Không thăng cấp một mình - Chương 1: Trùng sinh trở về
Tên truyện: Tôi Sẽ Không Thăng Cấp Một Mình
Tình trạng: Full 512 chương
Tiến độ: 3 chương/tuần
---
Trời đã bước sang mùa đông.
Những cơn gió rét cắt da cắt thịt cứ thế thổi từng hồi lạnh buốt. Từng bông tuyết trắng xóa bay đầy trời. Bầu trời mịt mù, không trăng không sao càng làm cho khung cảnh thêm ảm đạm.
Giữa biển đêm u ám, có một con tàu khổng lồ đang lờ đờ chạy.
Con tàu ấy dài gần 2000 mét, rộng 150 mét và cao chừng 200 mét. Thân tàu phủ đầy sương tuyết, một vài chỗ đã han gỉ hoặc bị các loài sinh vật biển bám vào. Tuy nhiên, phù hiệu hình Nhân Mã vẫn nổi bật ở chính giữa thân tàu.
Đó chính là Siêu hạm Hy Vọng, nơi sinh sống của hơn một triệu con người.
Người ta kể rằng vào năm 20xx, một tảng thiên thạch khổng lồ đã đâm xuống Trái đất, gây ra thảm họa động đất và sau đó là một trận Đại Hồng Thủy vô cùng khủng khiếp. Nước biển dâng lên cuối trôi nhà cửa, làng xóm, thành phố và cả những quốc gia. Trong thời khắc kinh hoàng đó, những chiếc tàu khổng lồ như tàu chở dầu, tàu container, tàu sân bay... đã được sử dụng để làm phương tiện cứu hộ mọi người.
Nhưng mà, trận Đại Hồng Thủy đó mãi không kết thúc. Thật vậy, nhiều tuần, nhiều tháng, nhiều năm trôi qua, nước vẫn không hề rút đi. Có giả thuyết cho rằng thiên thạch kia chứa đầy nước. Giả thuyết khác nói rằng băng ở hai cực đã tan ra. Dù lý do gì đi nữa, thì mực nước biển đã dâng lên vĩnh viễn.
Quan trọng hơn, biển cả đã trở thành địa ngục. Không biết vì lý do gì, các loài sinh vật biển dần dần trở nên hung dữ và biến thành quái vật. Con người đành phải chấp nhận sự thật rằng họ đã đánh mất nơi sinh sống, đành phải định cư trên những con tàu.
Mấy chục năm đã trôi qua. Nhiều chiếc tàu đã gặp nạn, hoặc hư hỏng không thể sử dụng được nữa. Chỉ còn lại mười hai con tàu lớn nhất, vững chãi nhất tiếp tục lênh đênh trên biển và trở thành nơi nương tựa cho con người. Một trong số đó chính là Siêu hạm Hy vọng, ý nghĩa của nó chính là Hy vọng của nhân loại.
Giữa bóng tối mịt mùng, trên boong tàu có vài ô cửa vẫn sáng đèn. Đó là Học Viện Thợ Săn, Lớp Sơ cấp.
Hơn bốn mươi học viên ngồi nghiêm chỉnh, nghe một Giáo sư giảng bài. Bọn họ đều là những thanh thiếu niên đang theo học tại lớp Sơ cấp của Học Viện Thợ Săn.
Ánh mắt các học viên đều chăm chú hướng về Giáo sư Mabel Yuan. Nữ Giáo sư bình thản đi lại trên bục giảng, dáng người lả lướt, chiếc áo choàng khẽ rung động để lộ thân hình nóng bỏng. Cô ta nhếch mép nhìn xuống đám thanh niên đang há hốc mồm theo dõi bài giảng của mình, với vẻ cao ngạo.
Đương nhiên, cô ta có quyền cao ngạo. Mabel Yuan là thành viên của gia tộc Yuan, một trong ngũ đại gia tộc có quyền lực nhất trên tàu. Không những xuất thân cao quý, cô còn là người tài ba. Hai mươi sáu tuổi, cô ta đã trở thành Thợ Săn cấp B-, được tiến cử làm Giáo sư của Học Viện. Nếu không phải vì em họ cô ta là Gangji Yuan đang học lớp này, còn lâu cô ta mới chịu đi dạy vào tối khuya như thế.
"Các Thợ Săn được phân theo nhiều Chức Nghiệp khác nhau, bao gồm Chiến Binh, Vệ Sĩ, Thích Khách, Cung Thủ, Pháp Sư, Thần Quan, Thuần Hóa".
"Trong số các Chức Nghiệp, Pháp sư là tồn tại cao quý nhất, có thể huy động mana trong cơ thể để tạo ra những phép thuật phi thường, uy lực vừa cao mà phạm vi tấn công vừa rộng. Trong các trận chiến, Pháp sư đóng vai trò quan trọng nhất, các Chức Nghiệp khác khó mà so sánh được".
