Chiến ca Tà đế - Chương 25: Kế hoạch sụp đổ? (1)

 Bình nguyên Sacamp là một dải đất bằng phẳng, ngăn cách giữa rừng Orina và vùng đất cằn cỗi lạnh giá phương Bắc. Do khí hậu khô hạn, nên thảm thực vật ở đây chủ yếu là cây bụi và cỏ dại. 

Những thảm cỏ rậm rạp là nguồn cung cấp thực phẩm dồi dào cho vô số loài thú ăn cỏ hoang dã, từ những sinh vật to lớn như Khổng Tượng, Sơn Long cho tới những kẻ gặm nhấm bé nhỏ như chuột tai to, thỏ một sừng.

Và đương nhiên, đây cũng là bãi săn ưa thích của các loài ma thú. Chúng thường sống thành những bầy đàn lớn và làm chủ một lãnh địa nhất định.

Đứng trên một mỏm đá cao, con Quái Sư Chúa nheo mắt nhìn về phía đằng xa. Tai nó vểnh lên, chóp mũi phập phồng, cái bờm dài tung bay trong gió. 

Hôm nay, có vài kẻ lạ mặt xuất hiện ở gần lãnh địa của nó. Nếu nó không nhầm, thì đó là một nhóm nhân loại và thú nhân. 

Quái Sư Chúa khịt mũi, hai hàm săng sắc nhọn khẽ nghiến vào nhau. Những kẻ kia đã đến sát gần lãnh địa của nó rồi, theo lẽ thường thì nó sẽ lập tức huy động bầy đàn tấn công và xua đuổi đám "khách không mời". Tuy nhiên, lần này, nó cảm thấy hơi do dự.

Trước đây, nó đã nhiều lần chạm trán với các toán thợ săn. Kinh nghiệm thực chiến và bản năng dã thú của nó mách bảo rằng, những kẻ kia không hề yếu đuối chút nào. Thậm chí có một kẻ còn toát ra thứ khí chất kỳ lạ mà nó chưa từng thấy. Thứ khí chất vừa uy hiếp, vừa ngạo mạn, vừa bao dung, giống như một kẻ bề trên đang nhìn xuống đám sinh vật thấp hèn.

Đàn Quái Sư đông gấp hàng chục lần so với những kẻ lạ mặt. Tuy nhiên, nếu hai bên thực sự giao chiến, nó e rằng bầy đàn của mình khó có thể giành chiến thắng. Mà dù có thắng, chúng cũng sẽ hứng chịu tổn thất không nhỏ. 

Theo những gì nó biết, các Thợ săn chỉ xuất hiện chớp nhoáng để săn bắn rồi lại rời đi ngay, chứ không có ý định cướp lấy lãnh địa của nó. Rõ ràng, nó không có lý do gì để kéo cả đàn vào một cuộc chiến vô nghĩa. 

Nghĩ ngợi một lúc, Quái Sư Chúa quay người bỏ đi. Coi như nó chưa phát hiện ra sự tồn tại của những kẻ lạ mặt kia. Hôm nay nó sẽ dẫn bày đàn đi săn ở hướng khác. Thân hình to lớn của con ma thú lừng lững tiến vào bụi cỏ, rồi từ từ biến mất.

Những kẻ lạ mặt đó chính là Kang Shin và đồng đội. Thay vì chui rúc ẩn nấp trong các bụi cây như lần trước, hôm nay cả nhóm bình thản đứng bên cạnh cánh Cổng và chuẩn bị lựa chọn mục tiêu để đi săn.

Kang Shin cũng đã nhìn thấy Quái Sư Chúa trên mỏm đá, và thấy cả sự do dự trong ánh mắt của con ma thú. Nếu ban nãy Quái Sư Chúa xua bầy đàn tấn công, Kang Shin và đồng đội đã sẵn sàng nghênh chiến. Dù bầy Quái sư đông hơn, nhưng Kang Shin và đồng đội lại có lợi thế về cấp độ. Ngay cả Quái Sư Chúa cũng chỉ ở cấp 55, vẫn thua Kang Shin vài bậc. Nếu giao chiến, Kang Shin tin rằng nhóm của cậu sẽ gặp chút tổn thất, nhưng vẫn sẽ giành chiến thắng.

Tuy nhiên khi thấy con ma thú chủ động làm ngơ, Kang Shin cũng thả lỏng người. Lúc này không cần thiết phải đụng độ với nó làm gì. Dù sao đi nữa, mục tiêu ngày hôm nay không phải là điểm kinh nghiệm hay điểm cống hiến, mà là lương thực.

