Chiến ca Tà đế - Chương 23: Những nỗi niềm giấu kín - Phần 1

 "Đây, chúng ta sẽ nhử lũ Người Tuyết ở chỗ này... đánh chặn ở chỗ này... và xử lý chúng ở đây..."

Kang Shin vừa nói vừa chỉ vào hình vẽ trên mặt đất. Trước đó, cậu cũng đã thảo luận với Duobella về kế hoạch này.

Chiến lược chinh phục đầm lầy Loren bắt nguồn từ một ý tưởng khá "phiêu lưu" của Kang Shin. Vì họ không trực tiếp chiến đấu và Kang Shin đã chuẩn bị kỹ lưỡng để tránh ảnh hưởng từ vụ nổ, nên thành công hay thất bại thì cả nhóm cũng không gặp nguy hiểm gì.

Tuy nhiên, việc chinh phục đám Người Tuyết lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Họ sẽ trực tiếp giao chiến với hàng trăm kẻ địch, nên các thành viên phải phối hợp và bọc lót cho nhau chuẩn xác. Chỉ sơ sẩy một chút thôi cũng dẫn đến hậu quả khôn lường. Đó là lý do khiến Kang Shin quyết định bàn bạc kỹ lưỡng với Ivanka và Duobella. 

Vừa mô tả ý tưởng của mình, Kang Shin vừa chăm chú quan sát thái độ của Ivanka. Trong khi Duobella liên tục gật gù, thì nữ pháp sư Hỏa Hồ chỉ lặng lẽ cắn môi nhìn xuống hình vẽ mà không nói gì. Thi thoảng, hai hàng lông mày màu nâu xám của cô khẽ nhíu lại.

'Liệu cô ấy có hiểu ý mình không nhỉ? Hay là cô ấy không quen với cách chiến đấu theo kế hoạch định sẵn?' - Kang Shin thầm băn khoăn. Cậu lo rằng Ivanka chỉ là một thợ săn ở nơi hoang dã, chỉ săn giết quái thú theo bản năng và thói quen.

Tuy nhiên, trái với nỗi lo của Kang Shin, Ivanka hoàn toàn hiểu những gì cậu đang mô tả. Dù hàng chục năm đã trôi qua, nhưng thuở thiếu thời, cô vốn là một tiểu thư khuê các, được ăn học chu đáo.

Điều khiến Ivanka bận tâm nãy giờ không phải là Kang Shin hay kế hoạch của cậu, mà chính là bản thân mình.

Ivanka đã sinh sống ở Seviad rất lâu, đã tham gia và chỉ huy hàng trăm chuyến đi săn. Nhưng cô chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện chủ động đối đầu với Người Tuyết, càng không bao giờ coi chúng là con mồi. Mỗi khi nhắc đến Người Tuyết, cô lại cảm thấy ớn lạnh và sợ sệt, giống như chim sợ cành cong.

Thế mà Kang Shin chỉ đụng độ có một lần, thậm chí còn bị bầy Người Tuyết truy đuổi suýt chết, nhưng chàng trai trẻ này đã lên kế hoạch để tiêu diệt toàn bộ bầy quái thú ấy, giống như cách cậu tiêu diệt toàn bộ Người Thằn lằn ở đầm lầy Loren.

Trong trái tim Ivanka bây giờ, ngoài sự ngưỡng mộ và kính phục dành cho Kang Shin, còn xuất hiện thêm nỗi u uất và chán ghét bản thân. Cô bỗng thấy mình giống như đũa mốc đang chòi mâm son, thấy mình không xứng đáng với Kang Shin chút nào.

Khi cô đang chìm trong suy nghĩ thì...

"Ivanka! Cô có nghe thấy tôi nói không? Ivanka!" - Kang Shin bối rối đưa tay lay gọi cô.

"À... Vâng, vâng" - Cô vội vã ngẩng đầu lên - "Theo như kế hoạch thì... tộc trưởng định xử lý toàn bộ Người Tuyết trong trận chiến đó ư?"

"Ừm" - Kang Shin quả quyết gật đầu và nhìn thẳng vào Ivanka.

Thịch!

 Ivanka bỗng thấy tim mình đập mạnh một cái. Cô bối rối cúi đầu xuống để che đi sự ngượng ngập của mình.

"V... v....v" - Ivanka lắp bắp - "Vậy thì... à... chúng ta sẽ cần thêm nhiều người nữa, chứ chừng này không đủ đâu!"

"Tôi biết".

Việc phá hủy đầm lầy Loren và tiêu diệt toàn bộ quái thú lần trước, chủ yếu là do may mắn. Kang Shin không ngờ rằng khối khí dưới đầm lầy ấy lại lớn như thế, có lẽ nó đã tích tụ hàng ngàn năm rồi.

Nhưng lần này, nhóm của Kang Shin sẽ phải chiến đấu bằng thực lực. Họ phải dùng sức mạnh của chính mình để đối mặt với bầy Người Tuyết. Lực lượng hiện tại của nhóm Kang Shin không đủ để làm được điều đó.

"Chúng ta sẽ phải bổ sung thêm vài người nữa... Và chuẩn bị một số vật phẩm phù hợp." - Kang Shin đứng dậy và phủi phủi tay.

Thấy Ivanka vẫn trầm ngâm, Kang Shin đưa tay ra định xoa đầu an ủi cô. Nhưng nhớ ra rằng cô ấy đã có tới ba người con trưởng thành, Kang Shin bỗng cảm thấy ngại ngần. Cuối cùng, cậu hạ tay xuống.

