Khát vọng trở về - Chương 441: Với một cây thương và đôi chân tàn tạ

Cái bóng đó chính là là Seol Jihu.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng thấy cơ thể Seol Jihu đang trong tình trạng cực kỳ tồi tệ.

Vốn đã kiệt sức vì cuộc ẩu đả trước đó, giờ trông cơ thể này còn kỳ cục hơn. Những vết nứt trông giống như mạng nhện bao phủ khắp bề mặt da của Seol Jihu.

Nhưng điều quan trọng đối với Seol Jihu giáp đen là, cơ thể này vẫn có thể chuyển động. Anh điều khiển thân xác nhảy ra khỏi cái hố và bắn về phía Nữ hoàng Ký sinh trùng như một viên đạn.

Nữ hoàng Ký sinh trùng dừng tay và bắt đầu khơi dậy năng lượng của mình.

Mụ đoán rằng đến lúc này, đối phương đã hiểu ra mục tiêu cuối cùng của kế hoạch này. Đúng như suy đoán của mụ, khuôn mặt của Seol Jihu phừng phừng lửa giận.
Đương nhiên là Seol Jihu rất cay đắng. Cậu ấy đã lên kế hoạch để chiến đấu đến chết và chờ đợi được phục sinh. Nhưng khi Trùng hậu ra tay, kế hoạch đã đổ bể.
Trùng hậu tin rằng, đây chỉ là nỗ lực cuối cùng của Seol Jihu, trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Nhưng điều này không có nghĩa là mụ được phép mất cảnh giác. Trớ trêu thay, bây giờ kẻ thù nguy hiểm hơn bao giờ hết.

[Dừng lại! Đi càng xa càng tốt!]

Trùng hậu đã báo động cho các Tư lệnh, khi chúng chuẩn bị nhảy vào.

[Ta sẽ tự mình đối phó với hắn.]

Khi nữ hoàng duỗi tay ra, Seol Jihu giáp đen vung thương đâm tới.

‘’!!! ‘’

Cơ thể của Seol Jihu dừng lại. Ngọn thương đã dừng lại trên không mà thậm chí không thể chạm tới mục tiêu.

[Ta không cần phải chiến đấu với ngươi] -  Một giọng nói nhàn nhã vang lên - [Xông tới chỗ ta ngay cả trong tình trạng đó…. Ngươi thực sự là một con chó điên.]
« … »
[Ngươi muốn làm điều gì đó trước khi trở về cõi hư vô, phải không nào ?]
Nữ hoàng ký sinh trùng mở rộng ngón tay.

[Lấy mạng một hoặc hai Tư lệnh… có lẽ không phải là điều hoàn toàn bất khả thi. Vì ngươi đã nhận được năng lượng của ta.]

“Keuk…!”

[Nhưng ngươi nghĩ ta sẽ để cho ngươi lộng hành ư ?]

Mụ đã tung ra mọi quân bài trên tay. Giờ cái chết của anh chỉ còn là vấn đề thời gian. mụ không có lý do gì để chống lại anh ta trước nguy cơ ngày càng cạn kiệt nguồn tài nguyên quý giá của mình.

[Lúc ngươi dám từ chối lời đề nghị của ta, ta đã nói rồi. Ngươi sẽ chiến đấu như một con chó và chết như một con chó.]

Nữ hoàng Ký sinh trùng tiếp tục lên tiếng, khi nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Seol Jihu giáp đen.

[Tốt thôi, cứ giãy dụa như một con bọ cho đến chết. Ta đang chờ xem cái khuôn mặt méo mó của ngươi lúc hấp hối đây này.]

Một lời chế nhạo nở ra trên khóe miệng mụ.

Seol Jihu cau có. Tay trái của anh ta, đang quấn chặt lấy cây thương, run lên vì tức giận.

[Cái chiêu thức Báo thù gì đó… Sao không thử áp dụng với ta đi ? Chắc là sẽ đem lại chút hiệu quả đấy.]

Với một cái khịt mũi, Nữ hoàng Ký sinh trùng đang định nâng cằm lên, thì đột nhiên….

