Không Thăng cấp một mình - Chương 2: Đừng bao giờ coi thường người khác

 Lúc này, ánh mắt Mabel Yuan trên bục giảng đã nhận ra những hành động kỳ lạ của Jiwon. Những học viên mười sáu mười bảy tuổi này làm gì, nói gì cũng không qua được mắt cô ta. Dù sao đi nữa, cô ta cũng là một người hiếm hoi lên tới cấp B- ở độ tuổi trẻ trung như vậy. Các giác quan của cô ta sớm đã được khai thông, đạt đến cảnh giới phi thường. Đôi mắt của cô ta cực kỳ nhanh nhạy, dù là con gián chạy qua góc phòng thì cô ta cũng phát hiện ra dễ dàng.

Thấy Jiwon nhìn Jang Hera với ánh mắt đắm đuối, Mabel Yuan khịt mũi một tiếng. Nam thanh niên đến tuổi này thích ngắm gái, thích mộng tưởng là chuyện bình thường. Nhưng thằng nhãi kia đúng là mơ mộng hão huyền. Thân phận của Jang Hera cực kỳ cao quý, là con gái của Hạm trưởng, cháu yêu của Vệ Thần Jang Minjong đấy! Chưa kể Jang Hera lại có mạch mana lục tinh - mạch mana của Pháp sư, thừa hưởng thêm hệ Băng Hàn của gia tộc. Cô gái này chắc chắn sẽ là một Thợ Săn cao cấp trong tương lai.

Trong Học Viện Thợ Săn, chỉ có vài người biết được thân phận thực sự của Jang Hera. Nếu em họ Mabel Yuan là Gangji Yuan mà cưới được cô bé làm vợ, thì gia tộc Yuan càng lớn mạnh hơn nữa.

Đây cũng là lý do vì sao Gangji Yuan mò xuống lớp này để học, cũng là lý do khiến Mabel Yuan chịu dạy lớp này.

Do nguyên nhân sâu xa đó, Mabel Yuan cảm thấy khó chịu khi Jiwon say mê nhìn Jang Hera. Cảm giác như một con bọ bẩn thỉu đang bò lên bình hoa quý giá của mình vậy. Mabel Yuan phẩy tay làm tắt ngọn lửa, rồi lạnh lùng nói tiếp.

 "Các trò đang học bài đầu tiên của môn Phân Cấp Thợ Săn, nhưng ta nói trước, làm người phải biết tự lượng sức mình. Thiên phú của mỗi người đã được xác lập ngay từ trước khi các ngươi sinh ra, chính xác hơn là từ khi các ngươi còn là bào thai trong bụng mẹ."

Âm sắc của Mabel Yuan nghe sắc nhọn như dao. Tất cả học viên bên dưới đều chăm chú lắng nghe, không ai dám xì xào một tiếng.

"Thế giới bao la này hiện có mười hai con tàu lớn, là nơi nương náu của hơn chục triệu con người còn sống sót. Tất cả đều là những người có mạch mana. Những kẻ yếu đuối không có mana trong cơ thể đều là lũ cặn bã đã bị đào thải khỏi xã hội. Bởi vì mana là yếu tố sống còn để tồn tại trong thế giới này".

"Cũng vì vậy, nên người nào có lượng mana càng cao thì càng giá trị, càng được coi trọng. Những người có lượng mana vượt mốc E, được công nhận là các Thợ Săn. Theo thời gian các Thợ Săn sẽ bồi đắp thêm mana và được tăng hạng, đầu tiên là Sơ cấp, rồi đến  D, C, B, A. Đẳng cấp càng cao thì thực lực càng mạnh."

"Huyết mạch mana còn mang tính kế thừa. Quyền lực của các gia tộc không chỉ nằm ở gia sản, tiền tài, mà còn nằm ở huyết mạch mana. Con cháu nhà gia thế, từ lúc thụ thai đã được thừa hưởng huyết mạch cường đại, những kẻ bình dân hoặc tiểu tốt dù có nỗ lực đến mấy cũng không thể sánh bằng".

"Bốn mươi hai Học viên các trò, có kẻ bình dân, có kẻ đến từ tiểu gia tộc, có kẻ đến từ đại gia tộc. Tuy khởi điểm giống nhau nhưng thân phận và địa vị vốn đã có sự cách biệt. Ta khuyên các trò biết thân biết phận, cư xử đúng mực! Đừng mơ tưởng đến chuyện cóc ghẻ ăn thịt thiên nga!"

Ánh mắt sáng quắc của Mabel Yuan quét khắp phòng. Một số học viên mặc quần áo giản dị khẽ cúi đầu, trong khi Gangj Yuan cùng mấy con cháu nhà gia thế lại ưỡn ngực, nở nụ cười đắc ý. Chỉ có Jiwon, Kana, Jang Hera, Azura và một số con cháu tiểu gia tộc vẫn tỏ vẻ bình thản.

