Khát vọng trở về - Phụ chương 38: Số mệnh an bài

 "Puhahahahahaha!"


Khi Seol Jihu giải thích tình hình, Kim Hannah bật cười lăn lộn.


"Thật vậy luôn? Chúa ơi, tôi chịu thua mấy người đó! "


Cô ấy cười ngoác miệng ra, trong khi liên tục đập vào bàn.


“Khụ khụ! Đúng, đó thực sự là một giải pháp quyết liệt! Cậu không thể làm ai đó mang thai, nếu cậu là một cô gái! ”


Kim Hannah lau nước mắt và cố gắng lấy lại bình tĩnh.


Seol Jihu nở một nụ cười chua chát.


“Chết tiệt, đúng là một giải pháp sáng suốt! Nhưng đột nhiên trở thành phụ nữ… Có hơi quá đáng không? ”


"Không hoàn toàn không. Yuhui là người đề nghị, nhưng tôi là người đồng ý. Tôi thừa nhận rằng tôi cảm thấy hơi khó xử khi trở thành phụ nữ… nhưng tôi cũng không cần phải phải sống như thế này mãi mãi. Ít nhất thì tôi sẽ được an tâm trong một thời gian dài ”.


"Chà, nếu cậu đã nói vậy thì tùy thôi."


Kim Hannah gật đầu, rồi đột ngột nghiêng người về phía trước.


"Chờ đã, sau đó...  điều gì sẽ xảy ra?"


"Ý cô là gì?"


“Dòng chảy của thời gian ở Thiên đường và Trái đất chênh lệch rất nhiều. Cơ thể của cậu sẽ già đi theo thời gian của Thiên đường, nhưng nó sẽ phục hồi khi quay trở lại Trái đất ”.


“Không đâu. Mọi chuyện sẽ nương theo dòng chảy thời gian của Trái đất. "


Seol Jihu giải thích cho Kim Hannah, nhưng cô ấy lắc đầu.


"Dù sao đi nữa, điều gì sẽ xảy ra trên Trái đất?"


“Quá trình lão hóa vẫn như cũ. Chỉ là, tôi có thể chọn giới tính mà mình muốn. ”


"Ồ, điều đó có thể ư?"


“Uhm. Không dễ chút nào, vì vậy Gula-nim đã yêu cầu tôi cung cấp cho bà ấy vài thứ "


Seol Jihu với giọng bình thản. Kim Hannah nghiêng đầu.


"Một yêu cầu?? ”


“Ừm. Nữ thần nói rằng, để tôi có thể chuyển giới tính khi ở Trái đất, sẽ cần một lượng quyền năng lớn. Nữ thần bảo rằng số lượng điểm đóng góp của tôi rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ chất lượng".


"Vì thế?"


“Gula nói rằng nữ thần cần vài thứ trong kho của tôi, vì vậy tôi đã đưa chúng cho bà ấy.”


"Cậu đã đưa cho bà ấy những gì?"


“Hồi trước, có vài vị khách kỳ lạ đã để lại những thứ kỳ dị thay cho tiền. Tôi cứ nghĩ họ là khách hàng bình thường, nhưng dường như không phải. Ai mà ngờ rằng miếng thịt và miếng xúc tu của họ lại là những vật phẩm chứa thần tính cơ chứ? "


Seol Jihu khẽ càu nhàu. Kim Hannah cũng cười thầm.


'Người đàn ông này….'


Cậu ấy luôn làm được những điều đáng kinh ngạc. Nếu không phải vì chứng nghiện cờ bạc, có lẽ cậu ta đã trở thành một vĩ nhân trên Trái đất.


"Cô còn câu hỏi nào nữa không??"


"Chưa, chưa" - Kim Hannah mỉm cười - “Tôi đang tự hỏi tại sao một người đẹp bắt mắt như cậu, à, cô... lại đến tìm tôi. Chắc không phải để khoe hả?? "


"Huh? Tôi xinh vậy sao?? Có thật không?"


‘Người phụ nữ’ trước mặt Kim Hannah nghiêng đầu mở to mắt. Kim Hannah cảm thấy nghẹt thở. Seol Jihu nữ có đôi mắt trong sáng vô cùng, cử chỉ ngây thơ và các đường nét thanh tú trên khuôn mặt. Với vẻ đẹp thuần khiết, con thỏ trắng đáng yêu này đã khơi dậy bản năng chiếm hữu trong lòng Kim Hannah.


