Đăng nhập Võ Lâm - Chương 5: Cưỡng ép nhận nhiệm vụ

 

Note: Do không kiếm được raw nên team phải dịch từ bản English Convert. Bản Eng này không chất lượng nên thi thoảng tụi mình có thể bị nhầm lẫn hoặc sơ sót ở đâu đó, mong các bạn thông cảm!

--------

Phù…

 

Tôi thở ra một hơi dài. Thông báo vang lên dồn dập, nhưng tôi chỉ có thể để ý đến nhịp đập của trái tim mình. Nó đang rung động mạnh mẽ từng hồi liên tục.

 

Tôi rút cây thương ra khỏi lồng ngực của tên cướp, vốn đã tắt thở.

 

‘ Vậy là… Mình có thể làm được!'

 

Dùng điểm để  tăng chỉ số, củng cố cơ thể bằng khí công và liên kết với các kỹ năng. Đây là chính là sức mạnh tuyệt vời mà Hệ thống cung cấp cho tôi.

 Thợ săn hạng F Jin Tae-kyung đang đứng trước cơ hội đạt tới đẳng cấp mà tôi chưa từng dám nghĩ tới.

 

'Mình có thể làm được. Đúng vậy! '


 

Con đường trở về bắt đầu sáng hơn và rộng hơn.

 

Tôi nắm lấy cây thương và quay lại.

 

"Thế… …

 

Đôi mắt của năm tên cướp còn lại đã trợn lên như những con ốc nhồi. Khóe mắt chúng run rẩy, một số tên đã rơm rớm nước mắt.

 

"Tiếp theo là thằng nào??"

 

Đương nhiên là chúng chẳng còn chút ý chí chiến đấu nào nữa. Cả năm tên khụy xuống đất và quỳ rạp, cầu xin tha mạng.

 

"Xin tha lỗi cho chúng tôi! Chúng tôi đầu hàng!!"

 

Ding!

-

Bọn cướp đã mất thủ lĩnh và không còn ý chí chiến đấu. -

Bạn đã hoàn thành [Tiêu diệt băng cướp].

-

Mọi mệt mỏi và tổn thương đều được chữa lành.

-

Bạn đã đánh bại Jangsam ngàn cân. Danh tiếng tăng lên 1.

-

Bạn đã hoàn thành [Hướng dẫn- 3]. Phần thưởng sẽ được trao.

-

Nhiệm vụ liên kết, [Hướng dẫn- 4] đã được khởi tạo.

 

Giờ thì tôi có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi…

 

*

 

"Nào lũ khốn! Mau điểm danh đi! "

 

"Một!"

 

"Hai."

 

"Ba….!"

 

"Nói to lên." – Tôi gằn giọng và đá vào mông tên cướp thứ ba. Hắn đau đớn nhảy dựng lên. Chà, hình như lực chân của tôi cũng mạnh hơn bình thường.

 

Đột nhiên, có một tiếng rên rỉ vang lên. Tôi quay đầu về phía tiếng rên và nhận ra rằng đó là người đánh xe.

 

Ông ta tỉnh rồi sao?

 

Tôi bỏ mặc năm tên cướp đang bị trói và đến bên cạnh ông ta.

 

Khuôn mặt người đánh xe lúc này rất khó tả.

Đầu tiên, ông ta bắt đầu khóc và gọi mẹ mình.

Ông ta thậm chí còn không nhận ra tôi đang đứng trước mặt.

Sau ba giây hoặc lâu hơn, ông ta nhận ra rằng trái tim củamình vẫn còn đập. Ông nắm lấy lồng ngực ngạc nhiên của mình và hét lên.

 

"Mẹ ơi con còn sống ! Con còn sống !!"

 

Thế rồi, ông ta ngẩng lên và nhận ra tôi. Với vẻ mặt đần độn, ông ta chỉ vào tôi và ngơ ngác hỏi :

 

"Ngài… ngài còn sống không?"

Tôi khẽ gật đầu.

Mãi đến lúc này, ông ta mới đưa mắt nhìn quanh và nhận ra sự tình.

Ở đằng xa, tên tướng cướp nằm vật ra đất. giữa một vũng máu. Năm tên còn lại đã bị đánh cho một trận bầm dập và đang bị trói gô cổ ở gần cỗ xe.

