Không thăng cấp một mình - Chương 4: Cùng nhau thăng cấp!
Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, Jiwon bỗng thấy một cái bóng to lớn phủ xuống mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, cậu thấy Ryoo Bin đang đứng trước mặt, thân hình cao lớn lừng lững. Ở gần đó là Kana và Sol Kang. Cả ba đều nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng.
Cảnh tượng đó làm Jiwon bồi hồi xúc động. Kiếp trước, cũng là ba người bọn họ thường quan tâm bênh vực cho cậu. Ngày tàu Hy vọng bị tấn công, chính Ryoo Bin đã dùng tấm thân cao lớn đó để chắn luồng axit của Mực Ma, cứu cho cậu một mạng. Còn Sol Kang và Kana đã nhờ cậu chăm sóc cho đứa con đầu lòng, trước khi lao mình vào vòng vây của bầy Thủy quái để mở đường cho đoàn thuyền cứu sinh chạy khỏi con tàu đắm.
'Kana, Sol Kang, Ryoo Bin... Kiếp này chắc chắn thảm kịch sẽ không lặp lại... Chắc chắn tôi sẽ bảo vệ được mọi người...!!!'
Nghĩ đến đó, Jiwon đột nhiên cảm thấy choáng váng như bị đánh vào đầu.
Tại sao cậu vẫn nghĩ rằng mình sẽ bảo vệ mọi người? Tại sao cậu vẫn nghĩ rằng mình sẽ gánh vác được mọi thứ?
Kiếp trước, cậu thấy tài nguyên quá thiếu thốn nên quyết định giữ bí mật về Hệ thống thăng cấp, tập trung tăng cường sức mạnh của bản thân. Nhờ đó, cậu đã nhanh chóng đạt được sức mạnh vượt trội so với mọi người, tiêu diệt toàn bộ quái vật trên Trái đất, thậm chí được tôn xưng là Thần. Nhưng sau đó thì sao?
Khi phải đối chọi với những thực thể hùng mạnh từ vũ trụ, cậu mới cảm thấy cô độc và cay đắng. Một mình cậu không thể đương cự nổi với kẻ thù. Trong trận chiến với Thần Hủy Diệt Doom, Jiwon ước ao có một đồng đội có thể che chắn cho mình, hoặc một người có thể giúp mình hồi phục, hoặc ai đó giúp cậu tiêu diệt lũ lâu la của Doom.
Nhưng không có ai cả. Thế nên cậu mới tử trận.
Giờ đây, được trùng sinh trở về, cậu lại đi theo con đường sai lầm đó ư?
Không, không thể nào! Cậu phải tìm một cách thức khác!
Không phải cậu "bảo vệ mọi người", mà là "cùng mọi người bảo vệ nhau". Không phải là "một mình thăng cấp", mà là "cùng nhau thăng cấp".
Kana, Sol Kang, Ryoo Bin - cả ba đều là những đồng đội, những chiến hữu mà cậu trân trọn. Trong bốn năm tới, nếu tất cả cùng nhau rèn luyện theo nguyên lý của Hệ thống, biết đâu... họ có thể đánh bại được Kraken?
Jiwon khẽ mỉm cười, từ từ đứng dậy trước ánh mắt ngơ ngác của bạn bè. Giây phút ấy, cậu đã hạ quyết tâm.
'Kiếp này, tôi sẽ không thăng cấp một mình!'
*
Đêm về khuya..
Giữa biển khơi, tàu Hy vọng vẫn lặng lẽ di chuyển.
Đây là một con tàu khổng lồ, dài gần 2000 mét, rộng 150 mét và cao chừng 200 mét. Tuy nhiên, vì tàu chứa hơn một triệu con người, nên nó cũng trở nên chật chội.
