Khát vọng trở về - Phụ chương 40: Đứa trẻ của Trùng hậu

Seol Jihu là một anh hùng đã chiến đấu quên mình vì Liên bang và nhân loại để chống lại Ký sinh trùng. Không có lý do gì để cậu ta phải bỏ trốn,  vì chính cậu đã vạch trần những kẻ phản bội mà Ký sinh trùng nuôi dưỡng trong nhân loại. 

Rõ ràng là, cậu ta đổi phe vì một quyết định nào đó trong tâm trí của mình.


"Chúng ta sẽ giả vờ chào đón hắn... Cứ để mắt đến hắn cẩn thận, sớm muộn hắn cũng lòi đuôi thôi.""


Các Tư lệnh quyết định rằng, khi đến thời điểm, tất cả sẽ cùng nhau tấn công seol Jihu và giết cậu ta, một lần và mãi mãi. Chúng lo sợ Trùng hậu quá mê mẩn với việc khuất phục Seol Jihu nên có thể để lộ sơ hở.


Tuy nhiên, chúng nhanh chóng cảm thấy sững sờ.

Theo suy luận của chúng, đáng lẽ Seol Jihu sẽ phải hành động lén lút để tìm cách liên lạc với đồng đội của mình, hoặc thực hiện bất kỳ âm mưu nào khác.


Nhưng Seol Jihu không bao giờ đơn độc. Cậu ta luôn ở bên cạnh Trùng hậu, 24 giờ một ngày, bảy ngày một tuần.


Không biết cậu ta làm gì, sáu Tư lệnh quyết định theo dõi cậu. Chúng không thể tin vào mắt mình. Seol Jihu đang cuộn tròn và nằm ngủ trong lòng Nữ hoàng ký sinh trùng! 

Nhưng hóa ra, điều này lại là hành động bình thường nhất.

Một ngày nọ, khi các Tư lệnh đến đại sảnh, chúng ngạc nhiên khi thấy rằng Seol Jihu đã mất tích. Tuy nhiên, đôi cánh xương của Nữ hoàng Ký sinh trùng liên tục di chuyển lên xuống.


Ngay sau đó, chúng bàng hoàng phát hiện ra rằng Seol Jihu đang chơi với đôi cánh của nữ hoàng. 

“Mấy thứ này thật thú vị”  - Seol Jihu nói, và tuyên bố rằng cậu đang giúp Nữ hoàng Ký sinh trùng tập thể dục cho đôi cánh. 

"Một, hai, một, hai!" - Cậu ta liên tục hét lớn.


Sau đó, một ngày khác, Seol Jihu bò lên vai Nữ hoàng Ký sinh trùng. Cậu ta nắm chặt mái tóc giống như xúc tu của nữ hoàng và kéo. Anh ta thậm chí còn nhảy khỏi vai Trùng hậu và dùng sợi tóc để đánh đu.

Mọi chuyện thậm chí còn tồi tệ hơn khi anh ta trở nên mệt mỏi sau khi chơi và quay trở lại lòng trùng hậu để chợp mắt. Ngay cả một cử động nhỏ nhất cũng đánh thức cậu ta.

Mỗi khi bị thức dậy, Seol Jihu nổi cơn thịnh nộ và thậm chí còn đá vào bụng Nữ hoàng ký sinh trùng. Rõ ràng là cậu ấy không thích bị quấy rầy khi đang ngủ. Trùng hậu phải ngồi yên mấy tiếng đồng hồ để cậu được ngủ yên.


“…”


Patience không thể che giấu sự bàng hoàng của mình khi nhìn thấy cảnh này. Ả không thể tìm thấy từ nào để diễn tả cảm xúc của bản thân. Ả chưa bao giờ thấy ai vô lễ với Trùng hậu như vậy.

Tuy nhiên, trước những trò hề của Seol Jihu, thái độ của Trùng hậu còn gây sốc hơn. 

Trùng hậu vốn cực kỳ khắc nghiệt và nghiêm khắc, nhưng giờ mụ ta dường như hoàn toàn hài lòng. Không, phải nói là mụ đã hành động rất nhân hậu. Và hơn thế nữa, đôi khi Trùng hậu nhìn xuống Seol Jihu trên đùi mình và xoa đầu cậu ta với ánh mắt trìu mến.


