Chiến ca Tà đế - Chương 23: Những nỗi niềm giấu kín - Phần 2

Hai năm trước, Kang Shin mới đi du học về. Với bảng điểm chót vót và thành tích học tập xuất sắc, cậu lập tức được mời về làm trưởng phòng Marketing của một công ty lớn với mức lương cao chót vót. Thời điểm ấy, Kang Shin là tâm điểm thu hút những cô gái xung quanh, họ bu lấy cậu và thường xuyên tìm cách "thả thính". 

Kang Shin chưa có ý định gắn bó với bất kỳ ai, cũng chưa thấy ai phù hợp để yêu đương lâu dài, nhưng cậu cũng không ngại đón nhận tình cảm của họ, theo nguyên tắc "có đi có lại". Những cuộc tình chóng vánh, những mối quan hệ mập mờ, những buổi hẹn hò qua đêm... cứ thế cuốn lấy cậu.

Một số nam đồng nghiệp gọi cậu là đồ háo sắc hoặc f*ckboy, nhưng Kang Shin cũng không quan tâm cho lắm. Dù sao thì cậu cũng còn trẻ, và Kang Shin cho rằng tuổi trẻ thì có quyền được tận hưởng và rong chơi.

Một buổi chiều thứ sáu nọ, khi hết giờ làm việc, Kang Shin vô tình lướt qua blog của mấy người bạn trên Naver (một mạng xã hội phổ biến ở Hàn Quốc) thì bắt gặp dòng status đầy tâm trạng của một thực tập sinh tên là Sung Haein. Cô bé ấy mới 21 tuổi, đang là sinh viên năm thứ ba và xin thực tập tại bộ phận của Kang Shin. 

Theo những gì Sung Haein viết, dường như cô ấy đang cãi nhau với bố mẹ và đang muốn đi đâu đó chơi cho khuây khỏa. Nhìn khuôn mặt phụng phịu xinh xắn của cô bé đăng kèm dòng status, Kang Shin bật cười. Thật trùng hợp, cuối tuần này cậu chưa có "kèo" nào cả. 

Kang Shin lập tức nhắn tin cho Sung Haein và lái chiếc xe thể thao của mình đến để đưa cô bé "đi trốn". Đang cãi nhau với bố mẹ, lại được vị trưởng phòng đẹp trai hào hoa phóng ô tô xịn đến đón, đương nhiên là Haein không nghĩ ngợi gì nhiều, nhảy ngay lên xe cậu. Chiếc xe lao vun vút phóng ra khỏi Busan, vòng sang thành phố Ulsan và dừng lại ở Daewangam Park. Đó là một khu du lịch nằm ven bờ biển, cách xa khu dân cư, khung cảnh thơ mộng hữu tình.

Họ dựng lều trại ngay ở sườn dốc Uilgi, tựa lưng vào núi xanh, hướng mắt ra biển bạc. Kang Shin mở thùng đồ du lịch và nhóm một bếp lửa, rồi mang thịt đông lạnh ra nướng. Cả hai cùng nhau ăn uống, trò chuyện và tâm sự dưới trăng thanh gió mát, biển sóng vỗ rì rào. Đến lúc này, vẻ phong trần và từng trải của Kang Shin đã hoàn toàn đánh gục trái tim non nớt của cô bé Sung Haein. Và chuyện gì phải đến, rốt cuộc đã đến.

Đêm hôm đó, họ đã làm tình. Rất nhiều.

Họ đã quên mất sự tồn tại của hai chiếc điện thoại bị vất bỏ trên xe. Chiếc điện thoại của Haein tràn ngập những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn hoảng hốt, lo lắng của cha mẹ cô. Chiếc điện thoại của Kang Shin thì nhận được loạt email thông báo một cuộc họp đột xuất với ban lãnh đạo Công ty vào 10 giờ sáng thứ 7.