 

Với vẻ sung sướng xen lẫn sợ hãi, người đánh xe run rẩy nhìn tôi.

 

"T-Thiếu gia."

 

"Hả ?’’

 

"Cậu… Cậu thực sự đã xử hết lũ này sao ?

 

‘’Ờ….’’

 

Gương mặt ông lão đánh xe trở nên trắng bệch.

 

"Thưa ngài,..."

 

‘’Gì cơ?’’

 

"Ngài thực sự không phải là Nhị Thiếu gia Jin Mu-kyung ư?"

 

"… …Đủ rồi nha." – Tôi nhăn mặt làu bàu –‘’Tôi phải nói với ông bao nhiêu lần nữa hả ?  Tôi là Jin Tae-kyung !!!! ‘’

 

Đúng là một NPC đáng ghét.  Tôi nên xem đây là một thành tựu hay là một thất bại của công nghệ trí tuệ nhân tạo?

Tôi lắc đầu chán nản, rồi rảo bước đi một vòng. Dù tôi đã lăn lộn trong các Hầm ngục suốt 7 năm nhưng tôi vẫn không chịu nổi mùi máu người.

 

Tại sao những kẻ sản xuất game này lại tạo ra thứ mùi đó một cách chân thực như thế ?

 

Khoảng mười phút sau, tôi mới quay lai. Người đánh xe đang đứng bên cạnh những tên cướp, hình như mặt chúng có vẻ thêm tím hơn ban nãy.

"Mọi việc chuẩn bị xong chưa?" – Tôi uể oải hỏi.

 

Người đánh xe vừa thắt nút dây thừng, vừa nói :

 "Vâng. Xong rồi ạ."

 

Đó là sợi dây gì ? Rất đơn giản, chúng chính là sợi dây đang trói tay chân của năm tên cướp.

 

Tiếng rên rỉ thê lương vang lên, vì ông ta trói chúng rất chặt.

 

"Ông lão ơi… Làm ơn nới lỏng nó một chút được không?"

 

"Huh. Không là không. Đừng lắm mồm."

 

"Làm ơn tha cho chúng tôi đi mà… »

 

"Đừng rên rỉ nữa. Nếu không ta cho các ngươi đi gặp Diêm Vương đấy’’ – Ông ta vừa nói vừa đánh chúng thậm tệ.

 

Bỏ lại những tiếng rên rỉ của lũ cướp, tôi leo lên xe ngựa.

 

Những vũ khí của chúng đã bị tôi tịch thu và cất vào kho. Giờ thì chúng chỉ còn lại bộ quần áo cũ và những đôi giày rách.

"Tôi đi nhé, thiếu gia !." – Ông lão hét lên.

 

Khi người đánh xe nắm lấy dây cương, những con ngựa  bắt đầu di chuyển.

 

Cỗ xe tiếp tục băng qua con đường mòn trên núi và chạy xuyên những hàng cây rậm rạp.  Một làn gió mát mẻ mang hương vị củaí núi rừng thổi qua cửa sổ.

 

'Xem xét kiểu gì đi nữa, mọi thứ đều rất chân thực. Y như là hiện thực vậy’

 

Tôi lắc đầu ngán ngẩm.

 

Khoa học và Công nghệ. Với một kẻ như tôi, đó là một lĩnh vực xa vời. Tôi chẳng thể hiểu được lý do tại sao trò chơi này có thể mô phỏng thực tại một cách hoàn hảo như vậy.

 

Hơn nữa, tình hình hiện tại cũng không phải là lúc để tôi có thể thư thái ngắm cảnh.

 

Tôi cúi xuống, ôm đầu và rên rỉ khi nhận ra rằng thời gian đang trôi qua.

'Rốt cuộc tỷ lệ thời gian trong trò chơi này là bao nhiêu ? Tại sao tên tiền bối chết tiệt của mình vẫn chưa dậy ?’

Nguyên tắc chủ đạo của các trò chơi thực tế ảo, là ‘tỷ lệ kéo giãn  thời gian’. Ví dụ, nếu một trò chơi có tỷ lệ kéo giãn là 1: 3, thì khi tôi chơi game 3 giờ, cũng chỉ bằng một giờ trong thế giới thực.