"Rõ ràng là Bệ hạ thiên vị Tư lệnh  số 4", các Tư lệnh phàn nàn với nhau, "Bệ hạ đã thay đổi."


Cuối cùng, Charity cảm thấy tình hình này không ổn chút nào, nên hắn đã bước lên phía trước.

"Thưa Bệ hạ, xin hãy cho phép kẻ bề tôi này nói vài lời với Tư lệnh số 4.”

[?]

“Anh ấy và tôi bây giờ là đồng đội, nhưng chúng tôi vẫn còn nhiều điều cần phải tìm hiểu về nhau. Ngoài ra, anh ấy là người duy nhất trong số chúng tôi có thể hòa hợp hoàn toàn với thần tính, ngay từ khi tái sinh. Tôi tin rằng mình có thể học hỏi được nhiều điều từ anh ấy ”.


Ý thức được quyền lực của Seol Jihu, Charity cẩn thận chọn lời nói sao cho lễ độ và tôn trọng nhất có thể.


[Ta chấp thuận.] - Trùng hậu đồng ý mà không do dự.


Thực tế, mụ biết rõ về sự bất mãn trong lòng các Tư lệnh.


Vấn đề là mụ cũng không biết làm gì với Seol Jihu.


[Charity đã đến tận đây để tìm gặp ngươi. Ngươi hãy thử nói chuyện với hắn.]


Seol Jihu nhìn lên Trùng hậu bằng ánh mắt lờ đờ mà không nói thành lời.


Khoảnh khắc đó, Trùng hậu có thể đọc được suy nghĩ của Seol Jihu qua ánh mắt lờ đờ kia.

"Tôi muốn ở lại đây," - Ánh mắt đó như muốn nói vậy. Đó là một lời từ chối thẳng thừng.


[Ngươi là Tư lệnh của Ký sinh trùng. Ta không thể ép buộc ngươi kết bạn với những kẻ khác, nhưng ít nhất ngươi nên chuẩn bị để thảo luận về chiến lược với họ.]


Nữ hoàng đã cố gắng thuyết phục Seol Jihu nhưng vô ích. Anh ngáp dài, cong người như một con mèo và nép sâu hơn vào lòng mụ.


Trùng hậu thở dài và nghĩ ngợi hồi lâu.


[… Ra ngoài chơi một chút đi.]


Mụ ta đã thay đổi cách lựa chọn từ ngữ của mình.


Điều này lập tức có hiệu quả, Seol Jihu nhanh chóng nhổm dậy khỏi lòng mụ ta.


"Tôi phải chơi với anh ta hả?"


Charity nhìn nữ hoàng với ánh mắt khó hiểu.


Nữ hoàng Ký sinh trùng vẫn im lặng.


“… Được rồi, ra ngoài chơi thôi” - Seol Jihu mỉm cười.


Charity bối rối lắc đầu.



*



"Thành thật mà nói, tôi đã rất sốc khi anh đến đây.


Charity lên tiếng ngay khi họ bước ra khỏi cung điện.


Thực lòng, hắn không biết phải làm gì với Seol Jihu. 


“Kế hoạch nuôi dưỡng những kẻ phản bội đã thất bại... Và… tôi thật đau lòng khi phải thừa nhận điều này, nhưng Liên bang và nhân loại đã giành chiến thắng vang dội tại Pháo đài Tigol.”


“…”


“Và tôi hiểu rằng Ký sinh trùng đang bước vào giai đoạn khó khăn. Nhân loại và liên bang đã bắt tay với nhau, những kẻ phản bội bị thanh lọc, và sức mạnh của anh ngày càng tăng... ”.


Đang nói dở, Charity liếc nhìn về phía sau.


Seol Jihu đang nhìn xung quanh. Trông thái độ của cậu ta không có gì khác thường, nhưng trông cậu ta có vẻ hơi buồn chán.


“Tất nhiên, chúng tôi thực sự vui mừng khi anh đến đây. Thật đấy. "


Charity ho khan vài tiếng và giảm tốc độ.


