Khát vọng trở về - Chương 440: Trùng hậu ra tay - Phần 2

 

Kẻ đang mắc kẹt bên trong hố vẫn chưa chết, nhưng mụ biết anh không còn nhiều thời gian nữa. Lý do mụ vẫn do dự cho đến giờ phút này, là vì mụ đang tiếc nuối. 

Khát vọng mãnh liệt, ý chí bất diệt, sức sống bất tận, và sức mạnh phi thường. Thật đáng tiếc khi phải hủy diệt tất cả những phẩm chất đó.

Nếu con người này lọt vào vòng tay của mụ, Ký sinh trùng có thể tạo ra những thành tựu đáng kinh ngạc nào? Rất có thể mụ sẽ trả được mối nhục thất bại năm xưa, có thể rửa hận với Chiến thần.

 

‘Mình muốn có được hắn…’

 

Nữ hoàng Ký sinh trùng đã nghĩ vậy nhiều lần. Nhưng, mụ ấy chán nản lắc đầu, vì không tìm ra cách nào để chiếm được anh.

 

Một siêu tân tinh không phải là thứ dễ bị mua chuộc. Trùng hậu Đế vương đã thử quan sát thái độ của Seol Jihu hai lần.

Không một ký sinh trùng nào đủ sức chiếm lấy bộ não của con người này. Thậm chí anh sẽ chống lại mụ ta cho đến chết.

Biến xác chết của anh ta thành một vật ký sinh thì thật vô nghĩa, vì cũng chẳng có ký sinh trùng nào làm chủ được ý chí và khát vọng như Seol Jihu đã làm.

Không có cách nào để giam giữ được anh ta. Ngay cả khi mụ chặt tay chân của anh ta, có lẽ anh ta sẽ kích nổ mana của mình để tự sát. Hoặc nếu mụ tìm ra cách khống chế lượng mana của anh ấy, Seol Jihu vẫn sẽ nghĩ cách chống đối.

Không, trước hết mụ phải bắt được anh ta đã. Và đó là một nhiệm vụ không dễ dàng chút nào. Rất có thể anh sẽ dùng đòn hy sinh, và thế là những nỗ lực của toàn bộ Ký sinh trùng trong thời gian qua sẽ đổ sông đổ biển.

Không thể để điều đó xảy ra. Đối mặt với người đàn ông này, Ký sinh trùng không thể mạo hiểm.

Mụ phải chọn phương pháp an toàn nhất để xử lý Ngôi sao Sáng nhất, một lần và mãi mãi. Để anh ta sẽ không thể bước chân vào Thiên đường và không thể làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến mụ.

 

Sau khi hạ quyết tâm, một chùm ánh sáng hình thành trên lòng bàn tay Nữ hoàng Ký sinh trùng. Mặc dù chùm sáng rất nhỏ, nhưng sức mạnh chứa bên trong đó là một phần thần tính của mụ ta.

Không cần phải do dự nữa.

Thần tính của Trùng hậu Đế vương, năng lượng khởi nguồn của mụ ấy, nhanh chóng bay trong không trung và rơi xuống hố.


*


Seol Jihu vẫn chưa chết. Nói chính xác hơn, ý thức của Seol Jihu giáp đen vẫn còn sống.

 

“Keuk….”

 

Thân hình mắc kẹt bên trong hố đang co giật. Seol Jihu giáp đen khó khăn mở to mắt và nhăn nhó.

 

"Cơ thể này đang ở trạng thái nào vậy ...?"

 Anh ta kiểm tra sơ bộ và sững sờ. Suốt đời, anh chỉ rơi vào tình trạng như vậy trong một lần duy nhất. Đó là trong trận chiến cuối cùng.

 

'Xin hãy di chuyển đi nào….'

 

Tay trái anh lần mò. Mặt đất nhão nhoét và lầy lội. Một vũng máu đang hình thành xung quanh anh ta.

 

Tiếp theo, khi tay chạm vào cây thương, Seol Jihu giáp đen thở dốc. Anh ta dựng ngọn thương  lên và dựa vào nó, cố gắng gượng dậy.

"Khụ! Kuhuk! ”

 Khi anh ho vài tiếng, một cơn đau như thiêu đốt tràn ngập khắp cơ thể. Seol Jihu giáp đen nghiến răng, hối hận vì không thể kết liễu mục tiêu.

 

“Cứ chờ đấy… Sung Shihyun… Ít nhất ta sẽ đưa ngươi đi cùng ….”

 

Chính lúc đó.

 

Một tia sáng lóe lên. Seol Jihu giáp đen liếc mắt một cái rồi ngửa đầu lên. Một chùm ánh sáng nhỏ nhanh chóng rơi xuống và chạm vào mặt anh, rồi ngay lập tức biến mất. Như thể nó vừa thấm vào người Seol.

 

“Đó là cái gì?” – Anh tự hỏi. Nhưng một giây sau…

 

Kwang!

 

Một luồng năng lượng cuồng bạo đột nhiên bùng nổ bên trong cơ thể, khiến cho Seol Jihu giáp đen phải hét lên.

 

“Kahak…!”

 

Như thể có hàng chục quả lựu đạn nổ trong bụng anh.

