Chiến ca Tà đế - Chương 2: Bản Hợp đồng quý giá

Nông dân cày game.

Đây không được coi là một nghề chính thức, nhưng lại là công việc thu hút rất nhiều thanh niên Hàn Quốc.

Công việc này sinh ra từ sự phát triển bùng nổ của nền công nghiệp game online tại Hàn Quốc nói riêng và thế giới nói chung. Đặc biệt, khi dòng game thực tế ảo ra đời vào năm ngoái, nhu cầu săn lùng và mua bán vật phẩm trong game càng phát triển mạnh mẽ hơn nữa. Ước tính, chỉ riêng tại Hàn Quốc, tổng giá trị giao dịch trong game đã lên tới 25 tỷ USD và mỗi năm lại tăng thêm vài chục phần trăm.

Đáp ứng nhu cầu của thị trường, một số tổ chức đã tuyển các thanh niên về "cày" game, săn lùng vật phẩm để rao bán.

Thay vì chơi game như bình thường, những người này sẽ ở lỳ trong khu nhà riêng biệt, "cày cuốc" từ 12 đến 14 giờ mỗi ngày, chỉ dành một chút thời gian để ngủ nghỉ. Thế nên họ thường được gọi là "nông dân", và khu nhà của họ được gọi là "trang trại".

Công việc của "nông dân" khá vất vả, mệt nhọc và tuổi nghề rất ngắn - chỉ sau vài năm, sức khỏe của "nông dân" sẽ suy giảm tệ hại. Nhưng bù lại, các tổ chức cày game này không yêu cầu bằng cấp, không tra xét lý lịch, và trả thù lao khá hậu hĩnh.

Đây chính là công việc mà Kang Shin ao ước từ lâu. Tuy nhiên, cậu không phải là một game thủ, và lâu lắm rồi cậu không có điều kiện để chơi game. Sau vài lần đăng ký nhưng lại bị loại từ vòng "gửi xe đạp", Kang Shin đã từ bỏ hy vọng.

Thế nhưng, không ngờ hôm nay, cậu lại nhận được lời mời, nhờ một trò chơi cổ lỗ sĩ từ vài năm trước!

Với vẻ phấn khích, Kang Shin chạy như điên sang đường, băng qua dòng người tấp nập và xông vào khách sạn Haeundae Grand Hotel.

Tuy nhiên, bộ dạng te tua của cậu nhanh chóng lọt vào mắt những nhân viên bảo vệ. Họ vội vã chạy ra chặn cậu lại.

"Đề nghị dừng lại!"

"Anh kia, đứng lại ngay!'

Ba nhân viên bảo vệ đã quây lấy Kang Shin, vẻ mặt hằm hằm như thể họ vừa bắt được một tên trộm. Tuy nhiên, cô gái lạ mặt nọ đã dặn Kang Shin cách ứng xử với họ. Cậu bình thản đứng lại và lên tiếng.

"Tôi là khách mời của quý cô Emily ở tầng 13, phòng 6".

Ba nhân viên bảo vệ khựng lại. Nét mặt họ nhanh chóng thay đổi, họ nhìn nhau trong vài giây. Thế rồi một người giang tay chỉ về góc bên phải của đại sảnh và cúi đầu.

"Xin lỗi đã thất lễ. Thang máy ở đằng kia, thưa anh.".

Nói xong, anh ta nhanh nhẹn bước tới và bấm thang máy cho cậu. Khi Kang Shin bước vào thang máy, anh ta còn cúi gập người chào cậu.

'Wow... Cô gái này là ai mà có uy dữ vậy ta?'

Kang Shin cảm thấy nổi da gà. Người mà cậu chuẩn bị gặp mặt chắc chắn không phải là một nhân vật tầm thường. Có nghĩa là, đây có thể là bước ngoặt quan trong trong đời cậu!

Dừng lại trước cửa phòng 6 tầng 13, Kang Shin hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Sau đó, cậu gõ cửa ba lần.

Cạch.

Tiếng khóa cửa bật mở. Sau đó một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ chiếc loa nhỏ gắn trên cửa: "Xin mời vào".


Kang Shin khẽ đẩy cửa, và cánh cửa từ từ mở ra. 


Đó là một phòng VIP, với kiểu cách trang trí cổ điển và sang trọng. Ở giữa phòng là một bộ sofa bằng da màu trắng, họa tiết óng ánh vàng. Và trên ghế, có một cô gái mặc bộ váy màu ngà, khoác chiếc áo dạ đen đang ngồi chờ Kang Shin.


Thấy cậu bước vào, cô gái khẽ ngẩng đầu lên và mỉm cười. Dường như đây là một người lai Á -  Âu, cô ấy có đôi mắt màu xanh biển ẩn sau gọng kính, sống mũi thẳng, nét mặt khả ái và mái tóc màu hạt dẻ.
Cô ấy chỉ tay ra hiệu cho Kang Shin ngồi xuống ghế, rồi đẩy một tách trà về phía cậu.