Woooong!

… Một chùm ánh sáng vàng bắn ra từ Thần thương Tinh Khiết .

Năng lượng giải phóng từ ngọn thương không chỉ là một luồng kiếm khí thông thường. Nó to hơn và dày đặc hơn nhiều, giống như hàng vạn luồng kiếm khí ngưng tụ thành một.
Dù đang chế nhạo, Nữ hoàng Ký sinh trùng vẫn không đánh mất cảnh giác. Tuy nhiên, sự bùng nổ này khiến mụ thực sự ngạc nhiên.

Bí Kỹ của Seol Jihu giáp đen – Kiếm Quang Chân Khí.
Kiếm Khí mạnh mẽ xé toạc kết giới của trùng hậu, giống như cắt một tờ giấy.

Nữ hoàng Ký sinh trùng ngay lập tức thu quay lại và giải phóng sức mạnh thần thánh của mình.
UỲNH
Năng lượng của Trùng hậu va chạm với Kiếm Quang chân khí, bẻ cong hướng đi của nó. Cùng lúc đó, Nữ hoàng Ký sinh trùng nhanh chóng giương cánh trái lên để che chắn. Kết quả là Kiếm Khí chỉ có thể chém vào xương cánh trái của mụ ta.

Sau đó, một cảm giác rùng rợn đã bao trùm tâm trí Nữ hoàng Ký sinh trùng. Mụ có thể cảm thấy vết sẹo trên mặt mình nhói lên. Mụ đã trải qua cảm giác tương tự khi bị đánh bại tại Pháo đài Tigol.

Cảm thấy bị sỉ nhục một lần nữa, cánh tay phải của Nữ hoàng Ký sinh trùng đã vung lên…
Chát!

Máu vương vãi khắp nơi, Seol Jihu một lần nữa bị sức mạnh của Trùng hậu đánh văng lên không trung. Anh ta lăn trên mặt đất hàng chục lần trước khi dừng lại.

Trong một giây, Seol Jihu hoàn toàn nằm im như một cái xác nhưng ngay sau đó đã ngẩng đầu lên và đứng dậy. Nữ hoàng Ký sinh trùng đã kinh hãi khi mụ ấy quan sát tất cả những điều này từ xa.

“Hắn đã sử dụng được thần tính của ta, dù chưa hấp thụ hoàn toàn….”

Mụ nói không sai. Năng lượng của Seol Jihu đã cạn kiệt, nhưng thần tính mà mụ ấy đã đưa vào anh vẫn còn. Và Seol Jihu giáp đen đã sử dụng chính năng lượng đó để tung ra đòn tấn công.
“May mà ta quyết định đúng.”
Thật vậy, mụ thật sáng suốt khi chỉ thị cho các Tư lệnh tránh ra xa. Nếu các Tư lệnh xông tới chặn đường, ít nhất bốn trong số năm Tư lệnh sẽ gục ngã. Nếu điều ấy xảy ra, Ký sinh trùng sẽ thiệt hại nặng nề.
 Nữ hoàng Ký sinh trùng quyết định đối đầu trực diện với Seol Jihu. Mụ không thể thất bại, vì mụ vẫn hoàn toàn sung sức và đang đứng trên lãnh địa của chính mình.

Nhưng tất nhiên, đối thủ của mụ đã có một kế hoạch khác.

Seol Jihu nhanh chóng liếc nhìn xung quanh để tìm kiếm mục tiêu mới. Nhưng mà, các Tư lệnh đang di chuyển ra xa, đúng như nữ hoàng đã chỉ huy.

Chính lúc đó.

"Ah?"

"Ở yên đó."

Đột nhiên, Kindness Tráo Trở ôm lấy Sung Shihyun, rồi xoay người bay nhanh qua Seol Jihu.

Seol Jihu đã không bỏ lỡ cơ hội này. Anh ngay lập tức bắt đầu theo đuổi họ. Chẳng mấy chốc, cả ba đã trở thành những dấu chấm xa vời.

