Khát vọng trở về - Chương 444: Sự trở về của người anh hùng - Phần 1

 Chuyến thám hiểm vào trung tâm Đế Chế lần thứ hai, rốt cuộc đã chấm dứt.


Một loạt các sự cố dồn dập, bắt đầu bằng cuộc tấn công bất ngờ của Ký sinh trùng vào Nur, và kết thúc bằng sự trở về của sáu nhóm trong đoàn thám hiểm.


 Cuộc thám hiểm dường như đã kết thúc thành công khi cả đội lấy được tấm bia và hai mươi thành viên của họ trở về an toàn. Nhưng hóa ra, đây chỉ là một cái bẫy tinh vi. Mục tiêu thực sự của Ký sinh trùng không phải là tấm bia. Liên bang và nhân loại đã bị Trùng hậu đánh lừa, từ đầu cho đến cuối. 


Cuộc thám hiểm đã kết thúc, nhưng mọi người vẫn chưa chia tay nhau. Sau khi ra khỏi lãnh thổ Ký sinh trùng, họ di chuyển đến pháo đài Arden ở Haramark, để chờ thành viên cuối cùng quay về. 


Chohong ngồi lặng lẽ ở chốt gác cao nhất trong pháo đài. Cô ấy đã ngồi như thế từ sáng sớm mà không hề cử động.


Kazuki đang bưng một khay đồ ăn sáng, khẽ thở dài khi nhìn thấy Chohong. Hôm nay không phải là lần đầu tiên cô ấy làm như thế. Cô ấy đã ngồi đây mấy ngày nay rồi. Cô ấy ăn ở chòi canh và ngủ ở chòi canh, mặc dù cô ấy biết chính xác những gì đã xảy ra.


Không chỉ riêng Chohong. Mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra với Seol Jihu. Mảnh Hợp đồng của Teresa đã trở thành một đống tro tàn, và Eun Yuri đã chuyển lời của Roselle, xác nhận rằng Seol đã chết.
"Thức ăn đây."

Kazuki đặt khay xuống cạnh Chohong, nhưng cô ấy thậm chí không thèm liếc mắt. Kazuki không nói gì. Anh ấy đã mệt mỏi với việc thuyết phục cô ấy. Và Chohong cũng không phải là người duy nhất ở trong trạng thái này.
‘Khi nào đói, cô ấy sẽ ăn’-  Kazuki tự lẩm bẩm và quay lại.

"Ah."

Nhưng anh ta dừng lại ngay trước khi đặt chân xuống dốc vì nhớ ra điều gì đó.

"Có vẻ như cậu ấy sẽ về đến đây vào sáng mai."

Chohong hơi nao núng.

"… Từ đâu cơ?"

“Không biết nữa. Vẫn chưa tìm ra vị trí hiện tại của cậu ta. "

“…”

"Cứ đợi thôi. Đừng làm bất cứ điều gì hấp tấp. "

Kazuki nói trước khi tiếp tục bước xuống cầu thang.

Sáng hôm sau.

Mưa đã rơi từ lúc bình minh. Bắt đầu là một cơn mưa phùn, rồi nhanh chóng trở thành một trận mưa như trút nước. Cứ như thể một thác nước đang xuyên qua những đám mây đen và trút xuống pháo đài.
ÀO ÀO !

Nhìn qua cơn mưa lớn, Yi Seol-Ah phát hiện ra một người đàn ông từ xa đang tiến đến pháo đài.

"Nhìn kìa! Đằng kia!"

Cô ngạc nhiên hét lên.

Mặc dù dáng người loạng choạng, nhưng anh ta đang cử động. Phải chăng anh ấy vẫn còn sống ?

Ngay cả Kazuki cũng mở to mắt ngạc nhiên.

Nhưng sau khi kiểm tra kỹ hơn, họ nhận ra rằng chính làn khói đen bao quanh thi thể của người đàn ông kia, đã khiến anh ta di chuyển.

Khi người đàn ông đến gần, họ có thể thấy rõ cái đầu rũ xuống, cánh tay lủng lẳng và hai chân lê lết trên nền đất ẩm ướt, để lại những vết hằn dài.

Cánh cổng mở ra.