Ngay cả khi là phụ nữ, sức mạnh hủy diệt của Seol Jihu cũng rất đáng sợ.


"Dù sao, tôi đến đây để xin lời khuyên của cô."


"Lời khuyên? À, tôi đoán đàn ông và phụ nữ rất khác nhau về mặt sinh học. Nhưng…." Kim Hannah nhìn lướt qua Seol Jihu trước khi khoanh tay. “Tôi nghĩ không cần đâu. Cậu cứ sống như chính bản thân mình là được".

"Tại sao lại thế?"


"Rồi cậu sẽ biết. Bây giờ cậu là một cô gái xinh đẹp, nên cậu có lợi thế hơn trước nhiều."


“Hmm? Tại sao?"


“Cậu không cần quan tâm. Dù sao, tôi không thể để cậu rời đi như thế này. Hãy chờ ở đó một lát ”.


Kim Hannah đứng dậy và tiến đến chỗ Seol Jihu.


"Cô định làm gì?"


Cô ấy dang tay về phía Seol Jihu. Giữa mỗi ngón tay là những dụng cụ trang điểm cơ bản như lược và cọ.


“Aiii, tôi thực sự không muốn trang điểm đâu….”


"Ở yên đó. Chị sẽ biến cưng thành bông hoa đẹp nhất trên Thiên đường. ”


Cầm một miếng bông, Kim Hannah cúi xuống và bắt đầu chăm sóc da mặt Seol Jihu.

 

*


Quá trình trang điểm bắt đầu. Kem dưỡng, kem nền, phấn lót… Sau khi hoàn thành quy trình trang điểm cơ bản, Kim Hannah đưa Seol Jihu xuống suối nước nóng dưới tầng hầm và tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.


Seol Jihu ngơ ngác hỏi rằng thứ tự trang điểm có bị sai hay không, nhưng Kim Hannah chỉ trả lời: "Đây là bí quyết trang điểm của quý cô Cáo."


Kim Hannah nói rằng cách trang điểm của cô ấy sẽ giúp cho lớp trang điểm tồn tại suốt cả ngày, dù nước mưa hay mồ hôi cũng không thể rửa trôi được. Lý do là da đã hấp thu các tinh  chất và vật liệu trang điểm một cách kỹ lưỡng.

Tất nhiên, Seol Jihu nghe những chuyện này mà không hiểu gì cả, nên cậu cứ để mặc Kim Hannah, cho cô ấy làm gì thì làm.

Thực tế, Kim Hannah trang điểm cho mình đã giỏi lắm rồi, nhưng khi trang điểm cho người khác thì còn giỏi hơn. Sau khi tắm xong, Kim Hannah thoa dầu thơm lên cơ thể Seol Jihu. Tiếp theo, cô dùng bút kẻ mắt để tạo đường viền rõ ràng hơn, gắn thêm mi giả và chuốt mascara.

Sau khi trang điểm xong, Kim Hannah đưa cho Seol Jihu một chiếc quần lót xinh xinh và một chiếc váy trắng tinh.

"Tuyệt quá! Thật hoàn hảo!"


Kim Hannah mỉm cười hài lòng và Seol Jihu với ánh mắt mê đắm. Giống như một nghệ sĩ vừa tạo nên một tác phẩm nghệ thuật.

Seol Jihu thực sự không quan tâm đến chuyện này, nhưng thấy Kim Hannah hạnh phúc thì cậu cũng cảm thấy vui lây.

“Được rồi cô gái, thử đi dạo xem. Mọi người sẽ ngất ngây vì cô em cho mà coi. "


Kim Hannah vỗ vào lưng Seol Jihu với một nụ cười tự tin. Mặc dù Seol Jihu cảm thấy mình đang bị biến thành con búp bê của Kim Hannah, nhưng cậu vẫncảm ơn cô ấy và bước ra ngoài với một tiếng thở dài.



*



“Uhaaaaam! Ngủ ngon quá~ ”


Mặt trời đã lên cao. Hugo bước ra khỏi phòng, vươn vai và ngáp dài.


“Mm…. Có lẽ hôm nay mình sẽ đến chỗ Seol để ăn bữa trưa… hmm? ”


Hugo đang hào hứng đi xuống và nghĩ về hương vị ramen của Seol Jihu, đột nhiên dừng lại. Đó là bởi vì anh ta tình cờ gặp một người phụ nữ ở cầu thang.


"...."


Ngay lập tức, Hugo trở nên choáng váng. Người phụ nữ cũng giật mình nhìn lại Hugo.


"Xin chào!"