Jiwon sực nhớ ra, liền đưa mắt nhìn chếch bên trái. Cách cậu hai dãy bàn, một nam sinh đang cúi gằm mặt, răng cắn chặt môi và đôi tay run lên. Đó là Ryoo Bin, một học viên xuất thân từ gia đình gia đình nghèo khó, địa vị thua cả giới bình dân. Nhưng Jiwon biết, nam sinh này chính là một nam tử đầu đội trời chân đạp đất!

Tuy gia cảnh khó khăn, nhưng kiếp trước Ryoo Bin đã nỗ lực không ngừng để vươn lên, trở thành một Thợ săn cấp B. Không có tài nguyên khổng lồ của gia tộc ủng hộ, cũng không có thiên phú hơn người, Ryoo Bin chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân để vươn lên cấp độ đó. Chỉ vậy cũng đủ thấy, cậu ta đã cố gắng đến mức nào!

Kiếp trước khi tàu Hy Vọng bị Kraken dẫn thủy quái tiến đánh, rất nhiều con cháu nhà thế gia chỉ tìm cách bỏ trốn. Nhưng Ryoo Bin cùng anh em đồng đội lại chiến đấu anh dũng, cuối cùng tử trận. 

Ryoo Bin là người bạn thân thiết của Jiwon, đồng thời cũng là người bạn mà cậu tôn trọng nhất!

Nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của Mabel Yuan hướng về các học viên bình dân và tiểu gia tộc, Jiwon trong lòng không khỏi phẫn nộ. Nhớ kiếp trước khi tàu chìm, những kẻ đầu tiên chạy trốn chính là gia tộc họ Yuan, nên trong lòng cậu vốn dĩ rất căm phẫn. Hơn nữa trong mấy năm Jiwon học ở đây, Mabel Yuan cũng đối xử với cậu vô cùng cay nghiệt, nên cậu càng khó chịu hơn.

Khẽ đập tay xuống bàn, Jiwon  bỗng cất tiếng:

"Giáo sư Mabel, tôi xin hỏi một chuyện!"

Tất cả các học viên đều câm nín, trố mắt quay lại nhìn cậu. Trong khi đó, Mabel Yuan quắc mắt và nhíu mày. Những lời cô ta vừa nói, chủ yếu là để răn đe Jiwon, không ngờ cậu ta lại dám kiếm chuyện với cô.

Mabel Yuan lạnh lùng gật đầu: "Vấn đề gì?"

"Giáo sư nói rằng những kẻ yếu đuối không có mana trong cơ thể đều là lũ cặn bã. Vậy xin hỏi, mười hai con tàu là do ai đóng? Thuốc men, dụng cụ từ các di tích là ai để lại? Mấy chục năm qua nhân loại nhờ đâu mà sống sót? Không phải nhờ công trình của những kẻ cặn bã hay sao? Tại sao Giáo sư lại buông lời khinh miệt người xưa như thế?"

Câu hỏi của Jiwon khiến mọi người khẽ ồ lên, còn Mabel Yuan nghẹn lời. 

Phải, mười hai con tàu khổng lồ đang lênh đênh trên đại dương đều là do người xưa đóng từ trước lúc xảy ra Đại Hồng Thủy. Sau này khi tàu hỏng hóc, người ta chỉ có thể chắp vá cải tạo lại mà thôi.  

Bên cạnh đó, người thời nay cũng không thể chế tạo được những dụng cụ tinh xảo và thú vị như ngày xưa. Đặc biệt là thuốc chữa bệnh, có nhiều bệnh mà bây giờ không thể chữa được, bắt buộc phải dùng đến những viên thuốc được khám phá từ các tàn tích.

Nhân loại hiện tại đang sinh tồn nhờ di sản của người xưa. Mabel Yuan nói họ là cặn bã, khác gì một kẻ vô ơn?

Mabel Yuan còn đang đỏ bừng mặt chưa biết nói sao, thì Jiwon lại hỏi tiếp.

"Ngoài ra, Giáo sư nói rằng Pháp sư là tồn tại cao quý nhất, đóng vai trò quan trọng nhất trong các cuộc chiến. Vậy xin hỏi, Giáo sư có biết Vệ thần Jang Minjong của chúng ta mang Chức nghiệp gì không?"

Lần này thì Mabel Yuan thực sự cứng họng. Cô không biết Chức nghiệp của ngài Jang Minjong thuộc nhánh gì, nhưng chắc chắn ông ta không phải là một Pháp sư. Ngược lại, ông ấy là một Chiến binh, hệ Chức nghiệp ít được coi trọng nhất.

Jang Minjong luôn ở lỳ trong phòng tập, lúc nào rảnh thì lại dẫn biệt đội của mình công phá hầm ngục và di tích. Những người khác ít ai biết ông ấy chiến đấu ra sao. Trong khi đó, Jiwon đã từng chứng kiến Jang Minjong đối đầu với Hải Vương Kraken nên cậu biết rất rõ. Jiwon bình tĩnh mỉm cười.