Flone bay qua cánh cổng với cánh tay trái quàng qua cổ Seol Jihu. Khi cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều hướng về phía cô ấy.

[Chúng tôi đã trở về….]

Flone vẫn khóc. Những giọt nước mắt màu máu của cô ấy hòa với nước mưa rơi và lan trên làn da trắng nhợt.

Sau vài giây im lặng, cô cẩn thận đặt Seol Jihu xuống đất trước mặt mọi người. Sau đó, cô ấy đặt Thần thương và quả trứng màu đỏ xuống bên cạnh thi thể.

Cuối cùng, thành viên cuối cùng của đội thám hiểm đã trở về.

Mọi người im lặng khi nhìn thấy Seol Jihu.

Người đàn ông nằm trên mặt đất trông thật xa lạ. Cơn mưa đã cuốn trôi những vết máu trên người và lộ ra dấu vết của cuộc chiến tàn khốc.

Vết thương trên cơ thể Seol khiến người ta phải rùng mình kinh hãi.
Nhìn thấy đôi môi xanh lè và quầng thâm dưới mắt cậu, Yi Seol-Ah bắt đầu nức nở. Tình trạng cơ thể của Seol là bằng chứng cho thấy cậu ấy đã chiến đấu tuyệt vọng như thế nào.

Đột nhiên, một người phụ nữ loạng choạng bước tới. Cô ngồi phịch xuống bên cạnh thi thể và bắt đầu niệm các câu thần chú hồi phục. Người phụ nữ này là Seo Yuhui.

Lẩm bẩm những câu thần chú như đang mê sảng, Seo Yuhui đưa tay vỗ về khuôn mặt lạnh giá của Seol Jihu.

"Cánh tay…. Cánh tay của anh ấy đâu…."

Những ngón tay cô sờ soạng trên vai phải của Seol Jihu, nơi cánh tay của anh đã bị cắt đứt. Cô nhanh chóng giơ tay lên không trung, lấy ra một cái bàn thờ, lấy tất cả những lễ vật tìm được trong Túi Thứ Nguyên, và đặt lên bàn thờ.

Philip Muller nhìn Eun Yuri. Eun Yuri cắn môi và nhanh chóng làm phép. Khi cô ấy vừa vẽ xong hai vòng tròn bằng ngón tay của mình, phép Ru ngủ của Eun Yuri đã ập tới. Seo Yuhui run rẩy và ngã xuống đất.

Nếu Seo Yuhui ở trong trạng thái tinh thần bình thường, cô ấy sẽ dễ dàng chống lại câu thần chú Ru ngủ mà Eun Yuri vừa sử dụng. Nhưng vì tinh thần của cô đang suy sụp, nên cô ấy không thể kháng lại bùa mê và gục xuống  bất tỉnh.

“Có lẽ Trùng hậu không hề quan tâm đến tấm bia…. Tôi nghĩ mục tiêu của mụ ta, ngay từ đầu đã là mạng sống của Oppa. ”

Sau khi Oh Rahee đưa Seo Yuhui vào trong, Eun Yuri bắt đầu nói.

“Toàn bộ đội quân Ký sinh trùng, thậm chí cả những kẻ được cho là sẽ đuổi theo chúng ta, đã dốc sức tấn công Oppa… Thậm chí chúng còn dùng xa luân chiến để bào mòn sức lực của anh ấy''.
 

Bằng một giọng nhỏ nhưng rõ ràng, cô ấy truyền đạt tới mọi người tất cả những lời của Roselle.
“Sau khi chúng ta chia tay… anh ấy không thể nghỉ ngơi một giây nào… bị bao vây bởi kẻ thù, anh ấy đã chiến đấu liên tục, không ngừng….”

Trong 12 ngày liên tục.

“Ngay cả khi chống lại đội quân hàng chục vạn ký sinh trùng… anh ấy vẫn không gục ngã… vì vậy Nữ hoàng Ký sinh trùng và sáu Tư lệnh đã tham chiến….”

Eun Yuri dừng lại khi nói, sau đó nghiến răng.

"Sự thật là…."

