Đăng nhập Võ Lâm - Chương 4: Golbin?

 

 

Note: Do không kiếm được raw nên team phải dịch từ bản English Convert. Bản Eng này không chất lượng nên thi thoảng tụi mình có thể bị nhầm lẫn hoặc sơ sót ở đâu đó, mong các bạn thông cảm!

-------- 

Jangsam là một tên cướp.

 

Hắn ta là một người bản địa, cả đời chưa bao giờ ra khỏi Ngũ đại Danh Sơn. Từ năm 20 tuổi, hắn đã khởi nghiệp bằng nghề thu tiền mãi lộ khách qua đường.

Hắn nổi tiếng vì sự chăm chỉ và nghiêm túc, cả ngày lẫn đêm. Vì vậy, một số tên du thủ du thực quanh vùng đã tôn hắn làm đại ca. Sở hữu thân hình to lớn và sức lực phi phàm, hắn được nhiều người biết đến với danh xưng “Jangsam ngàn cân”.

 

Hôm nay cũng vậy. Hắn dậy từ sáng sớm và cùng đồng bọn đi tuần tra. Lạ thay, hôm nay bước chân của hắn không dừng lại.

 

Hắn sắp đi ra khỏi Ngũ đại Danh sơn đến nơi rồi… Và cuối cùng, sau một chặng đường dài, hắn thấy một chiếc xe ngựa đang tiến đến từ phía xa.

 

'Mình đến đây bằng cách nào nhỉ? MÌnh bị ma nhập ư?’
- Jang-sam bối rối tự hỏi. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe ngựa sang trọng, hắn cảm thấy ngọn lửa nhiệt huyết của mình bùng cháy.

“Bọn này chắc là có nhiều tiền” - Jangsam khoái chí lè lưỡi liếm cây rìu chiến.

“Ồ dé” – lũ đàn em hào hứng reo lên.

“Hôm nay chúng ta gặp may rồi! Nhìn qua cũng thấy, mấy tên này chắc chắn là bọn nhà giàu!” - Jangsam vung cây rìu khổng lồ lên và hét lớn – “Cướp sạch, hiếp sạch, phá sạch!”

 

* *

 

Trong 7 năm làm thợ săn, tôi đã trải qua vô số trận chiến và nhiều lần lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

 

…… Nhưng dù sao, tình huống này cũng hơi đáng sợ.

 

"Tổng cộng có sáu người. Dường như không có mai phục."

 

Người đánh xe truyền đạt tình huống bằng giọng điềm tĩnh như một mật vụ.

 

Ông chú này là ai? Tại sao ông ấy lại thoải mái như vậy?

 

Khi tôi nhìn chằm chằm vào người đánh xe, ông ta gãi đầu.

 

"Chuyện này cũng thỉnh thoảng xảy ra. Nhưng đây là lần đầu tiên tiểu nhân thấy bọn chúng ở khu vực này đấy."

 

"Tại sao lại thế?"

 

"Tại sao à? Rất đơn giản thôi, chỉ những kẻ ngu mới dám tấn công những người của Võ Lâm. Dám lộng hành trong lãnh địa của nhà họ Jin xứ Taewon… Haha, tiểu nhân không ngờ chúng lại to gan lớn mật đến vậy!"

 

'Hmmm… Vậy mấy tên đó chắc là NPC của nhiệm vụ hướng dẫn. '

 

Tôi nhìn quanh và cảm thấy bối rối.

Tôi cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, sau khi cộng thêm các điểm chỉ số. Chắc chắn lúc này tôi mạnh hơn một thợ săn hạng F, nhưng… như thế đã đủ để sinh tồn trong giới Võ Lâm hay chưa?

6 đấu 1. À không, nếu tính thêm cả ông già đánh xe thì sẽ là 6 chọi 2.

 

'Liệu có ổn không?'

 

Nếu tôi bảo rằng mình không lo lắng, thì đó là một lời nói dối..

 

"Còn bao lâu nữa thì chúng ta đến đích??"

 

"Chúng ta sắp đến rồi. Nửa canh giờ nữa thôi. "

 

Nếu là nửa canh giờ… Tức là khoảng một giờ đồng hồ nữa??

 

Liệu quân tiếp viện có đến kịp để cứu tôi không? Có lẽ là không. Xem ra tôi và người đánh xe phải tự lo liệu thôi.

Trái với khuôn mặt đăm chiêu của tôi, người đánh xe tỏ ra rất bình thản. Ngay lúc này cũng vậy!


"Để tiểu nhân chăm sóc bọn chúng nhé??"

 

Vừa nói, ông ta vừa siết chặt cây roi đánh ngựa, như thể ông ta sắp cho chúng một trận tơi bời. Ánh mắt ông ta lóe lên chiến ý mãnh liệt, và ông ta liếm mép như một con sói đói mồi.