Ngay sau đó, người phụ nữ chào anh với một nụ cười rạng rỡ.


"Anh vẫn khỏe chứ??"


Hugo vẫn còn bàng hoàng. Vì lý do nào đó, tâm trí anh dường như trở nên hoàn toàn trống rỗng.


"Hmm?"


Khi Hugo đứng đó mà không nói gì, người phụ nữ nghiêng đầu. Sau đó, cô ấy nở một nụ cười tuyệt đẹp rồi vui vẻ bước xuống cầu thang.


Mái tóc đen của cô ấy đung đưa trong không khí như làn nước. Khuôn mặt  tươi tắn và đôi mắt trong veo của cô ấy toát lên vẻ đẹp ngây thơ. Bên dưới làn váy bồng bềnh là một đôi chân trắng như sữa. Hơn nữa, cô ấy tỏa ra một hương thơm dịu dàng khiến anh cảm thấy mê đắm.


Hugo quên cả việc hỏi tên cô. Anh không đủ can đảm để làm như vậy. Chỉ nhìn cô thôi cũng đủ khiến tâm trí anh trống rỗng hoàn toàn.


Ngay cả sau khi cô ấy đi, Hugo vẫn đứng lặng một lúc lâu. Chỉ có mùi thơm thoang thoảngcủa cô ấy vẫn còn vương vấn và xộc vào mũi anh.


Hugo cứ thế thẫn thờ nhìn xuống cầu thang.



*



Sau khi họp xong, Kazuki bước ra khỏi phòng họp, cùng với em gái mình.


“Thay vì đi đến một vùng đất xa xôi và lạ lẫm, chúng ta nên chọn một mục tiêu an toàn hơn...….”


Khi đang nói về một chuyến thám hiểm, anh ấy đột ngột dừng lại. Ayase Yui, em gái của Kazuki, ngơ ngác khi thấy phản ứng kỳ lạ của Kazuki.


Kazuki vẫn đứng sững sờ và trố mắt ra.


"Oppa?"


Kazuki không trả lời. Hàm của anh ấy dường như sắp rơi xuống đất. Yui quay theo hướng Kazuki đang nhìn, và thấy một người phụ nữ đang đi xuống cầu thang. Đó là lần đầu tiên Yui nhìn thấy cô ấy.


"Ah! Xin chào ~ Ka… ”


Seol Jihu vẫy tay và chào Kazuki. Rồi cậu chợt nhận ra, tất cả mọi người đều không biết gì về tình hình của cậu. Nhưng cậu cũng có cảm giác ngại ngùng khi phải giải thích điều đó cho họ.


Ngay khi Seol Jihu đang băn khoăn xem có nên nói với họ hay không, Kazuki tiến lại gần cô ấy như thể anh ấy bị mê hoặc.


'Ah.'


Seol Jihu hơi lo lắng.  Kazuki, một trong những Cung thủ giỏi nhất ở Thiên đường, liệu anh ấy có thể nhận ra cậu hay không? 

Khi Seol Jihu còn đang bối rối, Kazuki đã đứng trước mặt cậu.


"Xin lỗi, nhưng cô em là ai?"


"...Huh?"


"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy em ở đây."


Có vẻ như Kazuki không nhận ra. Trong thâm tâm, Seol Jihu thở phào nhẹ nhõm.


“Ồ, tôi là….”

 

Thấy cô gái xinh đẹp tỏ ra do dự và lo lắng, hai mắt Kazuki sáng lên.


"Tôi đến đây để bàn công việc."


"Công việc?"


"Vâng, tôi đến đây để gặp Chủ hội."


"À, ý em là... gặp Kim Hannah." - Kazuki gật đầu với một nụ cười dịu dàng hiếm thấy - "Tuyệt lắm. Tôi cũng đang trên đường đi báo cáo với Đại diện Kim. ”


"Ah vâng..."


“Hãy để tôi mạn phép dẫn em đến đó.”


"Hở?"


Thấy người phụ nữ chớp mắt, Kazuki vội vàng tiếp tục.


“Tên tôi là Ayase Kazuki. Tôi phụ trách Đội 3 của Valhalla ”


Anh ta cố gắng nói bằng giọng dịu dàng và thân thiện hết cỡ. Kazuki thực sự đang bối rối.


Rồi Kazuki nhíu mày. Hỏi thăm danh tính của một người xa lạ là một việc bình thường, tại sao anh ấy lại ngại ngần thế này? Tại sao anh ấy lại nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì đó?


