Khát vọng trở về - Chương 437: Trái tim của Kindness

 Kwak!

Thần thương Tinh khiết xuyên qua thân thể của kẻ thù. 

Ngay khi Seol Jihu cố gắng vung ngọn thương của mình sang bên phải để chống đỡ những đòn tấn công sắp tới—

"Kkeuk!"

Cậu đột nhiên cảm thấy một móng vuốt lạnh lẽo sượt qua hông. Cảm giác ớn lạnh nhanh chóng biến thành một cơn đau nhói.

"Grrrr!"

Seol Jihu đau đớn kêu lên, nhưng cậu nghiến răng và vung cánh tay thật mạnh.

PHẬP!

Seol xoay cây thương thành một vòng tròn và đâm vào đầu kẻ vừa đánh lén mình. 

Hôm nay, cậu vẫn đang mắc kẹt trong một trận chiến bất tận chống lại các Ký sinh trùng.

Đến bây giờ thì cậu cũng không biết bao nhiêu ngày đã trôi qua nữa. Thậm chí cậu cũng chẳng biết là mình đang ở đâu.

Ban đầu, Seol cố gắng vừa đánh vừa rút lui về hướng biên giới, nhưng kẻ thù liên tục bao vây cậu. Và sau hàng chục ngày chiến đấu khốc liệt, giờ thì cậu không thể phân biệt được phương hướng nữa. Rốt cuộc, xung quanh cậu chỉ toàn là đất đá, xác chết và máu. 

Cậu đã đạt đến giới hạn từ lâu. Sau vô số lần giao đấu, cơ thể cậu đầy những vết thương. Chưa kể, mặt đất và không khí nơi đây liên tục bòn rút thể lực của cậu.

Thể chất của Seol Jihu đã vượt quá cảnh giới của con người, nên cậu có thể kháng lại tà khí bại vong trong lãnh thổ Đế Chế. Nhưng sau nhiều ngày, sức đề kháng cũng giảm dần.

Kỹ năng “Ý chí bất khuất” cho phép cậu ta chiến đấu không biết mệt. Nhưng kỹ năng này chỉ giúp cậu ta duy trì sức mạnh chiến đấu của mình.

 Nó không thể đánh tan sự mệt mỏi đã tích tụ trong cơ thể cậu ta, cũng không thể ngăn chặn tình trạng kiệt sức hoặc cạn kiệt năng lượng.Nó cũng không thể hồi phục sức lực hay trị thương cho Seol Jihu.

Khi Seol Jihu cảm thấy mệt mỏi, nghĩa là tình trạng cơ thể cậu ta đã trở nên tồi tệ lắm rồi. Đến mức Ý chí bất khuất cũng không thể kìm nén được nữa.

 

Đến nước này, Seol Jihu bắt đầu suy nghĩ mông lung. 

"Hay là mình bỏ qua tất cả và mở đường máu để chạy trống?”

Nhưng mà chạy đi đâu bây giờ?

Seol Jihu cười khổ.

Các Ký sinh trùng đang phủ kín bầu trời và mặt đất theo mọi hướng. Seol không có nơi nào để đi, và cũng chẳng biết đi về hướng nào. Hơn nữa, đây là lãnh thổ của Trùng hậu. Dù cậu chạy về đâu thì mụ cũng có thể phản ứng và huy động quân đội tái lập vòng vây. 

"Liệu có ai đó đến giúp mình không?"

Seol Jihu đưa tay tìm kiếm viên pha lê truyền thông và thở dài. Dù Seol đã truyền mana vào đó, nhưng quả cầu không phản ứng. Có lẽ là vì nơi đây tràn ngập các Quái Ổ, nên tín hiệu liên lạc của chúng đã làm nhiễu tín hiệu truyền thông của cậu.

Nhưng… dù cậu may mắn liên lạc được với người khác, thì cũng chẳng ích gì. Rất có thể cậu ta sẽ kiệt sức và chết trước khi quân tiếp viện đến.

Đó sẽ là một cuộc hành trình dài. Quân tiếp viện cần tới vài ngày để tập hợp, chuẩn bị lực lượng hậu cần và tiếp tế, rồi hành quân đến biên giới. 

