Tiến vào Võ Lâm - Chương 1: Phế vật và rác rưởi
Note: Do không kiếm được raw nên team phải dịch từ bản English Convert. Bản Eng này không chất lượng nên thi thoảng tụi mình có thể bị nhầm lẫn hoặc sơ sót ở đâu đó, mong các bạn thông cảm!
--------
"Thứ này chỉ là rác thôi."
Jin ho, người đàn anh của tôi - đã kết án một cách long trọng
như một thẩm phán. Anh ấy là thư ký của Go Si-won – tòa chung cư tôi sinh sống,
và là một học sinh trung học năm nay đã 30 tuổi. Tóm lại là anh ta đã thi đại học
7 lần.
Chúng tôi khá thân từ khi tôi 3 tuổi, và anh ta khá sành sỏi
trong lĩnh vực IT lẫn công nghệ số. ….
"Gì mà nặng lời vậy?"
"Nặng cái mẹ gì. Đó chỉ là rác thôi."
Chà, không phải là tôi cố chấp. Chỉ là tôi cảm thấy lòng tự
trọng của mình đang bị tổn thương.
"Anh thậm chí còn chưa thèm xem kỹ mà."
Như tôi đã nói, anh ta thậm chí không thèm nhìn vào bên
trong.
Anh ta chỉ nhìn lên và xuống và nó là rác. Vì tôi đã hy vọng
rằng mình có thể bán nó với cái giá phù hợp, nên điều này là một cú sốc lớn đối
với tôi.
"Taekung à. Taekung à. Jin Taekung. Chú hiểu lầm lớn
rồi."
".....?"
"C*t chắc chắn là rác. Chú không cần phải bới c*t lên để
kiểm tra. Thứ này chắc chắn là một đống c*t."
"Ah, nhưng..."
"Suỵt. Đừng nói nhiều nữa. Anh không muốn phá vỡ tình
bàn giữa chúng ta."
"Tiền bối ……."
Tôi muốn đập cho anh ta một trận rồi đấy.
Jinho run run khi thấy nắm tay của tôi siết chặt. Anh ta là
một tên lười biếng suốt ngày ngồi bên cái bàn, còn tôi thì khác à nha….
Jinho vội giơ tay ra như muốn chặn tôi lại.
"Taekuung. Hãy nhớ lại Điều 1, Đoạn 12 của Đạo luật Đặc
biệt dành cho Người thức tỉnh ở đất nước của chúng ta. Nếu em tấn công dân thường
như anh thì...…”
"Chính anh bảo rằng một thợ săn hạng F như em không phải
là người thức tỉnh mà?"
"Anh nói á? Khi nào nhể? Lúc anh say rượu à??"
Tôi chỉ biết thở dài khi thấy anh ta lảm nhảm.
Nắm đấm của tôi hạ xuống.
"Tốt tốt, khôn ngoan đấy. Nếu Hội của em nghe tin, rằng
em tấn công một dân thường, thì em sẽ bị đuổi và…”
"Em bị đuổi rồi."
"Huh?"
“Sáng nay khi em vừa vào làm, trưởng nhóm đã nói như vậy.”
Thợ săn hạng F.
Tôi bắt đầu công việc này khi tôi 20 tuổi. Tôi phải chịu
trách nhiệm cho cuộc sống của cả gia đình thay cho người cha đã khuất của tôi,
vì vậy công việc tôi chọn là thợ săn.
Hạng F. Tôi là thợ săn hạng thấp nhất, không có tài năng gì
đặc biệt, nhưng tôi tự hào về sự chăm chỉ của mình. Với số tiền kiếm được, tôi
đã chữa bệnh cho mẹ và nuôi người em trai duy nhất của mình.
Nhưng bây giờ ...… Cảm giác như nỗ lực bảy năm qua đã biến mất.
Lòng tôi lại bùi ngùi khi nhớ đến gương mặt ngượng ngùng của đội trưởng, lúc
anh thông báo sa thải tôi.
"Ừm." - Một tiếng cười khô khốc vang lên từ cái miệng
của anh Jinho - "Anh xin lỗi nhé"
"Chà. Hóa ra anh vẫn còn chút lương tâm như vậy." –
Tôi khịt mũi.
Con người này. Đột nhiên, biểu hiện nghiêm túc như thế không
phù hợp với anh ta chút nào.
"Vậy thì mua đồ uống cho em đi. Trong trường hợp này,
anh nên đóng vai một người anh trai."
"Nghe kìa. Cậu nói vậy nhưng cậu đã bao giờ coi tôi như
một người anh trai đâu?."
Anh ta nói vậy nhưng hơi khịt mũi. Nhìn biểu cảm, tôi nghĩ hôm
nay mình sẽ được uống say mèm luôn.
Vài tiếng sau.
Từ trên xe taxi, tôi chạy như điên, và hình dạng trông thật nhếch nhác. Toàn thân tôi ướt sũng khi tôi quay về Gosiwon và mang theo một con người đã say mèm.
