Khát vọng trở về - Chương 443: Một ngôi sao đã tắt

 Sau khi vượt qua Dãy núi Hiral, quân đội của Liên bang đã lâm vào những trận chiến ác liệt.

Họ đang cố gắng tiến sâu vào lãnh thổ Ký sinh trùng, nhưng tình hình không ổn chút nào. Chiến đấu trong lãnh địa của Trùng hậu là chuyện vô cùng khó khăn, hơn nữa quân địch tập trung với số lượng lớn và làm trì hoãn cuộc hành quân của họ.

Sau đó, Ký sinh trùng đột ngột tản ra. Không lâu sau, các trinh sát báo tin rằng, một đội quân khổng lồ gồm những Ký sinh trùng cấp cao ở sâu bên trong Đế Chế đang hành quân đến đây.
 "Chúng ta rút lui thôi."

Garbirl nhận ra rằng, cứ thế này họ sẽ sớm bị bao vây. Kết quả là, cô ấy quyết định mà không hề do dự.

"Chúng ta sẽ rút lui ư?"

Một thanh niên đeo kính cận lên tiếng phản đối.

Đó là Philip Muller. Anh ta đã tình cờ gặp lực lượng của Liên bang và nhận ra rằng tình hình có gì đó không ổn.

Do Eun Yuri đang trong tình trạng nguy kịch, anh yêu cầu Marcel Ghionea đưa cô trở về, còn anh thì đi theo đội quân của Liên bang.

"Không đời nào. Chỉ mới vài ngày thôi mà. "

"Vấn đề không nằm ở thời gian..."

Với giọng nói u sầu, Gabriel gạt đi sự phản đối của Philip Muller.

“Mọi chuyện đã bắt đầu kể từ khi các vị tiến vào lãnh thổ của Đế chế…”

Lặng lẽ tự lẩm bẩm một mình, cô ngửa đầu ra sau.

"Ngôi sao ấy…."

Sau khi nhìn lên bầu trời một lúc, cô thở dài một hơi và cúi đầu xuống.

‘’Không kịp nữa… đã quá muộn rồi….”

Với một tiếng nấc, cô lặng lẽ quay lại.



*


“Chúng ta sẽ an toàn sau khi băng qua ngọn núi này, phải không?”

Vượt qua một ngọn núi hiểm trở, Phi Sora vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán.

"Cứ thế này, chúng ta sẽ tới vùng biên giới sau ba hoặc bốn ngày nữa."

Hoshino Urara đáp lại một cách uể oải.

"Tuần đầu tiên rất vui, nhưng mấy hôm nay thật là chánnnn ! Chẳng thấy một con bọ nào cả, hức hức !!"

“Hừ. Cô buồn vì không thể dùng chúng tôi làm mồi nhử chứ gì !?” - Phi Sora gắt lên.

"Cứ mặc kệ con hâm ấy đi." - Chohong cười khúc khích khi cô đi theo họ từ phía sau - “Có gì phải tức giận? Chỉ cần vui mừng vì tất cả chúng ta đều còn sống. "

"Nhưng vẫn…"

“Tôi không ngờ chúng ta có thể sống sót trở về. Không ngờ hôm nay chúng ta vẫn được an toàn. May quá là may”.

Chohong nói một cách sảng khoái. Cô ấy không thể tin rằng họ đã sống sót thoát khỏi địa ngục trần gian.

“May mắn hả….”

Phi Sora nghi ngờ nghiêng đầu.

“Chà, chúng ta có thể đã gặp may… nhưng không biết các nhóm khác có may mắn như thế không…”

Vẻ mặt của Chohong trầm xuống khi nghe thấy lời lẩm bẩm của Phi Sora. Cô rất vui vì đã sống sót đến nỗi không nghĩ đến đồng đội của mình.

"Urara, cô có tinh thể giao tiếpnào không?"

Hoshino Urara nhún vai trước câu hỏi của Chohong.

"Tôi có đây." - Phi Sora lấy trong túi ra một quả cầu pha lê trong suốt.

"Nó kết nối đi đâu?"

