Chiến ca Tà đế - Chương 1: Một kẻ thấp hèn

Busan là thành phố lớn thứ hai của đất nước Đại Hàn Dân Quốc. Là thành phố cảng lớn nhất Hàn Quốc, nơi đây có những trung tâm thương mại sang trọng, những cao ốc xa xỉ và những trung tâm văn hóa nghệ thuật nổi tiếng.

Nhưng mà, người ta thường nói: Bất kỳ thành phố hoa lệ nào cũng có hai mặt - "hoa" cho người giàu và "lệ" cho người nghèo. Busan cũng vậy. Khuất dưới chân những tòa nhà chọc trời tráng lệ là các  Goshiwon - những phòng trọ hộp diêm chỉ rộng chừng 2 đến 3 mét vuông, vừa chật chội vừa u ám.

Đó là nơi ở của những người thu nhập thấp, ví dụ như sinh viên tỉnh lẻ, công nhân, người già cô đơn...

Thậm chí có cả những người nghèo đến mức không đủ tiền để thuê một căn Goshiwon.

Kang Shin là một kẻ như vậy. Hôm nay, cậu bị bà chủ nhà trọ tống cổ ra khỏi phòng vì đóng tiền trễ hai tháng.

Với chiếc ba lô sờn rách và bộ quần áo cũ mèm, cậu cố gắng nài nỉ bà chủ cho ở lại thêm một hai hôm nữa.

"Cô thư thả cho cháu mấy hôm đi! Cháu tìm được việc làm là có tiền trả cô mà!"

Nhưng bà chủ to béo đã xô cậu ra cửa và gắt gỏng.

"Bao giờ có tiền thì quay lại đây! Lèo nhà lèo nhèo".

Kang Shin loạng choạng tựa vào tường cho khỏi ngã. Mấy ngày nay cậu không được ăn no, đứng cũng không vững nữa.

Bà chủ nhà trọ khịt mũi nhìn cậu với vẻ chán nản, rồi xua tay.

"Thôi đi đi!! Thời buổi này không có tiền thì cạp đất mà ăn. Tránh đường cho khách vào nhận phòng nào!"

Kang Shin quay đầu lại và thấy vị khách mới đến thế chỗ mình. Đó là một cô gái trẻ trung, chỉ khoảng 20 tuổi, nhưng trang điểm đậm như mấy bà chị sồn sồn. Mái tóc nâu xoăn tít, đôi môi đỏ chót phì phèo thuốc lá, cái khuyên rốn vàng chóe và hai hình xăm lớn ở bắp đùi, nhìn qua cũng biết cô nàng này không phải gái nhà lành.

Không, chính xác hơn thì Kang Shin thấy cách ăn mặc này rất quen. Đó là kiểu trang phục phổ biến của những cô gái điếm thường đứng bên lề đường ở bãi biển Haeundae.

Cô ta cười khẩy, lách qua Kang Shin và kéo chiếc va li vào trong phòng.


Thấy Kang Shin ngơ ngác nhìn theo mình, cô ta cười lớn:

"Sao thế? Ông anh chưa thấy gái đẹp bao giờ à? Có cần em cho 'vào đời' không?"

Bị chọc ghẹo, Kang Shin nóng mặt định cãi lại. Nhưng rồi cậu khựng lại khi nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình. Phải, nếu cô gái đó là một con điếm mạt hạng, thì cậu bây giờ còn thua cả một con điếm mạt hạng.

Ngẫm nghĩ một lúc, Kang Shin lặng lẽ xách ba lô bỏ đi.

*


Trời tối dần.

Dưới bóng đêm, bãi biển Haeundae rì rào sóng vỗ. Ven bờ biển, những quán ăn, quầy bar và cửa hàng đã lên đèn. Những vị khách du lịch, những đôi tình nhân nô nức đến đây mua sắm, ăn uống.

Ngồi trên bậc thềm của con đường bao quanh bãi biển, Kang Shin trầm ngâm ngắm nhìn dòng người bên kia đường. Xe hơi bóng loáng, quần áo thời thượng, điện thoại đời mới... Kang Shin và họ như ở hai thế giới khác xa nhau.