Hơn nữa, tiến vào lãnh thổ của Đế chế không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Vùng đất mà Ký sinh trùng kiểm soát, rộng gấp mấy lần so với lãnh thổ loài người. Họ biết tìm Seol Jihu ở đâu?

Chắc chắn Nữ hoàng Ký sinh trùng sẽ không để quân tiếp viện đến được chỗ cậu. Nếu họ xuất hiện, có lẽ mụ sẽ tách vài đội quân ra và chặn đánh họ. Chiến trường này là “sân nhà” của mụ, mụ chỉ cần câu giờ cũng đủ bào mòn sinh lực của họ rồi. 

Nói một cách đơn giản, không có cách nào thoát khỏi tình huống này. Seol Jihu không biết Nữ hoàng ký sinh trùng muốn gì ở cậu? Điều gì sẽ chờ đợi cậu ở cuối trận chiến khốc liệt này? 

‘Hay là mình tự sát nhỉ?’

 Một ý nghĩ chợt lóe lên. Seol Jihu đột ngột dừng lại.

 Cậu không định chết một cách dễ dàng, nhưng tự sát có thể là phương án cuối cùng.

Nhưng sau khi nghĩ kỹ hơn, Seol Jihu lắc đầu. 

Chết có nghĩa là thoát khỏi Thiên đường. Không ai dám chắc là cậu có thể quay lại nơi đây.

 Trong số những người thân quen của cậu, có ai đủ điểm cống hiến để đổi lấy Điều ước thiêng liêng hay không? Seol Jihu không dám chắc.

Ngay cả Seol Jihu - người sở hữu lượng điểm cống hiến khổng lồ - cũng đã tiêu tốn gần hết khi mua  Con dấu vàng và Hồi sinh cho Eun Yuri.

Seol Jihu thở dài. Ai mà ngờ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo tình huống như thế này? 

Chắc chắn Seol Jihu không muốn bị bắt làm tù binh. Cậu thà chết chứ không trở thành một vật chủ cho Ký sinh trùng.

 “Chưa được”.

Cậu vẫn chưa có ý định chết. Nếu không thể tránh khỏi cái chết, cậu ta muốn lôi vài Tư lệnh xuống mồ cùng với mình.

"Mình vẫn có thể ... chiến đấu."

 Cậu thà chết một cách huy hoàng như con thiêu thân đắm mình trong ngọn lửa, chứ không muốn chết một cách hèn hạ và yếu đuối trong tay lũ lâu la. 

"Mình phải tiếp tục chiến đấu."

Seol Jihu lại cầm thương lên.

Và kẻ thù lại xuất hiện.

Không có lý do gì để suy nghĩ thêm nữa. Dù nghĩ ngợi cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì.

 

Và vì vậy, Seol Jihu gạt bỏ mọi thứ ra khỏi tâm trí mình.

Dồn sức vào đôi tay rã rời và đôi chân run rẩy, cậu tiếp tục lao vào trận chiến.

 Cậu hoàn toàn không biết rằng, nếu lúc đó cậu tự sát, kế hoạch của Sung Shihyun sẽ phá sản.

 

*

 

 

Một ngày nữa trôi qua.

 

Seol Jihu vẫn đứng vững.

Trong khi đó, có một cặp nam nữ đang đứng trên ngọn đồi gần đó và theo dõi cậu.

Hai sinh vật tỏa ra khí lực phi thường, không ai khác chính là Sung Shihyun và Kindness Tráo Trở.

Những ngày qua, Seol Jihu đã nghiền nát hàng triệu Ký sinh trùng, một cách tàn bạo và hung ác như quỷ thần. Sức mạnh và ý chí của cậu khiến kẻ thù cũng phải rùng mình kinh ngạc và sửng sốt.

“… Không ngờ hắn vẫn có thể chiến đấu mạnh mẽ như vậy.”

Kindness Tráo Trở khẽ khịt mũi. Theo tính toán của cô, Seol Jihu đáng lẽ đã gục ngã mấy lần rồi.

Sung Shihyun cũng nghĩ vậy. Hắn đoán rằng đến ngày thứ bảy là Seol Jihu phải gục ngã vì kiệt sức, mất trí vì tuyệt vọng. Nhưng cậu vẫn kiên cường bám trụ, kiên cường chiến đấu.