 

Seol Jihu đã ngã về phía trước. Anh cố gắng đưa tay xuống để chống đỡ.

 

'Đây là…!'

 

Khuôn mặt của anh ta run lên dữ dội.

 

“Keuk! Keeeeuuuu! ”

 

Đôi mắt Seol Jihu trở nên đỏ ngầu, và nước bọt trộn lẫn với máu chảy ra. Các đường gân trên khắp cơ thể phồng lên, và làn da của anh ta trở nên tím ngắt, xanh lè. 

Nguồn năng lượng cường bạo đang bùng phát trong cơ thể Seol Jihu, dồn dập và điên cuồng. Anh không có thời gian, và cũng không thể hấp thu được năng lượng đó.

Seol Jihu giáp đen muốn bỏ cuộc, nhưng anh biết mình không thể làm thế. 

"Krrrrrrrrr!"

 Seol Jihu liên tục trợn mắt và nôn mửa. Anh ấy gần như gục ngã và bất tỉnh, nhưng anh đã chịu đựng bằng một sức mạnh tinh thần siêu phàm. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán ướt đẫm.

 

“Krrk! Keeeuuu! ”

 

Seol Jihu giáp đen cắn chặt môi và bám vào ý thức đang mờ mịt của mình. 

'Chết tiệt…!'

 

Seol Jihu giáp đen đã cố gắng hết sức để thu thập các giác quan và kiểm soát nguồn năng lượng đang tan chảy vào cơ thể.

Nhưng vô ích.

Có lẽ anh có thể kiểm soát được nguồn năng lượng này, nếu anh đang ở trong Con đường linh hồn – nơi người ta có thể chết đi sống lại hàng nghìn lần. Nhưng ở thực tại, cơ thể phàm trần không thể hấp thụ nổi nguồn năng lượng ấy.

"Lũ chó má ...!"

 

Đến lúc đó, Seol Jihu giáp đen mới nhận ra nguồn gốc của năng lượng đang hoành hành bên trong cơ thể. Và đó cũng là lúc anh nhận ra ý định thực sự của Trùng hậu Đế vương.

 

Không ngờ mụ sẵn sàng vứt bỏ một phần thần tính để cố gắng trục xuất Seol Jihu khỏi Thiên đường.

 

Tình hình thực sự đang diễn ra theo chiều hướng xấu nhất.

 

Seol Jihu giáp đen cảm thấy da mình nứt ra và rơi xuống như mưa. Quan trọng hơn, anh cảm thấy mọi kịch mạch trong cơ thể đang nứt ra.

 

Không còn nhiều thời gian nữa. Không có thời gian để do dự. Anh phải chọn giữa hai phương án.

 

Một là chấp nhận nguồn năng lượng cuồng nộ này và cố gắng tiêu diệt ít nhất một kẻ thù. Hai là, bằng cách nào đó lên kế hoạch cho tương lai.

 Lựa chọn đầu tiên sẽ đem đến sự hủy diệt tuyệt đối, trong khi lựa chọn thứ hai là một canh bạc với cơ hội thành công thấp.

 

Seol Jihu giáp đen chợt nhớ đến cuộc nói chuyện giữa bản thân mình và Seol Jihu tại Con đường của linh hồn.

 

"Được rồi…."

 

Seol Jihu giáp đen ngẩng đầu lên và nhìn lên miệng hố với đôi mắt đỏ ngầu.

 

"Liều một phen…!"

 

Ngay sau đó, Seol Jihu giáp đen từ từ vươn tay trái ra.

 

Và…

 

 

*

 

Chiến trường khốc liệt ban nãy, giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

 

Chỉ có những tiếng hét đau đớn vọng ra từ trong hố, cùng với luồng năng lượng phi thường đang cuộn lên như lốc xoáy.

 

Các Tư lệnh đều im lặng, mặt mày tái đi. Tất cả đều không nói nên lời. Trong quá khứ, Ký sinh trùng từng phải đối đầu với những đối thủ mạnh mẽ, nhưng các Tư lệnh chưa bao giờ gặp khó khăn. Chưa bao giờ - dù là trong trí tưởng tượng – các Tư lệnh lại phải khổ chiến như thế này.

 

Vậy mà hôm nay, Nữ hoàng của chúng đã phải ra tay.

Đúng lúc đó, tiếng hét ngừng hẳn. Dòng năng lượng đang cuộn xoáy cũng lắng xuống. 

Trùng hậu Đế vương đã ngắt mạch năng lượng. 

Như thế này, kế hoạch của Ký sinh trùng đã thành công. Seol Jihu sẽ sớm tử vong vì những vết thương sau trận chiến với các Tư lệnh. Trong khi đó, thần tính của Trùng hậu đang hoành hành trong cơ thể Seol. 

Khi Nữ hoàng Ký sinh trùng hạ tay xuống và thở phào nhẹ nhõm…

UỲNH!

Một tiếng nổ phát ra từ  cái hố, và bùn bắn lên như đài phun nước.

Một bóng đen tỏa ra sức mạnh đáng sợ, nhảy xuyên qua lớp đất và bay lên.

 MỤC LỤC



Chương 442






 

1 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.