Chiến ca Tà đế - Chương 24: Những nỗi niềm giấu kín - Phần 3

 Hồi trước, cũng giống như bạn bè đồng trang lứa, Kang Shin từng đọc nhiều tiểu thuyết về dị giới. Có một điểm khiến cậu thấy ngạc nhiên, đó là theo mấy ông tác giả thì nền ẩm thực ở dị giới rất nghèo nàn và thảm hại. Thường thì các nhân vật ở dị giới sẽ phát điên phát rồ khi được ăn những món giản đơn của người Trái đất, ví dụ như sushi, cơm chiên, kim chi, bít tết hoặc mì ramen. Thậm chí có những vị thần ở dị giới sẵn sàng ban phát quyền năng cho người Trái đất, chỉ vì được cúng tế vài chiếc bánh ngọt rẻ tiền mua ở siêu thị.

Có lẽ mấy ông tác giả đó muốn quảng bá cho ẩm thực Trái đất, hoặc đơn giản là họ cho rằng dân dị giới chỉ biết ăn lông ở lỗ, chẳng có nổi một đầu bếp nào ra hồn. Nhưng mấy ngày qua, khi được ăn thử những món mà Ivanka nấu, Kang Shin mới thấy rằng tiểu thuyết và thực tế khác nhau rất nhiều.

Ví dụ như hôm trước, khi họ săn được một con chó rừng ở Orina. Chỉ với những dụng cụ nấu ăn đơn sơ, cô ấy đã xẻ thịt con chó đó và chế biến thành một bữa tiệc thịnh soạn cho mọi người. Nào thịt nướng, thịt xào rau củ, canh xương hầm, cháo tim gan, lòng nướng... Bằng kỹ năng điều khiển lửa siêu đẳng của Ivanka, mỗi món ăn đều được chế biến tinh tế và hấp dẫn. Thịt chó nướng chín vàng đều đặn, không có phần nào bị cháy; thịt xào chín mềm hòa quyện với rau củ vừa chín tới, xương hầm chín mềm tan trong miệng, cháo tim gan thơm phức, lòng nướng dai giòn sần sật.

Ăn miếng thịt chó rừng mà lòng Kang Shin bỗng bồi hồi xúc động. Vốn dĩ, thịt chó là món ăn truyền thống của Hàn Quốc, ngày trước bản thân cậu cũng thường ăn dồi chó bán ở các quầy ăn vặt vỉa hè. Nhưng vài năm gần đây, nhiều người đã lên tiếng tẩy chay món thịt chó, nên những quầy thịt chó dần dần biến mất khỏi đường phố Busan và đất nước Hàn Quốc. Không ngờ có ngày, cậu được thưởng thức lại hương vị món ăn truyền thống quê nhà ở vùng đất xa lạ này.

Hoặc như món bánh kẹp thịt mà Ivanka đang làm cũng thật hấp dẫn. Cô ấy dùng ruột cây Chacha nghiền nát, thêm nước rồi nhào kỹ cả tiếng đồng hồ để tạo thành một thứ bột nhão mịn sệt sệt, giống như bột mì. Tiếp theo, cô ấy cán mỏng tảng bột đó ra, rồi cắt thành những mảnh nhỏ và đặt lên chiếc chảo. Ở xung quanh chiếc chảo, cô ấy đặt những lát thịt thỏ rừng thái mỏng, quết thêm chút sốt cay cay ngọt ngọt được làm từ những loại quả dại ở rừng Orina. 

Kang Shin trầm trồ nhìn Ivanka khéo léo lật bánh, đảo thịt như một đầu bếp trong nhà hàng hạng nhất. Khi những mảnh bột ngả sang màu vàng, Ivanka gập đôi chúng lại, đặt những lát thịt thỏ và vào giữa, rồi nướng tiếp thêm vài phút. Đến khi bột nở bung, cô nhanh nhẹn nhấc bánh sang một bên, rồi đập vài quả trứng chim vào chảo và rán chúng bằng mỡ chảy ra từ thịt thỏ. Cuối cùng, khi trứng vừa chín tới, cô kẹp mỗi quả trứng vào một chiếc bánh, sau đó rắc thêm chút rong biển và rau trộn lên trên.

Cầm chiếc bánh Chacha kẹp thịt nóng hổi trên tay, Kang Shin vô thức hít hà. Mùi thơm lừng bốc lên khiến cậu nuốt nước bọt.

