Khát vọng trở về - Phụ chương 4: Trăng mật ở Hawaii
Thình thịch, Thình thịch, Thình thịch
Tim Seol Jihu đập nhanh hơn bao giờ hết. Khi cậu ta bước lên cầu thang từng
bước, bụng cậu ta cồn cào vì sốt ruột, và đầu gối của cậu ta chao đảo.
Nhưng tại sao? Seol Jihu không thể hiểu tại sao cậu lại lo lắng như vậy.
Bởi vì họ đã ở trên Trái đất ư?
Có thể lắm. Đây là lần đầu tiên họ ở bên nhau với tư cách là hai người bình thường chứ không phải là hai "người Trái đất ở Thiên đường".
Đúng là Seol Jihu đã gặp Seo Yuhui vài lần trên Trái đất trước đây… nhưng đây là lần đầu tiên họ ngủ trong cùng một căn phòng như thế này.
Trong khi Seol Jihu đang chìm đắm trong suy nghĩ, đôi chân của cậu đã đưa cậu lên phòng. Cậu khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Cổ họng cậu khô khốc khi nhớ lại ánh mắt mơ màng mà Seo Yuhui dành cho cậu kể từ khi gặp nhau. Nghĩ đến đó, Seol Jihu cảm thấy quần mình cộm lên, dường như có gì đó bên trong đang thức tỉnh.
Thật kỳ lạ. cậu ta đang vui vẻ trước khi đến nhà nghỉ, nhưng chỉ trong khoảng thời gian bước lên cầu thang, cảm xúc hạnh phúc của cậu ta đã được thay thế hoàn toàn bằng sự lo lắng.
Cặp đôi không nói một lời nào như thể họ đã hẹn trước với nhau.
“... Giờ em ổn rồi!.”
Ngay sau đó, Seo Yuhui cẩn thận nhảy khỏi tay Seol Jihu và đứng xuống đất. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Seol Jihu, cô lấy chìa khóa từ tay cậu và mở cửa. Sau đó, hai người bước vào với những bước chân nhẹ nhàng.
Không ai nói bất cứ điều gì ngay cả khi họ đã vào trong. Họ tránh mắt nhau và nhìn quanh phòng. Khi sự im lặng ngày càng kéo dài và khó xử, Seo Yuhui mới lén lút thở dài một hơi.
Soạt! Cô đóng rèm cửa và từ từ quay lại.
“Em sẽ… đi tắm trước.”
"Huh? À được rồi."
Seol Jihu vô tình gật đầu và nhìn chằm chằm vào Seo Yuhui khi cô đi vào phòng tắm.
Ào ào! Róc rách!
Tiếng nước chảy từ từ vang lên.
Seol Jihu đứng như trời trồng, không hề di chuyển một bước. Cậu nhìn quanh trái phải, đọc ngẫu nhiên một tập tài liệu du lịch, rồi uống một hơi cạn sạch một chai nước. Không hiểu vì sao, cậu cảm thấy cổ họng mình bị khô và rát.
Phải mất một thời gian dài cho đến khi Seo Yuhui bước ra. Chỉ 40 phút, nhưng có vẻ như 4 giờ đã trôi qua.
Seo Yuhui chỉ mang một chiếc khăn tắm quanh người. Khi cô ấy hất mái tóc ướt ra sau, quai hàm của Seol Jihu từ từ há hốc.
Seo Yuhui dừng lại ngay trước mặt Seol Jihu. Cô ngẩng đầu lên và nhìn cậu với đôi mắt long lanh.
Sau đó, Seo Yuhui đột nhiên đưa một tay vào trong khăn tắm của cô ấy. Những gì cô ấy làm tiếp theo thực sự gây sốc.
Tk. Một móc đã bị tháo. Khi Seo Yuhui từ từ đưa tay ra, một chiếc áo lót màu trắng lộ ra.
Seol Jihu mở to mắt. Seo Yuhui thả chiếc áo lót xuống đất và cúi xuống một chút. Khi cô ấy xoa hai đùi vào nhau và tinh tế vặn người, chiếc khăn quanh người cô ấy rung lên.