'Không! Vốn dĩ mọi chuyện không phải thế!'

Phải, ban đầu mọi chuyện không phải như thế. Khi Kang Shin vừa đi du học về, cậu cũng như họ, tiền bạc rủng rỉnh, có công việc ổn định và tương lai sáng lạn.

Nhưng rồi, cậu đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Đó là một sai lầm khủng khiếp đã bẻ gãy vận mệnh của cậu. Một sai lầm khiến cuộc đời cậu rẽ vào đường cụt.

Từ một chàng trai có tương lai đầy hứa hẹn, cậu rơi thẳng xuống tầng đáy của xã hội, và trở thành một kẻ mạt hạng như ngày hôm nay.

Tiền hết, sự nghiệp tiêu tan, hồ sơ dính "vệt đen". Cậu không thể kiếm nổi một công việc mới tử tế, đành làm những việc lặt vặt sống qua ngày. Thậm chí, cậu còn gánh nợ nần chồng chất và đến giờ vẫn phải cày cuốc để trả nợ hàng tháng.

Reeng!!

Đúng lúc Kang Shin nghĩ đến đó thì điện thoại reo lên. Cậu rút chiếc điện thoại cũ nát ra, thẫn thờ nhìn tên người gọi, rồi thở dài.

"Mẹ kiếp. Khốn khổ khốn nạn cái thân tôi".

Người đang gọi điện chính là chủ nợ của cậu. Tháng này cậu đã trễ hẹn gần một tuần.

Ngẫm nghĩ một lúc, Kang Shin bấm vào nút nhận cuộc gọi. Cậu liến thoắng tuôn ra một tràng, không để cho người ở đầu dây bên kia kịp lên tiếng.

"Chào bác! Cháu đây, cháu đây! Bác yên tâm, cháu không trốn đâu. Đợt này kinh tế suy thoái nên công ty trả lương hơi chậm, bác chờ cháu thêm một hai tuần rồi cháu mang tiền đến trả cho bác nhé!"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Thế rồi, một giọng nói già nua vang lên.

"Tôi hiểu rồi. Tôi cũng không muốn ép cậu."

"Vâng vâng, cháu cảm ơn bác! Cháu hứa sẽ..."

"Không cần hứa. Tôi sẽ chờ cậu một tuần. Nếu tuần sau cậu chưa chuyển tiền, tôi buộc phải làm chuyện đó."

"Kìa bác! Bác làm ơn..."


Cạch.

Không để Kang Shin kịp nói hết câu, tiếng cúp máy khô khốc vang lên.

Kang Shin cay đắng ngửa mặt lên trời.

'Phải làm sao đây?'

Một tuần nữa. Hiện tại trong túi cậu không còn một xu nào, thậm chí không mua nổi một cái bánh mì. Chỉ trong một tuần, cậu biết kiếm đâu ra ba triệu won để trả cho ông ta bây giờ?

(Note: Ba triệu won tương đương với 58 triệu đồng)

Cậu cứ ngồi đó thẫn thờ một lúc lâu. 

 

*

Đêm về khuya. Gió biển thổi ngày càng mạnh. 

Những người đi dạo cũng dần thưa thớt.

Chỉ còn Kang Shin vẫn đang ngồi đó, ánh mắt vô hồn nhìn vào bóng tối xa xăm. Hai tay cậu vô thức nắm lại, bàn tay run lên bần bật. Nhưng không phải vì lạnh, mà vì nỗi đắng cay cậu đang phải gánh chịu.

Thế rồi, bụng cậu bỗng sôi lên.

Ùng ục, ùng ục.

Lâu lắm rồi cậu không có một bữa ăn tử tế. Tối nay cậu cũng chưa ăn gì. Rõ ràng là cái dạ dày của cậu đang "biểu tình". Cơn đau quặn thắt làm Kang Shin tái mặt.

'Tại sao? Tại sao ông trời lại đày đọa mình như thế?'

Đúng lúc Kang Shin đang nghiến răng uất ức, điện thoại của cậu chợt reo lên lần nữa.