“Còn đâu nữa? Đương nhiên là Valhalla rồi. ”

“Không thấy ánh sáng xanh… Không có cuộc gọi nhỡ nào ư ?’’
“Ai sẽ gọi cho chúng tôi? Họ không biết chúng tôi hoặc bất kỳ bên nào khác có thể đang ở trong tình huống nào. Trừ khi một trong những nhóm trốn thoát liên hệ với họ trước, họ sẽ không dám gọi cho chúng tôi. "

Một số loài Ký sinh trùng nhạy cảm với mana. Nếu họ bị kẻ thù phát hiện chỉ vì một cuộc gọi vô duyên vô cớ, thì họ sẽ chết trong uất ức.
Vì vậy, ngay cả khi lực lượng dự bị phát hiện ra tình hình của họ, họ sẽ không gọi đội thám hiểm một cách liều lĩnh như vậy.

“Tại sao cô không thử? Đúng như Urara đã nói, chúng ta không hề gặp bất kỳ Ký sinh trùng nào trong vài ngày qua. "

“Cũng có lý….”

Phi Sora gật gù trong khi nghịch viên pha lê liên lạc. Sau đó, cô hít một hơi thật sâu, và truyền mana của mình vào quả cầu.

Woong!

Chưa đầy một giây sau, Tinh thể liên lạc tỏa ra ánh sáng rực rỡ.



*


Cùng thời gian đó.

Nhóm của Teresa và Yi Seol-Ah, do Wu Lei dẫn đầu, chuẩn bị thoát khỏi Đế chế.

Ba người họ vẫn đang đi cùng nhau.

Tuần đầu tiên cực kỳ căng thẳng. Họ đụng độ lực lượng Ký sinh trùng vài lần mỗi ngày. Đôi khi, cứ hai hoặc ba giờ họ lại gặp phải một đội quân. Họ thường phải dành vài tiếng để chạy trốn, và thậm chí có những lúc họ phải ẩn nấp cả ngày.

Nếu không nhờ vào trực giác của Wu Lei và khả năng cảm nhận nguy hiểm của Aura, họ đã bị phát hiện ít nhất một lần.

Sau bảy ngày, tần suất xuất hiện của Ký sinh trùng giảm mạnh. Một hoặc hai ngày sau đó, họ không thấy một con bọ nào nữa.
Cũng vào khoảng thời gian này, Teresa bắt đầu nuôi hy vọng. Dù là do may mắn trời cho hay sự trùng hợp ngẫu nhiên, họ đã vượt qua hàng loạt tình huống nguy hiểm và sắp về được nhà.

“Chúng ta sẽ đến Lãnh địa Công tước Delphinion trong vài ngày tới.” - Teresa vừa nói vừa dẫn đường - “Một khi vượt qua biên giới, chúng ta sẽ dễ thở hơn. Mặc dù chúng ta vẫn có thể đối mặt với Ký sinh trùng, nhưng nơi đó nằm ngoài sự kiểm soát của Trùng hậu. ”

Mặc dù giọng nói của cô ấy lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng giọng điệu tươi sáng của cô ấy cho thấy hy vọng sống sót đang trỗi dậy.

“Và khi vượt qua biên giới, chúng ta cũng không bị mặt đất hút mất sức lực nữa. Nhưng đừng chủ quan… "

Một nụ cười nở trên khuôn mặt Yi Seol-Ah: “Đúng vậy, Ký sinh trùng thường xuất hiện đột ngột mỗi khi bạn nghĩ rằng mình đang an toàn….”

“Tôi đánh giá cao lời cảnh báo đó, nhưng…” -  Wu Lei đột ngột lên tiếng – “Tôi nghĩ rằng chúng ta đã ăn mừng hơi sớm”.

Teresa và Yi Seol-Ah đồng thời dừng bước.

"Chết tiệt! Đúng là nói trước bước không qua mà!! Aura, mau kiểm tra! ”

Yi Seol-Ah phun ra một lời nguyền cay đắng. Sau đó, cô ấy đẩy Aura bay lên trời trong khi vội vàng nhìn xung quanh.

Dù vẫn chưa ước tính được quy mô của lực lượng đối phương, nhưng tốt nhất là nên ẩn náu hơn là chiến đấu. Đặc biệt là trong tình trạng hiện tại của họ.

Tuy nhiên, Aura đã mang về một thông tin ngoài dự đoán.
“… Không phải là Ký sinh trùng ư?”
Thật vậy, Tinh linh Gió bảo rằng đội quân đang tiến đến chỗ của họ không phải là ký sinh trùng, mà là con người.

