Chiến ca Tà đế - Chương 20: Những cơn sóng ngầm

Kang Shin chống tay lên đầu gối, từ từ đứng dậy. Sau khi cơn say chiến đấu qua đi, giờ cậu mới cảm thấy toàn thân đau nhức. Trên cơ thể cậu có nhiều vết bầm tím, trầy xước, thậm chí còn có vài cái móng của Chúa tể Người Thằn lằn đang cắm vào da thịt.

Kang Shin nghiến răng, đưa tay nhổ một cái móng ra. 

"Ái chà!'

Cậu nhăn mặt xuýt xoa. Chiếc móng tay của Chúa tể Người Thằn lằn dài chừng 1.5cm, nhọn hoắt và sắc như dao. Từ miệng vết thương, máu rỉ ra thành dòng.

"Đừng cử động! Để em hồi phục cho ngài!"

Duobella sốt sắng chạy tới bên cậu, miệng niệm thần chú trị thương. Có vẻ cô ấy đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Bàn tay cô đặt lên vết thương của Kang Shin, và một luồng sáng ấm áp chiếu vào. Cậu cảm thấy những thớ thịt của mình co giật khe khẽ, rồi cảm giác ngứa ngáy ập tới. Cùng lúc đó, da cậu se lại, và vết thương từ từ khép.

Duobella tiếp tục đưa tay đến một vết bầm khác, nhưng Kang Shin đã cản cô lại.

"Được rồi, cảm ơn cô" - Kang Shin lắc đầu - "Những vết thương của tôi không nặng lắm đâu, chữa trị sau cũng được. Hồi phục cho tên này trước đi".

Cậu vừa nói vừa chỉ vào tên Chúa thể người Thằn lằn. Hắn đang nằm lù lù ở đó như một bao cát, tay chân co giật , mắt lừ đừ và miệng sùi bọt mép. Trên trán hắn là một vết lõm lớn đang rỉ ra chất dịch màu đỏ, hậu quả từ cú đấm cuối cùng của Kang Shin.

Duobella hiểu ý, cô nhanh nhẹn ngồi xuống rồi đặt tay lên trán hắn. Họ không thể để hắn chết vào lúc này. Ít nhất, phải giữ mạng cho hắn rồi đưa về "lãnh địa" để kết liễu. Khi Cây thế giới hấp thụ sinh mạng của Chúa tể Người Thằn lằn, Kang Shin sẽ nhận được hàng chục ngàn điểm Cống hiến. Đó là thứ mà họ cần nhất vào lúc này.

Trị thương được chừng hai ba phút, Duobella ngẩng đầu lên: "Có lẽ đủ rồi đấy ạ. Em đã cảm nhận được sinh lực của hắn".

Kang Shin khẽ gật đầu rồi vác thân thể mềm nhũn của hắn lên vai. Cậu đang định bước đi thì Ivanka đã tiến đến và lấy ra một sợi dây thừng từ đâu đó. Bằng những động tác khéo, cô thoăn thoắt trói tay và cổ hắn lại.

Thấy Kang Shin bối rối nhìn mình, cô cười tươi: "Để đảm bảo an toàn thôi ạ! Thợ săn luôn phải đề phòng trước mọi tình huống có thể xảy ra!"

'Cô ấy lúc nào cũng chu đáo' - Kang Shin đưa tay gãi gãi đầu. Suýt nữa thì cậu quên mất chuyện đó. Càng lúc cậu càng thấy quyết định thức tỉnh Ivanka thật là sáng suốt.

Cả nhóm vội vã bước về phía Cổng để quay về lãnh địa của Cây Thế giới. 

Vác tên Chúa tể Người Thằn lằn trên vai, Kang Shin vẫn bước đi nhanh thoăn thoắt, khiến Ivanka và Duobella phải cố gắng đuổi theo. Chỉ mới vài ngày trôi qua mà cậu đã mạnh hơn rất nhiều. Tốc độ phát triển này, không thể do tập luyện thể dục thể thao mà có được. 

