Khát vọng trở về - Phụ chương 22: Yêu cầu nghiệt ngã

 Phi Sora thu dọn hành lý cùng ngày và chuyển đến khu chung cư SY. 

 "Uwoah ~!" 

Cô ấy không thể giấu được sự kinh ngạc khi nhìn thấy căn hộ của Seol Jihu. Không chỉ cách trang trí nội thất tinh tế, hiện đại kiểu Bắc Âu mà còn bởi căn hộ có một không gian rộng đến kinh ngạc. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ cũng rất phi thường.

Khi cô đứng trước khung cửa sổ lớn và nhìn xuống, những chiếc xe trên đường phố bên dưới trông giống như những con kiến ​​nhỏ bé. Đứng ở đó và nhìn cảnh đêm đầy màu sắc của thành phố, cô cảm thấy mình đã trở thành một người đặc biệt. 

Phi Sora đã nghe nói về khu chung cư SY nổi tiếng. Từ Tòa nhà 104 đến Tòa nhà 101, giá tiền tăng chóng mặt và ngay cả những người giàu có cũng chưa chắc mua được nhà ở đây. Trái lại, họ cũng cần phải trải qua một quá trình sàng lọc nghiêm ngặt. Người Hàn Quốc thường nói đùa rằng khu chung cư này là một đặc khu  giống như đền Olympus. 

Phi Sora chưa bao giờ tưởng tượng rằng Seol Jihu sẽ sống trong Tòa nhà 101, và trong căn hộ ở tầng áp mái. 

"Tôi thực sự có thể sống ở đây?" 

Phi Sora càu nhàu khi bị Seol Jihu kéo ra khỏi căn hộ của mình, nhưng giờ cô ấy đang nhìn quanh căn hộ của Seol Jihu với một nụ cười rất tươi. Seol Jihu cảm thấy nhẹ nhõm sau khi thấy Phi Sora hạnh phúc. 

 Tringgg!

 Chuông cửa đột nhiên vang lên. Phi Sora, người đang hào hứng nhìn xung quanh, sững người ngay lập tức. Cô ấy nghĩ đó có thể là Seo Yuhui. 

 Rất may, không phải vậy. 

 "Ai thế…. Huh?" 

"Xin chào." 

 Một người phụ nữ, có mái tóc bạch kim giống như dải ngân hà lấp lánh, đang cúi chào Seol Jihu một cách kính trọng.

 Cô ấy đang hành xử với một nghi lễ trang nghiêm, như thể đang đối mặt với ân nhân của mình.

 “Cơn gió nào đưa cô đến đây, Seraph-nim…?” 

 "Suna-nim muốn trao cho anh cái này." 

 Seraph đưa cho Seol Jihu một chiếc túi. Seol Jihu nhận lấy nó, và sau đó cậu há hốc mồm ngay lập tức.

 “Một thứ thật quý giá….” 

 “Suna-nim cũng muốn tôi chuyển một thông điệp tới anh. Ăn nhiều thì đẻ nhiều con ”

. Seol Jihu gãi đầu. “Nếu là lý do đó... Thật khó để có thể từ chối. Dù vậy tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu”. 

“Làm ơn, đừng từ chối. Tôi chắc rằng Suna-nim đang hy vọng vào đứa con giữa Seol Jihu-nim và cô gái kia... Kuhum. Hãy cứ coi đó như một khoản đầu tư cho tương lai ”. 

“Đúng như tôi nghĩ, đứa trẻ mà cô ấy kỳ vọng không phải là Jihui, mà là Sohu….” 

 “Ồ, còn một tin nhắn nữa.” Seraph hắng giọng. “Tôi chắc rằng anh vẫn còn do dự, nhưng hãy bỏ cuộc đi. Đừng lãng phí điểm đóng góp của anh vào một thứ hoàn toàn vô ích… Cô ấy nói vậy đó. ”

 Seol Jihu cười khổ. "Tôi hiểu rồi."

 "Vậy thì, tạm biệt." Seraph cúi đầu một lần nữa và quay trở lại. 

 Khi Seol Jihu đóng cửa trước, Phi Sora chạy đến và tò mò. 

 “Vừa rồi là ai vậy? Cô ấy rất đẹp! ”

 "Cô ấy là hàng xóm của tôi." 

“Iya ~ Hóa ra dân ở đây là những người như thế.... Chờ đã, cô ấy có phải là con người không? ”

 "... Có thể là không." 