Tốc độ bay của Kindness Tráo Trở, được tăng cường bởi ma thuật gió, quả thực rất nhanh. Nhưng với thần tính của Trùng hậu, Seol Jihu thậm chí còn nhanh hơn.

Kindness Tráo Trở phớt lờ những lời cằn nhằn của Sung Shihyun và liếc nhìn ra đằng sau. Seol Jihu gần như đã đuổi kịp họ và đang vung thương lên.
Thấy vậy, cô ta lập tức niệm câu thần chú mà mình đã chuẩn bị từ lâu. Cặp Tư lệnh Quân đội đã biến mất trước khi Thần thương Tinh Khiết có thể tiếp cận họ.

Seol Jihu dừng lại và nhanh chóng nhìn xung quanh.

Kindness Tráo Trở đang lơ lửng bên cạnh Nữ hoàng Ký sinh trùng và bế Sung Shihyun trên tay.

Dường như cô ta đã sử dụng phép dịch chuyển tức thời, chỉ vài giây trước khi ngọn thương trúng đích.

Nhận thấy mọi nỗ lực của mình đều vô ích, Seol Jihu run lên vì tức giận.

“Mẹ kiếp…. Sao cô dám dùng tôi làm mồi nhử…? ”

Thở hổn hển, Sung Shihyun cằn nhằn.

"Tha thứ cho tôi. Tôi không biết tại sao, nhưng dường như anh ta đang điên cuồng đuổi theo tư lệnh Sung”.

Kindness Tráo Trở nở một nụ cười ảm đạm.

“Và có vẻ như tôi đã đúng. Tư lệnh Sung có thấy vẻ mặt bối rối trên khuôn mặt của anh ta không? ”

—Kuaaaaaaaak!

Đột nhiên, tiếng gầm giận dữ của Seol Jihu vang vọng khắp nơi.

“Chà….”

Thay vì phàn nàn, một tiếng cười ngớ ngẩn thoát ra khỏi miệng Sung Shihyun. Hắn cảm thấy hài lòng. Dù không thể đánh trả Seol Jihu, nhưng khiến anh ta thất vọng như thế này, cũng có thể coi là một thành công.
Đương nhiên Seol Jihu phải tức giận. Thời gian của anh ta sắp hết, vậy mà còn bị kẻ thù lừa một vố.
 [Ngươi đang làm gì ở đó vậy?]

Nữ hoàng Ký sinh trùng cười lớn.
[Tại sao không đến đây? Để ta có thể trừng phạt ngươi một lần nữa? Hay ngươi thích bắt nạt lũ trẻ của ta?]

Giọng mụ ấy đầy chế giễu. Nữ hoàng Ký sinh trùng bắt đầu thu thập lại năng lượng của mình trong khi chờ đợi kẻ thù di chuyển.

Mụ nghĩ Seol Jihu sẽ lao đến chỗ mụ ngay lập tức, nhưng trước sự ngạc nhiên của mụ, Seol Jihu vẫn hoàn toàn đứng yên.

Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Nữ hoàng Ký sinh trùng và năm Tư lệnh quân đội, với đôi mắt rực lửa giận dữ. Nhưng mà, đôi chân của Seol vẫn yên vị dưới mặt đất.

Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua.

[?]

Đột nhiên, Seol Jihu đã làm một điều hoàn toàn bất ngờ.

Anh ta quay lại và bắt đầu bỏ chạy.

[Hừ!]

Nữ hoàng Ký sinh trùng thốt lên ngạc nhiên.

[Ngươi định chạy trốn?]

Mụ cất tiếng hỏi với giọng khiêu khích, nhưng Seol Jihu không dừng lại. Cậu kìm nén cơn giận dữ để chạy trốn. Không lâu sau, cậu đã biến mất ở phía chân trời.

[Hoho, rốt cuộc thì hắn cũng chạy trốn như một tên hèn nhát. Niềm kiêu hãnh của một anh hùng cũng chỉ có vậy thôi sao!]

Nữ hoàng Ký sinh trùng khịt mũi.

"Nữ hoàng!" - Sung Shihyun vội vàng hét lên - "Người để cho hắn đi ư?"

[Hừm….]