Bất giác, Kang Shin thầm nghĩ: 'Khi quay lại Trái đất, liệu mình có giữ được sức mạnh này không nhỉ? Nếu giữ được thì tuyệt quá...'

Cậu bắt đầu nghĩ vẩn vơ tới viễn cảnh khi trở về Trái đất. Với sức mạnh này, cậu có thể làm được rất nhiều chuyện. Cậu cũng muốn gặp Emily để hỏi nhiều thứ. Và quan trọng hơn, biết đâu cậu có thể làm được gì đó cho "người ấy"...

Nghĩ đến "người ấy", trái tim Kang Shin bỗng chùng xuống, nét mặt vui vẻ cũng tan biến nhanh chóng.

'Không được nghĩ lung tung nữa. Phải tập trung vào mục tiêu trước mắt đã' - Kang Shin lắc đầu.

Cậu chỉ mới đạt được thành quả đầu tiên thôi. Con đường phía trước còn rất dài và khó khăn. Nếu tự mãn, cậu sẽ lại mắc phải sai lầm giống như trong quá khứ.

Kang Shin cắn môi bước nhanh qua cánh Cổng, rồi quẳng tên Chúa tể Người Thằn lằn xuống đất. Giờ thì có thể kết liễu hắn được rồi.

Khi cây chùy của Kang Shin giáng xuống, những âm thanh thông báo của Hệ thống liên tiếp vang lên.

Ding!

[Bạn đã tiêu diệt Chúa tể Người Thằn lằn!]

[Bạn nhận được 91.000 điểm cống hiến]

[Bạn nhận được 91.000 điểm kinh nghiệm]

[Bạn đã tiêu diệt toàn bộ tộc Người Thằn lằn ở đầm lầy Loren! Bạn nhận được danh hiệu: Kẻ săn người Thằn lằn. Tăng 50% chỉ số khi giao chiến với người Thằn lằn. Tất cả những người Thằn lằn sẽ coi bạn là kẻ tử thù!]

[Bạn nhận được vật phẩm "Tinh hoa của tộc người Thằn lằn"]

[Bạn đã lên cấp]

[Bạn đã lên cấp]

[Bạn đã lên cấp]

[Bạn đã lên cấp]

Kang Shin kiểm tra tin nhắn của Hệ thống vừa sung sướng, vừa xuýt xoa tiếc rẻ. Nếu ban nãy có thể lôi được hết kẻ địch về lãnh địa rồi mới kết liễu thì cậu đã nhận được hàng triệu điểm cống hiến rồi!

Nhưng đương nhiên, đó chỉ là một ước mơ hão huyền. Nếu không có khối khí đầm lầy kia, có lẽ cả nhóm chỉ giết được vài con quái vật nhãi nhép, làm sao dám mơ đến chuyện bắt giết Chúa tể Người Thằn lằn.

'Thay vì tiếc rẻ, mình nên lên kế hoạch cho những trận chiến tiếp theo thì hơn' - Kang Shin khịt mũi - 'Còn tới 6 bãi săn nữa cơ mà'.

Nhưng trước hết, Kang Shin phải làm việc này đã. Cậu vẫy tay gọi Duobella lại gần, rồi mở bảng trạng thái của cô ra.

Tay cậu chạm vào nút "Thức tỉnh". Như thể đã chờ sẵn, Hệ thống lập tức hiển thị thông báo.

Ding!

[Thức tỉnh lần thứ tám, cần 12.800 điểm cống hiến. Bạn có đồng ý không?]

Kang Shin lặng lẽ nhấn vào nút "Đồng ý".

Ding!

[Bạn đã thức tỉnh cho Duobella.]

Nhưng Kang Shin vẫn chưa dừng lại.

Ding!

[Thức tỉnh lần thứ chín, cần 25.600 điểm cống hiến. Bạn có đồng ý không?]

 Cậu tiếp tục nhấn "Đồng ý".

Ding!

[Bạn đã thức tỉnh cho Duobella.]

Lại một lần nữa.