Mabel Yuan dừng một lúc rồi tự hào nói: "Giống như ta, ta sở hữu mạch mana hệ Liệt Hỏa, truyền lại từ di tích của Hỏa Thần".
Vừa nói, Mabel Yuan vừa vung tay kết ấn. Lập tức không khí xung quanh nóng lên, một ánh sáng chói mắt tỏa ra. Bàn tay cô ta bừng cháy phừng phừng.
"Liệt Hỏa này của ta nóng tới vài trăm độ, có thể thiêu đốt da thịt dễ dàng, chỉ một đòn cũng đủ làm Thủy quái phải kinh hoàng hoảng hốt. Luyện tới cấp cao hơn, có thể tăng nhiệt độ lên hàng nghìn, sức nóng chảy vàng tan đá! Nghĩa là ta có thể đạt tới cấp độ Thợ săn Hạng A+!" - Mabel Yuan vừa nói vừa mỉm cười đắc ý.
Trong khi đó, đám học viên phía dưới xì xào lộ vẻ thán phục. Thợ săn hạng A+, đó là tồn tại cao quý phi thường, cả thế giới chỉ có vài chục người.
Trong lúc ấy, ở góc lớp, một thanh niên tên là Seong Jiwon bỗng giật mình tỉnh giấc, miệng há hốc vì kinh ngạc.
Ánh sáng chói mắt từ ngọn lửa trên tay Mabel Yuan khiến Jiwon nheo mắt lại. Những gì trước mắt khiến cậu vô cùng bối rối.
'Mình đang ở đâu thế này?'
Seong Jiwon vô cùng giật mình. Cậu phát hiện ra rằng bàn tay mình đã nhỏ lại, những vết sẹo cũng tan biến.
Nhìn thấy Mabel Yuan đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, Jiwon ngẩn ra. Cậu vẫn nhớ đó là bài giảng đầu tiên của môn Phân Cấp Thợ Săn, người giảng bài là một nữ giáo sư vô cùng cao ngạo và cay nghiệt. Chính vì cô ta mà Jiwon không muốn học môn này chút nào.
'Mình đã sống lại rồi sao?'
Jiwon vô cùng bàng hoàng. Mới cách đây vài phút, cậu bị Thần Hủy Diệt Doom giết chết sau một trận kịch chiến. Không ngờ, linh hồn cậu lại trùng sinh trở về thời điểm mười bảy tuổi.
Jiwon đưa mắt nhìn quanh, từng khuôn mặt quen thuộc đều đang ở xung quanh cậu. Kia là Azura - Hoa khôi của lớp, Inigo và Itsuki - anh em song sinh chuyên tấu hài, rồi cả Kana, Sol Kang, Ryoo Bin - những chiến hữu cùng cậu vào sinh ra tử trong những ngày đầu chinh chiến. Đương nhiên, tất cả đều còn trẻ trung và non nớt.
Quan trọng hơn, "cô ấy" cũng ở đây.
Jiwon đưa mắt sang bên phải. Ở góc xa xa, là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Cô ấy là Jang Hera, tuy mới mười bảy tuổi nhưng dáng vẻ đã kiều diễm đến mức hoa nhường nguyệt thẹn. Khuôn mặt thanh tú, mái tóc dài màu rêu mượt mà như một dòng thác chảy xuống hông, đôi mắt sáng ngời và nụ cười duyên dáng. Cô ấy mặc một chiếc váy ren màu trắng, trông vừa thanh cao và quý phái. Nam sinh khắp Học Viện đều coi cô ấy là nữ thần trong mộng.
Và cô ấy vẫn chưa chết!
Vừa nhìn Jang Hera, Jiwon vừa đưa tay cấu mình một cái thật đau. Cảm giác từ má truyền đến cho cậu viết rằng đây không phải là một giấc mơ. Cậu nghẹn ngào thốt lên:
"Mình đã trùng sinh trở về? Đây là sự thật sao?"
Jiwon chợt giật mình, cậu cúi xuống tìm kiếm thứ gì đó trên cổ. Nhưng không có gì cả.
"Lẽ nào là do Pha lê Thời Không Di Hoán? Đúng rồi, chắc chắn là nó! Chắc chắn là do tác dụng của món bảo vật đó!"
Jiwon ngả người ra ghế, thần mặt ra một lúc.
Những kỷ niệm đau thương chợt ùa về trong đầu cậu.
Kiếp trước, khi Jiwon trưởng thành và trở thành một Tân Vệ binh, cũng là lúc tàu Hy vọng gặp nạn. Thủy quái Kraken, một trong Thất Hải Vương đã dẫn quân điên cuồng công kích con tàu. Thợ săn hạng S+ Jang Minjun cùng đội Vệ binh tử trận, mấy chục vạn người chỉ còn lại vài nghìn người sống sót, lên thuyền cứu nạn chạy về hướng Đông để tìm cứu viện.