'Làm sao hắn có thể đứng vững đến tận bây giờ?'

Đó là điều mà Kindness Tráo Trở băn khoăn nhất.

Một con người như Seol Jihu làm sao có thể bình tĩnh đối mặt với cái chết như thế này?  Seol Jihu hành động như thể cậu đã chết ít nhất hàng nghìn lần trước đó. Vì Kindness không biết tới sự tồn tại của Con đường Linh hồn, nên cô ta chỉ có thể bối rối và ngạc nhiên. 

Tất nhiên, cho dù tâm trí của cậu ta có mạnh mẽ đến đâu, cơ thể của cậu ta không phải là kim cương bất hoại.

"Tôi đã hy vọng có thể dứt điểm trận chiến này sớm hơn, nhưng có vẻ như người hùng của chúng ta không muốn điều đó."

 

Kindness Tráo Trở khẽ lẩm bẩm, rồi liếc sang một bên.

 “Sắp đến lúc chúng ta ra tay rồi. Kế hoạch của anh là gì?"

"Nếu tâm trí của hắn cũng suy sụp, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng… chắc là không được rồi” - Sung Shihyun khịt mũi. Sau đó, hắn ta nói.

"Chúng ta phải phá hủy thể xác của hắn một cách triệt để."

"Thể xác?"

"Thế này nhé." - Sung Shihyun đứng dậy – “Phép hồi sinh của Thất đại tội, sẽ giúp những người Trái đất  trở lại trạng thái trước khi chết. Đặc biệt hơn, phép đó sẽ xóa bỏ nguyên nhân tử vong.”

Nói một cách đơn giản, nếu ai đó bị chém chết, phép hồi sinh của Thất đại tội sẽ giúp kẻ đó quay về trạng thái trước khi bị chém. 

Sung Shihyun nói tiếp tục.

“Đây là một yêu cầu quan trọng. Chúng ta phải tống vào cơ thể hắn một quả bom nổ chậm, rồi mới giết hắn”.

"Ý anh là… Để nếu hắn có hồi sinh, thì quả bom đó vẫn còn tồn tại?” 

“Chính xác. Nếu không, mọi nỗi lực của chúng ta sẽ trở nên vô dụng. Năng lượng, thuộc tính chống tà và cấp độ thể chất của hắn sẽ không biến mất”.

"Vậy… Chúng ta lấy đâu ra quả bom đó?”

"Đơn giản thôi. Bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành chất độc,  nếu ngươi hấp thụ quá nhiều. Thần tính cũng vậy” - Sung Shihyun cười toe toét - “Ta đã nghĩ ra phương pháp này sau khi hấp thụ Thần tính của Diligence.”

“Thần tính…?”

 Trong khi Kindness Tráo Trở nhíu mày, thì Sung Shihyun nhếch mép cười khẩy.

 “Đúng, chúng ta không còn thần tính nào của Thất đại đức. Hơn nữa, nếu hắn có thể tiêu hóa được thần tính của Thất đại đức, hắn sẽ trở thành một sinh vật có sức mạnh vượt qua cả ta và cô’’.

“Thế thì…”

 

“Cô nghĩ cách này quá rủi ro, phải không?”

Kindness Tráo Trở ngậm miệng lại. Có vẻ như Sung Shihyun đã nghĩ ra mọi thứ và có một giải pháp trong đầu.

“Đừng lo lắng. Chúng ta chỉ cần tống cho hắn một nguồn năng lượng khổng lồ đến mức hắn ta không thể tiêu hóa. Một loại năng lượng có thể đẩy hắn tới bờ vực của cái chết. ”

"Thứ năng lượng nào khổng lồ đến vậy??"

 "Chúng ta có sẵn mà, phải không?"

Sung Shihyun liếc sang một bên. Kindness Tráo Trở há hốc mồm.

“Đừng nói với tôi là…”

“Theo những gì ta biết, Nữ hoàng vốn là một vị thần hùng mạnh. Đừng nói đến Thất đại đức, ngay cả Lão chủ thần của hành tinh này cũng không thể so sánh với Nữ hoàng ở thời kỳ đỉnh phong.” - Sung Shihyun khịt mũi – Dù hắn có tuyệt vời đến đâu, thì cuối cùng, hắn cũng chỉ là con người. Thân xác phàm trần phải có giới hạn. "

 "Ý anh là…."