Ngay lúc đó, người phụ nữ khẽ mỉm cười.


"Tất nhiên, tôi đã nghe nói về anh."


"...Cô đã nghe nói về tôi ư? Tôi rất vinh dự."


Nghe những lời này, sự hoài nghi trong tâm trí Kazuki bỗng biến mất vào khoảng không. Nước da của anh sáng bừng lên.


"Và cảm ơn anh đã đề nghị giúp tôi, nhưng không cần đâu."


Giờ thì anh ấy lại bối rối trước những lời tiếp theo của cô.


"Tôi vừa gặp cô ấy rồi."


"Ah…"


Kazuki thốt lên. Trông anh vô cùng tiếc nuối.


'Anh ấy bị sao vậy?' -  Yui nhíu mày khi nhìn Kazuki. Đáng lẽ anh ấy phải tránh đường cho cô ấy đi chứ, cô ấy đã xong việc rồi mà? Không, thông thường Kazuki sẽ chẳng thèm hỏi xem cô ấy là ai.


“Uh… vậy thì… ít nhất em có thể cho tôi biết tên của em không?”


Chuyện gì đã xảy ra với giọng điệu của anh ấy Anh ấy đang nói bằng giọng dịu dàng và lịch sự hơn hẳn lúc bình thường.


"Tên của tôi ư?"


"Đúng rồi đó, cô là ai?"


Yui chen vào giữa họ. Trước ánh mắt nghi ngờ của Yui, người phụ nữ trở nên bối rối và chạy xuống cầu thang.


"Cô ta thật đáng nghi!"


Yui bặm môi  và nhíu mày. Tuy nhiên, cô hoảng hốt và quay sang một bên, vì cảm thấy một ánh mắt sắc bén đang nhìn xuyên thấu mình. 

Thật vậy, Kazuki đang bực bội trừng mắt nhìn cô ấy.


"Tại sao anh lại lườm em??"


"...."


"Em hỏi, tại sao anh lại lườm em!?"


"...Không có gì."


Kazuki nhắm mắt lại. Anh thở dài thườn thượt, gục đầu xuống với vẻ chán nản.


“Anh bị sao vậy, Oppa? Anh điên à? Anh bị trúng tiếng sét ái tình hay sao? ”


"...Anh không biết."


Kazuki cắn môi trước hàng loạt câu hỏi của Yui. Ngay cả lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy Seo Yuhui, cũng không làm cho anh bị choáng như thế này.

Thế mà, ngay khi nhìn thấy người phụ nữ này, anh đã bị một cảm xúc kỳ lạ thu hút.


“Anh cũng chưa bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì như thế này….”



*



"Nguy hiểm quá."


Seol Jihu bước nhanh qua sảnh. Thành thật mà nói, cô không ngại phải giải thích tình hình với mọi người. Vấn đề là cô cảm thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt hau háu và thèm khát.


Khi cô đang nghĩ về việc quay lại nhà hàng của mình…


"Ah!"


Seol Jihu vô tình bị vấp và ngã về phía trước. Đó là do cô chưa quen với sự thay đổi về chiều cao và vóc dáng của mình.


Chính lúc đó. Cơ thể Seol Jihu lơ lửng giữa không trung. Seol Jihu  mở to mắt ngạc nhiên. Một cánh tay dài, vạm vỡ đang đỡ lấy eo cô.

Khi cô từ từ ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một người đàn ông tóc dài, vạm vỡ với khuôn mặt đáng sợ. Tất nhiên, đó là Vlad Halep.


"Ah…. Cảm ơn anh."


Seol Jihu lo lắng cúi đầu. Đó là bởi vì Vlad đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.


“Ừm… Có thể buông tôi ra được không?"

Vlad Halep nhìn thẳng vào người phụ nữ bối rối trước mặt anh, sau đó…

Vụt!

Anh ta đột nhiên nắm lấy cánh tay của người phụ nữ và kéo cô ấy sang một bên.


"C-Chờ đã!"


Bị Vlad Halep kéo đi xềnh xệch, Seol Jihu ngơ ngác ngồi xuống ghế salon và nhận lấy chiếc cốc mà Vlad Halep đưa ra. Đó là cà phê bơ.


“Tại sao anh lại… Chà, tôi rất biết ơn vì điều đó, nhưng…”


Dù bối rối, Seol Jihu vẫn cầm lấy ly cà phê và cẩn thận nhấp một ngụm. Đôi bàn tay thanh mảnh của cô ôm lấy chiếc cốc, đôi môi nhỏ nhắn thanh tú nhấp ngụm cà phê, cổ họng trắng như sữa. 