Nhìn theo bóng lưng Quái Sư Chúa, Kang Shin bất giác mỉm cười. Thái độ e dè của Quái Sư Chúa chính là bằng chứng cho thấy, cậu và đồng đội đang mạnh lên từng ngày. Tạm quên đi Quái Sư Chúa, Kang Shin quay đầu lại và dò hỏi. 

"Sao rồi? Đã tìm thấy mục tiêu chưa?"

Người được hỏi là một cô gái có đôi tai dài và nhọn giống Effie. Tuy nhiên,cô ấy không có những cơ bắp cuồn cuộn và  thân hình cao lớn như nữ chiến binh kia, mà sở hữu vóc dáng mảnh mai, thanh thoát và nhanh nhẹn. Đó là Lucine, một Trinh sát tộc Elf, trước đây là đồng nghiệp của Duobella trong đền thờ Nữ thần Nguyệt Hồn.

Các chỉ số chiến đấu của Lucine không có gì đặc biệt, thậm chí là tệ hại. Tuy nhiên, cô ấy lại có mạch mana thuộc hệ Cảm nhận - loại mạch phù hợp nhất với nghề Trinh sát - giúp cô ấy nhạy bén với việc tiếp nhận và cảm thụ mana từ môi trường. Chưa kể, khả năng đặc biệt của tộc Elf cho phép Lucine giao tiếp được với các tinh linh ở Eden. Sự xuất hiện của cô ấy chính là mảnh ghép hoàn hảo để chinh phục Giai đoạn 2.

Vì chưa được Thức tỉnh, nên Lucine trả lời Kang Shin như một cái máy.

"Báo cáo, hướng 2 giờ cách 100 mét, có 2 hang Thỏ một sừng. Hướng 4 giờ cách 280 mét, có 1 hang Chó đồng cỏ. Hướng 7 giờ cách 890 mét, có một đàn Hùng Mã. Hướng 9 giờ cách 600 mét, có 1 đàn Linh dương Ba sừng".

Theo thông tin từ Hệ thống, Hùng Mã là thuộc loại "kẻ địch cần chú ý". Dù là loài thú ăn cỏ, nhưng theo lời Ivanka, Hùng Mã rất hung hăng dữ tợn, sẵn sàng tấn công bất kỳ kẻ nào lại gần. Với thân hình to lớn, lớp vảy dày, hai chiếc sừng nhọn hoắt và bốn vó cứng như thép, bầy Hùng Mã thực sự là những kẻ lãng du thong dong trên đồng cỏ rộng mênh mông này. Sở hữu một phần huyết mạch của Rồng nên Hùng Mã không bị lão hóa theo thời gian, thậm chí càng già thì càng mạnh hơn. Nghe nói năm xưa, Vua của tộc Orc là [Thôn Phệ Vương] Sabertooth Khan từng cưỡi một con Hùng Mã ngàn tuổi, cấp độ gần 300. 

Trong thời điểm hiện tại, may ra nhóm của Kang Shin chỉ có thể phục kích bắt một hoặc hai con Hùng Mã. Mục tiêu này vừa khó khăn vừa rủi ro. 

Họ cũng không cần phải chui rúc trong bụi rậm rồi đào hang để bắt Thỏ và Chó đồng cỏ như lần trước. Với cấp độ hiện tại, việc đó vừa mất thời gian vừa kém hiệu quả.

Danh sách mục tiêu chỉ còn lại đàn Linh dương ba sừng. Vì chúng không nằm trong danh sách chú ý của Hệ thống, nên Kang Shin không nắm được thông tin về loài này. 

Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu quay sang Ivanka. 

"Ivanka, đám Linh dương đó chính là con mồi mà cô nhắc đến phải không?"

"Vâng, đúng thế!" - Ivanka vui vẻ trả lời.

"Được rồi" - Kang Shin gật đầu - Mọi người, mau di chuyển theo kế hoạch thôi!"


***

Róc rách, róc rách

Bên dòng suối nhỏ trong vắt, đàn Linh dương mải miết uống nước và gặm cỏ. Mỗi con Linh dương nặng hàng trăm kg, thân hình săn chắc và cẳng chân thon dài. Những chiếc sừng nhọn hoắt của chúng chĩa lên trời cao, đen bóng và sáng lóa như những ngọn lao.