"Cô đoán đúng rồi. Chúng ta sẽ tống thần tính của Nữ hoàng vào cơ thể hắn. Cho hắn sống dở chết dở. "

Sung Shihyun nhún vai.

“Nghĩ mà xem. Thần tính của Thất đại đức nhỏ nhoi như thế, mà còn khiến hai ta sống dở chết dở suốt vài tháng. Mấy tên Tư lệnh khác thì dặt dẹo đến mức, nếu không có Nữ hoàng bảo vệ thì chúng chết từ lâu rồi. Liệu hắn có thể chịu đựng được thần tính khổng lồ của Nữ hoàng không?”

Không, điều đó nghe thật vô lý. Chẳng sinh vật sống nào có thể tiếp nhận được thần tính nguyên bản của Trùng hậu Đế vương. Thậm chí Seol Jihu có thể chết ngay khi hấp thụ thần tính.

Nhưng nếu Seol Jihu chết vì hấp thụ thần tính, thì cậu sẽ thoát khỏi quả bom nổ chậm. Vì vậy, Trùng hậu phải trực tiếp ra tay.Là một vị thần kẻ khéo léo và tinh xảo, mụ có thể ước lượng được mức độ thần tính cần thiết, đủ để giữ mạng sống cho Seol Jihu, nhưng vẫn làm cho cậu ta trở nên tàn tạ.

“Không ngờ… chúng ta phải hao tâm tổn sức đến như vậy… chỉ để loại bỏ một con người. "

 “Hắn hoàn toán xứng đáng. Nữ hoàng nói vậy đó, Tất nhiên, sức mạnh của Bệ hạ sẽ hao hụt đôi chút, nhưng sau này nó có thể hồi phục. Quan trọng hơn, chúng ta có thể tống khứ hắn khỏi đây, một lần và mãi mãi”.

“… Vậy… Nhỡ Thất đại tội cùng nhau níu kéo mạng sống cho hắn thì sao?”  - Kindness Tráo Trở vẫn tỏ ra băn khoăn.

"Níu kéo cái gì?" - Sung Shihyun hỏi ngược lại - “Sức mạnh của Nữ hoàng mạnh hơn nhiều so với mấy con mụ đó, họ có thể làm gì? Thậm chí nếu Thất đại tội cố gắng can thiệp, thì cũng mất rất nhiều thời gian. Trong lúc đó, có lẽ hắn đã chết ở Trái đất rồi”.

Sung Shihyun nhíu mày nhìn Kindness như muốn hỏi cô ta còn gì băn khoăn không. Kindness khẽ lắc đầu.

“Hắn càng vùng vẫy càng tốt…” -  Sung Shihyun quay lưng bỏ đi – “Cái chết càng ám ảnh thì hắn càng dễ trở nên điên loạn ở Trái đất.”

Sau đó, Sung Shihyun liếc nhìn Seol Jihu và tặc lưỡi.

“Có vẻ như hắn sẽ chiến đấu đến phút cuối. Dù sao đi nữa, điều đó sẽ giúp Nữ hoàng dễ dàng hành động hơn”.

Kindness Tráo Trở gật đầu đồng ý.

 

“Ta đi đây. Cô cũng không nên ở đây quá lâu ”.

Sung Shihyun rời mắt khỏi Seol Jihu và biến mất trong giây lát.

Ngay khi Kindness Tráo Trở cũng sắp rời đi…

CHÍU!

Cô cảm thấy một luồng sáng rực rỡ từ phía sau. Kindness Tráo Trở chùn bước. Sau đó, cô vội vàng nhìn lại.

 

“… Hm?”

 

Kindness Tráo Trở  bang hoàng khi nhận ra nguồn gốc của ánh sáng kia.

 Seol Jihu, người đang trên bờ vực suy sụp, đã bất ngờ bùng nổ.

*

 

 

“Hừ, hừ….”

Thở hổn hển nặng nề, mắt Seol Jihu dần mờ đi.

Chiến đấu triền miên, chém giết không ngừng. Cậu đã vung thương mười vạn, không, hàng triệu lần rồi. Giờ thì cậu như mê sảng, không thể hiểu được mình đang làm gì nữa. Thậm chí cậu không biết mình đang vung thương thật, hay chỉ là tưởng tượng. 