Vlad Halep ngây người nhìn người phụ nữ khi cô ấy uống cà phê. Cô ấy trông như bước ra từ một bức tranh.

"Hmm?"


Khi người phụ nữ liếc nhìn anh, Vlad Halep bối rối và quay đi.


"Ừm ... Anh đưa cho tôi cái này để làm gì?"


Nghe câu hỏi này, miệng Vlad Halep khẽ mở ra. Anh ấy dịu dàng lên tiếng.


“A... Tại vì trông em có vẻ lo lắng….”


"Tôi?"


“Giống như em đang bị rượt đuổi… vì vậy tôi muốn em bình tĩnh lại….”


Anh ngập ngừng tiếp tục.


“Và anh cũng muốn bảo vệ em, mỗi khi em gặp nguy hiểm….”


Vlad Halep nói bằng giọng tình tứ, và nở một nụ cười khoe hàm răng trắng muốt trên khuôn mặt dữ tợn.


"... Pft!"


Ngay lúc đó, người phụ nữ bật cười, tay bịt miệng. Đôi mắt của Vlad Halep mở to.


"A... xin lỗi. Tôi chỉ thấy buồn cười một chút”.


"Tại sao…."


“Ý tôi là, anh không phải là thành viên của Valhalla sao? Vậy thì anh nên hiểu rằng tôi không cần ai bảo vệ cả! ”


Seol Jihu huých vào cẳng tay của Vlad Halep.


“Dù sao, tôi chưa bao giờ thấy anh như thế này. Không ngờ anh lại lãng mạn như thế? "


Vlad Halep thẫn thờ tay cô chạm vào anh. Vì lý do nào đó, anh ấy không ghét cảm giác này.


"Dù sao thì cũng cám ơn anh. ”


Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, Vlad Halep cảm thấy thoải mái hơn, và anh lấy hết can đảm để hỏi.


“Cà phê thế….”


"À, tuyệt vời!"


“... Tôi rất vui….”


Khóe miệng anh tiếp tục nhếch lên.


Ngay sau đó, người phụ nữ vẫy tay và bỏ đi. Vlad Halep ngồi đó, cười ngớ ngẩn và mân mê cốc cà phê mà cô bỏ lại. Nó vẫn còn ấm. Anh đưa cái cốc lên và hítttttttt hà.


"... Oppa?"


Oana Halep, người tình cờ đi ngang qua phòng khách, nghi ngờ đôi mắt của mình. Ông anh dữ tợn của cô đang ôm cái cốc, cười như một tên ngốc với cái miệng há hốc.



*



"Này!"


Sau khi đi ra ngoài vườn, Seol Jihu hào hứng reo lên. Cô ấy nhìn thấy một nhóm các Thú nhân bé nhỏ đang tụ tập với nhau để chơi đùa.


"Các ngươi ~!"


Khi cô ấy gọi những quả cầu lông tơ, chúng quay về phía cô ấy và ngay lập tức đông cứng lại.


"Mấy đứa có khỏe không?"


Cô bước đến sau khi chào hỏi nhẹ nhàng và sau đó thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở vị trí trung tâm của nhóm. Đó là Yi Sungjin.


"Ồ, cậu đang cho chúng ăn?"


Cô bước đến chỗ Yi Sungjin, cúi xuống và nhìn chiếc đĩa trên tay cậu ta. Bộ ngực gợi cảm của cô ấy bị trĩu xuống vì nặng, và Yi Sungjin sợ hãi giật mình quay lại.


"Kking!"


Vào lúc đó, một trong những cục bông sủa nhặng xị. Nó đứng bằng hai chân sau trên đùi Yi Sungjin, miệng ngậm một bông hoa.


"Ồ, cái này tặng ta ư?"


Người phụ nữ vén tóc ra sau tai và ngồi xổm xuống. Nhặt lấy bông hoa, cô ấy cù thú nhân vào chỗ này chỗ kia. Cục bông lăn ra và uốn éo vì sung sướng.


“Thật tuyệt vì cậu vẫn ổn, Yi Sungjin ”


Người phụ nữ mỉm cười với Yi Sungjin. Cậu ta vẫn đóng băng tại chỗ, mắt dán vào hai quả đào to bự lấp ló sau lớp váy.


“Cảm ơn cậu vì đã quan tâm đến họ. Cậu thật tốt bụng."