Nữ hoàng Ký sinh trùng ngẩng đầu lên trời. Tín hiệu trên trời cao cho thấy một tin tốt lành, thế là một nụ cười ngây ngất dần nở rộ trên khuôn mặt mụ ấy.

[Chạy trên vùng đất hoang dã cho đến khi gục xuống và chết trong cô độc. Đúng là cái chết xứng đáng cho một con chó điên. Không phải rất thú vị sao??]

"Không, chẳng thú vị chút nào." - Sung Shihyun lắc đầu - "Chúng ta phải bắt và giết hắn ta."

[Không. Ta không cho phép.] – Trùng hậu bình thản lên tiếng.

"Gì cơ?"

[Kế hoạch của chúng ta đã thành công.]

Nữ hoàng Ký sinh trùng vui vẻ trả lời. Mụ cũng đang gián tiếp nhấn mạnh rằng Sung Shihyun không còn quyền ra lệnh cho các  Tư lệnh nữa, vì nhiệm vụ đã hoàn thành.

[Ta hiểu tại sao ngươi muốn xác nhận cái chết của hắn. Nhưng… ngươi thấy đó.]

Nữ hoàng nói tiếp.

[Ta không hề mất cảnh giác khi hắn ta nhảy ra khỏi cái hố đó].
Phải, Trùng hậu đã dựng kết giới để phòng ngự. Tuy nhiên, đòn tấn công của Seol thậm chí còn xuyên thủng kết giới của mụ.

[Sức mạnh của hắn lúc đó, mạnh hơn cả ngươi và Tư lệnh Kindness. Thậm chí còn khiến ta ngạc nhiên.]

"Nhưng mà..."

[Ta đã từ bỏ tấm bia và dành nhiều năng lượng cho nhiệm vụ này. Nếu phải đối mặt với hắn ta một lần nữa, tất nhiên, ta sẽ không thua, nhưng thần tính của ta sẽ bị tổn hại nhiều hơn nữa.]

"Nhưng-"

[Và… nếu có rủi ro nào đó… Ta buộc phải gỡ bỏ sức mạnh đang dùng để kiềm chế Lời Thề Thiêng liêng. Điều đó sẽ gây ra nhiều hậu họa trong tương lai.]

“…”

[Còn nữa. Ngươi biết đấy, gã đó là một kẻ tinh quái. Nhỡ hắn đang dụ dỗ ngươi thì sao ?]

Sung Shihyun ngậm miệng lại.

Nữ hoàng ký sinh trùng nói đúng. Hắn cảm thấy vết thương trên ngực mình nhói lên. Nếu Seol ra tay lúc có được sức mạnh thần thánh hung hãn của Trùng hậu thì… Chỉ nghĩ đến đó thôi, hắn cũng ớn lạnh sống lưng.

Nữ hoàng Ký sinh trùng nhìn xuống. Khi thấy Sung Shihyun lo lắng cắn môi, mụ đặt một tay lên đỉnh đầu hắn, rồi kéo hắn lại gần.

Khi Trùng hậu chia sẻ sức mạnh thần thánh, Sung Shihyun mở to mắt. Tầm nhìn đã thay đổi và hắn nhìn thấy vũ trụ. Và sau đó….

"Ah."

Một tia sáng lóe lên trong mắt Sung Shihyun khi thấy ngôi sao ở tâm thiên cầu.

[Ngươi có thấy không?]

Nữ hoàng Ký sinh trùng hỏi, và Sung Shihyun gật đầu. Bây giờ trông hắn thoải mái hơn nhiều.

“… Quá trình đó sẽ không thay đổi chứ ??”

[Siêu tân tinh là ngôi sao sáng nhất… Nhưng trên thực tế, độ sáng ấy chính là kết quả của vụ nổ lúc nó tàn đời] -  Nữ hoàng Ký sinh trùng bỏ tay ra khỏi đầu Sung Shihyun - [Sau vụ nổ, ngôi sao đó có thể trở thành một tinh vân, một ngôi sao neutron, hoặc một lỗ đen…. Đó là một định mệnh do chính siêu tân tinh lựa chọn. Do đó, định mệnh này sẽ không thay đổi.]