“Kahak…”

 Phổi của cậu nứt nẻ và nóng bỏng theo từng nhịp thờ. Cổ họng cậu khô rát như thiêu. Thậm chí cậu muốn túm lấy một Ký sinh trùng và uống máu nó cho dịu cơn khát.

Mí mắt của cậu như nặng cả tấn. Seol nghĩ rằng, nếu cậu nhắm mắt bây giờ, cậu sẽ chìm ngay vào giấc ngủ.

Tay chân cậu không còn cử động như theo ý muốn nữa. Cảm giác như cậu ta bị cùm bằng những cục sắt to lớn.

 

'Mệt quá….'

Nhìn thấy một con ký sinh trùng lao về phía mình, mắt Seol Jihu đờ đẫn. 

‘Bỏ cuộc thôi."

Khoảnh khắc cậu nghĩ vậy, cánh tay cậu mềm nhũn.

'Có lẽ đã đến lúc mình phải chết.'

Hai chân Seol cũng mất đi sức lực, thân thể dần nghiêng sang một bên.

‘Mình đã cố gắng lắm rồi’.

Cậu muốn tiếp tục chiến đấu, nhưng cơ thể cậu không chịu nghe lời. Hàng chục ngày qua, cậu chưa được nghỉ ngơi một giây phút nào. Dù cậu có gục ngã bây giờ, cũng không ai có thể trách móc cậu

Cậu từ từ cúi đầu xuống đất. Một nụ cười yếu ớt nở trên môi Seol Jihu. Mặt đất đẫm máu trông mềm mại và thoải mái làm sao.

 

"Chắc là sẽ thoải mái lắm ...."

 

Chính lúc đó.

 

Mặt Seol Jihu khẽ co giật. Khi cậu đang ngây người nhìn xuống đất, cậu bỗng lờ mờ thấy một cảnh tượng quen quen.

'Ngọn đồi?'

 

Trong tích tắc, mặt đất đẫm máu trông giống như một con dốc đẫm máu.

Một tia ý niệm chợt lóe lên trong đầu Seol Jihu.

'Đi nào.'

Làm sao cậu ấy có thể quên được? Cậu đã leo lên con đường đẫm máu đó trong bảy năm, cầu xin và gào thét với bản thân rằng hãy bước thêm một bước nữa.

Vào lúc đó, ánh sáng phát ra từ Thần thương Tinh khiết, và một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy cậu.

Giữa cảm giác quen thuộc này, Seol Jihu kinh ngạc ngước mắt lên.

 

‘… Đó là cái gì?’

Dường như thế giới đã dừng lại. Con Ký sinh trùng - lẽ ra phải đến chỗ cậu ta từ lâu - lại di chuyển cực kỳ chậm chạp.

'Đây là….'

 

Seol Jihu ngậm chặt miệng lại và chớp mắt bàng hoàng.

Ssp—

 Cậu ấy hít vào…

Pheww—

 

Và khẽ thở ra.

Ngay lúc ấy, cơ thể bất động của cậu ta đột nhiên chuyển động như thể bị nam châm hút. Đôi chân đã khuỵu xuống, giờ lại từ từ nâng lên, và bàn chân cậu vô thức bước trên mặt đất.

Gần như thể cậu ta đang leo dốc.

Phập!

Trong khoảnh khắc tiếp theo, kiếm khí sáng chói của Thần thương xuyên qua ký sinh trùng.

 

'Đây là….'

 

Đó là một cảm giác xa lạ nhưng quen thuộc. 

[Thiên Cang Vận là một kỹ thuật dựa trên nguyên lý của thái cực đạo.]

 Vào lúc đó, vì lý do nào đó—

 

[Chú đã từng nghe đến cụm từ lấy nhu chế cương chưa? Điểm mấu chốt của câu này là, sức mạnh cương mãnh cũng có thể thất bại trước những lưc lượng mềm yếu.]

Seol Jihu cảm thấy như thể cậu ấy có thể nghe thấy giọng nói của Seol Jihu Giáp đen. Như thể anh ta đang thì thầm vào tai cậu, nâng đỡ cơ thể cậu và nắm lấy bàn tay cậu. 