Khi cắn một miếng, Kang Shin có thể cảm nhận được rõ từng lớp hương vị trong chiếc bánh. Độ giòn của vỏ bánh kết hợp hoàn hảo với vị ngọt mềm của thịt, vị béo ngậy của trứng chim, vị chua cay của rau trộn và các thức gia vị ăn kèm, tạo thành một sự hòa hợp đáng kinh ngạc. Nếu phải so sánh với một món ăn trên Trái đất, thì chiếc bánh này khá giống với bánh mì doner kebab của Thổ Nhĩ Kỳ, nhưng nguyên liệu phong phú hơn và cách chế biến cũng cầu kỳ hơn nhiều.

Sau khi đưa bánh cho Kang Shin, Ivanka tiếp tục phát đồ ăn cho 3 anh em Pháp sư và Effie . Cả bốn người đó đều chưa được thức tỉnh, nên theo lý thuyết, họ gần như những đứ trẻ to xác, chủ yếu hành động theo bản năng. Và khi đối diện với thức ăn ngon, bản năng của Effie bị kích động mạnh mẽ, cô ấy vồ lấy chiếc bánh, há miệng thật lớn và ăn ngấu nghiến. Trong khi đó, 3 anh em Pháp sư từ tốn nhận lấy bánh từ tay mẹ, rồi ngồi ăn một cách thong dong thư thái.

Đang quan sát mọi người, Kang Shin bỗng ngơ ngác hỏi: 

"Duobella đâu rồi nhỉ? Cô ấy không ra ăn tối cùng mọi người sao?"

"Vâng" - Ivanka vừa kẹp bánh vừa trả lời - "Em có gọi Duobella, nhưng cô ấy nói mình đang bận việc gì đó".

"À phải rồi" - Kang Shin tròn mắt sực nhớ ra, rồi khẽ gật đầu - "Lúc nãy tôi nhờ cô ấy chế tác thử một vật phẩm kháng lửa. Chắc là vẫn chưa xong".

Nói đến đây, Kang Shin bỗng nhíu mày trầm tư. Trước khi thức tỉnh, Duobella cư xử với cậu rất ân cần và dịu dàng, thường xuyên quan tâm hỏi han cậu. Nhưng từ lúc thức tỉnh xong, Duobella bỗng giữ khoảng cách với cậu, thậm chí cử chỉ lẫn lời nói cũng kín kẽ và gượng gạo.  Ban nãy lúc nói chuyện, cô ấy thậm chí còn cố tình ngồi cách cậu một đoạn.

Kang Shin bối rối thở dài. Không hiểu sao, cậu bỗng cảm thấy hơi tiếc nuối. 

Một bầu không khí lặng lẽ bao phủ quanh bếp lửa. Chỉ có tiếng gió xào xạc, tiếng mỡ cháy xèo xèo và tiếng Effie nhai nhồm nhoàm. Như mọi khi, cô ấy là người ăn nhanh nhất. Chẳng mấy chốc, cô ấy đã đánh chén xong phần của mình, và đang ngồi nhìn mọi người bằng ánh mắt thèm thuồng của một con mèo đói. 

'Mình bắt đầu hiểu lý do tại sao mà Ivanka không ưa cô nàng này rồi' - Kang Shin bật cười, rồi bẻ một phần bánh của mình và đưa cho Effie. 

Oạp!

Chỉ với một cú táp, miếng bánh trên tay cậu đã nằm gọn trong miệng Effie. Mắt cô ấy lim dim, hai cánh mũi phập phồng và má phồng lên  từng nhịp nhai. Không hiểu sao, Kang Shin cảm giác rằng nếu Effie có một cái đuôi, có lẽ cô ấy sẽ vẫy đuôi như một chú cún vậy.

"Haizz"

Nghe tiếng thở dài thườn thượt, Kang Shin vội ngẩng đầu lên. "Cáo Mẹ Vĩ đại" đang nheo mắt nhìn cậu và Effie, hai hàng lông mày của cô ấy hơi nhíu lại. Có vẻ như cô ấy không thích cảnh tượng này. 

Kang Shin bỗng cảm thấy khó xử. Cậu tin rằng mình không làm gì sai, nhưng cậu cũng không biết phải nói gì với Ivanka. Kang Shin còn đang ngập ngừng thì Ivanka đã lên tiếng trước. May mắn thay, cô ấy quyết định chuyển sang chủ đề khác.

"Tộc trưởng... Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu?"

"Ngày mai...?"

