Phụ chương 45: Đội cứu viện

Khi đi thám hiểm, người lãnh đạo phải báo cáo tình trạng của đoàn thám hiểm cho tổ chức, một cách định kỳ.


Ít nhất, họ phải làm như vậy vào lúc nguy hiểm hoặc khi trở về nhà. Nhờ đó, tổ chức có thể gửi quân tiếp viện nếu cần thiết, và không lâm vào cảnh hoang mang.

 

Lần này, chuyến thám hiểm đã bắt đầu từ khá lâu. Thời gian đó, đáng lẽ đội thám hiểm phải hoàn thành công việc và báo cáo cho Kim Hannah rồi.

 

Tất nhiên, rắc rối bất ngờ có thể đã xảy ra giữa chừng. Nhưng nếu thế, đội thám hiểm cũng phải báo cáo cho Kim Hannah về việc đó. 

Đây là chuyện rất lạ lùng. Nhất là khi, đội thám hiểm dược dẫn dắt bởi một người coi trọng nguyên tắc như Marcel Ghionea.


Trong y học có một khái niệm được gọi là giờ vàng. Trong thời gian đó, các biện pháp điều trị y tế và phẫu thuật kịp thời có thể giúp bệnh nhân thoát khỏi nguy cơ tử vong.

 

Thay vì chờ đợi vài ngày để nhận được phản hồi, Kim Hannah đã hành động kịp thời. Cô ấy đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp, với Hugo - quyền đội trưởng của Đội 2 và  Oh Rahee - đội trưởng đội 3.


Mặc dù Jang Maldong cũng là một thành viên trong ban điều hành, nhưng vì Khu trung lập đóng cửa nên ông ấy đang nghỉ dài hạn.


Sau khi nghe Kim Hannah giải thích, Hugo và Oh Rahee đều trầm tư.


"Không đời nào. Đáng lẽ Đội 1 phải… Không, họ vẫn đang ở giữa cuộc thám hiểm sao? Có thể họ đang ở trong một khu vực mà tinh thể liên lạc không hoạt động. "


“Chỉ có một tình huống mà tinh thể liên lạc không hoạt động. Phải không? Tôi nghĩ chúng ta nên lường trước những tình huống xấu nhất và hành động ngay bây giờ "


Sau khi nghĩ về những gì Kim Hannah nói, Hugo trông rất sốc.


“Các ký sinh trùng! Chờ đã, chúng ta không thể tự xử lý chuyện này. Chúng ta nên báo cho các thành phố khác biết và cũng nhắn tin cho Seol…! ”


"Nào. Trùng hậu chết rồi. Làm sao còn Ký sinh trùng được? ”


Oh Rahee mắng Hugo, rồi quay lại nhìn Kim Hannah.


“Tôi đồng ý với việc gửi quân tiếp viện. Nếu anh chàng đó không liên hệ với chị, tôi chắc chắn rằng điều đó có nghĩa là một điều gì đó bất ngờ đã xảy ra…. Nhưng..." - Mắt của Oh Rahee lóe lên một tia sáng - "Chị không bảo chúng tôi đi ngay lập tức, phải không?"


Cô ấy nói đúng. Cho dù đó là một cuộc thám hiểm hay một cuộc đột kích, vẫn phải có một Cung thủ. Nếu không, tất cả có thể bị lạc.


Sự thật đáng tiếc là Valhalla hiện không còn Cung thủ nào. 

Chính xác hơn, họ chỉ còn lại những thành viên mới được chọn. Không ai có kinh nghiệm cũng như sức mạnh để đóng vai trò làm trinh sát cho một cuộc thám hiểm quan trọng. Kim Hannah đã huy động tất cả các Cung thủ lành nghề nhất đi theo Marcel Ghionea, và giờ thì chiến lược đó đã làm cô gặp rắc rối.


“Dù sao đi nữa... chúng ta vẫn cần tìm một Cung thủ giỏi cho đội cứu viện, phải không?”