Mụ nói với giọng đầy tự tin.

‘Định mệnh do siêu tân tinh lựa chọn….’

Mặt Sung Shihyun sa sầm. Không hiểu sao cụm từ đó khiến hắn khó chịu, nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu. Dù sao đi nữa, ngôi sao đang tắt kia chắc chắn chính là Seol Jihu.

"…Tôi hiểu rồi."

[Tốt.]

Thấy rằng Sung Shihyun đã bị thuyết phục, Nữ hoàng Ký sinh trùng quay lại.

[Ta muốn khen ngợi ngươi vì đã hoàn thành sứ mệnh, nhưng công việc của ngươi vẫn chưa hoàn thành.]

Mục tiêu tiếp theo của mụ là tiêu diệt những kẻ liều mạng dám xâm phạm lãnh thổ của Ký sinh trùng.



*


Seol Jihu giáp đen cắm đầu bỏ chạy.

Kể từ khi quay lại, anh ấy đã chạy nhanh hết mức có thể. Anh ta thậm chí còn chặn đứng các giác quan của mình để quên đi cơn đau. Anh phải đi càng xa kẻ thù càng tốt, tất cả để chuẩn bị cho tương lai.

Trước khi nhảy ra khỏi hố, Seol Jihu giáp đen đã bình tĩnh đánh giá tình hình. Bất kể anh ta đưa ra quyết định nào, anh ta vẫn phải liều mạng. Vấn đề là, anh phải đối mặt với Trùng hậu Đế vương. Liệu mụ có để cho anh ta toại nguyện ? 


“Không,” Seol Jihu giáp đen nghĩ. Kẻ thù không ngu ngốc. Anh biết rằng Trùng hậu thường đưa ra những quyết định hợp lý và an toàn nhất. Đôi khi mụ ấy có thể táo bạo một cách đáng ngạc nhiên, nhưng không phải là lúc như thế này. 


Ban nãy cũng thế, Nữ hoàng Ký sinh trùng ra lệnh cho các Tư lệnh lùi lại. Và sau đó mụ ấy cũng để mặc cho Seol bỏ chạy, Vì mụ ấy biết, sớm muộn Seol Jihu cũng chết. Mụ không cần lãng phí thêm tài nguyên của bản thân và của Ký sinh trùng nữa.

Nếu Seol Jihu chọn chiến đấu với mụ ấy? Có thể anh sẽ làm mụ bị thương ở một mức độ nào đó, nhưng phần thưởng ấy không đáng để từ bỏ cơ hội hồi sinh.
Vì vậy, Seol Jihu giáp đen đã chọn cách thứ hai - bỏ trốn.

Anh ta sử dụng Bí kỹ Kiếm quang Chân khí như một lời khiêu khích. Mọi hành động của Nữ hoàng Ký sinh trùng đều nằm trong dự đoán của anh. Và mãi một lúc sau, Seol Jihu giáp đen mới bỏ chạy, để kẻ thù nghĩ rằng đây chỉ là hành động bộc phát.


Trong thực tế, đây chính là mục tiêu số một của Seol Jihu.


 "Có vẻ như chúng không đuổi theo mình…”
 Seol Jihu giáp đen vừa chạy vừa suy nghĩ kế hoạch.


Những gì vừa xảy ra, vốn dĩ đã an bài.
Quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai thì có thể. Tất cả phụ thuộc vào những gì anh ấy sắp làm.
Cơ thể này sắp chết. Để trở lại Thiên đường, Seol Jihu cần một điều ước Thiêng liêng. 


Vấn đề là Nữ hoàng Ký sinh trùng đã phá nát cơ thể của Seol Jihu. Anh ấy phải giải quyết thần tính của mụ, trước khi thực sự ngã gục.
Phép phục sinh của Thất đại tội sẽ xóa bỏ nguyên nhân gây ra cái chết của người Trái đất.


Nếu thần tính của Nữ hoàng Ký sinh trùng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Seol Jihu, anh ta không cần lo lắng gì cả. Chỉ đơn giản là chết ở đây, và chờ đồng đội hồi sinh. 