[Để làm được điều đó, chú phải xác định được kích thước, sức mạnh, hướng di chuyển và trọng tâm của đối thủ trong tích tắc. Để có thể ra tay đúng thời điểm].

[Chuyện này không dễ chút nào, đặc biệt là trong những trận chiến sống còn]

Cảm giác quen thuộc bỗng ùa về. 

'Đây là…'

[Đón nhận, dịch chuyển và đáp trả. Chú phải thành thạo cả ba yếu tố này thì mới học được Đẩu Chuyển Tinh Di]/ 

Ssp—

  

Seol Jihu hít vào rồi lại thở ra. Đồng thời, cậu hướng cây thương về phía kẻ thù và tấn công. 

Đâm, Xiên và Chém.

Những kỹ thuật mà cậu ta đã sử dụng hàng nghìn, không, hàng triệu lần. 

Máu phun ra từ mọi hướng. Cơ thể Seol Jihu xuyên qua khe hở giữa cách Ký sinh trùng một cách nhẹ nhàng, gần giống như cậu ấy đang trượt băng.

Thế giới vẫn trôi đi một cách chậm chạp. Nhiều ký sinh trùng đang chạy về phía Seol, nhưng cậu có thể đọc được chuyển động của chúng một cách hoàn hảo. Chúng chậm đến mức cậu cảm thấy như thể mình có thể chơi đùa cùng chúng, nếu cậu muốn.

Vào lúc đó, Seol Jihu cuối cùng cũng nhận ra.

Trong cuộc khủng hoảng sinh tử này, những kỹ thuật mà cậu học được trong quá khứ đã kết hợp với quyên năng cấp năm của Thần thương Tinh khiết, và tiến hóa lên một bậc mới. 

‘Đúng rồi, đây là…’

Khoảnh khắc nhận ra điều này, Seol Jihu đã ngừng do dự và giao phó cơ thể mình cho cảm giác đó.

Sau đó, cậu ấy quên tất cả.

Cậu quên rằng mình đang cầm thương, và quên cả bản thân mình.

Cậu đã rơi vào trạng thái xuất thần.

Dịu dàng như dòng nước chảy, cơ thể Seol Jihu lướt qua bầy ký sinh trùng. Như thể dòng nước trôi qua những con bò tót hung dữ.

 

Xoẹt ! Xoẹt !

 

Ngay khi cậu ta đi ngang qua, các ký sinh trùng bị cắt nát, máu bắn tung tóe khắp nơi.

 

Chưa hết. Khi Ký sinh trùng bao vây Seol, chúng vẫn không thể chạm tới thân thể của cậu. Thậm chí có một số lưỡi kiếm hoặc xúc tu bay qua khe hở giữa nách hoặc chân của cậu ta.

 

Cơ thể của Seol Jihu xoay tròn như một vũ công. Cậu uốn éo và xoay chuyển mọi đòn tấn công lướt qua mình. Sau đó, khi cậu ta vung thương như một cơn lốc, mọi thứ xung quanh đồng loạt nổ tung.

 

Nhìn thấy điều này, đôi mắt của Kindness Tráo Trở run lên. Trước đây, Seol Jihu chỉ đơn thuần là một con thú dữ. Cậu ta chiến đấu một cách hung hãn và man rợ như thể đang khoe khoang về sức mạnh của mình. Đương nhiên là, cuối cùng cậu ta sẽ kiệt sức và suy sụp.

Nhưng với sự thay đổi đột ngột này, Kindness Tráo Trở tin rằng Seol có thể duy trì trạng thái này lâu hơn nữa. Cô có thể cảm nhận được sức mạnh vô biên tỏa ra từ cơ thể cậu ấy. 

Giữa chiến trường cuồng nộ, Seol Jihu như một dòng sông đang chảy êm đềm. Nhìn từ xa, có vẻ như những ký sinh trùng đang bị kéo về phía Seol Jihu và tự nạp mạng cho cậu. 

Seol Jihu đang nhập tâm vào trạng thái vô cực, để bước vào một cảnh giới thậm chí còn cao hơn.

"Đẹp quá…."

 

Đôi môi run rẩy của Kindness Tráo Trở bất ngờ thốt lên lời khen ngợi.