Khi Kang Shin mò lấy điện thoại, thì đã 7 giờ sáng. Cậu giật mình hoảng hốt khi đọc được email, vội vã lay gọi Haein đang cuộn tròn trong chăn. Khi cô bé còn đang luống cuống mặc quần áo Kang Shin đã giục Sung Haein lên xe để quay trở về.

Tuy nhiên, lái xe đường dài trong tình trạng đó hoàn toàn không phải là một quyết định khôn ngoan. Dù Kang Shin còn trẻ trung, nhưng cậu cũng bị mệt mỏi và thiếu ngủ sau một đêm "mây mưa" cuồng nhiệt. Khi đi qua một khúc cua, trong lúc run tay, Kang Shin đánh lái hơi gấp. Chiếc xe trượt đi, hất văng lan can và rơi xuống vực. 

Bị đập đầu vào thành ghế, Sung Haein gục xuống bất tỉnh. May mắn thay, Kang Shin không bị thương nặng. Cậu lôi được Haein ra khỏi xe, nhưng không đủ sức để dìu cô ấy đi chỗ khác. Kang Shin đành để cô nằm ở đó, và trèo lên mặt đường đi tìm người trợ giúp.

Tiếc thay, khi xe cấp cứu đưa những y bác sĩ đến nơi, thì không còn kịp nữa. Một cục máu tắc nghẽn đã làm Sung Haein bị chết não. Dù được đua về Busan chữa trị khẩn cấp, nhưng cô bé vĩnh viễn trở thành người thực vật.

Là người rủ Sung Haein đi chơi và cũng là người lái xe gây tai nạn, Kang Shin phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho việc này. Cậu lặng lẽ cúi đầu chịu trận, lắng nghe những lời mảng chửi và rủa xả của gia đình cô. Kang Shin không thể quên được gương mặt đau khổ và phẫn nộ của cha Sung Haein. Nếu không nhờ cảnh sát can thiệp, có lẽ ông ấy đã xông vào liều mạng với cậu.

Kang Shin bị tạm giam ba tháng. Ba tháng đó giống như những ngày trong địa ngục, cậu bị cách ly khỏi xã hội, bị nhốt trong không gian âm u tù túng, bị tước bỏ mọi tiện nghi và quyền lợi. Tuy nhiên, Kang Shin nghe nói rằng khu vực tạm giam vẫn còn tốt chán, khi bị kết án tù thì cơn ác mộng mới thực sự bắt đầu. Viễn cảnh khủng khiếp đó khiến cậu chìm trong sợ hãi. Chỉ sau ba tháng, cậu sụt mất 15 kg, râu ria mọc xồm xoàm như một ông chú vô gia cư.

Bất ngờ thay, gia đình Sung Haein đã làm đơn xin giảm án cho cậu. Nhờ thế, Kang Shin đã chỉ phải hưởng án treo. Bù lại, cậu phải chu cấp cho Sung Haein vĩnh viễn, mỗi tháng 3 triệu won để chi trả tiền viện phí, từ lúc đó cho đến khi cô ấy qua đời. Kang Shin nhanh chóng đồng ý với những điều kiện này, cậu tin rằng mình đủ sức để chi trả khoản tiền đó.

Cứ tưởng rằng như thế là xong xuôi, ai ngờ...

Đúng như người ta vẫn nói "phước bất trùng lai, họa vô đơn chí". Công ty mà Kang Shin đang làm việc, đã quyết định sa thải cậu. Tệ hơn nữa, với bản hồ sơ dính "vệt đen", cậu không thể kiếm nổi một công việc mới tử tế.