Nhưng Nữ hoàng Ký sinh trùng lại vô cùng tỉ mỉ. Mụ đã tính toán kỹ lưỡng để  đảm bảo rằng Seol Jihu sẽ chết vì các vết thương, chứ không phải vì thần tính.


Điều này có nghĩa là ngay cả khi Seol Jihu sống lại, thần tính của Trùng hậu vẫn còn bên trong cơ thể này. Seol cần thêm một điều ước nữa, hoặc một phương pháp nào đó để đưa cơ thể trở lại bình thường.
 

Và đó mới là điều khiến Seol Jihu giáp đen lo lắng. Trùng hậu vốn dĩ là một vị thần cao cấp hơn so với Thất đại tội. Và khoảng cách này càng mở rộng sau khi mụ ta nuốt chửng Chủ Thần của hành tinh này. 


“Họ có thể xoay sở để có được một điều ước. Nhưng nhỡ cần nhiều hơn thế thì sao? …. ”


Không có gì chắc chắn cả. Ngay cả việc đổi lấy một điều ước Thiêng liêng cũng khó lắm rồi, huống chi là hai điều ước. 


Nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ xa xôi. Seol Jihu giáp đen biết rằng, anh ta phải làm cách nào đó để dập tắt năng lượng ngoại lai đang bùng nổ bên trong cơ thể mình.


Hoặc nếu không thể loại bỏ nó hoàn toàn, anh ấy phải tiêu hao năng lượng này càng nhiều càng tốt, trước khi gục chết.


HUỴCH!

Seol Jihu giáp đen cứ thế suy nghĩ miên man, cho đến khi anh đột ngột ngã xuống và lăn trên mặt đất gồ ghề.

“Mẹ kiếp….”

Úp mặt xuống đất, Seol Jihu giáp đen khẽ chửi rủa.

"Có lẽ mình không thể đi xa được nữa …."

Anh cố gắng nhổm dậy và nhìn ra phía sau vai.

Sau một thoáng suy nghĩ….

“Có lẽ nên bắt đầu thôi. Sức lực của mình đang dần cạn kiệt…. ”

Seol Jihu giáp đen từ từ đưa cánh tay của mình lên không trung. Anh lấy một chiếc hộp trong suốt ra khỏi Túi Không gian.


Năng lượng của ‘Tà ác tuyệt đối’ đang hoành hành bên trong tinh thể này.


[Khối lập phương mathuật Harmoniac]


… Nó được tạo ra bởi những công thức ma thuật phức tạp. Dù không hoàn hảo, nhưng nếu ai đó chấp nhận rủi ro và cố gắng kiểm soát nó, người này có thể ‘tạm thời’ kiểm soát các năng lượng xung đột.


Khối lập phương này là lý do khiến anh quyết định bỏ chạy. 


Trên Con đường của linh hồn, anh đã nhiều lần nói với Seol Jihu rằng đừng bao giờ sử dụng nó, nhưng….

"Ai mà ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy?”
 Seol Jihu giáp đen nở một nụ cười chua xót. Anh ấy sẽ muốn suy nghĩ nhiều hơn một chút, nhưng không có thời gian.

"Thật buồn cười làm sao… Cả cuộc đời mình là một canh bạc."

Seol Jihu giáp đen than phiền một chút trước khi ngồi xuống. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó dốc mana vào tinh thể này.

Chíu!
Khối lập phương ma thuật bắt đầu phát ra ánh sáng rực rỡ.

Seol Jihu giáp đen nhắm mắt lại và tập trung vào dòng chảy của năng lượng. Ngay sau đó anh cảm thấy năng lượng từ khối lập phương ma thuật  từ từ chảy vào cơ thể.

Anh ấy tập trung toàn bộ ý chí vào quá trình này. Kể từ đây trở đi, dù là sai lầm nhỏ nhất cũng dẫn đến hậu quả thảm khốc. 


Sau khi sử dụng khối lập phương Ma thuật Harmoniac, bây giờ có tổng cộng ba nguồn năng lượng đang hoành hành bên trong Seol Jihu.