“Nhưng, thú thật là, chúng tôi tò mò muốn biết tại sao người anh hùng của nhân loại và liên bang lại quay đầu bỏ họ. Tại sao anh lại sang phe chúng tôi, trong khi chúng tôi đang thất thế”


Seol Jihu dừng lại.


"Điều đó có thực sự quan trọng không?"


Cuối cùng cũng đã có phản ứng. Charity Gớm ghiếc bèn dừng lại.


"Chà, điều đó không quan trọng lắm."


Hắn từ từ quay lại và đối mặt với Seol Jihu.


Hắn có thể cảm nhận được rằng bầu không khí xung quanh Seol Jihu đã thay đổi.


“Tôi đã đào tẩu sang phe Ký sinh trùng. Tôi đã trở thành một thực thể ký sinh và hấp thụ một thần tính. Điều anh lo lắng sẽ không xảy ra đâu. "


"Ồ dĩ nhiên rồi." - Charity nhẹ nhàng vẫy các xúc tu của mình,  cố gắng làm Seol Jihu bình tĩnh lại - “Chúng tôi chỉ tò mò về lý do của anh. Hoặc ước muốn thầm kín của anh, đại loại vậy."


Charity tiếp tục nói thêm.


“Chúng tôi đã tập hợp dưới trướng Nữ hoàng vì những lý tưởng mà Bệ hạ đã đề ra. Chúng tôi muốn nghe câu chuyện của anh, vì sự minh bạch sẽ giúp chúng ta tin tưởng nhau. Bởi vì, thừa nhận anh và tin tưởng anh là hai điều hoàn toàn khác nhau, chắc anh cũng hiểu. ”


Seol Jihu khịt mũi: “Vậy thì, để tôi hỏi anh một câu.”


"Xin mời."


"Nếu tôi nói cho anh biết lý do - anh có hứa là sẽ không cười tôi không?"


"Hrm?"


“Có thể anh sẽ nghĩ lý do đó là tầm thường, nhưng tôi thì không. Mỗi người đều có điều gì đó mà họ không thể chấp nhận được. "


Giọng của Seol Jihu trở nên sắc lạnh.


Trong khi đó, Charity cười thầm.


Dường như hắn ta đã chạm đúng chỗ đau của Seol Jihu.


"Tôi đã từng là một con người, vì vậy tôi biết...."


"Không, anh không biết đâu."


"?"


“Vì anh đã từng là một con người, nên  tôi không thể tin tưởng anh. Anh sẽ không hiểu được tôi, giống như những người khác. " - Seol Jihu nheo mắt  lại - “Không chỉ riêng con người!. Các vị thần cũng vậy. Chết tiệt! Tôi không đòi hỏi tiền bạc hay danh vọng! Tôi đã làm rất nhiều cho họ, nhưng họ đã không ban cho tôi thứ mà tôi muốn— ”


Abhorrent Charity có cả trăm câu hỏi nhưng vẫn im lặng. Seol Jihu có vẻ tức giận, đó là một điều tốt. Cuối cùng thì cậu ta cũng bắt đầu bộc lộ cảm xúc thật của mình.


"Mong ước của tôi? Mẹ kiếp... Được thôi. Tôi sẽ nói cho anh nghe."


Seol Jihu nghiến răng sau. Một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt cậu.


“Điều tôi muốn là... nhân loại phải bị hủy diệt hoàn toàn. Người bản địa, người Trái Đất, Thất đại tội... Họ phải trả giá cho sự sỉ nhục và đau khổ mà tôi đã phải gánh chịu. "


“Hừ….”


 Charity khẽ kêu lên một tiếng nhỏ.


Không có cách nào để biết chi tiết, nhưng tất cả các từ khóa đều ở đó.


Trả giá, sỉ nhục, đau khổ….


Tại thời điểm này, cảm xúc  thực sự của Seol Jihu đã lộ diện..


Những luồng nộ khí thù hận bao quanh Seol Jihu là có thật. 


"Tôi xin lỗi vì đã hỏi một câu hỏi cá nhân như vậy."


Charity quay lại, giờ hắn đã thoát khỏi mọi nghi ngờ.


