu bối rối. Họ không ngờ Yun Seohui lại quyết tâm đến thế, và họ càng choáng váng hơn khi thấy cô ấy không bị trừng phạt.

'Lẽ nào cô ta thực sự vô tội?' - Có ai đó xì xào.

Nhưng Eun Yuri không hề dao động.

“Oppa, anh có nhớ…”

Eun Yuri định nhắc Seol một chuyện, nhưng Seol Jihu đã giơ tay lên và ngăn cô lại. Sau đó cậu thì thầm điều gì đó vào tai cô, và Eun Yuri gật đầu lùi lại.

“Các người nghĩ tôi đang tìm mọi cách để sống sót? Không, lúc này tôi không quan tâm đến chuyện đó. Tôi phải chịu trách nhiệm cho những sai lầm của mình. Chính tôi đã làm ngơ cho những kẻ kia hành hạ Roe Scheherazade, chính tôi đã lơ là để cấp dưới của mình tấn công Valhalla và em gái Chủ hội Seol. Tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm" - Yun Seohui rưng rưng nước mắt và nói tiếp - “Nhưng tôi đã nói nhiều lần rồi! Tôi thề rằng tôi chưa bao giờ làm hại đến chủ hội Seol và Valhalla!"

“….”

“Tôi không phải là người đứng sau vụ tấn công Valhalla hay vụ tấn công cô Seol Jinhee. Tại sao anh không tin tôi? Tại sao anh cứ thù địch với tôi??"

Yun Seohui ngồi phịch xuống như thể cô ấy không biết nói gì hơn. Cái mũi của cô ấy đỏ ửng lên, và cô ta bắt đầu sụt sịt.

"Tạì sao?"

Sau khi cắn môi một lúc, Yun Seohui hỏi với giọng nghẹn ngào.

"Tại sao Chủ hội Seol lại ghét tôi đến vậy?"

“….”

"Tại sao chứ…."

Sau đó cô ấy thả tay và đầu xuống. Những giọt lệ lặng lẽ rơi xuống đất.

Nhìn thấy đôi vai run rẩy của Yun Seohui, Chohong lắc đầu và lẩm bẩm.

“Trời ạ, cậu ta và con đũy chó kia đang đóng phim tâm lý xã hội à?"

Trong khi đó, Seol Jihu bình tĩnh nhìn xuống Yun Seohui đang khóc thầm.

Đôi mắt cậu khẽ sáng lên.

[Cửa sổ trạng thái của Yun Seohui]

Ngày được triệu tập: 22/03/2013
Dấu ấn: Bạc
Giới tính / Tuổi: Nữ / 26
Chiều cao / Cân nặng: 167,2cm / 49,6kg
Tình trạng hiện tại: Lo lắng
Chức nghiệp: Vị cứu tinh Lv 5
Quốc tịch: Hàn Quốc (Khu vực 1)
Bang hội: Sinyoung
Biệt danh: Giám đốc điều hành của Sinyoung, Hoàng hậu, Robot sinh học, Nhà hùng biện tài ba

Đặc điểm

1. Tính cách
—Thấu hiểu (Rất thích đọc suy nghĩ của mọi người)
—Vô ý thức (Thường hành động và cư xử bất ngờ, không thể đoán trước),
—Trẻ con (Hành động và suy nghĩ giống như của một đứa trẻ)
—Ich kỷ (Chỉ quan tâm đến lợi ích của riêng)
—Giả tạo (Có thể hành động trái với cảm xúc và suy nghĩ của bản thân).

2. Năng khiếu
—Mê hoặc
—Diễn thuyết
—Linh hoạt
—Xảo quyệt
—Diễn kịch

Mức độ nhận thức]
Kìm chế / Hy vọng / Robot sinh học

‘Hy vọng ư?…’ - Seol Jihu nhíu mày.  

Cửu Nhãn cho thấy, cảm xúc hiện tại của cô ta là "Hy vọng".

Yun Seohui hy vọng điều gì vào lúc này?

Hy vọng được sống ư? Không, như thế thì tầm thường quá. Hay là cô ta hy vọng cái gì khác?

Quan trọng hơn, Seol nhận ra một sự khác biệt nữa, kể từ lần cậu nhìn thấy cô tại lễ khai trương của Valhalla.

‘Màu sắc của cô ấy…’

Yun Seohui không còn tỏa ra năm màu nữa, mà chỉ còn một màu.

Hiện tượng này có nghĩa là, Yun Seohui đã bước qua một ngã rẽ nào đó và tương lai của cô đã được định đoạt. Nói cách khác, Yun Seohui đã tự quyết định số phận của bản thân.

Tất nhiên, màu của cô ấy có thể thể thay đổi một lần nữa. Nhưng Seol muốn giải quyết mọi thứ càng sớm càng tốt.

Cậu nhắm mắt lại và bình tĩnh đưa tay ra.

"!"