Học viện Thợ săn được cải tạo từ một khoang lớn của tàu. Phần giảng đường nằm ở trên cùng, bao gồm 4 tòa nhà dựng trên boong tàu và một sân tập. Bên dưới boong tàu, tầng hầm thứ nhất là nhà kho, tầng hầm thứ hai là thư viện, tầng thứ ba là biệt xá dành cho một số giáo sư, nhân viên trong trường và các ngôi sao mới nổi. Bốn mươi tầng hầm tiếp theo là ký túc xá dành cho các học viên. Càng xuống sâu, các tầng hầm càng ấm thấp, cũ kỹ và mất vệ sinh. Vì vậy những học viên đến từ gia tộc lớn được ưu tiên đăng ký phòng ở tầng trên, còn học viên gia tộc nhỏ bị dồn xuống tầng dưới.
Những học viên đến từ gia đình bình dân còn bị đối xử tệ hơn nữa. Vì không có đủ phòng cho học viên bình dân, nên Học viện đã cơi nới thêm một số lồng bằng thép, dùng dây xích gắn vào mạn tàu.
Phòng của Ryoo Bin là một cái "lồng thép" như thế. Tệ hơn nữa, vì cậu ta quá nghèo nên bị đẩy xuống căn phòng ở ngay sát mép nước.
Vì cái lồng này đặt bên ngoài mạn tàu, nên nó không được lớp vỏ tàu bao bọc. Hơn nữa, lồng lại ở gần mặt nước, thường xuyên bị sóng biển xô vào khiến cho nó lạnh hơn các phòng bình thường rất nhiều.
Ngồi trong phòng, Kana liên tục hắt xì, tự tạo ra một quầng lửa nhỏ để sưởi ấm. Sol Kang mím môi, kéo chiếc áo choàng kín hơn để giữ ấm. Trong khi đó, Ryoo Bin lo lắng nhìn mọi người, vừa ngại ngần vừa xấu hổ.
Trong căn phòng tối tăm, lạnh lẽo và chật hẹp, họ lặng lẽ nhìn nhau. Cả ba đều không hiểu tại sao Jiwon lại rủ họ đến đây, chứ không phải bất kỳ nơi nào khác.
Sol Kang đưa mắt nhìn Jiwon, cẩn thận hỏi:
"Jiwon... Cậu... cậu thích Jang Hera hả?"
"Đúng vậy" - Jiwon mỉm cười, bình thản nói.
Thấy vậy, Kana khịt mũi, vừa thở dài vừa lên tiếng.
"Jang Hera đúng là rất xinh đẹp... Cậu thích cô ta cũng phải thôi. Yên tâm, mình sẽ không tranh giành với cậu. Nhưng mà, nữ sinh đó không phải dạng vừa đâu... Những kẻ như chúng ta làm sao với tới!"
Nghe Kana than thở, Sol Kang đưa mắt liếc xéo một cái. Jiwon khẽ bật cười, mặc dù Kana và Sol Kang đã có đính ước, nhưng tên này vẫn thường xuyên nhòm ngó các cô gái khác, khiến Sol Kang thường xuyên nổi cơn ghen. Tuy nhiên kiếp trước, họ vẫn kết hôn với nhau và sinh ra một bé gái xinh xắn.
Sol Kang quay sang Jiwon, lo lắng hỏi:
"Jiwon... Giờ có phải là lúc để tơ tưởng mấy chuyện đó không? Cậu đã gây thù chuốc oán với con Hồ Ly đó rồi, chắc chắn mụ ta sẽ không bỏ qua".
"Đúng vậy, đúng vậy!" - Kana chen vào - "Con mụ đó tuy ngon nhưng mà xấu tính quá, dẫu có cho thì mình cũng không thèm... Ái da"!
Kana rú lên đau đớn, đưa tay ôm mặt. Nhìn qua cũng biết, cậu ta vừa bị Sol Kang véo tai đau điếng.
"Jiwon... Tôi không hiểu tại sao cậu lại đồng ý với lời thách thức của mụ ta. Nhưng mà, nếu không muốn bị đuổi học thì nên chuyên tâm tu luyện đi".
Ryoo Bin nhíu mày, nghiêm túc khuyên Jiwon. Thái độ chân thành của cậu ta làm Jiwon hơi nao lòng.