'Chắc chắn ông ta là một cao thủ!!'

 


Tôi sung sướng rên lên. Cũng có lý! Tôi là người thừa kế của một gia đình danh giá và là khách quý của Hồng Hoa Hội. Đương nhiên họ sẽ chăm sóc chu đáo cho một khách vip như tôi.

'Cảm ơn cô nhé, Nguyệt Ảnh! Cô em vừa có nhan sắc xinh đẹp, vừa có một trái tim ngọt ngào! '

 

Sự lo lắng biến mất và một tiếng cười hí hửng vang lên.

Khi người đánh xe nghe thấy tiếng cười của tôi, dường như ông ta tưởng rằng đó là dấu hiệu đồng ý. Thế là, ông ta quay lại.

Cùng lúc đó, một tiếng hét lớn vang lên.

 

"Ê, mấy tên khốn! Các ngươi chưa nghe đến đại danh của lão gia ư!!"

 

Nhìn qua cửa sổ toa xe, tôi thấy một gã đàn ông thân hình lông lá đang gào thét. Hắn cầm một chiếc rìu chiến to lớn, thân hình vạm vỡ và tay chân lớn như cột nhà.

 
"Mau xuống xe và nộp hết tài sản ra đây! Ta sẽ ban cho các ngươi một cái chết êm ái... Bằng không thì đừng trách lão gia vô tình!"


Tuy nhiên, người đánh xe lầm bầm như thể đó là chuyện nhỏ.

 

"Đồ khốn ngu dốt! "

 

‘Wow, ông ấy ngầu nghê…’ – Tôi khịt mũi thán phục.

 

“Sao các ngươi dám chặn đường của bọn ta! Các ngươi thực sự muốn chết?!! "

 

Đó là một bài phát biểu nghe có vẻ ấn tượng, nhưng gã đàn ông lông lá và đồng bọn của hắn có vẻ không quan tâm lắm.

 

"Ờ, bố mày chặn đường đấy. Thì làm sao??"

 

“Lão phu sẽ móc mắt moi gan các ngươi để trừng phạt, dùng cối giã nát tay chân, cho các ngươi chết không nhắm mắt!”

 

…… Nghe có vẻ rất đáng sợ.

Nhưng bọn chúng vẫn bình thản trơ mặt ra.

 

“Gớm nhỉ. Nghe giọng lão cũng lớn lối đấy” – Gã đàn ông lông lá đưa tay ngoáy tai, rồi hất hàm – “Không lẽ đây là xe chở Hoàng đế à? Hay là tên chết tiệt nào? Cho ta ngó mặt xem?”

 

"Đồ ngu xuẩn! Nếu ngươi biết người đó là ai, ngươi sẽ khóc thét cho mà xem!!"

 

"Được rồi. Được rồi, mau ra đây và cho ta xem mặt hắn nào!."

 

"Đúng là lũ mù quáng, có mắt mà không thấy Thái Sơn ... ...!"

 

Người đánh xe le lưỡi và quay đầu về phía tôi. Trái tim tôi đang hồi hộp, chờ xem màn trình diễn của một cao thủ Võ Lâm.

 

Tuy nhiên…

 

Ông lão lon ton chạy về bên cạnh tôi và thì thào:

"Thiếu gia, có vẻ ngài phải ra tay rồi."

 

"Huh? T...ôi á?? Tại sao lại là tôi?

 

"Lũ ngu xuẩn này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Xin ngài hãy cho chúng chứng kiến uy lực và sức mạnh của thiếu gia”.

Ông ta ta mở cửa xe ngựa với vẻ mặt kiên quyết.

 

"Tôi đã nghe danh tiếng của Thiên Kiếm Jin (振 天 僉 U). Một thiên tài đã vươn lên giữa võ lâm hỗn loạn bằng ý chí và sức mạnh phi thường, khi mới 20 tuổi. Mỗi khi nghe nói đến thiếu gia, trái tim già của tôi lại run lên vì phấn khích!”

 …… Thiên Kiếm Jin? Thiên tài?

 

'Ông ấy đang nói cái quái gì vậy?'

 

Đầu óc tôi trở nên hoang mang. Thiên Kiếm Jin là ai, kiếm sĩ thiên tài xưng bá võ lâm là ai, và người đánh xe này đang làm gì?

 

Không phải ông ta định xử lý lũ cướp sao?

Khi tôi đang bối rối, ông ta bỗng nắm tay tôi và kéo ra khỏi xe.

"Lũ ngu xuẩn! Các ngươi không nhận ra người đàn ông này sao?”

‘Trời ơi! Dừng nó lại. Dừng lại!’ Tôi hoảng hốt rên lên.