Một phần do mồ hôi, một phần do bãi nôn. Ai nôn thì... Mọi người biết rồi đấy.
Tiếng nôn mửa ngắt quãng trở thành âm thanh nền cho cảnh tượng lãng mạn này.
"Về nhà rồi. Tỉnh lại đi, tiền bối."
"Nhà? Nhà tôi ở Gangwon-do."
"Ồ, thôi nào. Giờ anh ở Go Siwon."
"Ký túc xá? Ký túc xác Gosiwon?"
"Phải. Anh ở đây 7 năm rồi, và vẫn đang nuôi mộng thi Đại học."
"Mơ mộng ... ... Đúng vậy, mơ mộng không thể mua được bằng
tiền. Mẹ tôi đã nói điều đó nằm trong trái tim của mọi người. Aizzz... mẹ tôi nấu món hầm
miso rất ngon."
Tôi kiên nhẫn chờ đợi, rồi bóp bụng Jinho cho anh ta nôn nốt ra vỉa hè
Trong lúc nôn mửa, anh tiếp tục lải nhải về Điều 1, Khoản 12 của Đạo luật Đặc biệt liên quan đến Người
thức tỉnh.
“Mệt vãi tè".
Tôi đi thẳng vào phòng tắm và dầm mình dưới nước trong 30
phút, nhưng mùi nôn mửa dường như vẫn còn đọng lại trên mũi tôi.
Trong phòng có hai thứ to bự.
“Khòooo…….”
Một người là tiền bối Jinho, đã bất tỉnh. Thứ còn lại là...
"A, mình quên mất cái này."
Hộp chơi game. Nó có kích thước bằng cái tủ lạnh, nên khi tôi để nó trong một căn phòng rộng khoảng 3 chiếc chiếu, căn phòng dường như đã đầy.
Tôi nằm vật ra giường và bắt đầu tìm hiểu xem phải làm gì với nó.
'Vứt ra đường?'
Hoặc tôi có thể giao nó cho cửa hàng đồng nát. Giá sắt vụn những
ngày này là bao nhiêu? Dù không thể hoạt động, nhưng nó cũng nặng tới 50 kg.
Bán sắt vụn chắc cũng đủ để ăn vặt.
'Mình cứ nghĩ nó khá hữu ích cơ đấy. Haizzz.'
Khỉ thật. Nó cũ đến vậy sao?
Ngay cả tôi cũng chưa mở bên trong. Tôi đột nhiên bắt đầu
nhìn vào hộp đăng nhập với sự tò mò.
"Nhìn bên ngoài ... ... Á đù…."
Không biết có phải là do khói thuốc lá không. Bề mặt của hộp
chơi game đã ngả màu hơi vàng. Dường như có rỉ sét ở khắp mọi nơi. Khi tôi vứt
bỏ những hối tiếc của mình và nhìn vào nó, tôi cũng thấy những lời của Jinho
hyung có lý.
"Mở như thế này à?"
Khi tôi nhấn vào cái nút nhô ra, nắp mở ra để lộ bên trong.
Tôi đã mong đợi một điều gì đó tuyệt vời, nhưng chẳng có cái gì cả.
Một chiếc ghế được thiết kế để chơi trong thời gian dài và một
chiếc mũ bảo hiểm VR cả đầu…… uh?
"Cái gì, đây là…. Hướng dẫn sử dụng?"
Nói một cách chính xác, nó là một tập sách nhỏ ghi là 'hướng
dẫn sử dụng sản phẩm'.
Sao sách hướng dẫn lại
được bỏ vào những món đồ bỏ đi? Đặc biệt là thứ rác rưởi thế này? Chủ nhân cũ của
nó bị hâm à?
Tôi đã mở chương đầu
tiên vì tò mò.
[Hướng dẫn sử dụng sản phẩm]
Tên sản phẩm: Công chơi game thực tế ảo
Tên Model: Ark-2020
Nhà sản xuất: H Soft
Ngày sản xuất: ngày 1 tháng 1 năm 2020
Ánh mắt tôi là dừng lại ở ngày sản xuất.
Đó là ngày 1 tháng 1 năm 2020. Có thể là lỗi in ấn. Nhìn đã
thấy vô lý rồi.
'Loại thằng điên nào lại làm máy chơi game vào thời điểm
đó?'
Giai đoạn đó được gọi là 'Đại nạn'.
Mùng Tháng Giêng 2015. Mặt trời mọc mang năm mới đến với nhân loại, cùng với nhiều thứ khác.
Cổng, hay hầm ngục, được tạo ra trên khắp thế giới, và những con quái vật đã tràn ra ngoài các cánh cổng.
Cánh cổng là ranh giới của các thế giới.
Bên ngoài cánh cổng là thế giới hiện đại, là xã hội
văn minh mà chúng ta đang sống, nhưng khi bạn bước vào bên trong, bạn sẽ thấy những con quái vật
mà bạn thậm chí chưa từng tưởng tượng hoặc nghe nói đến.