Cả ba người họ chạy về phía trước, trong lòng nửa tin nửa ngờ. Nhưng sự thật nhanh chóng phơi bày. Một đội quân hùng hậu của nhân loại đang vượt qua lãnh địa Công tước Delphinion và tiến vào Đế quốc.

Dường như đội quân cũng đã nhận ra bộ ba, khi lực lượng tiên phong lập tức di chuyển tới gần chỗ họ. Cùng lúc đó, một vòng tròn ma thuật hình thành trước mặt họ, và một bóng người xuất hiện.

"Công chúa còn sống à."

Người vừa đến là  Taciana Cinzia. Cô ấy nói với vẻ u sầu.

“Vậy là một nhóm nữa đã trở về an toàn. Xin lỗi công chúa, chúng tôi không thể nhận ra các nhóm và không biết mọi người đang ở trong tình huống nào. "

Cinzia thì thầm với vẻ tiếc nuối.

Tuy nhiên, cả Wu Lei, Teresa và Yi Seol-Ah đều không để ý đến chuyện đó. Họ đã quá phấn khích kể từ khi phát hiện ra lực lượng cứu viện.

Họ cứ nghĩ rằng cuộc hành trình gian khổ này sẽ kéo dài thêm vài ngày nữa. Dù trí tưởng tượng có phong phú đến mấy, họ cũng không ngờ rằng đội cứu hộ sẽ đến tận đây để chào đón họ.

Không, đội quân này quá lớn để được coi là một đội cứu hộ. Dù phải chuẩn bị lực lượng để tiến vào Đế chế, nhưng quy mô đội quân này vẫn thật phi thường.
 "Chúa ơi, chị đến đây để gây chiến à?"

Teresa ngỡ ngàng hỏi, sau khi quan sát đội quân cứu viện.
“… Thay vì thế, hãy nói rằng chúng tôi đã hạ quyết tâm. Chúng tôi đã sẵn sàng đối mặt với mọi kẻ thù” - Cinzia ngập ngừng trả lời - “Chúng tôi lên đường ngay sau khi phát hiện ra tình huống… nhưng đã quá muộn. Việc tập hợp quân đội và chuẩn bị vật tư cho chuyến đi đã tốn rất nhiều thời gian…. ”

Cô thở dài thườn thượt và bỏ lửng câu nói của mình.

“… Nhưng đã quá muộn. Liên đoàn cho biết họ cũng sẽ rút lui. Tôi xin lỗi."

Cinzia lại xin lỗi một lần nữa.

Nước da của Teresa từ từ tái đi. Cinza liên tục xin lỗi … Còn Liên bang đang quyết định rút lui… Teresa nhanh chóng nhận ra điều kỳ lạ và cẩn thận hỏi.

“Về các nhóm khác….”

Cinzia không trả lời. Cô ấy chỉ kích hoạt một viên pha lê giao tiếp và lặng lẽ trao cho Teresa.

“Sếp đó à?’’
 Một giọng nói vang lên ngay khi Teresa cầm  lấy viên pha lê. Khuôn mặt của Agnes xuất hiện trên tinh thể.

"Cô Agnes?"

“Công chúa….?” - Agnes mở to mắt trước khi cô gật đầu -  “Chà, có vẻ như Công chúa cũng đã gặp quân tiếp viện. Chúc mừng mọi người đã sống sót trở về”.
"Cảm ơn cô. Tất cả chúng tôi đều an toàn. Còn nhóm của cô thì sao? ”

“Chúng tôi đã gặp nhóm cô Baek Haeju ở giữa đường. Chúng tôi hiện đang trở về Haramark”.
"Thật sao??"

Thay vì trả lời, Agnes di chuyển tinh thể liên lạc của mình và hướng về nhóm của Baek Haeju.

Điều này có nghĩa là mảnh Bia Thánh cũng được an toàn.

“Nhưng mà…” - Agnes dừng lại trước khi nhíu mày – “Thế này có nghĩa là, năm… không, sáu trong số bảy nhóm đã trở về an toàn. Chúng tôi vừa nhận được tíu hiệu của nhóm Hoshino Urara.”

“Sáu nhóm đã trở về…?”