 "Huh?" 

 "Dù sao thì, cô đã chọn phòng của mình chưa?" 

 Seol Jihu khéo léo đổi chủ đề. Phi Sora nhìn quanh một lúc nữa trước khi quyết định chọn phòng. 

 "Tôi sẽ lấy cái này!" 

Không có lý do gì đặc biệt cả, chỉ là cô cảm thấy một bầu không khí ấm áp trong căn phòng này, không giống như những căn phòng khác. Cô ấy cảm thấy nơi này đầy sinh khí. 

 Tuy nhiên, Seol Jihu đã từ chối ngay.

 “Ồ, căn phòng đó không được đâu….”

 "Huh?"

"Yuhui sử dụng căn phòng đó."

 "Huh? Cô Seo Yuhui? ” - Phi Sora mở to mắt - "Hai người đã sống cùng nhau?" 

"Không hắn. Tôi nên nói thế nào nhỉ…. ” - Seol Jihu tiếp tục - “Tôi không nhớ rõ là từ khi nào, nhưng mỗi lần qua đây, cô ấy bắt đầu mang đồ của mình sang... từng thứ từng thứ một. Rồi cô ấy nói rằng cô ấy thích phòng tắm ở đây hơn hoặc ở đây dễ ngủ hơn….” 

 Seol Jihu nghiêng đầu bối rối, nhưng Phi Sora lại nheo mắt. Không ngu như Seol Jihu, cô ấy đã hiểu được những gợi ý của Seo Yuhui.

 "Anh vẫn chưa rủ cô ấy chuyển đến sống cùng anh?" 

“Hmm? Tại sao tôi lại làm vậy? " 

"Tại sao ư!? Rõ ràng là cô ấy đang ám chỉ rằng cô ấy muốn thế! " 

"Hở? Không, tôi nghĩ cô nhầm rồi, cô Phi Sora. Không cần đâu. Nhà của Yuhui ở gần đây mà. Thực ra cô ấy sống ở tòa nhà 102. Chỉ mất chưa đầy 5 phút đi bộ. ”

 “Há—! Tôi chưa bao giờ thấy một ai…! ” 

 Phi Sora định hét lên điều gì đó, rồi cô ấy ôm chặt lấy đầu và gục xuống. Đó là bởi vì cô ấy nhận ra rằng mình đang lâm vào tính huống nguy hiểm. Không những cô ấy ngủ với Seol Jihu, cậu ta còn yêu cầu cô ấy chuyển đến trước…. Nếu Seo Yuhui biết thì... Chỉ nghĩ về điều đó thôi đã khiến cô ớn lạnh. 

 “Tôi không thể làm thế này được. Tôi về đây”.

 "Eii, không sao đâu."

 "Ý anh là gì, ổn cái con khỉ!?" 

 “Tôi sẽ nói chuyện với Yuhui. Dù sao thì tôi cũng sẽ sớm gặp cô ấy. "

 Chỉ sau khi Seol Jihu an ủi cô một lúc lâu, Phi Sora mới bình tĩnh lại.

 Cuối cùng, cô chọn một căn phòng, giải thích với chủ nhà rằng rằng có một vấn đề trong căn hộ của cô và rằng cô cần một nơi nào đó để ở trong vài ngày. 

Từ hôm nay, họ bắt đầu chung sống với nhau.

 Ở một khía cạnh nào đó, Phi Sora vẫn lo lắng, nhưng cô không thể không thừa nhận rằng đây là một nơi ở tốt hơn nhiều so với căn hộ trước đây của cô. Cô ấy đặc biệt thích không gian riêng tư ở đây, chẳng phai lo lắng với những hàng xóm phiền hà. Bởi vì các bức tường được cách âm hoàn hảo, dùcô ấy la hét hoặc trượt quanh phòng khách như trượt tuyết. 

 

Hơn nữa, những người hàng xóm sống bên cạnh dường như rất quý mến Seol Jihu . Hai bên mỉm cười bất cứ khi nào họ gặp nhau và vui vẻ trò chuyện. Thế là, cô ấy tự nhiên cũng bắt đầu cảm thấy quý mến họ. Tóm lại, cô cảm thấy mình đã trở thành vợ của một tổng tài vừa đẹp trai thành đạt. 

 

Chưa kể đến các tiện nghi có sẵn bên trong khu chung cư. Không hề phóng đại một chút nào, cô thực sự cảm thấy mình yêu thích tất cả các tiện ích ở đây.