"Mời anh. Anh chính là Kang Shin phải không?"


Kang Shin vội gật đầu và rút thẻ căn cước ra.
"Vâng, chính là tôi!"


Cô gái cầm lấy thẻ căn cước, xem qua một lát rồi mỉm cười.
"Rất vui được gặp anh. Tôi là Emily, đại diện của công ty NEDE..."
 

Kang Shin chưa từng nghe đến cái tên đó. Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, vì cậu chưa bao giờ tìm hiểu sâu về lĩnh vực này.


Cô trả lại thẻ căn cước cho Kang Shin và nói tiếp.


"Giờ cũng muộn rồi và tôi sắp đi ngủ, nên tôi sẽ vào thẳng vấn đề nhé. Hiện tại có một Game thực tế ảo đang tiến hành Close Beta. Chúng tôi đang tuyển nhân sự để triển khai công việc kinh doanh trên sản phẩm này".


[NOTE: Close Beta là một thuật ngữ trong game, nói về một giai đoạn trong quá trình xây dựng và phát triển sản phẩm. Trong giai đoạn Close Beta, game sẽ cho một số thành viên dùng thử để kiểm tra, tìm kiếm và xử lý lỗi. Thông thường những thành viên tham gia giai đoạn close beta sẽ nhận được một số ưu đãi hoặc đặc quyền khi game chính thức phát hành].


Kang Shin khẽ gật đầu. Nếu tham gia game từ lúc Close Beta, cậu sẽ có nhiều ưu thế hơn những người chơi khác.
"Vậy... game này theo thể loại gì?"

"Nhập vai hành động kiêm chiến thuật" - Emily mỉm cười - "Anh yên tâm, chúng tôi đã nghiên cứu rất kỹ. Anh đã xây dựng nên Mãn Nguyện Thành, thì chắc chắn anh sẽ thành công trong game này".

Emily dừng lại vài giây và suy nghĩ gì đó, rồi nói tiếp.

"Hơn nữa..." - Emily chỉ thẳng vào cậu - "Game này có điểm đặc biệt là, mỗi tướng đều quý giá và hiếm hoi. Vì vậy chúng tôi cần những người chơi có phong cách cứu sinh  như anh".

"Ah..." - Kang Shin khe khẽ thốt lên. Sau đó, cậu từ từ mỉm cười.

Giờ thì cậu đã hiểu.

Không phải vô cớ mà Emily mời cậu, một người chơi chưa từng lọt vào bảng xếp hạng và chưa bao giờ vô địch các giải đấu trong game Huyền thoại Lập Quốc.

Lý do quan trọng nhất là vì phong cách chơi của cậu.

Mãn Nguyện Thành của Kang Shin không phải là một thành trì quá mạnh mẽ, nhưng cậu lại được nhiều người chơi biết đến. Đó là vì Kang Shin giữ được tất cả các tướng mà hệ thống cung cấp cho cậu.

Trong khi những người chơi khác sẵn sàng hy sinh binh tướng để giành thắng lợi trong một trận chiến nào đó, thì Kang Shin lại bỏ công nghiền ngẫm và tính toán cách thức tối ưu nhất để bảo toàn mạng sống cho tướng. Cậu chiêu mộ, rèn luyện và thăng cấp cho tất cả những tướng mà trò chơi cung cấp. Cậu sẵn sàng chấp nhận một số thiệt hại, một số trận thua, để bảo vệ tướng của mình.

Khi Huyền thoại Lập Quốc đóng cửa, tài khoản của cậu là tài khoản duy nhất chưa để mất một tướng nào. Thậm chí cậu còn sở hữu nhiều tướng quý hiếm, và mở khóa được nhiều chức nghiệp ẩn.

Trên diễn đàn của cộng đồng người chơi Huyền thoại Lập Quốc, cậu được đặt biệt danh là Đấng Cứu sinh.

Phải, nếu trò chơi kia coi trọng giá trị và sinh mạng của tướng, thì Kang Shin tự tin rằng mình có thể làm nên chuyện.

'Có lẽ cô ta cũng nghĩ thế nên mới quyết định mời mình'


Emily chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt của Kang Shin. Cảm thấy tình hình có vẻ suôn sẻ, cô quyết định chốt hạ.


"Có lẽ anh đã nghe qua về công việc cày game. Công việc ở NEDE cũng tương tự như các bên khác. Tuy nhiên vì đây là một sản phẩm triển vọng nên chúng tôi sẽ trao cho anh những đãi ngộ đặc biệt".


"Như thế nào cơ?"