Đôi mắt của Teresa nheo lại. Tất nhiên, việc nhiều người sống sót trở về là một điều đáng mừng. Nhưng rõ ràng là có gì đó không ổn.
Kế hoạch ban đầu của họ dự tính là, năm nhóm sẽ bị tiêu diệt và hai nhóm còn lại có cơ hội trốn thoát. Vậy tại sao…?

"Cô có thể cho tôi biết thêm thông tin không?"

“…Tất nhiên.” - Agnes nói với giọng hơi ngập ngừng.
Baek Haeju, Philip Muller, White Tiger, và Hoshino Urara… Khuôn mặt của Teresa méo mó khi Agnes gọi tên các nhóm đã quay trở lại.

“Còn… nhóm của chồng tôi thì sao?”

Agnes từ từ ngậm miệng lại.

"Cô không nghe thấy bất cứ tin tức gì ư?"

Giọng của Teresa run lên mà cô không hề nhận ra. Cô nghĩ rằng mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp, nhưng bây giờ khi nhìn lại, dường như cô đã bỏ lỡ một điều gì đó quan trọng.

“Về nhóm của Agnes… Seo Yuhui đã tách ra khi họ đi đường nửa chặng đường.”

Vào lúc đó, Cinzia đột ngột lên tiếng.
"Cô ấy nói rằng cô ấy cảm thấy có điều gì đó không ổn và quyết định quay lại”.
Teresa nhìn lại Cinzia với vẻ mặt bàng hoàng.

“Sau đó, một con phượng hoàng và một con ma đã đưa Seo Yuhui đến cung điện hoàng gia. Sau đó chúng đã quay trở lại Đế Chế. Đó là tất cả những gì chúng tôi biết ”.

Gà Nhép và Flone lẽ ra phải ở trong nhóm của Seol Jihu.

Ngay lúc đó, một ý nghĩ u ám ập đến trong đầu Teresa như một tia chớp.

“… Đừng nói với tôi là...”

Teresa ngay lập tức cho tay vào túi và tìm kiếm khắp nơi. Chiếc túi đang nóng bừng mà cô không hề nhận ra.

Sau đó, khi cô ấy lấy một thứ gì đó trong túi ra. Khi nhìn thấy thứ đó, mắt cô ấy trợn lên và miệng cô ấy há hốc ra.
Hợp đồng Truy dấu. Đó là một hợp đồng cho phép người ta quan sát sinh mệnh của đối phương. Teresa đã từng yêu cầu Seol Jihu ký vào một bản hợp đồng, để xác nhận tình trạng của cậu ta, trước khi cậu ấy lên đường tới Linh Giới.

Và hợp đồng này… đang cháy với tốc độ khốc liệt.

"Ah…."

Teresa vò nát và đập mạnh vào tờ giấy, hy vọng có thể dập tắt ngọn lửa. Nhưng vô ích. Trên thực tế, ngọn lửa ngày càng trở nên mạnh hơn và ăn mòn tờ giấy.

"Không…."

Cô không muốn tin những gì đang xảy ra. Phải, điều tương tự đã từng xảy ra trong quá khứ. Lúc Seol đến Linh giới, Hợp đồng đã cháy cho đến khi chỉ còn lại một mảnh nhỏ. Vì vậy, Teresa tin rằng nó sẽ sớm lấy lại được hình dáng ban đầu, giống như lần trước.
 Tuy nhiên, trái với mơ tưởng của Teresa, ngọn lửa đã thiêu rụi bản hợp đồng.

"Không…!"

Nhanh chóng và gấp gáp, trước khi bất cứ ai có thể làm gì…
Khi bản hợp đồng cháy thành tro, đồng tử của Teresa rung lên. Tiếp theo, vẻ mặt của cô chìm trong tuyệt vọng, và hơi thở của cô trở nên ngắt quãng.
Cô nghĩ rằng nó sẽ tắt, và rồi hồi phục như trước. Cô tin tưởng vào điều đó.
Nhưng mà….
“….”

Bây giờ cô ấy mới nhận ra rằng: Tất cả mọi người có thể trở về an toàn, vì có một người đã hứng chịu toàn bộ gánh nắng.
Cô đã hiểu tại sao Cinzia lại xin lỗi.
Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh lướt qua tay Teresa. Đống tro trong bàn tay của cô ấy bay tung tóe lên không trung.

“Eu… Ah….”

Một cảm giác trống rỗng khó tả tràn ngập trong cô. Chân cô mềm nhũn, và cô ngồi phịch xuống giữa đống tro bụi bay phấp phới.