"Vâng. Hôm nay chúng ta không thu được chút lương thực nào. Số thịt dự trữ đã gần hết, bột Chacha cũng chỉ đủ cho một bữa nữa thôi".

Mấy ngày nay, dù rất cô gắng nhưng nhóm Kang Shin luôn lâm vào cảnh "chạy ăn từng bữa", ăn bữa nay phải lo bữa mai. Do cấp độ còn thấp nên việc săn bắt cũng gặp nhiều khó khăn, họ phải dành phần lớn thời gian để ẩn náu và chạy trốn kẻ thù. Cả nhóm hợp sức lại mới chỉ bắt được vài con cua, con thỏ hoặc chó rừng lạc đàn. Nếu không có Ivanka tháo vát xoay sở, có lẽ họ đã phải nhịn đói nhiều lần.

Nhưng sau hôm nay, thực lực của cả nhóm đã tăng lên rất nhiều. Chưa kể, họ còn thu được không ít chiến lợi phẩm hữu dụng từ lâu đài của Người Thằn lằn. Chỉ riêng bản thân Kang Shin, cậu cảm thấy mình đã mạnh hơn hôm qua hàng chục lần. Bây giờ, cậu hoàn toàn có thể hướng tới những mục tiêu lớn hơn, xa hơn.

"Bình nguyên Sacamp..." - Kang Shin mỉm cười, nhìn vào đống lửa đang cháy rực - "Ngày mai, chúng ta sẽ đi săn ở Sacamp. Và... từ mai trở đi, cô sẽ không phải lo lắng về chuyện thiếu lương thực nữa".

Đầu tiên là gia tăng sức mạnh. Sau đó là ổn định nguồn lương thực. Tiếp theo là bổ sung nhân lực, rồi khai thác tài nguyên và xây dựng hạ tầng cho vùng đất này. Từng bước từng bước, những dự định của cậu đang dần dần trở thành hiện thực. 


***


Cùng lúc đó, ở cách đấy không xa...

Trong túp lều tối tăm, có một người đang cuộn tròn trên đống cỏ. Người đó chính là Duobella.

Trái với dự đoán của Kang Shin, cô ấy không chế tạo gì cả. Lúc này, đầu cô chẳng còn tâm trí đâu để làm việc đó nữa. 

Ban nãy, cô đã cố gắng tỏ ra bình thản để ngồi nói chuyện với Kang Shin. Nhưng khi về lều và ngồi một mình trong bóng tối, hai má cô nóng bừng như hai hòn than.

Cô nhớ hết tất cả những gì đã xảy ra từ lúc mình được cây Thế giới tái sinh. Từ chuyện cô rơi xuống trước mặt Kang Shin trong tình trạng không mảnh vải che thân, chuyện cậu giúp cô mặc trang bị, cho đến những lần được Kang Shin che chở. Lúc ấy cô còn chưa thức tỉnh hoàn toàn nên tâm trí mơ hồ, nhưng bây giờ, khi nhớ lại tất cả, Duobella cảm thấy xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui xuống đất. 

'Vậy là ngài ấy đã nhìn thấy hết rồi... Thậm chí còn chạm vào đây... vào đây... và cả đây nữa...'

Duobella đặt tay lên ngực, lên eo, lên đùi, rồi đưa tay ôm mặt, rồi lại lăn lộn trong đống cỏ. Là một linh mục tôn thờ thần Nguyệt Hồn, cô sinh ra và lớn lên trong tu viện, nơi mà sự trinh bạch và trong trắng được đề cao hơn tất thảy. Đừng nói đến chuyện cho đàn ông chạm vào những vùng nhạy cảm, ngay cả việc để lộ da thịt cũng không được phép. 

Những ngày trước, do tâm trí còn mơ hồ nên cô vô tư giao tiếp với Kang Shin, thậm chí còn vô thức nảy sinh tình cảm. Nhưng bây giờ, khi lý trí hoàn toàn quay về, đầu óc cô trở nên hỗn loạn. 

Mới lúc nãy, Kang Shin cũng đưa tay xoa đầu cô. Lúc đó, cô nửa muốn tránh né, nửa muốn đón nhận bàn tay cậu. 

Duobella khẽ đưa tay lên đầu, cảm giác như hơi ấm từ tay Kang Shin vẫn còn đọng lại ở đó. Cô bất giác thở dài. Những ngày sắp tới, liệu cô sẽ đối mặt với chàng trai ấy ra sao đây?