Con Linh dương đầu đàn đang lim dim mắt và nhấm nháp nhành cỏ tươi, bỗng nhổm dậy nhìn quanh. Nó nghe thấy tiếng động lạ và nhận thấy một vài bụi cỏ xung quanh bắt đầu chuyển động một cách đáng ngờ. Đoán rằng có kẻ săn mồi nào đó đang tiếp cận, nó thét lên vài tiếng trầm đục, cảnh báo cho đồng loại. Những con Linh dương khác lập tức ngóc đầu lên nghe ngóng. Đôi chân chúng co lại, sẵn sàng bỏ chạy bất kỳ lúc nào.

Xào xạc, xào xạc. 

Bụi cỏ phía đầu nguồn suối bắt đầu chuyển động mạnh hơn. Rõ ràng là có thứ gì đó đang tiến đến gần. Không chậm trễ, đàn linh dương co giò bỏ chạy. Đối với chúng, cuộc sống là những cuộc rượt đuổi không ngừng, chúng đã quá quen với việc chạy trốn. Thông thường, kẻ thù sẽ nhanh chóng bị chúng cho "hít khói" và sớm bỏ cuộc.

Tuy nhiên, lần này không giống như mọi khi. Chúng vừa chạy được vài bước, thì một quầng lửa khổng lồ bỗng bùng lên trước mặt. Lửa nuốt chửng những nhành cây bụi, lửa thiêu trụi những ngọn cỏ khô, phát ra sức nóng hừng hực đầy đe dọa. Đàn Linh dương hoảng hốt khựng lại, rống lên kinh hãi. Chúng vội vã quay đầu chạy sang hướng khác.

Nhưng những hướng khác cũng bắt đầu bốc lửa. Những con Linh dương chùn chân, ngơ ngác xô đẩy nhau. Chúng bắt đầu hoảng hốt khi nhìn thấy lửa vây bốn phía. 

Thực ra, đàn linh dương hoàn toàn đủ sức nhảy bật lên cao để lao qua màn lửa. Nhưng bản năng của dã thú là sợ lửa, nên con nào con nấy đều lùi lại, dáo dáo nhìn quanh, cố gắng tìm xem có lối thoát nào không.

Cuối cùng, đàn Linh dương đã tìm thấy một khoảng trống. Một nơi mà những ngọn lửa chưa kịp lan đến, hoặc ít nhất là trông giống như thế. 

Trong giờ phút sinh tử, bộ não khờ khạo của dã thú không đủ khả năng suy nghĩ kỹ lưỡng. Con Linh dương đầu đàn giậm mạnh cặp chân sau xuống đất, tung người phóng về phía đó. Những con khác cũng nối đuôi chạy theo. Hàng trăm bộ móng guốc cày xới mặt đất, làm bụi tung mù mịt.

Linh dương đầu đàn vừa chạy vừa khịt mũi. Mùi khói xộc vào mũi làm nó khó chịu. Sự xuất hiện của những ngọn lửa làm con Linh dương đầu đàn bất ngờ, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Với tốc độ hiện tại, chẳng mấy chốc, nó và bầy đàn sẽ chạy xa khỏi nơi này, thoát khỏi màn lửa chết tiệt kia.  

Ngay lúc đó...

Rắc

Âm thanh khô khốc vang lên, và nó cảm nhận thấy một con đau nhói ở cẳng chân trước. Một thứ gì đó vừa to, vừa nặng, vừa nhanh đã đập nát xương chân nó. Toàn thân nó chúi xuống, đầu cắm thẳng xuống đất. Con vật loạng choạng cố giữ thăng bằng nhưng vô ích, cơn đau khủng khiếp ở chân làm nó bất lực. 

Rắc

Thêm một âm thanh khô khốc, nhưng lần này nó không nghe thấy gì nữa. Đầu nó đập mạnh xuống đất, cái cổ gập lại, rồi cả thân hình văng lên cao và lộn vài vòng. 

Trong nháy mắt, con Linh dương đầu đàn kiêu hãnh đã trở thành một đống thịt vô hồn. 

Mục lục 

Chương 25

Chương 24

Chương 23 - Phần 2

Chương 23 - Phần 1

Chương 22

Chương 21

Chương 20

Chương 19

Chương 18

Chương 17

Chương 16

 Chương 15

 Chương 14

 Chương 13

Chương 12

Chương 11

Chương 10

Chương 9

Chương 8

Chương 7

Chương 6

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1

Chương 0

3 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.