"Tất nhiên." - Kim Hannah gật gù - “Vì Valhalla không còn Cung thủ nào phù hợp, nên tôi dự định kêu gọi sự trợ giúp từ bên ngoài.”


Ccô ấy trả lời ngay như thể cô ấy đã tính toán từ trước.


"Có thật không? Tôi cứ nghĩ rằng chị không muốn người ngoài biết về điều này. " - Oh Rahee nhíu mày ngạc nhiên.


“Không nên đặt danh tiếng lên trên sự an toàn của các thành viên. Hiện tại, việc giải cứu đội thám hiểm sẽ là ưu tiên của chúng ta ”. - Kim Hannah hùng hồn nói rồi hắng giọng - “Vào thời điểm này, anh Hugo là quyền đội trưởng của Đội 2. Hai người nên thông báo cho các thành viên trong nhóm về tình hình và chuẩn bị lên đường.”


"Tôi không ngại chuẩn bị, nhưng câu trả lời cho câu hỏi của tôi thì sao?"


“Yen tâm, tôi đã nghĩ đến một Cung thủ phù hợp với công việc này. Tôi chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ khả năng của anh ấy, và anh ấy cũng rất biết giữ mồm giữ miệng. ”


“Hmm. Có ai đó như thế ở Thiên đường ư? ? Tôi tò mò rồi đấy”.


“Tôi chắc rằng cô đã nghe đến tên của anh ấy, đội trưởng Oh Rahee. Đó là một người rất quen thuộc với Hugo.”


Nói xong, Kim Hannah quay đầu lại. Oh Rahee cũng làm như vậy.


"... Hm?"


Hugo sững sờ há hốc mồm khi thấy ánh nhìn của hai người phụ nữ.



*



Vài ngày sau, hai người đàn ông đến thăm Valhalla.


"... Tôi hiểu tình hình rồi."


Một giọng nói trầm ấm cất lên.


“Tôi có một câu hỏi trước khi quyết định có tham gia hay không.”


Cạch! Một người đàn ông da đen vạm vỡ đặt tách trà xuống và ngẩng đầu lên.


Đó là vị lãnh đạo cũ của Carpe Diem, anh xe máy Dylan.


“Chung Chohong, Marcel Ghionea, Hoshino Urara, Marika Larisa, Ayase Kazuki… Đó đều là những người lừng danh ” - Dylan trầm ngâm nói -  "Họ đều là những chiến binh dày dặn kinh nghiệm, cả trong chiến đấu lẫn thám hiểm. Dù hiện tại chỉ là suy đoán, nhưng chúng ta không thể coi thường kẻ thù đã đánh bại họ. Có lẽ là một kẻ mạnh đến quái đản ”.


"Có thể."


Kim Hannah gật đầu.


“... Chủ hội…” - Đôi mắt của Dylan nheo lại - "Vậy tại sao cô không yêu cầu Seol giúp đỡ?"


"Tôi cũng muốn hỏi điều tương tự." - Ian cũng lên tiếng - “Tôi hiểu tại sao cô gọi cho Dylan … nhưng sao cô không gọi Seol? không phải mọi thứ sẽ được giải quyết ngay lập tức sao?”


“Phải. Nhưng mà, không có gì là chắc chắn cả ” - Kim Hannah lắc đầu - “Chúng tôi không biết liệu họ còn sống hay đã chết, liệu họ đã thất bại hay vẫn đang thám hiểm. Điều duy nhất mà chúng tôi biết là, họ đang mất liên lạc."


"..."


“Điều quan trọng là Seol Jihu hiện không ở Thiên đường vì có công việc cá nhân." - Kim Hannah cắn môi - "Tôi biết, mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách dễ dàng nếu chúng tôi gọi cho Jihu… nhưng anh ấy đã nói với tôi trước khi rời đi, rằng anh ấy muốn ở Trái đất một thời gian ”.


"...."


“Chắc ngài cũng biết, ngài Ian, Jihu đã bị ám ảnh với cuộc sống ở Thiên đường. Gần như đến mức phát điên ”.


“Phải….”