Yun Seohui đang khóc nức nở, đột nhiên rùng mình vì thấy một thứ gì đó trên đầu.

Seol Jihu đã nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô.

Sau đó, cậu từ từ đưa tay xuống má cô, rồi xuống cánh tay, và đến bàn tay.

Đó là một cảm giác mềm mại nhưng lạnh lẽo.

Sau đó, Seol từ từ buông tay.

"Ah!"

Yun Seohui chớp mắt bối rối.

Cô cứ ngỡ rằng Seol Jihu sẽ giúp cô đứng dậy. Nhưng không, cậu vừa buông tay một cách phũ phàng.

Dường như Seol vừa bôi lên người cô một thứ gì đó.

Cô bối rối ngẩng đầu lên và đưa tay sờ soạng khuôn mặt của mình. Sau đó, cô thấy Seol Jihu quay lại và gật đầu.

Yun Seohui ngơ ngác nhìn theo Seol Jihu, thì thấy Eun Yuri đamg niệm chú. Khi cô ấy xoay ngón trỏ trong không khí, ánh mắt của Yun Seohui cũng di chuyển theo.

"Hớ…"

Sau khi gật gù vài lần, Yun Seohui ngã phịch xuống đất. Cô không thể cưỡng nổi cơn buồn ngủ đang ập tới.

"Em cũng đi đây".

Eun Yuri quay sang thông báo cho Seol Jihu, rồi niệm phép ngủ lên chính bản thân mình.

Các thành viên khác tròn mắt vì bối rối. Mãi cho đến khi Eun Yuri tỉnh dậy, họ mới nhận ra ý định của Seol Jihu.

“Oppa, e là việc này sẽ mất nhiều thời gian đấy. Ý chí của cô ta mạnh hơn người bình thường rất nhiều".

Seol Jihu gật đầu, cậu cũng đã lường trước chuyện này.

Cậu thở dài và nhìn Yun Seohui. cậu đã cho cô ta một cơ hội.

Liệu cô ấy sẽ ăn năn hối hận, hay sẽ quyết tâm nói dối đến cùng?

Đúng là Yun Seohui đã ký vào một bản hợp đồng thiêng liêng để chứng minh sự vô tôi của cô ta, nhưng cậu không thể tin được. Người phụ nữ này là một kẻ vừa thông minh vừa xảo quyệt. Cậu đã nhận thấy rõ điều đó, sau khi nhìn thấy cửa sổ trạng thái của Yun Seohui.

Phải, cô ta là một diễn giả siêu đẳng, một nhà hùng biện xuất sắc. Cô ta có thể tạo ra và thay đổi trạng thái của sự việc bằng lời nói.

Cậu nhớ tới những lời mà Eun Yuri từng nhắc nhở mình.

[Những kẻ giỏi ăn nói như Yun Seohui, miệng lưỡi của họ là thứ vũ khí đáng sợ nhất.]

[Cùng là một câu nói, nhưng ý nghĩa của nó sẽ thay đổi theo ngữ cảnh. Thậm chí, chỉ cần nhấn mạnh hoặc nói nhỏ một vài từ cũng có thể khiến câu nói thay đổi theo hàng trăm cách khác nhau.]

Thứ cậu muốn tìm hiểu bây giờ là ý định thực sự của Yun Seohui. Cho dù cô ấy có tài ba hay xuất sắc đến mấy, cô ấy cũng chỉ như một đứa trẻ trước phép thuật của Roselle.

Một lúc sau...

Đôi mắt của Seol Jihu sáng lên, khi nhìn vào cơ thể mềm nhũn của Yun Seohui.

Đôi mắt của Yun Seohui co giật. Chẳng mấy chốc, cô từ từ mở mắt và nhìn quanh.

Có vẻ như phép thuật khống chế tinh thần đã thành công.

Tuy nhiên, Eun Yuri tỉnh dậy ngay sau đó. Cô nhắc Seol Jihu rằng ý chí của Yun Seohui quá mạnh nên phép thuật sẽ không kéo dài được lâu. Vì vậy, cậu phải hành động nhanh lên.

Seol Jihu gật đầu, rồi nhìn thẳng vào Yun Seohui.

"…Đứng dậy."

Khi Seol Jihu ra lệnh, Yun Seohui ngoan ngoãn đứng dậy như một con búp bê. Khuôn mặt cô ấy mơ màng như thể đang mơ.

"Cô Yun Seohui." - Seol Jihu khẽ hỏi - "Bây giờ cô cảm thấy thế nào?"

“….”

Yun Seohui không trả lời ngay. Cô ấy chớp mắt một lúc lâu.

Sau đó, khoảnh khắc cô ấy ngây người nhìn lên Seol Jihu…

“… Hihi.”

Khuôn mặt tuyệt vọng trước đây của cô ấy vặn vẹo và môi cô khẽ mỉm cười…

"Tôi cảm thấy thế nào ư? Chà... Không tệ chút nào."


Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel

Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

MỤC LỤC





2 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.