 

Khi tôi nắm lấy vai của người đánh xe, ông ta quay sang tôi và nở một nụ cười tươi rói, với ánh mắt long lanh và lòng tin vô hạn

 

"Đợi đã, tôi là…”

 

Tôi chưa kịp nói xong, thì một tiếng hét lớn vang lên.

 "Ngài ấy chính là Nhị công tử của gia tộc Jin ở Taewon, cao thủ nổi tiếng xứ Shan Xi! Ngài ấy là Thiên Kiếm Jin! Nhị Thiếu gia Jin Mu-kyung!!"

 

"Ơ… không! Tôi là Jin ... Jin Taekyung." – Tôi khẽ nói vọng vào tai ông ta.

 

Khoảnh khắc đó, cảm giác như có một trận gió lạnh thổi qua.

 

"Gì cơ?"

 

"Tôi đã cố nói với ông rồi mà… Tôi không phải Jin Moo-kyung, mà là Jin Tae-kyung, và không phải Nhị Thiếu gia, mà là Tam Thiếu gia ……”

 

"…… Tam Thiếu gia? Cậu là tên thiếu gia vô dụng đó?”

… người đàn ông này thật quá đáng….

 

Đôi mắt của người đánh xe run rẩy. Như thể ông ta đang chứng kiến một thảm họa.

"Vậy thì Jin Tae-kyung công tử… ngài có thể….."

 

"Tôi không biết."

 

Người đánh xe nhìn tôi với vẻ mặt thất thần và rơi xuống như một con búp bê bị hỏng. Miệng ông ta sùi bọt mép, rõ ràng là ông ta đã ngất xỉu.

 

'Chết tiệt. Mình còn tưởng ông ta là cao thủ chứ… '

 

Tôi buông tay người đánh xe ra. Cổ tay ông ta gầy như xương gà. Làm gì có cao thủ nào lẻo khoẻo như thế. Tôi đúng là thằng ngốc mà…

 

 

"Haha, hahaha!"

 

Bọn cướp cười ngặt nghẽo. Có đứa còn nằm lăn ra đất và ôm bụng cười.

Còn tôi thì sao?

 

Lưng của tôi run lên và toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh.

 

'Trong tìn huống này thì….e rằng mình không thể trốn thoát được rồi.'

 

Nhưng tôi cũng không muốn đứng im chịu trận. Cách duy nhất tôi có thể làm bây giờ là chiến dấu.

Tôi liếc nhìn bọn cướp với ánh mắt lo lắng.

 

Mẹ kiếp. Tôi đã từng chiiến đấu với sáu con golbin. Nhưng những kẻ cướp hung bạo đó…

“Hở? Khoan đã?”

 

Tôi đang lo sợ sao? Đó là tâm trạng của bản thân tôi hay là của nhân vật Jin Taekyung?

Tên cướp lông lá đó… Thân hình nặng nề, chân tay thô kệch.

 

Năm tên lâu la bên cạnh thậm chí trông còn tệ hơn. Dù có đề cao chúng đến mấy, chúng cũng không thể gọi là cao thủ võ lâm được.

 Chỉ là một toán người bình thường mà thôi.

 

Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ, bỗng một cây rìu lao vun vút tới. Tôi giật mình, bọn chúng đã tấn công trước!

 "Này, này! Chờ một chút đã chứ!"

 

Khi tôi hét lên hoảng hốt, chiếc rìu bỗng chúi xuống đã cắm sâu xuống mặt đất phía trước 10m. Tên cướp vừa cầm chiếc rìu gãi đầu, tỏ vẻ  xấu hổ.

 

"Hehe. Có lẽ mình nên ném mạnh thêm một chút nữa!"

 

Cảnh tượng này khiến trái tim tôi bình tĩnh trở lại.

 

Goblin là loại quái vật mà tôi phải đối phó nhiều nhất trong 7 năm.


Sau đó, tôi đã học được rất nhiều thứ về chúng. Đó là lý do tại sao tôi chọn thương làm vũ khí chính của mình, từ khi còn là một thợ săn tập sự. Vũ khí này có thể mang lại cho người sử dụng một lợi thế to lớn, nhờ phạm vi tấn công rộng rãi và khả năng công thủ toàn diện.

 

Định thần nhìn lại, tôi khẽ nheo mắt. Trong mắt tôi, đó không phải là một toán cướp, mà là sáu con Golbin. Tên lông lá kia cũng như Golbin thủ lĩnh.

'Năm tên còn lại có thể yếu hơn cả golbin.'

 


Chỉ cần nhìn thấy cú ném rìu ban nãy, tôi đã xác nhận xong.

 Tôi liếm đôi môi khô của mình, rồi đưa tay lên.


Mấy tên cướp tròn mắt khi thấy tôi giơ tay đầu hàng. Đặc biệt là tên thủ lĩnh, hắn cười tươi như đười ươi.