“Gọi cho anh ấy không khó. Nhưng cho dù kết quả của sự việc ra sao, thì chuyện gì sẽ xảy ra? ”


Đội thám hiểm có thể được giải cứu, hoặc họ có thể đã chết. Vấn đề là chuyện gì sẽ xảy ra với Seol Jihu?

 

“Mất rất nhiều thời gian, anh ấy mới thoát khỏi nỗi ám ảnh với Thiên đường và bắt đầu lại cuộc sống của mình trên Trái đất…. Nếu chúng ta liên tục cầu cứu anh ấy thì…. ”


Quan điểm của Kim Hannah là cô ấy không muốn làm phiền Seol Jihu và để cậu ấy có thể cân bằng lại cuộc sống bình thưởng ở Trái đất.

Ian gật đầu.


“Mm… Nếu cô nói vậy, tôi cũng không còn gì để phản bác….” - Ian rên rỉ.


Ian biết Seol Jihu quan tâm đến Thiên đường như thế nào.

 

“Nếu họ không gặp nguy hiểm mà chỉ đơn giản là không thể liên lạc với chúng ta, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Chúng ta sẽ lãng phí cơ hội này. Cơ hội để Seol Jihu cân bằng cuộc sống cá nhân. ” - Kim Hannah lắc đầu.


Ian ngậm miệng lại. Seol Jihu đã hy sinh rất nhiều vì Thiên đường. Đã đến lúc cậu ấy cần nghỉ ngơi một chút, và Kim Hannah không muốn phá vỡ nỗ lực của cậu ấy,


Thấy Ian im lặng, Kim Hannah đưa cho ông một mảnh giấy.


"Tôi nghĩ chúng ta có thể giải quyết việc này mà không cần Jihu."


Tờ giấy có ghi danh sách những người tham gia đội cứu viện.


“Chà….!”


Dylan thốt lên sau khi kiểm tra danh sách.


“Erica Lawrence và Mary Rhine… Tôi nghe Valhalla định chiêu mộ hai cao thủ này. Có vẻ như những tin đồn là sự thật. ”


“Có cả Cô Eun Yuri và cả cô Flone? Có Eun Yuri, nghĩa là cô phù thủy Mộng Ảo kia cũng sẽ tham gia sao? "


“À, là cô gái đó hả? Cô ấy rõ ràng đã đóng một vai trò rất lớn trong việc đánh bại các Tư lệnh Ký sinh trùng trong trận chiến cuối cùng. ”


Nhìn thấy vẻ mặt tươi tỉnh của Ian và Dylan, Kim Hannah nói thêm.


"Đó chưa phải là tất cả."


Cô ấy chỉ vào một cái tên trong danh sách.


"Còn có một Chấp chưởng giả nữa."


Nhìn theo ngón tay Kim Hannah, hai người đều sững sờ trong giây lát.


“... Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói rằng Invidia đã chọn một Chấp chưởng giả.”


“Tất nhiên, vì chúng tôi đã giấu nó suốt thời gian qua. Ngôi sao của Đố kỵ cũng muốn giữ bí mật. Ngay cả ở Valhalla cũng không nhiều người biết chuyện này”.


“Oho, Ngôi sao của sự đố kỵ….”


“Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, trận chiến chắc chắn sẽ đơn giản. Vì vậy, tôi huy động người đó để đảm bảo an toàn…. ”


Kim Hannah ngừng lại.

Ian xoa xoa bộ râu của mình. 

Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Dylan liếc nhìn Kim Hannah.


“Mặc dù không gọi Seol… có vẻ như Valhalla đang dốc toàn lực cho chuyến đi này.”


"Chúng tôi phải cẩn thận với tất cả các kịch bản có thể xảy ra." - Kim Hannah nói với giọng nghiêm trang -“Và... hai người hiểu cho, hai người không cần phải cố gắng quá sức.”


"Ý cô là gì?"


“Giải cứu đội thám hiểm sẽ là ưu tiên hàng đầu của chúng tôi, nhưng nếu tình hình đã đến mức không thể kiểm soát, các vị có thể quay lại ngay.”