 Bình nguyên Sacamp là một dải đất bằng phẳng, ngăn cách giữa rừng Orina và vùng đất cằn cỗi lạnh giá phương Bắc. Do khí hậu khô hạn, nên thảm thực vật ở đây chủ yếu là cây bụi và cỏ dại. 

Những thảm cỏ rậm rạp là nguồn cung cấp thực phẩm dồi dào cho vô số loài thú ăn cỏ hoang dã, từ những sinh vật to lớn như Khổng Tượng, Sơn Long cho tới những kẻ gặm nhấm bé nhỏ như chuột tai to, thỏ một sừng.

Và đương nhiên, đây cũng là bãi săn ưa thích của các loài ma thú. Chúng thường sống thành những bầy đàn lớn và làm chủ một lãnh địa nhất định.

Đứng trên một mỏm đá cao, con Quái Sư Chúa nheo mắt nhìn về phía đằng xa. Tai nó vểnh lên, chóp mũi phập phồng, cái bờm dài tung bay trong gió. 

Hôm nay, có vài kẻ lạ mặt xuất hiện ở gần lãnh địa của nó. Nếu nó không nhầm, thì đó là một nhóm nhân loại và thú nhân. 

Quái Sư Chúa khịt mũi, hai hàm săng sắc nhọn khẽ nghiến vào nhau. Những kẻ kia đã đến sát gần lãnh địa của nó rồi, theo lẽ thường thì nó sẽ lập tức huy động bầy đàn tấn công và xua đuổi đám "khách không mời". Tuy nhiên, lần này, nó cảm thấy hơi do dự.

Trước đây, nó đã nhiều lần chạm trán với các toán thợ săn. Kinh nghiệm thực chiến và bản năng dã thú của nó mách bảo rằng, những kẻ kia không hề yếu đuối chút nào. Thậm chí có một kẻ còn toát ra thứ khí chất kỳ lạ mà nó chưa từng thấy. Thứ khí chất vừa uy hiếp, vừa ngạo mạn, vừa bao dung, giống như một kẻ bề trên đang nhìn xuống đám sinh vật thấp hèn.

Đàn Quái Sư đông gấp hàng chục lần so với những kẻ lạ mặt. Tuy nhiên, nếu hai bên thực sự giao chiến, nó e rằng bầy đàn của mình khó có thể giành chiến thắng. Mà dù có thắng, chúng cũng sẽ hứng chịu tổn thất không nhỏ. 

Theo những gì nó biết, các Thợ săn chỉ xuất hiện chớp nhoáng để săn bắn rồi lại rời đi ngay, chứ không có ý định cướp lấy lãnh địa của nó. Rõ ràng, nó không có lý do gì để kéo cả đàn vào một cuộc chiến vô nghĩa. 

Nghĩ ngợi một lúc, Quái Sư Chúa quay người bỏ đi. Coi như nó chưa phát hiện ra sự tồn tại của những kẻ lạ mặt kia. Hôm nay nó sẽ dẫn bày đàn đi săn ở hướng khác. Thân hình to lớn của con ma thú lừng lững tiến vào bụi cỏ, rồi từ từ biến mất.

Những kẻ lạ mặt đó chính là Kang Shin và đồng đội. Thay vì chui rúc ẩn nấp trong các bụi cây như lần trước, hôm nay cả nhóm bình thản đứng bên cạnh cánh Cổng và chuẩn bị lựa chọn mục tiêu để đi săn.

Kang Shin cũng đã nhìn thấy Quái Sư Chúa trên mỏm đá, và thấy cả sự do dự trong ánh mắt của con ma thú. Nếu ban nãy Quái Sư Chúa xua bầy đàn tấn công, Kang Shin và đồng đội đã sẵn sàng nghênh chiến. Dù bầy Quái sư đông hơn, nhưng Kang Shin và đồng đội lại có lợi thế về cấp độ. Ngay cả Quái Sư Chúa cũng chỉ ở cấp 55, vẫn thua Kang Shin một bậc. Nếu giao chiến, Kang Shin tin rằng nhóm của cậu sẽ gặp một vài thương tích, nhưng vẫn sẽ giành chiến thắng.

Tuy nhiên khi thấy con ma thú chủ động làm ngơ, Kang Shin cũng thả lỏng người. Lúc này không cần thiết phải đụng độ với nó làm gì. Dù sao đi nữa, mục tiêu ngày hôm nay không phải là điểm kinh nghiệm hay điểm cống hiến, mà là lương thực.