Nói chính xác hơn, không phải là trò chơi kéo giãn thời gian, mà là kéo giãn cảm nhận của người chơi về thời gian.  Thế nên họ sẽ có cảm giác rằng thời gian trôi chậm hơn.

Theo lời tiền bối Sung Jin-ho, tỷ lệ chủ đạo của hầu hết các trò chơi thực tế ảo hiện tại, đều là 1:3.

Đó là lý do tôi khiến tôi chờ đợi tới ba ngày ở Phi Hồng Hoa. Tôi hy vọng anh ta sẽ thức dậy, nhận ra tình hình và kéo tôi khỏi hộp chơi game.

 

Nhưng hôm nay đã là ngày thứ tư rồi…

'Sung Jin-ho, cái tên chết tiệt này đang làm cái quái gì vậy?'


 

Một tiếng thở dài trào ra. Đồng thời, tôi lo lắng lặng lẽ ngẩng đầu.

Nếu tỷ lệ kéo giãn của game này là 1 :3, thì ở thế giới thật đã là hơn 1 ngày. Chẳng ai có thể ngủ lâu đến thế.

Vậy thì, chỉ còn một khả năng duy nhất.

Đó là game này có tỷ lệ kéo giãn cao hơn nhiều so với các game bình thường.

Chuyện này có khả năng lắm chứ. Những người đã sản xuất ra trò chơi này, chắc chắn họ sở hữu những công nghệ phi thường. Cứ nhìn sự chân thực của thế giới trong game là biết.

 

'Ai mà ngờ được rằng nó lại xịn đến thế….'


 

Lâu lắm rồi tôi không chơi game. Nhưng những trải nghiệm ngày xưa cũng đủ giúp tôi hiểu rằng, [Võ Lâm Truyền kỳ] chắc chắn phải  là một trò chơi khá cao cấp.

Điều bất ngờ là, hộp chơi game cũ kỹ mà tôi nhặt được, lại có thể hoạt động trơn tru như vậy.

 

Dù sao đi nữa, trong lúc chờ anh ta thức dậy, tôi sẽ thong thả trải nghiệm trò chơi này.

 

‘Mở bảng kỹ năng’.


Tôi lẩm bẩm những từ này như một câu thần chú, và cửa sổ kỹ năng đã mở ra.

 

Ding !

[Lv.11 Jin Tae-kyung]

Khí công: Công pháp gia tộc Jin

Võ thuật: Thương pháp gia tộc jin, Bộ pháp gia tộc Jin (không khả dụng)

-

Ngoại công: 70 - Nội công: 50

Điểm có sẵn: 10

-

Hãy Phân phối các điểm còn lại.

-

Vì đã lâu không luyện võ nên bạn đã quên hết các bí kíp của gia tộc

-

Bạn nên kiểm tra mô tả kỹ năng của mình.


 

Sau khi đọc lại bảng này, tôi thở dài một lần nữa. Một kẻ sống trong Võ lâm mà quên hết bí kíp của gia tộc… Thật không thể tin nổi.

 

Có vẻ như mỗi khi lên cấp, tôi nhận được 10 điểm kỹ năng để sử dụng. Điều này cũng giống như ở cửa sổ trạng thái.

 

'Nếu tính cả 10 điểm ở cửa sổ kỹ năng và 10 điểm ở cửa sổ trạng thái, có nghĩa là mỗi khi lên cấp mình lại có 20 điểm nhỉ ? '

 

Tạm thời tôi chưa hiểu tác dụng của điểm kỹ năng, vì vậy tôi bỏ qua nó và chạm vào dòng cuối cùng.

 

-Bạn có muốn xem kỹ năng của mình không?

 

Tôi lựa chọn 'Xem tất cả.' Hệ thống lập tức phản hồi.

 

Ding !

[Thương pháp của gia tộc Jin]

Thứ hạng: Hạng nhất

Hạn chế: Chỉ dành cho những người đã học qua [Công pháp nhà họ Jin].

Giai đoạn: Không xác định

Tác dụng: không xác định

Mô tả:  Bí quyết sử dụng thương của gia tộc Jin xứ Taewon.