Quan trọng hơn cả là, Seol Jihu đã thay đổi đến mức cô tự hỏi liệu cậu ta có phải là tên hề mà cô quen biết hay không. 

 

Cậu ấy nấu cho cô ấy bất cứ khi nào cô ấy đói và thậm chí mua những thứ cần thiết hàng ngày mà không cần cô ấy nhắc đến. Cậu lắp máy lọc không khí và còn đưa đón, chở cô đi mua sắm. 

Có thể nói rằng cậu ấy đã rất chú ý đến cảm xúc của cô. Đôi khi, Phi Sora cũng nhiều lần bắt gặp cậu đọc sách hướng dẫn về việc mang thai và nuôi con. Tất nhiên, điều tuyệt vời nhất là cô có thể ăn ramen của cậu ấy bất cứ khi nào cô muốn. 

Khi mọi thứ đều hoàn hảo, Phi Sora từ từ bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình. 

‘Hừm…. Anh ta đã không hề chơi khăm mình…. Có lẽ sống ở đây không phải là một ý tưởng tồi…. ” 

Nhưng một ngày nọ, tin tức gây sốc đã đến. 

Sau hai tuần chờ đợi, Phi Sora lấy que thử thai ra. Cô đã kiểm tra ngay buổi sáng và thấy một kết quả không thể tin được. 

 

"Không đời nào…." 

Những ngón tay cô run lên. Cánh tay cô mềm nhũn khi cô ngồi phịch xuống mép giường. Cô ngửa đầu nhìn lên trần nhà một cách vô hồn.

 

Cô ấy không bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Trở thành mẹ chỉ sau một lần quan hệ? 

 

“Tôi… tôi phải làm gì….” 

 

Phi Sora nhìn xung quanh theo bản năng. Cô đã rơi vào trạng thái hoảng loạn vì cú sốc lớn bất ngờ. 

 

Bên cạnh Phi Sora ngay lúc đó… 

 

... là Seol jihu. 

 

"Được rồi..."

 

Nét mặt của cậu hơi tối sầm và trông cậu ấy như thể có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Dù vậy, cậu vẫn giả vờ rằng mọi thứ đều ổn và ôm lấy Phi Sora. 

 

“Cô Phi Sora, nếu cô đang nghĩ về việc phá thai….” 

 

"Anh có điên không!?" - Phi Sora cao giọng - “Đừng có lố bịch. Tôi sẽ nuôi đứa trẻ này ngay dù phải làm mẹ đơn thân" Phi Sora gầm gừ trong khi vòng tay quanh bụng. 

"Tốt lắm. Tôi rất vui. ” - Seol Jihu gật đầu với vẻ nhẹ nhõm - “Đừng lo lắng về bất cứ điều gì và chỉ cần nghỉ ngơi. À khoan, chúng ta hãy đến bệnh viện trước đã. " 

 

Phi Sora đang cắn môi, chợt thở dài. Sau khi gật đầu đầy khó khăn, cô ấy từ từ đứng dậy với sự hướng dẫn của bàn tay Seol Jihu. 

"Chậm lại đi. Bước từng bước một thôi. Tôi không muốn cô bị sẩy thai đâu. " 

Phi Sora khịt mũi. Cô ấy không thể kìm được tiếng cười của mình, khi thấy Seol Jihu làm lớn chuyện như vậy. 

“Đừng có lố bịch. Tôi đâu có yếu đuối ”. 

Tuy nhiên, cô phải thừa nhận rằng có Seol Jihu bên cạnh thật nhẹ nhõm. 

 

*

 

Gần đây, Seo Yuhui đã nỗ lực rất nhiều trong việc tập luyện. Đó là vì cô ấy đã bị sốc khi kiểm tra cân nặng của mình cách đây không lâu. 

Giờ nghĩ lại thì, chuyện đó cũng đúng thôi - cô ấy ăn ramen của Seol Jihu suốt mấy tuần liền mà. 

Hôm nay Seo Yuhui cũng tập luyện chăm chỉ, rồi cô ấy ngạc nhiên khi thấy Seol Jihu đang đợi bên ngoài phòng tập. 

 

Seo Yuhui vào trong xe của Seol Jihu, vui vẻ hỏi cậu ấy xem có chuyện gì.

 

 "Aiguuuu... Em nghĩ là mình đang béo lên." 