"Cô Ivanka cũng tập sử dụng cây trượng kia cho quen đi nhé." - Bàn tay Kang Shin vỗ nhẹ lên bờ vai mỏng manh của Ivanka - "Kế hoạch này trông cậy nhiều vào cô đấy".

Thịch!

Ivanka cảm thấy tim mình đập mạnh thêm lần nữa. Cô cảm thấy hai má mình bắt đầu nóng dần lên. 

"Tr....trời sắp tối rồi! Em... em đi chuẩn bị đồ ăn đã nhé!" - Ivanka quay ngoắt lại. Cô chạy đi với tốc độ chưa từng thấy, có lẽ còn nhanh hơn cả lúc chạy trốn quái vật.

Nhìn Ivanka ba chân bốn cẳng chạy về lều, Kang Shin đứng thẫn thờ hồi lâu. Bàn tay cậu vẫn lưu lại cảm giác lúc chạm vào vai cô. Một bờ vai gầy mỏng manh, làn da mịn màng và nóng hổi.

Là một thanh niên trẻ, đương nhiên trái tim của Kang Shin không phải là gỗ đá. Cậu cũng không đần độn đến mức không nhận ra thái độ của Ivanka. Hơn một tuần đã trôi qua, thời gian đủ để cậu hiểu được cảm xúc mà Ivanka dành cho mình. 

Bản thân cậu cũng bắt đầu có cảm tình với Ivanka. Nếu bỏ qua chênh lệch tuổi tác do chủng tộc, thì Ivanka là một cô gái trẻ trung từ tính cách cho đến ngoại hình. Cô ấy cũng rất chu đáo, ân cần, và đặc biệt là nấu ăn rất ngon! Theo những gì cha mẹ Kang Shin từng dạy cậu, thì đây chính là hình mẫu của một người vợ tuyệt vời.

Nhưng Kang Shin biết, bây giờ không phải là lúc để nảy sinh tình cảm. 

Thứ nhất, hai người thuộc hai chủng tộc rất khác nhau, cô ấy là một Thú nhân sinh ra và lớn lên ở Eden, còn cậu là một người Trái đất mới chân ướt chân ráo bước đến nơi này. Thứ hai, trước mắt họ còn vô số thử thách khắc nghiệt, từ việc vượt qua phần thử thách cho tới nhiệm vụ chiến đấu chinh phục lại Eden. Thứ ba, Kang Shin vẫn băn khoăn chưa biết giữa mình và Duobella có mối quan hệ gì. Mỗi lần cố gắng nhớ về giấc mơ kia, cậu lại thấy tràn ngập hình ảnh của Duobella, và mỗi khi nhìn cô ấy, cậu lại cảm thấy tim mình nôn nao. Thứ năm, cậu cũng không thể làm ngơ sự tồn tại của Ivanso, Ivanko và Ivanto. 

Quan trọng hơn cả, trong lòng Kang Shin vẫn còn một vết sẹo lớn. Nếu không xóa được vết sẹo này, cậu không thể mở lòng, và  với bất kỳ ai được.

Kang Shin lặng lẽ vươn tay về phía bếp lửa tàn, cầm một cục đá khác lên. Nó cũng to không kém gì cục đá ban nãy.

Cậu siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu để thúc đẩy luồng khí lực đang tràn ra từ đan điền. Cố gắng điều khiển luồng khí vận chuyển theo hướng của mình, Kang Shin dồn sức vào cánh tay. Cậu có cảm giác như một luồng điện đang khe khẽ len vào những đường cơ thớ thịt. Gân tay cậu phồng lên, nổi rõ như những sợi dây thừng. Kang Shin xoay người lấy đà và ném mạnh cục đá về phía trước. Khối đá lớn như quả bóng rổ lao vun vút trong không trung như xé gió.

Nhưng lần này, Kang Shin không ném trúng cánh Cổng. Viên đá đi chệch sang bên trái, lướt qua Cổng và rơi xuống.

THỊCH

Sau âm thanh nặng nề, một cái hố sâu hoắm xuất hiện. Cục đá cày nát thảm cỏ và găm sâu xuống mặt đất.

Kang Shin khịt mũi và đưa tay gãi đầu. Mỗi cú ném hụt là một lần bỏ lỡ cơ hội tiêu diệt kẻ thù, hơn nữa còn khiến cho đồng đội lâm nguy. Xem ra, cậu còn phải tập luyện thêm một chút trước khi thực hiện kế hoạch tấn công bầy Người Tuyết. 

Dù sao đi nữa, cậu vẫn phải trầm trồ với sức mạnh hiện tại của bản thân. Cách đây không lâu, cậu chỉ là một gã thanh niên ốm đói, ngay cả bà chủ nhà cũng đủ sức xô cậu suýt ngã. Còn bây giờ, toàn thân cậu tràn đầy sinh lực, cảm giác như một quả bom sẵn sàng bùng nổ bất kỳ lúc nào. 

"Giá mà..." - Kang Shin lặng lẽ thở dài - "Ngày đó, nếu mình có được một phần sức mạnh này thì tuyệt biết bao".

Thật vậy. Vào cái ngày định mệnh đó, nếu Kang Shin khỏe mạnh hơn, có lẽ cuộc đời cậu đã không trở nên bi đát như thế này.

 


Mục lục

Chương 23 - Phần 2

Chương 23 - Phần 1

Chương 22

Chương 21

Chương 20

Chương 19

Chương 18

Chương 17

Chương 16

 Chương 15

 Chương 14

 Chương 13

Chương 12

Chương 11

Chương 10

Chương 9

Chương 8

Chương 7

Chương 6

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1

Chương 0

7 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.