Khi cô đứng dậy và dậm nhẹ xuống đất, một thứ gì đó rơi xuống chân cô. Đó là một bộ đồ lót ren trắng, khêu gợi đến kinh ngạc.
Vậy là sau lớp khăn tắm chẳng còn gì nữa.
Đôi mắt của Seo Yuhui cong như vầng trăng khuyết.
Một hơi thở quyến rũ xộc vào mũi cậu.
Hơi thở của Seol Jihu như nghẹn lại.
Seo Yuhui duỗi chân ra. Cô ấy dường như đang đến gần Seol Jihu nhưng sau đó đột ngột quay lại. Từ từ, rất chậm, cô đi về phía phòng ngủ.
Cặp mông cô lắc lư như muốn thúc giục cậu. Nhìn chúng khêu gợi và quyến rũ đến nỗi Seol Jihu vô tình quay đầu về phía cô.
Nhận thấy ánh mắt của Seol Jihu đang dán vào vòng ba của mình, Seo Yuhui quay đầu lại và mỉm cười quyến rũ.
“Đừng để em đợi quá lâu… được không?”
Khoảnh khắc giọng nói ướt át của cô lướt qua tai Seol Jihu…
Cạch.
Cửa phòng ngủ đóng sập lại.
Sau đó Seol Jihu mới tỉnh ngộ. Cậu ấy đứng yên trong 20 giây trước khi thở hắt ra. Cậu ấy cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
Seo Yuhui bình thường không thấy đâu, giờ chỉ có một cô nàng cám dỗ đang quyến rũ cậu. Bằng chứng về việc đó vẫn còn ngay trước mặt.
Không lâu sau…
Seol Jihu nhận ra nguồn gốc của cảm giác sôi sục trong lòng. Đã quá lâu rồi !!! Kể từ lần cuối ngày xưa…
Ý nghĩ được ôm Seo Yuhui và ngủ ngon, giờ đã tan biến. Rõ ràng là họ có tình cảm với nhau, và khi Seo Yuhui tung ra những gợi ý rõ ràng như vậy, làm sao cậu ấy có thể ngồi yên được?
Thực ra, cậu không hề có ý định từ chối kể từ lúc bắt gặp ánh mắt của cô. Lý trí và cơ thể cậu đều đang thúc giục một cách mạnh mẽ.
Trong lúc Seol Jihu còn đang suy nghĩ, cơ thể cậu ấy đã tự di chuyển. Cậu cởi bỏ áo, cởi thắt lưng và quần, và tất… rồi sau đó cậu chạy vào phòng tắm.
Trong khi đó, Seo Yuhui đang dựa vào phòng ngủ, thở nặng nề.
"Phù, phù !"
Cô ấy vừa làm mấy chuyện vừa táo bạo vừa táo tợn, nên giờ cô đang phải chịu đựng sự xấu hổ. Tim cô đập mạnh đến mức như muốn vỡ tung.
‘Ôi mẹ ơi !!’
Cô đặt tay lên đôi má ửng hồng của mình rồi hạ xuống để cảm nhận trái tim đang đập.
Chính lúc đó.
Tiếng nước chảy ngừng lại, và cánh cửa phòng tắm bật mở.
"...Đã sẵn sàng rồi sao?"
Seo Yuhui cười khúc khích. Khi tiếng bước chân đến gần hơn, cô ấy vô thức đứng thẳng người. Chiếc khăn tắm của cô ấy trượt xuống.
Ngay sau đó, cánh cửa phòng ngủ bật tung, Seol Jihu ướt sũng bước vào. Cậu giẫm lên chiếc khăn tắm ở dưới đất và cảm nhận thấy hơi ấm còn đọng lại.
Bên trong căn phòng ngủ tối tăm, chỉ có một ngọn đèn mờ, Seo Yuhui đang nằm đắp chăn chờ đợi.
Trong trường hợp đó, bên dưới chăn phải là….
Seol Jihu nuốt nước bọt.
Một lần nữa, ánh mắt họ chạm nhau. Hơi thở của Seo Yuhui nghe to hơn bình thường.
Seol Jihu lặng lẽ đóng cửa lại. Sau đó, không một chút do dự, cậu thả chiếc khăn tắm của mình xuống.