Nhìn vào gương từ ghế hành khách, cô ấy vui vẻ nói về cuộc sống hàng ngày của mình như thường lệ - “Em đang tập thể dục mỗi ngày nhưng vẫn không giảm được cân. Này, anh cũng nghĩ là em đã béo hơn đúng không? ” 

 

“Ừ….” 

 

"Gì cơ?" - Seo Yuhui trừng mắt. 

Seol Jihu lắc đầu, trả lời một cách lơ đễnh - “Không, ý tôi là….” 

 

 "Hnng, em hiểu rồi." - Seo Yuhui khom người và quay đi - “Thế đấy, em đã béo hơn. Đó là lý do tại sao gần đây anh không còn yêu em nữa. ” 

Seo Yuhui cười khúc khích trước khi chớp mắt ngạc nhiên. Trông Seol Jihu vô cùng căng thẳng. Phản ứng của cậu ta hơi quá trước một trò đùa hiển nhiên như thế này. 

 

"Chuyện gì vậy?" - Nhận thấy có chuyện gì đó, Seo Yuhui lo lắng hỏi - "Có điều gì đó đã xảy ra à?" 

"... Có điều này anh cần nói với em." 

"Chuyện gì vậy?" 

“Đây không phải là nơi phù hợp…. Anh sẽ nói với em khi chúng ta về nhà. " 

Seol Jihu xoay vô lăng và nghiến răng. 

 

"...Được rồi..." 

Vẻ mặt của Seo Yuhui cũng tối sầm. Cô nhận ra điều mình lo lắng cuối cùng đã đến. Sau đó, một sự im lặng khó xử bao trùm khắp xe. Cả hai đều không nói một lời nào cho đến khi họ đến căn hộ và thậm chí bước vào thang máy. 

Khi Seol Jihu mở cửa trước, Seo Yuhui không nói nên lời. Đó là vì một đôi giày lạ lẫm, đang xếp ngawy ngắn ở lối vào. Sau đó, khi nhìn thấy Phi Sora, người đang ngồi nghe điện thoại ở phía xa, Seo Yuhui nhắm mắt lại. 

 

"Anh" - Seo Yuhui quay về phía Seol Jihu, đồng tử của cô ấy rung lên vì bị phản bội - “Chuyện gì đã xảy ra? ” 

“Em có thể… nghe anh nói không…?” - Seol Jihu cúi đầu. 

 

Seo Yuhui nghiến răng.

"...Kể cho em chuyện gì đã xảy ra. Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc. Không bỏ sót một thứ nào ”. 

 Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra. Seo Yuhui ngồi khoanh chân trên ghế và khoanh tay lại. Seol Jihu quỳ xuống trước mặt cô trong khi Phi Sora tránh sang một bên, lo lắng nuốt nước bọt. 

Seol Jihu thú nhận tất cả những gì đã xảy ra - bắt đầu từ việc cậu ta say rượu và đến chỗ của Phi Sora cho đến việc cậu làm cô ấy mang thai. 

Lời giải thích kết thúc. Seo Yuhui không nói gì trong một lúc lâu. Cô chỉ trừng mắt nhìn Seol Jihu trong và khẽ run len. 

Vào lúc sự im lặng đau đớn lên đến đỉnh điểm… 

"Giờ thì sao?" - Seo Yuhui cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng - "Anh ngủ với cô Phi Sora và cô ấy có thai, vì vậy anh muốn tôi đối xử tốt với cô ấy?" 

Seol Jihu ngẩng đầu lên. 

"Thật hài hước. A, tại sao tôi không thử làm thế chứ?? Huấn luyện viên ở phòng tập thể dục hôm nay cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi có thể ra ngoài uống rượu với anh ấy không? ” 

"...." 

“Nếu tôi đến chỗ anh ta, ngủ với anh ta trong cơn say, và ôm một đứa trẻ quay về, anh sẽ nói Ồ, được rồi, và tha thứ cho tôi chứ?” 

 

"...." 

“Tôi có cần làm thế để anh hiểu được cảm giác của tôi không?” 

Seol Jihu không còn gì để nói. Seo Yuhui nói một cách nhã nhặn, nhưng giọng nói của cô ấy lại run rẩy. Đôi mắt cô ấy ngấn nước như thể sẽ chực trào ra bất cứ lúc nào, và bàn tay cô đang siết chặt. 

 

“Không phải vậy…. Anh…." 