Kiếp trước Ryoon Bin cũng thường xuyên khuyên cậu như vậy. Khổ nỗi, Jiwon cố gắng lắm cũng chỉ có thể trở thành Thợ săn hạng D, kiếm được một suất Vệ binh trên tàu.
Đương nhiên nếu như kiếp này cậu vẫn kém cỏi như vậy, thì chết đi cho đỡ nhục!
Jiwon mỉm cười, nhìn thẳng vào cả ba người, bình thản nói:
"Yên tâm, tôi tự biết khả năng của mình. Những gì đã quyết, chắc chắn tôi sẽ làm được!"
Nghe giọng nói của Jiwon, cả ba người khẽ giật mình. Họ không hiểu tại sao Jiwon lại có thể tự tin như vậy. Tuy nhiên, nhìn vào ánh mắt kiên định của cậu, bỗng nhiên họ cảm thấy xiêu lòng. Không hiểu tại sao, họ cũng tin rằng Jiwon sẽ đạt được mục tiêu.
"Được rồi... Dù không biết cậu sẽ làm cách nào, nhưng tôi sẽ ủng hộ hết mình" - Ryoo Bin gật đầu.
"Tôi cũng vậy!" - Kana hào hứng nói.
Ngồi bên cạnh Kana, Sol Kang vẫn lộ vẻ đăm chiêu. Cô lo lắng hỏi:
"Jiwon, cậu có tự tin quá không? Đối thủ là Mabel Yuan, thiên tài vạn người có một đấy!"
"Thiên tài?" - Jiwon mỉm cười - "Đừng lo. Nếu mọi người làm theo lời tôi, một năm sau tất cả chúng ta sẽ mạnh hơn cô ta".
Thật vậy, Jiwon đã vạch sẵn một kế hoạch để đưa cả bốn người đạt cấp B trong thời gian ngắn nhất. Kế hoạch đó bắt đầu từ chính căn phòng tồi tàn này.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Jiwon bình thản đứng dậy. Cậu quay sang vỗ vai Ryoo Bin:
"Nào, mở giúp tôi cái cửa sổ!"
Nghe vậy, Ryoo Bin trợn mắt ngạc nhiên. Một lúc sau, cậu ta mới lắp bắp: "Sao... sao cậu biết?"
Sống ở trên tàu Hy vọng, không gian cực kỳ chật hẹp, ngay cả ánh mặt trời cũng trở thành một thứ xa xỉ. Hầu hết diện tích boong tàu là lãnh địa của Ngũ đại gia tộc và các công trình công cộng. Thế nên số đông dân chúng trên tàu đều khao khát được tắm nắng, đón gió và hít thở không khí bên ngoài.
Khi được Học Viện phân cho căn phòng này, Ryoo Bin phát hiện ra rằng nó chỉ được bao bọc bằng gỗ và thép mỏng. Thế là cậu ta bí mật đục một lỗ nho nhỏ, đủ để vươn người ra đón nắng và gió. Đương nhiên, hành vi này bị cấm nên Ryoo Bin chưa bao giờ kể với ai. Ở kiếp trước, mãi đến khi sửa phòng, Ryoo Bin mới nói cho Jiwon và Kana biết chuyện này.
Trong lúc Ryoo Bin còn đang bối rối, Jiwon đã giơ ngón tay lên. Một quầng sáng nhỏ màu vàng chói tụ lại ở tay cậu ta.
Sol Kang là con gái của một Kiếm Sư, nên cô nhanh chóng nhận ra lai lịch của thứ đó.
"Cái... cái này là... kiếm khí?"
Jiwon khẽ gật đầu. Thật vậy, đây chính là kiếm khí.
Trùng sinh trở về, tuy thể chất và mana của Jiwon trở nên yếu ớt, nhưng kinh nghiệm và kiến thưc của kiếp trước vẫn còn y nguyên. Vì vậy, dù lượng mana trong cơ thể còn ít ỏi, nhưng cậu vẫn có thể dẫn động mana trong kinh mạch để tạo thành kiếm khí.