Chiếc xe hơi thể thao bị bán đi để chi trả tiền án phí, căn phòng tiện nghi ở khu chung cư cao cấp Choryang mà cậu đang mua trả góp, cũng phải bán rẻ để trừ nợ. Từ một chàng trai có tương lai đầy hứa hẹn, cậu rơi thẳng xuống tầng đáy của xã hội, và trở thành một kẻ mạt hạng. Cậu phải chia tay những bộ máy chơi game, những món đồ chơi công nghệ cao cấp, những bộ vest sang trọng và lịch lãm, để khoác lên người bộ quần áo bảo hộ lao động và chuyển đến sống trong một căn Goshiwon - thứ phòng trọ "hộp diêm" chỉ rộng chừng 2 đến 3 mét vuông, vừa chật chội vừa bẩn thỉu. Số tiền 3 triệu won chu cấp cho Haein mỗi tháng, đã trở thành một gánh nặng khủng khiếp đè lên vai cậu.

Thời điểm xảy ra tai nạn, cha mẹ Kang Shin đang đi thăm chị gái cậu ở Trung Quốc, mãi nửa năm sau mới trở về. Cậu cũng không muốn họ biết chuyện này, nên cố gắng tìm cách giấu giếm. Đến tận bây giờ, họ vẫn nghĩ rằng con trai mình đang bận rộn chăm lo sự nghiệp nên ít khi có thời gian về quê.

Cũng vì thế nên suốt thời gian qua, dù khó khăn đến mấy, Kang Shin vẫn cố gắng chu cấp cho Sung Haein đúng hạn. Bởi nếu cậu chậm trễ, cha mẹ Haein nói rằng họ sẽ tìm cách liên lạc với cha mẹ cậu. 

Nhớ lại những ký ức đau buồn đó, khuôn mặt Kang Shin tối sầm lại. 

'Ngày đó'  - Cậu cay đắng siết chặt nắm tay - '... nếu mình có được một phần sức mạnh này thì tuyệt biết bao'.

Thật vậy, nếu buổi sáng hôm đó cậu đủ sức dìu Haein đi cấp cứu kịp thời, hoặc không đuối sức đến mức để xảy ra tai nạn... Có lẽ cuộc đời cậu không trở nên bi đát như thế này.

Nhưng bây giờ có hối tiếc cũng vô ích. Việc cậu cần làm bây giờ là hướng tới tương lai. Dù thế giới này nguy hiểm và đầy thử thách, nhưng ít nhất, cậu có cơ hội để thoát khỏi cảnh bần hàn cay đắng. Quan trọng hơn, đây là một thế giới có phép thuật.

'Biết đâu... mình sẽ tìm được thứ thuốc nào đó chữa trị được cho Haein thì sao?' - Kang Shin thở dài, nheo mắt nhìn về phía Cây Thế giới.

Nền y học Trái đất không thể chữa trị được cho Haein. Não của cô đã chết, cô hoàn toàn mất ý thức, chỉ có thể nằm trên giường bệnh như một khối thịt vô tri vô giác. Ngay cả việc ăn uống, vệ sinh cũng phải nhờ người khác làm giúp. 

Nhưng đó là giới hạn của nền y học Trái đất.

Việc cây Thế giới "sinh ra" Duobella, Ivanka và những người khác, là một phép màu. Việc cậu mạnh lên dị thường, cũng là một phép màu. Cậu tin rằng sẽ có một phép màu khác, giúp Haein có thể tỉnh dậy.

Kang Shin xoay người và vung tay, ném một cục đá lớn. Lần này cục đá rơi trúng mục tiêu. Nó va chạm vào bề mặt cánh cổng, vỡ tan ra thành trăm mảnh và bắn tung tóe ra xung quanh.

Cậu đứng nhìn một lúc, rồi lặng lẽ đi tìm cục đá khác. Nhiệm vụ của cậu bây giờ là phải mạnh mẽ hơn để tồn tại, để có thể tìm kiếm và làm chủ phép màu đó. Định mệnh đã trao cho cậu tia hy vọng này, cậu tuyệt đối không được bỏ lỡ.

 

***

 

Thời gian cứ thế trôi qua, Kang Shin tập ném đá hết lần này đến lần khác. Đến khi không còn cục đá nào xung quanh nữa, cậu mới dừng lại. 