Tinh hoa của Soma, thần tính của Nữ hoàng ký sinh trùng và năng lượng Tà ác tuyệt đối.

Seol Jihu giáp đen trầm ngâm.

Nếu anh ta để thần tính của Trùng hậu và Tà ác Tuyệt đối cùng chung sống, sớm muộn chúng sẽ hợp nhất và trở thành một thế lực khủng bố.


Nhưng cơ thể mỏng manh này sẽ không thể chứa được sức mạnh to lớn như vậy. Thậm chí bây giờ, nó cũng đang trên bờ vực sụp đổ rồi.

"Không thể để hai thế lực này cùng tồn tại."

Rốt cuộc, bản thân hành động này đã đủ là một canh bạc. Seol Jihu giáp đen quyết định tiến hành như kế hoạch ban đầu. Anh ấy quyết định tìm cách trung hòa hai nguồn năng lượng.
Khi Seol Jihu giáp đen hạ quyết tâm, anh ta ngay lập tức kích hoạt Phương pháp tu luyện Mana của mình.

Bí kỹ của Thương thủ Ma thần - Kỹ thuật Mana chảy ngược.

Giống như một lò phản ứng hạt nhân, khối lập phương Harmoniac là một chuỗi công thức ma pháp, buộc hai năng lượng trái ngược nhau cùng tồn tại. Thông qua đó, nó giúp chủ nhân tạm thời sở hữu một nguồn năng lượng mạnh mẽ.
 Seol Jihu giáp đen dự định sử dụng kỹ thuật mana của mình để đảo ngược dòng chảy thêm một lần nữa.
Như thế, hai nguồn năng lượng sẽ xung khắc lẫn nhau và triệt tiêu nhau.
Nhưng trước khi đạt được kết quả đó thì..
BÙM!

Thân trên của Seol Jihu giáp đen chao đảo.

"Keuk!"

Máu bắt đầu tuôn chảy ra từ mũi. Hai nguồn năng lượng bắt đầu rung chuyển dữ dội.
“Khỉ thật…!”

Dù đang đau đớn, nhưng bản năng của Seol Jihu giáp đen mach bảo rằng anh ta đã quyết định đúng.

Về số lượng, thần tính của Trùng hậu ít ỏi nhất. Nhưng đó là nguồn năng lượng đậm đặc và mạnh mẽ nhất trong cơ thể anh. Bất chấp sự tấn công dữ dội của Tà ác tuyệt đối, nó thậm chí không hề nhúc nhích. Đúng hơn, thần tính đang nuốt chửng năng lượng Tà ác tuyệt đối.

Mặt của Seol Jihu giáp đen từ từ trở nên nhăn nhó.

"Khốn kiếp! Mình đã chặn mọi giác quan rồi, vậy mà…..!"

Khi kinh mạch của anh bị vỡ ra, cơn đau khủng khiếp nhanh chóng cuộn trào khắp cơ thể anh như một cơn sóng thần. Cơ thể anh bắt đầu sưng lên, và máu tuôn ra từ những vết thương.

Đột nhiên, cơn chóng mặt dữ dội bao trùm lấy anh. Đầu anh đau nhói và anh cảm thấy lâng lâng. Khi những giọt mồ hôi bắt đầu rơi xuống mặt, anh nghĩ rằng mình có thể thực sự chết vì chảy máu quá nhiều.

"So với kiếp trước ... nỗi đau này không là gì cả ...!"

Seol Jihu giáp đen nghiến răng. Anh ấy tiếp tục kích hoạt Kỹ thuật Mana chảy ngược để thúc đẩy Tà ác Tuyệt đối chiến đấu với thần tính của Nữ hoàng Ký sinh trùng.

‘Cố lên nào!’
 Một lúc sau, hai sợi năng lượng, một đen và một trắng, phun ra khỏi cơ thể Seol Jihu như một cơn cuồng phong. Chúng đan xen vào nhau theo hình xoắn ốc và bắt đầu bao quanh cơ thể Seol Jihu.