"Rồi sao!?" - Seo Yuhui cao giọng - “Anh muốn tôi rời khỏi ngôi nhà này một cách lặng lẽ vì mọi chuyện diễn ra theo hướng này? Anh muốn chia tay với tôi? ” 

"...Anh…." 

Seol Jihu cúi đầu. 

Cậu quyết định sẽ không nói bất cứ điều gì, bất kể Seo Yuhui quyết định làm gì. Chia tay với cô ấy ư, nghe có vẻ hợp lý. Nhưng Seol Jihu không thể làm như vậy vì những gì Seo Yuhui tương lai đã dặn dò rất kỹ. 

Và vì vậy, cậu nói lắp bắp. “Anh sẽ làm theo sự lựa chọn của em…. Anh biết mình không có tư cách để nói bất cứ điều gì…. ” 

Mắt Seo Yuhui lóe sáng. Cô nhìn xuống Seol Jihu một lúc lâu trước khi thở dài thườn thượt. 

"... Ai bảo anh nói thế?" 

"Hmm?" 

“Có phải là Thỏ đen không? Hay tôi của tương lai? ” 

Seol Jihu mở to mắt. 

"E-Em đã biết?" 

“Không… tôi chỉ đoán lờ mờ vậy. Vì tôi đã được nghe. ” 

"Em được nghe? Khi nào?" 

"Trong Con đường của Linh hồn, sau khi tôi nhìn thấy Luxuria-nim tại lễ hội." 

Seol Jihu há hốc mồm. Cậu đã hiểu ra, dường như Seo Yuhui đã liên lạc với con người trong tương lai của cô ấy. 

Giống như Seol Jihu, Seo Yuhui có khả năng ‘Tầm nhìn tương lai’. Với số điểm đóng góp của cô ấy, cô ấy không thể đi đến tương lai. Tuy nhiên rất có thể là Seo Yuhui trong tương lai đã tạo ra ‘Tầm nhìn quá khứ’ để họ có thể gặp nhau trong Con đường của Linh hồn. 

“Tôi đã nghe… vì vậy tôi biết điều này sẽ xảy ra… nhưng tôi vẫn rằng chúng ta có thể vượt qua….” 

Seo Yuhui gục xuống. Cô ôm mặt, mái tóc xõa xuống. 

Nghe thấy tiếng thút thít lặng lẽ, Seol Jihu nhắm mắt lại. Cậu chợt nhớ đến lời của Seol Jihu Giáp đen. 

[Anh nhắc lại nhé. Chú đúng là một thằng khốn nạn.]

[Bất kể lý do là gì, cả anh và chú, thằng nào chạm vào một một người phụ nữ khác, đều là thằng khốn.] 

Vào thời điểm đó, cậu không nghĩ nhiều về câu nói đó. Đến bây giờ cậu mới thấm thía.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.

"...Nói đi." - Seo Yuhui ngẩng đầu lên sau một hồi nức nở. Nhìn Seol Jihu, người đang tìm một cái lỗ để chui xuống đất, cô ấy nói. “Tốt thôi, cứ coi như đây là một sai lầm khi say rượu. Nếu tôi yêu cầu anh quay về quá khứ và thay đổi tương lai, anh có làm không? ” 

"Tất nhiên." - Seol Jihu trả lời không chút do dự - "Anh có thể làm một điều vì tôi không?" 

"Bất cứ điều gì." - Seol Jihu gật đầu. 

Seol Jihu Giáp đen bảo cậu ấy đừng lãng phí thời gian và công sức, nhưng Seol Jihu mặc kệ. Nếu số phận đã định, cậu sẵn sàng chấp nhận. 

"Anh đã nghe những gì đã xảy ra sau đó?" 

"Đúng." 

"Và anh vẫn sẵn sàng?" 

“Anh sẽ thử. Kể cả khi nó thật vô lý. " 

Seo Yuhui bật ra một tràng cười trống rỗng. Có vẻ như cô ấy cũng đã nghe thấy những gì sẽ xảy ra, thông qua Seo Yuhui trong tương lai. 

 Sau một lúc im lặng….

 "... Vậy thì tốt."

 Seo Yuhui ngừng khóc, đôi mắt lóe sáng dữ dội.

 “Có vẻ như Thỏ đen chưa nói với anh, nhưng….” 

Cô ấy nói với một giọng lạnh lùng.



MỤC LỤC



Phụ chương 23


2 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.