Nhìn theo bóng lưng Quái Sư Chúa, Kang Shin bất giác mỉm cười. Thái độ e dè của Quái Sư Chúa chính là bằng chứng cho thấy, cậu và đồng đội đang mạnh lên từng ngày. Tạm quên đi Quái Sư Chúa, Kang Shin quay đầu lại và dò hỏi. 

"Sao rồi? Đã tìm thấy mục tiêu chưa?"

Người được hỏi là một cô gái có đôi tai dài và nhọn giống Effie. Tuy nhiên,cô ấy không có những cơ bắp cuồn cuộn và  thân hình cao lớn như nữ chiến binh kia, mà sở hữu vóc dáng mảnh mai, thanh thoát và nhanh nhẹn. Đó là Lucine, một Trinh sát tộc Elf, trước đây là đồng nghiệp của Duobella trong đền thờ Nữ thần Nguyệt Hồn.

Các chỉ số chiến đấu của Lucine không có gì đặc biệt, thậm chí là tệ hại. Tuy nhiên, cô ấy lại có mạch mana thuộc hệ Cảm nhận - loại mạch phù hợp nhất với nghề Trinh sát - giúp cô ấy nhạy bén với việc tiếp nhận và cảm thụ mana từ môi trường. Chưa kể, khả năng đặc biệt của tộc Elf cho phép Lucine giao tiếp được với các tinh linh ở Eden. Sự xuất hiện của cô ấy chính là mảnh ghép hoàn hảo để chinh phục Giai đoạn 2.

Vì chưa được Thức tỉnh, nên Lucine trả lời Kang Shin như một cái máy.

"Báo cáo, hướng 2 giờ cách 100 mét, có 2 hang Thỏ một sừng. Hướng 4 giờ cách 280 mét, có 1 hang Chó đồng cỏ. Hướng 7 giờ cách 890 mét, có một đàn Hùng Mã. Hướng 9 giờ cách 600 mét, có 1 đàn Linh dương Ba sừng".

Theo thông tin từ Hệ thống, Hùng Mã là thuộc loại "kẻ địch cần chú ý". Dù là loài thú ăn cỏ, nhưng theo lời Ivanka, Hùng Mã rất hung hăng dữ tợn, sẵn sàng tấn công bất kỳ kẻ nào lại gần. Với thân hình to lớn, lớp vảy dày, hai chiếc sừng nhọn hoắt và bốn vó cứng như thép, bầy Hùng Mã thực sự là những kẻ lãng du thong dong trên đồng cỏ rộng mênh mông này. Sở hữu một phần huyết mạch của Rồng nên Hùng Mã không bị lão hóa theo thời gian, thậm chí càng già thì càng mạnh hơn. Nghe nói năm xưa, Vua của tộc Orc là Thôn Phệ Vương Sabertooth Khan từng cưỡi một con Hùng Mã ngàn tuổi, cấp độ gần 300. 

Trong thời điểm hiện tại, may ra nhóm của Kang Shin chỉ có thể phục kích bắt một hoặc hai con Hùng Mã. Mục tiêu này vừa khó khăn vừa rủi ro. 

Họ cũng không cần phải chui rúc trong bụi rậm rồi đào hang để bắt Thỏ và Chó đồng cỏ như lần trước. Với cấp độ hiện tại, việc đó vừa mất thời gian vừa kém hiệu quả.

Danh sách mục tiêu chỉ còn lại đàn Linh dương ba sừng. Vì chúng không nằm trong danh sách chú ý của Hệ thống, nên Kang Shin không nắm được thông tin về loài này. 

Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu quay sang Ivanka. 

"Ivanka, đám Linh dương đó chính là con mồi mà cô nhắc đến phải không?"

"Vâng, đúng thế!" - Ivanka vui vẻ trả lời.

"Được rồi" - Kang Shin gật đầu - Mọi người, mau di chuyển theo kế hoạch thôi!"


***

Róc rách, róc rách

Bên dòng suối nhỏ trong vắt, đàn Linh dương mải miết uống nước và gặm cỏ. Mỗi con Linh dương nặng hàng trăm kg, thân hình săn chắc và cẳng chân thon dài. Những chiếc sừng nhọn hoắt của chúng chĩa lên trời cao, đen bóng và sáng lóa như những ngọn lao.