Một cuộc giằng co ác liệt diễn ra. Bất cứ khi nào ánh sáng và bóng tối va chạm, chúng vô hiệu hóa lẫn nhau và biến mất. Hầu hết hai năng lượng đã bị tiêu biến, nhưng vẫn còn một vài tia thần tính được hấp thụ trở lại cơ thể của Seol Jihu.

Kwang! Kwang! Kwang!

Thời gian trôi qua, các cuộc đụng độ ngày càng gay gắt, và mặt của Seol Jihu giáp đen ngày càng tái nhợt.

Tuy nhiên, anh ấy vẫn hoàn toàn yên lặng và kìm nén cơn đau. Bởi vì anh đang cố gắng tạo ra một di sản cho Seol Jihu.
Đó là điều tốt nhất mà anh có thể làm cho cậu ta.

Anh tập trung vào việc tiếp tục Kỹ thuật chảy ngược trong một thời gian dài, cho đến khi hai nguồn năng lượng lắng xuống.

“…”

Seol Jihu giáp đen từ từ mở mắt.

Chưa đầy một giờ trôi qua, trông anh ta đã già đi ít nhất mười tuổi.

Anh đột nhiên rùng mình.

Một cảm giác trống trải ập tới, bởi thần tính – thứ gia cố cho cơ thể tàn tạ này - đã biến mất.

“Ư….”

Với một tiếng rên rỉ, anh ta lấy mu bàn tay quệt máu chảy ra từ miệng. Anh cảm thấy như thể mình đã chết đi sống lại hàng chục lần..

"Nó có hiệu quả không nhỉ...?"

Seol nhận ra rằng, khối lập phương Harmoniac đã xé toạch kinh mạch trong cơ thể này.
Tuy nhiên, điều đó tốt hơn gấp ngàn lần so với việc lưu giữ thần tính của Nữ hoàng Ký sinh trùng trong người. Seol Jihu giáp đen vui mừng vì đã làm được điều gì đó trước khi quá muộn.

"Anh đã làm tất cả những gì có thể."

Giờ thì… phần còn lại là của Seol Jihu và các đồng đội.

Seol Jihu giáp đen cúi đầu thở dài. Anh cảm thấy nhẹ nhàng như vừa được giải thoát khỏi một gánh nặng.

‘… Mình có nên nằm xuống không nhỉ?’

Đột nhiên, Seol Jihu giáp đen phá lên cười khúc khích. Anh nhận thấy rằng, trái với mong muốn của anh, cơ thể này đang vặn vẹo để đứng dậy.

"Được rồi, được rồi, anh hiểu rồi."

Anh loạng choạng đứng dậy và bất ngờ chớp mắt. Lúc này anh mới nhận ra có vài tin nhắn đang bay lơ lửng trên không.

“Chà… Nghe cũng có lý…Cơ thể này bị đánh tơi tả như thế cơ mà. Chờ một chút, sau cấp Siêu việt là cấp gì cơ?”
 Seol Jihu giáp đen nở một nụ cười chua xót. Anh dựa vào ngọn giáo của mình và thở ra một hơi dài.

'Anh mệt quá….'

Anh chỉ muốn nằm xuống và nhắm mắt lại. Nhưng chủ nhân của cơ thể này muốn anh ta đứng dậy và bước đi.

"Chú đúng là đồ lì lợm”.
Dường như Seol Jihu vẫn đang nỗ lực tìm cách sống sót trở về.

“Được rồi. Đi nào….”

Seol Jihu giáp đen tiến lên một bước, dùng thương làm cây gậy.

Nhưng không lâu sau, ý thức của anh ta bắt đầu mờ dần và thị giác của anh ta mờ đi.

Anh nhìn xuống cơ thể mình với đôi mắt khép hờ.

Môi anh cong lên thành một nụ cười yếu ớt.

"Chú làm tốt lắm…."

Tự lẩm bẩm một mình, anh bước từng bước về phía chân trời.

"Chú đã làm rất tốt…."

"Thật đấy…."

Lặng lẽ và cô độc, anh bước đi….

Với một cây thương và đôi chân tàn tạ.


MỤC LỤC



Chương 442






2 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.