Ding!

[Thức tỉnh lần thứ mười, cần 51.200 điểm cống hiến. Bạn có đồng ý không?]

Lần này, khi Kang Shin nhấn "Đồng ý", hệ thống tuôn ra một chuỗi thông báo dài dằng dặc.

Ding!

[Bạn đã thức tỉnh cho Duobella.]

[Anh hùng Duobella sẽ thức tỉnh hoàn toàn.]

[Bí kỹ "Dây xích linh hồn" của Duobella đã phát triển từ (Trung cấp) thành (Cao cấp)]

[Mở khóa Bí kỹ mới! Duobella đã được mở khóa Bí kỹ "Kết giới linh hồn"]

[Kỹ năng "Hồi phục" của Duobella đã phát triển từ (Trung cấp) thành (Cao cấp)] 

[Kỹ năng "Dâng hiến sức mạnh" của Duobella đã phát triển từ (Sơ cấp) thành (Trung cấp)]

[Quá trình thức tỉnh hoàn toàn sẽ mất nhiều thời gian. Vui lòng chờ đợi]

Những luồng sáng chói lòa phun ra từ Cây thế giới, nhanh chóng bay đến chỗ Duobella, quấn quanh người cô và xoay vòng như thể đang tạo thành một cái kén đầy màu sắc. Kang Shin ngẩn người khi chứng kiến cảnh tượng vừa lung linh vừa kỳ diệu.

'Vậy là Duobella sắp được hồi sinh hoàn toàn' - Kang Shin gật gù - 'Không biết cô ấy sẽ thay đổi ra sao nhỉ?'

Cậu vô thức mỉm cười khi nhớ lại khoảnh khắc lúc mới triệu hồi Duobella. Ngay từ thời điểm đó, cô ấy đã tỏa ra một sức hút dị thường, khiến cậu không thể rời mắt. Thậm chí, Kang Shin luôn cảm thấy có gì đó thúc giục mình phải thức tỉnh cho cô ấy càng sớm càng tốt. 

'Chắc chắn mình và cô ấy có mối quan hệ sâu đậm ở kiếp trước. Tiếc là mình không thể nhớ được. Không sao, chuyện gì phải đến, sớm muộn sẽ đến'.

Trong lúc chờ Duobella thức tỉnh, Kang Shin cần phải giải quyết vài việc khác. Cậu quay lại định gọi Ivanka, và giật nảy mình khi cô ấy đứng lù lù sau lưng mình.

'Chà, mình nên giải thích vài câu với cô ấy' - Cậu ngại ngùng gãi đầu - 'Chắc là Ivanka buồn bực vì mình không thức tỉnh cho các con của cô ta.'

Tuy nhiên, khi nhìn kỹ khuôn mặt Ivanka, Kang Shin ngỡ ngàng. Đó là một khuôn mặt vui vẻ và mừng rỡ, chứ không hề buồn bực. Cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi bảo cô:

"Đi nào Ivanka. Gọi cả những người khác nữa. Chúng ta thử tìm xem đám Thằn lằn đó có món đồ tốt nào không".

Kang Shin vừa nhận được thêm 91.000 điểm cống hiến. Trừ đi số điểm dùng để thức tỉnh cho Duobella, cậu vẫn còn dư hơn 1000 điểm, đủ để duy trì cánh Cổng thêm một thời gian dài nữa. Nếu không tranh thủ thu thập những trang bị của tộc người Thằn lằn thì thật lãng phí. Riêng cây kiếm của Chúa tể Người Thằn lằn, chắc chắn không hề thua kém cây Chùy Huyền thiết mà Kang Shin đang sử dụng.

Ivanka vui vẻ đồng ý, rồi chạy về chỗ các con đang đứng chờ. 

'May quá. Tộc trưởng chưa thức tỉnh cho con nhỏ Effie đó. Vậy là mình vẫn còn cơ hội!' - Cô thầm nghĩ.

Đương nhiên là Kang Shin không hiểu được những suy tính trong lòng Ivanka. Cậu nhìn theo bóng cô, khẽ mỉm cười.