Phổ biến nhất trong số đó là yêu tinh - Golbin.
Quái vật và người Thức tỉnh, Chiến tranh và Sự hủy diệt
...….
Dị giới xâm chiếm thực
tại, và cuộc Đại chiến chưa từng có trong lịch sử Trái đất đã kết thúc với cái
chết của Chúa Quỷ Asmodeus.
Ngày đó là ngày 1 tháng 1 năm 2020. Hôm đó là 'ngày chiến thắng'.
'Đó là lý do tại sao nó thật vô lý.'
Tôi lật trang và nhíu mày.
[Cảnh báo]
-
Người chơi không thể tự ý đăng xuất.
-
Nếu bạn chết trong khi chơi, bạn sẽ chết ở thế giới thật.
A-ha, tôi hiểu rồi. đây chắc chắn là một trò đùa.
Tôi gật đầu và nằm xuống tấm nệm hẹp. Còn mấy trang nữa,
nhưng tôi không quan tâm.
"Ngủ thôi."
Tốt hơn là nên ngủ, còn hơi là ngồi đọc cuốn sách hướng dẫn
như một kẻ tâm thần. Tôi đẩy Jinho vào góc tường và nhắm mắt lại.
Khò Khò.
Khò khò
Những tiếng ngáy vang lên dồn dập. Ngủ thế méo nào được
trong tình trạng này?
Tôi chợt nhìn vào hộp chơi game.
Hình như nó có thể cách âm.
Ghế hơi cứng. Nó được làm vào năm 2020, vì vậy nó bằng tuổi
tôi. Đệm đã bị bong ra từ lâu.
Dù sao thì, thật may là nó không có mùi. Tôi kéo chăn lên cổ.
Cạch cạch.
…… Tôi thậm chí còn đội chiếc mũ bảo hiểm VR lên cho dễ ngủ.
Những lời phàn nàn vụn vặt biến mất ngay khi tôi đội mũ bảo
hiểm lên. Một thế giới hoàn toàn im lặng.
Không một tiếng động nhỏ nào cả.
Nhưng thay vì buồn ngủ, tôi thở dài khi nghĩ đến ngày mai.
'Mình nên làm gì từ ngày mai?'
Thợ săn là một nghề được trả lương cao, nhưng nó cũng phụ
thuộc vào cấp độ.
Những thợ săn hạng F như tôi, những người không có nhiều năng
lực, đông như ruồi. Vì tôi không thuộc một hội nào nữa, nên tôi phải đăng ký tại
văn phòng theo dõi từ sáng sớm để nhận nhiệm vụ.
Người đi săn không thuộc về hội nào cũng bị bóc lột. Các chính sách của chính phủ không bao giờ có
lợi cho những người đi săn độc lập, và họ bị mức thuế khủng đến nỗi mà nghe đã
thấy choáng.
'Bây giờ mình là một kẻ như vậy.'
Công việc Thợ săn giúp tôi kiếm đủ tiền để mẹ và em gái tôi sống trong một căn hộ ở
Khu vực An toàn. So với thu nhập của thợ săn hạng F, đây là một điều xa xỉ. Nhưng đối với
tôi, an toàn cho gia đình là ưu tiên hàng đầu..
Cho đến nay, tôi vẫn cố gắng duy trì
hợp đồng, nhưng từ bây giờ thì...
"Haizz, ngày mai sẽ ra sao?"
Tôi nhớ đến cha tôi, người đã đột ngột qua đời.
Cha tôi, người đã hết lòng vì gia đình và là một công dân ưu tú, đã qua đời vào năm tôi lên bảy.
Quái vật tràn ra từ các vết nứt của cổng. Cha tôi, vốn là một
nhân viên văn phòng bình thường, không có cách nào để trốn thoát.
Nếu cha tôi ở bên cạnh tôi, ông ấy có thể chỉ cho tôi phương hướng
để đi không?
'Nhưng mình đã vượt qua bao khó khăn từ ngày đó cho đến bây giờ. Hãy cố lên nào tôi ơi.... '
Không biết do tác dụng của rượu hay vì những
ký ức xa xôi, cơ thể tôi chùng xuống và nhắm mắt lại lúc nào không biết.
Tôi buông thả ý thức của mình theo cơn buồn ngủ ập dến như trút nước.
'Khi mở mắt ra, có lẽ mình sẽ khỏe hơn.'
-
Nhận diện người chơi. …… Người chơi này chưa có tài khoản. Bạn
có muốn đăng ký một cái mới không?
-
-
Vì không có phản hồi trong một thời gian dài, quy trình sẽ tiến
hành tự động.
-
1t%…… 27%…… 94%…… hoàn thành.
-
Người chơi, [Taekung Jin] đã được đăng ký.
-
-
Chúc may mắn!
Nice 😄
Trả lờiXóaCho e hỏi chương 2 ở đâu v ạ?
Trả lờiXóa