"Mức lương 4 triệu won mỗi tháng. NEDE bao ăn ở và chi phí sinh hoạt. Một tháng anh có 4 ngày nghỉ tự chọn. Ngoài ra chúng tôi còn thưởng quý, thưởng lễ tết và thưởng theo thành tựu trong game. Nếu anh thể hiện tốt như những gì đã làm ở Huyền thoại Lập Quốc, tôi tin rằng anh có thể kiếm được tới hàng trăm triệu won mỗi năm."

Kang Shin hít một hơi thật sâu. Mức lương khá ổn, những phúc lợi đi kèm cũng không tệ, đặc biệt là so với những công việc cậu đã làm trong mấy năm qua. Hơn nữa lại còn có thưởng theo thành tựu trong game. Đây chắc chắn là một cơ hội quý giá, và cậu không thể bỏ lỡ cơ hội này.

"Được rồi, tôi đồng ý nhận công việc này. Khi nào tôi có thể bắt đầu làm việc?"

"Mười ngày nữa game sẽ mở Máy chủ mới. Anh cứ về đi, tuần sau tôi sẽ mời anh đến ký hợp đồng" - Emily mỉm cười hài lòng. Cô cầm tách trà lên và uống cạn, có lẽ đã muốn kết thúc câu chuyện ở đây. 


'Mười ngày nữa sao?' - Kang Sin nhăn mặt.


Một tuần nữa cậu phải trả đủ ba triệu won cho người đàn ông kia. Ấy là chưa kể, cậu không còn tiền để mua đồ ăn, cũng không biết phải ở đâu trong mấy ngày tới. Tình trạng của cậu hiện giờ thực sự bi đát. Cậu không muốn lãng phí mười ngày một cách vô ích.

Nghĩ ngợi vài giây, cậu gãi đầu nhăn nhó: "Chẳng giấu gì cô, tôi đang cần một khoản tiền. Nếu chờ đến tuần sau thì muộn mất. Cô có thể thu xếp cho tôi đi làm sớm hơn được không?"

Emily lặng lẽ quan sát Kang Shin gãi đầu gãi tai. Nhìn vẻ mặt xanh xao của cậu, nhìn bộ quần áo nhàu nhĩ và chiếc balo cũ kỹ, cô khẽ thở dài. Nếu bắt cậu ta chờ thêm mười ngày nữa, không biết cậu ta còn tàn tạ đến mức nào.


"Thực ra thì..." - Emily ngập ngừng - "Có một Máy chủ nữa sẽ mở ngay lúc 12 giờ đêm nay. Nhưng nếu anh tham gia Máy chủ này thì gấp gáp quá."

Kang Shin rút điện thoại ra và nhìn đồng hồ. Đúng vậy, hiện tại là 10 giờ. Chỉ còn 2 giờ nữa là mở Máy chủ mới, nhưng cậu vẫn chưa chuẩn bị gì cả. Và có lẽ cả Emily cũng chưa chuẩn bị cho tình huống này.

Nhưng nếu bây giờ cậu ra về, cậu sẽ đi đâu về đâu? Cậu không muốn phải ngủ dưới gầm cầu hay thềm nhà thêm một lần nữa, đó là một trải nghiệm tệ hại mà cậu không thể nào quên. 


"Không sao, tôi cũng không cần thu xếp gì nhiều. Và tôi sẽ cố gắng nỗ lực, nên... xin cô hãy giúp tôi!"


Có lẽ vì bộ dạng của Kang Shin quá thê thảm nên Emily cũng động lòng. Cô rút điện thoại ra, và nói bằng thứ tiếng gì đó lạ lẫm.

'Nghe lạ nhỉ... Không phải tiếng Anh, cũng không phải tiếng Pháp. Tiếng Đức hay tiếng Đan Mạch chăng?' 


Cậu lặng lẽ đứng đó chờ đợi Emily.


Sau khi trò chuyện với ai đó trong vài phút, Emily khẽ gật đầu và mỉm cười. Cô đứng dậy, tiến về phía chiếc bàn làm việc cạnh cửa sổ, tìm kiếm gì đó.


"Tôi vừa đăng ký cho anh rồi. Rất may là vẫn còn chỗ trống, vì có người bị bệnh" - Emily vừa nói vừa quay lại và đưa cho cậu hai bản hợp đồng. 


"Ký vào đây đi. Người của công ty sẽ đưa anh đến địa điểm tổ chức lễ khai trương Máy chủ".


Kang Shin gật đầu và cầm lấy tập giấy.


Thoạt nhìn, nó không khác gì những hợp đồng thông thường. Tuy nhiên khi nhìn kỹ, Kang Shin thấy chất liệu của bản hợp đồng khá lạ lẫm, nó hơi dày, sần sần như loại giấy thô ngày xưa, và in nhiều họa tiết hoa văn lạ lẫm. Những họa tiết màu đồng hơi lấp lánh dưới ánh đèn.