'Chà, có vẻ cô ấy rất mừng khi thấy Duobella được thức tỉnh. Chắc là hai người đó thân thiết với nhau lắm'.

Cả hai đều không ngờ rằng, một biến cố sắp xuất hiện sẽ làm đảo lộn mối quan hệ hiện tại.

 

***

 

Cùng lúc ấy, tại Eden.

Cách đầm lầy Loren chừng 30km, có một tòa lâu đài khổng lồ bằng đá cẩm thạch. Tường đá chưa phủ rêu phong, rõ ràng là được xây cách đây chưa quá lâu.

Ở căn phòng lớn nhất nằm giữa lâu đài, hàng chục High Orc cao lớn xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh. Bên phải là các chiến binh High Orc mang giáp trụ và vũ khí sáng choang, bên trái là các Pháp sư High Orc mặc áo choàng cầu kỳ và Pháp trượng lấp lóe hào quang.

Tất cả đều cung kính cúi đầu trước một cô gái đang nằm ườn trên chiếc ngai vàng lót da thú. Cô gái ấy có đôi mắt nâu to tròn, chiếc mũi cao, mái tóc màu hạt dẻ rủ xuống vai. Chiếc áo choàng hững hờ rủ xuống, để lộ thân hình quyến rũ với những đường cong phồn thực đặc trưng của phụ nữ Châu Mỹ. Đôi chân trần của cô gác lên một thứ gì đó, nhìn kỹ mới nhận ra rằng đó là một người đàn ông da đen vạm vỡ đang quỳ mọp.

Các Pháp sư và chiến binh High Orc tỏa ra những luồng sóng mana mạnh mẽ, nhưng so với cô gái kia, họ chỉ như ngọn nến đặt trước bếp than hồng. 

Cô gái ấy là một trong mười người Trái đất mạnh mẽ và quyền lực nhất Eden, Nữ hoàng Kacey!

"Ngươi nói... Có một vụ nổ lạ phát ra từ khu vực đầm lầy Loren ư?"

"Vâng" - Người mặc đồ đen đứng trước mặt cô khẽ gật đầu - "Chỉ có một vụ nổ duy nhất, nhưng chấn động lan tới tận đài quan sát của chúng ta".

"Ta hiểu rồi" - Kacey gật gù - "Đầm lầy Loren cũng là một trong số những vùng đất được chọn làm bãi săn của kỳ Thử thách lần này. Có lẽ... một tên tân binh thú vị nào đó đã ra tay".

"Liệu có phải là khách của chúng ta không" - Người mặc đồ đen ngập ngừng.

"Vớ vẩn" - Kacey bật cười - "Mấy tên bị thịt ngu xuẩn đó không đủ trình độ để làm chuyện ấy đâu. Chúng cũng chỉ như tên này mà thôi".

Vừa nói, Kacey vừa đưa chân dúi xuống đầu người đàn ông da đen đang quỳ mọp. Kẻ đó chỉ rên lên từng hồi mà không phản ứng gì.

"Này, quản lý của kỳ Thử thách này là ai vậy?" - Kacey hất hàm hỏi.

"Thưa... Là Sung Hoo của hội Bạch Hổ".

"Sao cơ?" - Kacey nhíu mày - "Đàn em của Jung Jinho à?"

"Vâng, chính hắn".

Kacey khẽ thở dài. Cô không ngại gây chuyện với bất kỳ ai trong Thập đại Bang Chủ, trừ Jung Jinho. Chủ hội Bạch Hổ là một người hiếm hoi được cô nể trọng.

Nghĩ ngợi một lát, Kacey lắc đầu:

"Được rồi, biết thế đã. Tạm thời các ngươi chưa cần làm gì cả. Ta sẽ tìm cách khác để tìm hiểu về kẻ đó".

"Vâng".

Sau câu trả lời ngắn gọn, người mặc đồ đen cúi rạp xuống đất, rồi biến mất như một làn gió.
 



6 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.