Cô đưa tay về phía trước và nhẹ nhàng xoa đầu Yi Sungjin. Cảm nhận được bàn tay mềm mại chạm vào, cổ của Yi Sungjin gập lại như cổ rùa.


“Tôi phải đi đây. Hẹn gặp lại câậu sau!"

 

Người phụ nữ quay lại. Đám thú nhân lít nhít đuổi theo cô và tiễn cô. Yi Sungjin, người đang nhìn chằm chằm vào vòng eo mảnh mai của cô, bỗng cúi thấp đầu xuống. Với hai má đỏ bừng, cậu đưa tay chạm vào đầu mình, nơi vẫn còn hơi ấm của người phụ nữ.



*



Sau khi trở lại nhà hàng, người phụ nữ bắt đầu công việc kinh doanh trong ngày ngay lập tức. Một phần vì có rất người xếp hàng chờ đợi từ trước khi nhà hàng mở cửa, một phần vì cô ấy còn muốn kiểm tra xem hiện tại mình sẽ làm ra món ramen có mùi vị như thế nào.


Tuy nhiên, lượng khách hôm nay hơi khác một chút. Khách hàng nhiều hơn hẳn bình thường, mà hầu hết họ đều là nam giới. Một số người đang xếp hàng đã nôn nóng tới mức, họ thậm chí còn bắt đầu la hét với những khách hàng đang dùng bữa trong quán, yêu cầu những người này ăn càng nhanh càng tốt.

"Thế nên em mới nói là, chúng ta nên đóng cửa nhà hàng."


Seo Yuhui cười khổ khi nhìn người phụ nữ đang chăm chỉ nấu ăn. Nhưng cô ấy có thể làm được gì? Dù đã biến thành phụ nữ, niềm đam mê nấu mì của Seol Jihu vẫn không hề thay đổi.

“Chủ  quán đi đâu rồi? Quan trọng hơn, cô nương xinh đẹp này từ đâu đến? ”


“Cô ấy là em họ của Jihu. Jihu phải vắng mặt một thời gian, vì vậy chúng tôi đã nhờ cô ấy đến giúp đỡ”.


“Ồ, vậy à? Vùng Trung lập có mở đâu nhỉ? "


"Chúng tôi đã sử dụng một điều ước Thiêng liêng."


“À, đúng. Vậy, tên đầu bếp mới là gì? ”


"Seol Jisoo."


Seo Yuhui đã trả lời cặn kẽ mọi câu hỏi mà cô ấy nhận được. Nhờ đó, Seol Jihu - à quên, giờ là Seol Jisoo - có thể nấu ăn mà không cần lo lắng về bất cứ điều gì khác.


“Seol Jisoo. Thật là một cái tên đẹp. Cô ấy cũng là một đầu bếp xuất sắc. Tôi nghĩ ramen của cô ấy thậm chí còn ngon hơn của chủ quán! ” - Một khách hàng nói đùa và cười toe toét.


"Hả? Các người nói gì?"


Tất nhiên là họ chỉ đang đùa, nhưng Seol Jisoo giận dữ hét lên.


"Dừng lại nào. Dù sao thì anh vẫn là anh thôi mà" - Seo Yuhui thì thầm và an ủi Seol Jisoo.


“Bọn điên!” - Seol Jisoo khẽ càu nhàu trước khi nhìn về phía một chiếc bàn. Một cặp đôi đang ngồi ở đó — Marcel Ghionea và Marika Larisa.


Marika Larisa đang thưởng thức ramen, nhưng Marcel Ghionea chỉ giả vờ ăn nó. Anh ta cầm đũa trong khi ánh mắt anh dán chặt vào thân hình của Seol  Jisoo.


Đôi mắt Seol Jisoo nheo lại.


‘Mì nguội hết rồi….’


Seol Jisoo tặc lưỡi và làm một bát ramen mới. Cô rời khỏi bếp và thay bát ramen khác.


"Ăn cái này đi cho nóng."


"V-Vâng?"


"Mì của anh nguội và nhão rồi kìa."


"A... Vâng."


"Lần này, đừng để nó bị nhão nữa nhé”. - Seol Jisoo nháy mắt với anh rồi quay lại.


“Đ-Được rồi! Cảm ơn cô! Cảm ơn rât nhiều!" - Marcel Ghionea dõng dạc đáp lại. Sau đó anh ấy cắm mặt vào bát với một biểu cảm vô cùng xúc động.


"...."