"Để tôi nói cho Giáo sư nghe. Ngài Jang Minjong là một Chiến binh, hệ Kiếm sĩ. Một Kiếm sĩ Ma Năng Đỉnh Cao! Ngài sử dụng thanh Ảo Ảnh Kiếm và sở hữu các kỹ năng tấn công diện rộng tầm xa không thua gì các Pháp sư."

 Các học viên bắt đầu xì xào bàn tán. Tại sao Jiwon lại biết được những chuyện này? Thậm chí còn có thể mô tả được phương thức chiến đấu của ngài Jang Minjong. Riêng ánh mắt Jang Hera còn bàng hoàng hơn nữa, cô trợn mắt nhìn Jiwon với vẻ bối rối. 

Gangjin ngồi bên cạnh Jang Hera cũng nhíu mày quay đầu lại. Jiwon trông diện mạo rõ ràng chỉ là một kẻ tầm thường, nhưng nhìn nét mặt và thần sắc của cậu ta khiến hắn không khỏi bất an.

Thấy các học viên xung quanh ồn ào, Mabel Yuan hơi tái mặt, cô ta làu bàu:

"Tại sao ngươi biết? Ngươi có gì để chứng minh chứ?"

"Chứng minh?" - Jiwon cười nhạt - "Ở đây có người biết đấy, Giáo sư thích thì cứ việc hỏi" - Jiwon vừa nói vừa liếc sang phía Jang Hera.

Vẻ tự tin của Jiwon khiến Mabel Yuan sững sờ. Đúng là ở đây có cháu gái của Vệ Thần Jang Minjong, nhưng... không lẽ chuyện đó mà Jiwon cũng biết? Nếu đã biết, tại sao cậu ta lại dám tăm tia Jang Hera? 

Ngay cả Jang Hera cũng giật mình sửng sốt. Lẽ nào nam sinh kia đã biết được bí mật của cô? Rõ ràng cô đã giấu rất kỹ cơ mà?

Thấy Mabel Yuan không nói nên lời, Jiwon cười khẩy và quyết định chốt hạ:

"Giáo sư, người khuyên chúng tôi biết thân biết phận, vậy tôi cũng xin cúi đầu khuyên giáo sư một câu: Đừng bao giờ coi thường người khác! Tổ tiên Giáo sư dạy "ngũ bách niên tang điền thương hải"  (năm trăm năm bãi biển hóa nương dâu), người quên rồi sao? Hay người cũng cho rằng đó là lời nói của kẻ cặn bã?"

Vốn dĩ, Mabel Yuan là con cháu gia tộc họ Yuan (Viên), một gia tộc giàu có ở đất nước tên là Trung Quốc. Năm đó khi Đại Hồng Thủy ập tới, một tàu sân bay đã đi dọc bờ biển Đông Á, cứu nhiều người từ Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc. Hiện tại, hậu duệ của ba quốc gia đó chiếm thành phần chủ yếu trên hạm Hy Vọng.

Jiwon đem thành ngữ Trung Quốc cổ xưa ra "dạy dỗ" Mabel Yuan đã là chuyện kỳ quái lắm rồi, lại còn lồng ghép từ "cặn bã" của Mabel Yuan để mỉa mai cô ta, đúng là táo tợn!

Một vài học viên trong lớp không nhịn nổi và cười rộ lên. Jiwon nói rất có lý, những lời của Mabel Yuan khác gì tự vả vào miệng gia tộc mình?

"Ngươi..."

Mabel Yuan tức giận muốn hộc máu. Cô ta chưa bao giờ gặp học viên nào hỗn láo như vậy, thậm chí từ xưa đến nay chưa có học viên nào dám làm thế!

Jang Hera cũng bật cười khe khẽ. Nhìn Jiwon, cô thấy cậu ta cũng khá thú vị, học thức lại uyên bác, chỉ nói mấy câu mà cũng có thể làm cho Giáo su Mabel Yuan nghẹn lời. 

Jang Hera bẩm sinh đã xinh xắn, cô cười lên càng đẹp hơn nữa. Jiwon hướng mắt về phía người trong mộng, mỉm cười và khẽ nháy mắt một cái.

Nhìn thấy thái độ của Jiwon, Jang Hera xấu hổ quay đầu lại. Thân là tiểu thư lá ngọc cành vàng, cô chưa từng tiếp túc với con nhà bình dân. Vậy mà... Thật to gan, cậu ta dám nháy mắt với cô! Đúng là một gã học sinh cá biệt!

Thấy Jiwon không những bắt bẻ Giáo sư Mabel Yuan, còn dám công khai liếc mắt đưa tình với tiểu thư bí ẩn Jang Hera, Kana trợn mắt há hốc mồm. 

"Thằng bạn mình... nó ngầu thế này từ bao giờ vậy?"


MỤC LỤC

Chương 5

Chương 4

Chương 3

Chương 2

Chương 1

5 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.