"Đúng rồi. Anh cũng nên nói chuyện với Humility Khó coi. Tôi biết anh ta rất ngưỡng mộ anh".


Hắn quyết định đẩy kẻ rắc rối này cho Tư lệnh số hai.



*



"Giương vũ khí lên! Giương vũ khí lên! ! Tiến về phía trước!"


Rầm! Rầm! Rầm!


Humility Khó coi đang bận rộn huấn luyện  những người lính của mình.


"Liên tục di chuyển! Đừng tụt lại phía sau…. Hừm? ”


Trong lúc đang cất tiếng thét lớn, Humility đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt chăm chú nhìn mình. Hắn vội quay người lại.


Ở đó, hắn ta nhìn thấy một vị khách bất ngờ. Seol Jihu ngồi chống tay trên đầu gối và quan sát, ở cách đó không xa.


"Cơn gió nào mang anh đến đây?"


Humility Khó coi vừa hỏi vừa cởi bỏ mũ giáp, và cưỡi con ngựa ma đến gần.


Seol Jihu bình thản đáp.


“Charity đã bảo tôi đến đây. Anh ấy nói rằng anh muốn nói chuyện với tôi ”.


"Là vậy sao? Tôi rất thích trò chuyện với anh, nhưng tôi đâu có nói với Charity về điều đó nhỉ”.


"Thế à?" - Seol Jihu thản nhiên nhún vai - “Dù sao, đội quân của anh thật tuyệt. Binh lính của anh di chuyển rất nhịp nhàng và kỷ luật. Từ khi chúng ta còn là kẻ thù, tôi đã ngưỡng mộ anh rồi”.


"Ah, anh cứ quá lời, hí hì."


Vui sướng trước lời khen ngợi của Seol Jihu, Humility cười lớn, răng hắn va vào nhau và phát ra những tiếng lộp bộp.


“Nhưng mà vẫn còn nhiều lỗi lắm….”


Nghe đến đây, tiếng lộp độp đột ngột dừng lại.


“Hừ. Tôi luôn biết rằng anh là một chiến binh xuất chúng, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh cũng là một chỉ huy ”.


Humility đáp lại, giọng mang theo chút châm chọc.


“Hãy nói cho tôi biết nào, vị anh hùng của chiến trường, tôi còn sai sót chỗ nào? Tôi sẽ chú ý đến lời khuyên của anh "


Tia sáng lóe lên trong mắt Seol Jihu.


Khóe miệng cậu cũng cong lên.


Humility không biết rằng những dấu hiệu này báo hiệu một trò đùa sắp đến. Vì vậy, hắn tỏ ra không hài lòng.

“Tại sao anh lại im lặng? Hãy nói tôi nghe sai lầm của mình nào”.


“Đó không phải là một sai lầm, chỉ là một vấn đề cần cải thiện. Thế thôi."


"Dù sao đi nữa, tôi cần lời khuyên của anh."


“… Vậy thì.”


Nụ cười nhếch mép của Seol Jihu đột nhiên biến mất, và khuôn mặt cậu trở nên nghiêm túc.


"Anh có nhớ những gì mình vừa nói không??"


"Hm?"


"Giương vũ khí lên! Giương vũ khí lên! ! Tiến về phía trước! … Anh vừa nói những lệnh này, đúng không? ”


"Ờ, phải."


"Đó chính là vấn đề."


Humility nghiêng đầu bối rối.


"Tôi không hiểu. Ý anh là sao? Giải thích chi tiết hơn xem nào”.


“Rất đơn giản. Chỉ cần một câu là được rồi. Tại sao anh phải nói dài dòng như vậy? ”


"Nhưng... Nói thế thì sao??"


"Tất nhiên là có vấn đề rồi. Thật là lãng phí năng lượng. "


Humility Khó coi nhìn chằm chằm vào Seol Jihu. Hắn thực sự băn khoăn, không biết liệu Seol Jihu có nghiêm túc hay không.

Cuối cùng, hắn chậm rãi giải thích:

“Tôi đã làm điều đó để nâng cao tinh thần của những người lính. Với tư cách là một chỉ huy, tôi có nghĩa vụ lãnh đạo các chiến binh của mình. Thúc đẩy cao tinh thần cho họ cũng là một nhiệm vụ quan trọng".