Nhìn kỹ ánh mắt cương quyết và luồng kiếm khí sáng chói của Jiwon, Ryoo Bin ngẫm nghĩ vài giây rồi tiến lại vách tường.
Cạch, cạch!
Sau vài tiếng động khô khốc, Ryoo Bin tháo một mảng gỗ và một mảnh thép xuống. Một lỗ hổng hiện ra, và gió lạnh ùa vào.
"Ứ ứ ứ!" - Kana hoảng hốt kêu lên - "Lạnh chết mất thôi! Jiwon, cậu định giết người à!"
"Cậu... sao cậu liều thế, Ryo Bin!" - Sol Kang giật mình, trợn mắt - "Nếu các Giáo sư biết chuyện này, cậu sẽ bị phạt đó!"
"Ừ thì..." - Ryoo Bin cười khổ, gãi đầu bối rối.
Tuy nhiên, Jiwon khẽ phẩy tay: "Đừng lo. Khi chúng ta mạnh lên, chẳng ai quan tâm đến chuyện này nữa đâu".
Vừa nói, Jiwon vừa tiến đến bên cửa, thò đầu ra ngoài, đảo mắt nhìn quanh. Cậu mỉm cười khi nhìn thấy những xúc tu khổng lồ, một đầu phình thành cục u bám chặt lấy vách tường bằng thép, đầu kia thò xuống biển.
Đó chính là thứ thủy quái được mệnh danh "ngón tay của quỷ".
Sinh vật này bắt nguồn từ những con Hà ngỗng (Đằng Hồ), bị biến dị sau trận Đại hồng thủy năm xưa. Giờ đây, chúng phát triển thành một thứ quái vật gớm ghiếc, sống bám trên những con tàu hoặc vách đá.
Ban ngày, chúng ẩn náu trong lớp vỏ cứng như đá và nép mình vào vật chủ. Khi đêm xuống, chúng mới vươn thân mình ra, thò cái cổ dài xuống biển. Phần đầu của chúng trông như những chiếc móng tay của quỷ, ngoe nguẩy trong dòng nước và tìm kiếm những con mồi xấu số.
Lũ thủy quái này không những ăn mòn lớp vỏ, mà còn làm giảm tốc độ di chuyển của các con tàu. Nhưng vì chúng thường xuyên trốn trong lớp vỏ, mà phần vỏ này lại bám chặt vào thân tàu, nên rất khó xử lý. Bên cạnh đó, chúng cũng rất nhanh nhẹn và mạnh mẽ, nên dân thường và các Thợ săn cấp thấp không dám lại gần. Thông thường, mỗi khi tàu cập bến, các pháp sư sẽ dùng hỏa công để đốt cháy bọn chúng thành tro,
Tuy nhiên, những người sống sót ở khu vực Bắc Mỹ đã tìm ra phương pháp để xẻ thịt những "ngón tay của quỷ" và biến chúng thành thức ăn đặc sản. Kiếp trước, Jiwon đã theo tàu Kiêu Hãnh tới khu vực đó và học được cách chế biến loại quái vật này.
Thế nên bây giờ, những xúc tu gớm ghiếc kia không khác gì những con mồi ngon trước mặt cậu.
Jiwon chĩa ngón tay mang theo kiếm khí về phía xúc tu gần nhất.
Không rõ con quái vật coi Jiwon là mối nguy hiểm hay con mồi, nhưng nó đã nhận ra sự xuất hiện của cậu. Nó uốn éo cái thân hình dài ngoằng, rồi bỗng nhiên, phần đầu nhọn của nó lao vọt khỏi dòng nước biển. Thế rồi, nó thay đổi quỹ đạo như một sợi roi, và phóng thẳng vào mặt Jiwon như rắn hổ mang săn mồi.