Trong cơn nguy khốn sinh tử, Jiwon vô tình cứu được Jang Hera đang bị trọng thương. Đêm hôm đó, giữa biển cả mênh mông, cậu đã tự tay lau rửa, băng bó và dùng cơ thể mình để sưởi ấm cho Jang Hera. Sau đêm ấy, người con gái xinh đẹp nhất tàu Hy Vọng đã nguyện cùng cậu sống chết bên nhau đến trọn đời.
Nhưng ước nguyện đó cũng không thành sự thật. Vài ngày sau khi đang lênh đênh trên biển, thuyền của họ bị thủy quái tập kích. Jang Hera vì bảo vệ cậu mà chết trong miệng thủy quái. Cảnh tượng ấy, cậu không bao giờ quên được.
Sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, Jiwon cô độc lênh đênh trên biển suốt nhiều ngày. Tuy thiên phú thấp kém nhưng nhờ thông minh nhanh trí, cậu tình cờ lọt vào tàn tích của Nữ thần Khởi nguyên ở giữa Thái Bình Dương và mở được hệ thống Thăng cấp.
Sau khi lên được tàu sân bay Kiêu Hãnh, cậu chú tâm rèn luyện và dần dần tăng cường sức mạnh. Cuối cùng, Jiwon đạt được trình độ bá đạo, vượt xa sức tưởng tượng của nhân loại. Seong Jiwon quyết định rằng mình sẽ trở thành vị thần vĩ đại, âm thầm bảo vệ thế giới. Cậu ta thăng cấp một mình, kiểm soát toàn bộ tài nguyên, tự đứng ra an bài mọi sự trên Trái đất.
Tuy nhiên, đến một ngày nọ, những thực thể vũ trụ từ thiên hà xa xăm tìm đến Hệ mặt trời. Đối diện với sức mạnh của những thực thể Vũ trụ, Seong Jiwon đã cố gắng hết sức nhưng vẫn bị vây công, chết không nhắm mắt. Thế giới bị hủy hoại, những người thân cũng bị giết và bắt làm nô lệ, uất ức khôn cùng!
Nhờ có bảo vật Thời Không Di Hoán, cậu bất ngờ được quay trở lại ngày xưa.
"Nếu trời cao đã cho mình cơ hội làm lại, mình quyết không để những chuyện này tái diễn!"
Seong Jiwon cắn môi, tự hứa với lòng mình. Nhìn lại quanh phòng một lần nữa, cậu bỗng thở phào nhẹ nhõm.
"Jiwon, cậu đang cười cái gì thế?"Kana ngồi bên cạnh bỗng huých vào tay Jiwon. Trong lòng Kana vô cùng bối rối, không hiểu tại sao thằng bạn mình nãy giờ ngồi ngơ ngẩn rồi lại cười một mình, thậm chí còn nheo mắt nhìn trộm Jang Hera.
Kana ngó nghiêng một lát, rồi thì thầm:
"Đừng có dây vào nữ sinh đó. Thân phận của cô ta chắc chắn không tầm thường, đó là học viên duy nhất được ở trong Biệt xá, thậm chí còn được Viện trưởng đích thân đưa đi làm thẻ".
Jiwon khẽ mỉm cười. Kana còn chưa biết thân phận của Jang Hera, nhưng cậu thì biết rồi. Cô gái đó không chỉ đơn thuần là một nữ sinh xinh đẹp, mà chính là con gái của Hạm trưởng Jang Maldong! Cháu gái của Thợ săn cấp S+ Jang Minjong, được mệnh danh là Vệ Thần của con tàu!
Siêu hạm Hy Vọng có dân số hơn một triệu người, chia làm nhiều tầng lớp. Đỉnh cao nhất là ngũ đại gia tộc, đại diện cho quyền lực tối cao trên tàu. Suốt những qua, các Hạm trưởng đều xuất thân từ năm gia tộc đó.
Xếp dưới ngũ đại gia tộc là các gia tộc nhỏ hơn, quản lý một khoang trên tàu. Có tổng cộng hai mươi tám gia tộc như thế.
Jiwon là con cháu của tiểu gia tộc họ Seung, một dòng họ cấp thấp sống ở mạn tàu.
Theo lẽ thường, với vai vế của Jiwon mà muốn tơ tưởng đến cháu gái Hạm Trưởng, không khác gì cóc ghẻ đòi ăn thịt Thiên nga!
Nhưng mà, trong mắt Jiwon lộ rõ vẻ kiên định. Trùng sinh trở về, cậu mong muốn đạt được những thành quả còn cao hơn kiếp trước. Trong đó, chắc chắn có một nhiệm vụ quan trọng là giành lại Jang Hera.
Khổ nỗi Kana không thể biết những chuyện đó. Cậu ta chỉ vò đầu bứt tai, sợ rằng bạn của mình đã bị điên thật rồi!
Hóng nào 😃
Trả lờiXóaThấy y hệt yêu thần kí nhỉ d
Trả lờiXóa