Kim Hannah tiếp tục.


“Nếu sự việc quá nghiêm trọng, tôi sẽ lập tức báo cho  Jihu. Và tôi không chỉ thông báo cho tất cả Chấp hành viên mà còn liên hệ với tất cả các thành phố. Có thể nói, nhiệm vụ này như một quá trình chuẩn bị để thu thập manh mối về những gì đã xảy ra. ”


"...Tôi hiểu rồi." - Dylan cười khúc khích sau khi yên lặng lắng nghe - “Quả không hổ danh là Quý cô Cáo. Với phần thưởng lớn và một đội ngũ được đầu tư kỹ lưỡng, tôi đoán mình không còn lựa chọn nào khác”.


Dylan hất tờ giấy sau khi xoa cằm.


"Được rồi. Tôi nhận nhiệm vụ." - Anh ta gật đầu và nói - “Tôi sẽ là người tiên phong trong cuộc thám hiểm này. Tất nhiên là có cả ngài Ian đi cùng. ”


"Cảm ơn anh." - Kim Hannah mỉm cười.



*



Thế là, chuyến thám hiểm thứ ba của Valhalla bắt đầu. 

 

“Chúng tôi đến Đế quốc vừa rồi. Chúng tôi sẽ sớm đi vào khu vực đó. ” - Oh Rahee nói vọng vào tinh thể liên lạc.

Sau đó, cô thở dài: " Kim Hannah vẫn chưa nhận được phản hồi từ đội đầu tiên."


“Có nghĩa là, chắc chắn rằng có điều gì đó đã xảy ra với họ”


“Đừng vội kết luận. Chúng tôi đã nghe nói rằng tàn tích bên dưới cung điện phức tạp hơn bất kỳ mê cung nào từng được phát hiện ”.


Oh Rahee tặc lưỡi và ngửa đầu lên. 

Bầu trời tối đen dù đang là giữa ban ngày.

Cô khẽ lẩm bẩm.

"Có phải bầu trời của Đế chế luôn tối như thế này không?"

Trong trí nhớ của cô, sau cuộc chiến cuối cùng với Ký sinh trùng thì bầu trời rất ấm áp và rõ ràng. Hiện tại, cô không nhìn thấy những đám mây đen hay sương mù, nhưng bầu trời có vẻ tối hơn bình thường.


Khi cô đang nghĩ rằng mình tưởng tượng ra chuyện đó...


"Chờ đã." - Ian gọi Oh Rahee lại.


"Có chuyện gì vậy?"


“Chúng ta trao đổi một chút.”


Oh Rahee tò mò nghiêng đầu. Thái độ của Ian khá lạ lùng. Thường thì ông già này rất vui tính và hay cười đùa, nhưng hôm nay lại có vẻ trầm tư.


"Được thôi."


Oh Rahee đi cùng Ian và tách khỏi đội thám hiểm. Trong khi họ đang thì thầm…


"...Chờ đã" - Oh Rahee đột nhiên nhíu mày - “Ngài nói vậy nghĩa là…”


“Tôi hy vọng mình cũng sai. Nhưng cẩn thận vẫn hơn."


Ian ra hiệu với Dylan, và Dylan tham gia cuộc trò chuyện của họ. Ba người tranh luận một lúc lâu.


Cuối cùng, Oh Rahee thở dài trong khi ôm đầu.


“... Nếu mọi người nghĩa vậy.... được rồi. Này, cô! Phải, là cô đó!" - Oh Rahee chỉ vào ai đó - "Đến đây."


"Huh? À, vâng! ”


Một người phụ nữ tóc xoăn vội vàng chạy đến chỗ cô. Rachel Chastain. Cô ấy là Cung thủ của Đội 3 và đang được huấn luyện. Tất nhiên, cô ấy vẫn chưa phải là một High Ranker.


"Đừng vào cùng chúng tôi. Hãy đợi bên ngoài."


"Hở?"


“Kể từ bây giờ, cô là đầu mối liên lạc của chúng ta. ”


“Đường dây liên lạc…?”


Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Rachel Chastain, Oh Rahee nói với giọng khó chịu.


"Cô có bị ngốc không? Tôi đang nói rằng hãy giữ liên lạc với chúng tôi trong khi chúng tôi bước vào tàn tích. Cô là cung thủ kiểu gì mà không hiểu chuyện đó? "


"Uh ... Chỉ mình tôi sao?"


"Vậy cô có muốn vào với chúng tôi không?"


Nghe điều này, Rachel Chastain do dự. Mặc dù tham gia để tích lũy kinh nghiệm nhưng cô không thực sự muốn đi vào tron tàn tích. Cảm giác lạnh lẽo và u ám làm cô sợ hãi.


"Để tôi giải thích." - Ian tiến lên một bước - “Công việc mà chúng tôi giao cho cô không có gì khó khăn, vì vậy đừng sợ hãi. Chúng ta chỉ đang cố gắng kiểm tra xem các kết nối của tinh thể giao tiếp có vấn đề gì không ”


“Ồ, nếu chỉ có vậy…”


"Nhưng." - Ngay khi nét mặt của Rachel Chastain sáng lên một chút, Ian đã cắt lời cô ấy - “Chỉ cần ghi nhớ một điều. Dù thế nào đi nữa, cô không được ngắt tinh thể. ”


"Phải, tất nhiên."


“Và nếu kết nối liên lạc của chúng ta bị cắt đứt…” - Giọng Ian từ từ lắng xuống - “Và kết nối không phục hồi lại sau 20 phút… hãy bỏ chạy ngay lập tức.”


"...Sao cơ?" - Rachel Chastain không dám tin vào đôi tai của mình.


“Tôi vẫn chưa xong. Đây là một phần quan trọng." - Ian hạ thấp giọng hơn nữa - “Nếu cô trở về thành phố thành công, đừng dừng lại để báo cáo với bất kỳ ai. Ngay cả với Chủ hội của Valhalla. Hãy quay trở lại Trái đất càng sớm càng tốt… ”


Ian dừng lại và đưa một tờ giấy.


“Gọi cho số này và giải thích tình hình. Sau đó, người đó sẽ lo liệu mọi thứ ”.


Rachel Chastain cầm lấy mẩu giấy trước khi ngập ngừng quay nhìn. Oh Rahee nhìn lại và gật đầu với khuôn mặt vô cảm.


“Chuyện này là vì lợi ích của tất cả mọi người, vì vậy hãy làm theo lời ông ấy. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm”.


"...Hiểu rồi."


Rachel Chastain cẩn thận nắm chặt mảnh giấy. Oh Rahee quay lại.


"Bây giờ chúng ta vào chứ?"


“Uhm. Đi thôi."


Ngay sau đó, nhóm thám hiểm bước vào tàn tích.


Chỉ còn lại một người ở lại.



*



Sau khi vào hoàng cung, đội cứu hộ tìm thấy cầu thang dẫn xuống lòng đất và tiến lên. Khi họ đến tầng ngầm đầu tiên, mê cung đã xuất hiện.


Tuy nhiên, điều này không gây ra vấn đề gì. Tất cả những gì họ phải làm là lần theo dấu vết của nhóm Marcel.


Đi theo đường hầm và tiến xa hơn, cuối cùng cả đội đã đến tầng thứ hai dưới lòng đất. Nói chính xác hơn, đây là nơi Đội 1 thiết lập căn cứ của họ.


"Đây là…."


Nhìn cảnh tượng trước mắt, đội cứu hộ không nói nên lời. Họ không thấy dấu vết của một trận chiến. Lều, túi ngủ và túi hành lý được bảo quản hoàn hảo.


Họ thậm chí còn nhìn thấy những đá mana cảnh báo. Với tính cách tỉ mỉ của Marcel Ghionea, anh ta đã cài chúng xung quanh căn cứ. Những viên đá chưa phát nổ, có nghĩa là không có kẻ đột nhập nào.


Chuyện này thật kỳ lạ. Khung cảnh như thể có ai đó sẽ bước ra để chào đón họ, nhưng chỉ có một sự im lặng chết chóc bao trùm căn cứ.