“Hừm, nếu những người lính đã tin tưởng anh, quy trình đó không cần thiết. "


“Tôi không hiểu. Một hoặc hai từ có thể có tác động lớn đến diễn biến của trận chiến ư? "


"Đúng. Và nhiệm vụ của người chỉ huy là xem xét tất cả các khả năng và chọn con đường tốt nhất có thể. Không phải sao? "


Humility siết chặt trường kiếm trong tay. Hắn không thích cách nói chuyện ngạo mạn của Seol Jihu, chưa kể những lời của cậu ta nghe có vẻ sai sai.


Nhưng Humility cũng cảm thấy nghi ngờ. Cậu đã chiến thắng Ký sinh trùng rất nhiều lần, biết đâu quan điểm của cậu cũng có lý?

Humility cố gắng nói chuyện một cách khiêm nhường.

“… Tôi vẫn không thể hiểu được. Tôi không nghĩ rằng mình đã làm gì sai ”.


Khi Humility định quay ngựa bỏ đi, Seol Jihu tặc lưỡi và đứng dậy.


"Có một câu nói ở đất nước của tôi."


"?"


“Một thay đổi nhỏ tạo nên sự khác biệt lớn”.


“… Hrm?”


“Theo quan điểm của tôi,  một người chỉ huy chịu trách nhiệm về hàng ngàn sinh mạng thì không nên bỏ qua những chi tiết dù là nhỏ nhất. Nhưng anh lại coi thường lời nói của tôi…. Có lẽ suy nghĩa của chúng ta không hợp nhau rồi ”


Seol Jihu giả bộ quay lại. Ngay khi đó, một bàn tay cồng kềnh nắm lấy vai cậu.


Humility Khó coi đã ngăn cậu lại.


"Tôi không thể bỏ qua những lời đó."


“…”


“Thành thật mà nói, tôi vẫn không biết quan điểm của anh có chính xác hay không. Nhưng đúng là…. Một thay đổi nhỏ có thể tạo ra sự khác biệt lớn.”


Seol Jihu ngước nhìn Humility với vẻ mặt trịnh trọng hơn bao giờ hết. Humility khẽ cúi đầu.


“Có lẽ tôi nên lắng nghe nhiều hơn. Hãy cho tôi nghe những lời khuyên quý giá của anh”.


Seol Jihu khẽ mỉm cười trước yêu cầu thẳng thắn của Tư lệnh số hai.


"Được, chúng ta là đồng đội mà."


"Cảm ơn anh."


“Thế này nhé, chiến trường hầu như không bao giờ tĩnh lặng. Luôn luôn có những âm thanh hỗn loạn ”.


"Đúng."


“Tôi hiểu rằng anh muốn khuyến khích quân lính của mình….”


"Đúng."


“Nhưng khi một sự kiện bất ngờ xảy ra vào lúc cấp bách, anh phải đưa ra quyết định trong tích tắc và chỉ huy binh lính của mình càng nhanh càng tốt. Anh vẫn hét lên dài dòng như thế sao? Mất tới vài giây đó”.


“Mm….”


"Đừng bao giờ lãng phí thời gian, nhất là trên chiến trường."


"Vậy thì tôi nên làm gì?"


"Đơn giản. Anh phải dùng từ ngữ hiệu quả hơn ” - Seol Jihu mỉm cười - "Chỉ cần nói "Xông lên". Câu đó vẫn có nghĩa tương tự, phải không?"


"Đúng."


"Sử dụng câu lệnh ngắn hơn, sẽ đem lại hai lợi thế."


"Như thế nào? Tôi sẽ ghi nhớ chúng kỹ lưỡng. "


“Thứ nhất, thời gian phản hồi giữa việc ra lệnh và thực hiện mệnh lệnh sẽ giảm xuống. Sự khác biệt nhỏ thôi, nhưng giá trị thì rất lớn. Anh biết rõ mà. "


“Hừm….”


"Thứ hai, anh có thể tiết kiệm thể lực của mình."


"Thể lực của tôi?"