“Huuu…!”
Seo Yuhui mở to mắt và hít thở sâu. Cô ấy có vẻ bị sốc. Cô ấy đang so sánh thực tế với lời kể của Flone.
Theo phản xạ, Seo Yuhui cố gắng che mặt lại nhưng sau đó lại cắn chặt môi dưới. Hít một hơi thật sâu, cô run rẩy cởi bỏ chăn. Mặc dù cô đã lấy hết can đảm, nhưng sự xấu hổ của cô vẫn còn đó khi cô vòng tay qua ngực và xoắn hai chân lên nhau.
"...."
Seol Jihu khẽ thở hổn hển.
Trời đã về đêm, nhưng cậu có thể nhìn rõ hình bóng của Seo Yuhui. Bàn chân cô cứng đờ vì lo lắng, và ở giữa hai cái đùi mềm mại ẩn chứa một cung điện bí mật.
Cặp mông tròn trịa như một chiếc nồi sứ trắng và vòng eo thon gọn khiến Seol Jihu sôi máu.
Đó không phải là tất cả. Những đường nối từ bờ vai hẹp đến gáy đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật. Ngoài ra, bộ ngực gợi cảm của cô lấp ló sau cánh tay và ánh mắt đắm đuối của cô, tất cả đều khiến Seol như muốn bùng nổ.
Sau một khoảnh khắc im lặng rất ngắn, Seo Yuhui nới lỏng vòng tay của mình. Sau đó cô ấy giang tay ra như để yêu cầu cậu ta nhanh lên.
Nhìn thấy điều này, Seol Jihu không thể kìm lòng được nữa. Cậu lảo đảo như bị mê hoặc rồi nhảy bổ lên giường như một con hổ.
Seo Yuhui không từ chối cậu ta. Trong thực tế thìngược lại. Cô vòng tay phải qua đầu Seol Jihu và dùng tay trái sờ soạng trên chiếc tủ cạnh giường.
“Haak—!”
Vào lúc đó, mắt Seo Yuhui mở to, và một tiếng rên rỉ dữ dội bật ra từ miệng cô. Các ngón tay trái của cô co lại theo phản xạ, và tắt công tắc đèn.
Bóng tối bao trùm trong phòng. Chỉ có ánh trăng bạc lấp ló qua rèm cửa chiếu sáng hai cái bóng của cặp đôi.
*
Ánh nắng chói chang ập vào mi mắt Seol Jihu.
“Mmm….”
Seol Jihu vừa mở mắt vừa xoay người. Tầm nhìn của cậu mờ ảo. Sau đó, cậu nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Cậu ấy đã dùng quá nhiều năng lượng đến nỗi toàn thân cậu ấy bị đau nhắc. Tuy nhiên, cậu vẫn cảm thấy thật sung sướng. Một cảm giác mềm mại, êm ái đang lan tỏa trên da thịt. Seo Yuhui nằm gọn trong vòng tay cậu, ngủ say.
Nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của cô, Seol Jihu vô thức đưa tay lên vuốt tóc cô. Khi bàn tay cậu vuốt tới eo của cô, mắt Seo Yuhui đã hơi mở ra.
“… Jihu….”
Một giọng nói khàn khàn vang lên. Không thể tránh được, cô ấy đã hét lên suốt đêm rồi.
Chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô ấy, Seol Jihu đã nở một nụ cười. Seo Yuhui cũng mỉm cười nhưng sau đó nhíu mày.
"Ah…."
"Chuyện gì vậy? Em có ổn không?"
"Em không biết…. Em đau khắp người…. Và ở đây vẫn còn đau một chút…. ”
Seo Yuhui vừa xoa bụng dưới vừa rên rỉ.
“Chờ một chút, để anh…"
"Mmmmmn."
Seo Yuhui nắm lấy Seol Jihu và ngăn cậu đứng dậy.
"Không sao đâu. Chỗ đó hơi đau, nhưng không phải theo cách tồi tệ…. ”
Seo Yuhui cười ngượng ngùng. Sau đó, cô nhẹ nhàng đẩy Seol Jihu nằm xuống.