"‘Kết nối sao rồi….?"


Viên pha lê vẫn được kết nối với Rachel Chastain. Có nghĩa là, trong phòng không có thứ gì gây nhiễu tín hiệu liên lạc.


“Có lẽ tinh thể bên kia đã bị hỏng. Hoặc điều gì đó đã xảy ra. "


Kịch bản sau có nhiều khả năng xảy ra hơn, nhưng Oh Rahee không nói gì và nhìn Dylan.


"Anh có phát hiện ra gì không?"


"Đừng đánh giá thấp tôi." - Dylan bước lên trước câu hỏi của Oh Rahee - “Mặc dù tôi vắng mặt nhiều năm, nhưng kinh nghiệm và kiến ​​thức vẫn còn".

Sau khi vào trại căn cứ, Dylan chậm rãi đi quanh phòng. Oh Rahee, người đang đứng yên ở lối vào, đột nhiên nhìn chằm chằm vào một chỗ.


"... Tinh thể giao tiếp?"


Có khoảng tám tinh thể liên lạc đang xếp trong góc. Oh Rahee ngay lập tức bước tới.


"Sao chúng lại ở đây?"


"Có vẻ như họ đã sử dụng nơi này như một tháp điều khiển."


Khi Eun Yuri đột ngột thò đầu vào, Oh Rahee hơi nao núng và nghiến răng.


“Ahhh, cô làm tôi sợ đấy. Tháp điều khiển thì sao?"


“Vâng, cô giáo và tôi đã tăng cường hiệu năng của các tinh thể giao tiếp. Có thể coi chúng giống như những camera an ninh. Có vẻ như họ đã sử dụng những tinh thể đó cho chuyến thám hiểm này ”.


"Hmmm....Rất hợp với phong cách của anh chàng đó. Nhưng đúng là một quyết định hoàn toàn hợp lý." - Oh Rahee thản nhiên nói rồi khoanh tay - “Dù sao đi nữa, mê cung này phức tạp đến mức cần nhiều tinh thể liên lạc như vậy cơ à?”


Oh Rahee nghiêng đầu và chìm vào suy nghĩ. Sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô ấy liếc nhìn Eun Yuri: "Chúng ta có nên thử bật chúng lên không?"


"Tại sao lại không." - Eun Yuri nhún vai - “Miễn là các kết nối vẫn tồn tại, chúng sẽ hoạt động như bình thường”.


"Tốt lắm. Hy vọng chúng ta may mắn. Hãy thử một lần xem."


Oh Rahee bật cười. Eun Yuri lặng lẽ truyền mana của mình vào các viên pha lê.


Mặt khác…


"Tôi không thấy điều gì đặc biệt đáng chú ý." - Dylan, người đang kiểm tra kỹ lưỡng các con đường, lắc đầu - “Dường như có hai người đã ở lại căn cứ. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ như họ đã vội vàng chạy vào con đường này. "


Anh duỗi thẳng đầu gối đứng dậy. Sau đó, anh bối rối sau khi nhìn lại.


Những người còn lại của đội cứu hộ đang tập trung tại một điểm duy nhất, nhìn chăm chú vào một tinh thể liên lạc. Tất cả đều ngây người và bàng hoàng.


“... Dylan…” - Ian há hốc mồm và chỉ vào viên pha lê bên dưới - “Đến đây… và xem này….”


Giọng ông run lên. Trong số một số tinh thể liên lạc nằm trên mặt đất, chỉ có một tinh thể sáng lấp lánh.


“Có chuyện gì vậy, ngài Ian? Tại sao mọi người… ”


Dylan bước tới và nhìn vào tinh thể liên lạc sáng mờ. Vào lúc đó, Dylan nhíu mày.


"...Chúa ơi."


Sau đó anh ta lẩm bẩm như thể anh ta không thể tin vào mắt mình.


“Cô ấy… làm gì ở đó…?”


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


MỤC LỤC



Phụ chương 46



1 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.