“Euu…. Ua…. Huaaa…. ”

Một âm thanh nghẹn ngào tuôn ra từ miệng cô, và nước mắt cô trào ra.

"Tại sao? Tại sao lại thế…."

Một dòng nước mắt trào ra trên khuôn mặt cay đắng của cô.

“Tại sao các người lại đến muộn như vậy… !?”

Cuối cùng, cô ấy hét lên một cách phẫn uất và bật khóc.

“Nếu các người đến sớm hơn…! Nếu các người không lề mề như vậy…! ”

Teresa ngửa đầu lên trời và khóc lớn.
Wu Lei và Yi Seol-Ah, do chưa hiểu rõ tình hình, nên sững sờ nhìn Teresa òa khóc.
Tuy nhiên, biểu hiện của Cinzia khác hẳn vì cô đã từng nghe Teresa nói về hợp đồng này một lần rồi.
“Anh ấy… một mình…đã hứng chịu biết bao nhiêu…!”
Một tiếng than khóc thảm thiết vang lên.
Cinzia nhắm mắt lại.
Và….



*


“Huhuaaaaaaaaa!”

Một tiếng gào thảm thiết vọng ra từ tinh thể liên lạc. Baek Haeju, người đang nhìn chằm chằm vào Teresa, đột ngột quay lại và bắt đầu chạy.

"Cô Baek Haeju?"

Nhận ra điều đó, Agnes vội vàng gọi với theo, nhưng Baek Haeju đã trở thành một chấm nhỏ ở đằng xa.

Baek Haeju vẫn không tin. Cô sẽ không bao giờ tin điều đó, trừ khi tận mắt chứng kiến cái chết của Seol Jihu.

Nhưng khi cô nhìn thấy tờ bùng cháy và Teresa đang khóc như một người loạn trí, trái tim cô đập loạn lên.
 'Với tốc độ này…'

Sẽ là quá muộn.

Baek Haeju cắn môi. Trong lúc khẩn trương, cô lấy ra một tinh thể liên lạc, hy vọng rằng tình huống xấu nhất mà cô đang tưởng tượng sẽ không thành sự thật.

'Làm ơn đi…!'

Vừa truyền mana vào tinh thể liên lạc, Baek Haeju vừa chạy với tốc độ đáng sợ.



*


Flone tìm thấy Seol Jihu khi cô đang trên đường trở lại nơi họ đã chia tay. Cô phát hiện ra một vệt máu và lần theo nó. Sau cùng, cô đã tìm thấy Seol Jihu gục ngã dưới chân một ngọn đồi trong thung lũng vô danh.
Cô cũng nhìn thấy Gà Nhép bên cạnh cậu. Flone hét lên vì sốc khi nhìn thấy Seol Jihu. Cô nhanh chóng đến gần cậu ta, trong khi nắm chặt lấy mặt dây chuyền.
Nhìn kỹ hơn, Seol đang ở trong tình trạng tồi tệ hơn nhiều so với dự đoán của cô.

[Anh có ổn không? Hm? Em đây! Em nè!]

Cô bối rối hét lên, nhưng Seol Jihu không đáp lại. Ngay cả khi cô xốc nách Seol lên và lay mạnh, cậu ta chỉ đung đưa như một con rối bị cắt dây. Đừng nói đến sức sống, ngay cả chút tàn hồn của cậu ta cũng không còn nữa.
[Em, em ở đây này…]

Vẻ mặt của Flone tái đi khi cô ấy nhìn xuống Seol Jihu một cách cố định. Đã từng trải qua cái chết một lần, đương nhiên cô sẽ hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chỉ là cô không thể chấp nhận điều đó một cách dễ dàng như vậy.

[C-Chuyện gì đã xảy ra?]

Flone nhìn lại Gà Nhép.

[Anh ấy chưa chết, phải không? Đúng không?]

Tuy nhiên, Gà Nhép chỉ lý nhí.

"Tôi ổn…. Tôi hoàn toàn ổn…. Tôi đã nhiều lần chứng kiến cái chết của các chủ nhân rồi …. ”

Chú gà nhỏ khẽ thì thầm, với thân hình cuộn tròn trong một quả bóng.

[Tôi, tôi đến quá muộn ư?]