'Mấy người này cầu kỳ thật, giấy in hợp đồng mà cũng phải dùng loại giấy chuyên biệt' - Kang Shin cười thầm.

Kang Shin lật giở từng trang và đọc kỹ các điều khoản của Hợp đồng. Các điều khoản cũng khá giống những hợp đồng cày game mà cậu từng thấy trên mạng internet. Trừ một điểm đặc biệt: Hợp đồng nói rằng Công ty sẽ chi trả toàn bộ chi phí chữa trị và chăm sóc cho những người bị ốm đau, rối loạn thần kinh hoặc tai nạn trong quá trình làm việc. Với Kang Shin, một người đã phải làm nhiều công việc lương thấp và rủi ro, thì đây là một đãi ngộ quý giá.
 

'Vậy là mình sẽ không phải lo chuyện đau ốm hay nằm viện nữa! Công ty này thật chu đáo!'
 

Soạt soạt
 

Cậu khẽ mỉm cười sung sướng khi ký vào Hợp đồng.
 

Woooonggggg

Khoảnh khắc Kang Shin viết xong tên mình lên tờ giấy, cậu bỗng thấy tai mình ù ù, và hai mắt nhòe đi. Cậu loạng choạng ôm đầu, vội đưa tay bám vào thành ghế cho khỏi ngã.

'Chết tiệt... Mình đói đến mờ mắt rồi sao?' - Kang Shin lo lắng nghĩ.

Nhưng không, tình trạng đó chỉ kéo dài khoảng một giây. Khi ngẩng lên, cậu thấy Emily đã lấy lại một bản, và đang xem xét chữ ký của cậu. Sau đó, cô rút điện thoại ra và bấm lia lịa.

Khi cậu còn đang ngơ ngác, Emily đã buông điện thoại xuống. Cô mỉm cười và nói: "Được rồi, cho tôi số tài khoản ngân hàng nào. Tôi sẽ chuyển tiền luôn cho anh".

'Tuyệt vời! Có thế chứ!'

Kang Shin vội vã mở app trên điện thoại của mình và nhắn cho cô. Chưa đầy ba mươi giây sau, điện thoại của cậu đã rung lên. Cậu vội vã kiểm tra tài khoản, và...

'Cái gì thế này??'

Hai mắt cậu trợn lên khi nhìn thấy số tiền trong tài khoản.

Những sáu triệu won!

Theo thông lệ, các tổ chức cày game thường ứng trước cho "nông dân" số tiền khoảng một tháng lương.

Số tiền này để "nông dân" mua sắm chuẩn bị đồ dùng cá nhân trước khi bước chân vào "trang trại". Vì khi đã vào "trang trại", nông dân sẽ ở lỳ trong phòng máy và cày game suốt 12 đến 14 giờ mỗi ngày. Mỗi tháng, họ chỉ có một ngày nghỉ phép. Thế nên, các "nông dân" thường mua truyện tranh, lego, đồ ăn đồ uống, thậm chí có người mua cả búp bê tình dục hoặc máy tập thể dục đến "trang trại" để giải trí trong những lúc nghỉ ngơi.

Kang Shin đã từng nghe nói về chuyện này, nên cậu mới xin Emily cho đi làm ngay để lấy tiền trả nợ. Thế nhưng, Emily vừa gửi cho cậu tới sáu triệu won.

Nhận ra nỗi băn khoăn của Kang Shin, Emily mỉm cười.

"Nghe nói anh đang cần tiền, nên tôi gửi thêm cho anh một khoản. Coi như là khoản đầu tư cho một tân binh tiềm năng. Chúc may mắn".

Kang Shin há hốc mồm. Cô ấy chuyển thêm cho cậu hai triệu won mà không hề băn khoăn gì cả. 


Cô gái này, Công ty này chắc chắn rất giàu có! Và trò chơi này chắc chắn là một mỏ vàng!

Tim cậu đập thình thịch, mắt cậu giật giật và tay cậu run lên. Đây chắc chắn là cơ hội mà ông trời đã ban cho cậu để bù đắp những ngày tháng nhục nhã vừa qua. Cậu như muốn hét lên vì sung sướng.

Vì quá phấn khích, Kang Shin không nhận ra rằng đôi mắt Emily vừa lóe lên một ánh sáng kỳ lạ. Thế rồi, cô đứng dậy và nói: 


"Anh xuống dưới sảnh khách sạn chờ đi. Đồng nghiệp của tôi sắp tới rồi''.


Nhận ra rằng cô ấy không muốn nói chuyện thêm, Kang Shin cũng đứng dậy theo.


"À, cầm lấy Hợp đồng nhé. Lát nữa anh sẽ cần đến nó đấy".


Cậu gật đầu, cầm lấy bản Hợp đồng và cúi chào cô.




Mục Lục:

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1

Chương 0

1 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.