Có thể dùng vật liệu để nâng cấp kỹ năng.

Hiện tại bạn không thể dùng kỹ năng này.

 ---

[Bộ pháp của gia tộc Jin]

Thứ hạng: Hạng nhất

Hạn chế: Chỉ dành cho những người đã học qua [Công pháp nhà họ Jin].

Giai đoạn: Không xác định

Tác dụng: không xác định

Mô tả:  Bí quyết sử dụng thương của gia tộc Jin xứ Taewon.

Có thể dùng vật liệu để nâng cấp kỹ năng.

Hiện tại bạn không thể dùng kỹ năng này.

 ---

[Công pháp của gia tộc Jin]

Hạng: Đỉnh cao.

Giai đoạn: Nhị huyền.

Hạn chế: Chỉ dành cho những người thuộc dòng họ Jin ở Taewon.

Tác dụng: Bạn có thể  kích hoạt [Tu luyện khí công] để sử dụng và tích lũy sức mạnh.

Mô tả: Độ ổn định tuyệt vời, nhưng tốc độ tiến bộ khá chậm.

 

‘Ái chà'

 

Trước hết, thứ đấu tiên khiến tôi chú ý là thứ hạng của các kỹ năng này.

Thương pháp và Bộ pháp đều là kỹ năng hạng nhất. Riêng Công pháp là hạng đỉnh cao. Rõ ràng đây đều là những kỹ năng xịn, dành cho con cháu nhà danh gia vọng tộc.

 

Khốn nỗi, hiện tại tôi thậm chí không thể sử dụng Thương pháp và Bộ pháp. Tại sao tôi lại nhập vai vào một nhân vật tồi tệ như thế ?

 

Khi tôi đang nghĩ về điều đó thì….

 

Ding !

[Hướng dẫn- 4]

-

Giờ đây, bạn có thể điều khiển sự lưu thông khí công của mình.

Tuy nhiên, khí công không được kiểm soát là con dao hai lưỡi.

Hãy luôn cảnh giác cao độ !

-

Thứ hạng: Hướng dẫn (Cuối cùng)

Hạn chế : Dành cho người chơi.

Nhiệm vụ: Tu luyện khí công (Chưa hoàn thành)

Phần thưởng:

Hộp vật phẩm.

Sử dụng được [Khí công]

Đi đến [Nhiệm vụ chính].

Thất bại: [Tẩu hỏa nhập ma] hoặc [Chết]

 

 

- Bạn có muốn nhận nhiệm vụ không?

Chấp nhận / từ chối


 

‘Lại chết nữa sao ? Đùa nhau à, cái trò chơi quái quỷ này ‘ – Tôi thở dài và trả lời không do dự - 'Huh. Đương nhiên là không rồi. Tại sao mình lại phải mạo hiểm thế cơ chứ? '

 

Những trò chơi thông thường có rất nhiều cách để nhận được phần thưởng. Tôi không hiểu sao trò chơi này luôn bắt tôi phải liều mạng.

 

Ding

- Vẫn đang chờ câu trả lời.

 

Nhìn vào thông báo của Hệ thống, tôi cười khẩy. Không quan tâm đến ánh mắt bối rối của người đánh xe, tôi gằn giọng và phát âm rõ ràng.

 

"Không là không. Tao đã nói là từ chối mà’

 

Ding !

- Bạn không thể từ chối nhiệm vụ hướng dẫn !


 

"..? ”

Khuôn mặt tôi méo xệch. Cái tình huống quái đản này là sao ?

Tôi còn chưa kịp định thần thì hộp thông báo lại hiện lên.

 

- Bạn có muốn nhận nhiệm vụ không?

Chấp nhận / chấp nhận.


 

Rồi. Giờ thì nó hiện lên hai nút chấp nhận luôn.

Tôi gào lên trong uất ức.

"Ta đã nói là ta từ chối! Từ chối ! Từ chốiiiiii !!"

 

Ding !

Quá thời gian chờ đợi.

Đã tự động chấp nhận nhiệm vụ!


 

"Này! Cái này… Đồ khốn!"

 

Cơn tức giận mà tôi kìm nén nãy giờ, cuối cùng đã bùng phát.

 

Mục lục:

1 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.