Nếu trước đây cô chỉ quan sát Seol Jihu với sự kinh ngạc, giờ đây cô đang ngắm nhìn cậu với vẻ ngưỡng mộ. Như thể đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật lộng lẫy.

Khi nói đến các trận chiến, triết lý của Kindness Tráo Trở là sử dụng các « tài nguyên » một cách hiệu quả. Thế nên, những chuyển động của Seol khiến cô ta mê đắm.

‘Làm thế nào…. Làm sao anh ta có thể hành động được như vậy ?’

 Sử dụng một cử động nhỏ để đánh bạt sức mạnh nghìn tấn đã ngạc nhiên lắm rồi. Vậy mà Seol Jihu còn chuyển động nhịp nhàng như mây trôi nước chảy, cử động nọ nối tiếp cử động kia thành một luồng duy nhất và không lãng phí một chút năng lượng nào.

Cách cậu ta di chuyển khiến Kindness Tráo Trở vừa ớn lạnh vừa bàng hoàng, vừa khâm phục. 

Chính lúc đó.

 

Khi đội quân Ký sinh trùng bị dòng chảy của Seol tiêu diệt gần hết, một đội quân khác xuất hiện ở phía xa. Đó là Chastity Thô Tục, ả dẫn theo các succubus và những ký sinh trùng cấp cao.

[Quay lại mau.]

 

Kindness Tráo Trở lập tức truyền thông điệp tinh thần đến chỗ Chastity Thô Tục. 

[C-Cái gì?]

 

Chastity Thô Tục nao núng. Ả hy vọng rằng hôm nay mình có cơ hội trả thù. 

[Tự nhiên cô lại nói cái gì vậy?]

 [Nếu cô đến đó, cô sẽ chết.]

 

[Gì cơ?]

 

[Nếu cô chiến đấu với hắn ta trong tình trạng hiện tại, có khả năng cô sẽ chết. Không, cô chắc chắn sẽ chết. Dù có chạy cũng không thoát đâu.]

 

Chastity Thô Tục tỏ ra bối rối.

 

Kindness Tráo Trở tặc lưỡi. Chẳng lẽ Chastity không cảm thấy nguy hiểm sau khi xem những động tác phi thường như vậy?

[Tư lệnh Sung nói rồi mà. Đợt cuối cùng là nhiệm vụ của anh ta và tôi. Cô không nhớ sao?]

 

[Nhưng….]

 

[Chỉ cần quay trở lại, và giao mọi việc còn lại cho chúng tôi. Cô và những Tư lệnh khác không còn là đối thủ của hắn ta nữa. Hắn lại tiến hóa rồi.]

 

[Gì cơ?]

 

Chastity Thô Tục thở hổn hển.

 

[Huh? Vâng thưa nữ hoang…. Tôi hiểu.]

 Sau đó, Chastity Thô Tục quay lại. Có vẻ như Trùng hậu vừa lên tiếng. Mụ cũng đã nhận thấy sự thay đổi của Ngôi sao Sáng nhất.

 

Kindness Tráo trở cũng quay lại. Ngay trước khi rời đi, cô ấy nhìn chằm chằm vào Seol Jihu với một ánh mắt tiếc nuối tột độ.

‘Siêu tân tinh…. Một ngôi sao càng bị dồn ép thì càng phát triển ….’

Cơ thể cô đã nóng bừng lên từ bao giờ. Dòng máu hiếu chiến của Cổ Long đang dâng trào trong cô.

Nhưng cô biết mình phải làm theo kế hoạch. Cô không thể chiến đấu với cậu một trận công bằng.

Có lẽ, điều cuối cùng cô có thể làm, là trở thành bước đệm cho sự trưởng thành của Seol Jihu.

Kindness Tráo trở dang rộng đôi cánh của mình và nhanh chóng bay đến chiến trường cuối cùng. Như một thiếu nữ đang yêu, cô đặt tay lên trái tim đang loạn nhịp của mình.

 

'Hóa ra là thế...'

 

Cuối cùng thì cô cũng hiểu.

Lý do tại sao Humility mà nói như vậy.

 

[Người đàn ông đó mạnh hơn. Mạnh hơn nhiều so với Tư lệnh Sung.]

 

 

 

 

 

8 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.