Có một điều mà Roselle nhắc nhở Eun Yuri phải nói cho mọi người .
 "Oppa ... đã biết. Anh ấy đã nhận ra ý định thực sự của Nữ hoàng Ký sinh trùng ngay sau ngày đầu tiên….”

‘’ … ‘’

“Và anh ấy cảm thấy nhẹ nhõm….”

Thật vậy, Seol Jihu biết rằng việc chui vào bẫy của kẻ thù cũng có nghĩa là cậu không còn cơ hội sống sót trở về.
Tuy nhiên, Seol Jihu đã không bỏ chạy. Cậu bước vào bẫy, dù biết đó là một cái bẫy. Vì cậu chỉ mong muốn một điều duy nhất. Cậu muốn đồng đội trốn thoát an toàn.

Vì lý do đó, Seol Jihu đã nâng vũ khí của mình lên mà không do dự. Không muốn kẻ thù có thời gian để truy đuổi đồng đội của mình, cậu ấy đã chọn đối đầu trực diện với Ký sinh trùng, bất chấp hiểm nguy bủa vây.
"Đồ ngốc…." - Phi Sora bĩu môi, mắt đỏ hoe vì khóc -“Tôi đã nói là đừng bận tâm đến điều đó mà….”

Cô khịt mũi và lấy tay lau nước mắt.

Kazuki nhanh chóng tiếp cận Chohong từ phía sau và nắm lấy tay cô ấy để cô ấy không thể cử động. Nhịp thở của Chohong trở nên dồn dập và bàn tay cầm vũ khí của cô ấy đang run rẩy. Đôi mắt đỏ ngầu của cô ấy đầy nước mắt, như thể cô ấy sắp xông vào lãnh thổ của kẻ thù.

"Đừng nghĩ đến chuyện đó."

"Nghĩ đến cái gì?"

"Cô hiểu ý tôi mà. Đã quá muộn để làm bất cứ điều gì ”.

" Tránh ra! Mặc kệ tôi ! Anh có thấy những vết thương này không? ”

Cơ thể Chohong rung lên như thể sắp nổ tung.

“Trông cậu ấy có còn giống con người không? Không, đó là một miếng thịt băm! Tôi cũng sẽ làm như vậy với lũ Ký sinh trùng! Những tên khốn kiếp đó…! ”

Chohong hét toáng lên, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Kazuki. Đột nhiên, một bàn tay to bằng cái vung nồi bỗng nắm lấy cánh tay cô. Cô cố gắng rũ bỏ nó, nhưng bàn tay vẫn ấn xuống mạnh hơn.

"Buông ra…!"

"Dừng lại đi."

Ngay khi cô sắp phát điên, cô nghe thấy một giọng nói ảm đạm.

Chohong quay lại.

Khuôn mặt cô bối rối.

Người nắm tay cô chính là Hugo. Anh ta trông điềm tĩnh và nghiêm túc đến lạ thường. Nhưng những đường gân máu nổi lên trên tròng trắng của mắt anh là bằng chứng cho thấy anh cũng phẫn nộ không kém gì cô, nhưng vẫn cố hết sức để kìm nén.
 Hugo vừa nói vừa đưa mắt nhìn Seol Jihu.

“… Cậu ấy đang ở đây.”

Chỉ có một câu ngắn ngủi, nhưng khi cô nghe thấy chúng, Chohong cảm thấy rã rời.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Hugo và hòa vào nước mưa. Không chỉ là Hugo. Marcel Ghionea cũng đang khóc.
Những dòng nước chảy dài trên má, không nghi ngờ gì nữa, là những giọt nước mắt oán hận đối với kẻ thù.

CHÁT !

Thorn of Steel đập mạnh xuống đất và Chohong cũng gục xuống. Với đôi mắt đỏ hoe, cô ấy gào lên nức nở. Như thể đó là một tín hiệu, những tiếng nấc nghẹn ngào từ từ vang lên khắp pháo đài.

‘’Mưa ngày càng nặng hạt…’’

Vua Prihi, người đã yên lặng từ nãy đến giờ, ngẩng đầu lên trời.

"Hãy đưa cậu ấy vào trong trước khi trời lạnh hơn."

Theo lời của Prihi, Jan Sanctus mở chiếc quan tài bằng gỗ mà họ đã chuẩn bị từ trước.