Marika Larisa nhìn Marcel Ghionea chằm chằm trước khi liếc nhìn Seol Jisoo. Sau đó, cô ấy nhìn vào má Marcel Ghionea, chúng đang đỏ bừng lên.


"... Anh có vẻ vui quá nhỉ?"


"Hmm?"


“Cứ ở đó mà ăn mì đi. Tôi về đây. "


Tak! Cô đặt đũa xuống và tức giận dậm chân bỏ đi.


"M-Marika!"


Marcel Ghionea ngẩng lên. Nhưng anh vẫn ăn xong bát mì rồi mới đuổi theo cô.



*

Nhà hàng đóng cửa. Seol Jisoo đi đến ngôi đền, nói rằng cô ấy sẽ trở về nhà. Trong khi đó, Seo Yuhui đi đến tòa nhà của Valhalla. Seol Jisoo đã đến gặp Kim Hannah và trở lại như một nữ thần. Cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra.


Nhưng khi đi vào  sảnh, cô lập tức cảm nhận được một bầu không khí kỳ lạ. Nhìn xung quanh, cô thấy một nhóm bốn người đàn ông. Bắt đầu từ Hugo, Kazuki, Vlad Halep và Yi Sungjin, tất cả đều ngồi ngây ra. Một vài người trong số họ đang nhìn chằm chằm lên trần nhà với đôi mắt mơ hồ.


"... Họ bị làm sao vậy?"


Seo Yuhui nắm lấy Chohong, người đang ở gần đó và hỏi.


"Tôi không biết." - Chohong tặc lưỡi và nhún vai - "Một cô gái nào đó đã đến đây vào khoảng giữa trưa, và họ trở nên như vậy từ lúc đó đến giờ."


"Một cô gái?" - Lông mày của Seo Yuhui nhếch lên.


“Trời ạ, họ mới dậy thì à? Họ đột nhiên trúng tiếng sét ái tình hay sao vậy? ”


Nghe vậy, Seo Yuhui cảm thấy lo lắng.

 

"Anh Hugo, xin chào."


Để đánh giá đúng tình hình, cô đến gần Hugo và chào. Nhưng trước sự ngạc nhiên của cô, Hugo không hề đáp lại.


"Anh Hugo?"


“Haaaaa….”


Khi cô gọi lại tên anh, Hugo thở dài. Sau đó anh ta nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.


"Tôi xin lỗi, nhưng cô có thể để tôi yên được không?"


"?"


“Tôi đang nghĩ về người con gái đó. Tôi … cần một chút thời gian... ”


Hugo quay lưng lại với cô. Seo Yuhui thực sự bị sốc. Từ trước đến nay Hugo luôn bám theo cô và tìm mọi cách để nói chuyện với cô. Nhưng bây giờ, anh ấy thẳng thừng từ chối cô ấy! 

Không chỉ riêng Hugo.


“Thật kỳ lạ….”


Kazuki cau mày, đưa tay đặt lên trái tim mình.


“Tại sao trái tim tôi cảm thấy trống rỗng… và tại sao nó lại đau đến vậy…?”


Không giống như hai người kia, Vlad Halep lắc lư cái đầu.


“Fufu, cô ấy khen cà phê của tôi… Lần sau, tôi sẽ pha một ly ngon hơn nữa….”


Trong khi đó, Yi Sungjin lại xoa đầu mình và cười hề hề.


Sau khi quan sát họ một lúc, Seo Yuhui mở cửa sổ trạng thái của mình. Sau đó, cô ấy sợ hãi nhảy dựng lên. Danh hiệu ‘Đóa hoa thiên đường’ đã biến mất khỏi cửa sổ trạng thái của cô. 

Đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên không.


'Không đời nào. Không thể nào!'

Nếu Seol Jisoo thực sự tước đoạt danh hiệu này từ cô ấy, điều đó có nghĩa là cô ấy đã thu hút hàng ngàn người trong vòng chưa đầy một ngày.


“Chết rồi! Còn ở Trái đất nữa! '


Seo Yuhui vội vã quay lại.



*



Sau khi về Trái đất, Seo Yuhui chạy đến trạm gác của lối vào chính. Vì Phi Sora hiện đang ở Thiên đường, cô ấy đoán rằng những người bảo vệ sẽ ngăn Seol Jisoo lại.


Nhưng không. Cô không thể tìm thấy Seol Jisoo ở lối vào chính. Cô chỉ nhìn thấy một người lính canh đang đờ đẫn nhìn lên bầu trời. Giống như cảnh cô thấy ở Valhalla.


