Chiến ca Tà đế - Chương 45 (Phần 2): Liên thủ tấn công
Bán đảo Luyện Ngục Infernal nằm ở gần rìa phía Tây của lục địa Lorencia, từng là một trong số những khu cấm địa ở Eden.
Hàng vạn năm trước, đây là nơi đã diễn ra cuộc đại chiến thần thánh giữa phe phái của các thần linh. Vô số anh hùng của nhiều chủng tộc đã bỏ xác tại đây, biến nơi này thành một vùng đất tràn ngập ma lực và âm khí. Kết quả là, tại vùng đất nhỏ bé này có hàng chục hầm ngục cấp cao và hàng trăm khu vực nảy sinh quái vật. Đó chính là lý do khiến nó được mệnh danh là Luyện Ngục. Thế nên, dù rất gần lục địa Lorencia nhưng suốt nhiều năm, không có ai dám đặt chân lên bán đảo này.
Sáu năm trước, Kacey đã dẫn những thành viên đầu tiên của Bang hội mình đến đây. Vùng đất mà ai nấy đều kinh hãi, trở thành bãi farm lý tưởng, để cô ta rèn luyện thành viên và nâng cao thực lực. Chỉ trong thời gian ngắn, hội Gigantic đã được nâng cao cả về thực lực và tài nguyên, vươn lên thành một thế lực đáng gờm ở Eden. Thậm chí nếu xét riêng về mặt chiến lực, Gigantic được đánh giá là thành viên mạnh nhất trong Thập đại bang hội.
Vác theo chiếc túi lớn, Jung Jiho bước đi như bay trên con đường mòn. Con đường thẳng băng như kẻ vạch, còn mặt đường là đá và đất nén chặt lại với nhau. Thậm chí anh còn thấy một ngọn núi bị xẻ đôi để đường chạy xuyên qua. Nếu anh đoán không nhầm, có lẽ con đường này được tạo ra sau khi một binh đoàn đập nát mọi thứ trên đường hành quân.
'Chậc, ngay cả phong cách làm đường cũng bá đạo...' - Jung Jiho khịt mũi.
Gạt bỏ mọi chướng ngại. Ngạo nghễ tiến về phía trước. Đó chính là những gì mọi người biết về Nữ hoàng của Luyện ngục Infernal, [Cuồng ngạo] Kacey.
Jung Jiho thở dài. Người ta vẫn nói "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". Nhưng đôi khi, vẫn có những biến cố khủng khiếp, đủ sức xoay chuyển số mệnh và tính cách của ai đó.
Mải suy nghĩ miên man, Jung Jiho đã tới nơi. Trước mắt anh là một tòa lâu đài khổng lồ bằng đá cẩm thạch. Tường đá chưa phủ rêu phong, rõ ràng là mới được xây không lâu. Ngoài cổng thành, hai hàng chiến binh High Orc cao chừng 3 mét, tay lăm lăm vũ khí đứng nghiêm trang.
Thịch
Jung Jiho dừng lại trước cổng lâu đài. Đám linh canh High Orc cũng đã nhận ra anh.
Một High Orc mặc áo choàng, trông có vẻ là đội trưởng, rảo bước tới gần Jiho. Thân hình khổng lồ của hắn phủ bóng xuống đầu anh.
Kịch
Hắn giộng manh cây chùy xuống đất và khịt mũi. Đôi mắt màu nâu đỏ trợn trừng nhìn Jung Jiho. Dù hắn chưa thể hiện thái độ hay hành động thù địch nào, nhưng rõ ràng là hắn đang muốn uy hiếp anh.
"Con người... Không được đến đây... Hãy quay về đi" - Tên đội trưởng High Orc cất giọng ồm ồm.
"Ta đến đây để gặp Kacey" - Jung Jiho bình thản trả lời.
Nghe đến tên "Kacey", tên High Orc giật mình sửng sốt. Hắn chưa từng thấy ai nhắc đến ngập ngừng trong giây lát, rồi nhíu mày và hỏi lại.
"Con người... biết... Nữ hoàng Bệ hạ?"
Khi nhắc đến cụm từ "Nữ hoàng Bệ hạ", tên High Orc hơi cúi đầu, khuôn mặt đầy vẻ tôn kính. Thấy vậy, Jiho mỉm cười:
"Ta là Jung Jiho, bạn cũ của Kacey. Ta đến tặng quà cho cô ấy."
Vừa nói, anh vừa thò tay vào chiếc túi và xoay nhẹ. Mùi rượu thơm lừng lập tức lan tỏa trong không khí.
Tên đội trưởng High Orc gật gù, nét mặt hắn giãn ra đôi chút. Từ trước tới giờ, hắn chưa thấy ai dám gọi thẳng tên Nữ hoàng. Bên cạnh đó, người đàn ông trước mặt hắn cũng ung dung tự tại lạ thường, chắc chắn đây phải là một nhân vật tầm cỡ.