Con Linh dương đầu đàn đang lim dim mắt và nhấm nháp nhành cỏ tươi, bỗng nhổm dậy nhìn quanh. Nó nghe thấy tiếng động lạ và nhận thấy một vài bụi cỏ xung quanh bắt đầu chuyển động một cách đáng ngờ. Đoán rằng có kẻ săn mồi nào đó đang tiếp cận, nó thét lên vài tiếng trầm đục, cảnh báo cho đồng loại. Những con Linh dương khác lập tức ngóc đầu lên nghe ngóng. Đôi chân chúng co lại, sẵn sàng bỏ chạy bất kỳ lúc nào.

Xào xạc, xào xạc. 

Bụi cỏ phía đầu nguồn suối bắt đầu chuyển động mạnh hơn. Rõ ràng là có thứ gì đó đang tiến đến gần. Không chậm trễ, đàn linh dương co giò bỏ chạy. Đối với chúng, cuộc sống là những cuộc rượt đuổi không ngừng, chúng đã quá quen với việc chạy trốn. Thông thường, kẻ thù sẽ nhanh chóng bị chúng cho "hít khói" và sớm bỏ cuộc.

Tuy nhiên, lần này không giống như mọi khi. Chúng vừa chạy được vài bước, thì một quầng lửa khổng lồ bỗng bùng lên trước mặt. Lửa nuốt chửng những nhành cây bụi, lửa thiêu trụi những ngọn cỏ khô, phát ra sức nóng hừng hực đầy đe dọa. Đàn Linh dương hoảng hốt khựng lại, rống lên kinh hãi. Chúng vội vã quay đầu chạy sang hướng khác.

Nhưng những hướng khác cũng bắt đầu bốc lửa. Những con Linh dương chùn chân, ngơ ngác xô đẩy nhau. Chúng bắt đầu hoảng hốt khi nhìn thấy lửa vây bốn phía. 

Thực ra, đàn linh dương hoàn toàn đủ sức nhảy bật lên cao để lao qua màn lửa. Nhưng bản năng của dã thú là sợ lửa, nên con nào con nấy đều lùi lại, dáo dáo nhìn quanh, cố gắng tìm xem có lối thoát nào không.

Cuối cùng, đàn Linh dương đã tìm thấy một khoảng trống. Một nơi mà những ngọn lửa chưa kịp lan đến, hoặc ít nhất là trông giống như thế. 

Trong giờ phút sinh tử, bộ não khờ khạo của dã thú không đủ khả năng suy nghĩ kỹ lưỡng. Con Linh dương đầu đàn giậm mạnh cặp chân sau xuống đất, tung người phóng về phía đó. Những con khác cũng nối đuôi chạy theo. Hàng trăm bộ móng guốc cày xới mặt đất, làm bụi tung mù mịt.

Linh dương đầu đàn vừa chạy vừa khịt mũi. Mùi khói xộc vào mũi làm nó khó chịu. Sự xuất hiện của những ngọn lửa làm con Linh dương đầu đàn bất ngờ, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Với tốc độ hiện tại, chẳng mấy chốc, nó và bầy đàn sẽ chạy xa khỏi nơi này, thoát khỏi màn lửa chết tiệt kia.  

Ngay lúc đó...

Rắc

Âm thanh khô khốc vang lên, và nó cảm nhận thấy một con đau nhói ở cẳng chân trước. Một thứ gì đó vừa to, vừa nặng, vừa nhanh đã đập nát xương chân nó. Toàn thân nó chúi xuống, đầu cắm thẳng xuống đất. Con vật loạng choạng cố giữ thăng bằng nhưng vô ích, cơn đau khủng khiếp ở chân làm nó không suy nghĩ được gì nữa. 

Rắc

Thêm một âm thanh khô khốc, nhưng lần này nó không nghe thấy gì nữa. Đầu nó đập mạnh xuống đất, cái cổ gập lại, rồi cả thân hình văng lên cao và lộn vài vòng. 

Trong nháy mắt, con Linh dương đầu đàn kiêu hãnh đã trở thành một đống thịt vô hồn. 

Mục lục 

Chương 25

Chương 24

Chương 23 - Phần 2

Chương 23 - Phần 1

Chương 22

Chương 21

Chương 20

Chương 19

Chương 18

Chương 17

Chương 16

 Chương 15

 Chương 14

 Chương 13

Chương 12

Chương 11

Chương 10

Chương 9

Chương 8

Chương 7

Chương 6

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1

Chương 0

8 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.