"Đúng. Nói chuyện cũng tiêu hao thể lực. Ngay cả thở cũng tiêu hao thể lực. Anh có thể là một ngoại lệ vì anh là một xác sống, nhưng...   nguyên tắc chung vẫn không thay đổi " - Seol Jihu nghiêm mặt -  "Hãy tiết kiệm thể lực và để dành cho trận chiến của riêng anh. Một chiến binh tầm cỡ như anh, chắc hẳn đã nhiều lần rơi vào tình huống sinh tử ”.


“Vâng, vâng. Một vài lần khi tôi còn sống…. ”


“Tôi cũng vậy. Trong những lúc như thế, một hơi thở cũng quý giá”.


Humility xoa cằm. Thành thật mà nói, lập luận của Seol Jihu nghe có vẻ kỳ quặc nhưng cũng hợp lý đến không ngờ.


"Còn nữa. Nếu cải tiến điều đó, anh sẽ nhận được thêm một lợi thế nữa. ”


"Nữa ư?"


"Đúng. Nhìn đây."


Seol Jihu ngồi xổm xuống và dùng ngón tay viết chữ ‘Đi’ trên mặt đất.


“Ngôn ngữ này đến từ thế giới của tôi. Ý nghĩa cũng gần giống như từ "xông lên. ”


“Aha. Vậy là anh muốn rút ngắn câu lệnh hơn nữa"


“Phải, anh hiểu nhanh đó.”


Seol Jihu vỗ tay một cái rồi viết chữ ‘Đ’ xuống đất.


“Chúng ta có thể rút ngắn hơn nữa. Ký tự này được phát âm là ĐỜ. Nó là ký tự đầu tiên của từ kia. ”


“Về cơ bản chúng cũng giống nhau mà. Khi đọc lên, cả hai đều là một âm tiết. "


“Nhưng nó khó hiểu hơn, đúng không?"

"Aha!" - Humility Khó Coi gật đầu.


“Giả sử anh nói ĐỜ thay vì "Xông lên nào anh em!". Liệu kẻ thù có hiểu được không? ”


"Chắc là không."


“Thế đấy. Câu lệnh sẽ trở thành một mã bí mật.


"Tôi hiểu rồi! Nghe rất là hợp lý!' - Humility Khó coi vui vẻ đáp. Seol Jihu đã thuyết phục được Tư lệnh số 2.


"Vậy thì."


Seol Jihu phủi tay và đứng dậy. Cậu cười rạng rỡ với đồng đội của mình.


"Anh thử ra lệnh xem?"


Lát sau.


Rầm Rầm Rầm!


Humility gầm lên.


"ĐỜ ĐỜ!" (Đi đi)


Ngay trước khi  đội quân đến mục tiêu, hắn ta lại hét lên.


"DỜ DỜ (Dừng, dừng)!"


Đoàn quân dừng lại.


"QUỜ QUỜ (quay lại)!"


Những người lính lập tức rút lui.


Seol Jihu đứng ở xa quan sát, cúi đầu và lấy tay che miệng.


“Keuk…. Há há…! ”


Cậu đang cố gắng hết sức để kìm lại tiếng cười của mình. Tuy nhiên...


"Uhehehehehehe!"


Sung Shihyun bật cười lớn.


Hắn ta đang lăn lộn trên mặt đất theo đúng nghĩa đen.


Seol Jihu ngạc nhiên nhìn hắn.


"Huh? Ngươi đến đây từ khi nào?"


"Một lúc rồi. Ta không biết ngươi định làm gì nên đến xem, và....Ngươi đúng là một thằng khốn nạn! ”


Sung Shihyun đưa tay đấm bồm bộp xuống đất trong những tràng cười sảng khoái.


"Này. Tránh đường cho ta. "


Seol Jihu ho khan một tiếng rồi xoay người rời đi.


"Này! Chờ đã! Chờ ta với!"


"Đi chỗ khác. Đừng đến gần ta. "


"Nhưng tại sao? Cho ta chơi với!! ”


Vừa cười, Sung Shihyun vừa đuổi theo Seol Jihu.


“LỜ LỜ (làm lại,làm lại)!”


Tiếng của Humility vang vọng trên thao trường.


MỤC LỤC



Phụ chương 42






1 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.