“Hãy cứ… cứ như thế này một chút….”
Nghe thấy cô thì thầm bên tai, Seol Jihu lặng lẽ nhắm mắt lại. Cậu ấy cũng được tiếp thêm sinh lực vì đã cạn kiệt năng lượng vào đêm qua. Khi cậu thả lỏng cơ thể dưới làn da ấm áp của Seo Yuhui, giấc ngủ nhanh chóng đến với cậu.
Mãi đến trưa, Seol Jihu và Seo Yuhui mới rời khỏi phòng. Người đàn ông ở quầy lễ tân nhìn chằm chằm vào cặp đôi khi họ bước xuống cầu thang. Cuối cùng, anh ta đã thất bại trong việc ngăn chặn cô nàng nữ quái kia.
‘Anh ta toi rồi!! Anh ta sẽ chết mất !!’
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cặp đôi là cậu có thể biết được. Họ đi sát bên nhau, hai bàn tay nắm chặt, mặt đỏ như trái cà chua. Cách họ vừa bước xuống vừa tựa vào nhau, giống như nhìn một cặp đôi mới cưới sau đêm trăng mật.
“Chà… Có lẽ mọi chuyện cũng không tệ lắm ….”
Cả hai đều trông hạnh phúc. Người đàn ông ở quầy lễ tân lầm bầm trước khi cười khúc khích. Sau đó, khi Seol Jihu từ từ bước ra khỏi nhà nghỉ, anh ấy chắp tay lại và cầu nguyện.
‘Cầu mong cho chiến binh dũng cảm này sẽ bình an khi đối đầu với nữ quái ranh mãnh đó.’
Sau khi rời nhà nghỉ, cặp đôi tiến thẳng vào một nhà hàng. Bởi vì họ đã vật lộn cả đêm, nên dạ dày của họ đang kêu gào đòi thức ăn.
Ăn uống thỏa thích và phục hồi năng lượng, Seol Jihu ngồi xuống chiếc ghế dài bên bờ biển và nghỉ ngơi. Bởi vì họ ra khỏi giường muộn, mặt trời đã lên cao.
Cặp đôi tựa đầu vào nhau, nắm tay nhau và ngắm nhìn cảnh biển tuyệt đẹp. Tâm trạng hơi khác hôm qua. Seol Jihu có vẻ hơi choáng váng, gần như cậu vẫn còn nôn nao.
Sự thật thì Seol Jihu không còn quan tâm đến chuyến đi nữa. Cậu không thể thoát khỏi ký ức ngọt ngào của màn đêm hôm trước. Cậu ấy đã rất xúc động khi cậu ấy vùi mặt vào bộ ngực của Seo Yuhui vào đêm qua đến nỗi cậu ấy cảm thấy như không có gì hạnh phúc hơn thế nữa.
“Em chán quá….”
Rồi đột nhiên, một tiếng thì thầm lặng lẽ vang lên.
“Em muốn vui vẻ một chút….”
Seo Yuhui đang nhìn Seol Jihu với cặp mắt mơ màng.
"Ah."
Thoát khỏi sự bàng hoàng của mình, Seol Jihu vội gật đầu.
"Hãy xem nào. Chúng ta mới ăn xong …. Em có muốn đi xem gì không? ”
Seo Yuhui lắc đầu.
"Thế… Em có muốn đi dạo không??"
Seo Yuhui lại lắc đầu.
“Hay là… em muốn làm gì khác?”
Bây giờ Seo Yuhui mới gật đầu. Cô ấy không nói rằng cô ấy muốn làm gì. Nhưng, cô ấy cúi đầu xuống một chút và nở một nụ cười ngượng ngùng.
"Thế em muốn làm gì?"
Nghe câu hỏi của Seol Jihu, Seo Yuhui trả lời bằng cách chỉ tay về một hướng ở xa xa. Đó là nơi có nhà nghỉ.
Seol Jihu định hỏi, ‘Ồ, vậy em muốn nghỉ ngơi à?’
Nhưng cậu ta đã ngậm miệng lại ở giây cuối cùng.