 "Thằng nhãi này biết điều đấy." - Tên thủ lĩnh cười phá lên - "Lại đây, lại đây nào!"

“Ngoan lắm con giai!” – Mấy tên cướp phụ họa theo.

'Ừ, hãy cười thật nhiều vào.' – Tôi tự nhủ.

 

Một, hai. Tôi từ từ thu hẹp khoảng cách còn chừng 30 mét.

 

Với bước chân bình tĩnh và một tư thế cân bằng.

 

Một bước chân, mỗi nhịp thở. Tôi cảm nhận thấy rõ khí lực trong cơ thể mình đang lưu chuyển.

 

'Khác nhau rất nhiều!'


 

Một lần nữa, tôi nhận ra.

 

Trong trò chơi này, tôi mạnh mẽ hơn bản thân tôi ở ngoài đời. 

Tên thủ lĩnh ngó nghiêng một lát rồi cười khẩy: "À phải phải, ta từng nghe đồn rằng gia tộc Jin đã sinh ra một thằng con út khốn nạn. Võ công chỉ xếp hạng ba, nhưng  mức độ khốn nạn và đê tiện thì xếp hạng nhất. Không ngờ hôm nay lại có dịp diện kiến, thật là vinh hạnh!"


Tên thủ lĩnh vừa nói, vừa buông lơi cây rìu.

Rõ ràng là chúng đang coi thường tôi.

Chúng không biết rằng tên khốn đó, hôm nay đã là một người khác.

 

Một Thợ săn đã lăn lộn trên chiến trường hàng chục năm, liên tục đối mặt với hiểm nguy.

Và bất cẩn là sẽ chết.

Thế nên, tôi hoàn toàn bình tĩnh và tỉnh táo trong tình huống này.
 

Khoảng cách đã được rút gọn chỉ còn mười lăm mét. Các bước chân của tôi trở nen nhanh hơn.

Tên Thủ lĩnh giơ tay vẫy gọi tôi như một con chó.

"Tốt lắm, lại đây nhanh lên. Ê chúng mày, lấy dây trói. Chúng ta sẽ bắt thằng này để đòi tiền chuộc."

Chỉ còn mười lăm mét.

"Đại ca, nhìn hắn giống chó con chưa kìa!"

"Chó con? Hà hà! Ngươi nói đúng! Thế thì chúng ta nên xích cổ thằng nhãi đó lại!"

10 mét.

Khoảnh khắc tôi bước tiếp, bụng tôi sôi sùng sục.

Một cảm giác lạ lẫm lần đầu tiên xuất hiện trong đời tôi.

Là... Khí công?

Hơi nóng từ đan điền lan tỏa khắp cơ thể.

"Khí" đem theo sức  mạnh truyền tới từng đường gân thớ thịt của tôi.
 

Tôi hít một hơi dài. Cơ bắp toàn thân bị kéo căng như hình cánh cung. Và một bước cuối cùng.

bang-!

Tôi lao thẳng về phía trước. Chân tôi giậm xuống tạo thành một cái hố nhỏ trên mặt đất. Trong lúc phóng tới, tôi hô lớn:

"Mở kho đồ"!
 

Tên thủ lĩnh và đám thuộc hạ há hốc mồm. Chuyện này... cả lũ cướp đều không hề nghĩ tới.


"Không - Không đời nào!"

Tôi nhìn thằng vào tên thủ lĩnh.

Tóc bết và dầu, môi nứt nẻ như cánh đồng mùa hạn, và hàm răng vàng khè hôi hám.

Tôi cười khẩy. Hắn chẳng khác gì một con Golbin thủ lĩnh, mục tiêu mà tôi đã tiêu diệt hàng trăm lần,
 

Ding!

[Đã trang bị Ngọn thương sắc bén]


Một cảm giác mát lạnh tràn vào tay tôi. Tôi uốn người, vung mạnh cây thương về phía trước.

Tên thủ lĩnh hoảng hốt đưa vũ khí lên chặn đòn, nhưng lưỡi
thương sắc bén đã bẻ gãy lưỡi rìu và xuyên vào ngực hắn.

Đồng thời...

Ding!

 

[Đòn chí mạng!]

[Đối phương bị lâm vào tình trạng Xuất huyết!]

Một dòng máu phun ra như vòi nước. Tên thủ lĩnh vùng vẫy vài giây, ánh sáng mờ dần khỏi đôi mắt của hắn.

Ding!

[Bạn đã đánh bại [Lv.10 Jangsam].

-

Lên cấp!

-

Nhận được 10 điểm chỉ số khi lên cấp.

-

Nhận được 10 điểm kỹ năng khi lên cấp.


Mục lục:

1 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.