Teresa nhấc Seol Jihu khỏi mặt đất và cẩn thận đặt cậu vào trong quan tài.

Trước khi đóng nắp, cô nắm lấy bàn tay nhợt nhạt, vô hồn của Seol Jihu.

"Đừng lo lắng."

Teresa thì thầm với Seol Jihu.

“Mọi người sẽ bảo vệ Thiên đường và chờ anh trở về….”

Cô hôn lên vầng trán lạnh giá của Seol rồi đóng nắp lại. Sau đó cô phủ một mảnh vải trắng lên quan tài.

"Người hùng của chúng ta đã trở lại."

Prihi trịnh trọng tuyên bố.

"Hãy đối xử với anh ấy bằng sự tôn trọng và kính phục mà anh ấy xứng đáng được hưởng."

Jan Sanctus và binh lính của ông ta tiến sâu hơn vào pháo đài, vác quan tài gỗ trên vai. Các đồng đội của Seol Jihu đi theo đám rước với vẻ mặt trang nghiêm.

Mưa tiếp tục rơi làm ướt tấm vải che quan tài….



*


Hoàng gia của Haramark đã gửi thi thể của Seol Jihu cho Eva. Cùng với đó, tin tức về cái chết của cậu ta lan truyền nhanh chóng. Kết quả là gia đình hoàng gia Eva, những người đang háo hức chờ đợi sự trở lại của Seol Jihu, đã rơi vào một cơn điên loạn.

Tinh tình báo nói rằng, Charlotte Aria đã ngất xỉu vài ngày, còn Sorg Kühne cũng không chịu ra khỏi phòng.

Tình hình ở Valhalla cũng không khác mấy.

“Cô nói ai đã chết? Ai cơ? Không thể nào! Không thể nào!"

Tiếng hét của Jang Maldong vang vọng khắp tòa nhà.

“Lão sư Jang! Xin hãy bình tĩnh…! ”

Lời cầu xin tuyệt vọng của Kim Hannah cũng vang lên.

"Tránh đường! Ta… ta phải đi gặp nó !…. Khụ, khụ!"

"Lão sư!"

Yi Sungjin đang đau đầu không biết có nên vào hay không, thì nghe thấy tiếng kêu cứu của Kim Hannah. Cậu và Kim Hannah vội ôm lấy Jang Maldong để ông bình tĩnh lại.

“Haaaaa….”

Kim Hannah thở dài một hơi. Cô trông khá tiều tụy vì đã bị thiếu ngủ trầm trọng trong vài ngày qua.

“Ừm….”

Sau một lúc do dự, Yi Sungjin quay về phía Kim Hannah. Mắt cô ấy thâm quầng. 


"Chị chưa đi sao??"

Kim Hannah liếc nhìn Yi Sungjin.

“Tôi biết… tôi sẽ đi sớm. Tôi đã chuẩn bị xong rồi. ”

"Chuẩn bị?"

“… Phải.”

Khi cô ấy trả lời bằng một giọng mệt mỏi, một vệt lo lắng thoáng qua trên mặt cô.

“Thực ra là mọi thứ đang xảy ra rồi ….”


10 nhận xét:

  1. ...... Ko còn tu nào để diễn tả, wa tuyet vời.!! Mình that sự đã khóc khi đoc hết cháp này. Cam ơn nhóm dich

    Trả lờiXóa
  2. Đau lòng thật. Mình đã khóc.

    Trả lờiXóa
  3. truyện hàn có khác.có chiều sâu ghê.lên voi xuống chó bao lần.mọi thứ đều phải tự mình nắm bắt và cố găng
    thật ko như mấy cái truyện trung quốc (tui vẫn đọc truyên tq) aura mainchar quá to

    Trả lờiXóa
  4. BÙN QUÁ ĐIIII... SIÊU PHẨM

    Trả lờiXóa
  5. SEOL ra đi như vậy bùn thật, nhưng phải có như vầy truyện mới hay còn nếu còn sống thì ko đủ gây ấn tượng mạnh :))

    Trả lờiXóa
  6. Đến lần thứ 3 đọc lại mình vẫn khóc
    Chap này buồn wá

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.