Seo Yuhui chắc chắn đã nói rằng cô ấy muốn vui vẻ. Có vẻ như cô cũng đang nghĩ điều cậu đang nghĩ.
“Thật là trùng hợp. Anh cũng đang nghĩ đến chuyện đó ”
Uhuhuhuhu, Seol Jihu bật cười rồi vùng dậy. Seo Yuhui cũng cười theo.
Sau khi đưa Seo Yuhui về nhà nghỉ, Seol Jihu lấy chìa khóa và đi thẳng về phòng, để mặc anh lễ tân đang đứng ngẩn ngơ.
Ngay khi bước vào, họ đã ôm nhau và hôn nhau. Cởi bỏ trang phục, họ đi vào phòng ngủ.
Khi họ trèo giường, cuộc vui bắt đầu. Chiếc giường kêu cót két và rung chuyển khi những tiếng rên rỉ xen lẫn trong phòng.
Những trò chơi của họ không có dấu hiệu kết thúc, vì chẳng ai chịu thua.
“Hức…. Hức hức…. ”
“Haa…. Haaaaaaa— ”
Sau cơn bão, cả hai nằm vật ra giường. Đôi mắt lơ mơ của Seol Jihu và đôi mắt lấp lánh của Seo Yuhui nhìn lên trần nhà. Hoàng hôn đã hoàn toàn lắng xuống khiến bầu trời bên ngoài trở nên tối sầm.
Đó là lúc Seo Yuhui lén lút đứng dậy. Khi Seol Jihu cố gắng đứng dậy theo, cô đã đè lên ngực cậu và đẩy cậu xuống.
Sau đó, cô ấy hạ cánh an toàn để chiếc mông mềm mại của mình lên cơ bụng săn chắc của Seol Jihu. Khi Seo Yuhui dang tay ra, Seol Jihu cũng làm như vậy. Với nụ cười rạng rỡ, cặp đôi nắm tay nhau.
Đêm dài chỉ mới bắt đầu.
*
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Kim Hannah thở dài sau khi thấy tấm biển ‘tạm thời đóng cửa’ vẫn được treo trên cửa. Một tuần đã trôi qua kể từ khi Seol Jihu đi nghỉ. Không phải trong thời gian của Thiên đường, mà là thời gian của Trái đất.
Điều này có nghĩa là ba tuần đã trôi qua ở Thiên đường. Vì Seol Jihu không gọi điện - dù chỉ một lần, nên cô không thể không lo lắng. Mặc dù xác suất thấp, nhưng ai mà biết được chuyện gì có thể xảy ra? Dù sao đi nữa, ở Trái đất không có mana nên Seol Jihu không phải là một anh hùng toàn năng như ở Thiên đường.
Và như vậy, Kim Hannah hôm nay vẫn liên tục bấm điện thoại di động của mình. Y như những ngày trước.
—... Ồ, Kim Hannah đó à.
Lần này… Ngay khi cô ấy chuẩn bị cúp máy, Seol Jihu đã lên tiếng.
"Heyyyy?" - Kim Hannah trợn mắt - "Này, bây giờ cậu đang ở đâu?"
-Tôi…? Tôi đang ở Hawaii….
"Vẫn ở đó ư? Cậu nói rằng cậu sẽ ở đó trong ba ngày thôi mà? Giờ là cả tuần rồi! ”
-Một tuần…? L…Lâu… thế cơ… à??
"Cậu…. Chờ đã, giọng của cậu bị sao vậy? " - Kim Hannah định nói điều gì đó thì cô ấy nhíu mày - “Sao tôi nghe cậu yếu thế? Cậu bị ốm à? Cậu có bị cúm hay gì không? ”
-Không…. Không phải vậy….
Vào lúc đó, tiếng rên rỉ của Seol Jihu đột nhiên vang lên từ điện thoại di động. cậu ta dường như đang nghiến chặt răng để có thể nói chuyện với cô.
“Đừng nói dối. Có vẻ như cậu đang rất đau. Cậu có chắc là mình ổn không? ”
-Vâng, tôi ổn…. C-Chờ đã, em...!
Một tiếng sột soạt vang lên từ điện thoại di động, sau đó là giọng nói bối rối của Seol Jihu và tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ.