Nhưng hắn vẫn đứng chắn đường Jung Jiho.
"Nữ hoàng Bệ hạ... không gặp ai cả... Con người... bạn cũ... Xin hãy quay về đi".
Jung Jiho thở dài và gãi đầu. Thật vậy, Kacey từ trước đến nay hiếm khi đi gặp ai đó, và cũng chưa từng có ai đến đây thăm cô ta cả.
"Ta có việc gấp cần gặp cô ấy ngay. Ngươi cứ báo tên của ta, cô ấy sẽ cho ta vào".
"Không được... Nữ hoàng Bệ hạ ra lệnh... Không cho người lạ vào lâu đài... Xin hãy quay về đi".
Tên đội trưởng lặp lại lời nói một cách kiên quyết. Rõ ràng là hắn không muốn tránh đường cho anh.
Jung Jiho nhíu mày. Anh có thể hạ gục toán lính canh và bước vào lâu đài một cách dễ dàng, nhưng phương án đó không ổn chút nào.
'Hay là chờ một lát nữa khi trời tối rồi nhảy qua tường vào trong đó nhỉ?'
Jung Jiho lẩm bẩm, rồi lập tức lắc đầu. Phương án đó không ổn chút nào. Anh đến gặp cô đường đường chính chính, tại sao phải lén lén lút lút như vậy.
'Có lẽ... buộc phải làm náo loạn một chút'.
Jung Jiho quyết định mở kho đồ và lấy vũ khí ra.
'Tên High Orc này nói chuyện cũng lễ độ, mình không muốn làm hắn bị thương chút nào. Nhưng đành vậy...'
Ngay khi anh định trang bị Hàn Băng Kiếm...
"...!"
Jung Jiho quay ngoắt lại. Ở phía đằng xa, có một luồng khí lực mạnh mẽ đang tiến lại gần. Chính xác hơn là luồng khí lực của một đội quân hùng hậu đang di chuyển.
Không lâu sau, những tiếng bước chân nặng nề từ xa vọng lại.
Rầm rập
Rầm rập
Rầm rập
Tên đội trưởng High Orc cũng đã nghe thấy tiếng bước chân. Hắn lắc đầu bảo anh:
"Con người... Xin hãy quay về đi".
Nói xong, hắn xách cây chùy lên và quay về phía cổng lâu đài, đứng nghiêm trang như cũ.
Bỏ qua lời nhắn nhủ của hắn, Jung Jiho đưa mắt nhìn về phía đám bụi ở đằng xa. Khuôn mặt anh dần dần trở nên tươi tỉnh khi thấy bóng kẻ dẫn đầu đoàn quân dần lộ diện trong đám bụi mịt mờ.
Đó là một High Orc trẻ trung có mái tóc dài màu nâu đỏ, mặc chiến phục sáng bóng và cầm một thanh trường đao hoàng kim. Thân hình kẻ này mảnh khảnh hơn các High Orc khác, làn da cũng nhạt màu hơn. Đặc biệt, khuôn mặt hắn trông gọn gàng và sắc sảo, không thô kệch và hoang dã như đồng loại. Hắn cưỡi một con Hùng Mã cao chừng 4 mét, lớp vảy dày sáng bóng màu bạc, hai chiếc sừng nhọn hoắt giương lên trời cao.
Nhận thấy Jung Jiho đang đứng trước lâu đài, kẻ này thúc ngựa tách khỏi những chiến binh High Orc xung quanh và chạy về phía anh.
Thịch
Thịch
Bước chân nặng nề của con Hùng Mã ngàn tuổi dừng lại ngay trước mặt Jiho. Cây trường đao màu hoàng kim chĩa thẳng vào mặt anh.
"Nhân loại kia, nơi này không dành cho ngươi. Mau tránh đường, đừng để mang vạ vào thân."
Giọng nói rành rọt của chủ nhân con Hùng Mã vang lên.
Đáp lại, Jiho khịt mũi và nở một nụ cười hiền hậu. Thái độ kỳ lạ của anh khiến High Orc kia nghiêng đầu bối rối.
Anh khẽ nhún chân, tung người lên cao và lơ lửng đối diện với chủ nhân con Hùng Mã.
"Razor, cháu đã lớn thế này rồi sao?"
Khuôn mặt High Orc nọ đờ ra, hai mắt trợn tròn vì ngạc nhiên. Mất vài giây sững sờ, kẻ đó mới lắp bắp lên tiếng: "Ngươi... À không, chú Jiho! Là chú đó sao?"
Mục lục
Chương 45 (Phần 1)
Chú :)))
Trả lờiXóaKhông có drama
Trả lờiXóacám ơn nhóm dịch nhé.
Trả lờiXóachưa đã nghiền :V
Trả lờiXóangắn quá :((
Trả lờiXóaChào chú đi con!
Trả lờiXóaCảm ơn nhóm nhìu
Trả lờiXóaBộ này còn dịch không vậy nhóm?
Trả lờiXóa