Tại quầy lễ tân của Tòa nhà 101 cũng vậy.


"Chuyện gì đã xảy ra? Các anh cho người ngoài vào mà không kiểm tra danh tính của cô ấy? "


“Cô ấy nói rằng cô ấy đến thăm ai đó….”


“Thế còn hệ thống liên lạc nội bộ? Không ai gọi điện để xác minh cho cô ấy sao? "


"Không…."


"Vậy thì, tại sao !?"


“À… tôi đã bảo cô ấy ghi thông tin của mình vào sổ để theo dõi. Hehe, vậy là tôi đã có tên và số của cô ấy ”.

Các nhân viên đã chiến đấu với nhau để giành giật số điện thoại của Seol Jisoo. Ngay cả SY Apartments cũng đã trở nên hỗn loạn.

 

'Ôi trời ơi, ôi trời ơi!'


Seo Yuhui vừa nhìn chằm chằm vào thang máy vừa cầu nguyện cho không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, khoảnh khắc cô ấy bước ra ngoài… 

Rầm! Một âm thanh khô khốc vang lên. Seo Yuhui vội vàng chạy đến và nhìn thấy một cảnh tượng vượt qua cả trí tưởng tượng của cô.


Seol Jisoo đang khom vai, đưa hai tay che ngực và dựa lưng vào tường. Đứng trước mặt cô là Kim Soohyun, một tay dựa vào tường, một tay đặt lên ngực. Vẻ mặt bối rối hiện rõ trên mặt Chiến Thần.


"Tại sao anh lại làm thế…."


Kim Soohyun đáp lại giọng nói yếu ớt của Seol Jisoo.


"... Xin lỗi, tôi không có ý làm em sợ đâu." - Kim Soohyun từ từ rời tay khỏi bức tường - “Chỉ là… tôi không biết… tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy điều gì như thế này….”


“Tôi đã nói với anh, tôi chính là…”


“Không thành vấn đề.” - Kim Soohyun hít một hơi thật sâu. Sau đó anh nhìn Seol Jisoo một cách kiên quyết - "Tôi chỉ muốn nói với em điều này."


Anh nói từng tiếng rành mạch.

“Nếu đó là em, anh sẵn sàng làm mọi...…!”


Chát!

Một âm thanh buồn tẻ vang lên. Kim Soohyun lắc lư trước khi ngã ngửa ra.


"Thế là đủ rồi."


Seol Jisoo nhìn lên. Cô nhìn thấy Hwajung đang nhíu mày tức giận.


"Cái quái gì thế này! Tâm hồn của cô ta là một người đàn ông đó! Anh chỉ cần quan tâm đến bề ngoài của cô ta thôi sao? Anh có bị điên không !? ”


Hwajung dùng chân thúc vào Kim Soohyun.


Kim Soohyun không phản ứng. Anh ta dường như đã chết.


“Haaa…. Tôi cứ tưởng anh đã kìm chế tốt hơn. Nhưng hóa ra, giang sơn dễ đổi bản tình khó dời!? ”


Hwajung bế Kim Soohyun lên trước khi nhìn Seol Jisoo và tặc lưỡi. Sau đó cô ấy nhìn lại Seo Yuhui.


"Cô nên tha cho anh ấy đi."


"...."


“Làm như thế này cũng không  thay đổi được số phận của anh ấy đâu. Trái lại, anh ta sẽ có một hậu cung ngược ”.


"...."


“Nếu cô muốn nhìn thấy cảnh các chàng trai ôm ấp vuốt ve chồng mình thì... xin mời.”


Sau khi trách móc Seo Yuhui, Hwajung kéo Kim Soohyun trở về phòng của họ. 

Một sự im lặng khó xử bao trùm trong bầu không khí.


'"Tại sao mọi thứ lại thành ra thế này?" - Seo Yuhui thở dài.


“Jihu….” - Cô ấy đến gần Seol Jihu và gục đầu xuống - “Hãy cứ… quay lại….như cũ thôi.”


Seo Yuhui đã giương cờ trắng đầu hành. Cuối cùng, hình phạt của Seol Jihu chỉ kéo dài trong vòng chưa đầy một ngày.


Hậu quả duy nhất của sự việc này là, Seol Jihu liên tục bị một nhóm đàn ông quấy rầy trong nhiều tuần tới. Họ yêu cầu cậu khai ra địa chỉ và số điện thoại của cô em họ Seol Jisoo.


MỤC LỤC



Phụ chương 38




8 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.