Kim Hannah chớp mắt, miệng há hốc ra. Vì cô ấy rất thông minh nên cô ấy nhanh chóng hiểu ra.
—Đ-Được rồi. Tôi sẽ trở lại sớm. Nói chuyện sau nhé.
Seol Jihu đã cúp máy sau một hồi bối rối. Kim Hannah đứng đơ ra một lúc trước khi từ từ hạ cánh tay xuống. Sau đó, cô ấy nghiêng đầu và nhìn lên bầu trời.
Tuy nhiên, cô lại phải giơ tay lên lần nữa. Bởi vì điện thoại của cô lại đổ chuông.
"...Ai thế nhỉ?"
—Là tôi đây, Unni.
"Ah."
—Chị không quên cuộc họp mặt hôm nay đấy chứ ??
Kimannah gật đầu. Người kia là em họ của cô. Thậm chí họ cùng học một trường cũ. Vì họ thân với nhau từ khi còn nhỏ nên họ thường xuyên đi chơi cùng nhau ở trường đại học.
"Ờ ờ, chị biết. Chị đang đi trên đường."
—Unni, tôi đã phải rất vất vả để sắp xếp cuộc gặp này, vì vậy….
“Chị biết rồi, em gái yêu dấu. Chị sẽ cẩn thận, được chứ? Em biết tính chị rồi mà? "
-... Được rồi, tôi tin chị.
Kim Hannah nhíu mày trước giọng điệu hơi nghiêm khắc của cô em họ. Kim Hannah thường tự hỏi liệu cô nàng nghiêm khắc kia có bao giờ tìm được một người đàn ông hay không. Nhưng thật bất ngờ, cô ấy đã kết hôn và thậm chí có con trước cả cô.
—Dù sao đi nữa, lý do là gì ??
“Hả? Sao em lại hỏi thế?"
—Chị thường không quan tâm đến những thứ như thế này.
“Em nói rằng em cần nhiều hơn tiền để sống ở đó. Vì vậy, chị định giúp em… "
—Nào nào, đừng có đánh trống lảng chứ?
Kim Hannah khịt mũi câu hỏi sắc bén của cô em họ.
“Không, chị chỉ khen rằng, đó là một nơi tuyệt vời. Đây là căn chung cư cao tầng tốt nhất ở Hàn Quốc, có cơ sở hạ tầng tuyệt vời và các trường học gần đó cũng…. ”
—... Unni - Một giọng nói nghi ngờ vang lên – Tại sao chị biết rõ thế ? Chị cũng đang tìm kiếm một ngôi nhà để kết hôn hả ??
"Ai nói với em thế?"
—Bố và mẹ chị.
Kim Hannah thở dài : “… Chà… Không biết em có tin không… nhưng chị đã nhìn thấy một tương lai kỳ lạ…. Nên chị phải chuẩn bị trước.”
—Đừng nói chuyện tào lao nữa. Đó là ai? Khi nào chị mới giới thiệu anh ta với mọi người?
"Này!"
—Hôm nay hả…?
"Thôi nhé, chị lên taxi đây!"
Kim Hannah cúp máy. Cô nhìn vào chiếc điện thoại di động đang rung và sau đó hét lên với vẻ giận dữ.
"Chị không thể giới thiệu cậu ấy được, vì cậu ấy đang bận vật lộn với một cô gái khác ở Hawaii !!"
Cô hét lên trước khi nhét điện thoại vào túi. Cô tức giận kéo túi xách lên, bước về phía trước.
“Mẹ kiếp cái cuộc đời này….”
Không hiểu sao mấy hôm nay xương sườn và hai bên hông của cô cứ nhói lên từng hồi.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
MỤC LỤC
Phụ chương 7
Chương này 18+ lun. Mà còn hơn con ma cà rồng trong Chạng Vạng nữa nhỉ.
Trả lờiXóa:))) thế này có mất sức mà chết k
Trả lờiXóa:)) sau này cả dàn harem về thì đoản thọ mất lmaoD
Trả lờiXóaNice
Trả lờiXóathôi sao t thấy thương cho thận-san quá
Trả lờiXóa