Lúc này, hệ thống cũng đã điều chỉnh ánh sáng xung quanh cho phù hợp với buổi tối.

Đang đứng thở dốc, Kang Shin bỗng giật mình.

'Thôi chết' - Cậu bối rối gãi đầu - 'Mình ném hết đá của Ivanka rồi!'

Mấy ngày nay, Ivanka thường quây đá lại rồi nung nóng chúng để đun nấu thức ăn. Mỗi lần nấu xong, những viên đá thường bị dính mỡ hoặc muội than, nên không thể dùng lại. Cô ấy đã nhặt hàng trăm cục đá và chất đống ở chỗ này để dùng dần. Nhưng nãy giờ, Kang Shin đã dùng toàn bộ số đá đó để luyện tập. 

Cậu đành lúi húi chạy về phía đống đá lớn mà họ dự trữ, và dùng chùy để đập thêm ít đá nhỏ. Thế nhưng, khi Kang Shin khệ nệ ôm đá quay về, cậu ngẩn người khi thấy Ivanko, Ivanso, Ivanto và Effie đã ngồi quây quần bên đống lửa. Ivanka thì đang đun nấu bằng một cái chảo lớn. Mùi thức ăn bốc lên ngào ngạt, làm cậu vô thức nuốt nước bọt.

'Quái? Cô ấy kiếm đâu ra cái chảo xịn vậy?'

Thấy Kang Shin lò dò đến gần, Ivanka ngẩng đầu lên và cười tủm tỉm.

"Tộc trưởng, từ nay chúng ta không cần dùng đá để nấu nướng nữa. Em mới tìm ra một dụng cụ siêu hoàn hảo luôn!"

Cô vừa nói vừa chỉ tay xuống cái chảo. Kang Shin cũng ngơ ngác nhìn theo.

Cái chảo này thật lạ, nó có tay cầm và họa tiết trang trí ở trong lòng chảo. Bình thường ai lại thiết kế dụng cụ nấu ăn theo kiểu đó? Trừ phi...

"Cái này..." - Kang Shin há hốc mồm - "Là Khiên tròn Quý Hiếm của Người Thằn lằn hả? Cô lấy nó làm chảo à?"

Ivanka lè lưỡi và khẽ gật đầu. Nhìn khuôn mặt lém lỉnh của cô, Kang Shin chỉ biết cười khổ.

'May mà Khiên Thiết phiến của mình hình thù hơi kỳ quái, chứ không thì cô nàng cũng lôi ra để nấu ăn rồi'.

 

Note: Đọc chương này xong, có lẽ nhiều bạn sẽ cảm thấy ức chế với nhân vật chính. Nhưng mà, cũng giống như "Khát Vọng Trở Về" hay Overgeard và nhiều bộ khác, Kang Shin sẽ cần nhiều thời gian để trưởng thành và suy xét lại bản thân. Mọi người cứ cho cậu ta thêm thời gian nhé :))

 


Mục lục

Chương 23 - Phần 2

Chương 23 - Phần 1

Chương 22

Chương 21

Chương 20

Chương 19

Chương 18

Chương 17

Chương 16

 Chương 15

 Chương 14

 Chương 13

Chương 12

Chương 11

Chương 10

Chương 9

Chương 8

Chương 7

Chương 6

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1

Chương 0

9 nhận xét:

  1. ôi chờ mãi ,cám ơn nhóm dịch nhé.

    Trả lờiXóa
  2. Cho cậu ta thêm thời gian hay cho nhóm dịch thêm thời gian :(

    Trả lờiXóa
  3. Đọc đến đây mình mới giải đáp được thắc mắc vì sao Kang Shin nghèo vậy mà lại có tiền du lịch với bạn để biết cái mẹo trong đầm lầy. Mà cũng ko ngờ anh cũng từng là bắc phoi, kiểu này sau này bá là cân hết mấy em trong team =))

    Trả lờiXóa
  4. drop rồi hả mọi người, ngày nào cũng vào mà không thấy chap mới

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.