Không biết phải làm gì, Flone kéo Seol Jihu lên.

[Đi nào!]

Ôm lấy cơ thể lạnh giá của cậu, cô thúc giục Gà Nhép.

[Có gì mà phải chán nản? Chúng ta chỉ cần chữa trị cho anh ấy! Nào, mau trở về thôi!]
Chíu!
Một tia sáng lóe lên.
Flone, người đang chuẩn bị bế Seol bay lên, sững sờ dừng lại.

[C-Cậu không đi à?]

Khi cô ấy từ từ nhìn lại…

[….]

Cô ấy không nhìn thấy Gà Nhép đâu nữa. Cô chỉ nhìn thấy một quả trứng nhỏ nằm lăn lóc trên mặt đất.

Đối mặt với thực tế phũ phàng, Flone chậm rãi quan sát xung quanh.

Một cái xác lạnh lẽo vô hồn, một ngọn giáo đỏ thẫm đẫm máu, và một quả trứng đỏ lăn lóc.
Flone cứ đứng yên tại chỗ trong một thời gian dài…

[… Agh, mình lề mề quá.]

Cô từ từ quay lại và nhặt quả trứng.

[Ồ, suýt nữa thì quên.]

Tiếp theo, khi cô cúi xuống nhặt cây thương đẫm máu, cô đột nhiên cúi đầu xuống.

[Tại sao anh không nói gì….]

Hic.
Cô khẽ sụt sịt. Cơ thể Flone rung lên, và những giọt nước mắt đỏ thẫm rơi ra từ đôi mắt của cô ấy.

[Em xin lỗi….]

Vừa ôm chặt xác chết lạnh lùng của Seol Jihu…

[Em xin lỗi…. Xin lỗi….]

Cô vừa bay lên đồi, giọng nức nở.



*


Mặt trời cuối cùng cũng lặn xuống đường chân trời. Cùng lúc đó, Seo Yuhui đột ngột tỉnh dậy.

Khi mở mắt ra, cô thấy một chiếc giường êm ái và bên trong là một căn phòng sang trọng.

Chuyện gì đã xảy ra?

Sau khi đờ đẫn nhìn quanh phòng vài giây, cô đột nhiên mở to mắt và nhảy ra khỏi giường như bị ong vò vẽ chích vào mông.

Cô lắc đầu sang trái rồi sang phải, tìm một sân thượng và mở tung cánh cửa. Thế rồi cô nhìn thấy một thành phố quá đỗi quen thuộc.

'Đây là….'

Haramark.

Seo Yuhui chớp mắt và ngây người nhìn thành phố ngập trong ánh hoàng hôn. Nếu cô ấy không nhìn nhầm, cả thành phố lúc này đang lấp lánh ánh sáng.

Seo Yuhui vô thức ngửa đầu ra sau, hai đồng tử run rẩy. Bầu trời nhuốm màu hoàng hôn bỗng nhấp nháy.Như thể có thứ gì đó đang phát nổ ngoài bầu khí quyển xa xôi.

Sau đó…

CHÍU!

Sau khi một quầng sáng dữ dội bùng nổ, bầu trời đã lấy lại màu sắc ban đầu.

Seo Yuhui tiếp tục nhìn chằm chằm vào bầu trời mặc dù nó đã trở lại bình thường…

"Ah…."

Và cô ấy rên lên khe khẽ.

Một vật thể sáng chói rơi xuống từ bầu trời đỏ thẫm. Kéo theo một cái đuôi dài như sao chổi, nó nhanh chóng biến mất vào đường chân trời.


Một ngôi sao vừa rơi.

“….”

Miệng Seo Yuhui từ từ mở ra như thể cô ấy muốn gọi ai đó.

Không thể vượt qua cơn choáng váng, cơ thể Seo Yuhui rung lên. Cô ấy mất thăng bằng và đầu gối của cô ấy khuỵu xuống. Hai tay cô đặt trên lan can cũng bất lực rơi về phía trước.

Sau khi ngã xuống, Seo Yuhui không cử động một chút nào, giống như một người đã phát điên vì cú sốc quá lớn.

Cô chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời nơi ngôi sao đã tắt, với khuôn mặt vô hồn. Cứ như thế, suốt cả đêm dài. 

Cho đến khi vua Prihi đến gặp cô vào sáng hôm sau.

4 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.