Reengggg!

Lần này là một số lạ hoắc. Kang Shin bối rối giơ điện thoại lên.

Số điện thoại này rất đẹp, chắc chắn không phải là số của mấy kẻ tiếp thị qua điện thoại. Cậu có quen người nào sở hữu số này không?

Điện thoại vẫn reo inh ỏi. Cậu tò mò bấm vào nút nhận cuộc gọi.

Lần này, một giọng nữ trong trẻo vang lên.

"Xin chào! Đây có phải số của game thủ Kang Shin không?"

'Game thủ ư? Lâu lắm rồi mình có chơi game đâu?' - Kang Shin bối rối. Cậu ngập ngừng trả lời,

''Uhm... Tôi đúng là Kang Shin. Nhưng tôi không phải là game thủ''

Cô gái ở đầu dây bên kia có vẻ hơi sững sờ. Sau vài giây, cô ta mới nói tiếp.

"Vậy... Anh có phải là chủ nhân của Mãn Nguyện Thành trong game Huyền thoại Lập Quốc không?"

"Ah..."

Một tiếng kêu nhỏ khẽ thoát ra khỏi miệng Kang Shin.

Huyền thoại Lập Quốc. Một game online chiến thuật nổi tiếng cách đây vài năm, thu hút hàng triệu người chơi khắp thế giới. Người chơi có nhiệm vụ xây thành dựng nhà, rèn binh luyện tướng, chống lại kẻ thù và tạo nên một lãnh địa của riêng mình.

Thời điểm đó Kang Shin vẫn còn là một sinh viên, cậu ta dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để đắm mình trong trò chơi này.

Tuy Kang Shin không lọt vào bảng xếp hạng, cũng chưa bao giờ đạt được thành tích nào đặc biệt, nhưng cậu vẫn là một người chơi khá nổi tiếng và kiếm được kha khá tiền từ các giao dịch trong game. Thậm chí, số tiền đó đủ để cậu trang trải các chi phí ăn ở và sinh hoạt khi đi du học. Đó là một quãng thời gian đầy hạnh phúc.

Tuy nhiên, cuộc vui nào cũng có lúc tàn. Một thời gian sau, số lượng người chơi giảm dần và game này cũng đóng cửa.

Từ đó đến nay đã ba năm trôi qua. Nhiều game mới xuất hiện và người ta cũng đã lãng quên trò chơi kia. Ngay cả Kang Shin cũng không nhớ đến nó nữa.

Nhưng hôm nay, cô gái lạ mặt kia bất ngờ nhắc tới tài khoản Mãn Nguyện Thành của cậu, khiến lòng cậu không khỏi bồi hồi.

"Vâng" - Kang Shin khẽ trả lời - "Chính là tôi đây".

"Tốt lắm." - Cô gái nọ thở phào nhẹ nhõm - "Chúng tôi đang cần tuyển 'nông dân' cho một game thực tế ảo. Anh có muốn nhận công việc này không?"

Kang Shin ngỡ ngàng khi nghe thấy hai từ 'nông dân'. Cậu vội vã hét lớn, như sợ cô gái kia đổi ý.

"Vâng! Tôi nhận! Tôi nhận ngay!"

"..."

"Tôi có thể đi làm bất kỳ lúc nào! Làm ơn cho tôi biết thông tin chi tiết!"

Cô gái nọ không trả lời. Dường như cô ta bị bất ngờ trước phản ứng sốt sắng của cậu. Sau vài giây, cô mới chậm rãi lên tiếng.

"Được rồi, tôi định hẹn anh ngày mai, nhưng nếu anh hào hứng như vậy thì mời anh tới gặp tôi ở tầng 13, phòng 6, khách hạn Haeundae Grand Hotel."

'Haeundae Grand Hotel?'

Kang Shin hơi hạ điện thoại xuống và ngẩng đầu nhìn lên.

Ở bên kia đường, tòa nhà khách sạn Haeundae Grand Hotel cao sừng sững, tóa ánh sáng chói lọi trong đêm tối.


Mục Lục:

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1

Chương 0

3 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.