Con quái vật di chuyển rất nhanh, nhưng Jiwon còn nhanh hơn. Dù thân thể hiện tại yếu đuối như người bình thường, nhưng những kinh nghiệm của hàng chục năm chinh chiến vẫn còn nguyên vẹn. Cậu dễ dàng lách người tránh được đòn tấn công, rồi vươn tay trái ra túm lấy cổ nó. Tiếp theo, Jiwon vung tay phải, dùng kiếm khí lách qua khớp vỏ và rạch một đường gọn gàng, cắt ngang dây thần kinh sống lưng của con quái vật .
Con quái vật gớm ghiếc giật giật vài cái rồi ngừng cử động. Jiwon tiếp tục di chuyển ngón tay, dùng kiếm khí tách vỏ của nó, thành thạo như một đầu bếp chuyên nghiệp. Cuối cùng, cậu nắm phần đầu nhọn của con quái vật và rút mạnh, dễ dàng như người ta lột vỏ một con tôm.
Sự việc diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Kana, Sol Kang và Ryoo Bin còn đang ngơ ngác không hiểu Jiwon định làm gì, thì cậu đã chui vào trong, trên tay cầm theo con quái vật đã bị lột vỏ.
Thấy cả ba há hốc mồm ngạc nhiên, Jiwon quay sang Ryoo Bin và cười lớn: "Nào, lấy cho tôi cái nồi nhanh lên".
*
Cùng lúc đó, ở phía trên boong tàu.
Một khối nhà to lớn kiên cố đứng sừng sững giữa bầu trời đêm. Đó là tòa nhà của gia tộc Jang, gia tộc đỉnh phong đã nắm quyền điều khiển con tàu khổng lồ này suốt hai mươi năm.
Đêm đã về khuya, nhưng phòng của Hạm trưởng Jang Maldong vẫn sáng đèn. Một người đàn ông trung niên, gương mặt thâm trầm và nghiêm nghị, đang đăm chiêu đọc lại những bản báo cáo về tình hình của con tàu.
Bản thân Hy vọng là một trong mười hai con tàu lớn nhất thế giới. Nhưng dù lớn như vậy, nó cũng trở nên chật hẹp và bí bách khi phải chứa hơn một triệu con người. Điều đó khiến cho những tệ nạn và bệnh tật dễ dàng nảy sinh.
Nhưng những chuyện đó không đáng sợ bằng cơn đói. Trong lịch sử, đã từng có những con tàu chìm trong bạo loạn chỉ vì không có đủ thức ăn. Đảm bảo bữa ăn cho người dân, là nhiệm vụ quan trọng nhất của các Hạm trưởng.
Hiện tại, kho lương thực trên tàu đang cạn dần. Nếu một tuần nữa mà không tìm được luồng cá để đánh bắt, ông sẽ phải phái một đội thợ săn tinh nhuệ đi đột kích Đảo San Hô.
Jang Maldong thở dài. Đột kích Đảo San Hô có thể mang về hàng vạn tấn lương thực, đủ để nuôi sống con tàu trong một tháng. Nhưng đổi lại, các thợ săn sẽ gặp phải nhiều thương vong. Dù sao đi nữa, những hòn đảo ấy vẫn được mệnh danh là Hầm Ngục của biển cả.
Bỗng nhiên, cánh cửa bật mở. Một chàng trai trẻ vui sướng xông vào phòng.
"Hạm trưởng! Hạm trưởng! Có tin khẩn cấp!"
"Hửm? Là chuyện gì?" - Jang Maldong nhíu mày. Nhìn mặt chàng trai, có lẽ đây không phải là tin xấu.
"Tảo Lâm... Đội trinh sát... đã phát hiện ra Tảo Lâm!" - Chàng trai vừa thở hồng hộc vừa nói.
Jang Maldong bật dậy, khuôn mặt ông sáng bừng lên: "Thấy Tảo Lâm rồi sao? Ở đâu?"
"Hướng Tây Nam... cách chúng ta chừng 600 km!"
"Tốt lắm!" - Jang Maldong siết chặt nắm tay mừng rỡ - "Mau quay đầu, hướng tàu tới Tảo Lâm!"
MỤC LỤC
Thanks
Trả lờiXóaNice
Trả lờiXóaThank Moons team
Trả lờiXóa